Anh đáp lời ông Hưng bằng giọng nhẹ nhàng: "Bác cứ để cháu gặp anh ta, nếu anh ta thật sự bị tâm thần thì chúng cháu sẽ suy nghĩ trước đề nghị của bác, còn nếu không thì xin lỗi chúng cháu làm không được"Giọng Bảo nhẹ nhàng như thôngcảm với nổi khổ của một người cha, khác với giọng nghiêm nghịđối với kẻ giết người mà anh dùng cách đây chỉ vài phút. ÔngHưng chỉ tay về phía nhà sau:"Đằng sau nhà có một con đường hầm lúc trước dùng để tránh bom, sau này tôi che lấp đất lên cửa vào nên những người thuê nhà không ai biết. Tôi nhốt cháu dưới đó, mỗi tháng lấy tiền nhà tôi đều mang theo thức ăn đến rồi ra nhà sau đi tiểu để bỏ vào hầm cho nó. vìđa số ở đây rất sợ đi vào toilet nên tôi mới không bị phát hiện. Các cậu theo tôi đi gặp nó, nhưng tôi xin các cậu chớ làm nó sợ vì lúc nó nổi điên lên rất nguy hiểm. Cả 3 lẳng lặng theo sau ông Hưng đến nhà sau, ôngHưng chỉ vào ô đất lớn ở bên trái toilet rồi bảo: "2 cậu phụ tôiphủi đất và nâng tấm cửa lên" Bảo đưa xẻng cho ông Hưng xúcđất qua 1 bên, anh và Thịnh xắntay áo chuẩn bị kéo cánh cửa sắtlên, hai mắt chăm chú nhìn xuống lớp đất khi biết kẻ thủ ác ghê gớm đang ở dưới đó. Linh lùi ra xa gần 5 bước,sau lưng 2 tay run run giấu cây ma trắc. Ông Hưng chỉ sau vài lần xúc đãlàm lộ ra lớp cửa hay nói đúng hơn chỉ là 1 miếng sắt hình tròn như nắp cống đã rỉ sét, Thịnh vàBảo cùng xoắn tay áo kéo miếngsắt lên trong khi mắt không ngừng nhìn thẳng xuống dưới để đề phòng kẻ địch nguy hiểm sắp xuất hiện."Cốpppppppppppp" Đột nhiên Thịnh ngã lăn ra đất bất tỉnh sautiếng "cốp", Bảo giật mình xoay qua thì đã thấy đầu xẻng của ông Hưng đang lao tới trước mặt, hoảng quá anh cuối đầu xuống và té ra đất thì thấy lưng đau nhói. Ông Hưng không buông tha, ông kéo xẻng về toan chọt thẳng vào sau gáy củaBảo thì thấy trời đất tối tăm rồi ngã lăn ra đất. Thì ra từ lúc mở nắp hầm đến giờ, Linh vẫn còn hoài nghi 1 chi tiết mà cô khôngthể giải thích được: "tại sao ông Hưng có thể mở nắp hầm 1 mình chuyển thức ăn cho con mà lại cần đến 2 người khỏe mạnh khiêng nắp?" nghi vấn đó cứ đeo bám cô trong suốt quá trình khai thông cửa đường hầmkhiến cô bước lui lại và giấu cây ma trắc sau lưng, ông Hưng chorằng cô vì sợ kẻ tâm thần điên loạn nên mới lùi lại chứ ông không ngờ cô đang theo dõi hành động của mình, điều này khiến ông Hưng chủ quan nên chỉ lo hạ 2 người đàn ông khỏe mạnh trước rồi xử lý cô gái sau cùng. Kế hoạch của ông ta thật chu đáo, biết rõ không thể cự lại2 người đàn ông khỏe mạnh, ông đã khiến họ phải vướng tay vướng chân ở cái nắp hầm rồi bất thình lình dùng xẻng, vũ khí của chính họ cung cấp để ra tay,không ngờ ông lại tính sai 1 bước khi quá xem thường cô gáiyếu ớt. Trói ông Hưng lại, cả 3 bắt đầu đưa vào nhà, Thịnh mócđiện thoại gọi công an đến, Bảo dội nước cho ông Hưng tỉnh lại rồi dò hỏi chờ công an đến:"Ông hãy kể thật tình về mọi chuyện đi, chúng tôi đã báo công an rồi!" Ông Hưng tái mặt trong khoảng khắc rồi lại cười liên tục như một kẻ tâm thần, 1 lúc sau ông nói bằng một giọng nói ồm ồm cực kỳ đáng sợ khác với giọng nói thường ngày mà ông hay giao tiếp: "Bọn mày thật là may mắn, nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong đâu!" grrrrrrrrrrrrrrrrrruuuuuuuuuuuuu tiếng gầm thật đáng sợ, ông Hưng nhìn Linh cười ha hả như muốn tự trách mình đã sai lầm khi xem thường cô. Từ lúc đó ông không hề nói gì nữa, hai cặp mắt nhắm lại như hồi tưởnglại những tội ác ngày trước, cho đến khi công an đến phong tỏa hiện trường và đưa về đồn ông vẫn im lặng 1 cách đáng sợ. Sáng hôm sau, sau khi tường trình xong với công an, cả 3 mớibiết sơ lược về lời khai của ông Hưng: Thì ra, ông Hưng do chán chuyện chăn gối với người vợ đã già nhưng có gia sản nên đã ngoại tình tư thông với chị Dung mẹ thằng Tí, từ lúc bà Minh Hải chết vì bệnh dại cách đây 5 năm thì căn nhà được chothuê 3 lần, lần thứ 3 là vợ chồnganh Long chị Lan đã có 1 đứa con trai 7 tuổi, mọi chuyện có lẽvẫn yên bình nếu như ông Hưngkhông quá tham sắc dục, thấy chị Lan có nhan sắc nên ông có mới nới cũ, dần dần ông ít gặp chị Dung hơn mà cứ đến ve vãn Lan mỗi khi Long đi làm dù Lan nhiều lần cự tuyệt.