Bạn Thân..
“Ta với mi là bạn thân mà”. Mi vẫn thường nói vậy mỗi khi ta gặp việc rắc rối cần sự giúp đỡ của mi. Ừ cũng phải ha, ta với mi không biết đã thân thiết từ lúc nào nữa, có lẽ từ lúc ta và mi cùng xuất hiện trên thế gian này vào một ngày nắng gắt; À, mà không đúng có lẽ tụi mình đã thân với nhau từ khi ta và mi còn nằm trong bụng mẹ, khi hai gia đình gần nhau tính chuyện làm sui trong lúc hai đứa trẻ-là ta và mi-chưa chào đời…
Ngày còn bé ta vốn là đứa con gái ngỗ ngược, thích trèo cây, hái trộm quả và làm những điều một-đứa-con-gái-không-nên-làm. Mi thì khác, mi hiền lành, điềm tĩnh và luôn được người lớn thương yêu, trái ngược là vậy nhưng không hiểu sao ta và mi lại có thể cùng nhau bước qua thời thơ ấu tràn đầy những kỉ niệm. Ta vẫn không quên được những trò chơi ngày ta và mi còn thơ dại, ta nhớ khuôn mặt sợ hãi của mi khi nhảy xuống hồ rau muống sâu thật sâu để cứu ta khi ta bị ngã trong lúc trèo cây hái ổi, sợ ta bị đòn, đến lúc về nhà mi đã nói dối lỗi là do mi; ta nhớ cái lưng áo ướt đẫm mồ hôi của mi khi mi cõng ta đến bệnh xá trong lúc ta bị tái chứng đau dạ dày mà mẹ ta thì không có ở nhà… rồi nhiều điều nữa, mi biết không? Đến tận bây giờ ta vẫn không tài nào quên được những ngày tháng được bên cạnh mi…ấm áp lắm…
Nhưng rồi tuổi thơ êm đềm cũng nhanh chóng trôi qua, ta bước vào trường trung học, mi cũng vậy. Vì ta lớn hơn hay nhờ có mi mà cái tính ngỗ ngược ngày nào của ta dần phai đi, mi thì vẫn như lúc bé, vẫn điềm tĩnh, hiền lành như vậy và vẫn luôn bên ta những lúc ta cần…Thời trung học vui tươi nhưng cũng lắm rắc rối, mi học giỏi, đẹp trai, ga lăng nên không biết có bao nhiêu hoa hồng, hoa huệ muốn được bên mi. Ấy vậy mà, chiếc yên sau trên xe đạp của mi vẫn là vị trí của ta mỗi giờ tan học, mỗi lần đi chơi hay học thêm. Bọn con gái trong trường ganh tị với ta ra mặt, còn ta thì tự hào và…yên tâm vì mi vẫn còn bên ta như thời thơ ấu. Nhưng sau đó, ta vô tình đọc được tin nhắn của nhỏ hoa khôi trường mình gửi cho mi “Có phải vì Thiên là bạn thân của Nhân nên Nhân cảm thấy phải có trách nhiệm và không thể quen bạn gái vì sợ áy náy đúng không?” Ta chợt hiểu rằng ta không thể ích kỉ giữ mi khư khư cho riêng mình nữa, mi lớn rồi, mi có cuộc sống riêng của mi, ta không thể lúc nào cũng bên cạnh mi như khi còn nhỏ… Ta quyết định tránh mặt mi, tan học ta không đợi mi, ta âm thầm sửa lại con ngựa sắt của mình để không “bị” ngồi nhờ xe mi nữa, ta cáo bận mỗi lần mi rủ đi chơi, ta tránh mặt mi những giờ học thêm. Nhưng ta không biết rằng từ lúc nào mi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta, càng tránh mi, ta lại càng mong gặp mi nhiều hơn, càng muốn quên mi ta lại nhớ mi hơn bao giờ hết…
Mi ngạc nhiên trước sự thay đổi của ta, mi nhắn tin gặng hỏi ta, rằng có phải mi đã làm gì sai? Rằng có phải ta có bạn mới và quên mi rồi không? Mi ngốc lắm, mi làm gì có lỗi, mi tốt vậy mà, làm sao ta có thể quên một người như mi, mi đâu biết ta làm vậy chỉ vì không muốn mi thêm bận tâm vì ta, vì ta sợ một ngày nào đó ta sẽ không thể quên mi, không đủ dũng cảm để đối diện với sự thật “chúng ta chỉ là bạn thân”… Những năm phổ thông trôi đi một cách nhanh chóng, thoắt đó ta đã là cô nữ sinh cuối cấp, sắp phải xa trường lớp và xa…cả mi. Ngày chia tay học sinh cuối cấp, trường tổ chức cắm trại hai ngày một đêm, tối hôm ấy lớp mình tổ chức hẳn một live show và tất nhiên không thể thiếu giọng hát của mi, mi ôm ghita hát bài bằng lăng tím , chợt ánh mắt mi hướng về phía ta, ta đỏ bừng mặt chẳng hiểu vì sao ta lại ngượng ngùng trước ánh mắt quá đỗi quen thuộc của mi, ánh mắt ta vẫn nhận được những ngày còn nhỏ… Bất giác, ta đứng dậy, bỏ ra ngoài mặc cho đêm live show vẫn diễn ra, ta đang làm gì vậy? chính ta cũng không biết nữa, ta đang trốn tránh ánh mắt của mi hay ta đang chạy trốn chính tình cảm của mình? Tại sao vậy? ta thích mi nhưng ta lại không thể nói, phải chăng vì chúng ta là bạn thân?...
“Thiên!” Có tiếng gọi đằng sau, ta quay lại, là mi. Mi chạy lại gần ta hỏi dồn “Mi sao vậy? đang chơi vui sao lại bỏ đi”; “Vì ta không thích, được không?” ta đốp chát trả lời. “ Mi dạo này lạ lắm, sao lại cứ tránh mặt ta, mi bị làm sao vậy, ta làm gì sai à?”; “Không, mi chẳng làm gì sai cả, chỉ là…chỉ là…ta không muốn làm phiền mi nữa thôi, mi hiểu không?” Mi phì cười trước câu trả lời của ta “ Đồ ngốc, ta cứ tưởng chuyện gì, ta thích mi làm phiền ta, vì… vì mi là bạn thân nhất của ta mà, khờ quá” Là bạn thân thôi sao? Là ta ngốc hay mi ngốc? Là mi không hiểu hay cố tình không hiểu? Từ lâu ta đã không còn muốn là bạn thân của mi nữa rồi. Ta gắt lên “Đồ ngốc, mi là đồ ngốc, ta không muốn làm bạn thân của mi nữa, mi hiểu không?”, ta vụt chạy, bỏ mặt mi ngẩn ngơ đứng đấy…
Hai kì thi vượt vũ môn trôi qua. Trong khi bạn bè giờ đã có lối đi riêng trên giảng đường đại học thì mi lại chọn con đường đi nghĩa vụ quân sự, ai nói mi cũng bảo đó là mong ước từ nhỏ của mi. Ngày mi lên đường nhập ngũ ta đã không đi tiễn, chỉ gửi cho mi một sms “giữ gìn sức khỏe nha”, mi hồi âm “chỉ vậy thôi sao?”; “Ừ’; “Thiên này, chúng ta đừng là bạn thân nữa nhé! Chờ Nhân nha”. Tại sao vậy? Những lời này đến giờ mi mới nói? Cả ta và mi đều không biết lần này mi ra đi cũng là lúc ta không còn có thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp ngày nào của mi nữa…
Thời gian trôi đi, ngày mi giải ngũ trở về nhà thì ta đang trong kì thi ở trường đại học. Mi đã nói sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của ta chờ ta thi xong mi sẽ lên Sài Gòn thăm ta. Mi không biết ta đã mong chờ kì thi trôi qua nhanh đến mức nào đâu. Kì thi kết thúc, mi thực hiện lời hứa, mi lên thăm ta, cả mấy ngày sau ta chẳng dám đi đâu quá lâu vì sợ mi đến mà không gặp ta. Nhưng đợi mãi, mi vẫn không đến, điện thoại thì tắt máy, phải chăng mi đang đùa giỡn với ta? Không thể nào, ta tự trấn an có lẽ mi bận… Ngày cuối cùng, chuông điện thoại vang lên, là mi, ta biết mà, mi không phải là người thích đùa giỡn với tình cảm. Nhưng, giọng nói trong điện thoại không phải là của mi, “em vào bệnh viện nhanh lên” là giọng nói của chị Hà-chị gái mi. Linh cảm cho ta biết có chuyện không lành đã xảy ra với mi, nhưng ta không ngờ đó lần cuối cùng ta có thể nhìn thấy sự hiện diện của mi trên thế giới này. Căn phòng vắng lặng một cách đáng sợ, có ba người đứng trong đấy là bố mẹ và chị gái mi, bên cạnh một chiếc giường phủ khăn trắng, mẹ mi bị ngất đi, chị mi khóc thút thít. Chuyện gì vậy? “ Nhân bị tai nạn… nó mất rồi em à...” Chị Hà ngước khuôn mặt với đôi mắt đỏ hoe đầy nước nói với ta. Mi biết lúc đó ta nghĩ gì không? Ta ước người nằm trên giường kia không phải là mi, ta ước chị Hà đang nói dối, ta ước đây chỉ là một trò đùa, ta ước…đây không phải là sự thật. Nhưng ta thật ngốc, đó mãi mãi chỉ là điều ước của ta còn mi, mi đã xa ta thật rồi. Ta không còn đủ can đảm kéo tấm khăn trắng che mặt nhìn mi lần cuối, làm sao ta có thể chấp nhận sự thật này? Mi nói đi, ta phải làm sao?
Đám tang mi, bạn bè đến rất đông. Cứ ngỡ ta sẽ khóc rất nhiều, nhưng sao ta lại không thể khóc? Tại ta vô tâm hay tại mi, tại mi ra đi quá nhanh, quá vội vàng để lại trong ta nỗi hụt hẫng quá lớn…
Sáng nay, khi cầm điện thoại lên, bất giác ta nhấn tìm tên mi và gọi. Tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên, ta nóng lòng chờ nghe giọng nói của mi, tia hi vọng mi vẫn còn đâu đó trên thế gian này le lói trong ta… “Thiên à, Nhân nó mất rồi sao em cứ như vậy? em quên nó đi được không em?...” Là chị Hà, ừ mi đã mất rồi mà, ta quên mất có lẽ cũng được hai năm rồi nhỉ. Sao ta lại ngốc đến thế? không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ nữa…Nhưng mà làm sao để ta có thể quên mi đây? trong khi chúng ta xa nhau chỉ mới hai năm còn thời gian bên nhau là cả một chặng đường đầy ắp kỉ niệm. Mi biết không? Ta ước gì lúc này đây, ta được quay lại thời thơ ấu không biết lo âu, buồn phiền và nhất là ở đó có mi, ta chẳng phải lo sợ một ngày nào đó mi không còn bên ta… Ta phải làm sao đây? Để thời gian quay ngược lại, để ta không phải buồn thế này, để ta được nhìn thấy mi mỗi ngày, để ta có thể nói rằng: “Ta thích mi, nhiều lắm, mi biết không?”…