Tôi ăn lấy ăn để, nuốt không nổi nhưng cũng cố ăn cho hếtdĩa cơm, không tối lại không có sức mà chinh chiến. Ăn xong cũng đã 8h kém, tôi đạp xe ra đường lớn, tới chỗ ngã tư thì thấy anh Huy, anh họ tôi tên Huy- quên chưa giới thiệu với các bác, đã đứng ở đó rồi.
- Chà, không ngủ được hay sao mà đến sớm vậy, ăn được méng gì chưa? – Tôi đá khéo anh.
- Thôi hôm nay ăn ít bữa, maiăn bù, tôi có gì rủ e nó đi ăn khuya,
- Anh định ăn quả lẻ đó à?- tôi hỏi với vẻ nghiêm trọng
- Không! Thì mời cả chú với e kia đi luôn chứ đi riêng được thì giờ đã không cần nhờ chú. Thôi mình lên quán trước nào.
Nói rồi 2 a e tôi đạp xe lên quán Anh Dương. Bước vào quán, ánh đèn dìu dịu, nhạc nhẹ, rất hợp cho những đôi hẹn hò. Chúng tội vội gửi xe rồi đi vào chọn chỗ. Do là đi 4nên chúng tôi chọn bàn ở phíagóc, nơi gần ánh đèn nhất, và nó có cái bàn tròn oách nhất…
Chúng tôi vừa vào bàn thì đã có một chị xinh đẹp lại hỏi:
- Hai anh uống gì ạ?- Giọng nói cũng dễ thương chẳng kém e Phương của tôi, miền bắc nữa oài
- Mày uống gì?- Anh Huy hỏi tôi
- Cho Anh một sting dâu,- hix,đi uống café nhưng tôi có thói quen uống nước ngọt thôi
- Vậy cho a một café sữa ít đường,- Anh Huy gọi
Trong lúc chờ đợi thì tôi với Ahọ chém gió, nào là sáng nay Mỹ đổ bộ vào Trung Quốc, Ả rập đá play off vào vòng 1/8 World Cup…Cuối cùng thì thức uống cũng ra, tôi tu một lúc hết nửa chai sting, vì lúc nãy ăn quên uống nước,đã….
Café Ánh Dương gần trường Bách Khoa chúng tôi, cũng không rộng lắm, nhưng được cái yên tĩnh và lãng mạn. Tối nào cũng đông nghịt cho nên đây cũng mới là lần thứ 2 tôi vào đây, lần đầu cũng là đi cùng a Huy vì để xem mặt nhỏHoài….Lần thứ 2…café tình yêu……..2 năm rồi tôi chưa yêuthêm ai kể từ cái ngày mối tình đầu của tôi vụt bay mà, cũng không ngờ tôi hay chém gió vậy mà cũng chả tán đượce nào, hay là e nó ngại nên chả dám yêu tôi nữa k thì biết....
Ngồi thêm khoảng 10p thì nhỏ Hoài với bạn nó đến….
AAAAAAAA….tôi giật mình …..
Chap 3: Cái duyên không hiền cũng tới!!!
Cái giật mình của tôi ngây thơ đến vô tội, người đi cùng nhỏ Hoài không ai khác mà chính làcái chị, cái chị bé xinh xinh hồi chiều, tôi sốc tới chảy máu mũi quá, trong lòng tự nhiên, ôi thầm cảm ơn trời, cáiduyên của mềnh đây mà…hè hè..tự sướng thế đó các bác ạ..
Vừa nhìn thấy tụi tôi thì 2 e nó cũng cười tươi hơn, anh Huy thì cũng tỏ ra ga lăng, chạy ra kéo vội chiếc ghế chonhỏ Hoài. Còn tôi, tôi ga cũng chả kém, cũng nhanh tay đẩy vội chiếc ghế cho chị Phương,ai dè, tôi vào ga mạnh quá, cầm phía trên, đẩy cái thì cái ghế nó chổng chân mịa nó. Xấu hổ chết đi được. Tôi luýnh quýnh đỡ chiếc ghế dậy, đặt vào chỗ và mời chị Phương ngồi. Tôi thấy chị Phương cũng cười một cái rất duyên, cũng để ý thấy có cái má lúm đồng tiền. Xinh thì đáođể nhưng tôi lúc đó chả nghĩ được gì, mặt đỏ ửng…
- Mời chị ngồi!- Tôi nói
- Ừ,e cũng ngồi đi, lại gặp nhau nữa nhỉ?...chị Phương nói với tôi
Còn hai tên kia thì trố mắt nhìn, làm như kiểu giống như AnhXtanh vừa phát hiện ra một sáng kiến vĩ đại không bằng ấy.|
- Hai người quen nhau à? Vậyđỡ mắc công giới thiêu. – nhỏ Hoài phát biểu
- Ừm, bọn chị lúc chiều mới quen nhau thôi,- Chị Phương trả lời
Về phần tôi thì tôi tum ngủm lúc nào chả hay…..buồn
- Hai người uống gì để Huy gọi?- Anh Huy hỏi hai người họ
- Cho bọn e một ly sữa chua đánh đá với một ít café,- nhỏ Hoài ra tối hậu thư….
- Em uống gì gọi luôn đi chứ chai sting cạn rồi kìa?....chị Phương chọc ngoáy tôi.
- Dạ, cho e một sting luôn ạ.- Tôi chả biết nói gì, lúng túng, mất điểm trước nàng rồi thì còn tâm trạng đâu mà ăn với chả uống, uống giờ chỉ là hạ hỏa khí hư thôi….
- Gớm, e có vẻ fan cuồng sting nhỉ?...lại là Chị Phương, chị không biết e đang rất buồn hay sao mà liên tục trừ điểm e thế hả???
Tôi bắt đầu lo lắng, lo lắng cho một tương lại đang phủ đầy hoa hồng, bỗng nhiên, bùm một cái, hoa hồng lại có gai…(…ước gì tôi không nhận lời đi cùng anh họ. tôi nghĩ bụng.
Cả buổi tối, 3 người bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, còn tôi thì ngồi im thin thít. Chả hiểu trình chém gió được tập luyện, đào tạo trên từng comment facebook của tôi đâu hết rồi, bây giờ chả có chữ gìtrong đầu tôi nữa. Lâu lâu bọnhọ lại quay sang hỏi tôi cho tôiđỡ lạc lõng giữa dòng người tập nập….
Bỗng…
-Ui da,-Tôi thét lên
- Gì thế e? chị Phương hỏi tôi.
- Dạ không ạ, chỉ là e bị chuột rút.- Tôi giải thích,
“èo, lại có cái vụ chuột rút lúcđang uống sting chớ, chắc chịnghĩ tôi bị chuột rút bẩm sinhquá àh, nào đâu có biết cái ui da đó là do anh Huy dẫm chântôi ra hiệu cho tôi kéo chị Phương đi chỗ khác cho 2 người bọn họ tâm sự tỉ te….”
Anh Huy à, anh giết e rồi, lần này thì tiêu rồi, loại ngay từ vòng mua hồ sơ chứ đừng nóivòng sơ khảo nửa rồi. Thôi thì tình nghĩa anh em trăm năm còn hơn là tình cảm nhất thời, tôi đánh liều mời chị đi dạo. Lúc đầu chị nheo mày k chịu, chắc là nhỏ Hoài cũng tính tới vụ này nên k chịu li gián đó mà. Tôi nũng nịu,