Chap 3-A : LÒ'I TỪ CHỐI
Phụ nữ bây giờ không thấy
mấy khi đi may đo, bởi quần
áo trong các shop đã quá đủ
để họ thoải mái lựa chọn.
Có những loại y phục có thể
làm cho chủ nhân của chúng
đẹp mê hồn; ai cũng cần có
một bộ "tủ" như vậy. Nó có
thể tôn vinh nét đẹp của chủ
nhân. Sự có mặt của nó
giống như viền bạch kim
quanh viên kim cương - làm
nổi bật vẻ đẹp rực rỡ của
viên kim cương.
Người phụ nữ nào cũng cần
một bộ như thế.
Đường Thi Thi đã có trong
tay bản vẽ của nhà thiết kế
thời trang nổi tiếng thành
phố nhưng lại phải cùng bọn
Tần Cẩm lái xe về thị trấn
nhỏ tìm người may. Cô cảm
thấy bất mãn, vừa lái xe vừa
nói:
- Sao lại phải mò tới thị trấn
nhỏ để tìm người cắt may
kia chứ? Thật là phiền phức
quá! Tại sao người giỏi lại
cứ trốn vào nơi thâm sơn
cùng cốc? Thật chẳng ra làm
sao cả!
- Khi thành công người ta
hơi lập dị một chút, không
hay giao thiệp với mọi
người, do vậy cũng không
thể làm ăn phát đạt được. -
Lam Kỳ tỏ vẻ từng trải đáp
lại.
Tần Cẩm chỉ nghĩ về con
mèo, không nói năng gì.
Hắc Bảo là cục cưng của cô.
Cảnh vật ngoài kia có đẹp
đến đâu cũng không thể thu
hút sự chú ý của cô. Cô nghĩ
thầm, lẽ nào Hắc Bảo cũng
chỉ là một khách qua đường
trong cuộc đời cô!
Thị trấn vắng lặng; có lẽ
mọi người đang ngủ trưa,
chỉ có vài đứa trẻ con là
đang chơi trong ngõ sâu,
tiếng chân lúc gần, lúc xa,
cứ "lẹp bẹp" đập vào con
đường đá.
Ở thị trấn nhỏ bé này, chỉ
cần đi qua vài ngõ là đã đến
được hiệu cắt may nhỏ.
Trong cửa hiệu treo đầy
những mảnh vải xanh xanh,
đỏ đỏ, chỗ nào cũng thấy
vải vụn, một chiếc kéo to đặt
trên máy khâu cũ.
- Đây chính là nơi mà cao
thủ ẩn dật hay sao? - Thi
Thi không tin nổi vào mắt
mình nữa.
Cửa vừa mở, mọi người
ngẩng đầu nhìn vào bên
trong, thấy có một người
đàn ông trung niên hói đầu,
da hơi đen, trông rất thật
thà, ăn mặc giản dị. Đây
chính là nhân tài may mặc
mà họ phải lặn lội một đoạn
đường dài để gặp hay sao?
Họ lắp bắp trình bày lý do
có mặt tại đây rồi lấy bản
thiết kế cho ông xem, nhưng
người đàn ông chỉ xem qua
loa.
- Tôi họ Hồ, trước khi cắt
may, cho tôi xem vải trước
đã. - Người đàn ông cứng
nhắc yêu cầu.
Lam Kỳ đắc ý mở hộp, cẩn
thận mở bao giấy; cô phát
hiện biên của tấm vải động
đậy giống như một thế tay
có sức sống muốn tự mình
mở ra. Cuối cùng tấm vải đã
được trải rộng ra.
Ông Hồ như bị làm phép,
đứng lặng hồi lâu. Lam Kỳ
càng khoái trí, xem ra mảnh
vải đặc biệt này cũng làm
cho một người vốn dạn dĩ
với các loại vải như ông Hồ
cũng không rời mắt ra được.
Bốn người nhìn nhau cười,
lòng cứ sướng rơn lên.
Ông Hồ đem mảnh vải ra
xem dưới ánh sáng đó giống
như đồ trang sức trên rốn
của vũ nữ múa bụng khi cô
ta đang nhảy điệu mê hồn,
nó có sức hấp dẫn ma mị
đối với đàn ông. Ông ta cầm
tấm vải, trầm ngâm như
đang hình thành ý tưởng
thiết kế; có lẽ ông ta đã
quên đi sự tồn tại của bọn
họ.
Lục Anh Kỳ hỏi nhỏ:
- Hình như ông ấy thích tấm
vải đỏ rồi?
- Vở vẩn! - Ba người còn lại
đồng thanh trả lời.