Chap 3-B:
Lục Anh Kỳ cụt hứng, tò mò
đi vào phía tối của căn nhà.
Qua cửa tối om, cô nhận
thấy đồ đạc vứt lung tung
trên sàn. Hai bên lối đi là
căn phòng gỗ. Do căn
phòng đó không thiết kế
giếng trời nên rất tối tăm.
Cô vẫn cứ dò dẫm vào. Nhìn
thấy các đồ dùng của người
dân trong thị trấn nhỏ, cô
cảm thấy rất lạ lẫm, vì từ
nhỏ cô đã là một đại tiểu
thư, làm gì có dịp để đến
chơi những nơi như thế này.
Ngay cả cái bàn trang điểm
ở đây cũng lạ. Do vậy, khi
nhìn thấy bàn trang điểm ở
phòng nhỏ phía ngoài cùng,
cô liền đi tới. Trong phòng
bày rất ít đồ đạc, chỉ có một
cái giường cũ kỹ, mặt gương
phủ một lớp bụi mờ, xem ra
đã lâu không có ai lai vãng
tới đây. Nhìn thấy trước
gương có một chiếc ghế
nhỏ, cô liền ngồi xuống,
ngắm nhìn chiếc bàn trang
điểm cũ kỹ này một lúc. Nó
làm từ gỗ lim và được khắc
họa rất đẹp, to mà chắc,
gương hình tròn, bên trên
để một chiếc lược. Nhìn thấy
tóc mình hơi rối, cô liền cầm
lấy lược chải đầu. Tóc của cô
rất đẹp, vừa đen vừa bóng,
dài chấm ngang vai. Từ nhỏ,
cô đã rất thích khuôn mặt
đẹp của mình mờ mờ, ảo ảo
trong gương thật quyến rũ,
cô liền mỉm cười.
Nụ cười chưa kịp tắt trên
môi; chợt cô nhìn thấy một
bóng người thoáng hiện
trong gương. Tuy chỉ lướt
qua song vẫn nhận ra đó là
một bà già đã còng, mặc bộ
đồ đen, đầu đội khăn trắng,
đầu cúi thấp, không nhìn rõ
mặt, đi từ cửa vào.
Cô sợ hãi cầm chiếc lược
lên; nhưng khi quay lại thì
không thấy ai cả. Cô đuổi
theo song chỉ thấy một cơn
gió lạnh phả vào mặt. Làm
gì có bóng người nào? Cô
càng hoang mang, sợ hãi,
định quay người chạy ra
ngoài. Chạy gần đến cửa thì
có một bàn tay nhăn nheo
thò ra từ tấm cửa gỗ; cô
đứng khựng lại. Không thể
tin được ở mắt mình nữa.
Đứng trước cô bây giờ chính
là bà già thoáng thấy trong
gương lúc trước, chiếc khăn
trắng buộc thấp trên đầu
làm cô nhìn không rõ mặt
bà ta. Bà già chầm chập lê
bước về phía cô.
Lục Anh Kỳ sợ quá, đầu óc
trở nên trống rỗng, cứ đứng
bất động ở đó. Bà già giơ
bàn tay trái nhăn nheo về
phía cô rồi cất giọng yếu ớt:
"Trả lại cho ta, trả cho ta!"
Cô kêu to lên một tiếng rồi
ngồi bệt xuống đất.
Ông Hồ nghe thấy ồn ào liền
bỏ tấm vải xuống, chạy vào
trong xem. Bọn Tần Cẩm ở
ngoài cũng chạy bổ vào,
nhanh chóng dìu Anh Kỳ
dậy.
Ông Hồ đi vào trước, nhẹ
nhàng nói với mẹ:
- Mẹ à, mẹ ra ngoài làm gì
thế?
Bà già vẫn cố chấp giơ tay
về phía Anh Kỳ, nói:
- Trả lại cho ra!
- Mày là cái thá gì kia chứ,
mau trả lại cho ta!
- Cháu không có. - Anh Kỳ
hoang mang trả lời trong
tiếng khóc.
Tần Cẩm chú ý thấy tay Anh
Kỳ đang khua khua một
chiếc lược, cô liền lấy lược ra
rồi hỏi:
- Cái này từ đâu ra?
Anh Kỳ trả chiếc lược vào
tay bà già đáng sợ kia rồi vội
vàng rụt tay lại. Đường Thi
Thi trừng mắt nhìn cô.
Lục Anh Kỳ vội thanh minh:
- Mình nhìn thấy chiếc
gương trên bàn trang điểm
ấy bám đầy bụi nên cho
rằng không ai sống trong
phòng đó nữa.
- Mắt của mẹ tôi không được
tốt lắm, không nhìn được gì
đâu, do vậy cô Lục mới bị
hiểu nhầm, không có gì cả.
Nào mọi người đừng chen
chúc ở lối vào nữa, mau dìu
cô Lục ra nghỉ ngơi định
thần chút đi! - Ông Hồ giải
thích.
Mọi người đi vào trong, bà
già cũng chậm chạp bước
theo họ.
Trở vào phòng, Lục Anh Kỳ
ngồi trên ghế dựa, bà già
không nói không rằng, cứ sờ
sẫm xung quanh rồi cất
bước nặng nề về phía góc
phòng.
Để an ủi mẹ, ông Hồ nâng
tấm vải đi về phía bà nói:
- Mẹ à, mẹ sờ thử xem, tấm
vải này đẹp thật đấy, từ
trước đến giờ con chưa từng
thấy tấm vải nào đẹp như
vậy.
Một giọng nói đanh thép
vang lên:
- Bỏ nó xuống!
Mọi người đều giật mình
nhìn bà lão ở góc phòng
không ngờ bà lại tiếp tục
thét lên:
- Bỏ xuống ngay! Bỏ tấm vải
xuống cho mẹ!
Ông Hồ vội vàng hỏi:
- Tại sao?
Bà lão đột nhiên ngẩng đầu,
lộ ra một bộ mặt nhăn nheo
đầy hận thù với đôi mắt
trắng dã. Ánh mắt của bà
như ra lệnh: "Trả lại cho
họ!"