_Vụ gì?
_Tao hẹn được chị Hằng đi ăn rồi há há há….
“Bốp!!!”-Năm nổ xến vô đầu thằng Lân.
_Thằng này mát nặng rồi, đưa nó vô viện đi.- Năm nổ phán
_Mày khùng hả? Làm gì đánh tao?!- thằng Lân ôm đầu đau điếng
_Mày điên thì có, hôm nay éo phải Trung Thu.- thằng Tín chen vô
_Hề hề, tụi bây biết gì,chỉ tao với thằng T là biết thôi, T ha…- thằng điên đó đá lông nheo,nhìn ghê muốn rụng rún.
_Ơ…ờ….- tui lắp bắp.
_Ê, bả ở An Giang mà, sao mày hẹn được?- tui hỏi nhỏ
_É…hé hé hé….- nó lại cười
_Trả lời đàng hoàng không tao cho ăn ghế.- tui định xách cái ghế lên
_É…hé hé hé….- nó tiếp tục cười
_Phát bệnh nặng rồi, Nổ, gọi cấp cứu đi.- tui hất hàm
_Ê, từ từ, tao nói cho nghe.- nó giờ tay chịu thua.
_Nói!
_Ừm… Tết này tềnh êu của tao lên đây chơi…-nó nhe răng cười
_Đệt, có xạo không đó ba?- tui nghi ngờ
_Thiệt, không tin sao?
_Éo nổi, làm gì bả lên đây?- tui hỏi
_Lên đây chơi với bà con chứ gì, vậy cũng hỏi.
_Vậy à? Hảo lớ, chúc mừng nha cờ hó….hị hị…- tui cười cười
_Cười gì?- nó hỏi
Tui đứng phắt dậy, thông báo cho cả đám.
_KÌ LÂN SẮP CÓ BẠN GAI!!! BẮT NÓ BAO 1 CHẦU ĐI ANH EM!!!!
_Má, thằng cô hồn!!!- Nó chửi tui
Mấy thằng chiến hữu bay lại, thằng Tín kề cáiống hút vô cổ nó:
_Bao tụi tao ăn hay là chết?- thằng Tín hằn hộc.
_Ờ…ờ…thì bao…- thằng Lân rung rẩy.
Đang cười lăn lộn thì tui bắt gặp ánh mắt của bé Trang. Ánh mắt thoáng buồn. Bé vội quay đi làm tui hơi bất ngờ.
_T! Anh lại đây coi nè!- Linh vỗ vai tui.
_Hả?- tui giật mình ngơ ngác
_Lại đây.- Linh kéo tay tui lại hàng xưởng rồng
_Nè, đẹp chưa?!- Linh nheo mắt cười
_Hở? Gì?- tui ngơ ngác
_Xương rồng chứ gì…- Linh bĩu môi.
_Ờ thì sao?
_Hì hì, thấy cây hình trái tim đẹp hông?
_Trái tim? Đâu?
_Đó, nhìn theo tay em nè.
Ra là cây xương rồng có hình tựa tựa trái tim.
_Kìa, còn có tim đôi nữa kìa T.- Linh chỉ tui, háo hức.
_Ờ đẹp thiệt…
_Mình mua cây hình tim đôi đi anh!- Linh nắm lấy tay tui.
_Hửm? Tại sao?- tui giả bộ
_Tại…ừm…ưm…- Linh ngập ngừng, nhìn em dễ thương lắm, cứ như con nít phạm lỗi mà không dám nhận vậy.
_Tại sao? Không nói là anh không mua á.- tuidọa
_Tại…ưm…nó tượng trưng cho hai đứa mình…- Linh đỏ mặt
_Hở? Hông hiểu?- tui cười cười
_Mệt quá, đầu to ngôc quá.- Linh dỗi
_He he, anh giỡn mà…
_Blêu…hông thèm chơi với anh nữa.- Linh nhăn mũi rồi bỏ đi.
Mình tui đứng đó cười khì khì nhìn theo em. Người con gái xinh xinh, nhỏ nhắn, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ của em, từ cách vẫy tay chào đến nụ cười đều in sâu trong trái tim này.
_Chú ơi, lấy cho con chậu xương rồng hình hai trái tim đi chú.- tui chỉ
_Ờ ờ, có liền.- Ông chủ bỏ cây xương rồng vôcái bọc rồi đưa cho tui.
_Nhiêu vậy chú?
_Năm mươi, con trai.
_Đây, cám ơn chú.
_Ờ, cám ơn.- ông chủ vẫy tay chào.
Tui xách theo châu xương rồng, nhưng không để Linh thấy.
_Đâu lâu vậy mậy?- thằng Lân hỏi
_Mua đồ.
_Mua gì?
_Hỏi làm gì..hế hế..- tui cười
_Không nói thì thôi mày.- nó quay đi.
Đi được 1 đoạn. Tui vừa đi vừa huýt sáo thì thấy bóng người quen quen, dáng đi của siêu mẫu. Đúng rồi, là nó chứ không ai hết…Tui vỗ vai thằng Lân.
_Ê, thấy người quen không?
_Ai?
_Bạn gái cũ của mày kìa.
_Ai?
_Đó. Thôi tao té trước nha.
Nói đoạn tui chen vô giữa đám bạn đứng, ngó ra quan sát tình hình.
Hình như thằng Lân nhận ra bạn gái nó rồi, anh chả cuống cuồng:
_T ơi!!! T!!! Mày đâu rồi??!!! Cứu tao !!!Con lẹo cái đó tới kìa!!!!!
…còn tiếp…