_Hic…sao miền Nam hông có hoa Đào? Hoa Đào đẹp mừ…đẹp y như tui…hic
_Thôi đi má, Tết ai chưng hoa thúi địch….hị…hị..- thằng Tín móc
_Ông nói ai thúi địch? Ngon nói lại coi!- nhỏ Đào chống nạnh
_Ê hế…thúi địch là loài hoa đẹp….- thằng Tín hơi run
_Thúi địch nè!!!
Đoạn nhỏ Đào phóng thẳng chiếc giày vô đầu thằng Tín, hên mà né được, không là dập sọ….
_Thằng kia đi kiếm lại cho bà chiếc giày!- nhỏ thét ra lửa
_Hơ…ừ ừ…- thằng Tín đổ mồ hôi hột, chạy đi kiếm
Lát sau nó quay lại với chiếc giày.
_Mệt quá!- thằng Tín thở khì khì
_Nguuuuuuuu….ghẹo chằn lửa chi không biết….
Mười giờ, có điện thoại.
_T hả? Về con.- giọng của má
_Dạ…con ra liền.
Tui quay qua Linh:
_Linh. Về em. Má anh gọi.
_Hả? Ừ, đợi em tí.- Linh có vẻ ngạc nhiên
Khoảng 5 phút sau, Linh đi ra.
_Thôi tụi này về trước nha, bye.- tui chào đám chiến hữu với đám con gái.
Linh cũng chào.
_Ê ê ê….vầy là sao? Hai người đi chung à?- mấy thằng chiến hữu thắc mắc
_Ờ hờ hờ….đi nhá!
Bỏ lại tụi nó đằng sau, tui nắm tay Linh, chạy lách qua dòng người đông nghịch, ra chỗ gửi xe. Ba má đang ngồi uống nước ở quán café gần đó. Tui với Linh đi vô.
_Hai đứa đi chơi vui không?- má hỏi Linh
_Dạ vui lắm bác.- Linh cười tít mắt.
_Thằng T có quậy không con?- ông già hỏi
_Thôi mà ba….- tui nhăn nhó vuốt mặt
Ba chỉ cười chứ không nói gì. Ba má với Linhhợp nhau thật, nói chuyện với nhau cả buổi mà không biết chán. Thấy Linh vui tui củng thấy lòng vui theo, em cười suốt buổi. Tui không nói gì, chỉ cầm muỗng khoáy khoáy lycafé, vừa uống vừa nhìn em. Lâu lâu Linh nhìn tui cười ý nhị.
Mười một giờ rưỡi, ba má tính tiền café rồi về. Mới uống café đá xong, gió thổi hiu hiu, lạnh quá. Về nhà, mười hai giờ. Khóa cổng xong, tui chạy vô thay đồ. Xong,cầm chậu xương rồng hình tim đôi qua trước cửa phòng Linh, gõ cửa. Linh bước ra, em mặc bộ đồ ngủ có hình chú thỏ con màu hồng phấn, tay em cầm cái Ipod, Linh gỡ tai nghe ra, nheo mắt hỏi.
_Gì dạ anh?
_Ngủ không được, muốn nói chuyện với em.-tui le lưỡi cười
_Hì…em cũng ngủ hông được nè, vô phòng đi anh.
Trên giường đặt cái laptop, điện thoại thì đang sạc pin. Tui nằm phịch xuống giường. Chắc tại vì là nhà mình nên tui mới thoải mái như vậy.
_Hồi nãy đi chơi vui hông?- Linh hỏi tui
_Vui, em thì sao?
_Vui sao hông..có anh đi mà…- Linh bẽn lẽn trả lời, miệng cười cười, mắt không dám nhìn thẳng vào tui.
_Hì… mà …em thích xương rồng lắm hả?
_Thích lắm, ở nhà em có quá chừng luôn.
_Ở đâu? Sao anh không thấy?
_Ngoài ban công, anh có ra đó đâu mà thấy.
_Ờ, mà sao em thích xương rồng quá vậy?
_Tại...- Linh bỏ lửng câu
_Hửm?
_Tại hồi nhỏ, trước khi đi làm, lúc nào má cũng dặn em phải cứng rắn, mạnh mẽ…như cây xương rồng vậy…
_À ra vậy, lại đây, anh có cái này hay lắm nè.- tui ngồi dậy
_Hử? Gì dạ?- Linh tròn xoe mắt nhìn cái bịch màu đen trên tay tui
_Nhắm mắt lại, anh đếm tới 3 thì mở mắt ra nha.
_Ừ.- Linh nhắm mắt lại
_Không được hí mắt nha.
_Biết ồi.- Linh nhăn mũi
_Một….
_Hai…..
_Hai rưỡi…
_Hai chín chín…..
_Ba!
Linh mở mắt ra, em ngạc nhiên, hết nhìn tui rồi lại nhìn cây xương rồng.
_Tén tén tén ten! Đẹp chưa?
_Anh..hồi nãy…- Linh lắp bắp
_Khi nãy có 1 cô bé nằng nặc đòi anh mua cho, ban đầu anh định không mua rồi nhưng mà sực nhớ lại cô bé đó là người mà anh yêu nhất nên anh mới mua nè.- tui cười hì hì
_Anh…đầu to này…anh ngốc…- Linh cười, haimắt rưng rưng
Rồi em ôm chầm lấy tui. Ngồi đó nhìn em, tuichỉ biết lắc đầu cười, cổ họng nghẹn đắng.
….còn tiếp…