Chap 5- B:
Bộ sườn xám tuy ôm khít
vào người, làm lộ các đường
cong nhưng lại rất lịch sự.
Dưới ánh đèn, cái màu đỏ
đẹp mê hồn đó cứ tỏa ra thứ
ánh sáng dìu dịu; do đó Thi
Thi đi đến đâu thì chỗ đó lại
sáng bừng lên, cứ như thể
cô đem lại sắc màu cho căn
phòng vậy. Khuôn mặt đa
tình, chiếc áo sát nách làm
lộ ra cánh tay ngọc ngà
khiến cho ai nhìn thấy cũng
muốn chạm vào.
Chưa kịp khen Thi Thi thì
Lam Kỳ xuất hiện với chiếc
áo yếm. Hai người bọn họ đi
cùng nhau, toát lên vẻ đẹp
Trung Quốc thời điển hình.
Họ có nét đa tình giống như
người đẹp thời xưa nằm trên
giường, vừa nũng nịu vừa
dịu dàng; một vẻ đẹp không
diêm dúa lòe loẹt.
Tần Cẩm đùa:
- Nào các nàng tiên, các
nàng định giáng trần ở đâu
vậy?
- Đi đâu cũng được, diện đồ
đẹp cốt để cho người ta
ngắm mà. - Đường Thi Thi
sốt ruột đến mức quên cả đi
giày, vội vàng chạy ra ngoài
cho thiên hạ ngắm.
Lam Kỳ ngắm mình trong
gương rồi tự nhủ: "Không
ngờ mình lại đẹp thế!"
Lục Anh Kỳ bất mãn nói:
- Tần Cẩm à, cậu giúp mình
buộc chiếc khăn nhé! - Dưới
sự phản chiếu của chiếc
khăn, khuôn mặt cô sinh
động hẳn lên.
Chỉ còn Tần Cẩm hơi buồn
một chút vì quàng cổ
thường chỉ dùng khi tiết trời
se lạnh, lẽ nào đang mùa hè
nóng bức thế này lại quàng
khăn chứ!
Ba cô bạn biết được nỗi bức
xúc của cô liền vây lấy giúp
cô quàng chiếc khăn lên. Lúc
đó, cô có cảm giác khác lạ,
tự nhiên không muốn chống
lại sự trêu đùa của các bạn.
Đúng lúc này, bên tai cô
văng vẳng tới một tiếng mèo
kêu khe khẽ, cô nhanh nhẹn
giơ tay ngăn không cho các
bạn quàng khăn cho mình.
Cô vội nói với họ: "Hắc Bảo
đến đây tìm mình đấy." Nói
xong cô chạy ra ngoài tìm,
nhưng chẳng thấy bóng con
mèo đâu.
- Các cậu không nghe thấy
tiếng mèo à?
- Chẳng nghe thấy gì, có lẽ
cậu nhớ Hắc Bảo đến phát
điên lên rồi phải không? -
Thi Thi đáp.
- Đâu có, tối qua Hắc Bảo đã
về nhà rồi.
- Về rồi, nó về thật rồi ư?
Sao cậu không mang nó đi
theo? - Lục Anh Kỳ hỏi.
- Tớ chẳng dại mang nó
theo bởi nếu nó lại bỏ đi thì
tớ tìm đến đứt hơi mất. Lúc
đang đổ thùng rác để tìm
Hắc Bảo, tớ gặp lại người
quen, chính vì vậy mà gã
tưởng mình là bà nhặt rác.
Bọn cậu thấy có tức không
chứ?
Cứ nghĩ tới gã pháp sư bắt
ma này, Tần Cẩm lại tức tối.
Ba người họ sững ra một lúc
rồi phá lên cười:
- Lại có nhân vật siêu đẳng
nào dám nhìn Tần Cẩm của
chúng ta thành bà nhặt rác
kia chứ? Cậu nhớ phải dẫn
bọn mình đi gặp hắn đấy
nhá!
Tần Cẩm vẫn chưa hết tức:
- Gặp cái gì mà gặp, cái loại
người vô học chỉ biết mỗi
việc lừa lọc dối trá, giả thần
giả thánh, bắt ma bắt quỷ,
tốt nhất là tránh xa hắn ra.
- Tức đến mức ấy cơ à?
Chắc là cậu có cảm tình với
gã rồi, bằng không sẽ không
tức đến mức ấy đâu. Gã có
phải là người thương thầm
nhớ trộm của cậu không
đấy? - Đường Thi Thi đùa.
- Người thương thầm nhớ
trộm? Mình có mù thì cũng
không chọn gã. Thi Thi, cậu
biết không, cái người đặt
biệt hiệu cho tớ chính là gã
đấy.
Nghe xong, Đường Thi Thi
lăn đùng ra sàn nhà cười sặc
sụa. Cô trêu Tần Cẩm:
- Hóa ra là kẻ thù từ kiếp
trước của cậu, lại còn dám
nói cậu nhặt rác; xem ra hai
người đúng là có duyên với
nhau đấy.
Tần Cẩm đá cô một cái rồi
nói:
- Dậy đi, trời đã tối om rồi
mà còn nằm ở đây cười
người ta. Đi thôi, bây giờ là
lúc cậu thể hiện rồi đó.
Lục Anh Kỳ vừa cười vừa
xách túi đi. Lúc đi ngang qua
Lam Kỳ, cô chợt nghe thấy
Lam Kỳ nói nhỏ với mình:
- Không hiểu sao mà mình
thấy lạnh hết cả người.
- Ăn mặc phong phanh thế
không lạnh mới lạ chứ? -
Anh Kỳ nói đùa.
Bốn người họ cùng đi về
phía quán bar.
Họ trang điểm kỹ lưỡng cứ
như các dũng sĩ chuẩn bị ra
trận vậy. Bầu không khí
trong xe nặng nề và đầy sát
khí. Họ thề sẽ "bắt, giết" bất
cứ gã đàn ông háo sắc nào.
Tần Cẩm không có vải đỏ
làm nền cũng cảm thấy hơi
tủi thân. Nhìn thấy ba người
bạn cứ vô tư trang điểm rồi
tán thưởng lẫn nhau, cô
càng chán nản. Cô có cảm
giác mình có mặt ở đây như
làm nền cho họ vậy. Tuy
nhiên, có bất mãn đến đâu
thì cũng chẳng làm gì được,
chi bằng cứ ngồi im vậy.