chương 24 Các học sinh trong trường nội trú cứ 3 tháng được về một lần, có người mong 3 tháng để được về, có kẻ chẳng mong gì cái khoảng thời gian đó, hay có những người như KHOA đây, chẳng đoái hoài gì tới cái lúc đặt chân về nhà cả. Thế nên trong đầu cậu dường như đã quên đi cái quy định đó, để rồi đến bây giờ, vẫn không nghĩ được cái lí do tại sao HẢI lại bỏ đi như vậy? cái nụ hôn đó, cái vị ấm ấm mềm mại đó, dẫu có men rượu cậu vẫn không thể quên được. Nó thật tuyệt vời!
Nó thật ********! KHOA vò đầu, cậu đã làm gì vậy hả? cậu nguyền rủa cái nụ hôn đó, tại nó nên HẢI mới bỏ đi, cậu cảm thấy dằn vặt, sao tim lại đau thế này? bạn bè không thiếu, thế mà từ khi nào HẢI đã trởi nên rất quan trọng với KHOA, cảm thấy vô cùng trống vắng. nhưng nếu là 2 thằng con trai với nhau, tại sao lại có cảm giác này? với DUY, cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy, vậy với HẢI, đó là cảm giác gì? Hay là cậu…là gay? Không? Không phải chứ? Hài! Cậu vẫn còn cảm giác với TRANG THƯ, sao có thể là gay? Không phải? chắc chắn không phải? nhưng…còn HẢI? Càng nghĩ KHOA càng rối, càng rối lại càng vò đầu bứt tóc. “mày làm gi vậy? sắp hết tóc rồi kìa!” từ phía sau, DUY đập vào vai KHOA, cười cợt. KHOA không nói gì, 2 tay dừng vò đầu, móc túi ra điếu thuốc, nhanh chóng một làn khói trắng xuất hiện, đến bây giờ KHOA mới chú ý đến DUY. Trên vai DUY là cái ba lô to tướng. “mày tính đi đâu à?” KHOA rít điếu thuốc. “tao về nhà ông già! Tới thời hạn rồi!” DUY nhìn lên đồng hồ “tao đi đây! Trễ rồi!” rồi DUY bước đi, bóng cậu khuất dần, chỉ còn vang đâu đó tiếng bước chân của cậu. KHOA ngồi đó, rít điếu thuốc rồi lại nhả ra một làn khói. Tâm trạng thật rối bời.
2 hôm sau, cha mẹ trỏ về, có lẽ người mừng nhất là nó, không đợi 2 người bước vào nhà, nó đã lao ra ôm chầm lấy 2 người, xém chút nữa nước mắt rơi vì vui mừng. KIỀU NHƯ đứng từ xa, biễu môi, xong đi thằng một mạch vào nhà. Nó thì cứ đứng đó ôm ba mẹ mình, nó nhớ ba mẹ lắm, đã 3 tháng rồi còn đâu. “con nhỏ này, buông ****** ra coi, mới về nhà, chưa kịp thở gì hết đã bị mày làm chết rồi!” Mẹ nó cằn nhằn, đương nhiên không thiếu nụ cười trên môi. Nó nghe xong ngớ người, thoáng đỏ mặt xong phụ mọi người xách va li vô nhà. Ba mẹ nó ngồi xuống ghế sô pha, nó và Huy cũng ngồi xuống. “chuyến đi này rất thành công, lúc đầu ba tưởng chỉ đi xã giao thôi, không ngờ, chúng ta lại được một hợp đồng lớn…ngày mai chúng ta sẽ đi trao đổi với khách hàng, sau đó sẽ kí hợp đồng!” Ba nó nói, gương mặt khẽ cuoif, có vẻ như rất hài lòng về chuyến đi lần này. Nó húp một ngụm trà, giơ ngón cái lên. “ba con là số một” Em nó cũng đang húp một ngụm trà, xém nữa là sặc trước hành động đó của nó, hồi đó, nó không bao giờ làm những hành động này trước mặt ba mẹ, nó luôn tỏ ra là một cô tiểu thư dịu dàng, hay ít nhất là yêu kiều. Ba mẹ nó cũng ngạc nhiên, khi thấy mọi người nhìn mình, nó mới khẽ liếc qua ngón tay cái đang đưa ra giữa không trung, liền chấn chỉnh lại.
“e hèm! Ý con nói…ba là người tuyệt nhất!” Rồi giả bộ e thẹn uống trà tiếp, nó thầm tráh, từ khi học nọi trú, nó gần như dữ dằn hơn hẳn để bảo vệ em nó, chưa kể một thời gian nó ở chung vói bọn con trai, nên không thể tránh khỏi việc bị nhiễm được. Nhắc tới cái nội trú BOY, nới mà nụ hôn đầu lẫn nụ hôn thứ hai rồi nụ hôn thứ ba bị cướp, nó lại thoáng đỏ mặt, cần ly trà lên để che gương mặt đang đỏ ửng, nó tự hỏi hắn đang làm gì ta? Liệu hắn có nhớ việc hôm bữa? rồi nó lắc đầu, chắc không đâu! Hắn đang say thế mà! ờ mà nếu hắn nhớ…thì như thế nào…hắn sẽ bị ám ảnh rằng hắn đã hôn một thằng con trai…mặc dù nó là con gái… Nó cứ lắc đầu, rồi nhắm chặt mắt, xong thơ thẩn ra để ngồi suy ngẫm, mải mê đến nỗi ba nó đang kêu mà nó không nghe được, khhi mẹ tói lay nó, nó liền giật mình dạ một cái. “dạ gì mà dạ! con nhỏ này…” mẹ nó cốc vào đầu nó “ba con đang hỏi ngày mai con đi cùng ba tới công ty không?” Nó quay sang nhìn ba nó “đi tói đó làm gì vậy ba?” nó hỏi. Ba nó cầm ly trà lên húp một ngụm, chậm rãi “thì con cứ lên, coi như là học hỏi vậy thôi, cả 3 đứa phải đi đó chứ! Cuối buổi, ba định mời giám độc bên công ty đó đi ăn, sẵn…gia đình chúng ta lâu rồi không đi ăn chung với nhau” Nó nghe xong gật gù, rồi nỏ nụ cười thật tươi. “con đi ạ!” HUY cũng cười, xong dạ một tiếng. “ba mẹ mệt rồi, nghỉ ngơi đi, con với HUY cũng đi đây, chuẩn bị cho ngày mai ạ” Nói xong, nó đứng dậy, cúi đầu chào ba mẹ nó, rồi cùng HUY đi ra ngoài. Ra tới ngoài, nó thở hắt ra, “không muốn đi tí nào” nó lầm bầm. HUY nghe thấy vậy, liền thắc mắc “vậy chị đồng ý làm gì? Thật ra em cũng không thích những chỗ đông người” Nó nhìn em nó rồi cười khổ “em không thấy ba đang có tâm trạng tốt sao? chị nó từ chối à?” Tới trước nhà riêng của HUY, nó đặt hai tay lên vai HUY “em chuẩn bị thật tốt nha! Đừng thức khuya đọc sách nữa, lấy sức mai đi ăn linh đình, chúc ngủ ngon!” “chúc chị ngủ ngon” HUY đáp. Nó đứng đó đợi tới khi HUY đã vào trong rồi mới chịu đi.
Hôm sau, nó mặc một cái váy trang nhã màu kem, rồi cùng HUY và KIỀU NHƯ tới công ty của gia đình. Gia đình nó là một công ty trang sức khá nổi tiếng, hiện đang cố gắng phát triển để mở rộng phạm vi ra nước ngoài, vì vậy mà hợp đồng lần này sẽ là bàn đạp giúp công ty nhà nó thành công. Đó chính là hợp đồng với hãng thời trang KING nổi tiếng thế giới, ít nhất là hãng KING có chỗ đứng vững chắc tại MĨ, nghe ba nó nói lại, lần này hãng của họ sẽ cho ra bộ sưu tập thời trang “WIND”, họ muốn ỏ bộ sưu tập này phải có những trang sức đi kèm theo, hoặc có thể là trang trí trực tiếp đá quý lên những bộ quần áo đó. Nó liền thắc mắc, nếu chủ đề đã là “WIND” thì những bộ trang phục đó phải mang phong cách nhẹ nhàng, chí ít là vậy, nếu trang trí thêm đá quý, chẳng phải trông chúng sẽ nặng nề sao? Nghe vậy, ba nó liền nhăn mạt, rồi ông đáp “đó sẽ là chuyện của chúng ta, đầu tiên, chúng ta phải có cái hợp đồng này đã” Nó nghe xong, gật gù, rồi im lặng suốt quãng đường. Xe tói nơi, gia đình nó liền bước xuống xe.
Tất cả các nhân viên nhân cơ hội này mà chiêm ngưỡng đại gia đình của giám đốc, quan trọng là chiêm ngưỡng các “con cưng” của giám đốc nổi tiếng làm ăn này. Người đầu tiên, kiêu ngạo, mặc chiếc váy ren quyến rũ, trên gương mặt đeo mắt kính màu đen, làm nổi bật gương mặt thu hút, mái tóc được thả tự nhiên, đen mượt, quấn lấy gió, làm tôn lên thân hình cân đối nhẹ nhàng của KIỀU NHƯ. Người thứ hai, người con trai có gương mặt tri thức, làn da trắng nhưng cho dù đang cười tươi thế nào cũng không che được cái xanh xao của bệnh tật, mặc áo sơ mi và quần Tây đơn giản, cậu ta ra vẻ một công tử bột chính hiệu, nhưng vẻ đẹp thì vẫn có thể khiến cho các cô nhân viên ở đây phải điêu đứng. Người thứ ba, ăn mặc đơn giản hơn cả người thứ nhất, mái tóc (giả) óng ả, được uốn như ngọn xuối thả xuống, tóc ở 2 bên tai được cột ra sau, để vài sợi tóc mai rũ xuống, ôm gương mặt có làn da trắng mịn, chiếc mũi cao thanh tú thêm cặp mắt to, nhiêu đó thôi khiến các chàng trai phải mềm lòng, chỉ muốn lao vào ôm nó để che chở, vì trông nó lúc nào cũng yếu đuối. (nhưng sự thật lại…phủ phàng) Cả đại gia đình tiến vào, như tạo nên cơn cuồng phong cho công ty, tất cả nín thở nhìn họ, rồi nhanh chóng thở gấp để tiếp tục công việc.
Đến phòng họp, nó cùng HUY và KIỀU NHƯ, ngồi trên dãy ghế dành cho thư kí, quan sát cuộc họp, ba nó làm vậy cũng để cho cả 3 có bài học đặng sau này bước chân vào thương trường. Giám độc bên công ty thời trang tới, cả phòng đều đứng dậy chào ông ta, đương nhiên, cả 3 người cũng vậy. Nó quan sát người đàn ông trước mặt, gương mặt vuông, đôi mắt khá nhỏ, được che bởi cặp mắt kính, trên khóe mắt có nếp nhăn, nhưng trông vẫn khỏe khoắn, và từng hành động thật dứt khoác, không tốn một giây, nhanh chóng giám đốc 2 công ty hòa vào công việc, bàn luận đủ điều về hợp đồng cũng như về tương lai, hoàn toàn về công việc. Nhưng…nó thì đang ở trong sự kinh ngạc, kinh ngạc tột cùng. Sợ hãi…nó sợ gì?
Kinh ngạc? nó ngạc nhiên vì điều gì? Sao nó lại có thái độ như vậy? Người khiến nó trở nên như vậy, chính là người mà giám đốc bên công ty thời trang KING dẫn theo, THÁI NHẬT DUY! Trái đất tròn? Không! Nó quá nhỏ là đăng khác! DUY đi lướt qua nó, và cũng tiến về một cái ghế ở góc phòng, cậu không quan sát cuộc họp, chỉ nhìn về phía chị em nó. HUY luôn là nạn nhân của DUY, còn ạ gì hơn chứ? Còn nó thì khác, nó bây giờ không phải là HẢI, nó là TRANG THƯ, là con nhỏ mà DUY chỉ mới nhìn thấy một lần tại quán bar, tại sao cô ta lại ở đây? Nhưng cũng không khó đoán được, 2 người là con của giám đốc công ty đá quý này, DUY khẽ nhếch mép lên cười, trong đầu lóe lên nhiều trò chơi thứ vị với nó.
_________________ Là thân con gái đừng nghe trai thề
ăn gian nói dối là nghề đàn ông
|