TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

Trang 1, 2, 3, 4, 5 ... 14Chuyển đến trang
ID Topic: 3868 • Có 21,958 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#11 - @29284
30/06/2012 15:30
Chiếc mặt nạ quỷ...!!!


TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
"Truyện kể rằng: Ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.Một cô bé tò mò nhặt được ướm thử lên mặt. Mặt nạ của quỷ dính chặt vào da thịt, cô bé không tài nào tháo gỡ được. Cô bé trở thành một con quỷ xấu xí. Cô bé hoảng loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ. Mẹ cô không nhận ra cô cùng người trong làng đuổi cô bé đi.Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng. Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô bé xuất hiện, ra mặt giúp cô bé giải thích mọi chuyện... Chỉ vì cậu tin đấy là cô bé. Cô bé có được niềm tin yêu... Mặt nạ được gỡ bỏ..."

-Thế nào anh yêu, đã nghe truyện này chưa ?

Quàng tay qua vai anh, mái tóc thướt tha của cô lan tỏa một mùi hương đặc trưng. Anh ngây ngất say mê trong vòng tay ấm áp của người yêu.

- Dĩ nhiên anh đã nghe rồi... Cái truyện này, không biết em đã kể biết bao nhiêu lần cho anh nghe rồi mà.
- Ngày mai em sẽ đưa anh ra sân bay chứ ?" Anh ngoảnh đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô.
- Không đâu... Vì em sẽ khóc. Vừa trả lời cô vừa dùng dằn mím chặt lấy môi.

Nhìn khuôn mặt kiềm nén để không khóc ấy của cô anh bật cười. Chỉ những điều nhỏ nhặt thế cũng đủ để anh cảm thấy yêu cô. Anh và cô đã bàn tính đến chuyện đám cưới rồi mà.Vì yêu cầu công việc anh phải tạm rời xa cô, để ra nước ngoài một năm. Nếu có thể, chắc anh đã mang cô theo mình. Thật đáng tiếc, bố mẹ cô không cho phép.

- Ở nước ngoài, chắc anh nhớ em đến chết mất !
- Thật à ?
- Bảo đảm.

Anh ngắt nhẹ mũi, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng. Những giọt nước mắt không nghe lời nước cứ rơi. Khuôn mặt hồng hào xinh xắn của cô dưới ánh đèn càng làm cô trông xinh đẹp hơn với đôi má ửng đỏ. Vì cô anh gần như đã định bỏ đi cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp.

- Đừng khóc... Vì em anh nhất định sẽ quay về .Lúc ấy chúng ta sẽ cử hành hôn lễ thật long trọng nhé, được không ?"
- Dạ... vâng... uhmmm.
- Đừng khóc nữa mà.Anh đau lòng lắm. Anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
- Suốt cuộc đời, anh chỉ yêu mình em

Đưa tiễn anh đi được một thời gian.Vài tháng sau cô gái và bạn đã gặp tai nạn giao thông. Tính mạng cô bị đe dọa. Việc duy trì cuộc sống cho cô thật khó khăn . Khuôn mặt cô biến dạng, trông rất đáng sợ vì vết thương của cô khá nặng vả lại quá trình phẫu thuật cũng không được thành công cho lắm.
Tổn thương ,Cô tức tưởi khóc trên giường. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mất đi biết sống làm sao đây ? ý nghĩ kết liễu cuộc đời luôn lởn vởn trong trí óc cô! Bố mẹ nhìn cô e ngại chẳng dám đến gần. Nếu không có những lời khuyên của bạn bè có lẽ cô đã không tiếp sống.

- Đây là email của anh ấy, có muốn nói chuyện cùng anh ấy không ? Bạn bè cố giúp cô.

Khuôn mặt biến dạng khiến cô mất hẳn sự tự tin. Cô khóa mình trong phòng kín không dám gặp gỡ ai.Cho dù đó là người cô hết mực yêu thương, cô cũng từ chối nói chuyện.

- Anh ta rất lo cho cậu đấy, một mực muốn biết tình trạng của cậu.
- Cậu muốn tôi gặp anh ấy sao chứ ? Với khuôn mặt như thế này đấy hả ? Bố mẹ còn không chấp nhận được tôi, huống gì là anh ấy ! Tôi thực sự không dám đối mặt với anh ấy.
Từng ngón tay chạm vào da mặt sần sùi nếp gấp khúc, nhăn nhúm như một con quỷ. Đâu rồi ? Cô gái xinh xắn đáng yêu lúc trước đâu rồi ? Anh sẽ nghĩ thế nào đây ? Có còn yêu cô nữa không ? Sẽ còn thích cô nữa hay không ? Càng nghĩ cô càng chẳng dám mơ đến việc sẽ chuẩn bị đám cưới với anh.

- Thế..... Đó cũng là một cơ hội để cậu thử lòng anh ấy đó chứ !

Bạn bè cứ khuyên nhủ, cuối cùng cô quyết định liên lạc lại với anh. Nhưng cô không hề đá động đến khuôn mặt biến dạng của mình. Cô tự thu mình trong nỗi sợ hãi.

Ngày nối ngày trôi qua.... kì hạn mộ năm đã cận kề.

Anh vui vẻ bàn tính đến các khâu đám cưới mà hai người phải chuẩn bị trong thư gửi cho cô. Cô lặng người....vỡ tan.... lo sợ....

Ngày anh về đã đến.
Bạn bè đưa cô đến sân bay.Tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có một cơ hội..Có thật là anh sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói không ? Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang, đứng lặng im tại góc khuất sân bay, đợi người cô yêu.
Anh bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi.Thời gian một năm xa cô đủ để anh hiểu tình yêu của anh dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ. Một năm liên lạc với cô, dù có gián đoạn nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến hai người đong đầy nỗi nhớ. dù có đôi chút lo lắng không biết cô ta đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô một mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa....Vì hôm nay anh được gặp cô người mà suốt một năm dai dẳng anh nhớ đến.

Bước chân xuống sân bay.
Trong dòng người đông đúc
Anh đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc.
Anh tin rằng.
Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người.
Nhất định cô đã đến.
Thế là anh bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.
Cuối cùng...Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào, anh đã tìm ra cô.Anh vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.

- Ui da, nhớ em chết đi được ! Đến đây rước anh, mà lại còn chơi trốn tìm với anh thế này à !
- Anh... kiếm được em ? Giọng cô ta nhỏ dần..
Cảm giác kì lạ bao quanh anh . Xoay vai anh nhìn thẳng vào cô. Mà sao cô lại che khuôn mặt của mình như thế ?

- Anh... anh... còn nhận ra em chứ ?

Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau khẩu trang. Anh lo sợ vòng tay ôm cô vào lòng. Nhất định có chuyện xảy ra rồi.

- Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !
- Thế... như vậy thì anh có còn yêu em không ?

Trước mặt anh, cô cởi bỏ nón, tháo mắt kính và cuối cùng cùng là cái khẩu trang.Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh.Mọi người kinh hoàng ... Những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy vang lên. Anh vẫn không phản ứng gì và bình thản cười to:

- Anh hoàn toàn không để tâm .Ôm gọn cô vào lòng anh nhẹ nhàng rót vào tai cô:

- Dĩ nhiên. Anh yêu em !

Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô và đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằng dù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa(cô gái xinh đẹp lúc trước không còn.) anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.

Anh và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới.Mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh,anh vẫn kiên định sẽ cưới cô. Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô.Yêu vẻ đẹp nội tâm.Vì vậy... từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.

Sau khi về nước, để hòa nhập nhanh chóng hơn với công việc anh thường xuyên về nhà muộn.Cô ở nhà chờ đợi và lo lắng.Mặc cho những cú điện thoại báo cáo anh đã đi đâu, làm gì cô vẫn cứ lo, vẫn cứ sợ...... rất sợ. Sợ anh sẽ bỏ rơi cô . Cô sống khép mình, mất hoàn toàn lòng tự tin. Lúc đầu, cô hay gọi điện cho anh.Chỉ cần một phút chậm trễcô cũng vặn vẹo hỏi đủ điều. Thời gian, lòng hoài nghi của cô cứ ngày một tăng.Cô càng ngày càng khắt khe và cáu bẳn. Thậm chí cô không muốn cho anh đi làm.
Anh khó chịu. Nhiều lần muốn nói rõ vấn đề, nhưng lại sợ làm tổn thương cô anh kìm nén và im lặng. Dần dà, cô càng ngang tàng, thường la làng như thể một bà điên. Gánh nặng công việc cộng áp lực trước những lời buộc tội vô cớ rút cuộc anh đã nói :

- Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ !

Nói rồi, anh bỏ đi. Đối diện với lời anh vừa nói cô òa khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu... chỉ vì... chỉ vì.... cô sợ mất anh thôi mà.Trước đây, cô đâu phải như thế. Trái tim cô trở nên xấu xí chắc bắt nguồn từ cái khuôn mặt xấu xí .

Cô quyết định xin lỗi anh. Gọi điện anh bảo đang họp tại công ty.Cô chạy đến công ty tìm anh, nhân viên lại bảo anh không đi làm ngày hôm nay. Bàng hoàng.....cô gọi điện lại cho anh..... Khóa máy. Cô bắt đầu lo sợ.Không lẽ anh đã tìm người phụ nữ khác sao ? Nghĩ đến đó... cô chau mày... Chẳng phải vì những suy nghĩ linh tinh thế, nên anh bỏ đi à .Cô tự động viên mình rằng cô nên tin tưởng anh nhiều hơn.
Trên đường về vô tình cô nhìn thấy anh đang ngồi cùng 1 phụ nữ trong tiệm coffee shop sang trọng. Thật không ngờ suy đoán của cô lại là sự thật. Bên đường anh và cô gái đang trò chuyện vui vẻ, nói nói cười cười. Những giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi. Cô ta có khuôn mặt thật xinh đẹp. Cái khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà trước đây cô đã từng sở hữu.Cô ghét... rất ghét anh ! Anh chê cô xấu xí..... Anh chê cô có khuôn mặt dị dạng.... Anh bỏ rơi cô rồi !

Lễ cưới bị hủy. Anh không hề nhận được một lý do.Anh đến thăm nhà, nhưng bị cô cự tuyệt. Đến lời giải thích cuối cùng, cô cũng chẳng muốn nghe anh nói.

Thế rồi lại một năm trôi đi.Cô ta mang cái mặt dị dạng sống. Bạn bè nhiều người khuyên nhủ cô phẫu thuật nhưng cô một mực từ chối.Cô bảo ít ra với khuôn mặt này cô nhận ra rất nhiều bộ mặt thật của người khác. Bạn bè cô không từ bỏ lần nữa khuyên nhủ cô sang Nhật phẫu thuật. Bên đấy có bác sĩ rất giỏi sẽ đưa cô ta trở về với khuôn mặt trước đây.Cô cười cười.Thôi thì mặc, thử cũng chẳng sao.Làm sao thì cũng chỉ là một miếng da thôi mà.

Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài 12 tiếng và hơn tháng điều dưỡng cũng đã đến ngày cô và bạn bè cởi bỏ lớp băng trắng trên mặt cô. Một khuôn mặt thân quen xuất hiện.Là cô.Cô lúc trước đây mà !Cô gái ngày trước đã trở về rồi !Cô ấy cười đau khổ.Khuôn mặt lúc trước đã trở về nhưng anh đã không còn nữa rồi.

Sau đó cô sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Quan hệ được nới rộng hơn, quen biết nhiều người hơn và quen được những người có thể là chỗ dựa cho cô. Cô không cần tình yêu, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc.Khuôn mặt mới mang đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Cô nhận lời cầu hôn của một người đàn ông.Cô quay trở về Nhật Bản vì muốn bày tỏ sự cảm kích với người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô.Nhưng đến nơi cô được bệnh viện trả lời vị bác sĩ ấy đã rời khỏi bệnh viện. Cô ngồi chờ. Thời gian rất lâu mà vị bác sĩ vẫn chưa xuất hiện. Vừa định quay bước đi bất ngờ cô trông thấy một bệnh nhân với khuôn mặt băng đầy băng trắng.

- Xin lỗi. Cô nói với vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình.
Chỉ thấy người bệnh ấy nhìn cô kinh ngạc rồi gấp rút bỏ đi.
Cô như nghĩ ra cái gì đó, nói tiếp :

- Bác sĩ ở đây tốt lắm. Hãy để họ phẫu thuật cho anh. Khuôn mặt anh nhất định sẽ trỡ về như trước đây.Đây, xem này ! Tui cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ ?
- ............. người bệnh đứng yên và im lặng.

Vị hôn phu của cô đứng ngoài gọi với vào. Cô nhìn anh bệnh nhân cười nhẹ rồi quay đầu sải bước đi về phía vị hôn phu.
Nhìn cánh cổng bệnh viện, nhìn khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc của cô nước mắt anh lặng lẽ rơi.

Thốt nhiên một nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau anh nói bằng tiến bản địa :

- Anh thật sự yêu cô ấy. Vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình. Thế mà giờ đây..... cô ta lại chẳng nhận ra anh. Một năm trước đây anh đã tìm tôi với hy vọng về cuộc phẫu thuật. Kết quả này anh mãn nguyện chưa ?
Anh vẫn im lặng

- Nhưng mà tôi có thể miễn phí làm cho khuôn mặt anh trở về như xưa, nếu anh muốn...
- Không cần đâu.Cô ấy không nhận ra tôi thì thôi vậy..... Hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại vậy.....Vừa nói anh vừa đi về phòng mình. Bước chân nặng chĩu.

Nước mắt chảy ngược vào trong.Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô cứ vương vấn bên anh. Mùi hương nhẹ nhàng quay quắt. Mùi hương đặc trưng của cô làm anh chạnh lòng , cảm giác càng cô đơn.........


"Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ. Cậu muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không.Thật bất ngờ.... Cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu, lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.
Từ đó cậu bé ấy mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ và sống một cuộc đời cô độc đáng thương.

Câu chuyện cô kể cho anh vẫn chưa đến đoạn kết. Chiếc mặt nạ quỷ anh sẵn sàng mang...."
(Unknown / No Data - 29284)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:50
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#12 - @29285
30/06/2012 15:31
Hạnh Phúc Muộn...!!

"Năm 19 tuổi cô trao thân cho anh..".
Anh nói tình yêu phải có ngọn lửa của dục vọng thì nó mới rạo rực được..
Cô nghe theo và hoàn toàn tin tưởng anh.Cái đêm cô cho anh,Anh thì sung sướng chìm đắm trong hoang lạc.Còn cô thì lại có cảm giác lo lắng tột độ....
Sau khi say đắm với niềm vui.Anh lăn ra ngủ say, mặc kệ cảm giác của cô.Mặc kệ nước mắt cô đang chảy vì đau...
cô cố quên đi.Nằm cạnh anh.Có lẽ ngày mai sẽ khác đi...

Thế nhưng cô hoàn toàn sai lầm.Anh đã chán chê cô,Anh không còn yêu cô như trước đây.

Cái ngày mà anh nói yêu cô..sao bây giờ thấy xa rời quá..Nhớ lại quá khứ, cô khóc ròng..

Cô chỉ còn lại một mình trên cõi đời bất hạnh này.Ba mẹ cô mất vì tai nạn giao thông.Đứa em gái thua cô 6 tuổi,ngay từ bé cô đã biết chăm lo cho em.Lớp 9, cô nghĩ học vào thành phố kiếm sống.Cô gửi em cho bà ngoại,bươn chải nuôi gia đình.

Một mình nơi phồn hoa đô thị.Cô lạc lõng và trơi trọi làm sao?.Cô gặp anh, một người cũng lưu lạc xa xứ.Cô và anh có chung sự đồng cảm,Cô yêu anh, cần anh.
Không cần biết anh giàu nghèo thế nào.Chỉ cần có anh,để Cô dựa vai bên anh,nhỏ bé như một cô gái đang yêu.Không phải gồng mình vì cuộc sống,cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hơn người.

Con gái là vậy, bề ngoài mạnh mẽ đến đâu.Nhưng thâm tâm lại yếu đuối gấp bội...

Để tiết kiệm chi phí, tôi và anh dọn về ở chung phòng.Căn phòng trọ chật hẹp,đủ để 2 người sống.Mọi thứ xem như khả quan hơn, lúc ấy tôi chưa bước vào tuổi mười tám..

Tuổi 18..Khi biết bao cô gái được vui vẽ,gia đình êm ấm..........thì cô Phải gòng lưng làm công nhân bóc vỏ tôm trong một khu chế xuất.

Lúc yêu thì mọi thứ dường như hoàn hảo.Khi về sống với nhau rồi,anh lộ rõ là 1 người ham chơi hơn ham làm.Tiền kiếm được,không đủ cho anh chơi bời.

Cô biết là anh xấu,nhưng,sao cô không dứt ra được.Cô không thể lý giải nỗi mình....

Trở về lại thực tại,con người này đang nằm cạnh cô.Dù xấu xa cỡ nào thì cô vẫn yêu,người ta nói đó là mù quáng cơ mà.

Dạo này anh đi về thất thường,cứ mỗi lần anh về là mùi rựu nồng cả phòng. Anh đè cô ra hôn lấy hôn để, Anh mò mẫm và làm chuyện " ấy" với cô. Cô đau đớn tột cùng. Hễ như lần nào có chuyện bực bội, hay là say rựu là anh như con thú hoang dại,vồ vập lấy Cô . Bất kể cô van nài,anh vẫn không tha.

Anh lao vào người cô như điên dại. Bất kể cô đang dính đèn đỏ hay không? anh cũng không cho phép cô từ chối. Cô thấy mình càng ngày càng tiều tụy đi trong thấy...

Cô dường như là gái bao để anh thỏa mãn dục vọng, nỗi ê chề cứ chồng chắt lên nhau...................

Tới đỉnh điểm nào đó. Côi cũng sẽ phản kháng lại.

Hôm đó anh say mèm. Lôi Cô ra, xé toạt cả quần áo. Cô vùng vẫy nhưng anh mạnh đến nỗi cô không còn chút sức lực,cô lấy hết can đảm vớ đại chiếc đèn ngủ đánh tới tấp vào anh. Cô đã chuẩn bị sẵn,đồ đạt cô đã giấu ở bụi rậm trước đường.Anh ôm lấy đầu quằn quại. Cô chạy thật nhanh, chạy đến mức có thể.

Cô bỏ trốn. Chỉ nghe loáng tiếng anh chửi rủa." đồ con đàn bà thối,mày là chó cái mà.."

-Nước mắt cô tuông rơi. Giờ đây tôi đã thành đàn bà.Một con đàn bà bạc phước nhất thế gian..

Xách túi hành lý trên tay. Cô đi trong vô thức,Cô muốn tự tử. Chỉ có cách đó mới giải thoát được linh hồn Cô..............

Đứng trên thành cầu.Cô nghĩ "chỉ việc leo lên..và nhảy xuống." Không cảm giác đau đớn............................

Có phải cô ích kĩ quá không??.Cô chỉ nghĩ cho mình,còn bà và em cô sẽ như thế nào. Lòng cô quặn thắt khi nghĩ đến họ. Mặc kệ, cô vẫn quyết tâm. Vừa trèo lên gần tới thành.Có ai đó như kéo Cô thật mạnh,ngã sóng soài ra đường.

-Này cô..cô có sao không? cô điên rồi ư??

-Anh hãy để cho tôi được chết, tôi van anh

Nước mắt đầm đìa..2 con người, 2 số phận có lẻ duyên trời gắn kết họ với nhau..

Anh nói cô đừng nghĩ quẩn mọi chuyện cũng có cách gải quyết.Côi chỉ mới 19 tuổi. Cái tuổi quá non để nếm trải mùi đời.

Cô đẹp..đẹp theo kiểu đàn bà...mặn mà khó tả...

Anh cho cô qua đêm ở nhà. Anh cũng là người xa xứ kiếm miếng ăn. Ở anh cô thấy sự lương thiện.

Cô quyết tâm về quê, sáng đó anh tiễn cô lên xe. Nhưng sao cô cứ thấy bịn rịn trong người. Cô cho anh địa chỉ.

Về nhà,cô ôm chầm lấy bà khóc nức nở. 19 tuổi trở thành đàn bà,còn có chuyện gì mà không thể trong đời cô nữa.

Tự dưng cô thấy mình thật ngốc, cô yêu lắm cuộc sống này...

2 tuần sau.Cô nhận được bức thư tay anh gửi. Chữ anh không đẹp nhưng nắn nót,anh chỉ viết đôi dòng thăm hỏi cô, nói cô đừng nghĩ quẩn.

Anh giúp cô yêu hơn cuộc sống này..

Giữa anh và cô có một mối thân tình nào đó...

Liên lạc thư tay cũng hơn được nữa năm. Đột nhiên lá thư cuối anh gửi. Cô đọc mà vừa lo vừa vui...

" em!! nhớ lần đầu gặp em..nhìn khuôn mặt đẹp nhưng chứa chan nỗi buồn. Anh cứ đứng miết bên kia đường,nhìn em thầm lặng. Có phải là duyên trời hay không??? anh không nghĩ rằng em lại bồng bột như thế..Anh không muốn em phải mắc sai lầm khi ở thế giới bên kia. Anh nhanh chân chạy lại cản em,anh mừng vì vừa kịp lúc. Nhìn em khóc mà anh thấy nao lòng. Tuy đó chỉ là lần đầu gặp mặt. Anh thật sự muốn được che chở cho em.
.
.
.
cuối tháng này anh sẽ dẫn ba má về hỏi cưới em nhé. Đừng từ chối anh!! đợi thư em"

Cô lo lắng, cô sợ mình sẽ tiếp tục đi theo lối mòn. Cô không còn trinh nữa, có người đàn ông nào lại chấp nhận mình không phải là người đầu tiên cơ chứ.

Cô không đáng được anh yêu.Nhưng cô có cảm giác anh rất khác với mọi người.

Cô đồng ý...

Năm 20 tuổi cô lên xe hoa. Hạnh phúc. Cô cứ ngỡ là đây....

Đêm tân hôn, cô sợ anh biết mình mất trinh sẽ rũ bỏ cô.Thế nên cô giấu tuyệt,chuẩn bị một ít máu giả...

Cuộc hoang lạc nhanh chóng diễn ra. Anh đâm ra ngủ. Cô rón rén rưới một ít máu lên tấm gra ngay chỗ cô nằm...

Sáng thức giấc. Anh nhận ra vết máu đào của cô,anh vui sướng ôm cô vào lòng.Anh cứ ngỡ rằng cô ra đời sớm sẽ sa vào cạm bẫy nhưng anh lầm...

còn cô thì phải cố gắng che giấu sự thật này.............

Nhiều khi thấy anh đọc báo,nói về chuyện trinh tiết của phụ nữ, là tự dưng cô thấy hoảng loảng vô cùng...........

Năm 21 tuổi cô có thai con trai đầu lòng. Anh vui lắm, anh gọi mẹ vào chăm sóc cô...

Ngày cô chuyển dạ, anh không có bên cạnh,anh bận phải đi làm xa. Anh cố gắng kiếm tiền thật nhiều để đón con trai,nuôi con cho bằng bạn bằng bè...

Cô phải vượt cạn một mình...

Đau,cô đau quá .Cô dường như muốn ngất đi. Tiếng bác sĩ, y tá nháo nhào cả lên..
Cố gắng đừng để thai phụ ngất đi, sẽ rất nguy hiểm...
Thấy rồi thấy đầu đứa bé rồi....1.2.3 cố lên nào..Cô ráng dùng hơi sức cuối cùng..

-Oe..Oe..mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhìn con,cô thấy hạnh phúc nhường nào...

Ngày chồng ghé thăm.Anh xin lỗi vì không có bên cạnh cô trong lúc nguy khó.Nhìn thấy con trai mà anh vui sướng tột cùng...

Năm con lên 2 tuổi. Cô hay biết rằng người yêu cũ của cô vừa ra tù...

Cô lo lắng lắm.Nhìn đâu cô cũng thấy hình ảnh anh ta chà đạp, cưỡng ép cô, hạnh phúc của cô có thể còn hay không??

Tại sao cứ nhìn con là cô thấy giống anh ta đến lạ thường. Cô như gặp cơn ác mộng. Điều đó khiến chồng cô rất lo lắng...

Ngày gì đến cũng phải đến. Cuối cùng anh ta cũng tìm gặp được cô. Anh ta bắt ép cô phải đưa tiền nếu không sẽ khai hết mọi chuyện, cô sợ hãi, cứ thế mà làm theo ý hắn...

"Người ta nói không ăn được thì đạp đổ" cuối cùng chồng cô cũng biết chuyện. Anh biết cô đã mất trinh, anh đau lắm, mất là đau một nhưng dối anh là đau mười. Anh chìm đắm trong con say,anh hành hạ mắng nhiếc cô không tiếc lời. Anh cưỡng bức cô, nhìn thấy cô đau đớn. Anh hả hê gấp bội lần.

Cô im lặng không nói gì? Vì có biết là lỗi của cô.

Cô không đau khi anh hành hạ mình,cô đau vì đứa con cô rứt ruột đẻ ra. Anh bảo nó là con hoang. "Người ta ăn ốc bắt anh đổ vỏ..."

Còn gì đau bằng. Ngày cô bỏ anh và con đi, chỉ để lại bức thư tay. Cô nói anh hãy sống tốt và khẳng định đứa con đó là của anh, mong anh dạy nó nên người.

Cô bỏ đi mà lòng nặng trĩu,bước từng bước mệt nhọc. Hình ảnh ngây ngô của con và anh khiến cô không cầm được nước mắt...

Anh như chết lặng.Anh có phải quá đáng lắm không??? nước mắt anh rơi. Những giọt nước mắt hối hận. Anh ôm con,khóc nức nở.

Thằng bè chỉ mới hơn 2 tuổi mà mẹ đã bỏ nhà đi. Để anh với nó phải bơ vơ như thế này...

Anh đăng báo, tìm kiếm cô khắp nơi...

2 năm sau...

Anh biết tin cô. Vội vàng ẵm con đi tìm cô. Nhưng sự thật khốc liệt cỡ nào,cô đã ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo. Không kịp nhìn anh và con..

Giờ đây anh khóc, những giọt nước mắt muộn màng. Ôm con vào lòng mà nức nở. Thằng bé chỉ biết ôm cổ ba.Lêu lêu,vì ba nó khóc nhè.Nó không biết rằng nó đã mất mẹ.

cô chết trẻ chỉ vừa tròn 25 tuổi...

Nhìn khuôn mặt cô trên bia đá.Anh thấy dường như cô đang cười và bảo rằng anh và con hãy sống hạnh phúc.Còn anh thì cầu mong cô tha thứ cho anh, ở nơi nào đó cô vẫn được bình yên

Anh và con cùng ngước nhìn lên bầu trời vẫy tay tạm biệt cô............
(Unknown / No Data - 29285)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:50
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#13 - @29670
01/07/2012 11:58
● Nếu có lần mình cầm lại tay nhau!!!...

Nếu có một lần mình cầm lại tay nhau
Ta sẽ nói rất nhiều hay chỉ lặng im anh nhỉ?
Cái khoảnh khắc mỏng manh như chiều dịu
Lại là cả giấc mơ trằn trọc lúc đêm về
.
Nếu có một lần mình cầm lại tay nhau
Anh có điều gì nói cùng em không nhỉ?
Hay vẫn thế lặng im rồi quay bước
Bỏ lại sau lưng mờ ảo một bóng người?
.
Nếu có một lần mình cầm lại tay nhau
Em có khóc trên vai anh như ngày trước
Hay cười nhạt như gặp người xa lạ
Bước qua nhau chẳng chút xuyến xao gì?
.
Nếu một lần mình cầm lại tay nhau
Em sẽ không nói gì đâu anh ạ
Cái lặng im ý nghĩa nhiều hơn tất cả
Lặng im yêu lặng im sống bên đời…

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
(Unknown / No Data - 29670)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:50
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#14 - @29671
01/07/2012 12:02
● Anh yêu em lại... Em yêu anh tiếp.

Mọi thứ vẫn y như ngày em rời đi, em trở về nơi bầu trời luôn xanh trong, nơi những con đường không hề cũ kỹ, nơi em biết chắc mình chỉ cách anh vài bước chân nữa.
Như chưa từng có ngày hôm qua, anh vẫn thế xuất hiện trước mặt em với nụ cười cháy rát cả những nỗi đau.
Năm tháng có đôi phần in hằn trong ánh mắt anh nhưng có xá gì khi vòng tay em ôm anh vẫn vừa khít.
Đó có phải là thương một người cũ trong thứ tình yêu mới?
Thời gian đã làm tròn bổn phận của mình cho cả em và cho cả anh.
Nếu em ngả đầu vào vai anh và nhắm nghiền mắt lại, em biết mình có thể để cho những xót xa vẫy tay chào vì em vẫn yêu thiết tha bờ vai ấy, vẫn yêu thiết tha gương mặt ấy và vẫn yêu thiết tha mối tình ấy.
Nếu em vờ hôn anh và chạm vào đôi môi ấy lâu hơn một cái chớp mắt em biết bằng mọi giá em sẽ ở lại. Chẳng phải để yêu anh thêm lần nữa mà đề tự lòng em thấy chưa bao giờ em ngừng yêu anh.
Nếu em xiết lấy tay anh và anh không buông tay em như ngày hôm ấy, em biết trong ngân hà này duy nhất có em sẽ dừng lại, có em sẽ dang tay ngủ lại cùng những giấc mơ.
Nếu chưa từng có ngày hôm qua thì chắc gì em biết mình lại yêu anh nhiều như thế. Và nếu chia tay là cái duyên tiền định thì gặp lại nhau thêm lần nữa có phải chăng là một cái nợ chưa trả hết?
...
Nếu chúng ta quay lại cùng một cơn mưa.
Anh sẽ yêu em lại chứ?
Còn em vì lòng chưa bao giờ thôi yêu anh, nên em sẽ yêu anh tiếp..."

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
(Unknown / No Data - 29671)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:51
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#15 - @29783
01/07/2012 18:57
Trò chơi 7 ngày

"Em thích anh"

- Biết.

- Thế anh có thích em không ???

- Không rõ.

- Mình chơi một trò chơi nhé!

- Trò gì?

- Trò chơi 7 ngày.

- Luật chơi thế nào?

- Trong 7 ngày em sẽ là bạn gái của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua.

- Thế thua thì sao?

- Vĩnh viễn biến mất!

------------------------------------------

Ngày thứ nhất.

- Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!

- Tại sao?

- Vì trò chơi đã bắt đầu.

- Nửa tiếng sau sẽ sang.

- Tối nay mình đi ăn kem nha!

- Tại sao ?

- Vì trò chơi đã bắt đầu.

- 7h30...

•11pm•

- Ngủ ngon... ...

- Sao không nhắn lại ?

- Tại sao ?

- Vì trò chơi đã bắt đầu mà.

- Ừh thì ngủ ngon !

...

Em: hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy em rất phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi "vớ vẩn" này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi.

Anh: chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò "ngu ngốc" của con bé ấy. Cũng may là chỉ 7 ngày.

------------------------------------------

Ngày thứ hai.

- Em đang đứng trước nhà anh.

- Làm gì ?

-Mở cửa rồi sẽ biết.

- Điên àh? Sáng sớm sang đây làm gì?

- Mang thức ăn sáng cho anh.

- Ai nhờ thế?

- Không ai cả.

- Cứ để đấy!

- Anh ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon.

- Rồi! Thế giờ đi đâu đấy?

- Đi học

- Đi bằng gì?

- Bằng chân

- Đợi đấy, chở đi cho, đúng là phiền phức.

- Hì hì....

•11h•

- Ngủ ngon...

- Ngủ ngon.

...

Em: hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh. Lúc anh ra mở cửa mà mặt cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc.

Anh: con bé ấy "hâm" thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ? Àh, mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh ^^!

------------------------------------------

Ngày thứ ba.

- Em đang đứng trước nhà anh.

- Ừh... Mua gì đấy?

- Ăn đi rồi biết.

- Đã ăn chưa?

- Ai? Àh....chưa!

- Ăn cùng đi.

- Hì hì...

- Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!

- Tối nay lại ăn kem nhé !

- Sao ăn mãi thế ?

- Em thích.

- Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi !

- Oh!
...

•11h•

- Ngủ ngon...

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

•11h15•

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

•11h30•

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

•00h00•

- Alo

- Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được? Có làm sao không hả anh? Có.....

- Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả?

- Vì em lo cho anh.

- Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả.

- Em xin lỗi!

...

Em: hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và anh đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là em cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh. Thật sự em đã rất lo lắng khi gọi mãi cho anh mà chẳng được, em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Chắc anh không biết rằng khi nghe giọng nói của anh, em đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ em phiền phức thật.

Anh: điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ ??? Mà lúc nãy... hình như... con bé khóc thì phải... mình làm con bé ấy khóc àh ??? Mà mình đã làm gì cho con bé ấy khóc thế nhỉ ??? Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã không khóc thế kia.

------------------------------------------

Ngày thứ tư.

- Em đang đứng trước nhà anh.

- Vào đi!

- Anh ăn đi!

- Ừh! Chở đi học nhé!

- Hôm nay em muốn thả bộ đến trường.

- Ờ... Có muốn ăn kem không?

- Không anh ạh, hôm nay em mệt và không muốn ra khỏi nhà.

- Ừh...

•11h•

- Ngủ ngon...

- Ừh, em cũng ngủ ngon nhé!

...

Em: hôm nay em thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải em ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua em đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay, khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Em ngốc anh nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không anh? Mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả anh?

Anh: mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. Mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!

------------------------------------------

Ngày thứ năm.

- Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" [19 lần trong suốt một ngày]

•11h•

- Ngủ ngon em nhé!

...

Em: cả ngày hôm nay em đã off máy điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em, nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không? Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu "lặng" anh àh. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng "em" thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt.

Anh: hôm nay cô bé bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gòi thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm... hình nhừ... có chút... nhớ.

------------------------------------------

Ngày thứ sáu.

- Em đang đứng trước nhà anh.

- Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả?

- Hì hì...

- Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?

- Hôm qua là một ngày "Lặng" anh àh!

- Ngày lặng ???

- Ừh, người ta thường có những ngày "Lặng" như thế khi yêu nhau.

- Để làm gì?

- Để nhận ra sự quan trọng của nhau.

- ... ... ...

- Thôi anh, ăn sáng đi!

- Ừh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không?

- Hì hì....

- Đồ ngốc!

- Em ôm anh được không?

- Ờ...

- Thế anh có cảm nhận được gì không?

- Không rõ...

- Chắc là chưa đủ.

- Sao?

- Àh, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc.

- Ờ...

•11h•

- Ngủ ngon anh nhé...

- Ừh, em cũng ngủ ngon nhé...

...

Em: hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mổi ngày nhiều hơn một chút thì phải, nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh ??? Em có phải biến mất không ???

Anh: lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích cô bé rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua ??? Mơ hồ quá!

------------------------------------------

Ngày thứ bảy.

- Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta.

- Gì thế?

- Sang đón em sẽ rõ.

- "Tinh vi" Sao ? Kế hoạch thế nào?

- Hì hì... Đi xem phim nhé!

- Xem phim ???

- Ừh!

- Tại sao lại xem phim?

- Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi.

- Ờ...

- Ăn tối nhé!

- Ăn tối ?? ...Ở đâu?

- Nhà em.

- Nhà em?

- Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò.

- Thế có ăn được không đấy?

- Hì hì.... không chết đâu mà sợ.

...

- Có ngon không ?

- Tạm được

- Thế là không ngon àh?

- Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà.

- Ờ... Anh có thể...

- Có thể gì chứ?

- Cầm tay em một lần được không ?

- Ờ...

- Có cảm nhận được gì hay không?

- Không rõ...

- Có thể trả lời khác đi được không?

- Không biết nữa...

- Có thể ôm em một lần được không?

- Ờ...

- Có cảm nhận được gì hay không ?

- Uhm...

- Lại là không rõ đúng không?

- Ờ...

- Thôi trể rồi, anh về đi.

- Ờ...

- Trò chơi kết thúc rồi đấy.

- Ừh.

- Thế anh đã thích em chưa?

- Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở đi học.

- Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà.

- Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?
Hì hì... ngủ ngon anh nhé... e đi đây ...

- Ngủ ngon nhé ..... ANH YÊU EM ........ đừng đi đâu cả .. ở lại bên anh e nhé .....

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
(Unknown / No Data - 29783)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:51
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#16 - @29785
01/07/2012 18:59
ANH SẼ THAY EM SỐNG TIẾP PHẦN CÒN LẠI

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
a cổ em.

" Khoan đã..." Em bỗng ngăn tôi lại. " Xin lỗi anh. Em không nhận đâu."

" Sao vậy? Em không thích à?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

" Không phải. Em rất thích. Nhưng món quà đắt tiền như thế này em không dám nhận. Em không muốn sau này sẽ bị mọi người nghĩ không tốt về em. Anh hiểu chứ?"

Tôi chợt xúc động nhìn em, gật đầu rồi ôm em vào lòng. Khi chuẩn bị món quà này, tôi cứ nghĩ em sẽ thích lắm, sẽ ríu rít nhận quà, rồi thưởng cho tôi một nụ hôn như những cô gái tôi đã từng quen. Từ ngày đó, tôi chỉ tặng em những đóa hoa hồng mà em thích nhất, tuy đơn giản nhưng em đều vui vẻ nhận lấy, ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy niềm hạnh phúc.

Vậy mà giờ đây, những thứ đắt tiền lại được em thích thú như thế.

Ba năm trước, tôi và em là một cặp trời sinh. Cả hai học cùng ngành, cùng lớp, nhưng tôi lớn hơn em hai tuổi. Lúc nhỏ, tôi phải học trễ hai năm vì căn bệnh tim quái ác cứ hoành hành. Đến bây giờ, căn bệnh đã giảm dần, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy nó đau nhói. Cũng vì thế khi nhận được lời chia tay từ em, tôi đã phải nhập viện với nguy cơ căn bệnh có thể tái phát bất cứ lúc nào.

Từ lúc đó, em biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, tìm những người có liên quan đến em, thậm chí đến nhà tìm em nhưng vẫn không còn dấu vết của em nữa. Tôi cứ nghĩ rồi mai đây sẽ mãi mãi không còn gặp lại em, sẽ không còn em trong cuộc đời của tôi nữa.

Khi những hy vọng cuối cùng đã dập tắt, những gì liên quan đến em tôi đã dần dần xóa khỏi tâm trí, tôi nghe theo lời mẹ, chấp nhận đính hôn với một người con gái mà bà cho là tốt hơn em về mọi mặt. Nào ngờ em lại xuất hiện giữa lúc này. Những kí ức từ từ hiện về trong tôi.

" Em ngồi đây được chứ?"

Tôi ngồi nhâm nhi một tách cafe nóng ở góc quen thuộc trong một quán cafe mà ngày trước tôi và em thường đến. Chợt giọng nói của em vang lên, làm tôi sực tỉnh.

" Ơ...là em à?" Ánh mắt sắc sảo ấy nhìn tôi vẫn dịu dàng. " Ừm...em ngồi đi."

Em nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống rồi gọi ngay một tách cafe sữa nóng.

" Hôm trước gặp anh nhưng không nói chuyện nhiều được. Tình cờ gặp anh ở đây, anh không bận gì chứ?" Em nhìn tôi dò hỏi.

" Ừm...anh không bận. Thế hôm nay em không đi cùng...người yêu của em à?"

" Không! Em chia tay hắn rồi!"

Em vừa nói vừa thản nhiên khuấy tách cafe phục vụ vừa đem ra, sắc mặt vẫn không có chút gì thay đổi. Cứ như chuyện chia tay một người là quá đỗi quen thuộc đối với em.

" Tại sao lại chia tay? Anh thấy hai người rất vui vẻ mà!"

" Hì! Chỉ là bề ngoài thôi. Nhìn thấy hắn em đã muốn ói rồi. Đã vậy còn keo kiệt nữa chứ, những món quà hắn tặng em không có món nào là hàng thật! Hắn làm em bị bẽ mặt trước đám bạn thân. Loại như hắn không xứng đáng với em. Hi hi."

Tôi lại bị em làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi không tin những lời vừa nói ra là từ chính em, cô gái ngây thơ, hồn nhiên ngày xưa của tôi. Tôi trố mắt nhìn, không biết nói gì nữa. Em thì vẫn cứ thong thả uống cafe.

" À, anh nè! Em nghe nói anh chuẩn bị đính hôn rồi phải không?"

" Ừm. Nhưng sao em lại biết?"

Ánh mắt em bỗng thay đổi. Tôi có cảm giác em đượm buồn nhìn tôi. Em nói thật khẽ.

" Chuyện gì về anh em đều biết. Chỉ có anh không hiểu em."

" Em..."

" À, không có gì! Vậy chúc mừng anh nhé!" Em mỉm cười. " Thôi, em phải về rồi. Em còn phải tìm người nào đó thay thế tên keo kiệt kia. Nếu không, em sẽ buồn chán đến chết thôi. Tạm biệt anh nhé!"

" Khoan đã!" Tôi ngăn em lại. " Đối với em, vật chất quan trọng đến thế sao?"

Em im lặng một lúc lâu rồi trả lời.

" Phải! Rất quan trọng."

Tôi chỉ hy vọng em nói không, vậy mà em đành lòng trả lời như thế. Trong phút nóng giận, tôi nói với em.

" Em giỏi lắm. Thế thì từ hôm nay anh sẽ thay thế người đàn ông keo kiệt đó. Được chứ?"

Em mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Rồi lấy lại vẻ bình tĩnh, em hỏi.

" Anh đã đính hôn rồi mà?"

" Chẳng phải em chỉ thích vật chất thôi sao? Hay là...anh không đủ điều kiện?"

Em lại im lặng.

" Được thôi!"

*****

Thế là từ ngày đó em trở thành người tình của tôi. Thời gian tôi bên cạnh em nhiều hơn hẳn người vợ sắp cưới. Tôi đưa em đi từ nơi này đến nơi khác. Em thích gì tôi đều mua. Nhưng lạ một điều, những món đồ em chọn không giống như lần trước khi em đi cùng người đàn ông trung niên. Quần áo thời trang, túi xách hàng hiệu hay những bộ trang sức lộng lẫy em chẳng dòm ngó đến. Thay vào đó, em chỉ mua sách. Nào là sách dạy nấu ăn, đến những tiểu thuyết tình cảm từ thời cổ trang đến hiện đại, đặc biệt là những quyển sách viết về ngành y, khi ở bên cạnh tôi em đều mua tất. Căn phòng nhỏ nhắn của em cứ trông như một thư viện mini vậy.

“ Hừ! Anh chẳng hiểu em gì cả!” Em véo mũi tôi khi tôi thắc mắc. “ Anh cũng biết em chuẩn bị thi tốt nghiệp ngành y mà, không lo học thi rớt thì tiếc bốn năm học của em lắm. Em thi đậu rồi thì lúc đó anh đừng khóc than khi em tiêu xài tiền của anh nhé! Chỉ sợ lúc đó anh phải bán cả gia tài để nuôi em thôi ha ha!”

Em hớn hở cười còn tôi thì cụt hứng. Tôi cứ nghĩ em đối với tôi khác với những loại đàn ông trước đây chứ, thì ra vẫn vậy.

“ Em yên tâm! Tài sản của anh cũng không xoàng đâu, nuôi thêm nhiều cô nữa vẫn được, huống hồ gì chỉ một mình em!”

Em ngạc nhiên khi nghe tôi nói. Em cười, nhưng tôi cảm thấy nụ cười đó có chút gượng gạo. Không biết có phải đều là do tôi tưởng tượng ra không. Nhưng thôi, mỗi ngày được ở bên cạnh em như lúc này tôi đã hạnh phúc lắm rồi, vì tôi, tôi vẫn còn rất yêu em. Tôi nhất định làm cho em trở về như ngày xưa.

“ Nguyên!”

Tôi giật mình khi nghe tiếng gọi.

“ Ơ…mẹ…Sao mẹ lại ở đây?”

Tôi hốt hoảng đứng dậy khi nhìn thấy mẹ và người con gái đi bên cạnh bà. Gia Hân – vợ sắp cưới của tôi – cô đứng nép mình sau lưng bà với ánh mắt sững sờ nhìn tôi rồi lại nhìn em.

“ Thì ra dạo này con không đến công ty, cũng không thường xuyên liên lạc cho Gia Hân là vì đứa con gái này.”

Bà chỉ tay vào em trong khi em khép nép đứng bên cạnh tôi, ánh mắt có chút sợ hãi.

“ Mẹ à…con…”

“ Bốp!”

Tôi vẫn chưa kịp nói gì thì bà đã giáng một bạt tay vào gương mặt xinh xắn của em. Em im lặng đưa tay lên má.

“ Mẹ! Sao mẹ lại đánh Nguyệt?”

“ Mẹ chỉ làm theo những lời nó nói. Ba năm trước nó đã hứa với mẹ, nếu như sau này mẹ nhìn thấy nó vẫn còn ở bên cạnh con, mẹ sẽ đánh nó rồi đuổi nó đi.” Bà quắc mắt nhìn em. “ Còn nữa, cô đã nhận số tiền đó, tại sao giờ lại quay về đây? Hay là vẫn chưa đủ với cô?”

“ Mẹ…con không hiểu…mọi chuyện là sao?” Tim tôi bắt đầu cảm thấy đau nhói, chuyện gì đang xảy ra, tôi hoàn toàn không hiểu.

“ Đến giờ mà con vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật của nó sao? Từ trước đến nay nó bên cạnh con cũng chỉ vì tiền thôi. Ba năm trước, trong thời gian quen con, mẹ đã nhìn thấy nó âu yếm trên đường với một thằng khác. Con đã nói nó không thích những thứ đắt tiền sang trọng phải không? Đều là giả dối cả, thực chất nó chỉ muốn được hưởng tài sản của gia đình chúng ta thôi. Khi mẹ biết được sự thật, nó đã nhận từ tay mẹ một số tiền lớn để đánh đổi với tình yêu hai năm của con, rồi rời xa con cho đến tận bây giờ. Con tỉnh lại đi, đừng mê muội vì đứa ham tiền này nữa! Nguyên! Con làm sao vậy?”

Những lời nói của mẹ lại như dao cứa thêm một nhát vào tim tôi, đau đớn tột cùng. Tôi quằn mình, đưa tay bóp chặt tim.

“ Anh…” Em đưa tay đỡ lấy tôi.

“ Nguyệt…nói cho anh biết…mọi chuyện đều không phải như thế…phải không em…”

Tôi cố gắng nắm chặt tay em, hít một hơi thật sâu.

“ Mọi chuyện mẹ anh nói đều là sự thật. Phải! Em chưa bao giờ yêu anh. Bắt đầu từ ngày em quen anh, trong tâm trí em chỉ vì một chữ tiền mà thôi. Được quen với thiếu gia của một công ty lớn như anh, ai mà không tham chứ. Ba năm trước là thế, hiện tại bây giờ cũng thế. Khi gặp lại anh, biết anh đã là tổng giám đốc, em đã chia tay với người đàn ông kia, tìm cách để tiếp cận anh, vì em biết anh là người si tình, dù không còn yêu em, nhưng ít ra vẫn còn chút xiêu lòng với em, đúng không? Cuối cùng thì em cũng đã làm được. Nhưng chỉ tiếc là ngoài những cuốn sách này em vẫn chưa được gì quý giá cả!”

“ Cô là đồ đê tiện!” Tôi giơ tay lên định tát em thêm một bạt tay, người con gái mà tôi yêu thương nhất. Tại sao em lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đó mà gương mặt vẫn thản nhiên đến thế, em lại còn khẽ cười.

Đột nhiên tim tôi đau dữ dội, cảm thấy thật khó thở, không còn chút hơi sức, tôi ngã quỵ.

*****

Bốn tháng buồn chán nằm ở bệnh viện, hôm nay là ngày tôi được tự do. Bác sỹ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, rất may mắn là ngày hôm đó có một người tốt trước khi chết đã tình nguyện hiến tim cho bệnh viện. Nhớ lại lúc ấy, tôi đau đớn quằn quại, mơ màng nghe bác sỹ nói với mẹ rằng bệnh cũ của tôi lại tái phát, thậm chí còn nặng hơn rất nhiều lần vì tôi đã bỏ thuốc từ lâu.

“ Bác sỹ Trần! Có thể cho tôi biết tên của người đã hiến tim cho tôi không? Bây giờ tôi và người đó đã cùng chung nhịp đập, tôi rất muốn biết người đó là ai?”

Tôi một mình đến gặp bác sỹ, mẹ tôi đã vào công ty giải quyết công việc. Chẳng hiểu sao mẹ tôi cứ lấp lửng, nói lảng sang chuyện khác khi tôi đề cập đến chuyện này. Tôi đành phải tự mình tìm hiểu.

“ Thật ra người đó là một cô gái. Trước khi chết, cô ấy đã yêu cầu chúng tôi phải giấu tên. Nhưng tôi nghĩ có lẽ anh cần phải biết, đây là hồ sơ của cô ấy. Anh xem đi!”

Tay tôi bỗng run run khi cầm lấy tờ giấy từ tay bác sỹ. Tôi chỉ hy vọng linh tính của tôi sai.

“ Nguyễn Hạo Nguyệt – 21 tuổi – Nơi sinh: Thành phố Hồ Chí Minh ...”

Tôi như chết lặng khi nhìn thấy gương mặt em trên tấm hình thẻ. Đúng là em rồi, người con gái tôi yêu.

“ Tôi nhìn thấy cô ấy thường lặng lẽ khóc đứng trước phòng anh. Khi làm hồ sơ hiến tim này, cô ấy liên tục hỏi thăm sức khỏe của anh ra sao, rồi nếu như cô ấy chết thì liệu có phù hợp để thay tim cho anh không. Tôi cứ nghĩ cô ấy quá lo lắng cho anh nên mới thắc mắc như thế, nào ngờ vài ngày sau, có một vụ tai nạn giao thông, mà nạn nhân lại chính là cô ấy, thế là tôi hiểu ra. Cô ấy quả là nhân hậu. Thế nên, anh hãy sống cho tốt với trái tim của cô ấy nhé.”

“ Ngày…tháng…năm…

Hôm nay mình cùng anh hai đi mua thuốc cho ba, sức khỏe của ba ngày càng suy giảm. Mình rất sợ. Mình ôm chặt anh hai trên đường đi khi nghe bác sĩ báo tin. May mà vẫn còn có anh hai bên cạnh.

Ngày…tháng…năm…

Bệnh tình của ba đã giảm nhiều rồi. Mình đã dùng số tiền của mẹ anh đưa để làm phẫn thuật cho ba. Mình biết mình không nên làm như thế, chẳng khác nào đứa con gái ham tiền. Mình nhớ anh lắm. Mình không muốn rời xa anh. Nhưng mình không đành lòng nhìn thấy ba đau đớn với căn bệnh quái ác hành hạ. Hy vọng anh sẽ nhanh chóng quên mình và hạnh phúc bên người con gái khác.

Ngày…tháng…năm…

Ba! Anh hai! Con nhớ mọi người lắm! Tại sao ba và anh hai lại bỏ rơi con ở lại một mình? Nếu ngày hôm đó con đi cùng, có lẽ gia đình mình sẽ được bên cạnh nhau rồi. Con cảm thấy mình cô đơn lắm. Con nhớ ba, nhớ anh hai, và cả…anh Nguyên nữa. Một năm rồi con không được gặp anh ấy, con buồn lắm. Tại sao con không thể được ở bên cạnh mọi người? Con phải làm sao đây?

………

Ngày…tháng…năm…

Ba năm rồi, cuối cùng em cũng được gặp lại anh. Em nhìn thấy ánh mắt anh ngạc nhiên lắm khi trông thấy em. Có lẽ em thay đổi nhiều rồi phải không anh? Cũng phải thôi anh à! Em đã sống hai năm một mình đơn độc, nếu như cứ mãi sống như ngày xưa, không biết em còn có thể tồn tại để được gặp anh không. Em muốn quên anh, nhưng càng quên lại càng nhớ. Em quen những người đàn ông đó, cũng chỉ để tồn tại trong cuộc sống khó khăn này. Nhưng anh phải tin một điều rằng, em không bán mình cho họ, vì thể xác của em, chỉ để dâng hiến cho người em yêu, và người đó chỉ có thể là anh mà thôi.

Ngày…tháng…năm…

Anh biết không, em hạnh phúc lắm khi anh đồng ý để em bên cạnh anh, dù chỉ là người tình với mối quan hệ lén lút. Anh đã nghĩ em sẽ dùng tiền của anh để mua sắm những thứ linh tinh, đắt tiền phải không? Không đâu, em chỉ làm thế với những loại đàn ông kia thôi. Tất cả những gì em nói với anh đều là nói dối cả đấy. Em chỉ muốn cố gắng học, cố gắng tốt nghiệp để trở thành một bác sỹ giỏi. Vì anh đó, vì em muốn chữa cho anh thoát khỏi sự hành hạ của căn bệnh tim kia.

Ngày…tháng…năm…

Anh còn đau không anh? Nỗi đau của anh là do em gây ra. Em thật sự xin lỗi. Em không muốn nói ra những lời đó. Em không nghĩ anh sẽ xúc động đến thế, không nghĩ anh vẫn còn yêu em. Em rất muốn đến thăm anh, nhưng nhìn thấy em chỉ làm cho bệnh của anh nặng thêm thôi. Em nghe bác sỹ nói với mẹ anh rằng anh phải thay tim mới có thể sống được. Em sợ lắm, em không muốn anh phải rời xa cõi đời này. Mọi lỗi lầm đều do em. Em sẽ chuộc lỗi…

Ngày…tháng…năm…

Có tin vui anh à! Bác sỹ nói tim của em có thể phù hợp để thay tim cho anh. Vậy là em yên tâm rồi. Em đã sắp xếp mọi việc. Nhất định anh sẽ được sống. Khi anh tỉnh lại, anh sẽ không còn gặp lại em nữa đâu. Nhưng em vẫn luôn theo dõi anh, vì anh với em đã là một rồi. Anh nghe lời em nhé. Gia Hân là một cô gái rất tốt. Những ngày anh nằm viện, em nhìn thấy chị ấy thường xuyên đến thăm anh, chị ấy còn khóc nữa. Anh đừng phụ lòng của chị ấy, hãy sống thật hạnh phúc bên cạnh chị ấy anh nhé. Đến giờ rồi. Em phải đi đây. Tạm biệt anh! Từ sâu thẳm trong tim em, em mãi mãi yêu anh."


Mắt tôi nhòe đi khi đọc những dòng nhật kí tôi tìm được trong căn hộ nhỏ nhắn của em. Chân tôi lê bước đến bên mộ em, đặt một bó hoa hồng trắng, loài hoa em thích nhất.
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
“ Hạo Nguyệt! Em là người con gái anh yêu thương nhất, tại sao em không nói sự thật cho anh biết? Em đã một mình giữ những uất ức trong suốt những năm qua, thật khổ cho em. Có lẽ như bây giờ em được bình yên hơn chăng? Tim của em đang đập từng nhịp trong cơ thể anh, em là sự sống của anh. Anh sẽ không bao giờ quên những ngày tháng anh và em hạnh phúc bên nhau. Thôi thì em yên nghỉ đi nhé! Đừng lo lắng, phiền muộn nữa. Anh sẽ thay em sống tiếp phần còn lại của hai ta. Anh yêu em nhiều lắm, Hạo Nguyệt!”
(Unknown / No Data - 29785)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:52
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#17 - @29786
01/07/2012 19:03
ĐÚNG, EM CHỈ CẦN TIỀN.....

“Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé.” Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.

Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra. Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.

Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ. Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.

Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.

***



4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.

***

Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình. Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới. Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được.

Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh.

Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ…. Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.

“Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?” anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

“Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?” cô nheo mắt hỏi ngược lại anh.

Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này? Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.

“Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi….” Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.

“Tại sao?” mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.

“Em cần tiền….”

Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi. Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình. Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.

Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người. Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.

“ Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi….” Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

***

Những ngày sau đó anh lao vào công việc. Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền. Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.

***



Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.

“ Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà.”

“ Cái thứ này không đáng để cứu….”

“Cặn bã….”

“ Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ….”

“Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh….”

….

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy. Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.

“ Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……” cô thều thào nhìn anh van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.

“Giúp ……………. Em .............. cứu đứa….trẻ này….. được không?”

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….

***



Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô. Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lên trước mắt anh.

Ngày.... Tháng …. Năm…..

Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!



Ngày…. Tháng…. Năm….

Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….



Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả. Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?



Ngày…. Tháng…. Năm….

Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….



Ngày…. Tháng…. Năm….

Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời. Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?



Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.



Ngày…. Tháng…. Năm….

Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm. Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi….



Ngày…. Tháng…. Năm….

Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác. Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!



Ngày…. Tháng…. Năm…..

Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….



Ngày…. Tháng…. Năm….

Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….

Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.

***



Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ. “ Con có đau không?”

“Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc.” Đưa bàn tay nhỏ gầy guộcđầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên. “Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?”

“Ừm, bố đã về.” Anh nhìn con âu yếm.

“ Mẹ đâu rồi ạ?” Đứa trẻ lại thều thào hỏi.

Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con. “Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?” Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăng dài và ướt đẫm áo nó.

Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’….

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
(Unknown / No Data - 29786)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:52
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#18 - @30415
03/07/2012 07:46
● CHIẾC ĐIỆN THOẠI BIẾT KHÓC

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
Choang !!!!. theo sau lànhững tiếng lẻng xẻng của những mảnh gương đang còn bất ngờ, từ từ rớt xuống từ khung gỗ, khẽ khàng đắp những tấm chăn thủy tinh lên chiếc điện thoại nằm bất động dưới sàn. Chiếc điện thoại, nó vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra với nó, khi nó vừa đang thực hiện một cuộc gọi dở dang. Tỉnh giấc, nó mơ hồ nhận ra mình đang nằm trên tay của chủ nhân tàn nhẫn. Nó làm sao biết được chủ nhân của nó cũng đang xót xa, chỉ vì lúc nóng giận không kiềm chế được.
Mặc dù biết chiếc áo của mình đã rách, mặt của nó bị những vết cắt khi bay thẳng vào chiếc gương, nó cũng không dám than trách lấy nửa lời, chỉ mong chủ nhân đừng bỏ nó đi mà thay thế một tên lính mới. Nó không muốn xa rời anh, nó đã gắn liền với anh một thời gian rất dài. Trong bộ nhớ được cha mẹ cài đặt của nó, vẫn còn lưu giữ những hình ảnh ngày đầu tiên anh có nó, ngày anh gặp nó trong một siêu thị nho nhỏ với bao đồng nghiệp của nó đứng vây quanh. Hạnh phúc khi nó được anh cầm trên tay và lưu giữ lại hình ảnh nơi nó được ở một thời gian dài với bao so đo, tính toán của những kẻ cần mua nó. Và nó về nhà anh ngay từ ngày đó.
Nó được anh nâng niu, chăm sóc kỹ càng. Nó được anh mua cho chiếc túi ngủ bằng da, được anh mua cho chiếc ghế và mỗi khi anh vào công việc sẽ đặt nó lên trên bàn của anh. Và như thế, nó dường như yêu mến anh hơn. Cho nên công việc nó làm hàngngày cũng rất bận rộn, song nó cảm thấy rất vui vì điều đó. Sáng nào cũng vậy, nó gọi anh dậy lúc 5h30, thế nhưng nó phải kêu đến ba bốn lần anh mới chịu dậy.
Ngày thường, nó cùng anh lên công ty, nó cảm thấy rất hãnh diện và vui sướng khi được đồng nghiệp của anh khen nó. Nó giúp anh liên lạc với đối tác, với bạn bè và với cả.... người yêu của anh đang ở xa. Ngày nghỉ, nó được cùng anh đi chơi, lúc cà phê, lúc đi dã ngoại với bạn bè của anh. Và những hình ảnh đó, được nó lưu giữ lại để khi anh cần sẽ dùng đến, có thể anh sẽ chia sẻ lên Facebook, có thể anh sẽ dùng nó làm hình của một bài thơ anh đăng trên Truyện Ngắn Hay, hoặc cũng có thể gửi cho người yêu củaanh...
Roẹt !!!! Nó giật mình bừng tỉnh sau một lúc mê mệt vì những hỏng hách trong cơ thể nó, nhận ra mình đang nằm trong một bệnh viện điện thoại và bác sỹ mới kích vào nó một dòng điện để kiểm tra.Tai nó không còn nghe thấy gì, miệng nó không thể phát ra một thứ âm thanh nào, dù chỉ là 1 tiếng bíp. Phải chăng nó sẽ bị bác sĩ thông báo tin buồn cho khổ chủ sau một hồi khám bệnh. Chưa bao giờ nó có cảm giác hồi hộp như vậy. Rồi nó lịm dần, lịm dần trong cơn hoảng loạn...

Rồi nó cũng tỉnh giấc, nếu bác sỹ gắn thêm cho nó một tuyến lệ, có thể nó sẽ bật khóc vì quá đỗi hạnh phúc. Nó reo lên tiếng khóc chào đời như của một con người mới được sinh ra. Nó nhận ra mình đã được thay một chiếc áo mới, một gương mặt mới. Nó hăm hở nhìn anh, anh cũng rất vui sướng và mỉm cười với nó. Nó đâu biết rằng anh đã tốn một khoản tiền khá lớn, đủ để anh mua 1 chú lính mới, thay vì chữa bệnh cho nó. Tối hôm đó, nó không ngủ trong chiếc túi ngủ hàng ngày mà được anh ôm trong tay cho đến sáng. ^ ^

(Unknown / No Data - 30415)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:52
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#19 - @30757
03/07/2012 20:23
Có hay không? Anh cưới em!!!

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở….

Có chia ly thì mới quý trọng tình yêu…..

Quan niệm người đời là vậy. Nhưng riêng tình yêu của cô thì không phải như thế,



Cô chăm chú vào màn hình máy tính. Tình tiết có vẻ gay cấn đây, nhân vật nữ bị ung thư máu trắng. Gần chết rồi. Anh nam chính thì đẹp trai quá. Hic tội hai người này ghê. Miệng cô cứ lầm bầm như thế. Cô đang xem phim Hàn Quốc. Nước mắt, nước mũi cô chảy tèm nhem hết..

- Ái! Cô la lên..đau chết đi được..anh vừa cốc đầu cô một cái.

- Em có cần anh khóc chung không? Cảm xúc thái quá dữ vậy hả..

- Hic! Buồn thiệt mà anh. Cô ấy sắp chết rồi đó.Anh xem anh ấy đẹp trai như thế mà cô ấy ra đi mất..huhu

- Em thôi khóc đi, 28 tuổi rồi chứ có ít đâu chứ. Phim thôi mà, ai thấy em vầy chắc cười cho ê mặt đó. Mà em xem phim hay xem trai đẹp vậy?

Nghe anh nói thế, cô cười một cách tinh nghịch.

- Tất nhiên là xem con trai rồi. Đẹp như vậy mà, manly như vậy mà. Ôi ước gì..

Cô vừa dứt lời, anh tắt phụt màn hình máy tính. Bỏ ra phòng khách ngồi. Cô lon ton ra ngồi cạnh anh. Dựa vào vai anh thủ thỉ. Anh đẹp trai của em, nếu như em là nhân vật chính trong phim. Thì anh sẽ như thế nào?

-Anh sẽ ngồi coi, khóc lóc và ngắm gái đẹp như em.

-Ơ! Anh thật là. E dỗi.

Cô bĩu môi giận hờn. Anh cười thầm, ôm cô vào lòng khẽ nói.” Ngốc, dù có như thế nào thì anh cũng không cho em diễn cái vai ấy đâu. Em phải diễn vai do anh đạo diễn nè”

- Vai gì anh?

- Làm vợ của đạo diễn và phải diễn bộ phim đó đến cuối đời.

- Hi. Nhưng catse của em cao lắm đó?

- Anh không có nhiều tiền, chỉ có trái tim để trả cho em thôi.

Vừa nói, anh vừa đưa tay lên ngực, làm động tác xé rách áo của mình, kéo dãn ngực ra và móc trái tim của anh đưa cho cô.

- Eo, em không chịu đâu? đưa rồi sao anh còn sống được chứ.

Anh cứ như người vô hồn, cầm trái tim giả định bảo:

- Thưa cô diễn viên xinh đẹp. Đây chỉ là trái tim giả mà thôi..ha ha..

- Ơ! Anh trêu em ah. Đáng ghét quá đi. Cô đánh yêu anh, 2 người cứ thế mà đùa giỡn nhau.

Quen anh cũng gần hơn 2 năm rồi. Tình cờ quen biết nhau trong một dịp đám cưới của người bạn. Anh là bạn chú rể, còn cô là bạn cô dâu..nhớ lần đó, cô diện đồ thật đẹp để đi đám cưới. Cái đầm đỏ ôm sát người và khoét ngực. Trông cô khá là sexy. Nhưng có một điều là, cô không được cao ráo cho lắm. Phải gọi là lùn mới hợp lý, diện đôi giày 5 phân ton sur ton với cái đầm. Cô khá là hài lòng với mình..

Đám cưới lung linh quá, ở cái tuổi của cô. Đi đám cưới bạn mình là một cực hình, với những người thuộc “ độc thân hội” như cô. Bạn bè nói cô kén chọn quá, vớ đại thằng nào đó đi. Cứ như vậy thì ế chỏng gọng ra. Hazz! Mới 26 cái xuân xanh mà ế gì. Nhưng nghe bọn bạn nói vậy, cô cũng thấy tủi thân phần nào. Mà giờ có muốn cũng đâu có ai để cô vớ chứ. Cô cũng yêu, đã từng yêu vài người. Cô tuy không đẹp nhưng có nét duyên, tính cách cũng đôi chút ngông cuồng ( mấy đứa bạn cô thường nói: chỉ có lấy chồng thì cô mới bớt ngông). Nhưng yêu rồi chia tay, đâm riết khiến cô trở nên khắt khe trong tình yêu.

Người ta thường nói, “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”..cô ghét vậy, cô chỉ nghĩ

“ tình chỉ đẹp khi đủ tiền mua phở mà ăn”.

Thời buổi này rồi, còn đâu cái thời mối tình đầu sướt mướt như thế chứ. Có phải cái tuổi nó khiến cô thực tế và không còn tin vào tình yêu sét đánh hay không?

Mãi tám chuyện với lũ bạn, giờ đứa nào cũng tay xách nách mang ( vừa xách chồng, vừa xách con). Cô thì chẳng có ai để xách. Haz!!



MC buổi lễ cứ nói liên hồi, nghe mà mệt tai.

“ Sau đây xin mời anh Long đại diện tập thể lớp đại học của chú rễ lên nói đôi dòng chúc phúc”..Mc vừa dứt lời, cả trăm đôi tay vỗ *bốp bốp*..kèm theo đó là hàng chục tiếng hét, la ó, huýt sáo. Trời! khác nào ca sĩ lên sân khấu chứ. Cô chẳng thèm quan tâm.

- Miên…mày..mày xem anh ta kìa. Trời! đẹp trai quá. Tướng tá, híc! Nhìn mà tao muốn bỏ chồng ghê mày.

Bạn cô vừa tự sướng xong, thì chục đứa con gái ngồi cùng bàn lao nhao lên.

“ đẹp vậy”, “ai thế mày, nhìn ảnh cười kìa”,“ hên là tao không đem theo chồng”.

Cái lũ đàn bà này đây, chồng con cả tá rồi mà thấy trai cứ..nhìn mấy ông bàn khác, mắt người nào người náy cứ như có lửa vậy. Thật không hiểu nổi. Cô đánh bạo liếc lên nhìn.

Hình như là mắt cô không còn là của cô nữa, nó không nghe lời, cứ dán mắt vào anh ta. Hết chịu nỗi. Đẹp! cô công nhận. Hèn chi, mấy nàng cứ thế mà lao xao. 26 tuổi, nhìn 1 người đàn ông mà giờ tim nó cứ nhảy loạn xạ như gái 18 vậy. Cô. Yêu rồi.



Suốt cả buổi, anh ta là chủ đề bàn tán của hội phụ nữ. Nói miết mà không thấy mệt. Ôi! Đúng là đàn bà, công suất tám còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng ấy chứ. Không đủ chủ đề về anh ta. Vừa thấy cô dâu đi chúc rựu khách, thế là mấy nàng liền kéo cô dâu lại hỏi đủ điều. Cuối cùng cũng moi móp được 1 ít thông tin.

Tên: Long Nguyễn ( cô dâu cho luôn cái acc facabook ^^)

Tuổi: 26

Nghề nghiệp: kĩ sư

Tình trạng con tim: “đang long bong ngoài đường, vui tính, dễ thương. Ai yêu thì cưới.”



- Sax! Tụi bà có thôi đi không? Móc mía người khác quá đi. Tuy là cô nói vậy, chứ thực ra cô cũng quan tâm lắm đó chứ.

- Thôi đi nàng, mày làm như là mày hay lắm. Ở cái tuổi này chẳng lẽ tụi tao không biết mày nghĩ gì. Trong cái đám con gái ở đây, chỉ có mày là chưa chồng thôi. Tụi tao chấm thằng đó cho mày rồi. Cấm cãi. Cấm suy nghĩ. Chỉ việc yêu..

Bao nhiêu tiếng cười rộ lên, cô xấu hổ chết mất.

- Nhưng tao quen biết gì đâu chứ, tụi mày thật là, lỡ may người ta không thích tao thì sao?

- Mày bớt vẽ chuyện đi. Có đàn ông nào mà không thích phụ nữ hay không?

- Anh ta không thích mày chỉ có 1 lý do: Anh ta là gay.

Tiếng cười của cái đám đàn bà này càng ngày càng to vì sự phân tích của con bạn, ôi trời, hết nói nổi.

- Miên! Mày mà cua được cái thằng đó tụi tao chịu chết theo ý mày.

- Thôi, tao không thích.

- Mày bày đặt quá…con Hà la lên- Mày mà cua được cái thằng đó, tao hứa với mày là trong 1 năm tao không đụng tới chồng..

- Há há, đồ con quỷ cái, mày đang có thai 3 tháng mà mày đụng cái gì hả? tụi nó càng cười ác liệt hơn.

- Ok! Tao đồng ý cá với tụi bây. Yêu thôi!

Cô lăm le cô dâu xin số điện thoại. Dù anh có gay thì em cũng ráng mà giựt anh từ cái thằng nào đó.

Đây chỉ là lần đầu tiên cô gặp anh. Phải nói là cô thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, khuôn mặt đẹp, giọng nói trầm cảm. Nhưng cái điều đặc biệt nhất cô tâm đắc đó là “ anh còn độc thân”.

Về nhà, cô liền lên facebook xem qua wall anh. Toàn là status “ nhậu không”, “nhậu đê mày”..có phải là anh là con sâu rựu không nhỉ? Cô tự hỏi. Xem sơ lượt cô thấy anh nói chuyện cũng bình thường, không khó gần cho lắm. Cô bạo dạn add nick và hồi hộp chờ đợi.

Hôm sau, cô nhận được thông báo trên face là anh đã chấp nhận kết bạn. Chỉ vừa ít phút trước. Cô vội vàng khóa những album ảnh và chơi trò đố tìm.

Cô viết lên wall anh..” chiến hữu nhậu không? Lâu ngày không chén rồi”

Có thông báo “ Lê Nguyễn đã cmt bài viết trên tường của anh ấy”

“ Ai vậy”.. mà cô quên nói chứ, cô mới đổi tên nick “ sâu rựu”. .

“ Bạn xưa mà thôi, cô lấy đại một tên nào đó, nói thật khéo léo”

Cô nắm chắc trong tay về anh, nên cô khá tự tin. ( tất cả đều mua chuộc từ chú rễ mà ra)

Facebook cô lập ra cũng chỉ có cho vui với bạn bè, lâu lâu tán gẫu, cập nhật thông tin của lớp cũ. Chứ không như mấy đứa tuổi teen, chat chít, up ảnh, show hàng, nói chung là cô không ghiền face. Nhưng từ khi biết anh, cô mon men lên miết. Cũng chỉ để dạo qua wall anh, check thông tin, xem ảnh và đọc những comment của tụi bạn. Mà hễ thấy cmt nào mà mùi mẫn là cô buồn thôi rồi.

Đùa giỡn với anh, cô nói linh tinh. Cuối cùng cũng khiến anh phát cáu, anh còn định chửi cô. Phải nói là, cô đang ngồi cười cả một buổi.

- Miên! Cô không định làm việc nữa phải không?

Cô mãi cười mà không biết rằng sếp đang đứng sau lưng, hằn học. Vội tắt màn hình, cô làm cái mặt mếu máo.

- Em xin lỗi sếp, lần sau em không tái phạm.

- Thôi được rồi, cô lo làm đi. Vì cô còn đang độc thân nên tôi tha, chứ mà ai có chồng có con, giờ làm việc mà vô face chat chit, tôi trừ lương hết.

Hờ, “tôi có phải là gái già đâu chứ”. Cô nói to

-Sếp, em chỉ mới 26 thôi. Đâu phải là bà cô già đâu..

Cô thì uất ức, mọi người trong công ty thì được phen cười nhạo . Ôi đức mẹ ơi! Con muốn có chồng.

Đó là ngày đầu tiên cô nói chuyện với anh.

Nhớ lại những kí ức khi quen nhau, cô thầm cười trộm.

- Em cười cái gì thế! Lại bày trò gì nữa hả?. Cô ôm anh và bảo” Chiến hữu? đi nhậu đê”

Phải nói là cô cười như điên dại, còn anh thì mặt mũi đỏ tía lên

“ nhớ lần đó, anh bị cô lừa, anh hồ hởi nói địa chỉ, còn bảo là phải uống rựu gì mới hợp lý nữa chứ” ôi! Yêu anh đến chết đi được…

Cô còn nhớ cái ngày mà anh chính thức nói yêu cô, lúc đó anh thì run vì sợ cô từ chối, còn cô không biết nghĩ cái gì lại cho anh một vố đứng tim.

Đứng trước mặt cô. Anh nói “ anh yêu em”

Cô vui lắm, vui đến phát khóc đi được..

- Em cũng vậy, đợi anh nói ra câu này, quả thật khiến em hạnh phúc lắm.

Anh lúc đó cứ tưởng là sẽ được ôm cô và hôn cô chứ. Thật chưng hửng.

Cô lấy điện thoại gọi cho lũ bạn. Và nhất là con Hà, cô cười sặc sụa thông báo

“ Hà em, mày đẻ con được 2 tháng rồi đúng không? Xin chúc mừng mày, kể từ giây phút này em không được ve vãn chồng mình nữa, tao có đặt máy quay đó.. ha ha”

Có ai như cô không? Để anh đứng đó cầm bó hoa hồng, còn cô thì gọi điện chia mừng với bạn. Anh thì quen rồi, anh yêu cô vì như thế mà.

Nhưng không phải là cô với anh không có cãi cọ, bốc đồng quan điểm đâu. Cô thì bảo thủ lắm, cô không hiểu sao, 28 tuổi mà cô cứ như bà già vậy, khó chịu mỗi khi anh với cô tranh luận việc gì đấy, nếu như anh đúng. Nhiều khi cô cũng khiến anh bực bội, phải tạm xa cô vài ngày cho nguôi chuyện. Yêu là vậy? đâu phải cứ muốn là được. Cần có một chút gì đó để hâm nóng tình cảm của nhau?.

1 năm trước, anh được công ty bổ nhiệm đi công tác ở tỉnh khoảng một năm. Cho cái công trình của nhà nước. Cô buồn lắm, khóc như mưa ấy. Ngày tiễn anh đi, cô cứ khóc miết, bảo sao anh yên tâm khi đi xa được. Anh trấn an cô.. “chắc chắn anh sẽ về mà, đùng buồn nữa”

Anh đi rồi, cô thấy mọi thứ dường như buồn quá, không có anh, cô cứ lủi thủi một mình. Mặc dù có gặp bạn bè, nhưng cứ thiếu thiếu cái gì đó.

Điện thoại dường như là thứ không thể thiếu, đi đâu làm gì cô cũng ôm khư khư bên mình. Cô sợ lỡ như cô bỏ quên, anh gọi tới không gặp cô sẽ buồn lắm.

Nhớ cái lần mà cô bận tăng ca ở công ty, điện thoại cô hết pin,lại không đem theo cục sạc. Không biết là anh gọi cho cô bao nhiêu lần, nhắn bao nhiêu tin đều không thấy trả lời. Bắt chuyến bay đêm về Sài gòn, Anh vội vã về nhà kiếm cô nhưng cửa khóa ngoài, ghé nhà anh cũng không có. Anh gọi cho bạn cô nhưng cũng không biết được gì hơn, vội vàng chạy đến công ty. Lúc ấy cô đang định ra ngoài mua café thì thấy anh, người đầy mồ hôi. Không phải nói lúc đó, anh vui đến nhường nào.Ôm cô trong tay mà cứ ngỡ không phải. Cô thì thương cho anh, cô tự trách mình sao mà đoảng quá, hên là ngày mai anh không phải ra công trường nên anh được nghỉ. Ỏ lại với cô chưa được một ngày nhưng cung khiến cô hạnh phúc lắm. Hôm sau anh phải lên đó sớm. Tạm biệt anh. Tuy là cô không khóc nhưng không muốn anh đi tí nào.



Nói là 1 năm nhưng anh được về trước 2 tháng. Vì lúc đó anh bị tai nạn trên công trường. Cô lo lắm, đón chuyến bay sớm nhất lên gặp anh..Nhìn anh hôn mê trong bệnh viện. Lòng cô như có lửa vậy, cô xin nghỉ hơn cả tuần, ở đây chăm sóc anh, ngày nào cô cũng túc trực bên cạnh anh. Kể cho anh nghe về cuộc sông của cô khi vắng anh sẽ vô vị như thế nào. Cô cũng như tiếp thêm ngọn lửa kiên trì cho anh. Ngày anh tỉnh dậy, cô vui lắm. Khóc sướt mướt, còn anh thì hạnh phúc cỡ nào khi người đầu tiên anh thấy đó là cô. Nắm chặt tay cô, anh hứa sẽ không bao giờ làm cô buồn và lo lắng nữa.



- Miên! Em có thấy xấp tài liệu anh để trên bàn hay không vậy?

- Tài liệu nào anh

- Cái xấp anh vẽ mô hình nhà ah

- Àh! Nãy em lấy xếp thành hình kê cái tủ rồi…

- Trời! Miên………………………………………………..

Tiếng anh gọi tên cô to lắm. Cô cười hả hê, không giấu nổi anh

- Em cất trong phòng làm việc của anh đó, khổ ghê, có cần nhớ em tới mức đó không? Hihi..

Lâu lâu, cô cũng ghé nhà anh chơi, có khi ngủ lại. Nhưng tuyệt nhiên anh không đòi hỏi chuyện đó. Có lần cô kể cho bạn cô. Tụi nó chẳng thèm suy nghĩ như thế nào? Đã phán anh rằng “ anh bị gay” hoặc là “ có mồi ngon mà không dám phập”.. cô thật sự hối hận khi nói với tụi nó..

Có lần cô hỏi anh tại sao vậy. Anh hỏi lại cô rằng “ cô muốn như thế àh”. Anh bảo anh yêu cô không phải để được vậy, anh tôn trọng cô, muốn cô được trọn vẹn.

Phải nói là cô cảm động đến mức nào……………



Hôm nay cô đi làm, nghe nhỏ bạn trong công ty nói. “ Hôm qua em thấy anh Long đi ăn với ai trông thân mật lắm, mà chị đó đẹp nữa nha chị.”

Hôm qua anh đi ăn với khách hàng, cô nhớ là anh có gọi điện báo, chẳng lẽ khách hàng là nữ, anh đâu có thư kí.

Cô trả lời lấp lửng “ àh.. anh long đi ăn với khách hàng đó, hôm qua tôi cũng biết mà”

- Bạn trai bà cũng đào hoa dữ hen, mà thấy thân mật lắm đó. Hì

Nói là vậy, nhưng cô cũng không khỏi chạnh lòng. Dạo gần đây anh cũng hay đi sớm về khuya lắm, có nhiều khi để cô đợi và ngủ thiếp đi. Cô giận anh, nhưng không nói.

- Anh! Chúng mình cưới nhau đi, ba mẹ em hối rồi.. khi cô đề nghị như vậy, anh không trả lời, chỉ mĩm cười xoa đầu cô.

Điều đó càng khiến cô suy nghĩ mông lung hơn..cô buồn anh lắm, cô nghĩ chắc anh có người khác. Cô càng ngày thiếu tự tin và hay ghen bóng gió anh.

- Anh! Hay chúng mình tổ chức đám cưới đi.

- Sao, dạo này em hay nhắc chuyện này vậy. Công việc chưa xong, anh chưa muốn cưới vội.

- Giờ này mà anh còn nói thế, hay là không muốn cưới em, anh có người khác rồi chứ gì, còn cùng nhau ăn cơm, thân mật nữa chứ.

- Ai bảo em vậy hả?

- Anh đừng có chối nữa

Cô với anh cãi nhau. Tính cô rất nóng, cô cứ thế mà không tiếc lời nói anh, anh im lặng và bỏ ra ngoài. Để cô ngồi khóc một mình.

Không kìm nén nổi mình, cô nói chia tay với anh. Có hối cũng không kip. Vậy là anh với cô chia tay rồi

Anh cũng không thèm nói lời xin lỗi, cũng không giải thích, cứ thế mà đồng ý. Vậy là anh có người khác thật rồi, càng nghĩ cô càng khóc nhiều hơn…còn anh thì quá hiểu cô. Anh đồng ý cũng chỉ vì muốn cô bình tâm lại mà thôi..Anh cũng muốn cưới cô nhưng công việc anh đang còn chưa xong, anh chỉ mong cô hiểu, nhưng dường như cô không muốn nghe anh giải thích.

Cô không nghĩ là anh với cô chia tay, có chết thì cô cũng không nghĩ điều này là sự thật, vậy là hết thật rồi… Cô yêu anh và nhớ anh da diết

2 tháng sau, cô nhận được bức thư.. đó là tấm thiệp cưới, người gửi là Nguyễn Long. Cô như ngất đi, cô xé toạt tấm thiệp. Anh phản bội cô, vậy là anh đã có quen người khác, cô chỉ là 1 con ngốc không hơn, không kém. Bạn bè cô cũng bảo, anh phản bội cô. Bố mẹ anh hối thúc nên anh cưới vội luôn người đó, “ chắc là nó làm con nhỏ đó có bầu rồi”, “ cái gì mà muốn mày được trọn vẹn”..Cô khóc ngất đi khi nghe bạn bè nói như thế.

Ngày anh cưới, cô không đi nhưng vì bạn bè bảo cô phải đi, cho hắn ta thấy bỏ cô là sai lầm. Cô nghe theo, trang điểm thật xinh và đến đó

Cô bước vào nhà hàng, ai ai cũng nhìn cô, chắc là họ thông cảm, hoặc là nghĩ mình mặt dày tới phá đám cưới. Cô mặc kệ ung dung bước vào.

Anh đến trước mặt cô, cô rung người, chân đứng không vững.

- Chúc mừng anh.. cô dường như cố kìm nén nước mắt.

- Em đến thật ư? Anh cứ tưởng em hận anh không đến chứ..Anh xin lỗi.

Anh ôm cô. Điều đó khiến cô bất ngờ, nhạc nổi lên, bạn bè vỗ tay chúc mừng. cô không hiểu?

- Cô dâu của anh, khóc như mèo thế này..anh không cho mặc váy cưới bây giờ..

- Em.. anh đang nói gì vậy.. đám bạn tôi ùa theo

- Thôi đi nàng ơi, đám cưới của mình mà khóc hả, vô trong thay áo cưới đi, Long “ chú rễ” chuẩn bị hết rồi. Cô như chết lặng, cô không ngờ, cô vui mừng quá đỗi…tất cả chỉ là màn dựng của anh và tụi bạn mà thôi…



Mặc váy cưới tiến và lễ đường, người đi cạnh cô là anh. Giờ đây cô khóc, khóc những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô cứ tưởng vai diễn của mình đã kết thúc rồi chứ…

Cô sẽ không bao giờ nói “ chia tay”, nếu như anh cũng giữ cái sĩ diện như cô thì giờ đây, chú rễ là anh, nhưng cô dâu không phải là cô.. Thầm cảm ơn anh và tình yêu anh dành cho cô. Cô mỉm cười vui vẽ……………..

Lấy nhau về rồi mà giờ họ vẫn còn đá đểu nhau..

“ Anh hình cưới xấu quá, em cứ như con nào ấy, nhìn ảo ảo”

“ Vài bữa đi chụp lại, em cứ cằn nhằn anh, có phải anh chụp đâu nào”…

" Nhưng biết khi nào..ứ..em không chịu đâu nhá"

Cứ thế mà cuộc tranh luận của họ vẫn không ngừng………………



Còn bạn, đã đến lượt hạnh phúc của bạn chưa? Nhớ nắm chặt nhé…

(Unknown / No Data - 30757)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:52
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#20 - @30759
03/07/2012 20:24
Mẹ...!!!

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
"Nếu mai mốt mẹ chết, không biết mấy đứa ra sao".

Mẹ thường mắng như vậy mỗi lần con hay các anh chị trong nhà ốm, không ăn uống được gì mà chỉ nằm trong phòng. Con biết mẹ chỉ mắng yêu thôi, nhưng lần đầu tiên nghe mẹ nói câu ấy con sợ, sợ lắm mẹ ạ, sợ phải đối diện với cái ngày đó. Mẹ biết không, dạo này mẹ nói câu ấy nhiều hơn, và con thấy lo lắng, lo lắng thật sự. Mỗi trưa mẹ ngủ con hay ngồi gần mẹ, để nghe hơi thở đều đều của mẹ; về đêm con lại thỉnh thoảng giật mình chạy ra chỗ mẹ nằm để biết rằng mẹ chỉ ngủ mà thôi, để thấy chiếc áo phập phồng theo nhịp thở của mẹ và để con biết rằng mẹ vẫn bên cạnh chúng con.

Tối ,con về muộn, hơn 10h- giờ giới nghiêm của nhà mình- mở cửa vào nhà đã thấy mẹ nằm chờ đấy.

- Thưa mẹ, con mới về
- Sao hôm nay về trễ vậy, đi đâu từ sáng giờ, điện thoại sao không liên lạc được. Giọng mẹ có chút gì đó giận dữ
- Hôm nay con có chút việc, điện thoại lại hết pin.
- Việc! Còn đi học mà đã nhiều việc thế sao. Có biết ở nhà mọi người lo lắng ra sao không? Ít ra cũng điện thoại về nhà chứ. Mẹ thật sự không biết nếu mẹ không còn sống nữa thì mấy đứa bây ra sao.

Nghe mẹ nói câu ấy, tự dưng tim con nhói đau, con im lặng và ngỡ ngàng trước câu ấy. Vôi vàng xin lỗi mẹ, con chạy vào phòng, khóc nức nở. Đã mấy lần mẹ nói câu ấy nhỉ? Con không tài nào đếm được nhưng hôm nay khi mẹ nói "Nếu mẹ không còn sống!" bất chợt con đau mẹ à, vì khi đó bỗng nhiên trong đầu con xuất hiện một câu nói khác "nếu con mất trước mẹ!"

Mấy hôm nay con thấy mình khó chịu trong người, con đã lén gia đình đi kiểm tra sức khỏe. Chiều nay, nhận được kết quả ấy trong tay con như chết lặng. Cô bác sĩ bảo con đừng quá lo lắng vì cần phải kiểm tra tổng quát một lần nữa rồi sẽ có hướng điều trị phù hợp. Nhưng mẹ à, con biết căn bệnh đó không thể dễ dàng qua khỏi. Con đã hỏi cô ấy thời gian con còn lại là bao lâu. Cô nói không chắc chắn được, cần qua cuộc kiểm tra sau thì mới có thể khẳng định,cô còn khuyên con không nên lo lắng, tâm lý sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của mình. Con như mất hết ý chí, muốn ngã quỵ nơi ấy nhưng con im lặng ra về, không một giọt nước mắt mà lòng nghe quặng đau. Con đã lang thang khắp nơi trong chiều hôm ấy, nhìn dòng người qua lại, phố xá lên đèn, nhìn mọi thứ mà thấy sao mình trống trãi quá.

Nhớ có lần con đã nghĩ đến, lỡ mẹ mất đi thì sao? Con sẽ khóc rất nhiều hay nỗi đau quá lớn khiến con không thể khóc? Có nỗi đau nào hơn là nỗi đau chia xa, chia xa người thân của mình vĩnh viễn. Vậy là con là đứa con không ngoan, vì con sẽ làm mẹ đau, đau thêm lần nữa. Mẹ đã khóc 2 lần khi tiễn ông bà đi, mẹ như mất đi một phần cơ thể của mình; vậy mà, vậy mà con lại làm mẹ đau một lần nữa, mẹ ơi!

Nếu con mất trước, chắc mẹ ngỡ ngàng lắm, ngạc nhiên lắm. Làm sao mẹ chịu đựng được đây? Điều đó nghĩa là con là đứa bất hiếu, là đứa em không ngoan, là công dân không có ích. Con chưa làm điều gì cho mẹ, cho gia đình và cho mọi người- những người thương con và những người con thương.
Nếu con mất trước, mẹ phải làm người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thân hình mẹ gầy gò bên cạnh các anh chị. Người ra đi nằm im đấy, xung quanh chỉ tiếng khóc của mọi người, khuôn mặt không tỏ ra được điều gì, đôi mắt nhắm nghiền khi bỏ xa trần gian này nhưng có ai biết người ra đi cũng đau. Đau từ giây phút biết mình sắp từ bỏ tất cả, đau khi nhìn những gương mặt thân thương mà biết rằng có thể mình không gặp được nữa, đau vì biết rằng mình sẽ làm họ đau theo.
Nếu con ra đi trước, nghĩa là nhà mình sẽ bớt lại một phần cơm, ít đi một đôi đũa và một cái chén. Hằng ngày trong thau đồ mẹ phơi sẽ mất đi 3 bộ, căn nhà sẽ trống trãi hơn. Nhưng con biết mẹ chẳng bỏ hết đồ đạc của con đâu, mẹ sẽ gói ghém nó lại cẩn thận mà thôi. Đừng mẹ nhé! Hãy cho hết đi nếu những thứ ấy làm mẹ nhớ đến con, nếu những vật ấy làm mẹ khóc thì con xin mẹ đừng giữ làm gì. Vì trong thâm tâm con không muốn mẹ khóc.

Nếu con chẳng may...đi trước, nghĩa là con không chở mẹ đi chợ sớm mỗi ngày, là con không thể trưa trưa nhìn mẹ ngủ thật hiền, là con không thể xoa tay chân cho mẹ mỗi khi mẹ lạnh, là mỗi khi mà bệnh con không thể đem cháo đến cho mẹ; nhưng là con vẫn bên cạnh mẹ hàng ngày, hàng giờ chỉ có điều con không nói được, không chạm được vào mái tóc mẹ.

Mẹ hay nói với con rằng cái chết chẳng có gì đáng sợ cả, cuộc sống này mới khó khăn. Chúng ta phải sống thế nào cho tốt vì khi chết đi, con người ta cũng về với cát bụi mà thôi, còn duyên còn nợ thì còn sống, hết duyên hết nợ thì ra đi. Vậy là con đã hết duyên hết nợ với cuộc sống phải không mẹ? Nhưng con còn nợ mẹ, nợ những người thân yêu bao nhiêu điều chưa làm và chưa nói hết.

Andersen đã viết một bài thơ rất hay mẹ ạh. Lần đầu tiên con đọc bài thơ này con đã khóc, hôm nay viết lại những dòng này con đã khóc. Con biết mẹ không muốn con khóc đâu vì quen yếu mềm con người ta sẽ yếu mềm theo. Vậy nên mẹ cũng đừng khóc, mẹ nhé! dù có lỡ con mất trước mẹ.
(Unknown / No Data - 30759)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:53
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Trang 1, 2, 3, 4, 5 ... 14Chuyển đến trang
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự