Trang 1 ... 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14 • Chuyển đến trang
ID Topic: 3868 • Có 21,825 lượt xem
ÔNG XÃ À, ÔM EM MỘT PHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG?Cô mặc chiếc áo ngủ mầu trắng đứng ở đó với ánh mắt đầy mong đợi. Anh đang ngồi trước màn hình máy vi tính, quay đầu lại ngước nhìn thấy cô, con tim anh lúc nào cũng thấp thỏm.
Anh đứng dậy và quay lại dang hai cánh tay ôm cô vào lòng:
"Sắp một giờ rồi, mà sao em vẫn còn chưa ngủ?".
Cô dụi đầu vào lòng anh, nghe trong lời nói của cô có gì đó trách hờn đầy chút oan ức:
" Ông xã nè lâu rồi anh không ôm em đó."
Nghe cô nói vậy, anh liền ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi không có kẽ hở nào cả. Và dường như anh mãi mãi không muốn buông tay.
Cô là một người con gái đặc biệt và anh vẫn nhận thấy điều đó. Họ vốn từng là bạn của nhau. Chỉ là họ gật đầu chào nhau để tỏ ra chút lịch thiệp mà thôi. Và anh cũng từng thấy cô cùng đám con gái vừa cười rũ ra vừa hò hét và cũng từng thấy ánh mắt tinh nghịch hóm hỉnh của cô quay sang nhìn anh và cùng đám người kia bày trò nghịch ngợm. Anh nghĩ cô không thích hợp để làm một người vợ tốt. Loại con gái ngông nghênh, điên rồ ấy chỉ hợp để "mua vui" thôi.
Rồi đến một ngày, anh thấy cô say mềm. Và cô ngồi yên lặng trong một góc nhỏ, một mình uống rượu và một mình khóc thầm. Lúc đó, anh và cô đều đang nghe ca khúc " Forever".
Cô ấy hiểu những lời trong ca khúc đó và khóc ư? Anh nghĩ vậy. "Hay là có gì đó chăng?".Cô uống cho say mềm và một mình ngã gục xuống bàn. Anh dìu cô dậy và anh không biết là cô đang sống ở đâu nữa.
Anh chỉ biết lôi cô về phòng của mình thôi. Anh đỡ cô lên giường. Mắt cô nhắm nghiền và vô thức cô nắm lấy bàn tay anh và miệng lảm nhảm " Anh đừng đi". Lần đầu tiên, anh thấy cô mềm yếu như vậy. Đêm hôm đó, anh đã trông cô mà không hề chợp mắt.
Khi cô tỉnh thấy mình đang nằm trong lòng anh. Anh nhìn cô, khi thấy cô mở tròn xoe mắt giống như một đứa trẻ sơ sinh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Mọt lúc sau, cô lại trở nên hung hăng và cảnh giác như ban đầu
" Anh làm gì trên giường tôi thế này. Anh đang làm gì vậy"? Trong ánh mắt cô đầy hàm ý đe dọa.
"Cô đang ở trên giường tôi đấy. Và cô đang ôm tôi đấy?". Anh tủm tỉm cười đáp.
Cô hoài nghi nhìn bốn phía xung quanh và nhìn lại chính mình. Rõ rồi, đây đâu có phải là giường của cô và tay cô đang vòng qua eo của đối phương đấy chứ.Cô nhẹ nhàng, từ từ rút tay lại. Dường như cô cho là anh ta vẫn chưa nhận ra điều này. Anh ta còn chăm chú nhìn lên gương mặt cô và có chút thẹn thùng. Cô liếc quanh mấy lượt và sau đó nhìn lên gương mặt của anh và lí nhí:
"Tôi đâu có làm gì". Anh khẽ cười
" Cô làm bạn gái tôi nhé". Anh nhìn vào mắt cô và nhẹ nhàng trả lời.
" Có định cầu hôn chứ?". Cô hỏi và ngón tay khẽ run run.
" Còn phải chờ xem đã. Nhưng nếu cô muốn vậy. Tôi có thể sẽ suy nghĩ thêm." Tay anh vòng ngang qua eo cô.
" Nếu mỗi ngày anh có thể dành một phút để ôm tôi đấy. Vậy là tôi sẽ nhận lời cầu hôn của anh rồi." Cô nói, ánh mắt sáng lên và nhìn thẳng vào anh:
"Uhm…. Thôi được. Ba tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn nhé." Anh nói.
Câu chuyện của hai người là như thế đó và lời thề ước của họ chính trên chiếc giường của anh.Sau khi kết hôn, cô vẫn thường nhắc lại lời cam kết:
"Ông xã à, anh phải dành một phút để ôm em đó".
Anh ấy vẫn không cam tâm như vậy. Chưa bao giờ cô nghĩ như vậy và từ trước đến giờ cô bướng bỉnh đáng yêu giờ cũng có lúc lại một cô gái xinh đẹp và có nét ngây đáng yêu của một đứa trẻ vậy.
Mỗi ngày, anh đều dành gấp mấy lần của một phút để ôm cô thậm chí là dành thời gian của mấy trăm lần để ôm cô ấy chứ. Và dần dần, anh bắt đầu bận rộn.
Mỗi ngày đi làm về, anh lại cắm đầu vào chiếc vi tính mấy tiếng đồng hồ liền. Mỗi lần khi cô nói:
" Ôm em một phút đi.",
anh chỉ biết nhìn cô nói lời xin lỗi:
" Lần sau đi, bà xã nhé. Ngày mai, anh bù cho".
Thế là, cô lại ngồi lặng yên trong một góc nhỏ trên ghế sa lon, ôm đầu gối ngắm nhìn anh; mỗi lần khi anh quyết định nghỉ thì thấy cô nằm xoài ra ghế sa lon ngủ trông vẻ khổ sở.
Công việc bận tíu tít khiến lời cam kết "Ôm một phút" của cô và anh dần dần mờ nhạt trong đầu óc anh. Anh phải phấn đấu vì sự nghiệp của mình và anh nghĩ rằng " Cô ấy sẽ hiểu điều đó".
Công việc mỗi ngày vắt kiệt cả tinh lực và cả trí tuệ của anh. Và công việc ấy mãi mãi không hoàn thành xong và ngày nào cũng xoay như chong chóng khiến anh không có thời gian nhìn lại mình nữa.
Thế là, anh cũng quên luôn cả ngày sinh nhật của cô nữa, quên luôn cả ngày kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của hai vợ chồng, quên cả nụ hôn của buổi tiệc tối mà anh dành cho cô nữa và cũng quên luôn cả chiếc ôm mà cô cần nhất.Cô càng trở nên trầm lặng hơn, và ngồi thu lu một góc cũ và đờ đẫn nhìn anh bận rộn làm việc.
Cô cảm giác nụ cười trên môi anh càng ngày càng ít đi. Thế là, nụ cười trên môi cô dần dần cũng tắt ngấm đi.
Vào ngày sinh nhật, cô viết lên tấm thiệp dòng chữ " Tặng người vợ yêu quý nhất của anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ --- Mãi mãi yêu em, chồng yêu".
Và kỷ niệm ngày cưới, cô cũng một mình ngồi trước bàn ăn đầy mâm thức ăn nguội lạnh và một cây nến thắp trống trơ sau đó lại một mình lên giường đi ngủ. Thấy bóng anh bận túi bụi như vậy.
Vừa từ viện trở về nhà, sắc mặt cô hơi xanh xao. Và từ đó cô sợ đi viện. Cô đã từng ở bên cạnh anh, mấy lần cô khóc đến sưng cả mắt và một mình đến phòng chẩn đoán để xét nghiệm. Cả đời cô mềm yếu như vậy đó. Anh cũng biết điều đó mà.
Lúc đó, anh chỉ biết cười cô vì lớn như thế này rồi mà vẫn còn khóc dữ như con nít ấy. Nguyên nhân là vì cô sợ tiêm. Một lần, cô rụt rè đi tới đi lui trước cổng bệnh viện nhưng không dám vào. Kiềm chế sự sợ hãi trong cô quả là một điều rất khó đối với cô.Và cuối cùng cô vẫn bước vào. Sau kết quả kiểm tra ngoài sự dự đoán của cô– Cô đã có thai rồi.
Về đến nhà, mặt cô nghệt ra, mấy lần muốn nói với anh "tin vui " này. Vậy mà, anh bận đến nỗi không thèm nhìn cô đến một cái. Đã một giờ rồi, đêm đã về khuya vậy mà anh vẫn ngồi trước màn hình máy vi tính. Cả hai người chưa bao giờ cãi nhau cả. nhưng cô cảm thấy cuộc sống như thế này so với trận cãi nhau to thì thật đáng sợ thật – Vì anh làm gì có thời gian để cãi nhau chứ.
Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ màu trắng chờ anh và cuối cùng anh cũng dũng cảm dứt khỏi công việc.
"Ông xã à, ôm em một phút, được không?".
Anh quay sang cô và trong phút chốc cô thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh trở nên dịu dàng hơn. Anh ôm lấy cô vào lòng và nói:
" Sắp một giờ rồi, sao em vẫn chưa ngủ?".
Cô òa vào lòng anh và cô khóc, giọng như oán hờn:
" Chồng à, lâu lắm rồi không ôm em đó".
Cô yêu anh nhiều lắm và thực sự yêu anh rất nhiều. Và cô ôm anh vào lòng ngủ cho đến khi sáng tỉnh dậy, cô mới biết mình khát khao cái ôm ấm áp như thế này. Và cô biết lời hẹn đính hôn và cô không hề hối hận.
Cô muốn được ôm anh mãi. Và cô luôn nghĩ rằng nếu anh vẫn muốn ôm cô, tức là anh vẫn còn yêu cô. Vậy mà ngược lại cái ôm ấm áp này lâu rồi cô chưa từng có.
"Sao vậy?". Anh nhẹ nhàng hỏi, anh để cô ngồi lên đùi mình và anh không chịu được cúi đầu vào cô.
" Ông xã à, ….". Cô thở dài " Hãy ôm em một phút mỗi ngày, có được không? Chỉ cần một phút thôi cũng được rồi".
Ánh mắt cầu khẩn của cô khiến anh thấy tim mình chua xót. Mình thực sự lâu lắm rồi chưa ôm cô ấy. Và cô cũng cảm nhận được điều này và cô tinh ý nhận ra tâm sự của anh. Cô bây giờ trái lại trầm tư khác hẳn với cô của trước kia.
Anh nói "Bà xã à, liệu anh đã nói với em câu ‘anh yêu em’ chưa?".
Nhìn thấy cô ấy tròn xoe mắt kinh ngạc, anh biết là câu nói muộn màng thực lòng từ lâu anh nên nói.Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đã bám chặt lấy cổ áo anh. Cô lặng người đi. Anh vẫn thực muốn nói là yêu cô ư? Một lúc sau, cô vui sướng ôm lấy bụng anh và nói:
" Cưng ơi, con có nghe gì không? Bố nói là yêu mẹ đó, bố nói là yêu mẹ đó, con biết không?".
Và lần này lặng người là anh chứ không phải là cô nữa. Một hồi lâu, anh mới tìm ra giọng của mình:
" Cưng yêu? Bảo bối của chúng ta ư?".
Tiếng anh run lên và anh không thể tin vào mình nữa.
"Uhm!". Cô gật đầu.
Anh ôm cô rất chặt và chìm đắm trong niềm vui sướng.
" Chồng yêu, hãy ôm em một phút mỗi ngày, được không?".
Cô nói như đám sương mù bay trước mắt.
" Uhm!". Anh cam kết gật đầu.
Đúng rồi, chẳng có gì bằng được vợ cả. Điều này càng khiến anh cảm thấy hạnh phúc vô cùngCô ôm chặt lấy eo chồng. Cô biết cô chọn anh cả đời này là một sự lựa chọn đúng đắn. Và cô cảm thấy hạnh phúc và cô yêu chồng mình, yêu cả đứa con mà họ mong mỏi nữa. Vâng, cô mãi mãi cảm thấy hạnh phúc.
"Ông xã à, lại ôm em thêm lần nữa, một phút thôi được không anh?".
(Unknown / No Data - 80648)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Đơn giản hơn... để suy nghĩ...Sáng hôm nay thức dậy, trời quang hơn những ngày trước và nắng tươi lên đến nhẹ lòng. Thế là tôi quyết định vứt cặp xuống và ngồi xuống bậc thềm để ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng trước nhà rồi để mình lạc trong những suy nghĩ ... Tôi lại đúp học nữa, hành động này tôi quyết tâm sẽ ko tái lặp nhưng cứ hế những lúc thế này thì tôi lại cho nó trôi tuột theo buông thả...
Tôi thích để mình trong trạng tháng đê mê này hơn, có thể hôm qua tôi bận bịu trút hết mình vào học tập bận rộn với ý nghĩ phải tăng tốc hơn nữa, không được lơ là nhưng hôm nay tôi để minh tự tại mà suy nghĩ về những điều mong lung lúc này.... Ai mà biết được, có thể ngày mai lại khác đi chăng....
Một chiều tuần trước thôi, mẹ tôi phải về quê gấp vì tin bà ốm, tôi phải một mình tới bệnh viện khám định kì mặc dầu bệnh của tôi vẫn chưa mấy tiến triển gì... Ngồi ở phòng đợi, lờ hờ nhìn đồng hồ đếm thời gian, tôi bắt chuyện với người đàn bà bên cạnh, hẳn tôi phải nhớ lắm nụ cười của cô, nó rất thánh thiện một cách lạ. Suốt buổi chúng tôi tíu tít những chuyện chả đi đến đâu nhưng thực rất hấp dẫn kể cả thường ngày tôi không buồn nhắc đến chúng. Vì thế tôi để lỡ số thứ tự khám của mình và đành đợi đợt khám cuối cùng và người đàn bà đó ẳn hẳn cũng giống tôi. Điều gì cuốn hút chúng tôi đến vậy, chả ai hiểu được và chính tôi cũng chẳng hiểu được, nhưng tôi không hối tiếc về khoảng thời gian nói chuyện cùng cô, tôi thấy lòng mình được trải ra và mỉm cười nhẹ vui hơn... Sau đó tôi tình cờ biết được cô ấy bị HIV, tôi rùng mình và tim giật đứng.... tôi tưởng tượng cảnh người đàn bà đó vồ lấy tôi rồi xé nát da thịt tôi ... đời tôi coi thế là đứt. Nhưng ngay sau đó, tôi nhớ tới nụ cười làm tôi mê lòng và buổi nói chuyện rất thân mật đó, tôi lại nghĩ thật ra cô ấy cũng như tôi, đều đang mang trên mình căn bệnh, chỉ là căn bệnh của tôi khiến tôi mòn mỏi với ngày tháng, còn bệnh của cô thì khiến cô chết nhanh hơn tôi, cũng có thể, và trên hết là cô đang tách biệt với thế giới còn lại.... cũng có lẽ.... Ai mà biết được, có thể một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết , chẳng hạn là vậy... tôi sẽ mong muốn những người thân tôi đừng khóc vì tôi, tôi muốn họ đặt lên tôi những bông hoa ko phải màu hoa trắng mà là màu hoa hồng, hoa đỏ, hoa xanh....tôi muốn người ta không chôn mình dưới đất tối tăm mà hãy thả trôi tôi trên dòng sông để lênh đênh trên cuộc hành trình khám phá cuộc sống mà trước kia tôi chưa biết được, để ánh nắng mỗi sớm mai sưỡi ấm trên cái xác khô cằn của tôi.... Thật ra thì sáng nay tôi vẫn ngồi đây và viết những dòng tâm sự này ...
Tôi nhớ tới lần tôi chưa học bài khi tới lớp, trước đó tôi đã định xin nghỉ học vì tôi không đủ tự tin để tới trường, nhưng tôi đã vẫn đi và hôm đó tôi được mời lên bẳng đúng như ý trời định.... Tất nhiên tôi bị điểm kém và gặp vài ánh mắt ái ngại cho tôi.... Tôi đã buồn hơn khi nào hết, đó là hồi năm tôi mới bước vào lớp 10 với quyết tâm đạt học sinh giỏi. Thật ra thì lúc này tôi đang ngồi đây và chợt cười vẻ mặt tôi lúc đó, tôi thấy nó không đáng sợ như tôi nghĩ và suốt cả 3 năm học tôi không giành được đợt sinh giỏi nào. Thế nhưng tôi vẫn sống tốt đấy thôi.... và việc học sinh giỏi với tôi chả còn quan trọng nữa....
Hồi bố tôi bệnh nặng, mẹ tôi đã rất đau lòng và hốt hoảng tìm đủ mọi cách để bố tôi được sống, mẹ trách anh em tôi không hay chuyện trò quan tâm bố, hồi đó chúng tôi còn rất nhỏ và chả biết gì về việc bố tôi sắp mất, tôi còn ganh tị vì bố ngày nào cũng được ở nhà còn tôi thì phải tới trường học bao nhiêu thứ. Thế rồi bố tôi mất và mẹ tôi tưởng chừng như không thể vượt qua được nỗi tuyệt vọng đó. Nhưng bây giờ mẹ tôi vẫn sống tốt và còn cười rộ lên mỗi khi kể về những kỉ niệm của bố với mẹ, còn tôi lại thấy lòng mình xao xao đến lạ, tôi muốn một ngày kia tôi sẽ gặp lại bố, tôi nhớ nụ cười ấm áp ấy.....
Đã có lúc tôi tuyệt vọng vì tôi mắc bệnh, rồi tôi không đạt được những thành công như tôi định .... nhưng bây giờ tôi vẫn ngồi đây và viết lên những điều này. Có thể hôm qua tôi sợ sệt và tò mò cái chết nhưng tôi vẫn ở ngay lúc này đấy thôi.... Từ sau tất cả những suy biến trong tôi , tôi mới nhận ra rằng mọi sự như đã được sắp đặt từ trước, và đã được lên dây cót và vận hành từ một khoảng thời gian nào đó định sắn... còn việc của tôi là sống sao cho lòng mình cảm thấy yên nhẹ như lúc này. Một lúc nâng lòng vào sáng sớm để cảm nhận được trạng thái cô đơn thực tại nhưng mãnh liệt hơn là cuộc đời tươi đẹp này. Hết hôm nay và một sớm mai lại bắt đầu.... tôi đâu còn sợ cái chết như tôi tưởng.... bởi tôi muốn sống để mình có thể tự tại trong suy nghĩ và nhẹ nhõm trong mỗi hơi thở cuộc sống ....
(Unknown / No Data - 80650)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Sự trả thù ngọt ngào và cao thượng nhất chính là tha thứ..Em có thai rồi….
- Ừ! Vậy phá nó đi!
- Tại sao? - Tôi ngỡ ngàng. Môi tôi run lên....
- Em biết đấy! Chúng ta đâu phải là người yêu, và anh thì sắp kết hôn với bạn gái anh rồi
- Nhưng…..nhưng mà…..
- Tút….Tút….Tút….
Đúng! Tôi không phải là người yêu của anh. Tôi chỉ là người tình của anh… Một người tình bất đắc dĩ, vì tôi yêu anh, quá nhiều. Yêu anh từ những năm phổ thông, theo anh từ ngưỡng đại học…. Cho tới khi anh có bạn gái – cô hoa khôi của trường vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang thì tôi vẫn yêu anh…. Tưởng như, tôi sẽ giấu tình yêu ấy mãi trong lòng, thì một điều đáng lẽ không nên đến đã xảy ra….
Đêm tiệc chia tay sinh viên ra trường, cô ấy không đến. Còn tôi, tôi nhìn anh bảnh bao với rất nhiều người đẹp vây quanh. Và sau vài ba ly rượu, tôi không còn biết gì nữa….
Khi tỉnh giấc, tôi đang nằm bên anh, trong vòng tay anh. Theo lời anh kể, đêm hôm ấy, tôi say bí tỉ. Chính tôi đã chủ dộng ôm lấy anh, hôn anh. Và nói rằng... tôi yêu anh…
Tôi trở thành người tình của anh. 1 người tình bất đắc dĩ đã 3 năm rồi… Để rồi ngày hôm nay, bằng một câu nói ngắn gọn, và thái độ lạnh lùng nhất, anh vứt bỏ tôi như vứt đi một món đồ chơi đã hết hạn sử dụng…. Tôi vứt điện thoại vào tường… Vỡ nát... Tôi cảm giác như tim tôi bây h cũng đang thế vậy...
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện. Và mang về một hộp Mifepriston – thuốc phá thai tại nhà.... Cơn đau dữ dội kéo dài, khiến tôi vật vã suốt 2 ngày liền….
Nhìn tấp drap giường bê bết máu, nước mắt tôi trào ra không dừng lại được…
Nhẫn tâm….đồ nhẫn tâm…. Tôi phải trả thù…
Nhưng…tôi phải trả thù bằng cách nào? Làm thế nào đây...?
Đúng rồi….tôi phải phá huỷ gia đình của anh ta… Tôi phải khiến anh ta mất đi hạnh phúc... Tôi sẽ biến mất bằng cách của tôi…
**********
Hôm nay là ngày tôi lấy vợ. Vợ tôi là một người phụ nữ rất đẹp. Nàng thông minh, đảm đang và hết mực yêu thương tôi. Nàng là một cô gái chung thuỷ ♥
Còn tôi. Tôi cũng như mọi người đàn ông khác, có những mối quan hệ xã hội, nhưng em là người phụ nữ duy nhất tôi yêu ♥
Trong số những mối quan hệ xã hội ấy có cô ta…. Cô ta là bạn học cùng cấp III và đại học của tôi. Cô ta khá xinh đẹp. Tôi biết, cô ta yêu tôi. Cách cô ta lén nhìn tôi, dõi theo tôi khác hẳn những người khác. Nó chất chứa yêu thương
Trong cơn say của bữa tiệc đại học, cô ta đã té vào người tôi…. Đương nhiên, bất kì thằng đàn ông nào cũng khó có thể bỏ qua cơ hộ đó. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô ta gần như ngỡ ngàng. Chỉ với vài câu nói dối ngọt ngào, cô ta đã thừa nhận tình cảm của mình và trở thành người tình của tôi
Đương nhiên, cô ta sẽ mãi mãi chỉ là người tình
Trước ngày đám cưới của tôi 3 tuần, cô ta nói rằng có thai. Đó chỉ là một chiêu bài để ép buộc tôi gắn kết với cô ta. Và đương nhiên tôi sẽ không để điều ấy xảy ra. Tôi sẽ k để bất kì ai phá vỡ gia đình của tôi
*******
Một năm sau ngày cưới... Vợ tôi chuyển dạ. Trong số những người bạn tới thăm vợ tôi, có cô ta. Tôi sững sờ...
Rồi lúc cô ta vừa ra về, tôi phát hiện trên bàn phòng khách, có một tập tải liệu. Mở ra xem, tôi gần như chết đứng người.... Đó là một bản photo của giấy báo thai, và sổ theo dõi thai theo từng tháng, và một tấm hình siêu âm của đứa bé trai được vài tháng tuổi
Còn có một tờ xét nghiệm ADN. Đứa bé là con tôi?!!!!
Tôi vội vàng xé nó cho vảo túi áo khi nghe tiếng vợ tôi bước chân xuống giường
- Cô bạn khi nãy của em. Em quen cô ấy khi nào?
- Khoảng gần một năm trước, khi em tới khám thai tại bệnh viện thì gặp cô ấy. Thật đáng thương, chồng cô ấy mất vì tai nạn khi cô ấy mới mang thai có 1 tháng….
- Và… ?
- À! Cô ấy vẫn nuôi con một mình. Nghĩ lại em thấy mình thật hạnh phúc, vì khi con em ra đời thì em có anh bên cạnh….
Em dựa đầu vảo vai tôi, nũng nịu. Tôi yêu vợ tôi. Tôi yêu gia đình của tôi….
*****
Tôi hẹn gặp cô ta tại một quán nước. Cô ta nhìn đẹp hơn lúc trước. Cô ta bế theo một đứa bé, nhìn tôi, cô ta mỉm cười..
- Cô muốn gì?
- Vậy anh muốn gì?
- Hãy tránh xa gia đình tôi ra!
- Đứa bé này cũng cần có 1 người cha... 1 gia đình... - Cô ta nhếch miệng cười, nụ cười chua chát:
- Tôi sẽ chu cấp cho cô đầy đủ để nuôi con, nhưng cô tránh xa gia đình tôi ra!
- Tiền ư? Trong mắt anh tôi như một con đĩ thèm tiền ư? - Cô ta ngước mắt nhìn tôi. Ánh mắt đầy thù hậ
Và cô ta đứng lên, bế đứa bé bước ra khỏi tiệm cà phê...
Sau ngày hôm ấy, cô ta dường như biến mất hoàn toàn. Giống như cái cách cô ta tiếp cận vợ tôi, không dấu vết! Cô ta mang theo cả đứa con riêng của tôi….
**********
Tôi đưa đứa bé đến trả cho người bạn của mình. K khó để tôi đã tự tạo ra một vài tờ khám thai, và giấy xét nghiệm AND giả để lừa anh ta. Ban đầu, tôi tính vạch trần bộ mặt giả dối của anh ta trước vợ anh ta…
Nhưng... Khi tôi nhìn cô ấy trong phòng sản phụ, gương mặt rạng rỡ hạnh phúc…. Trái tim tôi dường như thắt lại…
Nếu gia đình ấy đổ vỡ, cô ấy cũng sẽ như tôi... Đứa bé ấy sẽ kh
ông có cha...
Cô gái ấy không làm gì sai cả…. Và cả con cô ấy cũng thế…. Nó vô tội….
Và có lẽ... Tôi còn yêu anh ta... Tôi rơi nước mắt…
- Con à… Mẹ xin lỗi... Đau khổ, chỉ mình mẹ chịu, thế là đủ rồi….
(Unknown / No Data - 83962)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
thứ gì anh cho là hạnh phúc nhất........................................
.........CÓ.........NHỮNG THỨ...Đến khi mất đi ta mới biết nó quan trọng như thế nào..........................
Thứ gì anh cho là hạnh phúc nhất?
- Thứ gì anh cho là hạnh phúc nhất của con người?
- Chẳng gì cả.
- Tại sao?
- Vì thứ hạnh phúc nhất con người ta không bao giờ với tới được.
- … !
Cô đã hỏi anh biết bao lần câu hỏi này và câu trả lời của anh vẫn là như vậy họ đã yêu nhau hơn 4 năm. Tình yêu của họ thật đẹp trong mắt mọi người và trong mắt anh và cô trong … quá khứ. Hiện tại tình yêu của họ không phải là đã kết thúc mà là do sai lầm cuả mỗi cá nhân khiến họ không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.
Im lặng … Cô chọn cách im lặng khi thấy một đôi trai gái mặt mày hớn hở vui cười , cô nhìn rõ nụ cười của hạnh phúc trên môi cô gái , nhìn rõ cái nắm tay của chàng trai . Còn cô thì thấy mình đang tụt sâu xuống đáy vực , cô quay mặt , lặng lẽ bước đi , lặng câm nhìn xuống dưới đất , cô không dám ngẩng mặt lên vì trước mắt cô hoàn toàn mờ nhạt. Môi cắn c
hặt đến bật máu , cô đâu thèm để ý điều đó , cô đang hụt hẫng , thấy đau trước ngực , tại sao ư? Tại người con trai cô vừa nhìn thấy đó chính là người cô yêu nhất. Phải ! Anh ta đã phản bội cô , đã đi theo người ta trong khi còn đang yêu cô. Không biết phải làm gì đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô trở về căn phòng nằm vật xuống giường. Khóc, cô đã khóc, đã lâu rồi nước mắt cô không rơi. Cô vật vã trong đống hỗn lộn của tình yêu , bỗng điện thoại cô rung lên vì có tin. Đó là tin nhắn cuả anh. " E dang lam gi the? Ko nt lai cho a ah?". Cô nhắc máy mỉm cười cay đắng , tay cô run lên bần bật và vẫn rep lại tin nhắn của anh. Trong những ngày tiếp đó cô vẫn tỏ ra như là không biết chuyện gì xảy ra, vẫn ân cần, chăm sóc, yêu thương anh. Chính những việc làm đó làm anh thay đổi và quay lại bên cô.
- Chỉ một lời thôi anh àh ! Giờ anh có đang làm chuyện gì có lỗi với em thì hãy dừng lại đi nhé…
- Ý em là sao? Anh đâu có làm gì có lỗi.
- Em nói như thế anh không nên hỏi lại như thế. Anh hiểu và anh phải hiểu điều em vừa nói.
- Uhm… anh biết rồi
Anh ôm cô vào lòng đặt vào môi cô một nụ hôn nồng ấm. Cô dang tay ôm anh và thật sự cô không muốn mất anh. Giờ anh đã quay về bên cô rồi, cô không đòi hỏi gì nhiều chỉ muốn anh bên cô thôi. Trong tình yêu ai cũng có phần lụy tình, cô cũng vậy. Cô biết cô đã yêu anh quá và không thể từ bỏ được anh…
Bố mẹ anh rất quý cô, cô thường sang nhà anh chơi, với bản tính tiểu thư, ít làm việc nhà của cô ai cũng biết . Mỗi lần cô nấu cơm , rửa bát anh đều xông vào làm cũng cô, đến nỗi bố mẹ anh đều nói anh bênh người yêu quá mức. Cô thật sự thích thú khi thấy dáng vẻ chăm chú cặm cụi làm việc bếp núc của anh. Như hôm nay cũng vậy cô đang ở nhà anh và nhìn chăm chú anh làm thức ăn.
- Em đúng thật chẳng khéo gì cả đến rán đậu còn để cháy như thế này hử?
(anh càu nhàu cô)
- Không phải thế ! tại anh lấy hết sự khéo léo của em rồi còn đâu hehe.
Nụ cười tinh quái làm anh dịu bớt phần nào, anh quay lại nhéo má cô một cái làm cô kêu oai oái. Mẹ anh xuống và nhờ cô xách đồ lên trên phòng, cô theo sau mẹ anh xách đồ lên, quay lại thấy anh đang nở nụ cười chế giễu ý "này thì thích làm biếng" , cô nhăn mặt lại , lè lưỡi anh. Cử chỉ đáng yêu đó làm anh phải phì cười.
Sau nửa tiếng dọn dẹp trên tầng cùng mẹ "chồng" cô hớn hở chạy xuống khoe thành tích , cô nấp sau cảnh cửa định ra òa anh thì thấy chị gái anh và anh nói chuyện. Chưa kịp giới thiệu, anh là còn út và có 2 chị gái . Người chị gái cả đã đi lấy chồng, đấy cũng là người luôn đưa cho cô những lời khuyên hữu ích trong cuộc sống. Còn người chị đang cao giọng nói chuyện với anh kia chính là chị hai của anh.
- Dạo này mày còn đi chơi với cái Hồng không?
- Không chị điên à?
- Điên cái gì? Nó tốt với lại ngoan hiền, đi xe đẹp nhà lại giàu nữa.
- Kệ nó ! Em yêu Mai
Chị đánh bộp vào tay anh….
- Yêu gì mà yêu chơi bời thôi mày, mày định lấy còn đấy về làm tướng à? Kiệt sỉ như gì đã thế lại lười như hủi , lấy về làm mẹ à?
Tôi sững sờ không nói được lời nào khi nghe những lời nói này thốt ra từ người chị … Mà tôi "đã từng" yêu quý …Hóa ra mọi chuyện đều do chị sắp đặt .
- Ơ đứng đây làm gì thế con gái ? Vào chuẩn bị ăn cơm thôi.
Bỗng tiếng mẹ anh cất lên làm tôi giật mình, anh vội liền chạy ra cửa thấy tôi và mẹ anh đứng đó, cô hít môt hơi mỉm cười với anh . Thật đau đớn khi cô nghe được những lời này , nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh coi như chưa có gì, cô bước vào bếp thản nhiên lấy bát đũa dọn ra, chị anh nhìn cô và vội vàng quay đi, có lẽ chị ấy đang ngại, nhưng cả anh và chị anh đều ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cô và thừa biết cô đã nghe được tất cả … Cô rất cảm ơn mẹ cô vì mẹ cô đã truyền lại cho cô cái cách kìm nén cảm xúc. Cô vẫn vui vẻ nói chuyện với bố mẹ anh , trong khi anh nơm nớp lo sợ. Cuối cùng thì anh cũng đưa cô về, anh nắm chặt lấy tay cô. Cả hai đều im lặng không nói gì, tốt nhất cứ để mọi thứ trôi qua thật lặng lẽ, cô nghĩ điều đó sẽ tốt, vì bây giờ cô biết lí do vì sao anh thay đổi, hóa ra vì có một mối nguy hiểm đang gần kề anh mà lâu nay cô vẫn đặt niềm tin vào họ …
Cô biết anh sống rất tình cảm , anh rất yêu cô. Cũng đã hơn 4 năm tình yêu đó đối với cô mà nói không thể tách dời. Khi cô cầm trên tay phiếu siêu âm, cô chết lặng người . Cô đã có thai , thả nào trong người cô luôn thấy khó chịu , buồn nôn , kén ăn. Giác quan của người phụ nữ luôn đúng cô đã đến bệnh viện kiểm tra , và giờ trên tay cô là một tờ giấy thong báo cô sắp sửa là mẹ, cái thai đã được hơn 5 tuần tuổi. Cô muốn báo tin cho anh biết nhưng sợ anh sẽ sock nên cô đã không nói.
Ở bên cạnh anh cô đã hỏi anh :
- Nếu em có thai thì sao hả anh?
- Vậy thì anh sẽ rất vui, nhưng ….
- Nhưng gì?
- Điều kiện hoàn cảnh mình chưa có, nên không thể để điều đó xảy ra.
- Haha nếu có con em sẽ tự mình giết nó (cô bật cười)
- Em điên sao, con của anh , ai cho em giết, em giết con thì anh sẽ giết em
- Em biết rồi , nhưng nếu có thật mình sẽ phá nó nhé, vì điều kiện không cho phép mà
- Tùy em !
Câu nói của anh nhẹ nhàng làm cô đau xé lòng, cô biết anh không hề biết cô đã có thai, anh nghĩ cô chỉ nói để trêu anh,vì mọi lần cô vẫn hay làm thế. Nhưng giờ là cô hỏi thật … Cô quyết định giữ bí mật và lặng lẽ ý định sẽ tự bỏ đứa bé. Cho đến ngày cô ở nhà anh cầm điện thoại của anh lên lúc mà anh đi ra ngoài mua đồ , vào hộp thư đến thì có vài chục tin của cô và một số lạ khác, cô đã đọc, cô khóc … Anh thật sự đã phản bội cô đến mức cô khiến cô không còn tin vào mắt mình nữa. Đó là những tin nhắn yêu thương của một người con gái khác , không phải là cô người yêu của anh. Cô biết anh và cô gái đó đã qua lại vài tháng, cô cứ nghĩ anh đã kết thúc nhưng không, thật đau đớn ! Cô bỏ chiếc điện thoại xuống giường chạy vào phòng vệ sinh nôn ọe, cô đang mang thai nên thường hay bị nghén , đúng là đó chị hai của anh đi vào trong thấy điều đó, chị đã ngạc nhiên và chạy lại hỏi
- Em làm sao đấy? chẳng lẽ có thai sao?
- Em … không … không…. ọe ọe .
Cô tiếp tục nôn ọe , không nói được lời nào
- Cái gì mà không nữa, chị không ngờ cô là người như thế đấy, cả nhà cô cứ nghĩ cô hiền lành ngoan ngoãn lắm ai ngờ cô lại chửa hoang như thế này
Cô sửng sốt trước câu nói của chị anh , mặt cô bắt đầu mếu máo
- Cái gì chị nói em chửa hoang ? chửa hoang gì chứ, người như chị có hiểu được nghĩa của từ chửa hoang không hả????
- Không phải thế còn là gì? Chúng mày đã cười nhau đâu sao lại có con được, chả là chửa hoang, đúng là đồ con gái không ra gì.
- Còn chị thì sao? chị làm gì có tư cách gì? Để dạy bảo tôi, chị nhìn lại mình đi , có tư cách gì?????
- Gì chứ……????!!!!
- Còn gì nữa? chuyện của chị chị nghĩ thiên hạ không biết sao? Tôi như thế còn hơn chị không chửa được chị mới là cái loại con gái không ra gì.
Cô tức giận hét to vào mặt chị và đồng thời ăn ngay cái tát giáng trời, không phải của chị mà là của anh , anh chạy vào và tát tôi. Lần đầu tiên cô bị anh đánh , cô vùng chạy khỏi nhà anh, ra khỏi anh , ra khỏi tình yêu của cô dành cho anh. Cô vừa chạy vừa khóc, mưa rơi từ lúc nào cô không biết , nước mắt chan hòa cùng nước mưa, cô chạy và chạy hết sức , cô gồng mình chạy trong mưa , những tìn nhắn, những lời nói như xối nước lạnh vào mặt cô, và cả cái tát của anh làm cô đau đớn…
Về phía anh khi tát cô xong tay anh run run, quay ra nói với chị
- Tại sao?? tại sao lại cãi nhau chứ
- Tại gì mà tại , đáng đời nó, cứ nghĩ mình là tướng à? Dù là có thai hay không nhưng hỗn với bà ăn tát là phải, thế còn là nhẹ.
- Cài gì?? Chị vừa nói gì? Có thai, ai có thai????
- Người yêu mày chứ ai, nó đang có thai, mày không biết à?
- Không thể nào
- Không cái gì, nó từ phòng mày chạy ra nôn thốc nôn tháo, bị tao nói xong còn cãi lại
Anh chạy vào phòng cầm điện thoại lên thấy điện thoại đang ở phần hộp thư đến, anh chạy ra khỏi nhà , chạy đi tìm cô. Người con gái đã biết mọi lầm lỗi của anh mà vẫn dửng dưng khi không có chuyện gì, anh hối hận khi đã tát cô. Khi thấy cái bóng liêu xiêu bé nhỏ của cô đang chạy phía trước anh cố gắng chạy theo và hét gọi lấy tên cô.
- Maiiiii, đứng lại đã
Cô không ngoái lại phía sau điều cô cần làm bây giờ là chạy khỏi anh, phải thoát khỏi vòng tay của anh , vì cô biết mỗi lần bên anh tất cả mọi nỗi đau của cô tan biến . Cô cắm đầu chạy khi ở phía sau vẫn có tiếng gọi.
RẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM
- Khôngggggggggggggggggggggggggg
Tiếng anh hét lên trong mưa , phía trước là cô gái bị xe ô tô đâm đang nằm bất động trên đường , tất cả mọi người đều chạy lại xem, anh phi thật nhanh đến và quỳ xuống nâng người cô lên
- Không khônggg . Maiii tỉnh lại đi em huhu tỉnh lại đi . Maiiiiiii
Tiếng anh nấc lên trong màn mưa , mưa giờ cùng với nước mắt , máu hòa vào nhau . Cô đã thoạt khỏi anh , thoát khỏi tình yêu của anh , anh gào thét tên cô , cố gắng cõng cô chạy đưa cô vào cấp cứu. Ngoài phòng cấp cứu anh ngồi vò đầu bứt tóc, anh khóc, anh khóc vì cô người con gái anh yêu và khóc vì đứa con bé nhỏ của anh, 2 sinh mạng đang thoi thóp nằm trong phòng cấp cứu, còn anh , anh đã hại họ phải chịu nỗi đau như thế … Khi bác sĩ bước ra anh chạy lại lắc tay bác sĩ và hỏi dồn dập
- Bác sĩ vợ tôi như thế nào rồi? đã qua nguy hiểm chưa? Con tôi nữa??? Như thế nào rồi bác sĩ????????????
Người mặc blue đó khẽ lắc đầu , chép miệng
- Xin lỗi cậu chúng tôi đã cố gắng hết sức đứa bé không thể giữ được vì va đập quá mạnh, còn vợ anh vì thiếu máu nặng nên thật sự …. Chúng tôi xin lỗi, anh hãy vào trong gặp vợ anh, cô ấy nói muốn gặp anh lần cuối..
Anh lao thẳng vào phòng cấp cứu bên cạnh người anh yêu, anh quỳ xuống bên giường năm lấy tay cô. Người cô rất nhiều máu , cô thoi thóp từng hơi thở muốn nói điều gì đó…
- Không em đừng nói, đừng nói gì cả huhu. Anh xin lỗi , anh biết lỗi rồi, anh thề sẽ không làm gì sai cả, em hãy cố gắng đừng làm anh sợ nữa, em à anh xin lỗi huuhuh
- … Em … em xin …. Lỗ….i
- Không em không sai điều gì cả, người có lỗi là anh.
Anh cầm chặt tay cô , điều bây giờ là anh muốn truyền lại sức mạnh, truyền hơi ấm cho cô …
- Điều hạnh phúc … nhất của anh … là gì?????
- Là em … là em …. Anh xin em đừng nói nữa, em hãy gắng lên , bác sĩ bác sĩ hay cứu vợ tôi .
Khi cô nghe thấy câu nói đó của anh, cô đã mỉm cười và từ từ tay cô trượt khỏi tay anh . Đến giây phút cuối cô vẫn mỉm cười, anh lại lay người cô và hét lên
- Mai Mai em tỉnh lại đi, đừng ngủ , đừng ngủ huhuuh, Maiiiiiiiiiiiiiiiii
- Xin anh hãy bình tĩnh và tránh ra cho
Bác sĩ vào sốc anh ra khỏi giường bệnh, anh từ ngoài gục bên giường bệnh cuối rạp người xuống và khóc, người nhà cô giờ mới tới, họ lao vào phòng , khóc thét lên khi thấy người ta phủ lên người cô một mảnh vải trắng từ đầu đến chân.
Một bó hóa hông trắng đặt nhẹ lên gần tấm bia mộ trên đó có bức ảnh người con gái nở nụ cười rất tươi. Anh quỳ xuống ôm mặt khóc nấc lên, những giọt nước mắt cho hạnh phúc đã qua. Anh hiểu ra một điều rằng niềm hạnh phúc nhất của con người không phải thứ không bao giờ với tới được, mà niềm hạnh phúc nhất của con người là thứ mình đang nắm giữ . Cũng như anh niềm hạnh phúc nhất của anh là cô
(Unknown / No Data - 83967)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
XIN LỖI...ANH CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÁNH GIÒ
Ngày thứ 1
_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán...
_ Dạ, có ngay!
_ Đừng cho khô....đừng cho trứng...chỉ bánh trán không thôi!
Ngày thứ 2
_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán...
_ Dạ,không khô.không trứng,bánh trán không thôi, đúng không anh
_ Dạ, ừh...oh..ừm
Ngày thứ 3
_ Chị ơi...
_ Dạ, bánh trán của anh đây
_ Ơ....dạ.....sao nhanh vậy
_ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì....
_ ........cám ơn chị...
_ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anh rồi, đúng không?
_Ừh, ùm, tôi 21....
_ Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!
_ Tôi...tôi...
_ Tôi cái gì? Grừ ư ư ư
_ Ừh, ừh anh biết rồi
Ngày thứ 4, vẫn thế.... vẫn 1 bịch bánh trán không khô.....không trứng
Ngày thứ 5, nó đi ngang qua nhỏ, nhưng không dừng lại, nhỏ trông thấy, gọi với theo
_Anh ơi!
Nó vẫn chạy
_ Anh gì ơi
Chắc nó không nghe....
_ Anh không dừng lại là em giận đó......( nhỏ hét to)
Kétttt tiếng phanh xe, nhỏ chạy tới nó.
_ Anh sao vậy, không thích ăn bánh trán của em nữa à?
_ Anh...anh
_ Nói mau!!!! ( nhỏ chống nạnh.....mắt nổ lửa)
_ Anh xin lỗi, hôm nay anh định ăn bánh giò ….trừ cơm ….
_ Cái gì ? vậy mọi hôm là anh ăn bánh trán trừ cơm đó hả ( nhỏ trợn mắt ngạc nhiên )
Nó gật đầu nhẹ nhàng … thì ra là vậy .. nó không lấy trứng … không lấy khô là để đuợc thêm phần bánh trán !!!
_Xem nào , hôm nay thúng bánh giò của anh còn nhiều thật …. Haiz … thôi đuợc rồi anh đợi em 1 xíu , không đựoc bỏ đi đó … hứ .
Chốc lát sau nhỏ quay lại với 1 bịch bánh trán trên tay , đặt vào giỏ xe nó .
_Đây ,của anh đây, giữ lấy đi .
nó ấp úng
_ nhưng …. Anh ….
_ Anh yên tâm đi … em không cho không anh đâu ! em trao đổi với anh đó .
Nói rồi nhỏ lấy trong thúng ra 1 cái bánh giò đi thẳng về chổ bán bánh trán của mình , nó ngoái nhìn theo nhỏ , nhìn rất lâu … về tới nhà , nó đặt lưng xuống nền , nó suy nghĩ về nhỏ , sao nhỏ tốt với nó vậy , nó chỉ là 1 thằng bán bánh giò thôi mà ??? và rồi nó lại nghĩ khác , chắc nhỏ không tốt với nó đâu , tại nhỏ củng lấy của nó 1 cái bánh giò mà ….. chắc nhỏ thèm bánh giò thôi … nó mở bịch bánh trán hôm nay nhỏ đưa cho nó , hôm nay bịch bánh trán to thật , có cả trứng , cả khô … bịch bánh trán ngày thứ 5 ngon thật !!!
Vẩn cứ thế , vẩn là nhửng cuộc gặp mổi tối , vẩn là những bịch bánh trán do chính tay nhỏ làm , và chưa 1 lần trong suốt 1 tháng qua nó bỏ lở món bánh trán đặc sản của nhỏ .
_ Anh nè , hôm nay anh bán tốt không .
_ ừh , anh bán củng đuợc .
_ hì , anh nè , anh giử cái này đi xíu về nhà rồi hãy mỡ nó ra .
Nhỏ đưa cho nhó 1 cái hộp đuợc gói kỷ càng . Nó tò mò lắm trên suốt đọan đuờng nó cứ mong về tới nhà thật nhanh để mở cái hộp đó ra … và dĩ nhiên cái điều nó mong muốn đã đuợc thực hiện . Nó trố mắ nhìn , trong hộp là 1 cái nón kết màu đen , rất đẹp , đi kèm với 1 tờ giấy " anh nè , 1 tháng rồi kể từ ngày anh và em quen nhau , vậy mà em vẩn chưa biết tên anh là gì , không biết nhà anh ở đâu , gia đình anh như thế nào ? .. anh đừng hiểu lầm những cậu hỏi của em nhé , em chỉ muốn biết thôi … và em hy vọng ngày mai em được thấy anh đội chiếc nón của em tặng … à mà em tên Vy , tên đẹp đó nha …. Hihi " . Nó cầm chiếc nón lên mân mê , lần đầu tiên trong đời nó đuợc 1 người tặng quà , nó đuợc 1 người hỏi thăm , nó đuợc 1 người quan tâm và lần đầu tiên trong đời nó đuợc quyền nghĩ về 1 người , đựoc quyền nhớ về 1 người … điều mà nó chưa bao giờ nghỉ tới .
Ngày hôm sau , nó vẩn ghé gặp nhỏ , vẩn như mọi ngày , vẩn là 1 bịch bánh trán không trứng , không khô , theo ý nó . Hôm nay nhỏ bới tóc cao lên lộ rỏ cả 1 không mặt trắng ngần , trông nhỏ thật đẹp, rất đẹp , chưa bao giờ nó nhìn nhỏ lâu và kỷ như thế , hôm nay nó cho phép mình đuợc cái quyền ngắm nghía nhỏ …
_ Anh kia …
Nó giật mình
_ nhìn gì thế ?
_ Anh … Anh …
_ Hôm qua có đọc lá thư của em không ?
_ có ….
_ Vậy sao không thấy anh làm theo ? nón của em đâu ? ( nhỏ chống nạnh … mặt nhăn nhó )
Nó rút vội chiếc nón từ trong cái cặp đeo phía trước , nó tháo cái nón đang đội trên đầu và đặt chiếc của nhỏ lên ngay ngắn .
_ Anh sao thế , sao giờ mới đội ???
_ Anh sợ nó dơ … anh sợ nó mau củ …
_ Grưuuuuu …. Anh ngốc thế … từ ngày mai … ngay khi bắt đầu đi làm anh phải đội nó lên nghe không ?
_ ừh òh .. anh biết rồi , còn cái này là của em đây , anh về nhé !
Nó đặt lại trên bàn 1 tờ giấy , nhỏ biết đó là câu trả lời của nó giành cho nhỏ , nhỏ lật vội ra ,sau khi nó đã đi khuất : " Anh tên Nam , anh ở miền tây , lên đây ở trọ từ năm 14 tuổi rồi , anh ở chung với 1 thằng bạn ở khu Bàu Cát , Tân Bình . ba mẹ anh mất trong 1 trận lủ cách đây 7 năm rồi , giờ anh chỉ còn 1 mình , anh cám ơn về cái nón , nó đẹp lắm …" . Nhỏ đọc xong , như có vết gợn trong lòng nhỏ , nhỏ cảm thông cho hoàn cảnh nó ….
Nó và nhỏ vẩn thế , vẩn là những quan tâm , chia sẻ . Đối vói nó và nhỏ khoảng thời gian mà 2 đứa gặp nhau là khoảng thời gian quý nhất trong ngày của nó và nhỏ . Nhỏ vẩn đợi nó nơi gốc đường quen nơi nhỏ ngồi bán , dù có những đêm nó về rất trể , nó vẩn thế vẩn chạy nhanh về mổi khi xong việc , nó tranh thủ từng giây từng phút . Đêm nay , đêm thứ 50 , đêm mà bầu trời trút xuống mặt đất cơn mưa nặng hạt , nó vẩn hì hục đạp chiếc xe lạch cạch , nó vẩn đang gồng mình hết sức để chống lại những cơn gió ngựoc chiều … 11h khuya , hôm nay là ngày nó về trể nhất , nó đi ngang gốc đuờng quen ấy nơi nhỏ vẩn hay ngồi đợi nó . Nhưng hôm nay sao vắng lặng , có lẽ trời mưa to , và nó lại về trể nên nhỏ đả dọn hàng rồi . Nó không trách nhỏ , nhưng guơng mặt nó hiện lên 1 nổi buồn sâu lắng …
_ Anh Nam …..
Tiếng của nhỏ !!! nó mừng rở quay lại .. đúng là nhỏ rồi , nhỏ đi ra từ 1 gốc cây gần đó trên tay vẩn là 1 bịch bánh trán .
_ Sao anh về trể vậy ?
_ Xe anh bị hư , trời mưa vậy sao em không vào nhà ?
_ Em muốn gặp anh …
_ Mai mình vẩn có thể gặp mà ?
_ Nhưng hôm nay .. em nhớ anh …
Nó không biết nó có nghe lầm lời nhỏ nói không … ừ thì cứ cho là nó nghe lầm đi …
_ Anh có nhớ em không ?
Nhỏ hỏi ! lần này thì nó chắc chắn nó không nghe lầm , nhỏ đang hỏi nó , nó phải trả lời sao đây , phải trả lời thế nào đây ???
_ Anh không nhớ em hả ? nhỏ hỏi tiếp
_ Vậy thì em đi vào !
Nó giật mình
_ Vy …….. anh nhớ … em !
Nhỏ nhìn nó , ứa nước mắt , nhỏ cười . Nó cảm nhận đuợc hơi ấm từ nhỏ , dù nó và nhỏ cách nhau gần 2m . Lần đầu tiên nó đuợc công khai nói nhớ 1 ai đó , hạnh phúc thật .!
_ Vậy ,,, anh có … yêu … em không ? ( nhỏ ấp úng hỏi )
_ Vy … sao em hỏi vậy ?
_ Em muốn nghe anh trả lời ?
_ Nhưng …. Anh chỉ là 1 thằng bán bánh giò , anh không dám trả lời câu hỏi đó em à , anh sợ ………
_ Em không quan trọng diều đó , em chỉ muốn biết anh có yêu em không ?
Nhỏ lại nhìn nó , lại ứa nước mắt , nhỏ bấu chặt mình lại , đợi câu trả lời từ nó .
_ Anh … Anh … Anh yêu Em …
_ MÀY MƠ À !? ( 1 giọng nói lạ )
_ ủa , má , má đi đâu đây ?
_ Mày im đi … con ranh .
_ Thì ra là mày , mày là thằng suốt 2 tháng qua liên lạc với con gái tao , mày đang mơ à , mày yêu con gái tao à , ngay cả trong mơ tao củng cấm mày không được nghĩ về con gái tao, MAỲ KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH , thằng nhải à !
_ Má , sao má lại nói với ảnh như vậy , ảnh đâu có lổi gì ?
_ Tại sao tao không đuợc nói với nó như vậy , lổi gì à , lổi vì nó nghèo , lổi vì nó không có cả 1 cái áo liền vai , 1 đôi dép liền đế …
_ MÁ
Bốp ..
_ Đi vào nhà ngay…. , còn mày , tao cấm mày không đuợc gặp con gái tao nửa , nếu mày thuơng nó thì hãy để nó yên đi , tao van mày đấy , thằng nhãi ạ !
Bà ta nắm lấy tay nhỏ lôi xềnh xệch vào con hẽm tối , nhỏ ngoái nhìn nó , nó thấy rỏ những giọt nứoc mắt đang giàn giụa trên gương mặt nhỏ …giữa màn mưa nó cảm thấy hiu quạnh quá , nó không còn đủ sức để đạp chiếc xe bánh giò về nhà nữa , nó khụy xuống , nó cảm nhận cái đau xé lòng từ con tim nó , 1 con tim lần đầu biết yêu , nó tự đặ câu hỏi cho chính bản thân mình " ừ , đúng rồi mày lấy tư cách gì mà yêu con gái người ta , dù là trong mơ cũng không đuợc Nam à !"
1 ngày , 2 ngày … 1 tháng nó đả không gặp nhỏ , cái nổi nhớ chất chồng theo thời gian , nó đả dặn với lòng là không đuợc nghĩ về nhỏ nữa nhưng sao khó quá , bây giờ nó rất muốn nhìn thấy nhỏ , dù là ở xa thôi củng được mà … Nghĩ là làm , hôm nay nó đi ngang con đường quen thuộc ấy , nó chọn 1 vị trí có tầm nhìn tốt , nó huớng về gốc đuờng ấy nơi nhỏ thuờng đợi nó , nhưng sao hôm nay không thấy nhỏ , củng không thấy giang hàng bánh trán của nhỏ , thay vào đó là 1 người bán trái cây , 1 tiếng , 2 tiếng , 3 tiếng nó chờ nhỏ …. Nó bạo gan đi về phía gốc đuờng đó ..
_ Cô ơi , cô bán ở đây lâu chưa ạ ?
Nó hỏi người bán trái cây
_ À , mới được 1 tuần thôi cháu à
_ Vậy cô có biết bé Vy bán bánh trán không cô ?
_ Biết chứ , nó là hàng xóm cô mà , cả tuần nay nó tất bật ở nhà , nghe đâu ba nó bệnh , nếu không có tiền phẩu thuật sẽ chết … haiz . … số con bé khổ … ba nó mà chết đi thì không còn ai yêu thuơng , che chỡ nó nữa ….
Nó trầm ngâm , suy nghĩ , rồi lại nói …
_ Thế cô có biết ba Vy phẩu thuật cần bao nhiêu tiền không , rồi nhà Vy ở đâu ạ ?
_ khoãng 4,5 chục triệu gì đó , nhà Vy à , cuối con hẽm quẹo phải là tới .
_ Cháu cám ơn ạ.
Nó rời gốc đuờng , mà lòng nặng trỉu , nó không nghĩ cái nghèo lại có tội đến vậy . Ngày hôm sau nó tìm nha Vy , 1 ngôi nhà nhỏ , khuất cuối con hẽm .
_ Cháu chào cô !
Giọng nó run run
_ Thằng nhãi ai cho mày vào nhà tao ?
_ Anh Nam /\,,,,,,,,,
Tiếng nhỏ lảnh lót , mắt nhỏ sang lên . Nó nhìn nhỏ , mà lòng quặng thắt , cái cơn nhớ nhung đeo bám nó suốt bấy lâu nay duờng như tan biến , nó muốn ôm chặt nhỏ vào lòng , muốn nói bao lời yêu thuơng , nhưng nào đâu đựoc .!!!
_ Thằng nhải tao hỏi sao mày vào nhà tao , tao cấm mày gặp con gái tao rồi mà .
_ Dạ cháu xin lổi . cháu nghe ba Vy bệnh nên đến thăm .
_ Tao xin mày , gia đình tao thế nào không liền quan tới mày .
_ Dạ , cháu nghe nói bác phải phẩu thuật thì mới sống được .
_ Ừ , thì sao , mày giúp đuợc gì ?
_ Dạ , đây là số tiền cháu giành dụm dụm trong suốt 7 năm qua ….
_ Mày im đi , mày nghĩ mày đưa nhiêu đó tiền là tao chấp nhận cho mày quen con gái tao à , mày mơ đi thằng nhãi , con gái tao xinh đẹp là để gã tây gả tàu … tao báo cho mày biết luôn tháng sau là con Vy lấy chồng rồi .
Câu nói đó như con dao 2 lưỡi đang cứa vào lòng nó và nhỏ , nhưng nó biết dù thế nào đi nữa thì nó vẩn yêu nhỏ .
_ Nếu thế cháu xin chúc mừng Vy , nhưng đây là số tiền cháu muốn giúp bác trai mau phẩu thuật , nếu không ….. xem như cháu cho bác muợn khi nào bác có thì trả cháu củng đuợc ạ
_ Mày nói thật chứ ?
_Dạ , thật.
_ Mày có bao nhiêu ?
_ Dạ 32 trệu …. Cháu biết là không đủ nhưng xin bác cứ nhận .
_ Thôi đuợc rồi khi nào con Vy lấy chồng có tiền tao trả mày , mày về đi …
Nó ra về , hôm nay nó làm 1 điều tốt giúp nhỏ , nhưng sao nó không vui , đang có cái gì cồn cào trong nó , nó buớc từng bước vô hồn …
1 tháng sau
_ Vy nè , còn 3 ngày nửa lấy chồng rồi mày nhớ ngoan nghe không ?
_ Dạ… nhưng ..
_ Nhưng gì ….
_ Má cho con đi gặp anh Nam 1 lần cuối được không ?
_ Để làm gì ?
_ Con chỉ muốn gặp ảnh 1 lần cuối thôi !
_ Thôi được rồi , dù sao hôm nay củng có tiền , qua trả cho nó đi , mắc công sau này nó làm khổ mày , mày biết nhà nó không ?
_ Dạ biết , lúc trước ảnh có cho con địa chỉ ..
Niền vui và nổi buồn đang xen lẩn nhỏ , vui vì nhỏ sắp gặp đuợc nó , buồn vì có lẻ đây là lần cuối …nhà nó là 1 dãy phòng trọ ộp ẹp , nó ở căn phòng cuối cùng . Mà sao hôm nay căn phòng đó đông người vậy , có cả tiếng trống tiếng kèn in ỏi .
_ Anh ơi , đây là nhà anh Nam phải không anh ?
_ ừh , em vào thắp nhang cho nó đi ..
_ Thắp nhang … là sao anh ?
_ Chứ không phải em đến dự đám ma nó à ?
_ Dạ ….. em không biết …( giọng run run )
_ Mà em là ai , sao không biết nó chết ?
_ Dạ , em tên Vy , là….
_ Vy ? có phải em là cô gái bán bánh trán không ?
_ Dạ …
_ Thằng Nam gửi cho em lá thư này truớc lúc chết .
Mặt nhỏ tái nhạt , nó không tin những gì đang diển ra …. " Vy ne , anh biết khi em đọc lá thư này thì anh không còn cơ hội gặp em nữa , không còn cơ hội đuợc nhai ngấu nghiến món bánh trán em làm , bây giờ là nó chỉ là mơ uớc thôi em à . Khoảng thời gian có em , anh thật sự hạnh phúc , chưa ai trò chuyện với anh nhiều bằng em , chưa ai quan tâm anh nhiều như em , mỗi lần nhìn vào mắt em anh thấy những niềm vui vô tận , anh biết mình chỉ là 1 thằng bán bánh giò , 1 thằng nghèo nát , nhưng tình yêu anh trao em là bất tận , chỉ cần thấy em cười thì điều đó đả làm anh hạnh phúc … và diều cuối cùng …. Anh biết mình không đủ tư cách yêu em trên cỏi đời này .. vậy xin em hãy cho anh yêu em từ nơi mộ sâu đất lạnh …. Em nhé !". Nhỏ đổ sụp , đôi tay nhầu nát lá thư , những tiếng nấc đứt quãng , nhỏ gượng mình …
_ Sao anh Nam chết vậy anh ?
Nhỏ gạt nước mắt chờ đợi câu trả lời .
_ Ừ , nó bị khối u trong người , nay là tới hạn phải phẩu thuật , nghe đâu nó giành giụm đuợc vài chục triệu , nhưng số thằng này mang kiếp khổ , tháng truớc nó làm mất , không có tiền phẩu thuật … nằm ở nhà chết .?!
Nhỏ như chết lặng …….. xung quanh khói nhang bay mù mịt , nó u ám như trái tim nhỏ bây giờ, tiếng kèn , tiếng trống lọan nhịp , nó hổn độn như suy nghĩ của nhỏ , nhỏ quay về , đứng lặng nơi gốc đường quen , nơi nhỏ vẩn đợi nó khi trăng lên , nơi nhỏ nhìn thấy từng cái run sợ của nó khi nói yêu nhỏ , dòng người vẩn tấp nập trôi nhưng sao nhỏ đơn côi quá , đang có 1 vết thuơng ở tim nhỏ , nó đang lan ra , cái vết thương ấy không nhức , không rát , không làm người ta xuýt xoa nhưng sao nó nhói , nó buốt , nó làm người ta xót xa ………
Ngày hôm sau nhỏ tới đưa tiễn nó , nghĩa trang hôm nay lạnh thật , 1 cái hố sâu được đào sẳn , quan tài nó đựoc thả từ từ xuống , nhỏ tiến lại , ngồi cạnh bên , nhỏ lấy trong giỏ ra 1 bịch bánh trán … Nhỏ lầm bầm " Anh à , em đang thực hiện diều ước của anh đây , anh mở mắt ra nhìn em đi , em xin anh đó ….1 lần thôi anh …. Đây … đây là bịch bánh trán do chính tay em làm theo đúng ý anh đây , không khô , không trứng ….bịch bánh trán này củng giống như tình yêu em và anh vậy phải không anh ? , nó có vi MẶN của muối , vị CHUA của chanh , vị Cay của ớt , và cái khô khan đến khó chấp nhận của từng sợi bánh trán …. Em xin lổi … em không thể cho anh đựoc sự ngọt ngào … bởi vì .. bánh trán trộn …không thể bỏ đuờng anh à …." Từng lớp đất được phủ lên quan tài ….. chiều nghĩ trang hoang lạnh , gió vẩn thổi từng cơn gợn người , từng thớ đất xanh lạnh , từng tia nắng cuối chiều héo hắt , nhỏ đứng đó , đứng cạnh " nó ", gần thật gần nhưng sao quá xa … nhỏ vẩn đang khóc,nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng ngần , những giọt nuớc mắt long lanh , trong sáng . trong sáng như tình yêu nó giành cho nhỏ vậy , chưa 1 lần nắm tay , chưa 1 lần ôm nhau , chưa 1 lần được chạm bờ môi ….. mà sao nó lại cảm thấy ngọt ngào , hạnh phúc …..
TÌNH YÊU LÀ SỰ CHO ĐI MÀ KHÔNG CẦN NHẬN LẠI.....
(Unknown / No Data - 98224)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
...........GIỌT MÁU ĐÊM VALENTINE.............
Rồi những năm sau, những mùa Valentine phía trước…, nàng cứ cười nhạo báng bản thân mình …
Giọt máu năm qua, giọt máu cho năm này…, đến bao giờ mới có người đàn ông hiểu chữ “tiết “ thay vì chữ “trinh “ để những giọt máu đấy không rơi vì vô nghĩa… ?
Nàng đang nằm đó, hôn lấy hôn để lên tấm thiệp đỏ nhỏ xinh do chính tay mình làm. Nàng mỉm cười hạnh phúc .
“ Một chút thôi, một chút nữa thôi, chàng sẽ đến”.
Căn phòng hình hộp màu hồng xinh xắn được tự tay nàng sắp xếp thật gọn gàng và sạch sẽ. Nàng đưa mắt từ trên trần cao cho xuống đến tận sàn hoa, rồi đến bốn bức tường xung quanh nữa. Nàng gật đầu, đắc chí: “Không gian thật tuyệt vời, lãng mạn, chắc chàng sẽ thích lắm đây”.
Ôi nàng cứ tự suýt xoa, nàng không bao giờ kiệm những lời ngọt ngào để tự khen mình cả. Nhưng đúng thật, căn phòng dưới bàn tay của một người họa sĩ như nàng thì cũng thật khó mà tìm ra cái khuyết để mà chê.
Nàng ngước nhìn đồng hồ.
“ Một chút thôi, một chút nữa thôi, chàng sẽ đến”.
Lẽ ra cũng phải nửa tiếng nữa mới tới cuộc hẹn thế mà nỗi nhớ, sự hồi hộp trong lòng nàng cứ dấy lên liên hồi. Vậy thử tưởng tượng chàng sẽ đến ngay bây giờ, có lẽ trái tim nàng bật tung khỏi nồng ngực vì cảm xúc trong nàng dường như quá ngột ngạt và không đủ sức chứa, cần tung ra lan tỏa và lấp đầy những khoảng trống trong căn phòng, để mọi thứ từ những vật vô tri, vô giác nằm ngoan ngoãn trong tủ kia cũng phải biết là: cô chủ nhỏ đang mang trong mình ngọn lửa tình yêu ấm nóng, sẽ bung tỏa để sưởi ấm cả một không gian”.
“ Một chút thôi, một chút nữa thôi, chàng sẽ đến”.
Nàng đi đi, lại lại trong phòng, miệng cười tủm tỉm…
Chiếc đầm ngắn để lộ đôi chân, thẳng, dài, bước từng bước nhanh thoăn thoắt trong phòng…
Khuôn mặt thanh thoát, trang điểm nhẹ nhàng, từng nét trên khuôn mặt nàng tựa loài hoa tuổi xuân đang khoe sắc, bung mình tỏa hương trong những ngày xuân nồng nàn.
Nàng bắt đầu đếm ngược, nàng giật mình khi cánh cửa phòng bật ra. Chiếc bánh ga-tô lung linh nến, bó hồng đỏ nhung dính dầy sương mai…
Nàng đứng đấy, nàng cười, đôi mắt sáng ngời… ” Happy birthday to you. Happy birthday to you… and Happy Valentine nữa…”
Ồ! Vậy hôm nay là ngày đặc biệt quá với nàng, với tình yêu của nàng – tình yêu mới chừng hai tháng đấy. Nàng im lặng phải chăng trái tim nàng đã chạy lạc đi thật. Nàng cảm giác như mình đang bị mất phương hướng…
Chàng nhìn nàng, đôi mắt như kèm theo hai dấu chấm hỏi vì lẽ sao?
“ Em không thích sao?”
“…”
“ Em! Em à?”
“ Dạ… hì. Em – bất – ngờ mà!
Nước mắt nàng rơi, giọng nàng lắp bắp bật từng chữ không ra hơi một cách nặng nề và ấp úng.
“ Cám ơn anh! Nhiều , thật nhiều “
Nàng cười. Chàng ôm lấy nàng. Làn da mịn và thơm mát, bờ vai thon thả trơn đều của nàng luôn có một sức hút riêng và mãnh liệt khiến chàng khó có thể mà buông ra. Chàng ôm và ghì chặt nàng, mãnh liệt.
Căn phòng ấm áp. Những ngọn nến thơm thắp sáng xung quanh, tỏa mùi nhè nhẹ khiến người ta chỉ biết chìm trong cơn say ngây ngất. Rèm cửa sổ buông thõng, đẩy đưa, gió xuân lùa vào lành lạnh. Nàng khẽ run lên, cơn say như thức tỉnh, kéo tay chàng buông ra nhưng chàng ý không muốn, nàng càng đẩy chàng càng ghì chặt hơn.
Chàng đẩy xô nàng vào giường, rờ tay cởi từng nút váy dây. Nụ hôn dài, ngọt và sâu khiến nàng chẳng thể làm chủ, cũng si mê… mặc chàng. Nàng rờ tay tháo từng nút áo sơ-mi của chàng…
Nàng khát khao được yêu thương, nàng thèm được thỏa niềm ham muốn mà một cô gái trẻ đẹp, đa tài như nàng suốt gần một năm qua phải thiếu mùi của đàn ông. Nàng đổ bể cuộc tình thứ nhất, nàng thiếu những cái ôm, thiếu những nụ hôn, thiêú tất tần tật những gì mà người đàn ông được sở hữu và có thể mang lại. Chàng và nàng đã gặp và quen nhau được khoảng thời gian ngắn ngủi khi chàng trong kì nghỉ đông, còn nàng ra bắc chỉ để chụp cảnh và hội họa rồi đón xuân cùng họ hàng ngoài này. Nàng hơn chàng gần hai tuổi , đã đi làm còn chàng tên Toàn - vẫn đang là sinh viên năm cuối. Có ai nghĩ cuộc gặp gỡ và yêu nhau tình cờ như thế này rồi sẽ đi đến đâu?
***
Toàn cáu bẳn, đứng dậy. Toàn cầm chiếc váy mỏng ném gọn sang một bên để lấy bộ đồ.
Nàng trần truồng, lộ vẻ mặt đớn đau và mỏi mệt nằm đấy.
Toàn lấy ví tiền, lấy mấy đồng polime xanh nè ném xuống tấm ga :
“Cô làm tốt, rất rất tốt. Nhưng tôi thì không thích chơi và trải mình hai lần lên cùng tấm thân của một con đàn bà bao giờ . Chào!”
Toàn quay lưng, bước thẳng ra phía cửa. Nàng im lặng, nhìn mấy tờ tiền còn mới cứng trên ga, đáp trả:
“ Toàn mang tiền về đi. Đó là thứ Nhi cần nhưng không phải ở hoàn cảnh thế này “.
Nụ cười khẩy trên khóe môi Toàn khiến nàng thấy run lên. Nàng kéo tấm nệm che thân, lấy một cái gối úp lên đầu. Toàn nhấc gối lên và ghì miệng vào tai nàng như lời thủ thỉ:
“Cô chê ít à? Hừm! Nếu mà có giọt máu nào ở trên ga đấy, tôi thề là tôi sẽ cho cô nhiều hơn thế nữa”.
Toàn cười. Toàn bỏ đi. Cửa phòng đóng sập lại. Nàng cô lẻ trong phòng như kẻ tự giam mình trong chính cũi sắt vừa tự tạo ra. Nàng đau đớn cắn môi, giọt máu bật ra rơi từ từ xuống tấm ga, đỏ tươi, thấm dần… Nàng chua chát thay: “Nếu mà có giọt máu nào ở trên ga đấy, tôi thề là tôi sẽ cho cô nhiều hơn thế nữa”.
Đàn ông cần cái giọt máu đấy hơn là một thân đàn bà dẫu đẹp tựa như tiên.
Đàn ông luôn luôn cần cái giọt máu đấy cho dù là vừa làm tình với một con đàn bà điên, xấu tính và bẩn thỉu.
Giọt máu đấy, chỉ cần một giọt máu minh chứng đấy thôi cũng hơn cả hàng triệu giọt máu khác đang chảy trôi liên hồi để nuôi sống thân con đàn bà mình yêu thương. Và khi, giọt máu đấy mất thì con số hàng triệu kia cũng là vô nghĩa dưới vô vàn đôi mắt của bọn đàn ông.
Đêm Valentine – tình yêu của nàng! Đêm sinh nhật của nàng ! Tất cả trống rỗng và là số 0 chỉ vì thiếu một chi tiết nhỏ mà không nhỏ là Giọt – Máu – Đỏ - Trên – Nệm – Trắng.
Nàng đau đớn nghĩ về mình , về thực tại và quá khứ . Nàng chua cay: “Nếu mà có giọt máu nào ở trên ga đấy, tôi thề là tôi sẽ cho cô nhiều hơn thế nữa”.
***
Valentine một năm về trước , về mối tình đầu tiên…về chàng trai yêu nhau sau hơn hai năm. Người ta thường bảo tình yêu sinh viên thì mười đôi hỏng chín, và trong số chín xấu xí đó thì luôn có nàng , còn số một nhỏ xinh thì kiêu ngạo, coi thường, ngoảnh mặt quay lưng và hời hợt.
Tuy sinh ra trong gia đình có địa vị , giàu sang nhưng nàng ngoan ngoãn học hành , không hư hỏng, chơi bời cùng đám bạn. Ba má nàng hoàn toàn yên tâm về cô con gái cả của mình. Nàng yêu nhưng vẫn không lơ đãng chuyện học hành bởi nàng được có một gia đình tuyệt vời: không ép thi ngành nọ ngành kia, nàng yêu hội họa, nàng bước vào con đường nghệ thuật với một niềm đam mê mãnh liệt. Nàng vẽ mọi lúc, chụp hình bất cứ nơi đâu. Thậm chí , nửa đêm mơ màng, nàng vẫn ra ban công ngước nhìn sao và vẽ . Gần sáng, vẫn lên mạng vào mấy diễn đàn xem các bậc tiền bối bình luận về các hình ảnh đi đây đó chụp được. Cọ vẽ, bút giấy, máy hình,… luôn nằm ngoan ngoãn trong chiếc ba lô nhỏ xinh.
Nàng đã từng hạnh phúc với người đầu tiên. Nàng luôn biết giữ gìn những gì mình có. Chưa bao giờ nàng đi quá giới hạn ngoài những nụ hôn hay cái ôm an ủi. Có những lần đi cắm trại cùng lớp phải qua đêm, nàng và Bảo đều ở gần nhau, kẻ ham muốn thì tấn công, nàng giữ gìn thì một hai phòng thủ, vậy rồi trời cũng chạng vạng sáng.
Tình yêu cứ thế trôi cùng năm tháng nhưng giác quan thứ sáu của nàng thì thừa hiểu nó đang dần nguội lạnh. Người bạn thân của nàng sau khi nghe tâm sự đã vội vã khuyên bảo rằng : tình yêu này phải lập tức được hâm nóng nếu không sẽ vỡ tan. Nàng sợ mất Bảo, nàng sợ trái tim nàng vỡ đôi, nàng sợ mọi thứ sẽ tan biến nếu cuộc sống của nàng thiếu Bảo… nhưng nàng đã quên mất rằng: niềm đam mê nghệ thuật đã và đang chung dòng máu chảy, chung cùng một nhịp đập trái tim. Nàng lung túng, phải hâm nóng, nhất định phải nóng dần lên, bằng cách nào thì nàng chưa rõ…có thể đi xem phim, đi du lịch,…?
Sinh nhật Bảo nhưng chẳng khác gì buổi tiệc làm ăn kinh doanh được cha mẹ anh sắp xếp toàn khách Vip. Tuy gia đình nàng giàu có và là chỗ quen biết từ lâu năm nhưng mẹ Bảo không hài lòng về Nhi, không phải Nhi không xứng sánh đôi với con trai bà mà chỉ vì đã có lần bà nghe mấy đám ở công ty thì thào: chồng bà phải lòng và quý mến Nhi. Cho đến tận khi Bảo đưa Nhi về nhà ra mắt bà thấy rõ cái máu hám gái trẻ ở cặp mắt dê xồm của chồng bà nó trào đến tận đâu. Bà cố gắng bằng mặt mà không bằng lòng mỗi lần gặp gỡ “cô con dâu tương lai”. Nàng buồn và nhiều lần tâm sự với Bảo, anh chỉ cười, xoa đầu dỗ dành nàng như một đứa trẻ.
Hôm đấy, Bảo đã nâng nâng vì những lời chúc tụng nhưng vì muốn chiều ý Nhi nên anh cũng đóng kịch làm như mình say xỉn đến gần nhũn cả người rồi cùng nàng dùng bữa tiệc riêng. Nàng đưa anh đến nhà hàng khá nổi tiếng, sang trọng ở gần sông Sài Gòn với bữa tối hai người ăn đã đặt sẵn. Cảm giác rất bình yêu và dễ chịu. Nàng xưa nay thì rượu bia không biết, nhưng vì là sinh nhật Bảo, nàng cũng uống, đôi má nàng ửng đỏ, da nóng rát lên….
Chuyện gì đến rồi cũng đến, nàng chẳng nhớ những gì đã xảy ra. Sáng ngày tinh mơ, nàng thấy mình trần truồng và nằm gọn trong vòng tay của anh. Nàng giật mình ngồi dậy, hơi thở của anh vẫn đều đều vọng ra. Đầu tóc rối bù, chiếc đầm của nàng bị xé một ít ờ phần ngực. Nàng như mường tượng được chuyện gì tối qua và lí do vì sao chiếc đầm rách. Nàng đã giãy giụa, cấm cản, nhưng sức nàng làm sao mà lật ngửa được sức trai tráng của anh. Nàng nhìn thấy máu, một ít máu dưới ga, đôi mắt nàng đang chứa nước, nhưng nó chẳng chịu rơi. Nàng gọi Bảo nhưng anh chẳng chịu dậy, kêu mệt, kêu vẫn còn say… nàng bực bội, bực trước thái độ của anh.
Nàng vào nhà tắm, nước chảy dọc từng dòng lên thân thể nàng. Nước mắt hòa lẫn nước xà bông. Nàng mất thứ mà nàng giữ khư khư lâu nay, nàng cảm giác như mình sắp trắng tay đến nơi rồi khi nhớ lại những bài viết trong các trang tạp chí, diễn đàn, nàng sợ Bảo sẽ nói lời chia tay sau khi chuyện đó đã xảy ra. Nàng khóc, đôi chân dần dần khụy xuống dưới sàn nhà ngập sũng nước. Nàng lo lắng và nghĩ thầm: “Chưa hâm nóng được tình yêu của mình thì sắp đối mặt với lời chia tay, Bảo ơi, Bảo sẽ không bao giờ hết yêu em, đúng không Bảo?”.
Nàng trần truồng ngồi quỵ gối, ôm mặt. Bảo bước vào, nâng nàng dậy, đôi mắt nàng đỏ au. Nước lênh láng xung quanh sàn, khẽ thấy nàng run lên, không đợi nàng mở miệng nói câu gì, anh dù mệt mỏi vẫn bế nàng đặt lên ga. Nước vẫn ướt át trên da nàng, anh cúi đầu hôn lên bầu ngực trắng ngần, căng no như bầu vú người mẹ nuôi con thơ. Nàng lại giật mình trước hành động đấy. Lần đầu tiên, nàng và anh gần gũi, gần gũi lúc say chẳng nhớ rõ điều gì. Nàng gắng mình đẩy anh ra, còn anh càng lấn tới. Nằm sát bên nàng, vòng cánh tay cơ bắp đặt đầu nàng lên rồi cố ý như để nàng chui và áp mặt vào nồng ngực mình :
“Em đẹp lắm! Lần đầu tiên, anh mới khám phá hết vẻ đẹp của em đấy. Thật lòng mà nói, như mấy lần trước, anh thấy khó chịu vô cùng. Chúng mình yêu nhau cả hai năm rồi, gia đình, bạn bè biết cả còn gì …”
“…”
“ Em nghe anh nói đấy chứ Nhi?”
Bảo lại xoa đầu nàng. Hít hít những sợi tóc mây mềm và đen óng. Bảo hất tung chăn ra, ngồi dậy, lê tay dọc người nàng .
“ Bảo! Anh sẽ không bỏ em chứ ?”
Nàng như run lên khi bật những lời đấy hỏi anh. Đôi mắt long lanh nước cứ ào ra.
Bảo quyệt nhẹ đôi dòng rồi cười, hàm răng trắng, đôi mắt hút hồn ẩn dưới đôi lông mày ngài ẩn ý. Anh đặt nhẹ nụ hôn lên môi nàng.
“Vợ tương lai của anh vừa giỏi, vừa đẹp. Anh đâu ngu mà để mất em ?”
“Anh nói thật chứ ?”
“Thật”
Bảo lại đặt nụ hôn dài lên suốt thân thể trắng ngần của nàng. Hai tay mân mê bầu ngực tuyệt diệu, xuýt xoa, không ngớt lời khen Nhi. Nàng kéo anh và chỉ thẳng tay vào vết máu ở ga :
“Bảo! Anh thấy không?...”
Bảo lại ghì chặt nàng xuồng nệm. Chồm hẳn lên người, môi kề môi đáp trả:
“Anh đâu phải thằng tồi. Anh phải có trách nhiệm với việc mình làm chứ?”
Dưới ánh nắng sớm mai, mặc dòng người ngược xuôi ngoài phố, mặc những công việc bận bịu lo toan, Bảo chỉ muốn quấn lấy nàng… Nàng đẹp. Đêm qua, kẻ say - kẻ nửa tình nửa mê, dường như Bảo chưa thỏa ham muốn, dường như chưa thỏa hết cơn thèm khát và cảm giác lên tận đỉnh khi làm tình với Nhi. Bảo lấn lướt nàng , hôn khắp người nàng . Bảo dướn người, thúc mạnh. Nhi nằm đấy nhìn người đàn ông mà mình yêu, nàng đau đớn trước cảnh yêu đương đang ở bên bờ vực, sợ lời chia tay, thấy được khuôn mặt lẫn cả ham muốn thèm thuồng của anh mà lâu nay nàng ngăn cản. Nàng hiểu Bảo, lần đầu tiên cả hai trần truồng đối diện, da nàng, da Bảo khó mà dứt ra nếu chưa hết ngày .
Bảo lăn ra tấm nệm dày, vòng tay ôm người nàng rồi ngu lê lết.
Nàng nhắm mắt, nước mắt lại rơi .
Nàng đang mơ, Bảo chỉ có mình nàng, mình nàng thôi vì “Anh đâu phải thằng tồi. Anh phải có trách nhiệm với việc mình làm chứ?”
Nàng nhìn những ngọn nến cháy hết tự bao giờ. Chiếc bánh sinh nhật Toàn mua vẫn nằm đấy, đóa hồng đỏ nhung nằm rũ rượi trên bàn. Nàng với người lấy tấm thiệp đỏ, nàng khóc, màu máu đỏ mà nàng có và chàng cần đã mất cách đây hơn một năm rồi, nàng trắng tay thêm lần nữa…
…
Quá giờ trưa, Bảo đã ngồi dậy, vừa ôm cho nàng ngủ, vừa vuốt làn tóc mây. Thấy nàng tỉnh giấc, Bảo cười :
“ Em đẹp, ngủ nhìn cũng đẹp nữa…”
“…( nàng cười gắng gượng, nửa tin nửa vờ )…”
“Anh gọi đồ ăn nhé “.
“ Về đi anh. Em thấy mệt “
“ Thì ăn mới khỏe lại chứ. Mệt thì nghỉ một lúc nữa rồi về. ( Bảo trườn mình xuống nằm cạnh Nhi cười kh , đặt nụ hôn lên trán nàng ). Với lại, anh chưa muốn xa em mà “.
“Anh hạnh phúc không?”
“Tất nhiên rồi! Ngốc thật. Còn em ?”
“ …”
“Ngốc, nói đi “.
Nàng gật đầu đáp. Nhưng thật lòng, nàng hạnh phúc hay thấp thỏm ngóng lo. Bảo cứ si mê nàng, vuốt ve nàng, làn da và vẻ đẹp của nàng chưa bao giờ khiến trái tim Bảo ngừng đập và thôi muốn đụng chạm kể từ lúc thấy nàng đang trần truồng trong nhà tắm hoặc từ đêm qua, lần đầu tiên được gần gũi, Bảo cũng say nên không rõ nữa.
Gần năm giờ chiều, Bảo mới chịu để nàng về. Từng bước chân nàng lảo đảo, loạng choạng, đầu nàng đau, ngực nàng đau, phần dưới nàng đau …, cả người nàng ê ẩm, tất cả như đang muốn nhấn chìm nàng nằm gục. Lần đầu tiên, nàng biết nói dối mẹ. Nghĩ Nhi mới đi du lịch cùng bạn bè vào dịp sinh nhật Bảo nên mệt, bà nấu cháo và khuyên Nhi đi nghỉ. Nhi tái nhợt, thay bộ váy ngủ rồi vật mình lên giường như miếng thịt ươn bị ném mạnh lên thớt, nhũn và nhão.
Bảy giờ tối, Bảo đến nhà Nhi. Mẹ nàng hỏi thăm sức khỏe và chuyến du lịch cùng bạn bè qua đêm thế nào. Biết ý, Bảo nói vui và khen không hết lời về Nhi: nào là vui vẻ, hòa đồng, nào là năng động và nhiệt tình… Mẹ Nhi như được dịp, chiều chuộng con rể tương lai hết ý. Bảo xin phép vào phòng hỏi thăm Nhi, bà đồng ý.
Căn phòng nhỏ xinh, dễ thở của nàng tươi tắn, ấm áp đối ngược với hình ảnh của nàng đang nằm co mình ngủ. Khóa cửa phòng, Bảo như chẳng thể cưỡng nổi mình trước vẻ đẹp sexy trong bộ đồ ngủ hờ hững của Nhi, Bảo ném mình lên giường, lật nhẹ chiếc đầm ngủ, cúi đầu hôn khẽ lên vùng kín của nàng . Nhi giật mình, Bảo lấy tay khẽ suýt miệng: ” Mẹ la bi giờ. Hì. Cũng tại vợ anh đẹp mà “. Chàng hôn chùn chụt lên mặt Nhi, Nhi mệt mỏi kéo lại chiếc váy. Bảo lôi tuột hai dây váy khỏi tay nàng, bóp mạnh vào bầu ngực no. Nàng đau điếng:
“Đừng! Em đau mà!”
“Một chút thôi… Anh muốn mà vợ “
“Thôi mà! Từ qua giờ, em mệt lắm “
Bảo hờn dỗi :
“Một chút thôi mà! (một tay Bảo luồn vào ngực, một tay kéo khóa váy đằng sau). Anh chỉ ngắm chút thôi, được không? Năn nỉ mà, vợ ơi “
Nàng gật đầu, trần truồng như Bảo, nằm gọn trong vòng tay đấy, khẽ nhìn ra cửa số. Bảo kể bao chuyện lãng mạn tình yêu, tay vuốt ve thân thể nàng nhẹ nhàng. Nàng hạnh phúc, cứ muốn ôm Bảo nằm ngoan ngoãn như thế.
“Ra ngoài ăn tối với anh nhé! Trưa giờ, em ăn qua loa, mặt nhợt rồi này “.
Nàng gật đầu nói Bảo chờ để thay đồ. Nàng vừa đừng dậy, Bảo lại vòng tay ôm lại phải hôn nàng một cái mới chịu thôi. Bảo còn mặc cái thứ underwearcho nàng nữa, nàng nhíu mày :
“Bảo! Em muốn hỏi một chuyện “
“Ok thôi! Mời vợ “
“ Anh quan hệ với những ai trước em, phải không?”
Bảo cười như chứng khoán vừa lên giá vậy.
“Làm gì có. Nếu có á, anh ra đường xe tong anh chết luôn “.
“Nói gở nữa rồi “. Nàng khẽ đụng vào bờ môi chàng anh, đặt lên một nụ hôn nhẹ .
Anh và nàng dạo phố. Phố đêm Sài Gòn trong, mát rượi sau trận mưa bất chợt vừa rồi. Tóc bay phất phới , chiếc váy ngắn cùng đôi dày cao tôn lên những đường cong tuyệt vời của nàng. Nàng vui hơn bữa chiều, nàng cười hạnh phúc: “ Anh đâu phải thằng tồi. Anh phải có trách nhiệm với việc mình làm chứ ?”.
Bảo đưa nàng về tận nhà, đưa thuốc tránh thai và nói nàng coi kĩ cách sử dụng. Dường như, nàng lo lắng.
Sau lần đó, nàng và chàng gần gũi thường xuyên như người nghiện. Nàng nhớ về những cuốn tạp chí, những bài tâm tình, nàng cười: ” Đâu phải sau khi làm chuyện đấy, tình yêu đều đổ bể đâu“. Nàng online và tâm sự với cô bạn thân ngày trước – cô bảo nàng khờ khạo quá, cô bảo nàng dại dột si mê ái tình. Nàng cười, khi yêu và gần gũi, nàng thấy anh quan tâm và chiều chuộng nàng hơn xưa. Người bạn đấy lắc đầu, buồn và lo lắng cho nàng.
Cô bạn đấy sinh ra ở một vùng quê nghèo khổ nên rất từng trải, vì những khoản ăn ở, học phí, đi thực tế lấy bài..., nhưng không chịu để nàng giúp đỡ, cứ tự lấy thân mình lăn xả trên giường với những mảnh bao cao su nhầy nhụa chất dính để kiếm tiền. Cô ấy cười – nụ cười ngạo nghễ oán than đời…
Hơn một tháng sau đó, ngày Valentine cận kề, nàng đã tự tay làm chocolate cho Bảo, tự làm tấm thiếp cầu kì, nàng còn vẽ chỉ trên khổ A3: mặt chàng , vòm ngực chàng, cánh tay săn chắc của chàng… thậm chí cả nốt ruồi trên người chàng sau những lần ái ân nàng phát hiện được cũng trở nên hoàn hảo, tinh tế dưới bàn tay búp măng ấy. Nàng chờ ngày sẽ nhìn thấy đôi môi hạnh phúc của Bảo khi thấy nó .
Ngày Valentine,
Bảo gửi tin nhắn nói nàng sẽ đến trễ vì kẹt chuyện việc làm ăn cùng cha. Nàng tuy buồn nhưng tin lời anh, đồng ý chờ anh đến.
Cùng lúc đó, cô bạn thân đã từng chia sẻ với nàng alo cầu cứu, nhờ nàng đến khách sạn ở quận 1 đón về, nàng chỉ nghe loáng thoáng và sợ hãi ghi chi tiết địa chỉ đến tận nơi. Nàng sợ hãi trước khung cảnh đó: mấy chiếc cao su nhếch nhác dưới sàn, chiếc váy riêm rúa nằm im ở xó phòng, cô bạn thân nằm ề mình trên giường, cong người đau đớn .
“Chuyện gì vậy An? Trời ơi , cái lũ đàn ông…”
Nàng vội chạy lấy cái váy bận lên người An. Phấn son nhợt nhạt, mascara lem luốc, nhoèn nhoe nhoét cùng dòng nước mắt …
“ Nhi, xin lỗi ngày này mà An còn làm phiền Nhi nữa …”
“ Trời, hổng sao mà, An là bạn mình mà. Với lại anh Bảo bận họp làm ăn với cha nên đến trễ . Để Nhi lấy đồ đưa An về nhé “.
Cô nhìn nàng, thoáng buồn thay.
Khi An chợp mắt, nàng mới dám về. Vội nhìn đồng hồ, nàng alo cho Bảo thì giọng người con gái nhấc máy…
Điện thoại rơi, nàng lặng người, hết, hết rồi…
Nàng lái xe đến tận cầu Sài Gòn. Đôi nào đôi lấy cứ vòng tay ôm eo khiến nàng ghen tức. Nàng chỉ còn cách duy nhất là về nhà, ba má đi công tác hải dăm hôm nữa mới về , căn phòng trống trải chỉ còn bà giúp việc, nàng sẽ chẳng còn nhìn thấy đôi nào nữa…
Bảo đang chờ nàng trên ghế xa lông, nàng giận tím mặt.
“Em nói chờ anh ở nhà mà. Chết nha, chết nha, Valentine mà vợ anh ra ngoài, nghi ngờ quá “.
Nàng vùng vằng vào phòng. Bảo chạy theo sau. Cửa phòng sập mạnh lại.
Nàng cửi chiếc áo ngoài, bộ đầm gợi cảm nàng mặc trên người để chờ đón chàng ngày Valentine in rõ từng đường cong quyến rũ. Bảo lại gần, vòng tay vào eo nàng. Nàng lướt vội sang bên nhanh như gió. Nàng thấy tức tối, khó chịu, khuôn mặt cau mày này không còn hợp với chiếc đầm đỏ nữa. Theo thói quen, nàng chẳng còn ngại ngùng với việc lột đồ trước mặt Bảo. Chưa kịp bận vào bộ đồ ở nhà, Bảo đã nhanh tay hơn một bước, tóm chặt và bế nàng lên giường, đè mạnh:
“Vợ anh sao thế ?”
“Điện thoại anh đâu? Sao tôi gọi mà có giọng con gái chứ?”
Nàng bực bội, từng chữ đè nặng bung ra . Bảo buông tay khỏi người nàng, vật ngửa hứng mặt lên trần nhà .
“ Haha, vợ anh ghen !”
Nàng khó chịu, quay lưng lại, không thèm đáp.
“ Thôi mà, anh xin, đang nói chuyện với khách hàng thì điện thoại anh hư, bảo đứa Thanh – em gái con chú Thơ đấy, tiện đi sửa giùm luôn. Giờ nó còn chưa mang về vì chắc bận đi với bạn trai ngày Valentine mà, anh alo để lấy, bạn trai nó mà nghe lại hiểu nhầm giống em thì nhỏ Thanh nó thù anh chết . Haha … “
Nàng nhăn mặt, nghe vẻ xuôi tai… làm nũng :
“ Thôi mà, em xin lỗi. Đừng giận nha chồng, chồng nha …”
“Hổng chịu đâu …“
Bảo quay người lại, cười khoái trá với nàng.
“Thôi mà! Vô tắm đi, vợ đi lấy chocolate vợ tự làm chồng ăn ha “.
Bảo khen nàng khéo tay. Bảo quấn lấy nàng trên giường…
“Hôm nay không dùng bao nhé “
“Không “
“Thôi mà! Hôm nay là Valentine mà “.
Nàng cười mỉm. Bảo túm chăn vất ra ngoài, lần lướt khắp cơ thể nàng. Điện thoại nàng đổ tin nhắn, Bảo không chịu để nàng coi:” Tí nữa đi, vợ ơi”. Nàng nghe Bảo không rờ đến nữa …
“ Đúng là con trâu, đi làm nữa mà hổng mệt à ?”
“ Vợ đẹp thế này. Mệt mấy cũng phải nộp bài chứ. Cày vừa lâu vừa sâu nhé. Haha “.
Nàng lấy tay ấn nhẹ vào chán chàng:
“ Hư“
Bảo thở mạnh. Nàng vuốt ngọn tóc của chàng còn ướt hồi vừa mới tắm, tủm tỉm cười. Nàng cứ nghĩ thầm về chuyện hiểu nhầm điện thoại của chàng lại cười về việc mình ghen. Nàng mở ngăn kéo lấy viên thuốc tránh thai, vừa định uống thì Bảo giật mạnh :
“ Một lần nữa mà, vợ ơi …”
“ Ôi đúng là chồng tôi… Nghỉ đi, xíu nữa nhé. Em xuống lấy ít hoa quả cho chồng măm ha “.
Nàng kéo bộ đồ ngủ bận vào người rồi sực nhớ có người nhắn tin. Đóng cửa phòng, xuống bếp, nàng mới lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Nàng cười: ” Hic, thì ra tin nhắn của An”.
“…Nhi ! An cám ơn Nhi nhiều nhé. Không có N chiều nay chắc A chết mất. Có một chuyện A định nói với N mà A mệt ngủ quên, khi dậy N đã về mất rồi. Hoàn cảnh A thế nào, N biết rồi đấy, sắp tới phải nộp tiền đi thực tế ở tận ngoài Bắc, nên…, Không ngờ hắn đưa thêm cả 4 người bạn đến. Lẽ ra A không nên nói chuyện này với N nhưng vì N là bạn thân nên A nghĩ mình phải thẳng thắn, N à… Trong bốn người đến cùng đó, một người A nhìn giống Bảo – bạn trai N . An tưởng nhầm nhưng đến lúc về, N lục đồ xem điện thoại của khách bỏ quên lại thì nhìn thấy hình chung của N và anh ta. Lúc N gọi, A sợ nên đưa máy cho người cùng phòng nghe đấy. Tỉnh lại đi N , A biết N sẽ đau khổ nhưng A không muốn bạn thân của mình phải như thế. Hãy gặp A, N nhé ! “
Điện thoại nàng buông thõng… Nàng lấy hết can đảm trở về phòng. Môi nàng lại chảy máu, nàng khóc. Giọt máu rơi trúng miệng kẻ dối lừa đang nằm đê mê sau khi sung sướng. Bảo giật mình, trở người, hét toáng lên:
“Trời, em sao thế! Sao lại chảy máu thế này …”
Bảo luống cuống tìm băng gạc, kể ra xem hành động này thì anh ta cũng tử tế thật. Nàng để mặc Bảo than trách nàng, anh hỏi gì nàng cũng không trả lời. Bảo nghĩ nàng mệt, nên khẽ đặt nàng xuống… Đêm – thật – dài …
Sáng hôm sau, nàng muốn Bảo đưa đến một người bạn đang bệnh. Bảo đồng ý. Bảo ngạc nhiên khi đứng trước mặt người bạn của nàng :
“ Chào anh! Hôm qua, anh có để quên điện thoại. Tôi gửi trả …”
An gằn giọng. Bảo ấp ủng nhìn Nhi rồi lại liếc sang An…
“ Nhi! Xin lỗi em! Em nghe anh giải thích được chứ ?”
Nàng chào An rồi lái thẳng xe về… Đêm qua dài quá, giọt máu khóe môi đêm Valentine qua sẽ khó lành lắm đây .
Nàng chia tay anh ta… cuộc tình đầu tiên thất bại ê trề …
Valentine này, nàng cũng đang trần truồng vì Toàn bỏ đi, bờ môi nàng cũng đang bật máu… Nàng khóc, khóc vì chua cay…. Khóc cho: ” Anh đâu phải thằng tồi. Anh phải có trách nhiệm với việc mình làm chứ?”. Khóc cho:” Nếu mà có giọt máu nào ở trên ga đấy, tôi thề là tôi sẽ cho cô nhiều hơn thế nữa “
Rồi những năm sau, những mùa Valentine phía trước…, nàng cứ cười nhạo báng bản thân mình …
Giọt máu năm qua, giọt máu cho năm này…, đến bao giờ mới có người đàn ông hiểu chữ “tiết “ thay vì chữ “trinh “ để những giọt máu đấy không rơi vì vô nghĩa… ?
(Unknown / No Data - 98229)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
THẾ EM XIN ANH MỘT NGÀY YÊU EM NHÉ!!!!!!(một trong 3 câu chuyện hay nhất t từg đọc đấy , khi đọc truyện nhớ nghe nhạc nhák, nó làm tăng thêm tâm trạng khi đọc truyện đấy http://mp3.zing.vn/playlist/honmathickdua-honmathickdua2/IWBDB6BB.html?st=1
******
Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó...
Yêu em trong một ngày anh nhé!!!
Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...
-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!
-Nghĩa... nghĩa là sao??
-Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!
-Em đùa hoài !!
-Em không biết nói đùa bao giờ.
***
Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!
-Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!
-Ừ ừ...
-Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.
-Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.
Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!
Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...
Sáng hôm sau..
Reng !!!
-Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em không yêu nữa đâu nhé !!
-Vâng vâng, anh biết rồi ạ...
Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....
Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải..
Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...
Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....
Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....
Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :
-Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?
Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.
Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.
-Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.
-Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.
-Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!
-Ơ, anh xin lỗi.....
-Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi ăn chè !!
Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm...
Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!
Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....
-Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??
-Sao em biết??
-Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!
Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN.."
-Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.
-Một tháng !!
-Vì sao lâu thế?
-Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...
-Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?
-Uh, tốt lắm....
Đột nhiên
Em khóc !!!
Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....
Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....
Trời đông lạnh lắm !!!
***
Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!
Em làm tôi đau tim !!
Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...
Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng chóng tàn....
Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....
Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!
Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"
Làm sao tôi quên được ???
Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...
Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....
Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....
-Anh đi đi!!
-Sao thế em??
-Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?
-Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....
-Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...
Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...
Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!
Thôi, thế là... hết !!!
Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay...
Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......
Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....
Alô !!
-Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam
-Anh là ai??
-Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?
-Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.
-Em gái tôi tên... Ngọc Châu.
Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng không kịp nữa rồi !! Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...
Ngày tháng năm....
Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số đt cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì không nhỉ??
Ngày tháng năm....
Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không ??
Ngày tháng năm....
Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh không biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?
Ngày tháng năm....
Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy.... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi.... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...
Tất cả chỉ vì ... một căn bệnh không thể chữa khỏi.....
Ngày tháng năm...
Anh đến tìm !! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết...... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây !!".
Cả một đời, em chỉ có một người yêu là anh thôi....
***
Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ.....
Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.
Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...
Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời....
Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy..... Tất cả như một định mệnh, gió tung tro tàn quá khứ lên.... cho người sống còn đau....
Gió thổi bay đến ngày quá khứ... có cô bé quàng chiếc khăn len màu hồng, cười mím chi....
-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !
(Unknown / No Data - 98231)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Lãng Đãng Gió Về qua phố ...Có một chiều ta khắc khoải nhớ về em...
Là khi ... phố nhỏ em về vắng tanh, là những giọt sầu chảy dài khóe mắt...
Lãng đãng gió về ta lại nhớ em...Có một chiều ta tìm về với con phố nhỏ em từng qua, con phố lặng lẽ cùng ta trong những hồi ức mỏng manh. Ta nhìn phố lạnh lẽo, phố để mặc ta không dò xét người lạ đi ngang. Ta về phố, con phố em về những ngày tháng xa xôi, ta chợt chạnh lòng một chiều như thế. Phố cũng nhớ em phải không?
Là những lúc em lặng ngắm phố trong dòng người chật nít và vội vã, để em nhớ phố chật chội đông người qua. Em đi cạnh phố những trưa hè nắng lên chan chát, những kẽ lá để nắng lọt qua, những ngôi nhà cũ màu mãi trầm mặc như những kĩ vật với dòng thời gian làm phai màu tất thảy. Em về phố ... những chiều lặng lẽ... khi tất cả những ánh điện lên đèn... trong những ô cửa kính đọng chút váng buồn phiền... khung cửa sổ nhà ai ấm cùng niềm hạnh phúc... phố lên đèn để người lại qua... Ta cũng nhớ phố những lần như thế.... ta nghĩ về em... về một chút buâng khuâng con phố em qua....
Ta tưởng phố để em đi, phố qua biết bao người, phố không nhớ em, phố mặc nhiên lạnh lùng nhìn người... Nhưng phố cũng ưu tư bao điều, người không qua .... phố để ngõ cả một khoảng tróng ngóng đợi ....Gió về lòng ta hoang dại.... Có lẽ phố để gió mang em đi, phố không níu giữ được em, phố không luyến tiếc để em đi .... nhưng lại buồn khi không có em... Biết bao lần phố đợi em qua ... cũng bao lần phố biết gió không đưa em về... Phố trách minh hay phố trách gió... phố có trách em ... Phố cứ buồn để mặc những bóng người cô độc vội vã đi qua.... Biết bao người như thế , lạnh lùng vô cảm với phố.... Phố bỗng nhớ em những chiều như thế....
Ta cũng đã để em đơn độc những chiều như thế ... ta cũng đã vô tình với chính em và phố.... ta không hay em buồn cùng phố... Dòng người qua ta để lạc mất em... Một chiều gió về qua phố cứ ngỡ là em.... nhưng đâu thấy.... chỉ là gió đưa về hình bóng em...ta cảm nhận được em trong hơi gió... trong từng dòng mênh mang ảm đạm chiều thu... nhẹ nhàng... ướt át.... im lặng....
Lãng đãng gió về... phố giật mình bâng khuâng.... em có về qua phố.... dù chỉ một lần nữa thôi.... để phố lại thấy em nhìn phố... trầm mặc... ưu tư và lặng lẽ....
Phố từng đợi em những chiều như thế....
Lãng đãng gió về... phố lại nhớ em....
(Unknown / No Data - 98232)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
"Mẹ ơi, con đồng tính!"Chưa bao giờ, chưa giây phút nào mẹ từ bỏ cậu dù cậu là đứa trẻ đồng tính.
Chấp nhận và yêu thương kẻ giống mình thì dễ,
nhưng để chấp nhận và yêu thương kẻ khác mình là việc vô cùng khó.
***
Ngày cậu chào đời, bố và mẹ mừng đến rơi nước mắt. Bố ôm con trai còn đỏ hỏn, xuýt xoa không ngừng:
“Vậy là có người nối dõi tông đường rồi!”
Mẹ cười cười, không nói chỉ nhìn con đang ngủ trên tay bố bằng ánh mắt thương yêu.
Tuy mới sinh, nhưng mọi người đã nhận thấy rõ cậu xinh xắn giống con gái. Đến nỗi, họ hàng vào bệnh viện thăm cứ ngỡ đứa trẻ là công chúa chứ không phải hoàng tử.
“Chà, lớn lên chắc thằng này xinh gái lắm!”
Câu nói đùa của bà dì chẳng hiểu sao khiến lòng mẹ xuất hiện nỗi bất an mơ hồ. Ừm, chỉ một chút thôi.
...
Được một tuổi mấy, nét đẹp kỳ lạ nơi cậu rõ hơn qua đôi mắt to hai mí, chân mày đen dài thanh tú, sóng mũi thon và bờ môi chúm chím như nụ hoa. Đặc biệt, gò má cậu lúc nào cũng ửng hồng.
Mấy cô dì chú bác hai nhà thay nhau ẵm bồng cậu liên tục. có lẽ họ thấy thích thằng cháu “dễ thương quá chừng” này.
Còn mẹ, tất nhiên vẫn yêu con trai nhất nhưng nỗi bất an cứ nằm mãi trong lòng.
...
Ba tuổi hơn, cậu mới bắt đầu bập bẹ nói và đi được vài bước. Rồi điều khác thường đã xảy ra... Cậu thích mặc những chiếc váy đủ màu của em gái họ cùng tuổi. Đã vậy, cậu còn xỏ đôi chân nhỏ xíu vào chiếc giày cao gót của dì. Thấy thế, mọi người nảy ra một trò đùa nghịch. Họ mặc váy, mang giày búp bê cho cậu. Trong khi những người nọ vỗ tay rần rần vì cậu đứng e thẹn như công chúa thì mẹ lặng lẽ ở góc phòng nhìn con trai đang điệu đà. Hôm đó, không ai nhận ra nỗi lo lắng thoáng qua trên mặt mẹ.
...
Hai năm nữa trôi qua, đến lúc cậu vào học mẫu giáo. Mẹ mua cho cậu nhiều bộ đồ đẹp như áo thun, quần jean, quần short hoặc bộ sĩ quan không quân rất cá tính. Sáng mẹ đưa cậu đến trường, chiều lại đón về. Tuy nhiên, mẹ lấy làm ngạc nhiên vì sao cậu không thay đồ mới. Thường, trẻ em mẫu giáo có hai bộ mặc vào sáng và chiều.
“Sao con mặc áo y chang buổi sáng vậy?” – Mẹ ân cần hỏi.
Cậu im lặng khá lâu, tính cậu từ nhỏ đã trầm, mới ngước nhìn mẹ đáp:
“Con không thích những quần áo đó. Con thích mặc váy như các bạn nữ. Mẹ ơi, sao con lại không được mặc như thế?”
Câu hỏi ngây thơ của cậu khiến mẹ sững người trong chốc lát. Đôi mắt đảo liên tục, mẹ không trả lời con... Chiều hôm ấy, mẹ chẳng nói gì ngoài việc nắm chặt tay cậu, chậm rãi đi về nhà trong lặng lẽ.
Tuần nào, cậu cũng được nhận phiếu bé ngoan. Lúc đưa sổ cho mẹ, cô giữ trẻ nói:
“Cháu ngoan lắm chị ạ. Không bao giờ chạy nhảy, quậy phá, chọc ghẹo con gái như mấy em nam khác. Cháu luôn im lặng nhìn bạn bè hoặc có khi là chơi trò búp bê, làm cô giáo.”
Đối diện, mẹ chỉ biết cười cười.
...
Cậu vào lớp một vẫn với bản tính khép nép, nhu mì đó. Cậu ngại giao tiếp và hay lúng túng trước con trai. Cậu hầu như không có bạn. Cứ chiều về nhà là cậu lầm lũi lên phòng làm bài tập chứ không la cà phá phách – việc làm vốn có của của một thằng bé nhỏ tuổi. Thậm chí, bố còn sợ con bị tự kỷ nên bảo mẹ đưa đi khám. Bác sĩ xem qua hồi lầu rồi nói chẳng có dấu hiệu của chứng tự kỷ chỉ là cậu “quá hiền” thôi.
Bố thở phào nhẹ nhõm. Riêng mẹ, lo vẫn cứ lo.
...
Năm cậu mười tuổi, bố đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Mẹ và cậu ôm nhau khóc hết nước mắt. Nhờ họ hàng hai bên khuyên nhủ, sau cùng, cả hai cũng đứng dậy, tiếp tục sống. Nhà chú khá giả, hứa sẽ chu cấp tiền nuôi cậu đến mười tám tuổi. Dẫu vậy, mẹ vẫn muốn tự mình nuôi con nên mở cửa tiệm tạp hoá nhỏ, đồng thời nhận làm hoa. Cậu cũng giúp mẹ. Tuy là con trai nhưng cậu làm khéo và nhanh hơn cả mẹ. Đôi tay thon dài cứ thoăn thoắt...
Người cô thỉnh thoảng ghé thăm, thấy cháu trai cặm cụi làm hoa, liền bảo đùa:
“Lớn lên chắc nó làm dâu được.”
Chỉ có mẹ mới biết câu nói ấy là đùa hay thật vì hiểu rõ, niềm vui khi làm hoa của cậu.
...
Lên cấp II, cậu càng ra dáng “thiếu nữ” hơn. Đi đứng chậm rãi, nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn đồng thời, cậu cũng nhận thấy cảm xúc khác lạ trong bản thân. Thay vì chú ý các bạn gái thì cậu lại... quan sát các bạn nam. Thậm chí vài lần, cậu còn đỏ mặt trước thằng bạn cùng lớp. Cứ thế, cho đến ngày kia, cậu phát hiện ra con người thật của mình. Và, cậu quyết định tỏ bày với mẹ.
Thật sự rất khó khăn để cậu nhìn thẳng vào mẹ rồi nói:
“Mẹ ơi! Con đồng tính!”
Đối diện, mẹ bất động rất lâu. Và vài phút sau, đôi mắt không chớp có đôi chút bần thần đó dịu lại. Vốn dĩ đã hiểu điều này từ lâu nên mẹ nở nụ cười, trả lời duy nhất một câu:
“Mẹ biết!”
Ban đầu từ ngạc nhiên rồi tiếp đến là bật khóc, cậu ôm chặt lấy mẹ, nức nở.
Dần dà, bạn bè trong lớp bắt đầu xì xầm về cậu. Tính cách thật của mỗi người không thể che giấu mãi. Họ biết cậu đồng tính và bắt đầu chọc ghẹo. Những trò đùa ghép cặp quá đáng xuất hiện khiến cậu mặc cảm và tự ti.
Mỗi chiều đi học về, cậu thường tâm sự với mẹ. Lúc nào, mẹ cũng lắng nghe với gương mặt dịu dàng.
“Đừng lo! Mẹ luôn ở đây!”
Đó là câu mẹ vẫn nói với cậu.
Buổi sáng, cứ hễ ra khỏi nhà đi chợ là mẹ lại thấy những người hàng xóm xầm xì to nhỏ. Mẹ buồn nhưng không nói vì biết họ đang bàn về chuyện con trai mình. Nhiều lần, họ còn hướng cái nhìn đầy khó chịu vào mẹ. Thỉnh thoảng, có vài người vẫn hay hỏi han đến cậu đồng thời tặc lưỡi, thở dài tỏ ra thông cảm cho mẹ. Lòng nặng trĩu nhưng sợ cậu biết sẽ càng buồn thêm nên mẹ không hé miệng một lời nào.
Nhiều lúc quan sát cậu cặm cụi làm hoa hay đan giỏ là tim mẹ thắt lại bởi ý nghĩ sau này con mình sẽ ra sao? Nhưng rồi nỗi lo lắng chất chồng ấy biến mất nhanh chóng khi mẹ bắt gặp nụ cười trìu mến trên môi cậu.
Gương mặt hiền lành của cậu đã cứu rỗi trái tim người mẹ mà sâu thẳm bên trong vẫn cảm thấy đôi chút buồn tủi khi con mình đồng tính.
Ngày qua ngày, có những buổi sáng, khi vô tình thấy vài người hàng xóm nhìn mình chằm chằm vẻ kỳ thị là cậu liền cúi đầu, tránh né. Thế nhưng khi ấy, mẹ đã đến bên cạnh, siết chặt đôi vai cậu, mỉm cười rồi hai người cùng rảo bước.
Không lời nói nào, chỉ duy nhất hành động nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ từ mẹ đã khiến cậu xúc động tận cùng.
...
Chuyển qua cấp III, cậu càng khép nép thu mình hơn. Cậu ít giao tiếp nên không có bạn bè nhiều. Vẫn còn vài người mang cậu ra trêu đùa. Cho đến ngày kia, cậu gặp được người đó.
Là cậu bạn cùng lớp, ngồi sau cậu. Cậu ấy tốt bụng hay giúp đỡ mọi người. Và cậu ấy thường quan tâm, hỏi han thậm chí vài lần mua bữa sáng cho cậu. Dần dà, cậu thích người này lúc nào không hay.
Thế nhưng tình cảm tốt đẹp chẳng thể kéo dài vì lời đồn và những tiếng cười thì thầm. Sau cùng, cậu bạn kia chịu không nổi nên xin chuyển lớp. Mối tình đầu của cậu kết thúc với một phần trái tim bị đánh mất.
Khi nghe cậu vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện, mẹ chỉ ôm cậu rồi thì thầm vào tai:
“Không sao! Vẫn còn mẹ!”
Câu nói yêu thương ngắn ngủi ấy càng khiến cậu khóc lớn hơn.
...
Nhờ chăm chỉ học tập, cậu đỗ vào trường đại học y. Mẹ mừng lắm. Bước qua lứa tuổi mười tám, cậu trở nên chững chạc, điềm đạm. Lớn lên, người ta hiểu biết hơn, nhờ vậy mà những trò đùa hay chọc ghẹo không còn nữa. Dù thế, người khác vẫn ngần ngại khi tiếp xúc với cậu. Một số bạn bè đồng trang lứa còn tỏ ra khinh miệt. Nhưng, cậu không quá quan tâm vấn đề ấy nữa, chỉ lo chuyên tâm học hành.
Rồi, vào buổi chiều trong thư viện, cậu tình cờ gặp anh. Anh học trên cậu hai lớp, rất thường vào thư viện đọc sách. Vì cả hai cùng cầm chung cuốn luận án nên ngẫu nghiên trở thành bạn. Anh hay lo lắng, hỏi han, chăm sóc cậu. Thỉnh thoảng, anh cũng tâm sự: từ nhỏ đã không thể thích con gái! Vào lúc đó, tự dưng, tim cậu loạn nhịp...
Buổi sáng nọ, anh bất ngờ ôm cậu và nói lời yêu.
Cậu về nhà, ôm chầm lấy mẹ, hớn hở khoe với tâm trạng vui sướng. Vỗ nhẹ lưng con, mẹ mỉm cười nói khẽ:
“Tốt quá rồi!”
Chẳng hiểu sao, nghe thế, mắt cậu đỏ hoe.
Nhưng niềm vui kéo dài không lâu vì bố mẹ anh kịch liệt phản đối. Thậm chí, họ còn thốt ra những lời nói khiếm nhã với cậu khi anh mời cậu về nhà chơi.
Chẳng những thế, bố mẹ anh còn tìm đến tận nhà, vừa trách mắng vừa miệt thị cậu lẫn mẹ. Dù uất ức lắm nhưng cậu không biết làm gì ngoài việc đứng lặng im để mặc những dòng lệ rơi dài. Còn mẹ, cũng chẳng hề mở miệng nói lại bất kỳ điều gì. Mẹ chỉ ôm cậu, giấu nước mắt vào trong lòng.
Dẫu tiếng sỉ vả rất lớn, làm ồn ào cả khu nhà xung quanh nhưng cậu vẫn nghe giọng mẹ đứt quãng khi áp đầu vào bờ ngực thổn thức của bà:
“Mẹ xin lỗi!”
Anh biết chuyện liền tìm đến nơi, không ngừng nói xin lỗi với mẹ con cậu. Khi nhìn sâu vào đôi mắt hiền hậu nhưng đau buồn của người phụ nữ đó, anh đã mỉm cười bảo rằng: nhất định, anh sẽ không rời bỏ cậu và sẽ làm cho bố mẹ chấp nhận chuyện tình này. Tuy rất nhanh nhưng anh thấy, từ đáy mắt bà sáng bừng lòng biết ơn vô hạn...
...
Mặc người ta nói gì, anh vẫn yêu cậu. Bố mẹ anh càng phản đối quyết liệt thì hai người càng không từ bỏ. Nhất định, họ sẽ cùng nhau vượt qua... Thế rồi, đúng lúc ấy, mẹ cậu đột ngột đổ bệnh. Thương mẹ, cậu chăm sóc bà cả ngày lẫn đêm, không rời nửa bước. Còn anh, cứ cách vài ngày lại đến thăm. Nhưng sức khoẻ mẹ cậu ngày một yếu hơn.
Vào buổi sáng mùa đông, mẹ gọi cậu và anh lại. Nhìn anh, mẹ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay, nở nụ cười nói:
“Cám ơn vì đã chọn con trai bác!”
Cậu lẫn anh đều bất động trong vài phút.
Tiếp, mẹ quay sang cậu, ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương ấy từ từ có nước:
“Cho đến bây giờ, mẹ mới dũng cảm nói câu này: Mẹ yêu con, con trai!”
Mắt đỏ hoe, cậu ôm lấy mẹ, khóc oà. Đó là buổi sáng đầu tiên, cậu không còn mẹ...
(Unknown / No Data - 98237)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
lâu ngày không up cho a.e hôm nay up cho đọc lòi mắt
(Unknown / No Data - 98282)
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Trang 1 ... 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14 • Chuyển đến trang
Trả lời nhanh