Chương 1 Hùng cởi trần,những đường cơ nổi cuồn cuộn trên hai cánh tay gã.Hùng khệnh khạng bước vào phòng tắm.Gã trạc ngoài ba mươi,dáng người cao và rất đàn ông.Gã vặn vòi sen và ngâm mình dưới làn nước trong bồn.Gã đang có một âm mưu to lớn vừa loé lên trong đầu.Một kế hoạch hoàn hảo.Gã tự nhận xét như vậy và sảng khoái nhắm mắt,tựa đầu trên thành bồn. Bên ngoài,có tiếng gõ cữa.Hùng quắn một chiếc khăn ngang bụng và khệnh khạng đi ra.Gã ghé mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa và nhận ra đó là khuôn mặt một người con gái,một người bạn của gã.Gã vội mở cửa,ló đầu và lấm lét nhìn trước ngó sau như thể gã sợ ai đó phát hiện gã đang có bồ nhí trong hotel.Gã nói: -Hương vào đi! Cô gái bước vào căn hộ trong khách sạn mà Hùng đã thuê gần tháng trời và ngồi xuống.Cô tự tiện rót nước và tu ừng ực.Hùng ngồi cạnh bên,vồn vã hỏi: -Sao?Sao rồi?Chuyện anh giao Hương làm thế nào rồi? Hương thở một chút rồi lấy hơi cất giọng: -Ổn!Ổn cả thưa anh!Em đã làm đúng như anh căn dặn.Suôn sẻ và trót lót. Hùng thở phào nhẹ nhõm,gã vỗ vai Hương rồi bảo: -Tốt!Tốt lắm!Quả thật anh đã không uổng công tin tưởng em. Rồi gã moi ra một sấp tiền dày cộm trao cho Hương: -Đây là phần của em. Hương mê mẩn nhìn sấp tiền.Cô không ngờ chỉ làm một việc nhỏ nhặt là đi do thám cho Hùng mà được gã thưởng cho hậu hĩnh thế này,giá mà Hùng giao cho cô công việc giết người,chắc cô cũng sẵn sàng làm nó.Đối với Hương,đàn ông chỉ là rác rưởi,tiền mới là tất cả đối với cô.Cô cười,làm bộ bảo: -Ấy chết!Sao anh cho em nhiều như vậy? Hùng tay rót trà,điềm nhiên đáp: -Hương cứ cầm lấy!Đừng ngại gì hết.Sao này chúng ta còn làm ăn lâu dài với nhau mà. Hương tay run run cầm sấp tiền. -Vậy!Vậy em xin! Năm năm về trước,Hương là cô ca sĩ nghiệp dư,ít người biết tới và chưa có tên tuổi trên thị trường âm nhạc Việt lúc bấy giờ và độ hot gần như chỉ là con số không tròn trĩnh,cô chỉ quanh quẩn đi hát ở các phòng trà nhỏ lẻ ở Sài Gòn và nhận cát-sê khá bèo bọt đủ trang trải cho cuộc sống thường nhật và không dư giả hay thấm khá như nhiều ca sĩ đàn anh đàn chị bấy giờ. Dường như,khi sinh ra,trời đã ban cho Hương cái máu mê ca hát.Lúc nào rãnh rỗi cô cũng ngân nga trông rất yêu đời.Hồi còn ngồi ghế phổ thông rồi lên đại học,cô đều đặn đăng ký đi thi tiếng hát học đường và năm nào cũng nằm trong top 3. Rồi Hương thi vào học viện âm nhạc và đậu với số điểm khá cao.Ngày đêm cô mài giũa giọng hát về kỹ thuật lẫn thanh nhạc để có thể vươn tới tầm ngôi sao nổi bật trong hằng hà sa số những ngôi sao lấp lánh khác hay chí ít khi cô cất lên tiếng hát người ta đều biết tên của cô.Đó là ước mơ là hoài bão to lớn mà Hương đặt trọn vào. Trớ trêu thay,trời chẳng chiều lòng người.Ra trường,Hương đăng ký đi thi tiếng hát truyền hình nhưng dừng chân ở ngưỡng cửa thiên đường.Năm ấy,Hương đạt hạng tư và bao nhiêu thất vọng tràn về bản thân cô.Hạng tư thì ma nào thèm ngó ngàng đến cô.Thời đại này người ta chỉ chú trọng cấp bậc,thứ hạng thậm chí tiền bạc chứ để ý gì mấy thứ vặt vãnh bên trong. Hương có giọng hát nhưng chưa vươn lên được vì ai biết được,cô ca sĩ hạng nhất kia có đút lót hay đi lại với ban giám khảo để được nâng đỡ hay không.Chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng Hương không từ bỏ mơ ước làm ca sĩ chuyên nghiệp của mình.Thất bại là mẹ thành công.Bác Hồ từng nói,có công mài sắt có ngày nên kim cơ mà thế tại sao Hương lại nản lòng khi không được hạng nhất.Dù sao,lời bác Hồ cũng là sức mạnh ngàn cân có sức ảnh hưởng lớn lao,tội tình gì Hương không nghe theo Người. Trong một lần đi diễn,Hương tình cờ quen biết Hùng.Gã say mê tiếng hát trầm ấm bay bổng của cô.Cứ tối đến,gã lại ghé sang phòng trà thưởng thức giọng ca từ cô sinh viên mới ra trường chập chững dấn thân vào kiếp cầm ca. Hùng say mê tiếng hát của Hương thôi ngoài ra gã không có tình ý gì với cô.Đã có nhiều cô gái chạy theo gã nhưng gã nào có ngó ngàng đến ai nên tất thảy những cô gái ấy đều thất vọng lắm vì cô nào cũng xinh cũng đẹp mà ế chổng mông.Một cô thường nói với cả bọn: -Chắc anh ta không phải đàn ông rồi mấy bà ơi! Thực ra,Hùng không có hứng thú với đàn bà.Gã thường nghĩ lao vào ái tình như đeo gông vào cổ,khó mà gỡ ra được.Gã có sở thích cờ bạc hơn,cầm những quân bài nặn nặn gã còn thấy sướng hơn cầm tay phụ nữ rồi nói những câu sáo rỗng chỉ để làm người yêu vui lòng. Gã giao lưu tiếp xúc hầu hết mọi thành phần mọi đối tượng.Trong số đó,gã đặc biệt thân thiết với Hoàng,một bầu sô ca nhạc có tiếng ở đất Sài thành. Nhờ mối quan hệ thân tình đó,Hùng mới gợi ý về Hương cho Hoàng để gã nâng đỡ cô thành sao nhanh hơn.Rồi tương lai,Hương sẽ đi diễn ở các tụ điểm sân khấu lớn chứ chui rúc vào cái phòng trà nhỏ như cái lỗ mũi làm gì chỉ để nhận vài trăm ngàn cát-sê ít ỏi. Rồi một cuộc gặp gỡ của bộ ba Hương,Hùng và ông Hoàng cũng diễn ra xuôi chèo mát máy.Hoàng đã nhận lời nâng đỡ Hương vã gã hứa hẹn rằng không lâu cô sẽ trở thành trung tâm của vũ trụ,tên tuổi của cô sẽ vươn ra khỏi đất Sài thành và tiếng hát của cô sẽ bay đến mọi vùng miền tổ quốc. Hương như bắt được vàng,phút chốc cô quên hết những lời bà mẹ căn dặn khi xưa: -Trong cuộc sống,con phải tự mình phấn đầu và thành công thì mới đáng quý con gái ạ!