Ông thường nhìn trộm bà và lơ đãng nghe bà giải thích vì sao phòng khách không được ngăn nắp như thường ngày. gàỵ Bà White không dám hỏi ngay lý do cuộc viếng thăm của khách lạ. Sau cùng ông khách mới nói: - Thưa bà, tôi được người ta nhờ đến đây để... Khách im lặng một lúc rồi tiếp: - Tôi từ Maw và Meggins tới đâỵ Bà White giật mình, hổn hển nói: - Có việc gì không? Herbert có chuyện gì? Ông chồng xen vào: - Bà nên bình tĩnh. Mời ông ngồị Chúng ta nên thong thả. Tôi nghĩ ông không mang tin dữ đến cho chúng tôi, phải vậy không? Vừa nói ông vừa nháy mắt với khách lạ. Ông khách ấp úng: - Tôi rất tiếc... Bà White vẫn không an tâm: - Con tôi bị thương? Khách lạ gật đầu, ôn tồn nói: - Dạ phải, cậu Herbert bị thương nặng. Nhưng cậu cảm thấy không đau đớn gì hết! Bà mẹ chắp hai tay lại kêu lên: - Cám ơn Chúa đã giúp con tôị Chúa đã... Bà chưa dứt lời, bỗng thấy khuôn mặt buồn thảm của khách lạ, bà bấm bàn tay chồng để giữ bình tĩnh. Im lặng một lúc thật lâu, khách lạ nói thật nhỏ: - Cậu Herbert bị kẹt trong guồng máy! Ông White lặp lại câu đó như một tiếng vang: - Kẹt trong guồng máy! Rồi ông nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt bàn tay vợ. Ông nói với khách lạ, giọng thật buồn: - Herbert là đứa con duy nhất còn lại của chúng tôị Nó chết rồi, chúng tôi thật là bơ vơ. Khách lạ ho mấy tiếng, đứng lên từ từ bước về phía cửa sổ. Ông nói: - Công ty phái tôi đến để tỏ lời phân ưu với ông bà về tai nạn đáng tiếc vừa quạ Khách nói một hơi không nhìn đôi vợ chồng già, tiếp tục: - Tôi chỉ là nhân viên của công ty, xin ông bà hiểu cho tình thế của tôị Không ai trả lờị Gương mặt bà vợ tái xanh, đứng tròng và hơi thở của bà chỉ còn thoi thóp. Còn ông thì có vẻ xa vắng. Khách lạ nói tiếp: - Công ty Maw và Meggins không nhận trách nhiệm trong tai nạn nàỵ Nhưng vì cậu Herbert đã giúp việc lâu năm cho công ty nên công ty quyết định gửi đến cho ông bà món tiền gọi là... Ông White buông bàn tay của bà vợ mà ông đang nắm, nhìn khách lạ với đôi mắt đầy kinh hãi: - Bao nhiêủ - Hai trăm bạc. III Trong nghĩa địa mới lập, rộng thênh thang, cách nhà độ hơn dặm, hai vợ chồng già chôn cất đứa con duy nhất. Họ trở về nhà sống âm thầm như hai chiếc bóng. Chuyện xảy ra quá nhanh chóng khiến họ ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Họ vẫn ở trong tình trạng chờ đợi, hy vọng một cái gì xảy ra để cho họ nhẹ bớt được phần nào gánh nặng sầu đau, quá nặng đối với hai vợ chồng già. Nhưng ngày lại ngày thấm thoát qua và niềm hy vọng mơ hồ của họ trở thành tuyệt vọng. Họ sống âm thầm. Cả ngày không trao đổi với nhau một lời, vì họ chẳng còn gì để nóị Cho nên ngày tháng đối với họ thật dài, dài không chịu nổị Một tuần sau, ông White giật mình thức giấc vào lúc nửa đêm. Ông dang cánh tay ra và chỉ thấy một mình trên giường. Gian phòng tối đen, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào bên cửa sổ. Ông ngồi dậy, lắng nghe một lúc rồi bảo: - Bà ơi! Bà vào đây, ở đó coi chừng trúng sương, trúng gió. Bà vợ khóc òa lên: - Nhưng con tôi còn lạnh hơn tôi nhiều! Ông chồng vẫn còn mê ngủ, ông nằm xuống chiếc giường ấm êm, nhắm mắt lạị Ông đang mơ màng thì nghe tiếng bà vợ hét lên thật hãi hùng. Ông lồm cồm bò dậy thì nghe tiếng bà vợ la tiếp: - Cái bàn tay khỉ! Cái bàn tay khỉ! Ông chồng hỏi: - Ở đâủ Để làm gì? Bà vợ thất thểu tiến về phía ông nói: - Tôi muốn thấy cái bàn tay khỉ! Ông đã thiêu hủy nó chưả - Chưạ Tôi để nó ở ngoài phòng khách, trên giá đàn. Nhưng để làm gì? - Mình mới chỉ ước có một điều, còn hai điều nữạ Ông chồng kêu lên giận dữ: - Trời ơi! Bấy nhiêu đó còn chưa đủ saỏ Bà vợ cũng to tiếng không kém: - Chưa! Tôi còn có thể ước thêm một điều nữạ Ông xuống dưới lấy lên đâỵ Nhanh, nghe không? Và ước cho thằng Herbert sống lạị Ông White ngồi dậy, vứt mền sang một bên, hoảng hốt: - Trời đất! Bà có điên không? Nhưng bà vợ vẫn cương quyết: - Ông đi lấy ngay đị Và ước cho thằng Herbert sống lạị Ông chồng quẹt lửa thắp ngọn nến, bảo: - Bà nên đi ngủ đi, bà không biết bà đang nói gì. Bà vợ vẫn không chịu thua: - Chúng ta đã có điều ước thứ nhất, tại sao lại không có điều ước thứ haỉ Ông chồng lẩm bẩm: - Đó là một sự ngẫu nhiên. Bà cụ ré lên: - Ông có đi nhanh không! Và ước y như tôi nóị Ông chồng đành đi xuống lầu trong đêm tối, mò mẫm vào phòng khách. Đến bên lò sưởi ông thấy bảo vật vẫn nằm ở chỗ cũ. Một sự lo sợ xâm chiếm lấy hồn ông. Ông sợ ước cậu con sống lại, cậu sẽ bị tật nguyền suốt đờị Với sự lo sợ đó ông toát mồ hôi, lò mò mãi mà không trở lên lầu được. Nét mặt của bà vợ đổi sắc khi ông White bước vào phòng ngủ. Ông cảm thấy sợ cả bà vợ của ông. Bà vợ kêu lên: - Ước đi! Ông ấp úng nhưng bà vợ lại quát: - Ước đi! Ông White nắm tay đưa lên: - Tôi ước con tôi sống lại! Cái bàn tay khỉ rơi xuống sàn. Ông thấy nó nhúc nhích. Hai vợ chồng già chăm chú nhìn bảo vật một lúc, tâm trí như đặt hết tin tưởng vào phép lạ. Một lúc sau bà vợ tiến đến bên cửa sổ, vén màn lên. Bà đứng đó, nhìn ra ngoài chờ đợi cậu Herrbert sống dậy trở về. Ông chồng ngồi bất động trên ghế. lom lom ra phía ngoài đường. Ngọn nến đã tàn, ném những mảnh ánh sáng chập chờn lên trần, lên tường.Ông cảm thấy khí lạnh thấm vào cơ thể, nhưng vẫn ngồi yên, thỉnh thoảng liếc về phía bà vợ đang nhìn lom lom ra phía ngoài đường. Ngọn nến đã tàn, ném những mảnh ánh sáng chập chờn lên trần, lên tường.
Sửa lần cuối: tesrapi 22/06/2015 13:40
|