Tác Giả: Guy Der Cars Công việc làm ăn ngày càng phát đạt. Có lẽ cũng chẳng cần mất từng ấy năm mới đi vào nề nếp và đảm bảo cho người sáng lập sự độc lập về tài chính mà nếu không có nó thì cũng khó mà tìm thấy sự thoải mái về mặt tinh thần. Cũng cần phải nói là còn nhờ vào nghệ thuật quảng cáo, rất cần thiết trên các báo chí chuyên ngành mà giữ vẫn được luồng thông tin đối với khách hàng, rồi những lời rỉ tai từ người nọ đến người kia đã góp phần xây dựng vẫn chắc uy tính của Phu nhân Nadia… Thực ra, tên thì đúng như vậy nhưng gọi là Phu nhân thì không đúng vì Nadia chưa kết hôn. Và có trời mới biết sao mà chị đẹp đến thế và có thể nói là có sức quyến rũ đến như vậy! Làn tóc nâu hung mượt mà ôm lấy khuông mặt trái xoan với cái miệng có đôi môi như vẽ dường như chỉ biết hé cười, và sống mũi dọc dừa thanh tú tưởng như bất cứ một chuyên gia nghệ thuật chỉnh hình tài năng nào cũng không thể tạo nên được. Đôi mắt mênh mông, long lanh sáng lần lượt chuyển từ màu xanh sang màu xám tùy theo giờ giấc trong ngày hoặc đêm và tùy theo cả những ánh phản quang của đám đông mà đôi mắt đó quan sát. Thân hình cân đối, cổ tay tròn lẳn, bắp chân thon thả vững vàng; ngắm từ xa, phu nhân Nadia, là một trong những nhà nữ ngoại cảm xinh đẹp nhất mà đã lâu người ta không nhìn thấy ở Pari. Phải nói thêm là ngoài vẽ đẹp duyên dáng mặn mà, nàng còn rất thông minh. Cũng từ đó mà trí tuệ tung cánh vào cuộc; một trí tuệ không bị ràng buộc hạn chế và vô cùng mẫn tiệp đã giúp nàng hành nghề với đức tự tin tuyệt đối. Lúc này, nàng chưa tới ba mươi tuổi mà danh tiếng đã vang lừng vượt ra ngoài biên giới. Cũng vì thế mà nảy ra lòng ghen ghét, đố kỵ và hình như cả sự căm thù của số lớn những đối thủ cạnh tranh. Không một nhà nữ ngoại cảm hoặc một nam thuật sỹ nào mà không mơ ước được ngang tài và nổi danh như người phụ nữ đó. Còn Nadia, may thay, thật khôn ngoan, cô đã bỏ ngoài tai tất cả những lời khen chê nhiều khi thật là vô nghĩa. Nàng sống trong một thế giới khép kín, trừ một vài ngoại lệ hiếm hoi, thực sự là một thế giới của riêng mình khi nào ngừng công việc coi vận mệnh tướng số (công việc này thường choán mất phần lớn thời gian trong ngày), nàng lại trở về với bà già Vêra. Một bà già rất lạ kỳ! Ở tuổi bảy mươi sáu, bà nhìn thấy hết, nghe thấy hết, biết hết nhưng không vì thế mà sức mạnh cá tính của bà cùn nhụt hay thui chột đi. Là bà ngoại của cô cháu độc nhất và cũng là người thân độc nhất còn sót lại của gia đình và dòng họ là cô bé Nadia, bà Vêra Winowa đã truyền thụ cho cháu nhiều bí mật sâu kín giúp cho một thiếu nữ mau chóng trở thành một thanh nữ rồi một phụ nữ không những đủ sức mạnh để đối diện với những gian truân của cuộc sống mà còn có thể giúp đở được đồng loại. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng bà Vêra còn rất nhanh nhẹn hoạt bác, gánh phần trách nhiệm, trong phòng xem vận số, tất cả những gì làm bộn rộn tới Nadia. Bà là người tự tay bóc các thư tín, ghi lại những cuộc hẹn qua điện thoại đối với khách hàng đặc biệt chứ không phải đối với bất cứ ai mời đến. Những người này thì xin cứ vui lòng ngồi chờ tới lượt mình ở phòng đợi. Cũng chính bà Vêra là người mở cửa và niềm nở đón khách. Trước khi đưa vào phòng Nadia, các vị này đều bị đôi mắt đen nhỏ nheo nheo vẻ tinh quái của bà già có mái tóc bạc trắng như cước quan sát tỉ mỉ, dò xét và phân tích. Nadia và bà Vêra đã trở thành một cặp thật là ăn ý. Vào một buổi chiều, lúc mà Nadia tưởng là không còn ai ở phòng chờ, sắp sửa rời phòng chiêm lý, kết thúc một ngày làm việc căng thẳng: suốt tám giờ liền Phu nhân Nadia tiếp tám vị khách (mỗi giờ một vị) thì bà Vêra đi vào và báo với cô còn một bà khách rất mong được tiếp. − Tại sao bà lại còn cho bà ta vào? – Nadia mệt mỏi hỏi bà – Đáng lẽ bà nên bảo là đã hết giờ và mời bà ta trở lại ngày mai vào 10 giờ sáng và sẽ được tiếp đầu tiên. Trông bà ta thế nào hả bà? − Cũng khó nói đấy! Để tự cháu nhận xét thì hơn… Tuy vậy, nhìn bề ngoài, bà thấy có ba điểm: chị ta rất đẹp, trang nhã và lịch sự. − Bà cho chị ta vào đi, nhưng sau đó dứt khoát không tiếp ai nữa đâu nhé! Cháu mệt lắm rồi! Bà Vêra đã nhận xét đúng: rõ ràng là ở chị ta nổi bật lên ba “đặc điểm” đó, nhưng sắc đẹp thì lạnh, vẻ trang nhã: thiếu tự nhiên, còn dáng lịch sự: hơi quá cầu kỳ. Mái tóc nâu, kéo ra làm thành những giải che vầng tráng và hai tai, quấn lại thành một búi nặng buông thõng xuống sau gáy, thực ra cũng không đến nỗi thiếu vẻ duyên dáng xưa cũ. Tuy vậy, người phụ nữ còn quá trẻ, Nadia ước đoán là chị ta cũng chỉ sàn sàn tuổi mình. Đôi mắt đen với cái nhìn huyễn hoặc lạ kỳ nhưng thiếu sự nóng ấm. Cuối cùng là giọng nói, trầm buồn, dường như mỗi âm tiết đều được cân nhắc thận trọng trước khi thoát ra khỏi đôi môi mỏng đầy vẻ cay nghiệt. Một giọng nói chắc là không phải luôn luôn vui vẻ: − Xin thứ lỗi, thưa bà tôi đến quá muộn và rất biết ơn bà đã vui lòng tiếp. − Tôi chỉ làm tròn phận sự của mình thôi, thưa bà – Nadia lịch sự đáp – Nhất là có trường hợp khẩn cấp. Tôi xin nghe đây.
|