Bạn đọc thân mến, Xin cám ơn đông đảo bạn đọc đã đóng góp để "Mật mã Da Vinci" trở thành tác phẩm ăn khách. Ra đời trước tác phẩm "Mật mã Da Vinci", cuốn sách mà các bạn đang có trong tay là câu chuyện kể về cuộc hành trình của nhà biểu tượng học Robert Langdon ở thành Vatican đúng một năm trước khi có chuyến thăm định mệnh tới bảo tàng Louvre. "Thiên thần và ác quỷ" là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi xây dựng nhân vật Langdon cùng với những kiến thức của nhân vật về nghệ thuật, biểu tượng học, mật mã, những tổ chức bí mật và vùng ranh giới giữa thiện và ác. Tôi mong rằng các bạn sẽ thấy những bí ẩn trong tác phẩm Thiên thần và Ác quỷ cũng hấp dẫn không kém gi những bức hoạ của Da Vinci. Cho dù moi quan tâm của các bạn đối với nghệ thuật như thế nào, tôi vẫn dám chắc rằng bạn sẽ tim thấy trong cuốn sách những câu hỏi hóc búa, những điều bí ẩn trong lịch sử, - cũng những tình huống ly kỳ và nhiều sự kiện bất ngờ. Tôi thực sự hy vọng các bạn cũng đam mê đọc sách và thích nhân vật Robert Langdon giống như niềm vui sướng của tôi khi viết tác phẩm này. Xin chân thành cám ơn.
For Blythe…
LỜI CẢM ƠN
Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Emily Bestler, Jason Kaufman, Ben Kaplan, và đội ngũ nhân viên của Nhà xuất bản Pocket Books vì họ đã tin tưởng vào dự án này. Cám ơn người bạn và người đồng nghiệp Jake Elwell vì sự nhiệt tình và những nỗ lực không mêt mỏi của anh. Cám ơn George Wieser huyền thoại, người đã thuyết phục tôi viết cuốn tiểu thuyết này. Cám ơn người bạn thân thiết của tôi - Irv Sittler, người đã giúp tôi diện kiến Giáo hoàng và tiết lộ cho tôi nhiều bí mật của Vatican mà hiếm người biết được, và cũng là người biến chuyến thăm thành Rome của tôi thành kỷ niệm khó quên. Cám ơn nghệ sĩ tài năng đương thời, John Langdon, người đã xuất sắc trong việc khơi gợi những thách thức tưởng chừng không thể thực hiện nỏi trong tôi và giúp tôi tạo biểu tượng Ambigram - biểu tượng hai chiều đối xứng - cho cuốn tiểu thuyết này. Cám ơn Stan Planton, phu trach thư viện Trường Đại học Ohio -Chillicothe vì những nguồn thông tin quý báu trong rất nhiều chủ đề. Cám ơn Sylvia Cavazzini vì chuyến đi tuyệt vời tới dương hạm Passetto bí ẩn. Con cũng xin gứi tới cha mẹ, Dick và Connie Brown, lòng biết ơn… vì tất cả những gì cha mẹ đã dành cho con. Tôi cũng xin cám ơn CERN, Henry Beckett, Brett Trotter, Viện khoa học giao chủ (Pontifical Academy of Science), Vien Brookhaven, Thư viện Fermi Lab, Olgar Wieser, Don Ulsch của Học viện An ninh Quốc gia, Caroline H. Thompson tai Trường Đại học Wales, Kathryn Gerhard và Omar Al Kinđi, John Pike và Hiệp hội các nhà khoa học Mỹ, Heimlich Viserholder, Corina và Davis Hammond, Aizaz Ali, Dự án Galileo thuộc Trường Đại học Rice, Julie Lynn và Charlie Ryan thuộc hãng phim Mockingbird, Gary Goldstein, Dave (Vilas) Arnold và Andra Crawford, Hệ thống Hiệp hội Anh em Toàn cầu, Thư viện Học viện Phillip Exter, Jim Barrington, John Maier, đôi mắt cực kỳ tinh tường của Margie Watchtel, thành viên trang web: alt.masionic.members, Alan Wooley, Thư viện trưng bày Kinh thánh chép tay, Lisa Callamaro và Cong ty Callamaro, Jon A. Stowell, Bảo tàng Vatican, Aldo Baggia, Noah Alizera, Harriet Walker, Charles Ferry, Micron Electrics, Mindy Renselaer, Nancy và Dick Curtin, Thomas D. Nadeau, Nuvo Media và Rocket E-books, Frank và Sylvia Kenedy, Simon Edwards, Hãng du lịch Rome, Maestro Gregory Brown, Val Brown, Werner Brandes, Paul Krupin ở Direct Contact, Paul Stark, Tom King ở Computalk Network, Sandy và Jerry Nolan, Web guru Linda George, Vien Nghệ thuật Rome, Học giả tôn giáo và nhà vật lí Steve Howe, Robert Weston, The Water Street Bookstore ở Exeter, New Hampshire, và Đài quan sát Vatican.
THÔNG TIN
Cơ quan nghiên cứu khoa học lớn nhất thế giới - Trung tâm nghiên cứu hạt nhân châu Âu (CERN) - gần đây đã thành công trong việc tạo ra những hạt đầu tiên của phản vật chất. Phản vật chất giống hệt vật chất, chỉ trừ một điều nó được cấu tạo bởi các hạt có điện tích ngược với điện tích trong vật chất thông thường. Phản vật chất là nguồn năng lượng mạnh nhất ma con người từng biết đến. Nó tạo ra năng lượng với hiệu suất 100% (trong khi phản ứng phân hạch hạt nhân chỉ đạt hiệu suất là 1,5%). Phản vật chất không gây ô nhiễm hay phóng xạ, và chỉ cần một giọt nhỏ cũng có thể cung cấp đủ năng lượng cho thành phố New York trong một ngày. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều lo ngại… Phản vật chất rất không ổn định. Nó sẽ phát nổ khi chạm vào bất cứ thứ gì… kể cả không khi. Chỉ riêng một gram phản vật chất đã chứa nguồn năng lượng của một quả bom hạt nhân 20 kiloton - bằng kích cỡ của trái bom thả xuống Hiroshima. Cho đến gần đây, người ta mới chỉ chế tạo được một lượng phản vật chất rất nhỏ (khoảng vài nguyên tử mỗi lần). Nhưng CERN đã đưa ra bước đột phá dựa trên thiết bị hãm tốc phản Proton - một thiết bị sản xuất phản vật chất tiên tiến, hứa hẹn sẽ tạo được số lượng lớn phản vật chất. Một câu hỏi được đặt ra là: Liệu thứ vật chất kém ổn định như vậy sẽ là cứu cánh cho thế giới này, hay nó sẽ được dùng để chế tạo thứ vũ khí huỷ diệt kinh hoàng nhất mà con người chưa từng biết đến?
LỜI TÁC GIẢ
Những tài liệu tham khảo liên quan đến các công trình nghệ thuật, kiến trúc, lăng mộ và đường hầm ở thành Rome là hoàn toàn có thật (cũng như vị trí chính xác của chúng). Chúng vẫn còn tồn tại đến ngày nay. Hội kín Illuminati cũng có thực.
SƠ ĐỒ THÀNH PHỐ ROME HIỆN ĐẠI
SƠ ĐỒ THÀNH VATICAN
1. Đại thánh đường St. Peter (Basilica) 2. Quảng trường St. Peter. 3. Nhà nguyện Sistine 4. San Borgia 5. văn phòng Đức Giáo hoàng 6. Bảo tàng Vatican 7. Sở chỉ huy đội lính gác Thuỵ Sĩ 8. Sân bay trực thăng 9. Khu vườn 10. Đường ngầm Passetto 11. San Belvedere 12. Bưu điện trung tâm 13. Sảnh diễn thuyết của Giáo hoàng 14. Cung điện Chính phủ.
[center]THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình[/center]
Lời dẫn
Nhà vật lí Leonardo Vetra ngửi thấy mùi da thịt cháy khét lẹt trên cơ thể mình. Ông kinh hãi nhìn bóng đen lù lù trước mắt: - Ngươi muốn gì! - Chìa khoá, - giọng nói khàn khàn đáp lại. - Mật mã. - Nhưng… ta không… Kẻ lạ mặt lại đè xuống, ấn mạnh cái vật sáng trắng, nóng rực lên ngực Vetra. Chỉ có tiếng xèo xèo của thịt cháy. Vetra gào lên đau đớn: - Không có mật mã nào hết! - Ông cảm thấy mình sắp ngất lịm đi. Bóng đen nhìn trừng trừng. - Ta rất sợ điều đó. Vetra cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng bóng tối đang bủa vây lấy ông. Niềm an ủi duy nhất là kẻ tấn công kia chưa lấy được thứ hắn muốn. Dù vậy, chỉ một lát sau, kẻ đó rút ra một lưỡi dao, dí sát vào mặt Vetra. Lưỡi dao vung lên. Rất gon. Rất điêu luyện. - Vì Chúa! - Vetra thét lên. Nhưng đã quá muộn.
------------ Những người đã like nghiajava1992 bởi bài viết có ích này (Tổng: 2): Dajkateo • p0d0lsky
_______________
Diễn đàn chia sẻ kiến thức máy tính: KETNOI123.COM
[center]THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình[/center]
Chương 1
Từ trên bậc cao nhất của Kim tự tháp vĩ đại Giza, một phụ nữ trẻ đang cười và gọi vọng xuống. - Robert, nhanh lên! Lẽ ra em nên lấy ông chồng trẻ hơn! - Nụ cười của cô đầy quyến rũ. Anh gắng hết sức để theo cho kịp, nhưng đôi chân như hoá đá. - Đợi đã. Làm ơn đi. - Anh năn nỉ. Tiếp tục leo lên, anh thấy mọi thứ trước mặt nhoà đi. Trong tai anh như có tiếng đập thình thịch. "Mình phải đuổi kịp cô ấy". Những khi anh ngước lên lần nữa thì người phụ nữ đã biến mất, thay vào đó là một ông già răng rụng gần hết. Ông ta nhìn xuống, môi mím lại, vẻ nhăn nhó, rồi gào lên đau đớn, tiếng gào vang khắp sa mạc. Robert Langdon tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Chiếc điện thoại cạnh giường reo vang. Nửa tỉnh nửa mê, anh nhấc máy. - Xin chào. - Tôi cần gặp ông Robert Langdon, - giọng một người đàn ông cất lên. Langdon ngồi dậy trên chiếc giường trống trải và cố gắng trả lời một cách tỉnh táo. - Tôi… là Robert Langdon đây. Anh ghé mắt nhìn đồng hồ. Mới có 5 giờ 18 phút sáng. - Tôi cần gặp ông ngay lập tức. - Ông là ai? - Tên tôi là Maximilian Kohler, nhà vật lí hạt cơ bản. - Là gì cơ? - Langdon hầu như không thể tập trung tư tưởng. - Ông có gọi đúng Langdon mà ông cần tìm không đấy? - Ông là giáo sư ngành biểu tượng học của Trường đại học Harvard. Ông từng viết ba cuốn sách về biểu tượng và... - Ông có biết bây giờ là mấy giờ không? - Tôi xin lỗi. Tôi có một thứ muốn nhờ ông xem hộ. Chuyện này không thể thảo luận trên điện thoại được. Langdon rên lên. Trước đây, những chuyện tương tự như thế này đã từng xảy ra. Một trong những nỗi khổ của việc viết sách về biểu tượng tôn giáo là những kẻ cuồng tín thường gọi đến đòi anh khẳng định những dấu hiệu mới nhất của Chúa. Thág trước, một cô gái hành nghề thoát y ở bang Oklahoma hứa sẽ cho anh một đêm ái ân tuyệt vời nhất trong đời nếu anh có thể bay đến và chứng minh tính xác thực của biểu tượng thánh giá xuất hiện một cách kỳ lạ trên ga giường của cô ta. "Tấm vải liệm người chết ở Tulsa"(1), Langdon đã đặt cho nó cái tên như vậy. - Làm thế nào ông có số điện thoại của tôi? - Dù vào giờ này, song Langdon vẫn cố gắng tỏ ra lịch sự. - Trên mạng toàn cầu và trang web về cuốn sách của ông. Langdon nhíu mày. Anh biết chắc chắn rằng trang web đó không nêu số điện thoại nhà của anh. Rõ ràng người đàn ông nay đang nói dối. - Tôi cần gặp ông. - Người gọi điện khăng khăng. - Tôi sẽ trả công cho ông hậu hĩnh…
------------ Những người đã like nghiajava1992 bởi bài viết có ích này (Tổng: 2): Dajkateo • p0d0lsky
_______________
Diễn đàn chia sẻ kiến thức máy tính: KETNOI123.COM
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Chương 2
- Liệu tôi đã được anh chú ýđến chưa? - Giọng nói của người đàn ông cất lên khi anh trả lời đường dây. - Vâng, ông đã làm được cáiviệc chết tiệt ấy rồi đấy. Ông muốn giải thích gì về bản thân? - Ban nãy tôi đã định trình bày với ông. - Giọng nói có vẻ cứng nhắc. - Tôi là một nhà vật lý, đang điều hành một cơ sở nghiên cứu. Ở đây vừa xảy ra một vụ án mạng. Ông dã nhìn thấy xác chết rồi đấy. - Làm thế nào ông tìm ra tôi? - Langdon hầu như không thể tập trung được vìtâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh trên tờ fax. - Tôi đã nói với ông rồi. Trên mạng toàn cầu. Trên trang web về cuốn sách củaông: Nghệ thuật của Illuminati. Langdon cố gắng tập trung suy nghĩ. Cuốn sách của anh ít người trong giới học thuật biết đến, nhưng nó vẫn được tung lên mạng. Tuy nhiên, những gì người đàn ông này nói có vẻ không hợp lý. - Trang web đó không có thông tin liên lạc. - Langdon nói - Tôi chắc như vậy. - Người của tôi ở phòng thí nghiệm rất thạo việc moi thông tin của người sử dụngtừ trên mạng. Langdon vẫn còn hoài nghi: - Nghe cứ như phòng thí nghiệm của ông biết rất nhiều về Internet. - Đúng thế, - người đàn ông đáp trả. - Chúng tôi tạo ra nó mà. Giọng nói của người này chothấy ông ta không đùa. - Tôi cần gặp ông? - người gọi điện khăng khăng - Vấnđề này không thể đề cập trên điện thoại được. Phòng thí nghiệm của chúng tôi chỉ cách Boston một giờ bay. Langdon đứng im dưới ánh sáng lờ mờ hắt ra từ bàn làm việc, chăm chú nhìn bản fax trong tay. Hình ảnh quá ấn tượng, có lẽ phải mất cả thế kỷ để tìm kiếm. Một thậpkỷ nghiên cứu của anh chỉ để khẳng định một dấu hiệu. - Rất khẩn cấp đấy. - Giọngnói ở đầu dây bên kia lộ rõ vẻ căng thẳng. Mắt Langdon dán chặt vào hình dấu khắc. Illuminati, anhđọc đi đọc lại. Các công trìnhnghiên cứu của anh luôn dựa vào các biểu tượng đàotừ dưới đất lên - những tài liệu cổ xưa với những câu chuyện truyền miệng - nhưng hình ảnh trước mắt anh là của thực tại. Của thời hiện tại. Anh thấy mình giống như một nhà cổ sinh vật đang đối mặt với một con khủng long sống. - Tôi sẽ cử một máy bay riêng đến chỗ ông, - giọng nói cất lên. - Nó sẽ có mặt ởBoston trong vòng 20 phút nữa. Langdon cảm thấy miệng đắng ngắt. Một giờ đồng hồ bay... - Xin hãy tha lỗi cho sự đường đột của tôi, - giọng nói tiếp tục, - nhưng tôi cầnông ở đây. Langdon nhìn lại bản fax - một bí ẩn cổ đại trong bức ảnh đen trắng. Y nghĩa sâuxa của nó thì thật là ghê rợn. Anh lại nhìn lơ đãng qua khung cửa sổ. Những tia nắng bình minh đầu tiên đang chiếu xuống hàng cây bulô ngoài vườn, nhưng sáng nay quang cảnh trông khác hẳn. Sự đan xen kỳ lạ của nỗi sợ hãi và cảm giác phấn khích tràn ngập trong anh. Langdon biết anh không còn sự lựa chọn nào khác. - Ông đã thắng. - Anh nói - Cho tôi biết chỗ đậu máy bay.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Chương 3
Cách đó hàng chục ngàn kilômét, hai người đàn ông đang gặp nhau trong một căn phòng tối tăm bằng đá xây từ thời Trung cổ. Benvenuto(1), người có quyền lực nói. Ông ta ngồi trong bóng tối nên không nhìn rõ mặt. - Ngươi có làm được việc không? Si(2), bóng đen đáp lại. - Perfettamente(3) - Lời nói của hắn chắc như đinh đóng cột. - Và không thể biết được ailà người phải chịu trách nhiệm? - Không. - Tuyệt vời. Ngươi đã lấy được thứ ta yêu cầu chưa? Đôi mắt của kẻ giết người sáng quắc lên. Hắn đưa ra một thiết bị điện tử khá nặng và đặt lên bàn. Người đàn ông trong bóng tối có vẻ hài lòng: - Ngươi được việc lắm. - Được phụng sự hội là niềm vinh dự đối với tôi. - Kẻ giết người đáp. - Giai đoạn hai sẽ bắt đầu sớm thôi. Hãy nghỉ ngơi đi. Đêm nay chúng ta sẽ thay đổi cả thế giới. Chú thích: (1) Benvenuto (tiếng Ý): Chào mừng, Xxin chào. (2) Si (tiếng Ý): Có. (3) Perfettamente (tiếng Ý): Tuyệt vời.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Chương 4
Chiếc xe SABB 9005 của Robert Langdon lao vun vút trong đường hầm Callahan và nhô lên ở bờ đông cảng Boston, gần lối vào sân bayLogan. Nhìn kỹ lại hướng đi,Langdon thấy đường Aviation và anh rẽ trái đi qua toà nhà của hãng hàng không Phương Đông. Cách lối vào gần 300m, một gara chứa máy bay lù lù hiện ra trong bóng tối, trên thân máy bay hiện con số "4" to tướng. Anh cho xe vào garavà bước ra ngoài. Một người đàn ông có khuônmặt tròn mặc bộ đồ bay màuxanh nước biển xuất hiện từ phía sau toà nhà. - Ông Robert Langdon? - Anh ta gọi bằng giọng thân thiện. Langdon không thể xác định được anh ta nói bằng thứ thổ ngữ nào. - Tôi đây. - Langdon vừa nói vừa khoá xe. - Cực kỳ đúng giờ. - Người đàn ông nói - Chúng tôi cũng vừa hạ cánh. Xin mời đi theo tôi! Khi họ đi vòng ra sau toà nhà, Langdon bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Anh không quen với những cuộc điện thoại bí ẩn và gặp gỡ với những người xa lạ. Không biết phải làm thế nào nên anh chỉ ăn mặc như thường ngày lên lớp - đôi giày vải bố, áo cổ lọ và thêm chiếc áo vét vải tuýt hiệu Harris. Vừa bước đi, anh vừa nghĩvề tờ fax để trong túi áo, vẫn không thể tin nổi hình ảnh đó. Viên phi công đường như cảm nhận được nỗi lo lắng của Langdon. - Ông không sợ bay chứ? - Không hề, - Langdon đáp lại. Xác chết bị đóng dấu nung mới là vấn đề chính. Liệu mình có thể giải quyết được vụ việc này hay không? Người đàn ông dẫn anh đi dọc theo nhà ga chứa máy bay. Họ đi vòng qua một gócrồi rẽ vào dường băng. Langdon đứng chết lặng trên đường, há hốc mồm nhìn chiếc phi cơ đang đỗ trên sân băng rải nhựa. - Chúng ta sẽ di bằng cái này sao? Người kia cười cười: - Ông không thích à? Langdon nhìn chằm chằm mộthồi. - Thích ư? Cái thứ quỷ quái này là gì vậy? ***
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Chương 5
Trên một đường phố ở châuÂu, tên giết người đang luồn lách giữa dòng người đông đúc. Hắn là kẻ đầy uy lực. Da ngăm ngăm và mạnh mẽ. Vẻ nhanh nhẹn giảo hoạt. Các cơ trong người hắn vẫn căng lên sau cuộc gặp mặt ly kỳ đó. "Mọi việc đều tối đẹp" hắn tự nhủ. Mặc dù kẻ thuê hắn không bao giờ để lộ mặt nhưng tên sát nhân vẫn cảm thấy hãnh diện khi được gặp người đó. Có phải ông chủ liên lạc với hắn lần đầu cách đây chỉ mới 15 ngày? Tên giết người vẫn còn nhớ như in lừng lời trong cuộc điện thoại đó... - Tên ta là Janus. - Người gọi điện nói - Chúng ta là những huynh đệ cùng chungmột kẻ thù. Ta nghe nói ngươi rất được việc. - Cái đó còn phụ thuộc vào việc ông đại diện cho ai, - kẻ giết người đáp. Người gọi điện nói cho hắn biết. - Ông có đùa không đấy? - Ta biết ngươi đã nghe nóiđến tên của chúng ta, - người gọi điện đáp. - Đương nhiên. Hội kín này chỉ còn là truyền thuyết. - Và ngươi vẫn còn nghi ngờ. - Ai mà chẳng biết hội kín đó đã tiêu tan thành cát bụi. - Đó chỉ là một âm mưu để đánh lừa kẻ địch thôi. Kẻ thùnguy hiểm nhất chính là kẻ mà không ai ngờ đến. Tên sát nhân vẫn còn ngờ vực: - Hội kín đó vẫn còn tồn tại? - Bí mật hơn bao giờ hết. Bọn ta có chân rết khắp nơi,mọi thứ như ngươi thấy... thậm chí cả ở trong pháo đàithiêng liêng nhất của kẻ thù muôn đời của hội. - Không thể nào. Nơi đó là bất khả xâm phạm. - Tầm với của chúng ta rất xa. - Không ai có thể với xa như vậy. - Ngươi sẽ tin điều này ngay thôi. Một cuộc biểu trưng quyền lực vô cùng hoành tráng của hội chúng ta sắp bắt đầu. Ngươi sẽ thấy! - Ông đã làm gì? Kẻ gọi điện nói cho hắn biết.Tên giết người mở to mắt: - Điệp vụ đó là bất khả thi.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Chương 6
64 phút đã trôi qua kể từ khi Robert Langdon, với vẻ hoài nghi và say máy bay, bước từ cầu thang máy bay xuống dải đường băng ngậptràn ánh nắng mặt trời. Làn gió khô lạnh thổi qua, khiếnchiếc áo jacket vải tuyt của anh bay lật phật. Khoảng không gian mở thật tuyệt vời. Anh dưa mắt quan sát khắp thung lũng xanh tươi với những đỉnh núi phủ đầytuyết bao quanh. Ta đang mơ, anh tự nhủ. Từbây giờ ta sẽ phải tỉnh táo. - Xin chào mừng ông đến với Thuỵ Sĩ. - Viên phi công nói, cố át tiếng gầm rúcủa động cơ HEDM từ chiếc X-33 đang nhả khói ngay sau lưng họ. Langdon kiểm tra đồng hồ. 7 giờ 07 phút sáng. - Ông vừa bay qua sáu múi giờ, - viên phi công nói - Bây giờ ở đây là hơn 1 giờ chiều rồi. Langdon đặt lại đồng hồ. - Ông thấy thế nào? Anh lấy tay xoa bụng" - Như thể tôi vừa ăn món bọt biển. Viên phi công gật đầu" - Say độ cao thôi. Chúng ta bay cách mặt đất hơn 18.000 mét. Ở trên đó, trọnglượng của ông nhẹ đi 30%. May mắn thay chúng ta mới chỉ thực hiện bước nhảy nhỏ. Nếu đi Tokyo, tôi phải nhảy xa nhiều hơn nữa - những 160km. Bấy giờ thì lục phủ ngũ tạng của ông sẽlộn tùng phèo hết. Langdon uể oải gật đầu, anh tự thấy mình vẫn còn may mắn. Như đã nói, chuyến bay rất suôn sẻ. Ngoại trừ cú xóc lúc tăng tốc cất cánh chuyền động của chiếc máy bay này giống hệt các máy bay bình thường khác - thỉnh thoảngrơi vào vùng xoáy, vài lần thay đổi áp suất do thay đổi độ cao, nhưng không hềcó cảm giác bị va mạnh trong không gian khi máy bay chuyển động với vận tốc 17.600km/h. Một số kỹ thuật viên đang chạy hối hả trên đường băng và tiến lại gần chiếc X-33. Viên phi công hộ tốngLangdon đến chiếc Peugeot mui kín màu đen đang đỗ trong bãi đỗ xe bên cạnh tháp điều khiển. Một lát sau,họ đã lao nhanh trên con đường trải rộng tới chân thung lũng. Một khu nhà thấp thoáng nhô lên ở phía xa. Bên ngoài, những đồng cỏ lúc ẩn lúc hiện, rẽ sang hai bên. Langdon sửng sốt khi thấy viên phi công chạy xe với tốc độ 170km/h - trên 100 dặm một giờ. Gã này làm saothế nhỉ? Anh băn khoăn. - Năm cây số nữa sẽ đến phòng thí nghiệm, - viên phicông nói - Hai phút nữa chúng ta sẽ có mặt ở đó. Langdon đưa mắt tìm đai an toàn nhưng vô vọng. Sao không là 3 phút để mình còncó cơ sống sót nhỉ? Chiếc xe tăng tốc. - Ông có thích nhạc Reba không? - Viên phi công vừahỏi vừa nhét cuốn băng cát-sét vào hộc. Một giọng nữ cất lên. "Đó chỉ là nỗi sợ cô đơn…"
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Chương 7
Khi không có mặt Maximilian Kohler - Tổng Giám đốc CERN, người ta còn gọi ông là Konig - Ông vua. Danh hiệu này khiến mọi người cảm thấy sợ hãi hơn là tôn kính đối với một người cai trị đầy quyền lực ngồi trên ngai vàng - chiếc xe lăn. Mặc dù ít người được tiếp xúc riêng với ông ta, nhưngcâu chuyện khủng khiếp vì sao ông ta tàn tật thì ai ở CERN cũng biết, và một số ít người cằn nhằn về tính khí gay gắt của ông… chứ không phải niềm đam mê khoa học thuần tuý. Dù mới tiếp xúc với Kohler, Langdon nhận ra ngay, giámđốc Kohler luôn tự mình giữ khoảng cách. Anh phải đi rấtnhanh mới theo kịp chiếc xelăn chạy bằng điện của Kohler khi họ im lặng tiến đến cửa chính. Chiếc xe lăn này không giống bất cứ chiếc nào mà Langdon từng nhìn thấy - nó được trang bị nhiều thiết bị điện tử gồm hệ thống điện thoại đa đường dây, hệ thống nhắn tin, màn hình máy tính, thậm chí cả máy quay camera nhỏcó thể tháo rời. Nó thực sự là trung tâm chỉ huy di độngcủa vua Kohler. Langdon bước qua cánh cửadẫn vào sảnh chính rộng lớn của CERN. Nhà thờ kính, Langdon đăm chiêu, ngước mắt nhìn lên trời. Phía trên, mái nhà kính màu xanh nhạt lấp lánh dưới ánhmặt trời ánh lên những tia nắng, tạo ra các tia có dạng hình học trong không gian, mang lại cảm giác về một gian đại sảnh kỳ vĩ. Nhữngvệt tối góc cạnh buông thõng tựa như những đường vân cắt ngang bức tường ốp gạch trắng, rồi phủ xuống nền nhà lát đá cẩm thạch. Không khí sạch sẽ, thoáng mùi thuốc khử trùng. Một nhóm các nhà khoa học đang vội vã đi tới đi lui, bước chân họ dội vào khoảng không. - Lối này, ông Langdon! - Tiếng ông ta vang lên như một chiếc máy, giọng nói cứng nhắc, khô khan y như vẻ ngoài nghiêm nghị của ông ta. Kohler húng hắng hovà lau miệng bằng chiếc khăn mùi xoa trắng, trong khi đôi mắt xám cô hồn nhìn chằm chặp vào Langdon. - Nào, hãy nhanh chân lên. - Chiếc xe lăn dường như muốn lao vút đi trên sàn nhà ốp đá. Langdon cứ bước theo ông ta, đi qua những dãy hành lang tưởng như vô tận. Mỗi dãy hành lang đều rất sốngdộng. Các nhà khoa học trông thấy Kohler đều tỏ vẻngạc nhiên, đưa mắt nhìn Langdon như muốn hỏi anh ta phải là người thế nào thì mới được ưu ái đến vậy. - Tôi rất xấu hổ khi phải thú nhận rằng, - Langdon đánh bạo lên tiếng, cố gắngbắt chuyện. - Tôi chưa bao giờ nghe nói đến CERN cả. - Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, - Kohler đáp, câu trả lời gấp gáp của ông ta nghecó vẻ cay nghiệt - Đa số người Mỹ không xem châu Âu là cái nôi của những nghiên cứu khoa học. Họ chỉcoi chứng tôi là một khu vựcbuôn bán kỳ dị - một quan niệm kỳ quặc nếu ông nhìn lại quốc tịch của những người như Anhxtanh, Galieo hay Newton.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 8
Cùng Kohler ra khỏi cổng hậu tổ hợp chính của CERN đứng ngắm ánh mặt trời Thuỵ Sĩ ảm đạm, Langdon thấy mình như được về nhà.Cảnh vật trước mắt anh trông giống như khu nội trú Ivy League(1). Một con dốc phủ đầy cỏ dẫnxuống lối đi rộng phía dưới,nơi những rặng cây maple(2) điểm xuyết bốn góc sân tiếp giáp với khu nhà ở xây bằng gạch và những lối mòn. Những con người trông có vẻ uyên bác,tay ôm hàng chồng sách đang nhộn nhịp ra vào toà nhà như góp phần làm tăng không khí của một trường đại học, hai nhân vật tóc dàiăn mặc kiểu hippy ném dĩa Frisbee(3) qua lại cho nhau trong khi đang thường thức bản Giao hưởng số bốn của Mahler phát ra từ cửa sổ khu nội trú. - Đây là khu nhà ở của chúng tôi, - Kohler giải thíchkhi ông ta tăng tốc xe lăn tiến xuống đường mòn về phía toà nhà. - Chúng tôi có trên 3000 nhà vật lý học ở đây. Chỉ riêng CERN đã thu nạp hơn một nữa số nhà vật lí hạt cơ bản trên thế giới - những bộ óc thông minh nhất - người Đức, người Nhật, người Ý và Hà Lan. Các nhà vật lí này đại diện cho hơn 500 trường đạihọc và 60 quốc gia trên thếgiới. Langdon ngạc nhiên. - Họ làm thế nào để giao tiếp được với nhau? - Dĩ nhiên là họ dùng tiếng Anh. Đó là ngôn ngữ toàn cầu của khoa học. Langdon luôn nghe thấy người ta nói rằng Toán học mới là ngôn ngữ toàn cầu của khoa học, nhưng anh quá mệt mỏi nên không muốn tranh luận. Anh ngoan ngoãn đi theo Kohler xuống dưới đường. Đi được nửa đường, họ gặp một thanh niên chạy bộ qua. Trên áo phông của anh ta có dòng chữ: KHÔNG GUT, KHÔNG VINH QUANG! Langdon nhìn anh ta ngạc nhiên: - Gut là gì? - Thuyết thống nhất chung,Kohler châm biếm - Học thuyết về vạn vật. - Tôi hiểu, - Langdon nói nhưng chẳng chú ý gì cả. - Ông có biết vật lí hạt cơ bản(4) không, ông Langdon? Langdon nhún vai: - Tôi biết vật lí học đại cương - cơ thể rơi tự do, đại loại như thế. - Những năm tháng kinh nghiệm của môn nhảy cầu đã làm anh lưu tâm đặc biệt tới sức mạnh kinh ngạc của gia tốc rơi tự do. - Nghiên cứu vật lí hạt nguyên tử, đúng thế không?