Con hẻm này là đường tắt từ bến xe buýt của trường đại học dẫn tới giảng đường Rạng Đông, đồng thời nó cũng là con đường ăn vặt của các sinh viên. Nó có đủ mọi thứ, từ các quán cafe cho tới quán ăn, thậm chí là quán net. Điều đó cũng có nghĩa là nơi này luôn có người, thậm chí là khá đông nữa, và có thể dễ dàng đoán được khi màn sương đỏ xuất hiện họ gặp chuyện gì. Và tôi đang phải đối diện với những con người bất hạnh ấy.
Họ đứng đó lặng lẽ, không một cử động, như những bức tượng quái dị. Những Kẻ Vô hồn hành xử rất kì lạ, dường như bọn chúng không thấy tôi. Có lẽ vì bọn chúng không có mắt, nhưng vì sao con lúc nãy lại có thể tấn công tôi nếu không thấy tôi chứ nhỉ? Vì tôi đã ném đá về phía nó sao? Vậy là chúng phản ứng với âm thanh rồi.
Thử lại lần nữa, tôi chọn một con tách xa đám đông và gần tôi nhất, nó cũng phải cách tôi gần mười mét. Tôi ném một cục đá về phía bên cạnh nó, và con quái vật liền quay đầu về phía cục đá và chậm rãi bước về phía đó. Hiệu quả thật rồi!
Cứ như vậy tôi dẫn con quái vật tách xa đồng bọn nó ra và tới gần tôi. Sau đó tôi âm thầm vòng qua sau lưng nó, rón rén tiếp cận. Tôi sẽ đâm cây kéo vào cổ nó từ đằng sau và kết thúc gọn lẹ.
Sẽ rất dễ dàng thôi.
Từng bước một tôi tới gần con quái vật. Nó vẫn đứng yên tại chỗ và nhìn vào hư không, và tôi thì nín thở nhẹ nhàng tới gần nó. Rồi cho tới khi tôi chỉ còn cách nó vài mét...
Đột nhiên con quái vật quay đầu lại.
Cả cái cổ của nó vòng 180 độ về phía sau, khuôn mặt kinh tởm của nó hướng thẳng về phía tôi. Ngay lập tức cái cảm giác kiệt sức xuất hiện, như thể toàn bộ không khí trong phổi tôi đang bị hút về phía khuôn mặt ấy. Hoàn toàn dựa vào bản năng sống còn, tôi đâm đại cây kéo vào người nó. Cây kéo ghim vào sườn con quái vật, hầu như không ảnh hưởng gì tới nó.
Hoảng loạn và không kịp suy nghĩ, tôi đập đầu vào mặt nó.
CỐP!!
Trán tôi đau nhức đến mức rướm nước mắt, nhưng cái cảm giác kiệt sức liền biến mất. Tôi liền giựt cây kéo ra khỏi sườn nó và lần này ngắm kĩ hơn, đâm vào cổ con quái vật. Con quái vật vùng vẫy tấn công tôi, nhưng vì tôi đang ở sau lưng nó nên nó không thể với tới được, và tôi không định cho nó cơ hội xoay người.
Tôi tông ngã con quái vật và ngồi đè lên lưng nó, cầm lấy cây kéo và không ngừng đâm vào cổ nó. Một cú lại một cú, máu đỏ bắn ra từ cổ nó dính lên mặt tôi, bắn vào người tôi, và chả mấy chốc con quái vật ngừng giãy dụa. Một kí tự trong suốt bay ra từ người nó và tôi liền chụp lấy nó.
Một Nguyên loại Sức mạnh nữa, và lần này nó có giá trị 0.2 điểm lận.
Tôi bắt đầu lục lọi túi quần của con quái vật. Sau khi bị tấn công bởi Kẻ Vô hồn lúc trước, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, và đây là lúc chứng thực. Trong túi quần của con quái vật tôi dễ dàng tìm được một cái ví và trong đó là một chứng minh nhân dân.
Đúng như tôi nghĩ, cái thứ này từng là người nhưng đã bị một Kẻ Vô hồn khác hút mất linh hồn. Nghĩ tới việc tôi mém chút nữa là trở thành cái thứ giống vậy khiến tôi buồn nôn vô cùng. Biến khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của tôi thành cái thứ trông như bãi phân trâu trét lên thế này ư?
Thật may mắn. Thế nhưng chỉ dựa vào may mắn tôi không nghĩ mình sẽ sống lâu được, tôi cần thứ gì đó chắc ăn hơn. Tôi cần trở nên mạnh hơn.
Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh mình xem có thứ gì có thể dùng làm vũ khí tiện tay hơn cây kéo không, vì nó quá ngắn và đòi tôi phải tới sát người kẻ thù. Ở bãi rác ven đường, tôi lượm được một khúc gỗ trông như đã từng là một cái chân bàn. Nó dày nhưng đủ để tôi cầm bằng một tay, cứng cáp và không quá nặng với tôi, cộng thêm việc nó dài bằng cánh tay tôi cho tôi phạm vi tấn công rộng hơn.
Với vũ khí thích hợp trong tay, tôi trở lại với công việc mình đang định làm – dọn đường. Tôi không còn sợ hãi những con Vô hồn đứng tách biệt nữa, bọn chúng chỉ biết có một chiến thuật là lao thẳng vào thôi nên tôi với khúc gỗ trong tay lại có lợi thế hơn rất nhiều. Bắt chước cú vung của vận động viên bóng chày, mỗi cú đập của tôi đều tạo ra một âm thanh rất tàn bạo. Còn khi gặp những con Vô hồn đứng gần nhau, tôi sẽ tránh chúng đi, hoặc nếu chúng chắn hết đường thì tôi sẽ dùng tiếng động lùa chúng ra chỗ khác.
Ban đầu tôi không thể giải quyết kẻ thù chỉ bằng một đòn dù trúng ngay đầu, nó chỉ bị đập cho mất thăng bằng và tôi phải bồi thêm vài cú nữa. Thế nhưng sau khi tôi đã giải quyết vài con và thu được khoảng 3 điểm Sức mạnh, sự thay đổi dần rõ rệt.
Tôi không còn phải đánh bồi thêm nữa, cú đập của tôi đã có thể khiến sọ của chúng lõm vào và lập tức giết kẻ thù. Một cú vung và kết thúc mọi chuyện.
Tôi dần dần làm quen với việc các thứ đỏ và trắng văng ra khi tôi đập vào đầu kẻ thù. Ban đầu nó thật kinh tởm, dù cho khuôn mặt chúng có biến mất thì không thể phủ nhận chúng đã từng là con người, và cái suy nghĩ tôi đang giết người khiến tôi phát bệnh. Tôi ước gì mình có thể nôn ra, có lẽ nó sẽ làm tôi dễ chịu hơn nhưng không thể.
Rồi tôi bắt đầu quen dần với cảm giác này. Cái cảm giác muốn bệnh biến mất, thay vào đó tôi bắt đầu đếm số Nguyên mình kiếm được. Kẻ Vô hồn không chỉ rớt ra Nguyên loại Sức mạnh mà còn có cả Sức chịu đựng nữa. Thường thì chúng chỉ có 0.1 điểm, tuy nhiên lâu lâu lại xuất hiện 0.2 Nguyên và chỉ một lần duy nhất tôi thấy được một Nguyên có giá trị 0.3.
Tôi chậm rãi nắm được đặc tính của Kẻ Vô hồn sau nhiều lần thử nghiệm. Chúng không thể nhìn thấy nhưng có thể nghe rõ ràng và sẽ luôn di chuyển về nơi phát ra âm thanh. Ngoài ra chúng cũng có một loại bản năng đặc biệt để có thể phát hiện ra tôi dù cho chúng không thấy, cứ mỗi lần tôi bước vào phạm vi khoảng hai hay ba mét quanh chúng là lập tức bị phát hiện và tấn công. Không phải nhờ âm thanh gì hết, bọn chúng chỉ biết tôi đến gần mà thôi, như thể chúng cảm nhận được linh hồn tôi vậy.
Vừa di chuyển tôi vừa tìm cách tránh bước vào phạm vi cảm ứng của đám đông Vô hồn, bởi tôi chắc chắn rằng mình không thể chống lại khi cả chục con cùng lao lên một lúc. Chúng phản ứng theo âm thanh nên mánh ném đá luôn có tác dụng, và tôi có thể né được phần lớn kẻ thù.
Và rồi khi tôi đi ngang qua kí túc xá, tôi nghe thấy ai đó gọi mình. Nhỏ, nhưng khi mọi thứ quanh tôi quá tĩnh lặng thì tôi lại nghe được rõ ràng, và nó phát ra từ kí túc xá. Quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, tôi nhìn thấy người sống sót.
Chap đây
P/s: tiến độ sẽ chậm lại từ đây (học hành, kiểm tra các kiểu)
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Họ trốn trong phòng của mình và khóa cửa lại nên lũ Vô hồn không vào được, và tôi thấy biểu cảm mừng rỡ trên mặt họ khi nhìn thấy tôi. Tôi nghĩ họ muốn hét lên cầu cứu nhưng không dám vì sợ thu hút sự chú ý của Kẻ Vô hồn, bởi tôi thấy vài căn phòng ở tầng trệt có cửa phòng bị đập tan rồi. Thay vì hét lên cầu cứu, tôi thấy có người đã chuẩn bị một tờ giấy A4 và viết lên đó chữ “CỨU VỚI” thật to.
Nhanh trí nhỉ.
Tôi nghĩ tới việc cứu mấy người này, họ chỉ khoảng mười người mà thôi, nhưng tôi chần chừ. Mười người cũng không ít một chút nào, và một đám đông sẽ khó di chuyển âm thầm hơn. Chưa kể tới việc tôi phải tìm cách giết hết lũ Vô hồn và lấy hết Nguyên của chúng, tôi không thể trực tiếp làm điều đó khi họ đang nhìn mà không phải giải thích, và sau khi giải thích thì họ cũng sẽ tìm cách giết lũ Vô hồn và lấy Nguyên của chúng.
Không, không có chuyện đó đâu. Tôi sẽ cứu họ, nhưng sau khi tôi giải quyết hết lũ Vô hồn đã. Tôi công nhận suy nghĩ này của mình ích kỉ và vô tâm thật, nhưng có một con Rết Người đang rình mò bên Rạng Đông, và ai biết nó có phải là con mạnh nhất hay không. Nếu tôi muốn sống, tôi phải biến mình mạnh hơn nữa mới được, phải kiếm càng nhiều Nguyên càng tốt. Rồi sau khi không còn Vô hồn nữa thì mấy người kia tự động được cứu thôi.
Dù sao thì họ cũng đã núp tới tận bây giờ rồi, núp thêm một hai tiếng nữa cũng chả chết được đâu. Lũ Vô hồn sẽ không bị hấp dẫn nếu họ giữ im lặng, và mấy người này làm khá tốt việc đó.
Quan trọng là làm sao tôi có thể thịt hết lũ Vô hồn trước khi cứu họ. Sẽ tốn rất nhiều thời gian nếu tỉa từng con, thậm chí nguy hiểm bị hội đồng. Tôi cần cách nào đó có thể giải quyết bọn nó nhanh hơn và gọn hơn. Giá như tôi có kĩ năng AoE giống trong game, lùa một bọn vào rồi xả chiêu...
Trong lúc suy nghĩ miên man, tôi vô tình nhìn thấy mấy chiếc xe máy đậu cạnh kí túc xá. Không như mấy công trình kiến trúc bị một lớp thịt đỏ phủ lên hoặc bị tưới máu, chiếc xe này trông khá nguyên vẹn.
Eureka!!
Có lẽ tôi không có kĩ năng giống trong game, nhưng tôi biết cách nào để đạt hiệu quả tương tự! Và nó rất dễ dàng!
Mặc kệ ánh mắt van nài của mấy người sống sót, tôi tăng tốc độ di chuyển và chú trọng việc tránh né hơn. Tôi không muốn ngừng lại chỉ vì vài con mồi riêng lẻ, bởi nếu kế hoạch thành công thì tôi sẽ làm gỏi cả đám. Thay vào đó tôi sẽ dùng âm thanh để dụ bọn Vô hồn tránh khỏi con đường, tạo một lối đi rộng để tiện cho kế hoạch.
Trên đường đi tôi cũng đi ngang qua các kí túc xá khác của nữ, và lần này tôi cũng mặc kệ các tín hiệu cầu cứu ấy.
Rồi cho tới khi tôi bước ra khỏi con hẻm ấy và đi vào con đường lớn, chỉ số của tôi đã thay đổi rõ rệt.
Tên: Lý An Sức mạnh: 8.6 Nhanh nhẹn: 3.5 Sức chịu đựng: 7.8 Cảm nhận: 6.3 ~0~ Kĩ năng: Không đau đớn: giảm cảm giác đau đớn của cơ thể. Độ thuần thục: 0.6%
Nếu cần có một cột mốc để so sanh thì tôi đoán rằng trong khi người bình thường sẽ có các chỉ số trung bình là 5 thì các võ sĩ chuyên nghiệp sẽ khoảng 7,8 điểm và những người có kỉ lục Guiness sẽ tầm 10 điểm. Để người bình thường đạt tới mức độ của các vận động viên chuyên nghiệp sẽ tốn chục năm luyện tập vất vả trên phòng tập cùng với chế độ ăn uống gắt gao.
Và tôi đã rút ngắn khoảng cách mấy chục năm ấy chỉ trong hơn một tiếng.
Bước ra khỏi con hẻm, tôi thấy mục tiêu của mình: bãi giữ xe. Là bãi giữ xe giành cho sinh viên, nơi này chắc phải có trên trăm chiếc xe máy các loại. Ở đây tôi tìm thấy ba Kẻ Vô hồn, chắc từng là nhân viên giữ xe. Không chần chừ, tôi lao thẳng về phía chúng.
Nhược điểm đầu tiên của Kẻ Vô hồn là cách chúng cảm ứng, chỉ khi tôi bước vào phạm vi cảm ứng của nó thì nó mới phản ứng lại. Có nghĩa là dù tôi có lao thẳng vào nó thì nó cũng không biết cho tới khi tôi tới đủ gần. Nó cho tôi đầy đủ thời gian để tính toán cho cuộc tấn công của mình.
Nhược điểm thứ hai của chúng, chúng có mọi điểm yếu của con người. Cú đập đầu tiên của tôi nhắm vào đầu Kẻ Vô hồn gần nhất và lập tức giết chết nó. Con thứ hai lao tới, trước khi nó kịp chộp lấy tôi tôi liền giơ chân đạp thật mạnh vào ngực nó khiến nó ngã ngửa ra sau, chặn đường con thứ ba theo sau.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cái chiêu cũ rích thường thấy trong cảnh hành động lại có ích ngoài đời thực. Quả thật đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.
Tôi vung gậy lần nữa, một cú đập gọn gàng vào đầu con thứ ba tiễn nó theo bạn mình. Con cuối cùng bò dậy nhưng chưa kịp tấn công đã bị tôi bổ vào đầu. Mọi cú đập của tôi đều dùng toàn lực, và mỗi cú đều lập tức giết chết con mồi. Ba kí tự bốc cháy bay lên gồm một Sức mạnh và hai Sức chịu đựng, và tôi nhặt hết chúng.
Tôi nên đổi tên mình thành Bổ Đầu Đại Sư nhỉ? Tôi càng lúc càng quen tay việc này.
Dù sao thì sau khi giải quyết ba Kẻ Vô hồn, giờ đây bãi giữ xe chỉ còn mình tôi. THật tốt, như vậy tôi có thể thoải mái thực hiện kế hoạch của mình.
Đầu tiên tôi dắt xe máy của mình ra ngoài và đậu nó ở chỗ an toàn cách xa bãi giữ xe, đây sẽ là thứ duy nhất sót lại của bãi giữ xe. Sau đó tôi bắt đầu cạy yên từng chiếc xe lên, sau khi Sức mạnh của tôi đã tăng lên thì tôi thậm chí không cần dụng cụ, chỉ dùng tay không bứng yên xe lên mà thôi. Sau đó tôi đặt xe nằm xuống và dốc hết xăng ra mặt đất.
Tôi lặp lại điều tương tự với phần lớn mấy cái xe còn lại, một vài chiếc tôi không đổ ra hết mà giữ nhiều xăng bên trong. Chỉ khi đã hết xe để phá thì tôi mới ngừng lại, hài lòng bước ra bãi giữ xe.
Giờ tôi cần lửa... Nhìn trên mặt đất tôi thấy vài mẩu thuốc lá còn sót lại ở cổng bãi giữ xe, vậy có nghĩa là có nhân viên hút thuốc, và khi tôi lục hết túi họ thì tôi dễ dàng tìm được một cái bật lửa. Tôi nhét nó vào túi quần, sau đó lột áo mình ra và kiếm một tảng đá phải mà bọc lại, sau đó nhúng một góc vào xăng.
Cái bẫy đã hoàn thành, giờ tới lúc dụ mồi.
Rất đơn giản, tôi trở lại con hẻm ấy, trở lại gần khúc cuối hẻm luôn, chỗ giáp với giảng đường Rạng Đông ấy, và tôi móc điện thoại của mình ra, chọn một bài nhạc Rock hoành tráng và vặn âm lượng lên hết cỡ. Burn It Down của Linkin Park có vẻ phù hợp với yêu cầu, và tôi bật nó lên, sau đó tôi bắt đầu chạy.
Cảm giác hoàn toàn khác trước đây. Tôi chạy nhanh hơn trước rất nhiều, thậm chí nhanh hơn nhiều so với lũ bạn chuyên chơi thể thao trong lớp, và tôi không cảm thấy mệt chút nào. Sự kết hợp giữa sức mạnh đôi chân và thể lực dồi dào khiến tôi không khác gì vận động viên điền kinh cả, và điều này càng làm cho bước tiếp theo của kế hoạch trở nên chắc chắn hơn.
Tôi chạy và chạy, cảm giác gió mát lướt qua người thật sự rất sảng khoái. Tôi không còn lẩn tránh lũ Vô hồn nữa, tôi cố ý chạy ngang qua chúng khiến chúng rượt theo tôi, Tôi làm điều tương tự với lũ Vô hồn đứng trước mấy kí túc xá, thậm chí tôi còn cố ý đảo lại vài vòng để lùa càng nhiều càng tốt. Bọn chúng nhanh đấy, nhưng chỉ là người thường mà thôi, trong khi tốc độ của tôi đã có thể so sánh với vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Chả mấy chốc sau lưng tôi là một đám đông quái vật, gần như toàn bộ lũ Vô hồn ở trong con hẻm và trong các kí túc xá đều rượt theo tôi.
Nó cũng vui đấy, cảm giác hồi hộp khi bị một đám quái vật rượt và cảm giác kích thích hưng phấn khi biết chúng không thể nào chạm tới mình, nó khiến tôi bật cười. Vừa chạy vừa cười như một thằng điên, tôi dẫn chúng thẳng vào bãi giữ xe.
Bởi vì tôi chạy nhanh hơn chúng nhiều nên phải một chút nữa bọn Vô hồn mới tới, và tôi lợi dụng thời gian này để ném cái điện thoại vào giữa bãi giữ xe, sau đó leo hàng rào ra ngoài và kiếm chỗ núp.
Không lâu sau bọn Vô hồn ùa vào bãi giữ xe, bọn chúng đã mất dấu tôi nhưng vẫn còn nghe được tiếng nhạc xập xình nên bám theo nó. Ở một chỗ an toàn, tôi đợi cho tới khi toàn bộ đã chui vào bãi giữ xe. Quá trình này mất gần mười phút, và khi đã chắc chắn hết sạch rồi, tôi hành động.
Châm lửa vào cái áo, tôi ném thẳng nó vào bãi giữ xe. Bọc cái áo quanh cục đá khiến tôi dễ ném hơn nhiều, và nó bừng cháy thành một quả cầu lửa trên không. Ngay sau khi tôi làm vậy lập tức tôi quay lưng lại bãi giữ xe.
Giờ thì tôi muốn nói lúc ấy mình ngầu tới mức nào, màn hình sẽ quay chậm cảnh tôi thản nhiên bước đi khỏi vụ nổ và vươn tay lên chỉnh lại gọng kính, đằng sau tôi là một biển lửa đỏ rực.
Sự thực là ngay khi tôi quay lưng lại tôi liền chạy như một con chó nhìn thấy xương.
PHỪNG!!ĐÙNG!! ĐÙNG!!
Đầu tiên là âm thanh của biển lửa bừng lên, kèm theo đó là tiếng các chiếc xe máy phát nổ, và cuối cùng là làn sóng nhiệt đẩy văng tôi té dập mặt trên mặt đất. Lồm cồm bò dậy, tôi chỉ nghe một tiếng VÍU sượt qua tai mình và kèm theo một cảm giác bỏng rát, mở mắt ra tôi chỉ thấy một mẩu sắt cắm vào mặt đường ngay sát đầu tôi.
Tự nhắc nhở bản thân, làm gì thì làm, đừng bắt chước trong phim là được.
Nhìn lại tác phẩm của mình tôi âm thầm cảm thấy tự hào. Kế hoạch diễn ra trơn tru hoàn hảo, một đống Kẻ Vô hồn bị nướng cháy trong ngọn lửa mãnh liệt ấy và tôi có thể thấy rất nhiều Nguyên đang lơ lửng trong không khí. Thật sự thành công!
Nhưng làm thế quái nào mà tôi có thể nhặt đống Nguyên đó nhỉ?
Không còn gì để làm, tôi chỉ ngồi trên xe máy của mình và chờ cho lửa tắt. Hi vọng nó sẽ tắt nhanh một chút...
Chương siêu dài... có lẽ , ngoài lề tí cơ mà tui mới tạch môn hóa...
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Kế hoạch của tôi... không hoàn chỉnh. Tôi thừa nhận là mình chưa tính tới việc tiếng nổ sẽ thu hút các sinh vật khác đến đây và buộc tôi phải trốn. Trốn đằng sau các bụi cây, tôi nhìn thấy những con quái vật đáng sợ hướng tới bãi giữ xe.
Đầu tiên là con rết người Ghen Tỵ, ngay khi tôi nhìn thấy nó tôi lập tức cố hết sức thu mình nhỏ hơn, cố núp thật gọn đằng sau bụi cây của mình. Lần thứ hai nhìn thấy nó tôi vẫn cảm thấy buồn nôn không kém gì lần đầu. Thế nhưng nó không phải sinh vật đáng sợ nhất ở đây.
Một con quái vật khác xuất hiện, Tham Ăn. Nó trông như một gã mập khổng lồ trần truồng không đầu cao hơn ba mét, khắp người toàn là các ngấn mỡ, ở vị trí cổ nó là một cái miệng rộng đầy răng, thậm chí trên người nó cũng nứt ra mấy cái miệng khác. Da của nó sần sùi và đầy bọc mủ, và mỗi lần nó bước đi chất dịch vàng chảy ra từ mấy cái miệng trên người nó xuống đất khiến mặt đất bốc khói như bị xối acid.
Tiếp theo là một con quái vật lông lá với cái đầu dê tên là Tham Lam. Nó cao tới hơn hai mét, đứng trên hai guốc sau và vác trên lưng mình một cái bao lớn làm từ da mặt người, cái bọc căng đầy không biết chứa cái gì, nhưng các khuôn mặt trên cái bọc ấy liên tục lẩm bẩm “ nhiều nữa, nhiều nữa”.
Cuối cùng là một con quái vật khác cũng khổng lồ không kém tên là Phẫn Nộ. Nó cao không kém Tham Lam và là sinh vật giống người nhất, với khuôn mặt bị che lại bởi một tấm sắt, một tay cầm một cái rìu chiến đẫm máu và tay còn lại trông giống như một cái lưỡi hái của bọ ngựa. Về mặt ngoại hình thì đây là con quái vật kém đáng sợ nhất, thế nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác mình thà đối đầu với con rết Ghen Tỵ còn hơn đụng phải Phẫn Nộ.
Bốn con quái vật kinh khủng, bốn con trùm của khu vực. Tất cả bọn chúng đều tụ tập ở trước bãi giữ xe bị đốt cháy, và tôi thì đang núp gần đó. Tại sao vậy hả trời?! Chỉ một con rết thôi mà tôi đã sợ tái mặt rồi, lần này bu tới ba con khác còn nguy hiểm không kém, tôi muốn khóc rồi nè!
Nằm im sau bụi cây, tôi cố gắng làm mọi cách để giảm sự tồn tại của mình. Dùng kĩ thuật Tàng Hình tôi học được mỗi khi giáo viên gọi lên bảng, tôi thở thật chậm, núp thật kĩ và hầu như không cử động chút nào, cùng lúc đó không ngừng lẩm nhẩm trong đầu.
Mình là không khí, mình là không khí, mình là không khí.
Cùng lúc ấy tôi lại suy nghĩ, nếu như đã có Ghen Tỵ, Phẫn Nộ, Tham Ăn và Tham Lam rồi, vậy chẳng phải sẽ còn ba tội lỗi nữa sao? Vậy trùm ở khu vực này là đại diện cho bảy tội lỗi của loài người à? Nghĩ tới việc vẫn còn ba con quái vật đáng sợ khác ở trong trường mà tôi không biết chỗ nào, tôi cảm thấy mình thật may mắn chưa đụng tới chúng.
Bốn con quái vật khi nhìn thấy nhau lập tức đứng lại và tôi cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng. Cũng không phải lúc trước không căng thẳng, chỉ là bây giờ còn căng thẳng gấp trăm lần, như thể tận thế sắp tới vậy.
Và rồi Phẫn Nộ gầm lên.
Như một tín hiệu, lập tức cả bốn con quái vật liền làm ra cử động của mình. Phẫn Nộ vung lưỡi rìu của mình, chém ra một cột lửa về phía Tham Lam khiến con dê vội vã cầm cái bọc da người ra đỡ. Ngọn lửa lập tức biến mất khi chạm vào cái bọc của Tham Lam, lập tức con dê nhân cơ hội ấy quay đầu bỏ chạy. Phẫn Nộ gầm lên giận dữ và phóng theo sau con mồi, mỗi bước chân của nó khiến mặt đường vỡ tung ra và chỉ trong nháy mắt cả hai đã biến mất.
Cùng lúc ấy Ghen Tỵ và Tham Ăn lao vào nhau. Ghen Tỵ có kích thước lớn nhất cả bọn, tuy nhiên kích thước của nó giờ đây trở thành nhược điểm khi Tham Ăn bám lên người nó và những cái miệng của nó không ngừng gặm lấy Ghen Tỵ. Không cam tâm chịu trận, cơ thể con rết dần thay đổi, những con người bất hạnh dính trên người con rết đột nhiên ngồi dậy và chụp lấy Tham Ăn, không ngừng cấu xé nó, khiến cho chất lỏng màu vàng trong người Tham Ăn văng ra khắp người Ghen Tỵ. Cả hai con quái vật rú lên đau đớn, con rết quằn quại cố hất kẻ thù trên lưng mình ra nhưng vô vọng.
Thế rồi con rết lao vào bãi giữ xe đang cháy phừng phực và lăn lộn trong đó.
Cả hai con quái vật đều dính xăng trên người và không ngừng bốc cháy nhưng con rết lại có lợi thế về kích thước, ngọn lửa trên người nó không thấm thía gì với cơ thể khổng lồ của nó, còn Tham Ăn thì bị cháy nặng và buộc phải nhả con rết ra. Chớp lấy cơ hội ấy phần đầu con rết liền mở ra và nuốt chửng lấy Tham Ăn chỉ trong một cú đớp. Sau đó con rết lăn lộn vài vòng nữa để dập tắt đám cháy trên người và thản nhiên bò đi chỗ khác.
Cuối cùng chỗ này chỉ còn mình tôi đang núp sau bụi cây, vẻ mặt ngu ra vì những gì mình vừa thấy.
Có gì mấy bác góp ý để tui sửa đổi và cải thiện
Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.