Hai người cười rất vui vẻ,căn phòng trong giâylát trở nên rộn rã.
Qua một lúc,khổ sở lại hiện lên trên khuôn mặtDoãn Đường Diêu.
"Ưu,mình lo....."
"Sao vậy?"
Doãn Đường Diêu im lặng.
Bùi Ưu mỉm cười,nhìn anh:"Cậu bây giờ đang khỏe mạnh,chỉ cần cẩn thận một chút,điều gì cũng có thể.Nếu như cô ấy thật sự là một cô gái tốt,thì đừng có do dự nữa,yêu đi...."
"Ừ...."
"Cậu đã cảm động trước cô ấy rồi."
"Mình không có!"Doãn Dường Diêu thiếu chút nữa nhảy lên.
"Được,được,cậu không có,"Bùi Ưu nhịn cười,"thế thì coi như cho cô ấy một cơ hội đi."
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
www.chiase123.com.Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.chiase123.com - Thế giới đích thực trên di động. M sửa ak nha
---------------------------------
Thật à----
Được không?
Chiếc khuyên lạnh lẽo được bàn tay nóng hổi làm ấm
........
"10.000 mét à?Mình thay anh ấy chạy."
Con đường chạy dài màu đỏ.
Bóng hình cô chìm trong bóng tối,chỉ khi cô chạy qua bóng đèn mới nhận ra.
.......
"Bài viết là của Doãn Đường Diêu!"
Cô đứng bật dậy,tiếng nói đầy vẻ cương quyết.
Anh nhìn thấy đôi mắt đó----
Trong sáng như nước trắng đen rõ ràng,mangđôi chút buồn,yếu ớt,nhưng lại cực kỳ kiên cường!
.......
"Tìm thấy cái khuyên,anh sẽ vui chứ?"Cơ thể cô đang run lên.
......
Cô im lặng nằm trên giường bệnh,mái tóc ngắn vẫn còn đôi chút ướt,khuôn mặt xanh xao,đôi môi tím ngắt.Cô đang ngủ,tay trái nắm chặt lại.
"Em tìm thấy rồi."
Chiếc khuyên trong bàn tay cô đột nhiên lóe sáng rực rỡ!
.........
Doãn Đường Diêu hít thở sâu,anh có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh.....
"Bịch!Bịch!Bịch!Bịch!...."
Buổi sáng.
Trước tiết học đầu tiên.
"Này,bạn vẫn chưa hết sốt,đi học làm gì!Nếu như bệnh càng nặng thì làm thế nào?!Uy Quả Quả ngồi cạnh Tiểu Mễ,nhìn cô.Thật không hiểu nổi,nghỉ học thì cứ nghỉ,dù sao bác sỹ cũng đã viết đơn bệnh rồi,sẽ không bị đánh dấu bỏ học mà.
Tiểu Mễ ho nhẹ,mở sách ra:
"Thầy giáo khi dạy sẽ bổ sung rất nhiều nội dung khác,chỉ dựa vào tự mình đọc sách sẽ bị thiếu hụt một số kiến thức."
"Này,tiết học này quan trọng,hay là bệnh của bạn quan trọng đây?"
"Mình không sao,chỉ còn 38 độ thôi,sẽ khỏi ngay thôi mà."
Uy Quả Quả khổ sở:
"Năn nỉ đấy,có đi học hay không có quan hệ gìđâu,bạn chắc chắn sẽ đủ điểm mà."
Tiểu Mễ mỉm cười lắc đầu:
"Chỉ có cố gắng,người học xuất sắc mới có thểlàm thiên sứ."
"Thiên sứ?"
Cái gì vậy?
"Tại sao bạn muốn làm thiên sứ?"
"Người ở bên người,hoa bên hoa,chim bên chim,thiên sứ cũng sẽ ở bên thiên sứ."Tiểu Mễ vừa đọc sách vừa nói.
Càng nói càng khó hiểu,Uy Quả Quả hai mắt mơ hồ.
Cửa phòng học bị đá mạnh!
Các sinh viên lại sững sờ quay sang nhìn.
Doãn Đường Diêu lạnh lùng,anh mặc bộ đồ đen,vai khoác chiếc ba lô to,ánh mắt không biểu cảm.
"Lại là hắn,thật đáng ghét!Tại sao gần đây hắnngày nào cũng đi học nhỉ?Không giống như trước đây ngày nào cũng bỏ học,mọi người đều được yên."Uy Quả Quả thì thầm.Cửa phòng học thường xuyên bị hắn đá,hậu cần đã phải đến sửa bốn,năm lần rồi.
Doãn Đường Diêu đứng đó,ánh mắt lạnh lùng dò xét khắp phòng học,sau đó bước thẳng đến.Uy Quả Quả mở to mắt,kinh ngạc.Cái gì?Anh ta đang đi về phía cô và Tiểu Mễ!
"Tiểu Mễ!"
Uy Quả Quả nói.Trời ơi,Doãn Đường Diêu lại muốn làm gì đây,anh ta vẫn hại Tiểu Mễ chưa đủ hay sao?
Khi Tiểu Mễ ngẩng đầu lên----
Doãn Dường Diêu vừa lúc bước đến trước mặt Tiểu Mễ.Ánh nắng sớm chiếu lên người anh,dáng người cao to của anh như bao vây lấy Tiểu Mễ.
"Cô đến đây làm gì!"
Giọng nói anh ta vừa hung dữ vừa lạnh lùng.
Tiểu Mễ sững người,bắt đầu ho:"Khụ....em đến học mà...."
"Doãn Đường Diêu,làm gì mà hung dữ như vậy!Anh hại cô ấy vẫn chưa đủ hay sao,hôm nay lại định giở trò gì để hại cô ấy nữa đây!Cho anh biết----"Uy Quả Quả nói liên hồi,tất cả sinh viên trong lớp đều quay lại nhìn.
"Bác sỹ nói cô phải nghỉ ngơi!"
Tiểu Mễ sững người.
Uy Quả Quả trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Các sinh viên trong lớp cũng vậy,trong giây lát không hiểu vì sao.Doãn Đường Diêu đang quan tâm đến Tiểu Mễ à?"
"Không học hành gì nữa,quay về ký túc!"Doãn Đường Diêu cầm cặp của Tiểu Mễ lên,thô lỗ nhét sách vở của cô vào cặp,nhét nhầm cả sách của Uy Quả Quả vào đó mà cũng không biết.
"Em.....em muốn đi học....."
Bàn tay Tiểu Mễ nắm chặt cặp sách,nói nhẹ nhàng.
Trên chiếc cặp sách màu trắng,bàn tay của Doãn Đường Diêu,bàn tay của Tiểu Mễ,khoảng cách không đến hai cen ti met.Anh muốn giật lấy cặp sách của cô,cô lại dùng sức giữ lại.
Doãn Dường Diêu hét lên:
"Này!Cô----"
Tiểu Mễ cười với cô.
Ánh mắt cô nhìn thẳng,đôi môi vẫn còn chút xám xịt,nhưng nụ cười rất có tinh thần.
"....Em thật sự không muốn nghỉ học...."
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô một hồi lâu.
Cuối cùng------
Anh nói:"Tùy cô!"Anh buông cặp sách của cô xuống!
"Cảm ơn."
Tiếng nói của Tiểu Mễ rất nhẹ nhàng,nhỏ đến mức chỉ có Uy Quả Quả bên cạnh mới nghe thấy,cũng chỉ có Uy Quả Quả nhìn thấy hình như sắc mặt Doãn Đường Diêu đột nhiên đỏ lên một chút.
Doãn Đường Diêu quay lưng bước đi.
Đột nhiên,hít sâu một hơi,biểu cảm của anh dường như đang tranh đấu.Anh lại quay người,mở cặp sách của mình,lấy từ bên trong ra----