Trang 1 ... 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16 ... 21 • Chuyển đến trang
ID Topic: 14237 • Có 36,142 lượt xem
Up top ! ! !
teo ca trym
(Nokia 7610/2.0)
_______________
[download=red]
†™•—»Trảm Phong Bang«—•™†[/download]
☆°。。☆°。。☆°。。☆
☆°。。☆°。。☆°。。☆
ThànhViên Phù Thủy Vĩ Đại :
kanris+++****+++
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤了九@/\/\ P|-|回/\/G 乃@/\/G
WOMEN IN THE ROCKING CHAIR
Tôi là Jeffrey Brown, tôi 14 tuổi, và tôi vừa mới chuyển tới một thị trấn nhỏ tên là Drakeville. Nó ở đâu đó của bang Dakota và khá là yên tĩnh. Tôi sống với mẹ, vì cha tôi đã qua đời do sử dụng ma túy quá liều một năm trước. Chúng tôisống trong một căn nhà nhỏ với 3 buồng ngủ, một phòng tắm, một căn bếp, phòng ăn và một phòng khách. Tôi ngủ cạnh phòng cho khách. Một Chủ nhật, tôi xin phép mẹ đi tới cửa hàng mua chút thức ăn về làm bữa tối. Mẹ đồng ý. Hôm đó trời nhiều sương, tôi chẳng nhìn thấy gì mấy, nhưng cuối cùng cũng đến được cửa hàng.
Trong cửa hàng chỉ có tôi và một bà nhân viên có tên là Betty. Bà ấy trông cứ như là người của thập kỷ 80, đôi mắt sáng quắc. Môi thì nẻ nứt còn mặt thì đầy nếp nhăn. Bà ấy trông thật là xanh xao với mái tóc màu xám. Tôi mua mấy thứ lặt vặt rồi ra tính tiền.
“$7.99” Bà ta nói với giọng khó nghe.
Tôi trả tiền rồi về nhà. Mẹ nấu bữa tối, rồi tôi đi ngủ sớm vì khá mệt sau bữa ăn. Tôi thiếp đi khá nhanh, trong mơ tôi thấy bà Betty:
“Chàng trai trẻ, mẹ cậu có khuôn mặt thật xinh xắn, nên ta đã lấy trộm bộ trang điểm. Ta thích đôi mắt của mẹ cậu, nên ta đã lấy cắp bút chuốt mi. Môi cô ta thật là mọng, nên ta đã quyết định lấy cắp vài thỏi son môi. Ta ngưỡng mộ thân hình ấy, nên ta CẮT BỎ ĐẦU MẸ CẬU !!!”
Tôi choàng dậy, mồ hôi toát ra như tắm. Với lấy đồng hồ: 3.31 sáng. Trăng chiếu vào trong phòng, nên phòng sáng hơn hẳn, chỉ trừ một góc tối. Trong góc tối ấy, tôi có thể thấy một người phụ nữ đung đưa trên một cái ghế đu.
“A-Ai đó?” Tôi hỏi.
“Đừng lo Jeff, là mẹ mà.” người phụ nữ trả lời.
“Oh” tôi thở phào.
“Ngủ tiếp đi con”… tôi lại thiếp đi.
Sáng hôm sau, chiếc ghế đu vẫn còn trong phòng tôi. Tôi tìm mẹ, xem mẹ có đang ngủ trong phòng ngủ không. Không có. Có tiếng TV xè xè trong phòng khách. Mẹ không có ở đó, hóa ra mẹ đang ở trong bếp. Mẹ đang đội cái mũ trùm Snuggie mà tôi tặng trong ngày sinh nhật.
“Mẹ đang nấu gì thế ? Thơm quá!”
“Món mới” mẹ đáp.
Tôi về phòng thay quần áo. Rồi quay về bếp, tôi thấy đầu của MẸ TÔI đặt trên đĩa. Hoảng loạn, tôi hét lên và cuống cuồng chạy đi, nhưng có bàn tay đã túm chặt lấy tóc tôi mà giật lại, kéo cái lưỡi của cái đầu ra mà nhét vào mồm tôi.
“TAO THÍCH BỀ NGOÀI MỚI NÀY”…
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
BACK AND FORTH, BACK AND FORTH…
“Ugh, con ghét mẹ” – tôi nói với mẹ tôi và chạy lên phòng. Rồi tôi ngồi xuống và khóc và ghào thét một lúc. Mẹ và tôi lại cãi cọ, và như mọi khi, tôi lại trốn vào trong phòng.
Sau khi đã trấn tĩnh lại, tôi lăn ra ngủ và tỉnh dậy 5 tiếng sau vào đúng nửa đêm. Vì nhà mất điện khi tôi lăn ra ngủ, vì thế tôi đã ngủ mà không bật đèn. Trong phòng tối om và nó khiến tôi sợ. Tôi quyết định là mình sẽ đi ngủ tiếp và khi tỉnh dậy, trời sẽ lại sáng thôi. Tôi mới chợp mắt được một chút khi bản thân cảm thấy một cái gì đó là lạ. Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua chân và mắt cá. Tôi lạnh hết cả xương sống. Cơn gió thật kì lạ, cứ như thể nó cứ thổi qua thổi lại, thổi qua thổi lại qua chân và mắt cả tôi vậy.
Tôi từ từ nhìn xuống chân. Có một tthứ gì đó, thứ gì đó…như thể…nhử thể…nhử thể một bóng người mờ mờ ảo ảo, không hiện rõ hẳn như những bóng ma trongphim kinh dị. Như thể… một phần của nó… đang phản chiếu một chút ánh sáng đâu đó, và đó là tất cả những gì bạn có thể thấy. Tôi chả biết mình nên giải thích thế nào nữa. Tôi không tài nào thở được. Nó đi tới rồi đi lui, đi tới đi lui xuyên qua chân tôi. Trông nó hơi giống một bé gái, khoảng 11, 12 tuổi…
Ngay khi có đủ dũng khí, tôi nhanh chóng bật công tắc đèn ở bên cạnh giường. Không có gì ở đó, không có gì hết…Tôi chạy đi lấy điện thoại và gọi bạn trai tôi tới giúp. Anh đến nhà và trấn an tôi. Tôi rất thích điều đó vì bất cứ người bình thường nào cũng sẽ bảo tôi điên và hãy đi ngủ tiếp đi.
“Devan, lấy cho em cái máy ảnh được không”-tôi hỏi nhỏ
“Huh? Tại sao?”-anh ấy hỏi lại
“Em muốn biết xem những gì em thấy có phải là thật không?” –tôi đáp
Anh đồng ý và chạy đi lấy máy. Khianh quay lại, tôi run rẩy cầm máy ảnh và chụp mấy tấm nơi mà “nó”đã từng đứng. Devan bảo rằng anh sẽ xem mấy tấm ảnh trước đểquyết định xem nó có phù hợp đểcho tôi xem không. Máy ảnh của tôi khá là cũ rồi, nên khi tấm ảnh được đưa ra, nó chỉ có một màu ghi, rồi mới dần dần hiện hình. Cầm nó trong tay, tôi thấy mắt anhmở to dần. Biết chắc là thứ xuất hiện trong ảnh, tôi nói với anh:
“Đưa cho em xem”
“Không” anh đáp và giằng lấy tấmảnh
Anh nhìn tấm ảnh một lần nữa, rồibất tỉnh.
Bối rối không hiểu tại sao anh không cho tôi xem hình, tôi cúi xuống và nhặt tấm ảnh lên. Tôi sẽ không bao giờ quên những gì tôi nhìn thấy, vào đêm 30 tháng 10 năm 2005 đó. Trong ảnh là một bé gái, ngồi trên ghế với vết xước và vết bầm khắp người, nở một nụ cười quái dị, tựa như một con búp bê. Trên tay cô bé là một con búp bê làm bằng vải vụn. Trông cô bé rất là quen… từ từ đã…Sarah…là Sarah thật ư? Đứa em gái chết từ 3 năm trước của tôi.Không thể nào, và thêm vào đó, con bé viết cái gì đó trên cánh cửa.
“Ở bên em vĩnh viễn, và em sẽ xóasổ những ai cản trở việc đó”
Lúc đầu tôi không hiểu, nhưng rồitôi cứng người lại. Sợ đến chết, tôitừ từ bỏ tấm ảnh ra khỏi tầm nhìnvà nhìn thấy bạn trai tôi, nằm ở dưới sàn… chảy máu khắp nơi. Anh ấy chết rồi. Và rồi tôi nghe thấy nó. Ai đó, thứ gì đó, đang đi tới đi lui, đi tới đi lui, đi tới đi lui…
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
JASON’S HOME
Nhà của Jason. Hắn gọi mọi người, chẳng ai trả lời, như mọi khi. Mọi người trong gia đình hắn thật là cố chấp, không cả thèm trả lời khi hắn gọi. Họ quá cố chấp, họ chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa. Có thể họ giận hắn, nhưng sao mà phải giận đến tận 2 tuần cơ chứ ?
Có vấn đề gì sao? Họ luôn giận hắn, nhưng không tới mức lờ hắn đi như thế này. Hắn thấy thật tuyệt vọng.
“Mẹ, sao mẹ không nói gì với con?” hắn nói, nhưng mẹ hắn vẫn cứ nằm trên giường. Bà vẫn đang bị ốm.
Rồi hắn tới chỗ bố. “Bố vẫn giận con sao?” nhưng bố hắn vẫn cứ ngồi im lặng ở ghế, đọc báo. “Bố, cà phê của bố nguội rồi kìa.”
Hắn tới trước cửa buồng tắm, gọi chị hắn. “Ê, Lizzie, chị lúc nào cũng tắm à. Thế mà lúc nào cũng vẫn hôi.” Hắn chẳng bao giờ ưa Lizzie, nhưng gì thì gì đó vẫn là chị hắn…
Chờ đã, Jason nghĩ, nếu có ai đó không lờ hắn đi, thì chắc hẳn đó là Bea, em gái hắn.
Hắn tới cái cũi. Ồ, Bea vẫn đang ngủ. Em bé ngủ cả ngày rồi. Mẹ cũng thế. Bố cũng chẳng đi làm. Còn Lizzie thì chẳng bao giờ tắm xong.
Tại sao?
Có chuyện gì xảy ra với họ à ?
Hắn vừa mới chơi với con mèo Collins của họ có một lúc mà họ đã giận đến thế sao ?
Họ thật là ngu ngốc, quá ngu ngốc mà.
Collins cũng ngu lắm, nó lười chảy thây. Nó chẳng cả muốn động đậy sau khi chơi ném đĩa.
Rồi hắn nhớ lần mẹ mắng hắn khi ném Collins lên cây.
Hắn nhớ. Hắn nhận ra món đồ chơi mà hắn hay dùng với con chó nhà hàng xóm – Lincoln, và nhớ cả Justin, bạn hắn.
Hắn chưa bao giờ đi chơi với gia đình hắn. Hắn tới chỗ bố, hỏi bố có muốn chơi với hắn không? “Không, dừng lại đi, bố không muốn chơi, dừng lại.” Nhưng mà hắn muốn chơi. Hắn cứ khăng khăng thế. Hắn ngồi đợi suốt.
Mẹ hắn tha thứ cho hắn cái tội với con mèo, nhưng mẹ hắn cũng không muốn chơi với hắn. Nhưng hắn cứ đòi chơi. Cả với chị gái hắn, Lizzie, cũng vậy. Bea nữa, con bé muốn chơi, nhưng mà nó nhanh mệt quá. Mọi người lười thật.
Hắn ước là mọi người hãy đi tắm đi, vì họ bốc mùi quá.
Hắn mong là bố sẽ gắn cái cổ lại, vì quả táo Adam của bố đang lồ lộ ra thế kia. Và mẹ hắn nữa. cái phổi đang đặt trên lồng ngực kìa, hắn chắc là mẹ cũng muốn hít sâu vào một hơi cho khỏe ra.
Còn Lizzie ở trong buồng tắm, sao chị ấy không lấy cái đầu đang nổi trong toilet mà lắp lại vào cổ nhỉ ?
À, phải rồi, đồ chơi của hắn !
Nó vẫn đang kẹt trong não của Bea. Giờ thì hắn nhớ ra rồi. Ừm, chắc là một ngày nào đó, mọi người trong gia đình hắn sẽ không lờ hắn đi nữa, và lại chơi với hắn và con dao yêu quí của hắn một lần nữa…
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
HIEROGLYPH
Mexico là một đất nước xinh đẹp, nhưng có một số nơi khác tại đây không được xinh đẹp cho lắm. Ở những thành phố vùng biên giới, tội phạm xảy ra khắp nơi và chính quyền tích cực vơ vét của cải của dân.
Tuy vậy, còn một thứ nữa được ít biết tới hơn, nhưng lại khủng khiếp đến nỗi mà tổng thống Mexico cũng phải để mắt tới, một sự kiện bị giấu kín, cho đến ngày nay. Gần đây, một quyển nhật kí được tìm thấy tại ngôi nhà mà sự việc nói trên xảy ra. Nó là bằng chứng cho việc sức mạnh siêu nhiên là một sự thật kinh hãi.
Trích dẫn từ nhật kí của AndersonMarlow:
Thứ 6 ngày 1 tháng 3 năm 2003: Tôi và con gái Julie tìm thấy nơi này, một tháng sau khi người vợ yêu quý của tôi qua đời. Ngôi nhà thật là xập xệ và ẩm ướt (và tôi thề là tôi thấy chuột chạy trong bếp) nhưng chỗ tồi tàn này là tất cả những gì tôi có thể chi trả được.
Thứ 7 ngày 2 tháng 3 năm 2003: Julie đã thích nghi được với cuộc sống ở đây và thậm chí làm quen được với nhiều bạn mới, nhưng mà quen với ai thì tôi cũng không biết chắc cho lắm. Miễn con bé hạnh phúc là được. Tôi cũng không biết tại sao nhưng nơi đây khiến tôi sởn gai ốc. Chắc là do stress đến từ việc dọn đến nơi ở mới thôi.
Thứ 2 ngày 4 tháng 3 năm 2003: Hôm nay hai bố con tôi đi mua sắm tại một cửa hàng tồi tàn ở phố, và điều kì lạ nhất đã xảy ra. Tôi nói với ông chủ quầy rằng chúng tôi vừa mới chuyển vào ngôi nhà đầu tiên phía tay phải vàông ta nhìn tôi với ánh mắt khác thường - cứ như thể ông ta đang nhìn thấy ma vậy. Ông ta còn dặn tôi hãy đóng chặt hòm thư của mình lại và bảo rằng có nhiều chuyện đáng sợ đã từng xảy ra ở nơi tôi sống. Nhưng ông ta chả nói đó là gì và tôi cũng chả để ý. Ông ta trông hơi điên điên.
Thứ 3 ngày 5 tháng 3: Tôi kiểm tra hòm thư hôm nay và vì lí do nào đó nó có một vật nặng ở bên trong. Tôi lôi nó ra và đó là một phiến đá. Trên đó có hình một cánh tay và một vết đỏ ở phía cẳng tay. Nhưng cũng vào ngày hôm đấy, Julie chạy vào khóc lóc với tôi. Tôi hỏi nó là có chuyện gì xảy ra và Julie đưa cho tôi xem cánh tay trái, với đầy vết bầm tím trên đó. Con bé đáng lẽ ra không được nhảy qua hàng rào cơ mà.
Thứ tư ngày 6 tháng 3: Mọi thứ càng ngày càng trở nên kì lạ. Một phiến đá với những chữ tượng hình kì lạ được khắc trên đó xuất hiện trong hòm thư của tôi. Cái này có hình một cánh tay phải với vết cào trên đó. Một tiếng sau, Julie lại chạy vào khóc lóc với tôi. Nhưng lần này, trên cánh tay phải của con bé có một vết cắt. Lạ thật. Thêm vào đó, tôi cũng đã điều tra tiểu sử của ngôi nhà và hóa ra đây từng là nơi mà nghĩ lễ hiến tế từng bộ phận của người được tổ chức. Chẳng lẽ ông lão bán hàng nói đúng.
Thứ bảy ngày 9 tháng 3: Thật là khủng khiếp. Thêm 3 phiến đá nữa xuất hiện trong hòm thư của tôi của tôi và số vết xướt và bầm tím trên người Julie càng ngày càng nhiều. Tôi còn không thể đưa con bé ra ngoài vì Julie bị biến dạng một cách thật khủng khiếp. Con bé sợ không muốn ra khỏi phòng và tôi cũng vậy. Đồng thời, những phiến đá được gửi tới ghép lại thành hình cơ thể con người. Nhưng vẫn còn thiếu một miếng - ở ngực. Tôi không muốn biết điều đấy có nghĩa là gì. Giờ chúng tôi chỉ chờ. Chờ cho miếng ghép cuối cùng được đưa tới.
Chủ Nhật ngày 10 tháng 3: Đáng nhẽ ra tôi phải nghe lời ông lão. Bởi vì con bé đã ra đi rồi. Julie của tôi. Con bé chết rồi. Miếng ghép cuối cùng được đưa đến, và chỉ trong chớp mắt, ngực con bé bắt đầu chảy máu, mắt con bé trở nên vô hồn. Tim của Julie đã bị cướp đi. Xé toạc ra từ chính ngực của con bé. Máu ở khắp nơi. Và giờ hòm thư lại đầy một lần nữa. Tay trái tôi bắt đầu chảy máu. Ai đó giúp tôi với.
(Phần cuối cùng của nhật kí không thể nào đọc được. Dòng chữ đã bị bao phủ bởi máu. Nhưng chúng ta có thể giả định được số phận mà Anderson phải chịu đựng. Nhất là khi người ta tìm thấy nhiều phiến đá khắc chữ tượng hình ở cùng nơi họ tìm thấy xác Julie).
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
THE BEDROOM ON THE SECOND FLOOR
Tôi 22 tuổi, tôi vừa tốt nghiệp ra trường, có trong tay một khoản khá khá từ công việc làm thêm mùa hè. Tôi đang tìm một nơi để định cư và nghĩ tới chuyện lập gia đình. Cho tới nay, tôi đã tìm được vài căn hộ ưng ý. Và tôi chọn căn ở New England. Tôi bay tới đó, xem xét căn nhà.
Tôi tìm được một căn hộ trong tòa nhà năm tầng với giá thuê khá rẻ. Tôi nghĩ là mình có thể ở tạm đây cho tới khi tìm được ngôi nhà thực sự khác. Ngay khi tôi nhận phòng, bà chủ nhà dặn tôi không được lảng vảng tới cái phòng ngủ ở cuối tầng 2. Hơi rùng mình, tôi bước vào nhà.
Đó là một căn phòng khá đẹp ở tầng 3, sơn màu đỏ và nâu. Đôi ở cạnh nhà tôi - anh chị Ardeni ngay lập tức chào mừng tôi tới khu nhà, và hứa sẽ chiêu đã tôi món bánh đặc biệt. Tôi sớm được vài người ở cạnh bên phát hiện ra và tán gẫu với tôi ở sảnh. Tôi gặp hết mọi người trong khu nhà, và sớm nhận ra rằng gần như mọi phòng đều có người thuê, trừ phòng 238 ở cuối tầng 2. Tôi nhún vai và trở về phòng.
Tôi choàng dậy đúng nửa đêm. Có rất nhiều tiếng thùm thụp ở phòng phía dưới, làm tôi thấy hơi sợ. Còn thấy rợn người hơn khi thực tế là phòng 238 là phòng ngay bên dưới phòng tôi ! Tiếng động đó kéo dài khoảng 10 phút rồi thôi. Tôi còn nghe thấy cả tiếng khóc đau đớn của một cô gái khi chuẩn bị ngủ lại...
Hôm sau, tôi thấy một khách trọ tên là Ray Jansen chạy vào sảnh, khóc thổn thức. Anh ta khóc rống lên, nói rằng cô vợ Mayella của anh ta đã biến mất. Lạ thật đây. Hôm qua tôi nghe thấy tiếng phụ nữ khóc ở phòng 238. Rồi sau đêm đó, tôi còn nghe thấy rất nhiều tiếng đập, tiếng khóc, tiếng kêu đau đớn phát ra từ căn phòng đó.
Một đêm, những tiếng động ấy trở nên không thể chịu đựng được. Tôi về phòng cùng với cô bạn gái Cherry. Chúng tôi đang đùa nhau, thì cái tiếng động quái đản ấy lại vang lên, Cherry thì lại tò mò. Và không hiểu sao, chúng tôi lại mò xuống, đứng trước cửa phòng 238.
Cherry phá cửa phòng. Tôi ước gì cô ấy đừng làm thế. Bên trong phòng treo đầy xác người, có cái trên trần, có cái ghim vào tường nhà. Ở giữa chính là bà chủ nhà. Bà ta nhìn chúng tôi, rồi nói: "Hãy là bé ngoan và đưa ta lọ máu, được chứ?"
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Bà ta ăn thịt người. Ực ực
(Nokia 300)
POCONG
Thử tưởng tượng bạn đang lái xe đêm thì bỗng nhiên bạn phải đạp phanh, bởi vì một cái xác, được quấn trong vải trắng và buộc bằng dây thừng, đang nhảy tới chỗ bạn. Thứ đó được gọi là một Pocong.
Mặt của Pocong tái xanh, khô quắt và thối rữa. Chúng có 2 lỗ đen, trống rỗng, nơi mà đáng nhẽ ra là mắt của chúng. Người ta thường nhìn thấy chúng ở những vùng quê, lang thang trong đêm, nhảy lên nhảy xuống như thể chúng đang tìm ai đó vậy. Mỗi cú nhảy của một con Pocong có thể xa tới 40 đến 50 mét. Đôi khi chúng còn lăn dưới đất nữa.
Trong tiếng Indonesia, “Pocong” là miếng vải liệm được dùng để quấn quanh xác chết trước khi đem chôn. Theo đạo Muslim, cái xác, sau khi quấn bằng vải liệm, sẽđược buộc bằng dây thừng ở 3 điểm: ở trên đỉnh đầu, quanh cổ và ở dưới chân.
Theo truyền thuyết kể lai, linh hồn của người chết ở lại trên dương thế trong vòng 40 ngày sau ngày mất. Hết thời hạn đó, những nút buộc này phải được tháo ra để linh hồn họ được siêu thoát. Nếu không, những xác chết này sẽ biết thành ma và nhảy khỏi ngôi mộ, trở thành một Pocong. Bởi vì chân của chúng bị buộc vào nhau, nên Pocong không thể đi lại bình thường mà chỉ có thể nhảy thôi.
Nếu bạn bắt gặp một con Pocong, thì nó sẽ không làm hại bạn, nhưng nó sẽ đi theo bạn đến bất cứ đâu. Pocong sẽ chỉ tấn công kẻ nào dám chặn đường của nó. Vì thế, nếu bạn không may gặp phải một con Pocong, thì đừng ngáng đường nó không bạn sẽ sớm phải hối hận. Có 2 cách để thoát khỏi một con Pocong, một là nằm xuống dưới đất giả chế, hai là bạn có thể thử tránh nó bằng cách chạy thật nhanh cho đến khi nó không nhìn thấy bạn ở đâu nữa.
Chỉ một khi những nút buộc ở trên xác Pocong được tháo ra thì linh hồn nó mới siêu thoát…
(Nokia c2-01)
------------
Những người đã like
Tolabocau bởi bài viết có ích này:
truth99
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Trang 1 ... 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16 ... 21 • Chuyển đến trang
Trả lời nhanh