Chap 1:
Lớp 12 rồi, thỉnh thoảng nó lại nhớ lại những kỉ niệm cũ năm lớp 10. Nó nhớ năm đó, một nụ cười - một nụ cười tỏa nắng đã làm con tim nó rung động.
Nó sinh năm 95, như bao đứa bạn khác, nó đăng kí thi vào trường THPT Chuyên năm 2009. Suốt cả kì nghỉ hè , nó đã học tập rất chăm chỉ để mong sao đạt được kết quả cao trong kì thi.
Ngày thông báo kết quả thi, nó lo lắng và bồn chồn, nó tự nhủ không biết mình có đỗ vào trường không nữa. Nó chờ đợi từng giây, từng phút, và rồi khi nhận được kết quả , nó gần như đã hét lên vì sung sướng : Nó đã đỗ trường chuyên rồi. Quả không phụ lòng mong mỏi, nó phi như bay về nhà và khoe với mẹ nó, người luôn động viên, quan tâm, chăm sóc nó trong đợt thi cử vừa qua :
- Mẹ ơi, con đỗ rồi, con đỗ rồi.
Nó nhảy tưng tưng khắp nhà, tay cầm tờ giấy vung vẩy cho bố mẹ, cho anh nó xem.
- Anh trước cũng học trường đấy, mày vào trường rồi thì phải cố mà học , nhớ chưa.
- Còn lâu mới bắt đầu học mà anh.
- Tao học qua trước mày nên tao biết, cứ làm theo lời tao đi, không thừa đâu.
Mặc kệ lời nói của anh mình, nó lên phòng, bật máy và viết ngay một status : " Đỗ rồi, đỗ trường chuyên rồi, vui quá ^^ "
Chỉ một lát sau, hàng loạt đứa bạn của nó vào like và cmt hỏi han tình hình. Nó vui quá, chỉ biết cmt hình mặt cười suốt thôi.
Đêm đó, nằm cạnh thằng anh mà nó cứ thao thức không ngủ được. Cũng phải thôi, nó mới 15 16 tuổi thôi mà, ban đầu nó nghe nói đỗ vào trường chuyên là rất khó, giờ nó đã thi đỗ , cảm thấy phấn khích là điều đương nhiên.
Cựa quậy một hồi thì nó làm thằng anh nó tỉnh giấc :
- Sao không ngủ đi, quậy gì lắm thế?
- Em không ngủ được.
- Mày lắm chuyện quá, chỉ là thi đỗ vào trường thôi mà sao phải ghê gớm thế?
Trước anh thi đỗ cũng chả làm như mày đâu.
- Anh kể về kỉ niệm của anh hồi đó đi.
- Xem nào, cũng mấy năm trôi qua rồi, không biết còn nhớ gì nữa không.
Anh nó blah...blah một hồi, sau đó chốt một câu :
- Vào trường đó nhiều gái xinh lắm, mày vào đó chưa biết chừng lại kiếm được bạn gái đấy.
- Em mới lớp 10 thôi, còn phải lo học, chứ ai như anh đâu.
- Haha. Để tao xem mày có thực hiện được không. Con trai chứ không phải thứ gì sắt đá, đến tuổi trưởng thành thì khác phải yêu thôi.
2 anh em nói chuyện suốt cả đêm , phải đến tận 3h, khi anh nó bắt ngủ nó mới chịu ngủ. Bất giác nó nghĩ đến chữ " Yêu " mà lúc nãy anh nó nói, vào trường mới liệu nó có biết " yêu " không nhỉ? Đối với một thằng suốt ngày cắm đầu vào sách vở từ nhỏ như nó thì có lẽ " yêu " là một khái niệm không tưởng.
Mải nghĩ, nó nhắm mắt ngủ từ lúc nào không hay.
******
Sắp đến ngày tựu trường, cái ngày mà nó mong chờ nhất.
Trước khi khai giảng, nó được thông báo cả trường phải đến tổng vệ sinh. Buổi sáng hôm đó, nó quần short - áo thun lên trường.
- Mày ăn mặc như này lên trường hả? ( anh nó kêu ca )
- Có sao đâu anh, trời nóng quá à.
- Tao chỉ lo lúc mày lên trường lại không có ai ăn mặc giống mày thôi.
- Xì, không sao.
Nó bỏ ngoài tai lời khuyên của anh nó, phi xe điện lên trường. Trong lòng nó phơi phới niềm vui,bạn mới , thầy cô mới, trường mới, nó vui giống như một đứa trẻ thích thú được tặng đồ chơi vậy.
Ấn tượng đầu tiên của nó khi bước vào trường là chiếc cổng trường : " Trường THPT Chuyên ", kế bên đó là chứng chỉ đạt chuẩn quốc gia của nhà trường.
- Làm gì mà đứng ngơ ra thế, vào trường thôi.
Nó quay đầu lại, thằng Tuấn, bạn thân của nó từ thời cấp 2 .
- Đâu, tao đang quan sát tổng thể trường thôi mà.
- Xời, có gì xem sau, giờ lên lớp đã.
Nó và Tuấn đều thi đỗ vào lớp 10A. Bỡ ngỡ trong từng bước đi, nó và Tuấn từ từ lên lớp.
2 thằng bạn kéo nhau xuống cuối lớp ngồi. Cũng phải thôi, mới vào đứa nào cũng lạ lẫm mà.
Ngồi được một lát thì cô giáo lên lớp và thông báo với lớp :
- Chào cả lớp. Đầu tiên cô xin chúc mừng các em đã vượt qua kì thi khó khăn để vào được trường. Cô xin tự giới thiệu, cô là Nga, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp ta trong năm nay. À mà đầu tiên chúng ta nên giới thiệu về bản thân mình chút nhỉ. Nào, mời em.
Cô chỉ ngay đứa đầu bàn, cứ thế, từng đứa, từng đứa đứng lên giới thiệu về mình. Đến lượt nó, ban đầu nó cũng hơi run, tuy nhiên về sau cũng bình tĩnh trở lại, nó dõng dạc nói :
- Thưa cô, em tên là T, sở thích của em là chơi thể thao, game online và một số hoạt động khác.
- Tốt lắm, mời T ngồi xuống. Bạn kế tiếp nào.
Sau khi thằng Tuấn giới thiệu xong, nó kéo xuống và thì thầm :
- Trời ạ. Tao cứ tưởng là khó khăn lắm chứ.
- Mày chỉ được cái giỏi tưởng tượng thôi.
- Thì tại thằng anh tao bảo là màn chào hỏi này căng nhất mà.
- Mày bị anh mày lừa rồi.
Nó ngẩn người ra, trời ạ, hóa ra nó bị anh nó trêu mà không biết.
- Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, xuống sân trường tập trung nghe phổ biến nội dung lao động đi.
Lúc này nó mới nhận ra sự sai lầm của mình.
Tuy trời có nóng nhưng cả trường không ai là quần short - áo thun như nó cả , thành ra nó thấy ngại kinh khủng. Giờ nó bắt đầu thấy ăn năn khi không nghe lời khuyên của anh nó.
- Ê. Tao xuống cuối ngồi, mày che cho tao nhé.
- Dở người thật, thôi mày ngồi cho yên đi, không khéo lại bị bắt lên thì khổ.
Suốt cả quãng thời gian ngồi ở sân trường, nó cứ ngồi rụp cả người xuống vì lo sợ. Híc, mồ hôi nó cứ túa ra ... Nó quay mắt nhìn khắp một lượt các dãy học sinh ngồi quanh mình. Bất chợt, ánh mắt của nó dừng lại ở một bạn gái - nó không hiểu sao bạn gái đó lại thu hút sự chú ý của mình. Nó đưa tay khều thằng bạn :
- Ê. Tuấn, mày có biết đứa kia là ai không? ( Chỉ chỉ )
- À. Đấy là Linh Nhi, hoa khôi của lớp 10B đó, mày không biết hả?
- Mẹ sư mày, vừa vào thì biết cái gì?
- Thông tin kém quá, Nhi nổi tiếng là xinh đẹp từ lúc lớp 9 rồi. Mà sao tự nhiên mày hỏi thế?
Mặc kệ lời nói của thằng bạn, nó quay sang mải mê ngắm nhìn Nhi. Nhi trông cao ráo và đầy nữ tính, mái tóc dài được làm xoăn một cách cẩn thận, đôi môi và đôi má ửng hồng vì ánh nắng. Đôi mắt nhìn sao mà xa xăm và sâu thẳm quá, nó không dám nhìn chằm chằm vì sợ Nhi sẽ phát hiện.
Mà dường như linh tính của người con gái cũng đã mách bảo cho Nhi biết, Nhi quay người xem kẻ nào " to gan " dám chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Ánh mắt của nó và Nhi chạm nhau, chỉ một tích tắc nhưng cũng đủ làm nó giật mình. Vội vàng quay đi thật nhanh, nó như trở lại hiện thực.
- Hú hồn ( Nó tự nói )
- Cái gì mà hú hồn?
- À không, không có gì .
- Mày như thằng dở vậy. Có bị sao không thế?
- Tao ổn mà. Thôi mày quay lên đi.
- Còn gì nữa đâu, nãy giờ phân công lao động xong hết rồi, giờ chỉ việc đi lấy đồ rồi lao động thôi.
- Thế à? Đi thôi.
Nó cố gắng lẩn đi thật nhanh, nó không dám quay đầu nhìn lại.
Tại sao nó lại cảm thấy hồi hộp thế nhỉ? Tim nó cứ đập một cách loạn xạ khi thấy ánh mắt đó. Nó không thể giải thích nổi... Liệu đây có phải thứ tình yêu mà anh mình nhắc đến không nhỉ??
Híc, cả buổi lao động mà mọi người cứ nhìn nó như người ngoài hành tinh vậy, tuy mặc bộ này có vẻ thoải mái nhưng mà quả thực là nó không chịu được mấy ánh mắt soi mói như vậy
Buổi trưa, nó về nhà và đem thắc mắc này hỏi anh nó. Anh nó phá lên cười haha và nói :
- Mày xàm quá, mới chỉ có nhìn sơ qua ánh mắt mà đã nói là thích nó rồi hả?
- Em không biết mới hỏi anh mà.
- Mày cứ từ từ thôi, yêu và thích là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy. Cứ để mọi việc tiến triển từ từ thôi.
Nghe lời anh nó, nó thôi không nghĩ đến hình bóng đó nữa, tuy nhiên, buổi tối - trong giấc mơ của mình, nó lại mơ thấy người con gái đó... Kể từ đó, cuộc sống của nó thay đổi một cách nhanh chóng.
Chap 2:
Hôm khai giảng, nó dậy rõ sớm và chuẩn bị quần áo chỉnh tề.
- Dậy sớm thế mày?
- Hôm nay khai giảng mà anh.
- Anh mày mấy năm trước cũng chả như mày đâu, cứ bình thản đi, trường bảo 7h30 có mặt nhưng đi từ 8h là vừa.
- Mà sao anh chưa xuống trường thế?
- 2 hôm nữa xuống.
Nó định nói với anh cái gì đó nhưng mà lại thôi. Đi từ từ xuống nhà, mẹ nó đang nấu bữa sáng cho gia đình :
- Sao dậy sớm thế con.
- Khai giảng mà mẹ.
- Ăn sáng đã nhé, mẹ lấy bánh cho.
- Vâng ạ.
Nó ngồi xuống bàn, gặm miếng bánh mì với li sữa mẹ pha cho.Tự nhiên nó nhớ lại mấy hôm trước, ngày mà nó chạm phải ánh mắt đó, ngày mà nó cảm thấy xấu hổ vì ăn mặc khác lũ bạn... Bất chợt nó phì cười vì những sự việc đó.
Ăn sáng xong vừa đúng 7h30. Nó đi xe lên trường, ngoài đường đầy học sinh. Nó bắt đầu thấy sai lầm khi chọn giờ này để đi, tắc đường quá
Loay hoay một hồi thì cũng thoát được khỏi chỗ đông đúc đó, nó nhanh chóng phóng lên trường. May quá, vẫn kịp giờ tựu trường.
Chạy vào hàng, vừa kéo ghế ngồi vừa thở hổn hển :
- Sao đến trễ vậy? ( thằng Tuấn hỏi )
- Tao bị kẹt xe . Híc, nhọ thật
Nó vẫn chọn vị trí ở cuối hàng, cái vị trí thuận lợi nhất để ngắm nhìn Nhi. Mà may mắn cho nó là Nhi vẫn ngồi ở vị trí cũ, thế là nó lại có cơ hội để mà trổ tài quan sát rồi. Đôi mắt nó cứ vài giây lại liếc sang nhìn Nhi, nhiều lúc nó nghĩ nếu bị phát hiện thì chắc là quê lắm.
Hôm nay là Khai giảng nên Nhi có trang điểm qua chút đỉnh, có lẽ vậy. Lớp 10B có rất nhiều bạn xinh, vậy tại sao chỉ có mỗi Nhi là thu hút nó??
Thỉnh thoảng lén nhìn Nhi, nó lại tự nhủ : Giá như mình được ngồi cạnh Nhi nhỉ? Lúc đó nó thật ngốc nghếch, chỉ biết ước giá như mà thôi.
Một đứa con trai mới lớn đang đứng trước những rung động đầu đời. Nó muốn nói ra lòng mình nhưng dường như điều đó là không thể.
Khi buổi tựu trường kết thúc, nó lủi thủi đi về lớp mà không quên ôm theo nỗi tương tư theo mình.
- Sao dạo mày nhìn cứ lạ lạ thế?
- Tao, chắc là tao bị cảm rồi.
- Cảm cái gì?
- Thì cảm cái kia kìa.. ( Nó chỉ vào Nhi )
- Haha. Thằng này, tao cứ tưởng mày bị sao chứ, hóa ra việc này thì bình thường thôi. Con trai ai chả thế.
- Tao quyết định rồi, tao sẽ nói ra lòng mình.
- Cái gì?? Tao có nghe nhầm không?
- Không. Tao nói thật đấy.
Thằng Tuấn cứ tưởng nó đùa nên nó chỉ cười cười rồi bỏ vào lớp. Nó đứng một mình ngoài cửa, chợt một nguồn xúc cảm mãnh liệt dâng lên. Nó chạy đi sang lớp 10B. Không biết đã bao lần nó chạy sang rồi lại chạy về giữa 2 lớp 10A - 10B.
Cứ mỗi lần đến cửa là nó lại cảm thấy nhụt chí, nó thấy sợ.
Chờ mãi thì nó cũng tìm thấy được cơ hội của mình. Cuối giờ, Nhi bước ra khỏi lớp một mình ( Thật là may mắn )
Quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội, nó chạy theo, tuy nhiên nó lại không dám chặn mặt Nhi mà nói mà cứ đi sau một cách từ từ, chậm rãi.
Nhi dường như cũng biết là có người đi sau mình, đã thế lại là một đứa con trai nữa chứ.. Nó cứ đi sau Nhi như vậy, có lẽ do chịu hết nổi nên Nhi quay lại nói với nó :
- Cậu làm gì mà cứ lẽo đẽo theo tớ như cái đuôi vậy?
- Tớ... tớ ( Nó giật mình và thấy hồi hộp )
- Cậu nói đi chứ? Con trai mà cứ bám theo con gái là bất lịch sự lắm.
- Tớ rất thích Nhi.
Lúc đó, sau khi nói xong câu đó nó không còn dám nghĩ gì hết. Nó nín thở chờ đợi câu trả lời từ Nhi. ( Nhớ lại lúc đó , nó không hiểu tại sao lại có thể nói như vậy, 2 đứa còn chưa biết nhau là ai mà nó đã dám nói như vậy )
- Hả? Cậu nói cái gì? Cậu thích tớ hả?
- Ừ. ( Nó lí nhí )
- Haha . Xin lỗi , chứ tớ còn chưa biết cậu là ai. Làm sao mà có thể thích cậu được.
- Nhưng tớ thích cậu.
- Thôi, tớ không muốn phí thời gian nữa. Tóm lại là tớ không thích cậu . Ok? ( Nhi quay lưng bỏ đi )
Nó ngẩn người nhìn theo Nhi, rồi như chợt sực nhớ ra điều gì đó, nó đuổi theo và nói :
- Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ. Thật đấy.
- Haha. Được, tớ sẽ xem cậu làm như nào. Thế nhé, tớ về đây.
Giờ nó lớn rồi, nhớ lại lúc đó, nó thấy mình thật liều lĩnh, nó thầm cười vì sự ngây ngô của mình lúc đó.
Cũng chính nhờ câu nói của Nhi đã làm nó quyết tâm thêm. Từ đó, hàng loạt kế hoạch được nó và thằng bạn đề ra để chinh phục trái tim Nhi...
Chap 3:
Lần đầu tiên cầm " cưa " đi cưa gái, nó cảm thấy rất bối rồi và không biết phải bắt đầu từ đâu. Chính vì vậy, nó tìm đến sự giúp đỡ của thằng Tuấn và anh nó.
Cắm đầu vào sách vở từ nhỏ, vì thế kinh nghiệm yêu đương nó hoàn toàn không có một chút gì.
Đầu tiên, nó nói với thằng Tuấn, thằng bạn thân thiết của nó :
- Tao nghĩ là tao thích Nhi mất rồi.
- Lúc trước tao tưởng mày đùa, hóa ra mày chơi thật hả
- Nghiêm túc luôn. Mày có kinh nghiệm gì chia sẻ cho tao với.
- Tao cũng đang F.A , có khác gì mày đâu. Mà nếu mày muốn thì tao cũng có một số chiêu để bảo cho mày. Này nhé, bây giờ mày phải tìm cách có được số điện thoại của Nhi. Việc này mày làm được không?
- Ok. Được, sau đó thì như nào.
- Mày chơi bài khủng bố tin nhắn cho tao, mỗi ngày , sáng tối đều nhắn tin cho nó.
- Hả? Ngày nào cũng nhắn á? Thế thì tao lấy đâu ra tiền đây =.=~
- Cái đó sao tao biết được, nói chung mày muốn tán đổ Nhi thì phải mất nhiều công sức đấy. Tao thấy cũng có khá nhiều đứa để mắt đến Nhi lắm.
- Mà nếu nhắn tin thì nhắn như nào mày ( Nó ngây ngô hỏi )
- Trời ạ. Mày thích nhắn gì thì nhắn chứ, sao lại hỏi lại tao thế.
Lần đầu tiên nó tán gái mà, cái gì cũng còn rất bỡ ngỡ, cái gì cũng thấy mới mẻ, lạ lẫm.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Lên lớp, nó tìm mọi cách để có được số điện thoại của Nhi. Cơ mà nó hỏi đứa nào cũng bảo không có là sao? , không nản chí, nó tiếp tục sang lớp B tìm. May sao, nó có con bạn học từ cấp 2 ở lớp đó nên đã lấy được số. Hằng, cô bạn cấp 2 hỏi nó :
- Ủa? Sao tự nhiên T lấy số Nhi làm gì?
- À. T đang có dự định bí mật.
- Xí. Làm như người ta không biết vậy, thích Nhi rồi phải không ( Nhỏ nhìn nó với ánh mắt tinh nghịch, đầy nghi ngờ )
Nó đỏ mặt, ngượng ngùng khi bị hỏi như vậy :
- Đừng ngại, T thích Nhi thì tớ sẵn sàng ủng hộ thôi, mà này, có cần tớ làm nội gián cho không thế ( Nhỏ nháy mắt )
Nó mừng rỡ, còn gì tốt hơn thế chứ :
- Được, cố giúp tớ nhé. Hehe
- Đúng là đang yêu có khác. Thôi được rồi, tớ vào lớp đây.
- Ừ. Mà này, có tin gì nhớ báo cho tớ ngay nhé. ( Nó gọi với theo )
Trở về lớp, nó cảm thấy rất vui vì đã có được số của Nhi. Trong đầu nó bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh 2 đứa hằng đêm vừa nhắn tin cho nhau vừa cười khúc khích , chỉ cần nghĩ đến thế thôi là nó đã cười tít mắt lại. ( Có lẽ nó là đứa hay mộng mơ )
Tối đó, không biết bao nhiêu lần nó đã định ấn nút " Send " rồi lại hủy.
Nó cảm thấy run, mà công nhận nó ngốc thật, chỉ là nhắn tin thôi mà, tại sao lại sợ như vậy.
Đắn đo, suy nghĩ một hồi thì nó cũng quyết định gửi cái tin nhắn đó đi :" Chúc Nhi ngủ ngon " kèm theo đó là icon mặt cười " ) "
Nó hồi hộp chờ đợi tin nhắn reply của Nhi, 5' - 10' - .. 30' trôi qua rồi mà sao vẫn không có tin trả lời nhỉ?
Nó vẫn cứ chờ đợi như vậy. Tự nhiên nó cảm thấy lo lắng : Mình làm thế liệu có sai lầm không nhỉ? Làm thế này nhỡ Nhi lại càng ghét mình hơn thì sao? ...
Nó vò đầu, bứt tóc rồi nằm xuống giường, tay vẫn cầm con 1280, thỉnh thoảng cứ 1 2 phút nó lại giơ lên xem đã có tin nhắn chưa.
10h30. Nó vẫn ngồi đó, chờ đợi một tin nhắn trả lời.
Thằng anh đi chơi về, lên phòng thấy nó đang ngồi đần người ra thì vào lay vai nó :
- Thằng này, mày bị dở hả? Sao vừa ngồi vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại thế?
- Em đang chờ tin nhắn.
- Của ai?
- Của một người con gái. ( Nó bất giác thở dài rồi nói )
Anh nó sờ trán nó rồi nói :
- Mày bị dở rồi chăng? Mà mày đang yêu hả?
Nó gật đầu.
- Tao không ngờ mày yêu nhanh như vậy đấy, như tao này, đến năm 12 mới biết mùi vị tình yêu, còn mày, nhanh quá. Tình yêu bọ xít
- Không phải tình yêu bọ xít, đó là tình yêu cực kì trong sáng đó. ( Nó gân cổ cãi )
- Thế nó đã nhận lời yêu mày chưa mà mày nói vậy.
- Chưa. Em vẫn đang chờ tin nhắn đây.
- Mày nhắn gì cho nó?
- Em nhắn chúc ngủ ngon thôi.
- Thằng này, ai bày cho mày cái kế đó? Nhảm quá đi.
- Thế theo anh em phải làm gì.
- Mày muốn nó biết được tình cảm của mày, thì phải nên thể hiện bằng hành động chứ không phải bằng cái điện thoại này. Hãy chứng minh cho nó là mày yêu nó đi.
Nó kiên nhẫn ngồi nghe những lời thuyết giảng về tình yêu của anh nó. Nếu như trước đây thì nó đã chán ngán mà bỏ đi ngủ, tuy nhiên, bây giờ nó lại rất muốn nghe anh nó nói. Nó thực sự muốn cho Nhi thấy nó yêu Nhi như nào, nó muốn thực hiện lời nói đó : " Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ " mà nó đã nói trước đây.
Mặc dù theo ý kiến của anh nó là nó không nên nhắn tin nữa, nhưng nó vẫn cứ tiếp tục, đều đặn hằng ngày. Nó làm việc đó như một thói quen, không biết bao giờ có câu trả lời, nhưng nó vẫn tình nguyện làm như vậy. Đơn giản là vì nó thích như thế.
Nó bắt đầu tìm hiểu những sở thích, thói quen của Nhi.
Bạn bè xung quanh, đứa ủng hộ cũng có, đứa bảo nó trèo cao cũng có. Nó mặc kệ, nó không quan tâm, giờ đây trong tim nó chỉ có hình bóng đó.
Nhắn tin suốt một tháng, không hề có tin trả lời .Nó không nản chí, nó tin rằng rồi một ngày nào đó, nó sẽ được đền đáp những công sức mà nó bỏ ra.
Nó nhớ lại lời anh nó :" Đẹp trai không bằng chai mặt , mày cứ bám đuôi nó mỗi ngày xem, thể nào cũng có kết quả cho xem. "
Quyết tâm chai mặt, hằng ngày sau giờ tan học, nó cứ lẽo đẽo theo sau Nhi.
- Sao ngày nào cậu cũng đi theo tớ thế? Không biết chán hả.
- Haha. Tình cờ quá nhỉ.
- Làm gì có kiểu suốt ngày tình cờ như vậy. Híc.
- Tớ đã nói rồi, tớ sẽ khiến cậu yêu tớ mà.
- Trời ạ. Khổ quá, làm như này chỉ khiến người ta ghét thêm thôi chứ yêu ở đâu ra.
Nó ngây ngô nói lại :
- Thế mà anh tớ lại nói cách này có hiệu quả.
Bất chợt, Nhi mỉm cười nhìn nó và nói :
- Cậu đúng là ngốc nghếch.
Nụ cười đó, nó đã được nhìn thấy một lần, vẫn giống như lần trước.
Nó thẫn thờ vì nụ cười đó.
Nó cảm thấy thích thú mỗi khi đứng im lặng nhìn từ xa, từ góc khuất của dãy hành lang dài, lướt ngang qua ô cửa lớp và giật mình quay vội đi khi bị Nhi bắt gặp .
Yêu đơn phương không phải là không có ích. Nó cảm thấy thoải mái khi được yêu đơn phương như vậy.
Đôi khi , nó lại làm những việc ngớ ngẩn một mình, kiểu như bói tên, bói mặt cho tới đủ thứ kiểu bói nốt ruồi, bói tóc hay bói… lưỡi. Tất cả chỉ để xem hai người có phải là được trời sinh dành cho nhau không. Nếu như quẻ bói tốt thì lòng hỉ hả. Nếu kết quả không như mong đợi thì lại xời ơi, chẳng tin nổi vào bói toán, rồi lúc sau lại lụi cụi đi sưu tầm kiểu bói khác đáng tin tưởng hơn.
Trước đây, khi nó chưa thích ai thì căn phòng nó bừa bộn và lộn xộn như bãi chiến trường ( theo như lời mẹ nó nhận xét ) . Còn giờ đây, khi thích Nhi, nó có cả tỉ động lực để thay đổi bản thân và có rất nhiều mưu mẹo giữa để tìm cách rút ngắn khoảng cách với người mình thích.
Chap 4:
Từ lúc cảm nắng Nhi, nó quan tâm đến mọi chuyện lớn , nhỏ của Nhi. ( Hầu hết thông tin nó có được là nhờ nhỏ Hằng, bạn nó cung cấp ^^ )
Nó bám theo Nhi như hình với bóng, Nhi đi học thêm, nó cũng đi theo, tan học về, nó cũng bám theo...
Lắm lúc đi trong trường, thấy nó đi cùng Nhi, mọi người cứ bàn tán :
- 2 đứa này yêu nhau hả?
- Sao lại người đi trước người đi sau thế nhỉ?
- Thằng đó ngày nào cũng bám theo con Nhi hết á.
Hàng loạt lời nói phát ra, tuy nhiên, nó không để tâm gì cả.
Nó muốn làm khoảng cách giữa nó và Nhi gần hơn nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Nó không vội vàng, nó biết rằng rồi sẽ có ngày cơ hội - thần may mắn sẽ mỉm cười với nó.
Dịp may đến với nó thật đúng lúc.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc buổi học thêm vào lúc 8h tối. Nó xách cặp chạy đi ra, không may đúng lúc đó thì trời đổ mưa rất to. Cũng may mà nó mang theo cái ô dự phòng ( Mẹ nó dặn thời tiết lúc này mưa bất thường, cứ mang theo ô cho chắc )
Tay cầm chiếc ô 7 màu sặc sỡ, nó mở ô và quay quay dưới trời mưa. Nó thích như vậy , vì từ bé nó đã có ấn tượng với những cơn mưa.
Đang định xách cặp về nhà thì nó chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở phía cửa, đang ngửa mặt lên trời và lấy tay nghịch những giọt mưa đang rơi xuống với vẻ rất thích thú.
Nó cứ tưởng Nhi đã về trước rồi chứ. Đây quả là thời điểm tuyệt vời mà nó không thể bỏ qua được, chỉ có nó với Nhi thôi mà.
Nó tiến tới cạnh Nhi và nói :
- Nhi chưa về hả?
- Tớ không có ô nên đứng đây chờ mưa tạnh rồi về.
- Nghịch mưa thế dễ bị cảm lạnh lắm đấy.
- Không sao, từ nhỏ tớ đã thích như vậy rồi, cảm giác những hạt mưa rơi vào tay mình thật tuyệt.
Nhi hồn nhiên nghịch những giọt nước mưa mà không biết rằng ngay cạnh đó, một thằng con trai đang lặng yên ngắm nhìn mình.
Đứng cạnh Nhi một hồi, nó lấy hết can đảm của mình và nói :
- Hay là để tớ đưa cậu về nhé?
- Cái gì? Đưa tớ về á?
- Ừ. Tất nhiên rồi.
Nhi nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi nói :
- Cũng được, nhưng mà tớ nghĩ cái ô này không đủ cho 2 đứa đâu.
- Yên tâm, đủ mà. Nhi vào đi. ( Nó giơ cái ô ra phía Nhi đứng )
Nhi bước vào ô và đi cạnh nó.
Suốt cả quãng đường đi, nó và Nhi không nói một lời nào. Tâm trạng của nó lúc này đang rất hỗn loạn, nó cảm thấy rất vui khi được đi cạnh Nhi. Đây là lần đầu tiên nó được đứng cạnh một người con gái gần như vậy.
Nó chợt nghĩ, giờ đây nó và Nhi nhìn rất giống một đôi đang yêu nhau, chao ôi, cái cảnh bạn trai cầm ô che cho bạn gái dưới trời mưa tầm tã mới đẹp làm sao. Nó rất muốn được chính thức làm bạn trai của Nhi, tuy nhiên, điều đó có lẽ còn xa vời lắm.
Cái ô không đủ to để che hết 2 người, nó chịu hi sinh ướt mình để che cho Nhi không bị ướt. Nhi dường như cũng nhận ra điều đó :
- Đừng làm thế. Hãy cứ che cho mình đi.
- Không. Tớ làm thế thì cậu sẽ ướt mất.
Chỉ 2 câu nói, và rồi 2 đứa lại chìm vào im lặng.
Giữa màn mưa, 2 người cứ bước đi. Bên ngoài thì lạnh thật đấy, nhưng trong tim nó thì cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hóa ra nhà Nhi rất gần nhà nó, nhà nó ở đầu ngõ, còn nhà Nhi thì ở phía trong ngõ. ( Trời ạ, thế mà bao lâu nay nó không biết. Có lẽ là do nó suốt ngày cắm đầu vào học nên không có thời gian quan sát cuộc sống xung quanh nữa. )
Đưa Nhi về trước cửa, nó đứng ở đó một lúc như muốn khắc sâu vào tâm trí nó hình ảnh về ngôi nhà mà Nhi đang ở :
- Về đi chứ, cậu còn làm gì nữa.
- Ừ. Mình về đây.
- À. Từ từ đã.
- Gì thế?
- Cảm ơn vì đã đưa tớ về nhà nhé. Hì.
- Chuyện nhỏ thôi mà. Tớ về đây
Chào tạm biệt Nhi, nó quay trở về nhà. Nó không dám nói cho Nhi biết là nhà 2 đứa gần nhau, sợ lúc đi học Nhi tìm cách tránh mặt nó thì khổ.
- Trời ạ, thằng này, mày làm gì mà mưa ướt hết người rồi? ( Thằng anh hỏi tôi )
- Em có ướt hết đâu, chỉ bị phía bên trái thôi mà, anh nhìn này ( Nó vừa nói vừa giơ chỗ bị ướt ra )
- Thôi thôi, tao không cần biết mày ướt ở đâu, mau lên thay quần áo đi.
Nó mò lên phòng, kiếm bộ quần áo khô - sạch sẽ mặc vào. Nó không thấy hối hận khi bị ướt như vậy, nó tự nguyện mà
- Nói thật đi, bị ướt vì gái hả? ( Thằng anh tinh ý quá )
- Ừ. Hôm nay em vừa đưa Nhi về nhà.
- Nó chấp nhận cho mày đưa về, thế là chứng tỏ nó đã dần dần mở lòng với mày rồi đấy. Sẵn sàng chịu ướt để bạn gái không bị mưa, khá lắm.
- Bây giờ em nên làm gì tiếp?
- Tình cảm là phải từ từ, mày càng cố nó càng dễ bị hỏng. Giờ thì mày cứ sống như bình thường đi, khi nào có cơ hội nó khác đến với mày. Như anh mày đây này, thấy không.
- Anh thì có mối tình đẹp rồi, không phải khoe em nữa đâu
- Tao có khoe đâu, tao chỉ muốn lấy ví dụ cho mày thôi mà.
- Không nói với anh nữa, em đi ăn cơm đây.
Nó cảm thấy GATO với anh nó, ừ, anh nó có một tình yêu đẹp và lãng mạn, còn nó? vẫn chưa có gì cả. Nó cũng là một đứa con trai, vì thế nó cũng muốn được yêu, được chăm sóc người con gái mình yêu chứ.
Những ngày cuối tháng 9 đầu tháng 10, trời vẫn còn khá nóng. Biết rõ Nhi thích ăn kem, nó chủ động mời Nhi đi ăn :
- Nhi ơi, đi ăn kem cùng tớ không?
- Bây giờ hả?
- Ừm. Bây giờ.
- Chờ tớ tí nhé,đi ngay .
Tình yêu đến từ con đường ăn uống - Có lẽ điều này là đúng.
2 đứa ngồi trong quán kem - Nhi ăn kem bạc hà, còn nó, không hiểu sao rất thích ăn kem vị dâu - cái vị mà đáng lẽ con gái mới ăn nhiều.
Đang ăn ngon lành thì nó đột nhiên hắt xì một cái, tự nhiên nó cảm thấy người nóng nóng. Thôi chết rồi, đừng bảo là bị nhiễm lạnh từ vụ dầm mưa lần trước chứ..
- Sao thế? Cậu bị ốm hả?
- Không. Tớ ổn mà.
- Đừng nói dối. Để tớ xem nào. ( Nhi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên trán tôi. Bàn tay như có phép thần , xoa dịu cơn đau của tôi ) Chết. Sao nóng thế này. Có lẽ bị cảm rồi đấy.
Không ngờ Nhi quan tâm nó như vậy, tuy nhiên, nó biết rằng giữa nó với Nhi vẫn chỉ là bạn bè - đúng, vẫn chỉ là mức bạn bè mà thôi. Tuy nhiên, cũng chỉ với hành động đó, Nhi đã làm con tim nó thêm một lần xao xuyến.
- Xin lỗi, tại tớ hôm đó mà cậu bị cảm như này.
- Đúng. Tớ bị cảm, và cậu là người đã khiến tớ bị như vậy.
- Để tớ đi mua thuốc nhé.
- Không. Cảm này không thể chữa bằng thuốc thông thường được, tớ cảm cậu theo một nghĩa khác.
Nó cố xúc thêm một thìa kem và đưa vào miệng, nó nhắc lại :
- Tớ cảm cậu rồi đấy. Chính xác là như vậy.
- Nhưng tớ đã nói rồi, tớ không thích cậu mà.
- Từ từ đã. Hãy nói rõ đi, cậu không thích tớ hay là chưa sẵn sàng mở lòng mình để đón nhận tớ?
- Tớ...
- Hãy thử một lần nhé. Cậu có thể mở cánh cửa, dù chỉ là một khe hẹp nhỏ, tớ vẫn có thể len lỏi vào trái tim cậu.
Buổi chiều đó, nó đã cảm nhận được một chút tình cảm của Nhi. Người ta bảo nước chảy đá mòn mà, nó đã kiên trì nhắn tin suốt cả tháng trời mà không hề có một hồi âm, nó tình nguyện hứng mưa thay cho Nhi, nó tìm hiểu mọi sở thích của Nhi để có thể làm vui lòng cô bạn đó... Nó quyết thay đổi, đúng,thay đổi chỉ vì Nhi mà thôi.