- Hello, How are you? (Chào cô em, khỏe không?)
Tay đàn ông trạc 30 tuổi, da vàng tóc đen, thò đầu ra cửa kính một nhà hàng, vừa cười vừa vẫy tay gọiOanh như gọi bạn. Giữ lịch sự, Oanh vẫn trả lời:
- Vâng, cảm ơn ông!
- Cô đi du lịch hả? Từ Thái Lan tới?
- Không.
- Malaysia?
- Không.
- Philippines?
- Không.
- Korea?
Sợ hắn cho mình đi một vòng châuÁ, Oanh đành nói:
- Việt Nam! - Ồ, thật vậy sao, tôi có thằng bạn VN, làm gần đây, để tôi dẫn bà tới đó xem có quen nó không?
Làm như dân VN tất cả đều là anh em, cùng một bọc sinh ra vậy. Hắn nhảy ra khỏi cửa, bắt tay Oanh, tỉnh bơ lôi cô đi qua con đường nhỏ, đứng trước một văn phòng bán và cho thuê xe, kêu lớn:
- Hoi ơi, có khách muốn gặp mày, ra đây ngay!
Một chàng VN cao lớn, trạc tuổi hắn, bảnh trai như tài tử Hồng Kông, chạy ra:
- Muốn gì, ai đây? - Đây là chị vợ tao, nói năng cho tửtế, tao muốn giới thiệu với mày. Ủa, mà bà chị tên gì? Hì hì, còn thằng này là Hoi, bạn số một của tui!
Hoi (chắc là Hội) xoa tay: - Chị đừng cười nó nhé, nó người Mã Lai, sợ vợ hơn sợ bà nội. Chị đi đâu mà lạc đến đây?
Khi biết Oanh đang đi lạc và muốn tìm bến xe cáp, Hội và tên bạn Mã Lai dẫn Oanh ra tận bến xe, mua vé, sau khi thi nhau chỉ đường chocô. Hội giúi vào tay Oanh 20 đô la: - Chị cầm tiền lẻ này dễ chi tiêu, chừng 4 giờ quay lại đây. Hy vọng chiều nay xin nghỉ sớm được em sẽ lái xe đưa chị đi Golden Gate, không xa đây đâu.
Oanh nhất quyết từ chối: - Chị có tiền mà, đưa chị đi chơi là tốt rồi. - Có gì đâu, chị cứ vô tư đi. Nói thiệt, mới gặp mà em hơi... bị thíchchị đó.
Oanh buồn cười, vừa cảm động trước nhiệt tình của người đồng hương mới gặp, vừa thích thú cách nói của VN thời mở cửa: hơi bị hay đấy, hơi bị ác đấy, hơi bị xinh đấy... Khen hay chê, câu nói cứ tự nhiên biến thể, tùy hứng. Người ta cứ vô tư nói, người nghe cứ phấn khởi tiếp thu, hiểu thế nào cũng được. Tay Hội này chắc thường dông về VN lắm đây. Tuy nhiên Oanh thấy vui, đi đâu nghe được tiếng Việt là thấy ấm lòng, dễchịu.
*
Cái xe cáp lên dốc, xuống dốc, tà tàchạy qua mấy con đường chật hẹp, đông đúc người với xe. Đẹp nhất là khu Steiner Street, những căn nhà cổ giống khu Notting Hill bên London. Cô thả bộ đi ra bến Fisherman’s Wharf ngắm bờ biển, đi qua dãy nhà hàng Ý treo đầy tôm cua cá đỏ au, giống khu ăn uống ở Bruxelles, rồi đón xe cáp trở về Phố Tàu. Nơi đây san sát cửa tiệm chất đầy hàng hóa, đường sá hơi bẩn, người mua bánồn ào làm cô nhớ khu Chợ Lớn. Trở lại chỗ cũ lúc hơn 5 giờ - đã thấy Hội lóng ngóng trước cửa vănphòng: - Tưởng đâu chị biến luôn chứ. Em chờ chị hơi bị... lâu đấy, xin nghỉ sớm được rồi, chờ em lấy xe!
Ông sếp của Hội xuất hiện trên cầuthang: - Ngày mai chú mày phải làm thêm giờ đấy. Sao mày nhiều chị gái, em gái thế... Nghe giọng VN lơ lớ, Oanh ngước nhìn, giật mình: Tobias. Anh ta cũng tròn mắt: - Trời ơi, mình gặp nhau rồi, tại supermark phải không?
Cái giọng trời ơi của Tobi nghe như một ông nhà quê ra tỉnh. - Ông là Tobi, Tobias Kellner? Làm sao trôi dạt qua xứ Mỹ này? Hội ngẩn ra nhìn hai người. Tobi thản nhiên tuyên bố: - Chị mày đây là bà con với tao, cùng chung một ông cố... Bút Tre. Giờ mày ở lại làm, tao sẽ đưa chị mày đi chơi, rồi đưa cổ về nhà luôn.
Nhìn gương mặt tiu nghỉu của Hội,Oanh cười, hẹn ngày mai gặp lại. Tobi đưa Oanh ra xe, miệng khôngngớt: - Ơi đúng là trái đất tròn, tôi tưởngkhông bao giờ gặp được cô nữa!
Xe chạy chừng 15, 20 phút lại phảidừng, kẹt xe. Tobi với tay lấy một đĩa nhạc bỏ vào máy: “Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi...”. Đúng là “ca” này ghiền VN nặng rồi - Oanh nhớ lại cảm giác lần đầu gặp Tobi.
- Một trong hai tên bạn VN chung phòng hồi xưa, lấy vợ bên này, dụ dỗ tôi qua Mỹ, hứa giới thiệu cho em vợ hắn. Lúc đầu tôi chỉ định qua chơi, thấy làm ăn có vẻ dễ chịuhơn bên Đức nên bán luôn căn nhà, qua đây mua nhà, mở văn phòng cho thuê - mua bán xe. Được 2 năm rồi. Còn Oanh? - Con tôi sang học bên này. Ở đây gần hai năm mà Tobi chưa đầu tư được vợ con gì sao? - Chưa dám. Thằng Hội vô Internet,coi số tử vi của tôi nói: “Cung thê của tôi bị triệt nên đường tình duyên cứ gập ghềnh trắc trở, về già mới được yên ổn”. Anh ta im lặng hồi lâu, ngó mông lung ngoài trời tối, rồi ngó lại Oanh: - Cách đây hơn 10 năm, tôi có yêu một cô gái VN. Cô ấy đi vượt biên một mình, trôi dạt đến Đức, khủnghoảng... Trên chuyến tàu vượt biển, cô và một số phụ nữ khác bị hãm hiếp. Cô ấy hầu như không thể hòa nhập vào cuộc sống khi mới đến Đức. Tôi thật lòng vừa yêu, vừa muốn che chở cho cô gái đơn độc ấy. Có lẽ cô ta cũng quý mến tôi, nhưng theo tiếng Việt, mến đâu phải là yêu, đúng không?Rồi cô gặp một người đàn ông đồng hương và lấy làm chồng. Không hiểu sao VN cứ ám ảnh tôi đến lạ. Tôi từng bảo với cô trước ngày cưới: Nếu sau này lỡ em không hạnh phúc hãy tìm đến anh.Mấy năm sau, tôi hay tin cô với đứa con đã trở về VN vì gia đình đổ vỡ. Đã ba lần, hai đứa bạn thay nhau đi cùng tôi về VN tìm cô ấy nhưng hoàn toàn bặt tin. Lần nào về VN xong qua đây tôi cứ bần thần... Có lẽ tôi không phải là người Việt nên không yêu được con gái Việt chăng?
_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart
(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó) Trụ sở bang - Thảo luận
_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai... _ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
|