"Tôi vừa thiu thiu thì một người đàn ông mặc vest từ từ đi đến. Ông ta cao, gầy, mặt xương xẩu, tóc dài nhưng búi lên cẩn thận. Ông ta cởi áo ngoài, chậm chạp tháo giày và ngả lưng đúng chỗ tôi nằm...".
Trên chuyến bay từ Bangkok về Hà Nội, tình cờ chúng tôi đượcnghe một cầu thủ của tuyển Việt Nam kể lại những chuyện dị thường ám ảnh anh vàmột số đồng đội trongsuốt những ngày ở Thái Lan.
Theo cầu thủ mà từ nay xin được gọi anh bằng bí danh X., cho rằng: khách sạn Golden Tulip Sovereign, nơi tuyển Việt Nam bao gần trọntầng 8 để đóng quân trong thời gian thi đấuvòng bảng AFF Cup 2012, có ma.
Một cảm giác bồn chồn khó tả
Khách sạn Golden Tulipvới những phòng hai giường êm ái và trangnhã. Mọi thứ đều trau chuốt và lịch duyệt, kể cả tấm thảm chùi chân. “Tôi thậm chí còn ngại ngùng khi lauđôi giày đá bóng của mình ở trong phòng” – cầu thủ X. kể lại.
Phòng ở của các tuyển thủ Việt tại khách sạn Golden Tulip.
Ngày đầu tiên của X. và các đồng đội ở Bangkok trôi qua thật nhanh, dù buồn tẻ. Chuyến bay từ TP.HCM đã ngốn mất hơn nửa ngày. Bữa trưa uể oải trên máy bay khiến tấtcả đều có cảm giác nôn nao.
Chiều đội ra sân tập ngay lập tức. Không ai bình phẩm gì về kháchsạn, trừ bữa tối với những món ăn nhiều mỡ và quá cay. Hình như mọi người đều ănít. Loay hoay với mạngmẹo và điện thoại mộthồi để giết thời gian, X. chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng ngày hôm sau, khi sự mệt mỏi đã bị xua đi hết, bỗng nhiên X. thấy bồn chồn khó tả. Cảm giác ấy cứ lớn dần. Lên xe ra khỏi khách sạn thì thôi, cứ chuẩn bị về phòng ngủhay vào phòng ăn là X. lại thấy đầu óc chống chếnh và bứt rứt. Sốt ruột, anh phải gọi điệnvề nhà hỏi thăm hết lượt bố mẹ, vợ con, anh chị em xem có ai bị làm sao không. Tất cả bình an vô sự.
Chính X. cũng không hiểu vì sao mình lại lo lắng vu vơ như thế. Anh tự chất vấn mình, bao nhiêu năm đá bóng, chẳng lẽ tâm lý yếu vậy sao? Rồi lại tự động viên, thôi, chẳng qua là nghĩ quẩn nghĩ quanh, ngủ một giấc sâu là hết.
“Tôi đặt lưng xuống giường, vừa thiu thiu thì một người đàn ôngmặc vest từ từ đi đến. Ông ta cao, gầy, mặt xương xẩu, tóc dài nhưng búi lên cẩn thận. Ông ta cởi áo ngoài, chậm chạp tháogiày và ngả lưng đúng chỗ tôi nằm. Tôi còn nhớ nguyên cái cảm giác cánh tay gầy guộcấy đè lên bắp đùi. Tôi ú ớ hét lên, đẩy ông ta ra, choàng tỉnh dậy. Thế là thức luôn đến sáng” – X. kể lại một hơi, gấp gáp.
Nghe câu chuyện của X., lại nhìn vào mắt người kể chuyện, tự nhiên tôi cũng thấy hơi… lạnh sống lưng. Chẳng lẽ có ma thật???
Những ai nhìn thấy bóng ma?
Nếu chỉ là một mình X.sợ hãi vì người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện trong các giấc ngủ thì đã đi một nhẽ. Về sau anh mới biết, còn có ít nhất 6 cầu thủ Việt Nam khác cũng chung cảnh ngộ với mình.
Một điều thật khó lý giải, những người “gặp ma” đều ở phòngmang số lẻ. Và còn kinh ngạc hơn, mỗi phòng chỉ “dính” một người. X. gần như đêmnào cũng bị kẻ lạ mặt viếng thăm, nhưng đồng đội của anh, một cầu thủ miền Nam, thì lại chẳng hề hấn chút nào.
Những tuyển thủ bị cho là gặp ma đều ở phòng số lẻ.
Theo lời X. mô tả thì từtrước đến nay, anh không bao giờ tin ma mị. Mất ngủ lại càng không. Ngày tập mệt nhoài, cộng thêm thời tiết mưa nắng thất thường ở Bangkok khiến cơ thể rã rời, những tưởng đặt lưng xuống giường, cắm tainghe vào là ngáy pho pho. Thế mà mọi thứ trở nên mất kiểm soát hoàn toàn.
Một đêm, bạn cùng phòng đang ngon giấc bất ngờ choàng tỉnh bởi tiếng hét thất thanh của X. Anh ta chồm dậy, lầm bầm câu gì đó, hình như là… chửi thề, rồi lại lănkềnh ra ngủ vùi. Nhưng sáng hôm sau, trong bữa ăn, anh ta không quên gặng hỏi X về cơn ác mộng đêmtrước. X. kể từ đầu đếncuối về bóng ma lịch lãm kia. Thật không ngờ, câu chuyện của X. mới chỉ là khởi đầu cho một chuỗi những điều kỳ bí.
Cũng hay bị dựng dậy lúc nửa đêm như X. là 2 cầu thủ người miền Bắc. Một người thườngxuyên nhìn thấy bóng trắng mặc áo sơ mi, thắt nơ trang trọng, cứtiến đến đầu giường lại lùi ra cửa, mở chốt và biến mất. Lần đầu tiên anh còn tưởng là có trộm, vùng chạy theo nhưng người nặng như đeo đá, không nhích nổi. Đến khi chân tay hết tê bì thì bật điện lên, thấy mọi thứ vẫn thinh lặng như không.
Người kia ít được gặp"khách không mời" hơn, nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh vẫn khăng khăng kẻ “chơi khăm” mình là một ông già không rõ mặt.