Truyện ngắn - Hạnh phúc, phía sau lưng.

ID Topic: 24421 • Có 1,143 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#1 - @285504
27/01/2014 19:53
Hạnh phúc phía sau lưng.
- CaDe
- Trạng thái: Hoàn thành.
Bởi vì phải đương đầu với quá nhiều lựa chọn nên khủng hoảng, bởi vì sợ hãi và trốn tránh nên đã dần đánh mất niềm hạnh phúc ấy rồi.
Tuấn đang rơi vào một tình huống mà trước đây dù có nằm mơ cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới, một hoàn cảnh có thể tạm gọi là những khủng hoảng tuổi tiền 20, một hoàn cảnh bắt buộc cậu phải đưa ra những chọn lựa và giải quyết tất tần tật mọi chuyện khác nữa.
Những đứa trẻ ngang chừng tuổi lớn, đối mặt với chia ly và thay đổi, với lựa chọn và thử thách, liệu sẽ có cảm xúc gì? Sẽ co chân chạy trốn, sẽ phản ứng bằng cách chống đối tiêu cực, sẽ chọn cách đối đầu hay buông tay từ bỏ? Nhưng dẫu cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, những đứa trẻ ấy rồi sẽ có ngày trưởng thành, và nghĩ về những chuyện quá khứ như một giai đoạn vẫy vùng trước khi chấp nhận…
Đó là những việc mà khi trưởng thành rồi, không ai dám làm lần nữa.
- Thế là ông định đi mà không nói gì với Linh?
- Ừ, định thế!
- Ông bị điên à? Có hiểu lầm gì thì phải nói ra thì mới biết đường giải quyết chứ!
- Nói chung ông không hiểu được vấn đề, ông có phải người trong cuộc đâu!
- Người trong cuộc không có nghĩa là được vô trách nhiệm!
- Chuyện của tôi tôi biết phải làm gì, ông đừng tham gia nhiều!
- Nói cho ông biết, ngày trước tôi không tranh giành với ông là vì biết Linh thích ông, bây giờ mới biết khi đấy tôi đúng là thằng ngu! Ông không xứng!
Huy sập cửa đi ra, bỏ lại Tuấn ngồi thẫn thờ trong phòng. Không phải vì khúc mắc hay hiểu lầm, càng không phải là bỗng dưng hết quan tâm đến nhau, chỉ là cậu không thể mở lời nói với Linh về chuyện mình sắp phải rời khỏi đây.
Với những người trẻ còn quá trẻ để chấp nhận những lần biệt ly quá sớm, khi câu nói tạm biệt còn vướng mãi trong cổ họng, khi không nỡ rời xa những người ở bên cạnh. Cảm giác bối rối đó, dường như bất cứ ai đã từng trải qua, sẽ hiểu.
***
Truyện ngắn - Hạnh phúc, phía sau lưng.
Huy đặt vào tay Linh cốc trà xanh kem tươi, chăm chú nhìn mắt cô bạn sưng húp.
- Cậu với thằng Tuấn thế là thôi à?
- Thôi cái gì?
- Chia tay
- Ừ có lẽ thế!
- Còn thích nó không?
- Không!
- Nói dối!
Linh hớp một ngụm trà xanh, lớp bọt kem dính vào miệng man mát, một kiểu uể oải xâm chiếm cảm xúc, len lỏi và vùng vẫy trong một mớ hỗn độn. Rõ ràng là cô và Tuấn không thể tìm ra lối thoát cho chuyện của hai đứa, càng không thể nói một câu xí xóa là có thể đưa mọi chuyện trở về bình thường. Bởi vì chắc chắn chỉ một thời gian ngắn sau, bọn họ sẽ trở lại quãng thời gian khủng hoảng như trước đây và bây giờ vẫn thế.
Hàng trăm nghìn lần Linh tự hỏi, nếu mọi mâu thuẫn đều có nguyên nhân, vậy thì nguyên nhân giữa những cuộc cãi vã của cô và Tuấn là gì? Là bỗng dưng uể oải do mối quan hệ đi vào ngõ cụt bởi những mâu thuẫn xuất phát từ những điểm khác biệt, là bỗng dưng một ngày nào đó tỉnh dậy thấy phát mệt bởi những cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh, hay là tất cả những thứ đó?
Bất giác, Huy đưa tay lên kéo cửa sổ, một quả bóng bay mắc kẹt trong đám tán cây bên kia đường, chiếc ruy – băng màu xanh bay nhè nhẹ trong gió.
Có thể là cả cậu, cả Linh, và cả Tuấn nữa, tâm trạng đều như quả bóng bay kia. Tuy có thể gặp gió là thoát khỏi giăng mắc mà bay lên trời, nhưng nhất thời vẫn mắc kẹt trong một mớ hỗn độn khó thoát ra.
- Linh, tháng sau Tuấn nó đi Canada!

Tuấn đeo máy ảnh, đi khắp phố phường tấp nập. Một bản nhạc Jazz văng vẳng vọng từ cửa sổ tầng hai một căn nhà kiến trúc Pháp sơn vàng cổ kính. Chiều tàn, hơi lạnh của gió mùa bắt đầu bớt cóng buốt, người ta đi lại vội vã hơn.
Những người trẻ, bởi vì phải tìm lý do để không bất chợt cảm thấy chơ vơ, lạc lõng. Khi chìm trong biển người rộng lớn mới nhận ra, có nhiều thứ quá mỏng manh để phải trân trọng, quá hữu hạn để mà khi bỏ lỡ rồi, khó có thể tìm lại.
Truyện ngắn - Hạnh phúc, phía sau lưng.
Tuấn nhớ Linh từng nói. Bởi vì còn tình cảm, nên mới khó buông tay. Và chắc chắn còn tình cảm thì không thể gạt tay đối phương mà quay đầu ra đi.
Tuấn nhớ Linh từng nói. Cố ấy thích ghé vào quán café nằm sâu tít trong con ngõ nhỏ mà đường vào chỉ đủ một người lách qua. Quán café có một chiếc đàn violin cổ, quán café thích mở những bản nhạc Jazz ngai ngái êm đềm, nhưng có một chút hoang tàn, phong sương, kiểu của nó.
Một tuần nữa phải rời khỏi đây, liệu cậu còn mang những luyến tiếc gì? Hoặc không thì sau này mỗi khi nhớ lại, có tồn tại cảm giác hối hận hoặc xót xa hay không?
Chiều nhạt như một bản hòa tấu dở tệ, người đi qua lại như không chỉ chạm nhau, tiếng leng keng phát ra từ chiếc kéo lách cách của ông lão bán nộm bò khô vẫn đạp xe dọc các ngõ ngách quanh Hà Nội.
Mỗi lần gặp, Linh đều sà vào mua hai suất, rồi sẽ nhanh chóng ăn hết phần của mình mà quay sang tranh giành với cậu. Trời trở lạnh, cô ấy sẽ mở balo lấy ra chiếc khăn còn vương mùi hương man mát quàng vào cổ cậu, làu bàu rằng cậu ăn mặc phong phanh, và rồi ti tỉ chuyện khác nữa.
( Còn tiếp ).
(Nokia 6300/uc)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: Mrtuan 28/01/2014 08:32
Hình đại diện của thành viên
#2 - @285507
27/01/2014 20:18
Đó là một cô gái khi thì nhiều chuyện, liến thoắng không thôi, khi thì lặng lẽ như một bà cô ưa hoài niệm. Tuấn đã thích một cô gái như thế, rất lâu rất lâu. Cũng đã từng “trẻ trâu” mà hứa hẹn rất nhiều, làm rất nhiều việc sến súa, ngoảnh đi ngoảnh lại, thời gian đã qua ấy chính là những thời khắc hạnh phúc nhất.
Bởi vì phải đương đầu với quá nhiều lựa chọn nên khủng hoảng, bởi vì sợ hãi và trốn tránh nên đã dần đánh mất niềm hạnh phúc ấy rồi.

Linh đợi Tuấn bên vỉa hè cạnh bến xe bus, cô ngồi xổm xuống, tay nắm sợi dây chuyền – món quà đầu tiên khi yêu nhau mà cậu tặng cho cô, tay buông thõng đến độ mặt dây chuyền sắp chạm vào đất.
- Có đúng là cậu sắp đi?
- Ừ!
- Để theo đuổi ước mơ à?
- Ừ!
- Chúng ta… hôm nay… như thế này là một kiểu chia tay đúng không?
- …
- Cũng tốt! Vậy sợi dây chuyền này, phải trả lại cho cậu.
Tuấn nắm chặt sợi dây chuyền, đầu nhọn của chiếc mặt dây đâm vào lòng bàn tay, chảy máu. Có cảm giác một điều gì đó quan trọng lắm bỗng chốc xa dần rồi hòa lẫn vào trong biển người trước mắt.
Khi chưa kịp yêu thương đủ, đã phải nói lời tạm biệt. Tuổi trẻ, giữa những ngã tư đường khác nhau, chọn cái này, bỏ cái kia, cho dù đi con đường nào cũng vẫn sẽ cảm thấy day dứt và hối hận. Nhưng, lẽ nào vì cuộc sống mà đành tâm vứt bỏ hạnh phúc? Lẽ nào tình còn ấm mà không giữ chặt được tay nhau?
Yêu thương luôn phải trả một cái giá quá đắt khi tranh đua với cuộc sống. Chúng ta luôn phải mạnh mẽ và lý trí, phải nỗ lực để đeo đuổi ước mơ. Còn cảm giác thì sao? Có cần quan tâm đến nó?
Truyện ngắn - Hạnh phúc, phía sau lưng.
Một quả bóng bay có sợi ruy – băng màu xanh bay lảng vảng lên nền trời, rồi hòa lẫn cùng với bao la, vũ trụ. Có lẽ, cuộc đời luôn có nhiều sự lựa chọn, nhưng chúng ta có quyền chọn được hạnh phúc cho riêng mình. Cho dù có sai lầm, cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không cảm thấy ân hận, bởi vì trong quãng thời gian tuổi trẻ, đã từng dũng cảm chọn lựa yêu thương.
Tuấn sực tỉnh, rồi chạy thật nhanh về hướng mà cô gái kia vừa đi khuất dạng.

Tuấn hoàn toàn không biết, trước khi gặp Tuấn, Linh đã gặp Huy. Cậu ấy đứng chờ Linh trước cổng ngôi biệt thự mà ngày nào Linh cũng đi qua đó, và ngắm nhìn rất lâu. Bởi vì đã thành thói quen, nên bất giác đã trở thành nơi có thể tìm thấy Linh mỗi khi cô “biến mất”.
- Linh, gặp Tuấn chưa?
- Đừng nhắc đến cậu ấy nữa! Tớ muốn cẩn thận suy nghĩ một chút…
- Có muốn nghe tớ kể chuyện này không?
Huy kể cho Linh câu chuyện về một chàng trai yêu đơn phương một cô gái, một ngày cậu ấy định nói ra tình cảm của mình thì phát hiện cô gái ấy đã yêu người khác. Chàng trai rất hối hận vì không chịu nói trước tình cảm của mình, chỉ có thể nhìn cô gái ấy hạnh phúc bên cạnh một người khác.
Linh dựa vào bức tường lạnh ngắt, mở to mắt nghe câu chuyện của Huy, cơ hồ như đang suy nghĩ về một điều gì đấy xa xăm lắm không thấy đáy.
- Chàng trai nghĩ, là do mình do dự nên đánh mất cơ hội, nhưng nguyên nhân lại không phải như thế!
- Thế nguyên nhân là vì sao?
- Bởi vì cô gái ấy vốn dĩ đã không yêu cậu ấy rồi, nói trước hay nói sau kết quả vẫn như vậy thôi!
- Ai bảo cậu thế? – Linh quay sang Huy, ánh mắt trong veo, dịu dàng – Chẳng phải cậu con trai ấy còn chưa kịp nói với cô gái tình cảm của mình hay sao? Đó mới là điều đáng hối hận.
- Hả?
- Kể cả có bị từ chối hay bất kể kết quả ra sao, nói ra rồi sẽ khiến người ta về sau không cảm thấy ân hận, vì ngay cả cho bản thân cơ hội cũng chưa từng thử. Nói thẳng ra là thất bại ngay từ ban đầu.
Linh lại hướng mặt lên phía tầng cao nhất của ngôi biệt thự, nơi có những giỏ hoa đủ loại, đủ màu sắc treo lơ lửng trên không trung như những cánh bướm xinh đẹp, như kết lại thành một dải cầu vồng rực rỡ trên cao, khiến người ta một khi đã chú ý sẽ muốn ngắm nhìn mãi không thôi.
Truyện ngắn - Hạnh phúc, phía sau lưng.
( Còn tiếp )
(Nokia 6300/uc)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Hình đại diện của thành viên
#3 - @285509
27/01/2014 20:19
- Nguồn:Kenh14.vn
- Huy, cậu biết ước mơ của Tuấn là gì không?
- …
- Lúc tớ dẫn cậu ấy tới đây, cậu ấy đã nói với tớ, ước mơ của cậu ấy là thiết kế được những ngôi nhà như thế này!
- Rồi sao?
- Tớ… đã không nghĩ tới ước mơ của cậu ấy, tớ luôn muốn cậu ấy ở lại đây và không đi đâu cả, thế nhưng có phải tớ quá ích kỷ rồi không?
- Không đâu, cậu ấy sẽ hiểu là cậu yêu cậu ấy!
- Nếu tớ cứ cố tình giữ cậu ấy lại, chắc chắn sẽ có một ngày cậu ấy sẽ oán hận tớ, ghét bỏ tớ, vì đã hại cậu ấy không thể theo đuổi ước mơ.
- Cậu đừng nghĩ tiêu cực… Tớ có chuyện này muốn nói với cậu nữa…
- Huy, tớ phải đi gặp Tuấn, tớ phải đi gặp cậu ấy ngay bây giờ!
- Linh!
Huy mỉm cười chua xót, vốn dĩ cậu đã định mở lời, vốn dĩ cậu đã định cho mình cơ hội để không phải là kẻ thất bại hoàn toàn trước bản thân mình, bất chấp việc thổ lộ này sẽ được coi là xen vào chuyện của người khác.
Cậu đã muốn mình ích kỷ một lần này thôi, muốn cô gái ấy biết tình cảm của cậu, và hiểu cậu đã có những tháng ngày đơn phương đau khổ như thế nào. Nhưng, đến cùng, cô ấy vẫn chạy đến với người cô ấy yêu, không cho cậu cơ hội để nói điều đã cất giữ trong lòng từ rất rất lâu.
Có lẽ, cậu đã mãi mãi không còn cơ hội, mãi mãi không…

Linh đi lang thang cả buổi chiều cho đến tối muộn mới trở về nhà, cuốn sách vốn định đưa cho Tuấn vẫn nằm yên trên tay. Cô đã từng nghĩ, chỉ cần cậu ấy cho cô câu trả lời, cô sẽ ôm chặt lấy cậu ấy nói mình sẽ đợi. Bất kể vài ba năm, bất kể sau này có ra sao, vẫn sẽ đợi. Nhưng không…
Nếu buông tay là một việc khó khăn như thế, nếu buông tay là một việc khiến người ta đau khổ đến thế, sự lựa chọn của Linh có phải là đúng đắn hay không?
Linh khựng chân. Bởi vì mải mê suy nghĩ cô không nhận ra, dưới ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống bóng người quen thuộc, cậu ấy ngồi trước bậc thềm cửa nhà cô, trên tay là sợi dây chuyền cô vừa dứt khoát đem trả khi nãy. Cậu ấy ngồi đấy, không có vẻ gì là sốt ruột, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cậu đã đợi rất lâu rồi.
Nhìn thấy Linh, cậu ngồi bật dậy, không biết có phải do trời tối và đèn đường mờ ảo vọng lại không, mà Linh thấy ánh mắt cậu lấp lánh...
Dường như có ai đó đã nói:Tình yêu tuổi trẻ là thứ dễ đánh mất nhất, cũng là thứ khó từ bỏ nhất…
(Nokia 6300/uc)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Sửa lần cuối: Mrtuan 28/01/2014 08:29
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự