Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:38

NHỮNG NĂM THÁNG ĐI QUA

Nguồn: Truyện ngắn

Tương lai ư! Tương lai đang ở trong tay nó hay ở trong tay những anh chàng vừa lạ lẫm vừa lừng khừng?

***

Mười tám tuổi

Thi tốt nghiệp xong, nó quyết định nghỉ học, mặc cho những cặp mắt ngạc nhiên, ngơ ngác của lũ bạn trong lớp. Mặc cho lời trách móc của bố nó trong lá thư từ xa gởi về. Mặc cho mẹ nó - người đàn bà chất phác - chỉ biết rỏ những giọt nước mắt âm thầm, rồi lại cắm cắm cúi cúi vào cái hàng phở "đồng tiền, bát gạo" của mình. "Mẹ có thể khổ thêm tí nữa, chỉ mong các con ăn học thành tài... Nhưng cũng tùy con... thôi".

Lúc đầu, nó có hơi hốt hoảng, lo sợ, suy nghĩ lan man về cái quyết định đột ngột của mình. Mãi cho đến hôm sau, khi thấy trong lòng hơi lắng xuống. Nó cố tạo một gương mặt thản nhiên để mỗi sáng ra ngồi kế bên mẹ, cũng cắm cắm cúi cúi phụ giúp mẹ bán hàng.

Hàng phở của mẹ nó nằm ở ven con đường chạy dài tít cuối cái cầu trắng. Trước mặt quán là hàng điệp già cỗi, buồn rầu, cứ mỗi mùa hè lại lao xao thả rơi bao nhiêu là hoa vàng. Buổi sáng hai mẹ con lúi húi bày soạn, buôn bán giữa cái ồn ào náo nhiệt cho đến tối mịt mới trở về nhà. "Tất cả mọi thứ, từ cây kim nhỏ cho đến con đường dẫn vào Ðại học của các em con, đều trông cậy vào gánh hàng này đấy con ạ!" Mẹ nó thầm thì với nó vào những lúc quán xá vắng vẻ. Giọng nói bà se sẽ, nhẹ nhàng như sợ có ai đó nghe thấy. Nó im lặng gật đầu và cảm thấy rằng việc nghỉ học của mình chưa hẳn là sai hay là đúng.

Mười chín tuổi

Hàng phở của mẹ nó, lúc nào cũng có khách ra vào. Bây giờ nó đã biết chào mời những câu ngọt ngào, đưa đẩy, đại loại như "Bác dùng gì ạ" hoặc "Cảm ơn bác, hôm sau mời bác lại đến". Những câu ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nó thuộc nằm lòng. Có hôm, khi đêm về, nó giật mình tự nhủ không biết mình đã nói câu ấy bao nhiêu lần trong một ngày? Bao nhiêu lần trong một tháng, trong một năm?
Nó có một con bạn thân. Con nhỏ đã nghỉ học trước khi vào trường cấp III. Học nghề xong con nhỏ đã trở thành một "bà chủ của chỗ làm đầu cho phụ nữ" ở cuối con phố này. Hôm trước, con nhỏ ghé qua chỗ nó, oang oang: "Bác ạ, cho Thảo học nghề với cháu nhé, vừa có tiền, sau lại có tương lai".

Mẹ nó nghe đến hai chữ tương lai thì có vẻ đồng ý. Ðối với bà, một người đàn bà cần cù, không biết gì ngoài kiếm tiền, không biết làm gì để níu kéo người đàn ông của mình đã lạnh nhạt ra đi, sau khi quăng lại cho bà một đàn con nheo nhóc, thì hai chữ tương lai thật là vĩ đại. Bà se sẽ: "Học nghề đi con, sau này có thể sung sướng hơn mẹ bây giờ". Nó ậm ừ và cứ nghĩ sung sướng hơn là những gì? Hay cũng chỉ là sống với một người đàn ông lạnh nhạt với một đàn con nheo nhóc.

Hai mươi tuổi

Thời gian vẫn trôi qua thật bình thản. Bây giờ nó đã là một cô thợ lành nghề. Hàng ngày, ở chỗ làm mới nó đã quen thuộc với công việc, với những câu xã giao tuy có khác hơn trước nhưng đại loại vẫn phải là chào bác hay chào cô...và những nụ cười mang đầy vẻ giả tạo. 

Mùa hạ lại trở về trên thành phố của nó. Hàng điệp trước quán lại lao xao thả rơi bao nhiêu là hoa vàng. Nó vẫn đều đặn đi làm và trở về mỗi đêm một mình trên con đường vắng. Có hôm về muộn, nó tình cờ gặp con nhỏ bạn đang nép mình đi bên một anh chàng vừa cao vừa gầy. Con nhỏ kéo tay nó ra xa rồi thì lén chỉ tay vào anh chàng đang lạ lẫm đứng lừng khừng... "Có bồ chưa?" Nó mỉm cười lắc đầu "Chưa". "Ối dào! Trẻ con thế!" Nó lại mỉm cười và chợt nghĩ bao giờ mình mới hết là trẻ con! Con nhóc lại thì thầm "Này, để tao giới thiệu cho mày một anh chàng khá lắm, đang làm ở công ty Du lịch đấy nhá". Nó vu vơ cười rồi chào nhẹ chia tay. Tiếng con nhỏ bạn líu ríu xa dần rồi khuất sau những hàng cây um tùm cuối phố. Nó thơ thẩn trở về, băn khoăn không biết rằng tình yêu có thật và làm cho người ta trưởng thành!

Hai mươi mốt tuổi

Mùa hạ sắp hết rồi. Trên những vòm cây ven đường lác đác chỉ còn vài bông điệp vàng vàng đơn lẻ. Hôm qua, nó đi nộp Hồ sơ thi Ðại học. Chẳng biết để làm gì? Vừa ra khỏi trường, gặp con bạn đang nhớn nhác đứng tìm. "Mày làm cái gì thế? Thi lại à, rõ là đồ vớ vẫn." Nó im lặng nhìn mông lung ra khoảng đường sáng nắng trước mặt. Bây giờ là mấy giờ nhỉ? Con đường thật vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng một vài chiếc xe vụt qua, để lại sau lưng một vệt khói mờ. "Ðã có nghề nghiệp trong tay rồi, phụ thêm để mẹ mày lo cho đàn em, lại còn toan tính viển vông. Mày nghĩ mày sẽ học bao nhiêu năm nữa. Ðến lúc ra trường thì vừa thành gái già đấy cô ạ!" Thấy nó mãi im lặng, con nhỏ hạ giọng "Thôi, đừng buồn, tao chỉ lo cho mày thôi. Cứ mãi lửng thửng, lơ ngơ như đồ trẻ con. Ngày mai, đi chơi với bọn tao, tao giới thiệu anh chàng ấy cho. Nhớ "diện" vào nhé". Nó ngơ ngẩn nhìn vào sân trường, và cảm thấy hôm nay trời nắng to quá, cổng trường sáng loáng lên, chập chờn như nửa xa... nửa gần.
Nó lơ mơ nhớ lại lời mẹ "Hãy cố lo lấy tương lai. Sau này có khi sướng hơn mẹ bây giờ". Tương lai ư! Tương lai đang ở trong tay nó hay ở trong tay những anh chàng vừa lạ lẫm vừa lừng khừng?

Ngày mai, không biết nó có nên đi chơi không?

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:42

TÊN ĂN TRỘM

Tác giả: Xuân Võ

Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng đầy nhiệt tình mà chưa từng vặn vẹo, lý do lý tứ thêm một lần nào nữa. Tôi là tên ăn trộm.

***

“Cướp!... Cướp!...”

Tôi thả phịch bó rau xuống đất, lách nhanh giữa đám đông đang dáo dác bởi tiếng la cảnh báo đột giữa chợ, lao nhanh theo tên móc túi. Chợ đông, chen chúc bao kẻ mua, người bán làm bước chân tôi cứ líu quíu, luýnh quýnh cả lên. Người đuổi đã khổ, kẻ chạy cũng không mấy suôn sẻ, coi bộ chỉ chực ngã dúi dùi xuống đất.

Cuối cùng, tôi cũng tóm được thủ phạm với đầy đủ tang vật trong tay. Một cậu nhóc độ hơn mười tuổi, gầy tọp run rẩy trước mặt tôi chừng co rúm lại. Ánh mắt hãy còn trong veo ngước nhìn khổ chủ như van lơn.

đứa trẻ đáng thương

Vài người đi chợ dừng lại lớn tiếng chửi mắng “Đồ con nít mới mở mũi mà đã biết ăn trợm rồi đó nợ, kiểu ni khi lớn lên có mà thành quân cướp của giết người mất”, “Đánh cho hắn trận cho hắn chừa cái thói trợm cướp”, “Tống đầu hắn vô tù cho chừa”, “Báo công an chưa?”,…Chưa đầy một phút, cả góc chợ huyên náo hẳn lên, hàng trăm hàng nghìn ánh nhìn đều đổ dồn cả về phía tôi và cậu bé. Bao nhiêu sự đồng cảm với tôi thì có gấp bấy nhiêu chục lần sự sĩ vả, lăng mạ đổ lên đầu cậu bé mà tuổi mới lấp kín mấy đầu ngón tay trên đôi bàn tay của mỗi người. Có bà béo phị thản nhiên hắt lên đầu tên trộm oắt con ly trà uống dỡ.

Tôi chao đảo nhìn đám đông vây quanh mình đang lớn dần lên rồi nhìn cậu bé móc túi và một ý nghĩ lờ mờ không rõ ràng lờn vờn trong đầu. Hình như mình vừa làm gì đó không đúng thì phải. Một tay, tôi ôm chặt lấy vai thằng bé, tay kia nhọc nhằn tách vội lối đi vấp váp luồng ra khỏi đám đông.

Đối tượng để bao con người to lớn trút lên đó cơn bực dọc vì vừa bị mua hớ mớ hàng, lỡ mối “mi xưa” hay chỉ đơn giản là trò hề miễn phí giữa chợ của một ngày đẹp trời bất ngờ được chính kẻ níu nó lại giải thoát làm họ ngớ đi hết mấy giây. Dăm người cụt hứng bỏ đi cùng cái cười mai mĩa nhưng cũng lắm bộ não còn tò mò lần theo xem sao.

Hai tên đào tẩu mà trong đó tôi là bất đắt dĩ, vòng qua cổng chợ, men theo con hẽm nhỏ thoát ra ngoài đường lớn, đáp chân tại quán nước mía lụp xụp bên vỉa hè. Thằng bé hổn hển nốc cạn ly nước mát lạnh rồi thở phù mệt nhọc ngước mắt nhìn tôi “Con đói quá cô ơi!” Tôi lật đật chạy sang bên kia đường bê về tô bún còn nghi ngút khói thơm lừng rồi ngồi nhìn thằng bé ăn ngon lành mà nghe dòng ký ức rần rần ùa về trong tim. Chẳng phải, tôi đã từng là tên ăn trộm như cậu bé này hay sao. Trước mặt tôi, hình như đang hiện hữu một cô bé Lan của hơn hai mươi năm về trước.

Nhà tôi lúc đó nghèo lắm, ba má quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà vẫn thiếu trước hụt sau. Anh em tôi vì thế mà chẳng mấy đủ đầy, đến cơm trắng còn thèm đau thèm đớn còn không đủ ăn cho no, cho thỏa thích thì lấy đâu mơ đến kẹo bánh, quà vặt. Vốn là đứa dễ nuôi, thỉnh thoảng má lại gởi tôi về bên ngoại để con được no cơm. Dần quen, tôi hết ở nhà này đôi bữa lại sang nhà kia, miễn sao được ăn cơm, được ngủ và không bị đuổi là ổn.
Trong dãy dãy ký ức đi ở lang của tôi, có một góc nhỏ dành riêng cho bao ngày tạm cư cùng chị (người mà tôi vẫn quen xem như chị Hai của mình) trong ngôi nhà tình nghĩa của nội để lại bên sông. Chị là đứa con lớn và duy nhất của cô tôi. Cô, dượng theo đoàn dân công vào núi và vĩnh viễn không quay về. Chị lớn lên cùng con nước lớn nước ròng, cùng đôi rãnh khoai sau vườn mà vị đất quánh đặt mùi nước lợ.

Nội tôi mất khi chị mới lên mười. Chị vẫn côi cút bên sông cùng hai chú của tôi, những gã trai còn mê chơi hơn cả về nhà. Ngày qua ngày, ngoài một buổi đến lớp, chị bám sông, bám ruộng phụ cậu kiếm cơm vào nồi, góp tiền học phí. Đôi bữa, má gởi thêm cho chị lon gạo, lít dầu, túm khoai khô, vài quyển vở, mấy đồng bạc nhốm mồ hôi.

Mấy hôm, chị ghé qua ngang chở tôi về chơi với chị. Tôi mừng hú, cuốn vội bộ áo quần cắp nách chạy theo. Ngôi nhà bên sông lồng lộng gió, tiếng lá dừa nước lạo xạo như hát ru cả ngày. Nhưng tôi mê nhất là được đi nò cùng chị mỗi nhá nhem.

Chiều, chị lôi xô đèn trong góc nhà ra húy hoáy lau chùi. Tôi tò mò chống gối đứng nhìn. Mớ đèn được làm từ mấy cái chai thủy tinh bị cắt bỏ phần cổ nhỏ bên trên trông hay phải biết mà tôi tha hồ xách chạy lơn tơn ra ngoài gió vẫn không sợ tắt. Thứ đèn sẽ thức suốt đêm trên sông đánh lừa lũ tôm cá tự chui đầu vào nò để mắc kẹt luôn ở đó.

Khi tất cả đèn được thắp lên là lúc tôi lật đật hạ tấm liếp cửa, vác cây dầm con con chạy nhanh ra bến. Tôi được ngồi đằng mũi, thọc cây dầm xuống nước khuấy liên hồi. Hai nhìn tôi cười tươi roi rói “Bơi chị lạ rứa nàng, nhìn chị bơi mà bơi theo nì.”

Bơi chán, tôi thả dầm, quay lưng để cả người lọt gọn lỏn trong khoang mũi, hai chân buông vắt vẻo ngoài be ghe. Mặt đối mặt với Hai, tôi hát nghêu ngao. Chị cũng hát, tiếng hát của cô gái mười lăm trong veo, thanh thoát trôi dài một khúc sông. Phía sau dãy núi xa tít, mặt trời đỏ ối như mai rạm nướng chìm dần, chìm dần.
Thấp thoáng, một vài ngọn đèn đã được treo lên như những con mắt ti hí ngầu đỏ của loài thủy tộc ăn đêm trong câu chuyện ngoại kể hôm nào. Trời tối nhanh phủ lên mặt sông màn đêm lấp loáng. Dăm câu hò, vài điệu ba lý hay tiếng í ới gọi nhau trò chuyện đánh thức cả dòng chảy êm ả.

Chị hì hụi cắm hết cái nò này lại lần sang que nò khác kiên nhẫn, tỉ mẩn. Khi tất cả nò được cắm xuống, đèn treo lên lay lắt, chị quay nhìn tôi hỏi nhỏ “Đi chở nước với chị nhe?” “Trời! đi chở nước mà phải bí mất rứa à?” Chị cười bí hiểm “Muốn đi thì phải im lặng, không được nói lớn, đi khẽ, đặc biệt chặp nữa phải đứng canh cho Hai, hễ có người đến là kêu chị liền rồi chạy nhanh xuống ghe, rõ chưa!”

Tôi răm rắp làm theo lời chị mà chẳng hiểu gì cả. Chiếc ghe sè sẹ tấp vào một bến lạ, tối om om. Chị buộc vội dây ghe vào túm lát rồi bước lên bờ. Tôi lò dò bước theo “Hai ơi! Răng Hai không quảy theo gàu?” “Suỵt! im! Bé đứng ở đây canh chừng nghe không, có người là kêu Hai liền hỉ”. Vừa sợ ma, vừa hồi hộp vì những điều trọng đại bí ẩn sắp diễn ra khiến toàn thân tôi cứ run lên như cầy sấy. Chị lụi bụi chạy sâu vào trong bờ mất một lúc mới trở ra cùng mớ đồ lùng bùng trên tay. “Đi thôi!” Tôi thót lên ghe nhanh chóng. Bơi hết một đoạn khá dài mới nghe tiếng chị thở ra đánh thượt, giọng giòn tưng “Đi chơi dui không nhóc?” “Mô phật! Hai để em đứng một mình, sợ ma muốn chết mà dui dẻ nổi chi ác rứa”. Hai cười rộn rã làm tôi cũng vui lây “Nhỏ biết lúc nãy chị em mình đi mô không? Đi ăn trợm đó nàng ngớ nợ!” “Ăn trợm?” Tôi hốt hoảng lặp lại rồi buông dầm nghe toàn thân bủn rủn. Tôi không nói, chị cũng không hỏi gì thêm mà say sưa hát về tới nhà.

Tôi theo chị ra bếp, ngọn đèn dầu lay lắt chút hơi nóng mỏng manh. Chị hí hửng “xử lí” mớ “chiến lợi phẩm” vừa thu được. Một ít đậu phụng, vài trái thơm vừa già tới, buồng chuối còn xanh ngắt mà mủ chảy dài từ cuống. Tất cả đều được cất gọn gàng vào buồng.

Hôm sau, tôi được chén một bữa đậu hả hê mặc dù phải trốn chui trong bếp.
Cách dăm hôm, chị lại rủ tôi đi nò lần. Nó lần là một sở nò nhỏ, nằm sâu trong hốc. Do đó, việc đặt, đổ nò không nhất thiết phải dùng ghe như nò lớn trên sông. Đêm đó trăng non, chị em tôi quyết định dắt tay nhau tản bộ dọc bờ đê xuống nò. Con đê ngăn sông với đồng mà người dân quê đắp bằng cả mồ hôi, nước mắt hằng bao năm trời. Bên trong đê, ruộng lúa xanh mơn mởn, vài hàng khoai trên mấy thửa ruộng khô sắp đến ngày cho thu hoạch cũng cố vươn lên hứng những giọt sương đêm mát dịu.

“Đứng im đây chờ chị một chút nghe?” Nói rồi, Hai lôi từ trong xô đèn ra một cái bao lát con con, xoắn quần lom khom dò bước về phía mấy hàng khoai. Chị đi ăn trộm, lần này thì tôi đã biết. Tôi dáo dác cặp mắt non tơ ngó hết bên này lại dòm bên kia. Sao hôm nay Hai mần lâu quá chừng lâu làm rôi run muốn xỉu tại chỗ. Cuối cùng, chị cũng ra hiệu cho tôi rút lui, mọi việc đã xong.

Đi độ một đỗi bờ đê, tôi phát hiện có người đi nò muộn. “Hai! Hai!” tôi líu lưỡi “Có, có người”. Chị kéo tôi nằm dài dưới mép đê, thấp thỏm chờ đợi. Bóng người đổ dài trên mặt đê đen ngoàm lướt nhanh trước mặt chị em tôi. Tôi thở phù, nằm bật ngửa trên thảm cỏ mát rười rượi, hướng ánh nhìn lên vầng trăng cong cong như lưỡi liềm “Răng phải đi ăn trợm chi rứa Hai? Ba má nói ăn trợm là không tốt Hai nợ.” Chị trở mình nằm lặng lẽ bên tôi, giọng nghe buồn lắm lắm “Chị biết, nhưng nếu chị không làm ri, ngày mai chị sẽ bị đói, nhà hết gạo rồi mà chị thì không có ba má như em”.

Tiếng gà gáy te te ngoài bụi tre, chị đã thức giấc tự bao giờ. Tôi khật khưỡng bước thấp bước cao xuống bếp đã thấy nồi khoai nóng hổi tỏa ra luồng khói thơm nức. Chị gói vội một củ thật to vào tàu lá chuối khô ra ngõ đứng đợi. “Hân! Ăn củ khoai cho ấm bụng rồi đã đi nò, tau mới trồng tối qua đó”. Chị Hân nhìn Hai tôi cười thay lời cảm ơn. Chị Hân là con nuôi của chú thím Hai. Nhà chú thím nghèo chẳng kém gì nhà tôi, lại đông con. Vì vậy, bữa sáng với chị Hân là chuyện hi hữu. Chị lại phải làm quần quật từ sáng đến trưa nên củ khoai nóng trên tay Hai tôi lúc đó thật ý nghĩa.

Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng đầy nhiệt tình mà chưa từng vặn vẹo, lý do lý tứ thêm một lần nào nữa. Tôi là tên ăn trộm.
Rồi chị rời bến lên núi sống cùng mấy chú của tôi. Nhà tôi về bên bến giữ gìn, hương khói chút gốc rễ nội để lại. Lòng tôi vẫn nhớ đau đáu những bữa “đi nò” cùng chị. Tôi thèm được làm tên ăn trộm bên chị thêm một lần nữa.

Tôi lớn lên, cuộc sống mưu sinh kéo dài khoảng cách giữa tôi với bến sông quê dào dạt hôm nào. Cả tôi và chị đều đã yên bề gia thất. Con bé “trộm vặt” năm xưa đi vào ký ức, để sáng nay dần dật ùa về trên gương mặt non tơ của cậu bé đang hùm hụp húp sạch tô bún trước mặt tôi lúc này. Cậu bé vừa thò tay móc từ túi tôi ra tờ năm trăm ngàn xanh mướt.

“Con cảm ơn cô! con phải đi đây.” Cậu bé đứng dậy, vội vã quay đi. “Con đi mô bây chừ?” “Con đi tìm mẹ!” “Tìm mẹ?” Thằng bé ngần ngừ một chút ra chiều suy nghĩ. Xem chừng, tôi cũng là người đáng tin, nó ngồi lại ghế, mặt cuối gằm xuống đất “Ba mẹ con li dị lâu rồi. Ba có vợ khác nên không thương con nữa. Ba bận chăm sóc mẹ hai với em Ti. Con trốn nhà đi tìm mẹ, con nhớ mẹ. Con nghe mẹ hai nói mẹ con ở gần đây nhưng con tìm hoài mà không thấy. Con đói quá nên mới làm liều, cô tha lỗi cho con, nghe cô!”

Tôi ngỏ ý đưa thằng bé về nhà. Nó đứng lặng im lâu thật lâu rồi gật đầu đồng ý “Cô đứng nói với ba con đã ăn trộm nghe cô, ba đánh con chết mất”.

Người đàn ông độ ba bảy, ba tám tuổi ra mở cửa. Ngôi nhà hai tầng khang trang, sân vườn đẹp đẽ, chiếc ô tô màu ghi bóng loáng bên thềm. “Cô tìm ai?” Thằng bé lừng khừng bước tới. “À! lại là cái thằng mất nết ni, mi lại gây họa nữa rồi chứ chi”. Bàn tay giơ lên chực vụt vào đôi má non tơ của đứa trẻ. Tôi ngăn vội “Không! Thằng bé con anh ngoan lắm. Nhờ cháu mà em mới tìm lại được cái ví bị đánh rơi trong chợ. Em đưa cháu về nhà để trực tiếp cảm ơn gia đình đã nuôi dạy cháu bé tốt thế này.”
Tôi quay về mà lòng buồn não nuột. Ngày xưa, tôi và chị ăn trộm vì thiếu đói, vì bố mẹ không thể lo nổi bữa cơm cho con. Bây giờ, cậu bé đang sống trong nhung lụa nhưng vẫn phải ra chợ móc túi. Nó đi tìm chút tình thương bị cướp mất.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:43

KHI BẠN NHÌN MỌI THỨ BẰNG MỘT ĐÔI MẮT MỚI

Nguồn: truyenngan

Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?

***

Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người : từ những công nhân viên chức đến các cô cậu sinh viên trẻ. Ngồi cạnh cửa sổ là một ông lão cùng người con trai tầm tuổi ba mươi. Gương mặt anh tràn ngập bởi niềm ham thích khó tả: Anh thật sự bị kích động bởi cảnh sắc bên ngoài.

"Bố ơi, nhìn này, những cái cây này như đang chuyển động, thật là đẹp quá!!! "

Lối cư xử kiểu này của người con trai ba mươi tuổi khiến mọi người thấy thật kỳ quặc. Người ta bắt đầu rì rầm nho nhỏ.

"Người kia trông như bị loạn trí..." Một người đàn ông thì thào với vợ của mình.

Đột nhiên trời đổ cơn mưa, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống đầu các hành khách qua khung cửa mở rộng. Người con trai bao mươi tuổi đầy hạnh phúc :

"Cha ơi, đẹp quá... Mưa đẹp quá..."

Một người phụ nữ phát cáu. Cơn mưa đang làm hỏng chiếc áo mới của cô.

"Ông có thấy trời đang mưa không? Nếu con trai ông có vấn đề thì nên đưa đi điều trị thần kinh chứ không phải ở đây để làm phiền người khác nơi công cộng"

Người con trai giật mình quay lại, đôi mắt nãy vốn vui tươi chợt như phủ một mảng sương mờ mịt.

Ông bố ngượng ngùng đôi chút rồi trả lời bằng giọng trầm trầm :

"Chúng tôi đang trên đường từ bệnh viện trở về. Con trai tôi vừa ra viện sáng nay. Nó bị mù bẩm sinh và mới được thay giác mạc. Cơn mưa...và mọi thứ đều quá mới mẻ với nó. Xin mọi người thứ lỗi."

Những thứ ta thấy hay cảm nhận đều chỉ bắt nguồn từ quan điểm bản thân cho đến khi ta biết sự thật. Giống như một loài hoa, có thể là loa kèn, thược dược, hướng dương, v..v.. , dù ta có biết tên cũng như màu sắc, mùi vị,..., ta cũng chỉ "biết" nó qua chính cảm nhận chủ quan.

Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới
Một cái tên hay vẻ bề ngoài chẳng cho ta "hiểu" gì về bản chất thật sự.

Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?

Bởi ta chỉ để trong mắt những gì ta muốn...

Giá như, chỉ giá như thôi, ai cũng nhìn bằng đôi mắt như mới được sinh ra lần đầu...

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:46

TẠM BIỆT YÊU THƯƠNG

Tác giả: Cá Mập (Hoàng Thị Khánh Linh)

"Tớ đã hứa với cậu rằng tớ sẽ không khóc, bởi vậy tớ sẽ không khóc đâu, Nguyên ạ..."

***

Đầu năm lớp 10, tôi được xếp ngồi cạnh Nguyên. Nguyên tỏ ra là một người lạnh lùng và ít nói nên tôi cũng chẳng có ý định dám làm phiền cậu ấy. Hơn nữa, việc mới bước chân vào ngôi trường cấp 3 và được xếp trong một lớp học toàn những gương mặt lạ lẫm khiến tôi bận lo lắng đến mức quên cả việc bắt chuyện với cậu bạn cùng bàn.

Dần dà rồi mọi thứ cũng ổn định, bạn bè trong lớp cũng đã làm quen hết được với nhau, tôi rồi cũng nhớ được hết từng gương mặt và tên của từng thành viên trong lớp và Nguyên cũng tỏ ra thân thiện, dễ gần hơn. Những câu chuyện giữa tôi và Nguyên ban đầu chỉ đơn giản là những câu hỏi mượn bút, mượn thước hay vài vấn đề liên quan đến chuyện bài vở học hành, rồi những câu chuyện cứ dần mở rộng ra giống như kiểu:

"Nguyên này, đổi chỗ cho tớ đi!"

"Sao lại đổi?"

"Vì tớ thích ngồi cạnh cửa sổ lắm! Hồi cấp 2 tớ được xếp ngồi cạnh cửa sổ nên quen rồi, giờ ngồi thế này cảm giác cứ thiếu thiếu gì đó ấy."

"Con gái các cậu lạ thật đấy!"

Và rồi Nguyên đứng dậy đổi chỗ cho tôi thật. Có thể hành động đó rất đỗi bình thường nhưng tôi lại lấy làm cảm kích lắm. Thế là tôi bắt đầu dành thiện cảm nhiều hơn cho cậu bạn cùng bàn tốt bụng đó.
Những ngày sau đó, tôi và Nguyên thân thiết hơn.Nguyên kể cho tôi nghe về những câu chuyện của cậu ấy, về việc cậu ấy cố gắng tỏ ra mạnh mẽ tới mức lạnh lùng thế nào ngày đầu năm để tạo cho mình một lớp vẻ ngoài cúng rắn, về việc cậu ấy lo lắng tới mức chẳng dám nói gì khi được xếp cạnh một bạn gái mới toe chưa từng gặp. Nguyên cũng kể cho tôi về ước mơ của cậu ấy, ước mơ được trở thành một kiến trúc sư vẽ nên những thiết kế của tương lai, ước mơ được chu du khắp thế giới để tìm nguồn cảm hứng cho những thiết kế của mình. Tôi vừa chăm chú lắng nghe vừa âm thầm để ý tới đôi mắt Nguyên, đôi mắt ánh lên những hi vọng lấp lánh, đôi mắt của những điều rất thật tự trái tim Nguyên.

Tôi và Nguyên giờ đã trở thành bạn thân nên chẳng có gì tôi phải giấu Nguyên cả. Tôi để cậu ấy biết tôi là một đứa yêu đuối tới mức nào. Tôi để cậu ấy biết tôi có những ích kỉ của riêng mình ra sao. Và tôi cũng để cậu ấy biết chút rung động của bản thân tôi với Khôi – cậu bạn lớp trưởng.

"Này! Cậu thấy Khôi thế nào?"

"Ngoại hình được, tài năng có thừa và có kha khá vệ tinh theo sau!"

"Cậu nghĩ tớ có cơ hội chứ?"

"Có chứ, đến khi nào cậu xinh như cái Hương bí thư kiêm hoa khôi lớp mình thì lúc đó cậu có thừa cơ hội."

Tất nhiên là ngay sau khi kết thúc câu nói đó, Nguyên lãnh ngay một cú đấm trời giáng của tôi. Nhưng Nguyên chỉ nói cứng thế thôi chứ tôi biết cậu ấy tốt với tôi lắm.

Tôi còn nhớ như in buổi chiều đông hôm ấy. Khi tôi nán lại đợi Nguyên ra về thì bất chợt nhìn thấy Khôi phía cuối hành lanh, định vẫy tay gọi cậu nhưng tôi chợt nhận ra cậu ấy không chỉ ở một mình. Cậu ấy đang nói chuyện với Hương. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi tò mò điên lên được, tôi bước thật nhẹ ra chỗ hai người họ. Thật may là có một góc nhỏ giữa hai bức tường nên tôi chui tọt vào đó, lắng nghe toàn bộ câu chuyện.
"Hương này, ờ... ừm... có chuyện này tớ muốn nói với cậu!"

"Ừm, cậu nói đi"

"Tớ...tớ...tớ thích cậu"

Ngay cái khoảnh khắc đó, tai tôi ù đi, mọi thứ xung quanh chao đảo. Đấy, cái điều mà tôi vẫn lo sợ ấy cuối cùng cũng đến. Thực ra việc này quá đỗi rõ ràng rồi chỉ là tôi tự lừa bản thân mình không tin vào điều đó thôi. Trước giờ, tôi vẫn cứ tự tô vẽ cho mình một cái kết có hậu trong tình cảm của tôi dành cho Khôi, cứ tin rằng rồi một ngày Khôi sẽ đến cạnh tôi và nói thích tôi. Ấy vậy mà ngày hôm nay, nghe được đoạn hội thoại này, tôi cảm thấy hệt như cái cảm giác bị một trái bóng bay với tốc độ kinh hoàng đập vào mặt vậy. Đau và kéo tôi về hiện thực. Tôi không biết cuộc hội thoại đó diễn ra như thế nào, Hương có đồng ý Khôi hay không, tôi chỉ biết có cái nắm tay nào đó vừa vụt qua chỗ tôi trốn. Hai người họ đã ra về và tôi bắt đầu khóc. Tôi khóc ướt đầm khuôn mặt, khóc nhòe hết cả mắt đến độ mà không nhận ra Nguyên đang đứng ngay trước mặt mình. Nguyên chỉ im lặng đợi tôi khóc đến khi cạn sạch nước mắt rồi mới kéo tôi đứng dậy và đưa tôi về. Nguyên không trách tôi ngốc nghếch, cũng chẳng hỏi han gì, cậu ấy chắc là cũng đoán được chuyện gì và hiểu rằng im lặng là điều tốt nhất cho tôi lúc này.

Những ngày sau đó, tôi buồn nhiều. Nguyên hiểu và luôn cố làm tôi vui mỗi lúc có thể. Tôi biết Nguyên có ý tốt nhưng tôi chẳng thể nào cười nổi, đôi lúc tôi còn gắt Nguyên một cách rất vô cớ. Nhưng Nguyên vẫn im lặng để mặc tôi chất lên cậu ấy mớ cảm xúc hỗn độn mà chính bản thân tôi không thể thoát ra nổi. Nhìn cái lưng gầy của cậu đạp xe lủi thủi trong nắng chiều, tôi chỉ muốn gạt phăng nỗi buồn sang một bên để chạy tới tót lên xe Nguyên như mọi khi và rồi hai đứa sẽ lại tíu tít. Thế nhưng tôi vẫn chưa thể dũng cảm mà vứt cái nỗi buồn đó đi được và Khôi vẫn là một phần ký ức buồn mà tôi vẫn thường đem ra để nhớ về.
Thời gian cứ thế trôi và rồi chẳng ai ủ rũ được mãi, tôi cuối cùng cũng thoát ra được cái nỗi buồn chông chênh của một tình cảm đơn phương ngốc xít . Còn Nguyên, ngay khi thấy tôi trở lại là tôi của ngày nào, cậu ấy vui ra mặt, xoa đầu tôi, Nguyên dặn:

"Hứa với tớ, dù có gì xảy ra thì cũng đừng bao giờ khóc như thế nữa nhé, phải mạnh mẽ mà vượt qua, Vy ạ!"

"Tớ hứa"

Có thể tôi sẽ chẳng thể nào quên được Khôi nhưng việc tôi cứ đắm mình trong nỗi buồn không chỉ ảnh hưởng đến tôi mà nó còn khiến Nguyên cũng bị kéo vào. Tôi cười toe, cười để mong Nguyên bỏ qua cho tôi vì những ngày đã phí phạm nhiều thứ vào cái nỗi buồn ngốc xít . Nắng chiều nhẹ nhàng hoà cùng nụ cười của Nguyên vẽ lên một cảnh yên bình quá. Tại một quán nước nhỏ, có hai đứa hâm-cực-hâm cùng cười vang cả một góc phố. Tôi đã không biết rằng nụ cười ấy là nụ cười cuối cùng của Nguyên mà tôi được nhìn thấy, được nghe thấy.

* * *

Nguyên bỏ tôi lại với đầy ngổn ngang mà ra đi mãi mãi. Chiếc xe máy lao điên cuồng không kịp phanh lại tại khúc cua. Nhận đươc tin Nguyên mất, tôi bàng hoàng đánh rơi cả chiếc điện thoại. Trước mắt tôi là một hố đen sâu không thấy đáy, mọi cảm giác đều tê liệt, tôi chẳng dám nghĩ về những ngày của tôi mà không có Nguyên. Tôi nhận ra Nguyên chiếm trong tim tôi một phần lớn rất lớn.

Nguyên nằm bất động, cảm tưởng như cậu ấy chỉ đang ngủ thôi, rồi cậu ấy sẽ dậy, xoa đầu tôi và chọc cho tôi cười bằng một trò đùa ngốc xít. Mẹ Nguyên mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy dài mãi không ngừng. Tôi lặng đi nhìn quang cảnh đám tang của cậu, vẻ ảm đạm bao trùm không gian. Cậu nằm đó, môi vẫn cười mà tôi thấy sao cậu ở xa quá, cái ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh tựa hồ như một lớp sương bàng bạc mà chỉ cần người ta bước vào đó là hoàn toàn biến mất. Tôi nhắm mắt, cố chặn dòng nước mắt đang trực chờ để ào ra...

"Tớ đã hứa với cậu rằng tớ sẽ không khóc, bởi vậy tớ sẽ không khóc đâu, Nguyên ạ..."
Tôi không khóc, việc tôi khóc sẽ như một lời khẳng định rằng Nguyên đã rời xa tôi mãi mãi và hơn nữa tôi đã hứa với Nguyên. Nguyên vẫn còn, chỉ là cậu ấy đang sống ở một tầng không gian khác và ngắm nhìn tôi bước từng bước trong cuộc đời của mình.

Ba ngày của Nguyên, tôi đến sớm. Nhìn ảnh cậu tôi không thể ngăn tim mình nhói lên một nhịp. Ba Nguyên, vẫn vẻ cứng rắn như thường ngày nhưng đôi mắt bác ấy ánh lên vẻ mệt mỏi và đau buồn đến kiệt quệ, tôi biết bác ấy đang phải gồng mình để gánh một nỗi đau về tinh thần lớn rất lớn. Ba Nguyên đưa cho tôi một cuốn sổ nhỏ của Nguyên :

"Bác nghĩ cháu nên giữ nó!"

"Cháu có thể ạ?"

"Ừ, chắc bên kia Nguyên cũng muốn vậy!"

Cuốn sổ màu nâu nhạt Nguyên dùng để ghi chép về những ý tưởng, những thiết kế của cậu mà cậu dự định sẽ thực hiện trong tương lai. Những nét vẽ tuy còn chưa được chau chuốt nhưng thực sự rất tinh tế và gây cho người xem những sự thích thú kì lạ. Tôi tin chắc, nếu Nguyên còn ở đây, cậu sẽ là một nhà thiết kế đại tài. Cuối cuốn sổ có một bì thư nhỏ, tôi tò mò mở ra xem và khá bất ngờ khi bức thư ấy là gửi cho tôi. Nguyên chưa bao giờ nói cho tôi về bức thư ấy

"Gửi Vy!

Cậu biết không, cậu là một con nhóc ngốc nghếch nhất mà tớ từng biết và cũng là con nhóc mà tớ thực sự rất yêu thương. Tớ chưa bao giờ kể cho bất kì ai về những nỗi sợ mơ hồ của mình ngoại trừ cậu. Cậu biết tại sao không? Vì tớ tin cậu. Tớ biết cậu cũng có những nỗi sợ của riêng mình nhưng cậu che giấu nó bằng những nụ cười, còn tớ, tớ lại che giấu nó bằng cái vỏ bọc lạnh lùng, bất cần. Suy cho cùng, hai đứa mình như nhau, ngốc như nhau.
Cậu có biết, cái hôm cậu bắt gặp Khôi tỏ tình với Hương tớ cũng đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện ấy không? Tớ xin lỗi vì đã không kéo cậu ra sớm khỏi chuyện này, nhưng tớ nghĩ cậu phải thấy để biết được cái gì cần theo đuổi, cái gì cần từ bỏ. Có thể cậu sẽ buồn nhiều nhưng tớ thà để cậu buồn một lần còn hơn nhìn thấy cậu mắt lúc nào cũng rớm rớm khi thấy Khôi thân mật với Hương.
Thực sự, tớ rất sợ những giọt nước mắt của cậu, nó khiến tim tớ như bị chậm lại mất vài nhịp ấy. Cảm giác cứ nghèn nghẹn khi thấy cậu yêu đuối. Tớ chẳng thích cậu khóc đâu. Vy này, cậu vô tư và cũng có đôi khi là ngây ngô nên chắc cậu chẳng thể nhìn ra được tình cảm của tớ. Nhiều lúc định bày tỏ với cậu nhưng tớ sợ, sợ sẽ đánh mất cậu nên tớ chọn im lặng. Tớ có thể kìm lại cảm xúc của mình nhưng tuyệt nhiên tớ không thể mất cậu.

Bạn thân này, tớ thích cậu!

Nguyên."

Con người thường chẳng bao giờ nhận ra những hạnh phúc gần kề mình cho đến khi nó thực sự biến mất. Và Nguyên chính là cái hạnh phúc ấy của tôi. Chỉ là tôi không biết nắm bắt nó. Tôi quá ích kỉ, quá nuông chiều cảm xúc của mình mà chưa bao giờ tôi đặt mình ở vị trí của Nguyên để nghĩ cho cậu ấy. Toàn là Nguyên an ủi tôi, toàn là Nguyên kéo tôi dậy sau những lần tôi gục ngã, toàn là Nguyên khiến tôi mỉm cười...

"Tớ đã hứa với cậu rằng tớ sẽ không khóc, bởi vậy tớ sẽ không khóc đâu, Nguyên ạ..."

Có gì đó ấm nóng trên má. Nguyên này, cho tớ xin lỗi nhé vì tớ đã không thể giữ được lời hứa với cậu.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:49

CON NHỆN Ở MIẾU QUAN ÂM

Nguồn: Sưu tầm

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

***

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.



Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:54

CÓ MỘT NGÀY NHƯ THẾ

Tác giả: Jam Aster

Tôi thích em.

Em không thích tôi.

***

Lần đầu tiên tôi gặp em là ở trong quán cà phê tôi thường xuyên đến. Quán cà phê nằm gọn trong ngõ nhỏ, đường đi hẹp chỉ dắt vừa một cái xe đạp, nhưng vào đến trong quán là lung linh đẹp khỏi nói.

Đẹp với tôi, không phải là ánh đèn mờ lãng mạn, bộ ghế êm thoải mái, vì tôi không theo chủ nghĩa lãng mạn, tôi là một thằng con trai đích thực mà. Đẹp với tôi là sự sáng sủa và gọn gàng, có đến hai tủ sách vĩ đại với vô vàn thể loại sách. Mỗi chiều rảnh rỗi tôi đều đến đây, một mình, gọi một ly cà phê đen và chọn chỗ ngồi sát ở góc làm bài tập hoặc đọc sách.

Tôi không hay để ý đến những người khác trong quán, nhưng em lại khiến tôi cứ phải chú ý mãi. Có lẽ một phần là vì em là người đầu tiên chọn ngay chỗ ngồi đối diện tôi.

Em mang theo người một chồng sách vở dày cộp, nhưng vừa đến nơi là em vứt ngay sang một bên và mở laptop ra. Tiếng bàn phím gõ liên hồi làm tôi có cảm nhận em là một cô nàng nghiện máy tính. Chỉ đến lúc phục vụ đến, em mới ngẩng mặt lên, giọng em nhẹ và cực êm tai.

"Em gọi một chanh leo ạ."

Từ đây chính là lúc tôi thực sự quan sát em. Thật ra điều này hơi khó với tôi, vì tôi phải thật nhẹ nhàng ngồi lùi sang để không bị laptop che khuất tầm nhìn.

Hân, lớp 10, vậy là em kém tôi 1 tuổi, tôi nhanh chóng liếc được nhãn vở của em trước khi kịp ổn định lại chỗ ngồi. Tôi khẽ nhìn em, thầm mong là em không để ý đến hành động kì lạ của tôi, nhưng có vẻ em không để ý thật. Em vẫn rất tập trung với cái laptop của mình, đột nhiên tôi thấy hơi khó chịu.

Sao em chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái? Nhưng thôi, em cứ tiếp tục tập trung đi thì tôi mới ngắm em được.

Nói thế nào nhỉ? Mái tóc đen ngắn cứ nghiêng nghiêng theo cái đầu em trông rất ngộ. Đôi mắt chăm chú nhìn màn hình laptop của em trông rất hiền và có phần ngây ngô. Da em trắng bóc dưới ánh đèn, và đôi tay của em rất nhỏ, nhỏ như bàn tay một đứa trẻ con.
Được rồi, thừa nhận là tôi không biết miêu tả con gái. Nhưng mà cứ nói đại khái là em rất đáng yêu, rất thu hút ánh mắt tôi, còn tưởng tượng về em thế nào thì tùy mọi người vậy.

"Anh định nhìn em đến bao giờ?" Giọng nói nhỏ nhẹ của em bỗng vang lên làm tôi giật bắn mình. Rõ ràng em vẫn đang tập trung vào cái laptop, nhưng thật sự là tôi không hoang tưởng, em vừa nói với tôi.

"Trông anh hoàn toàn đối lập với tên biến thái. Anh cũng chẳng phải người vô học, vì anh đang làm bài tập. Vậy anh nhìn em để làm gì khi ta không quen biết nhau, anh Minh?" Em đột nhiên nhoài người dậy nhìn vở tôi, rồi lại nhanh chóng ngồi xuống tiếp tục công việc với cái laptop.

Tôi đơ người, 100% luôn! Tiếng bàn phím "lạch cạch" vẫn vang lên đều đặn, và ánh mắt em hoàn toàn không di chuyển khỏi màn hình.

"Anh cũng chẳng biết... Chắc là vì em trông rất hay..." Lần đầu tiên tôi nói chuyện với con gái theo cái kiểu ngập ngừng này.

Cuối cùng em cũng ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng sáng như con mèo nhỏ.

Từ đấy chúng tôi quen nhau.

* * *

"Anh đừng khinh thường em! Truyện em phải đến nghìn lượt đọc rồi đấy!"

"Thì anh có nói gì đâu?"

"Ánh mắt anh chứa đầy vẻ khinh thường kia kìa!"

Tôi hoàn toàn sai lầm khi tin tưởng vào ấn tượng ban đầu rằng Hân là một cô bé hiền lành ít nói. Tính cách em hoàn toàn trái ngược với ngoại hình nhỏ bé của mình, tuy nhiên điều này ngày càng làm tôi bị thu hút.

Như cái đoạn hội thoại ở trên, Hân viết truyện. Em cực thích viết truyện và hay đăng lên một cái trang mạng nào đấy mà tôi cũng chẳng rõ lắm. Chính vì thế mà em thường trêu tôi là kẻ mù thông tin. Khổ lắm, tôi chỉ ít đọc truyện thôi, chứ có phải là không xem thời sự đâu...

Chúng tôi quen nhau đã được gần hết mùa thu ấm áp. Hân và tôi gặp nhau ở quán cà phê cũ gần như tất cả các ngày trong tuần. Lúc nào cũng là tôi với một chồng sách, em với cái laptop, ngồi ở góc và vừa làm việc của mình vừa nói chuyện. Nhân viên quán này quá quen thuộc với chúng tôi đến mức có những ngày chúng tôi vừa đến là đã có ngay đồ uống mà chẳng cần gọi đồ. Đúng là chẳng có gì thay đổi, chỉ là chúng tôi hiểu tính cách của nhau hơn, còn người kia sống ở đâu, nhà mấy người, số điện thoại là gì... chúng tôi chẳng ai biết mà cũng chẳng quan tâm.

Điều duy nhất tôi thấy lạ về Hân là hình như chẳng bao giờ em rời khỏi quán cà phê này. Hầy như lúc nào tôi đến em cũng đều ngồi ở vị trí cũ, và luôn cắm mặt vào cái laptop ấy. Giống như đó là công việc duy nhất Hân làm vậy.

"Anh Minh này!" Có một ngày như thế, em đột nhiên gọi tên tôi.

"Gì?" Tôi trả lời, mắt vẫn cắm vào cái kết quả vừa tính được.

"Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" Giọng em nhỏ như vốn nó luôn là vậy. Tôi dừng viết, ngẩng mặt lên nhìn em. Có lẽ là em lại đang nghĩ cho cốt truyện ngắn mới của mình, cũng có thể đó là cái sự nhạy cảm của người viết truyện mỏng manh như em, tôi nghĩ vậy.
"Bố này, mẹ này, anh hay chị hay em này, con chó em nuôi này, bạn bè này... Nhiều lắm!" Tôi kể đại khái, nhưng không hề nói ra tên mình.

Liệu em có bao giờ mong tên tôi xuất hiện trong đó?

"Hay thật! Sao anh biết nhà em nuôi chó?" Hân cười tươi, tiếng cười của em nhẹ nhàng đến kì lạ. "Nhưng mà bây giờ không nuôi nữa rồi..." Em hơi bĩu môi tỏ vẻ buồn bã. "Thôi, để em viết truyện về con chó!"

Thế là tôi đành im lặng ngồi lắng nghe tiếng bàn phím "lạch cạch" quen thuộc trong lúc chờ em viết xong. Mỗi ngày những cuộc đối thoại của chúng tôi cứ chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng chẳng biết sao tôi cứ mong chờ nó mãi.

Chắc là vì tôi hơi thích em rồi...

Nhưng tôi biết làm sao đây? Khi mà em lúc ẩn lúc hiện như một cơn gió mát, chẳng để lại cho tôi dấu hiệu gì cho thấy em cũng có cảm tình với tôi? Em lúc nào cũng bí ẩn, cũng kì lạ và chẳng bao giờ chính em rõ ràng cảm xúc của mình...

* * *

Tôi thích anh.
Anh không thích tôi.

Lần đầu tiên tôi gặp anh là trong quán cà phê chú tôi mở. Tôi rất hay đến đó, đơn giản là vì tôi sẽ được uống miễn phí. Ngày tôi gặp anh, quán đông và ồn ào hơn bình thường, nên dù còn nhiều chỗ trống ở giữa căn phòng đầy mùi cà phê đặc trưng, tôi tiến lại bàn anh ở góc phòng và ngồi ở chiếc ghế đối diện.

Đống sách vở mà tôi chẳng bao giờ dùng đến bị ném sang một bên, tôi chỉ mang đi làm cảnh thôi ấy mà. Mục đính chính của cuộc đời tôi là viết một câu chuyện mà sau này mỗi khi có ai đọc, người đó sẽ phải mãi ấn tượng về truyện của tôi.

Sau khi gọi một cốc chanh leo như mọi ngày, tôi phát hiện ra anh chàng ngồi đối diện đang nhìn tôi rất chăm chú. Nói thế nào nhỉ, có lẽ đó là cái cảm giác tinh tường của một người viết truyện ấy, không ngẩng mặt lên thì người ta vẫn biết được nhiều thứ lắm.
Anh nhìn tôi một hồi, rồi lại đổi chỗ chéo sang bên phải với vị trí tôi ngồi. Tôi bắt đầu tò mò rồi đấy, nhưng bây giờ mà ngẩng mặt lên thì cái cốt truyện tôi đang viết dở sẽ bay đi theo cái trí nhớ ngắn ngủi của tôi mất. Tôi đành bấm bụng ngồi gõ thật nhanh cái phần kết, rồi tranh thủ lúc anh còn đang ngơ ngác liền cất tiếng nói.

"Trông anh hoàn toàn đối lập với tên biến thái. Anh cũng chẳng phải người vô học, vì anh đang làm bài tập. Vậy anh nhìn em để làm gì khi ta không quen biết nhau, anh Minh?" Tôi bắt chước anh ngó vào cái nhãn vở, rồi lại ngồi xuống lưu văn bản vừa kì công viết vào.

"Anh cũng chẳng biết... Chắc là vì em trông rất hay..." Giọng anh hơi ngập ngừng, nhưng trầm đến là hay. Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh, và rồi tự nhiên tôi thấy anh cũng hay đến kì lạ.

Từ đấy chúng tôi quen nhau.

* * *

Làm quen một người nào đó đối với mọi người thì có thể là điều bình thường, nhưng với tôi thì không hề đâu. Mọi việc xảy ra trên đời đối với tôi đều là không bình thường. Đặc biệt là việc làm quen với một chàng trai tốt bụng như anh Minh.

Anh là người đầu tiên có đủ kiên nhẫn để chờ tôi viết truyện, không một chút cằn nhằn hay cáu kỉnh. Anh là người đầu tiên trả lời câu hỏi "Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" của tôi theo cái cách khiến tôi dễ chịu nhất. Anh là người đầu tiên hành động khác thường trong mọi thứ xảy ra ở cuộc đời tôi.

Có lẽ vì thế tôi hơi thích anh rồi...

Nhưng không được. Tôi không thể thích anh. Cái loại tình cảm dễ gây lưu luyến và xúc động đến tràn nước mắt ấy không được phép có trong cuộc đời của tôi. Người bình thường như các bạn sẽ không thể hiểu được đâu.

* * *

"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc thích một ai đó chưa?" Hân hỏi tôi khi cả hai đứa đang ngồi trên tầng ba của quán cà phê và ngắm bầu trời đen kịt. Tôi hơi run người, sao em có thể hỏi như vậy với một thằng nhát gan như tôi chứ...

"Đang thích rồi. Anh chẳng dám nói ra với cô ấy." Tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời.

"... Vậy thì anh phải nói chứ. Đừng bao giờ cho rằng cuộc đời sẽ giống như phim truyện lãng mạn nhé. Không tỏ tình thì cô ấy sẽ không biết tình cảm của anh đâu." Hân nói, rồi tự nhiên em thở dài một cái, sau đó là cười tươi và uống nốt cốc chanh leo.

Tôi im lặng ngẩng mặt lên nhìn vầng trăng le lói giữa màn đêm. Có nên nói ra không ấy à, còn tùy thuộc vào thái độ của đối phương nữa.

Tôi kìm nén sự buồn bã tình cảm của mình bằng việc uống cái cốc chanh leo nhạt thếch.

"Anh ấy thích ai nhỉ? Liệu cô ấy có tốt với anh không? Chắc chắn là hơn hẳn mình rồi..." Mãi sau tôi mới đặt cốc xuống và viết vào laptop.
* * *

Có một ngày như thế, tôi hẹn Hân ra ngoài chơi. Đi dạo chẳng hạn, tôi cũng không biết nữa. Tôi hẹn em bằng mẩu giấy kèm với ít tiền mà tôi gửi cho nhân viên của quán cà phê. Tôi đứng chờ ở địa điểm hẹn gặp, trong lòng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tôi đi chơi với một cô gái. Cũng là lần đầu tiên tôi quyết định liều mình tỏ tình với một cô gái mà tôi vô cùng yêu quý.

Thế mà em không hề đến.

Hơn một tiếng đồng hồ tôi chờ đợi bóng dáng em và dần mất kiên nhẫn, tôi nghĩ có lẽ nhân viên đã quên đưa tờ giấy cho em rồi chăng, hay là em không biết địa chỉ này, mọi thứ trong tôi bỗng loạn cả lên.

"Em ấy nhận tờ giấy rồi, nhưng bọn anh không thấy cô bé đi đâu cả. Cô bé ấy ngồi ở đây một lúc, rồi có người đến đón thôi." Tôi nhận được câu trả lời từ nhân viên phục vụ. "Hình như là có vấn đề gì đó. Cô bé ấy trông nhợt nhạt lắm..."

Tôi chẳng buồn nghe nữa. Em lỡ hẹn với tôi, đơn giản chỉ là thế. Vì em không thích tôi? Hay là vì điều gì? Tôi cũng chẳng muốn quan tâm. Người con gái đầu tiên tôi thích đã cho tôi "leo cây" thế đấy...

* * *

Tôi ít đến quán cà phê hơn, tầm một lần một tuần. Mỗi khi đến đây tôi vẫn nhớ đến em, nhưng em hoàn toàn bặt vô âm tích. Có lẽ những lần gặp tôi chỉ là để em lấy tư liệu viết truyện thôi chăng?

"Bạn tên là Minh phải không?" Có một ngày, nhân viên phục vụ ra hỏi tôi.

"Phải ạ. Có chuyện gì không chị?" Tôi vừa dứt câu hỏi, nhân viên đã đưa cho tôi một cái laptop với một cái USB nhỏ. "Hân đưa cho bọn chị từ tuần trước rồi, cô bé bảo bọn chị chuyển lại cho Minh hay ngồi trong góc quán. Hân bảo em mở ra đọc file trong USB ấy. Khổ thân con bé..."

"Khổ thân? Có chuyện gì chị?" Tôi bỗng thấy tò mò. Thì ra tôi vẫn luôn bị thu hút bởi mọi thứ về em.

"Thôi, em cứ đọc đi rồi hiểu." Chị nhân viên thở dài một cái, rồi đặt đồ lên bàn và quay đi.
Tôi vội vàng mở laptop sau khi nghe thấy những lời kì lạ của chị nhân viên, rồi lại nhanh chóng cắm cái USB vào. Một file Word duy nhất hiện lên: "Anh Minh".

"Chào anh, chắc chắn 100% là anh cho rằng em để anh leo cây cái hôm ấy phải không? Thật ra thì cũng hơi đúng, nhưng em có vấn đề nên không thể đến được, xin lỗi anh nhé.

Em bị ung thư, giai đoạn cuối. Giống hệt như phim đúng không? Thật ra em phát hiện ra bệnh từ lâu rồi, nhưng mấy ngày gần đây thì bệnh tệ hại quá, chả ai cho em đi chơi đâu. Được đến quán cà phê này gặp anh là tốt lắm rồi.

Anh là người bạn đầu tiên chơi với em lâu như vậy. Cảm ơn anh. Cái này quá sến nên không nói nữa, thôi nhé.

Em đăng câu chuyện này lên mạng, đây có thể là câu chuyện cuối cùng em viết. Anh đọc đi nhé, mong là anh sẽ mãi nhớ đến em. Đừng bao giờ gục ngã anh nhé.

Còn nữa, em rất thích câu trả lời cho câu hỏi "Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" mà anh nói với em. Bạn bè trong đó chắc chắn là có anh đúng không? Cảm ơn anh rất nhiều.

Em phải đi trị liệu rồi, thôi thì kiếp sau làm bạn lâu hơn vậy được không anh?"

Kèm ở dưới là một cái link.

Tôi đọc xong, rút cái USB ra cất vào túi và lặng lẽ đưa lại cho chị nhân viên cái laptop. Trong đầu tôi chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa.

* * *

"Thích một người là cảm giác nhẹ nhàng và tình cờ đến ngạc nhiên. Thích anh rồi tôi mới hiểu điều ấy. Nói ra thì không dám, mà không nói ra thì trong lòng cứ buồn buồn thế nào ấy. Tôi cũng chẳng biết suy nghĩ như thế là đơn giản hay không, tôi chỉ biết trong đầu tôi cứ luẩn quẩn những suy nghĩ ấy mãi. Nhưng mà cuối cùng thì cũng vẫn chẳng biết làm thế nào."
"Có những người xem các bộ phim, đọc những câu chuyện về những người mắc căn bệnh nan y, rồi họ lại nhận xét thế này: "Sao không ai viết về những người bình thường và những chuyện tình bình thường?" Có ai suy nghĩ đến việc rằng, những câu chuyện tình bình thường được sống bên nhau trọn đời là điều xa vời thế nào với những người mắc căn bệnh nan y không? Viết truyện tình yêu cốt là để con người ta nhận thấy rằng nhiều khi tình yêu sẽ giúp con người vượt qua tất cả, nhưng nhiều khi lại không thể làm gì. Đừng bao giờ từ chối việc dựa mình vào tình yêu, nhưng cũng đừng bao giờ tin vào tình yêu hoàn toàn. Ấy là một trong những lẽ sống."

"Vì thích một chàng trai mà tôi gắng cầm cự được thêm 2 tháng trong cuộc đời bệnh tật này. Chẳng phải điều này rất đẹp sao?"

"Em thích anh, Minh ạ! Hân."

* * *

Một vài tháng sau, câu chuyện của Hân nổi lên như cồn. Nhưng chẳng ai biết tác giả là ai, và nhân vật trong truyện là ai, có thật hay không.

Có một ngày như thế, cô gái tên Hân kia không còn sống ở đây nữa, bạn chỉ cần biết thế là đủ.

Và đó là toàn bộ câu chuyện của tôi, toàn bộ câu chuyện về một chàng trai tên Minh bị mắc bệnh trầm cảm nhẹ và được chữa khỏi nhờ có cô gái tên Hân.

Đôi khi tôi vẫn nghĩ em chỉ là một giấc mơ, nhưng mỗi khi cắm USB vào máy và đọc lại những dòng em viết, tôi đều nhận ra. Em luôn là thật, em luôn từng hiện hữu.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:58

Anh hứa đấy, lời hứa của một thằng đàn ông

Tác giả: Sưu tầm

Tôi là 1 cô gái luôn thất bại trong tình yêu, tôi yêu nhiều và cũng bị đá nhiều.Dần dần tôi hầu như chai sạn với cái thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu.Trên sách báo, blog bạn bè, tình yêu là 1 thứ gì đó đẹp lắm. Nhưng với tôi, tình yêu chỉ là thứ làm tôi đau khổ. Tôi căm ghét lũ con trai…Căm ghét.

Cho đến 1 ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi. Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị ko nói được. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi không xinh xắn, chị tôi không ưa nhìn. Nhưng chị tôi có 1 tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.
Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấy đẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. Hai người họ ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại yêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi không nói được 1 tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng được nghe chị ấy nói 1 tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả.
Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh 2 bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của 2 người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?
Cuối cùng 1 người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh không như những người con trai đã đến với tôi. Cả 1 thời gian dài yêu nhau, anh nói yêu tôi 2 lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế. Anh ko sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn 1 tin nhắn ” Dậy nào anh yêu! chúc anh 1 ngày mới tốt lành . Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé”. Anh không nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại “Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ …”
Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận được tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập tràn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh.Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rất muộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.
” Anh yêu! Em hạnh phúc khi có anh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu. Đừng bao giờ buông tay em nhé”
Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.
…K…e….t chiếc xe tải từ xa lao tới tôi, tôi đã ko thể gửi đc tin nhắn thứ 1000 cho anh.
… Tôi vĩnh viên sẽ ko thấy ánh sáng nữa, tôi ko còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và không thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắc chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.
Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trở về căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực ko thể đọc đc. Thậm chí tôi ko bấm nổi số máy của anh. Nhưng tôi cũng ko muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.
Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.
Ngày thứ 3,thứ 4… và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thức dậy đều nhận đc 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc được. Tôi cười chua chát…
1 tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức được và có suy nghĩ tích cực hơn. Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt ko còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới ko có cảm giác cô đơn và nhớ.
Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn… Anh không đến thăm tôi lấy 1 lần, không gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh được, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và òa khóc.
Gần 3 năm sau…
Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận được SMS mà vĩnh viễn tôi không biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bị áo mưa, nhưng không hiểu người lạ mặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe buyt từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi…Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buýt, tôi cảm ơn nhưng ko nghe thấy tiếng đáp lại.
Hôm đó trên chuyến xe buyt từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ,vẫn bàn tay mọi ngày đỡ lấy tôi. Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi không nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước về nhà. Đi được 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói…
- Làm vợ anh em nhé!
Không thể nhầm lẫn được, bàn tay này, hơi ấm này, giọng nói này không ai khác ngoài anh. Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con, tại sao bao năm tôi cố gắng quên anh, cố gắng áp đặt những suy nghĩ xấu xa về anh. Giờ anh lại quay lại????
- Hôm nay là tin nhắn thứ 1000 anh gửi cho em. Em còn nhớ khi em nhắn tin nhắn thứ 999 anh hứa sẽ nói gì với em không? Đó là lời cầu hôn. Làm vợ anh em nhé!
Giờ thi tôi đã biết, SMS mỗi sáng tôi nhận được trong suốt 3 năm qua là ai? người con trai luôn đỡ tôi và dõi mắt nhìn theo tôi cho đến khi tôi mất hút vào nhà là ai. Những ngày mưa ai là người đem ô và áo khoác?…. Là anh.
Anh không vô tình, anh không lạnh lùng. Anh vẫn luôn lo lắng và luôn đi bên tôi. Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi mặc dù tin nhắn thứ 1000 chưa kịp gửi. Anh vẫn luôn nắm tay tôi. Nhưng sao tôi thấy tự ti thế này.
Sau hôm đó tôi suy nghĩ nhiều hơn về lời câu hôn của anh. Tôi bắt đầu tò mò về những tin nhắn mỗi sáng của anh. Tôi nhờ mẹ đọc cho tôi tin nhắn gần nhất, tin nhắn thứ 1000
” Em yêu! đây là tin nhắn thứ 1000, là 1000 yêu thương, 1000 nỗi nhớ. Mai anh sẽ cầu hôn em, hãy chấp nhận anh nhé. Em đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả. Em ko thể nhìn đc gương mặt anh. Nhưng em còn có bàn tay, em sẽ nhận ra anh. Em ko thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng sớm, nhưng em có thể hôn tạm biệt anh trước khi đi làm. Và anh tin anh có thể làm được nhiều hơn thế nữa… Anh hứa đấy, lời hứa của 1 thằng đàn ông”

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 10:59

Câu chuyện về Tình yêu và Lý trí....

Nguồn: Sưu tầm

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, Đức Hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, Đức Hạnh và những thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"
Ðức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…
Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, những bụi hoa hồng đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"

Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn cần có Lý Trí.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 11:01

Câu chuyện về Tình yêu và Lý trí....
Nguồn: Sưu tầm
Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, Đức Hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.
Một ngày nọ, Đức Hạnh và những thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".
Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"
Ðức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.
Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…
Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".
Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, những bụi hoa hồng đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn cần có Lý Trí.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 10/02/2014 11:02

Em chỉ cần yêu anh thôi, hạnh phúc để anh lo
Tác giả: Lạc Hi
Gật đầu đi, để anh đủ tư cách trở thành người được ở cạnh em. Để thôi những ngày chỉ biết nhìn em từ xa, thèm những quan tâm nhưng chỉ đành lẳng lặng.
Em cứ nhận lời đi, hạnh phúc để anh lo!
Anh biết, một cái gật đầu đồng ý không phải chuyện dễ dàng, tình yêu không thể cứ người này mở lời là người kia cuống cuồng đồng ý. Nhưng anh đã ở cạnh em đủ lâu để hiểu những điều em muốn và thích em đủ nhiều để có thể dũng cảm tỏ tình với em. Vậy em còn chần chừ gì nữa? Cứ nhận lời đi, hạnh phúc để anh lo!
Đã đến lúc để chính thức hóa mối quan hệ của cả hai, anh thôi không còn lơ lửng giữa khoảng không trên mức bạn bè nhưng chưa chạm đáy người yêu nữa. Từ nay, việc cầm tay em sẽ được hợp pháp hóa, anh thôi lén lút và lấm lét nhìn em. Anh sẽ đủ quyền ghen chứ không âm thầm vò đầu bứt tai trong tức tối. Người ngồi sau xe anh, sẽ chỉ có em!
Và cũng kể từ nay, buồn vui của em, trách nhiệm anh xin gánh hết! Nên là đồng ý đi em nhé, anh không đợi thêm nữa được đâu!
Gật đầu đi, để anh đủ tư cách trở thành người được ở cạnh em. Để thôi những ngày chỉ biết nhìn em từ xa, thèm những quan tâm nhưng chỉ đành lẳng lặng. Để những khóc cười luôn có anh kề cạnh, anh sẽ không phải lau nước mắt vì một người nào đó đã làm em đau.
Để những ngày này về sau, em không còn là một điều xa xôi anh phải chơi vơi níu kéo. Niềm vui có em giờ không chỉ đơn thuần nằm trong tưởng tượng, hạnh phúc của em, cứ để anh lo!
Đã qua rồi cái thời mơ ước viển vông, hạnh phúc đến từ những điều mình làm chứ không phải những hứa hẹn hão huyền đầu môi ai cũng nói. Anh đủ lớn để hiểu tình yêu là đoạn đường không phải cứ đi là sẽ đến, nhưng một lần dũng cảm chẳng phải đáng giá hơn những thứ chỉ biết chôn chặt trong đáy lòng.
Anh đã đủ chân thành để có thể ở cạnh em thật lâu. Và sẽ đủ yêu em để biết lúc nào nên trả em về với những tự do không khiên cưỡng. Đồng ý nhé? Anh không nói suông đâu!
Người ta vẫn nói đàn ông thích vùng vẫy trời mây, nhưng đi đến cùng trời cái họ cần vẫn là một hình dung để nhớ về mỗi tối. Một người sẽ ở lại thật lâu sau những ồn ào huyên náo, một người để họ sẵn lòng đánh đổi mọi thứ chỉ để lấy những ngày tháng cùng người đó nở nụ cười bình yên.
Nhận lời đi, vì anh biết trong em anh cũng đã kịp để trở thành một điều gì đó khác xưa. Dù chưa đủ nhiều để em tin, nhưng hãy quên đi những nỗi đau, tổn thương của cuộc tình trước. Mọi thứ đã qua, hãy để nó ngủ yên và trả lòng mình về trong bình lặng. Gật đầu nhé, hạnh phúc của em, anh sẽ lo!

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949


Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến25 khách