[Truyện Ngắn] Xin Lỗi Cậu! Tớ Chỉ Là ... Thằng Mê Trai

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[Truyện Ngắn] Xin Lỗi Cậu! Tớ Chỉ Là ... Thằng Mê Trai

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 16/02/2014 16:10

Trạm xe buýt.

Một buổi chiều mưa phùn.

Không biết bao nhiêu chuyến xe buýt đã đi qua nhưng cô bé vẫn ngồi đó,lặng lẽ nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại bằng đôi mắt vô hồn.Cô bé đã ngồi đó hơn 4 giờ đồng hồ và không ai biết cô bé sẽ ngồi đó đến bao giờ nữa.Cô bé đang chờ xe buýt hay chờ đợi điều gì?Không ai biết điều đó.Nhưng không phải chờ xe buýt rồi.Ánh mắt cô cho biết cô đang chờ một cái gì đó trong vô vọng và điều cô chờ đợi sẽ không bao giờ đến.Suốt mấy giờ đồng hồ cơ thể cô bé bất động,gương mặt cô không cảm xúc,bao nhiêu người qua lại nhìn cô như một sinh vật lạ.Nhưng cô bé vẫn ngồi đó,không để ý đến những cái nhìn tò mò,những lời xì xầm của những người đang chờ xe buýt xung quanh.Một vài người bán hàng rong tỏ ra cáu kỉnh với cô bé "đẹp mà chảnh” vì bao nhiêu lời chào hàng đều không được cô bé đáp trả. "Con bé này bị câm hay sao ấy nhỉ?”, "Nhìn vậy mà khinh người quá!”…Và vô số những lời khác nữa nhưng cô bé vẫn lặng thinh.

Đẹp!Cô bé sở hữu một nét đẹp dịu dàng,thanh thoát.Một vẻ đẹp khó kiếm ở các cô gái thời hiện đại.Nhìn cô chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần bị lạc giữa thành phố náo nhiệt này.Làn da cô trắng như tuyết,đôi mắt hơi buồn,long lanh như hai giọt sương,chiếc mũi thon gọn cùng đôi môi đỏ thắm làm cho gương mặt cô trở nên xinh đẹp lạ thường.Mái tóc cô dài,suôn mượt và đen nhánh.Nó càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp hiền thục của cô…

Mưa vẫn rơi và ngày càng nặng hạt.

Trong lòng cô đơn mà gặp phải cơn mưa mùa đông này nữa thì càng cô đơn,càng đáng buồn hơn.Một nỗi buồn tê tái!Những cơn gió đầu mùa lạnh lẽo cứ vô tình ùa vào cơ thể nhỏ bé của cô nhưng có lẽ giờ đây cô không còn cảm giác để cảm nhận cái lạnh của thiên nhiên.Bởi lẽ trong lòng cô đã quá lạnh và cái lạnh của lòng người đôi lúc còn dữ dội hơn cả cái lạnh của tiết trời.Tim cô giờ đây như vỡ nát ra thành trăm ngàn mảnh.Phải!Nhìn cô bây giờ chẳng khác nào những hình ảnh quen thuộc trong những cuốn phim buồn,cô như những nhân vật thất tình đáng thương trong những cuốn phim ướt át ấy.Ừ, cô đáng thương lắm,cô thương cho thân cô,thương cho cái tình yêu dại khờ của cô.À không!Phải nói là cái tình yêu ngu xuẩn thì mới đúng…

…………………………….

Sáng nay…

Cũng như mọi buổi sáng ,việc đầu tiên khi vừa mở mắt,Khải An vội tìm chiếc điện thoại để đọc tin nhắn chúc buổi sáng của ai đó và tủm tỉm cười một mình.Và không khi nào ai đó để Khải An phải thất vọng,hôm nay cũng thế.Tin nhắn được gửi vào lúc 5h00 "Chúc An ngày mới vui vẻ,dậy tập thể dục đi con heo lười,nếu không cậu sẽ xấu như con heo đấy!”.

Trường học một buổi sáng đầu đông.

Khải An bước ra khỏi shop lưu niệm trước trường với một hộp quà rất đẹp mắt.Trong khi mọi người đang co cúm vì những cơn gió lạnh thì trông cô bé lại tươi tắn lạ thường.Cô không ngừng nhìn vào gói quà trên tay và lại cười một mình.Một nụ cười hạnh phúc…
-Khải An!Chờ mình đi với!-Một giọng nói vang lên từ phía sau.Đó là Tùng Chi cô bạn thân chí cốt của Khải An

-Trời!Tui có nhìn nhầm không vậy? "Bà hoàng đi trễ” sao nay đi sớm vậy?-Khải An quay lại nở nụ cười tươi và không quên thêm một câu trêu chọc cô bạn thân

-Ờ thì lâu lâu người ta thay đổi tí mà!-Tùng Chi gãi đầu ngượng nghịu và bỗng bất ngờ khi thấy gói quà trên tay Khải An-Trời!Hôm nay cậu định làm thật đó hả?Không được đâu!Tớ khuyên cậu chân thành đó!Tự nhiên chui đầu vào đó à!Ai cũng biết cậu ta là…

-Thôi đi!-Khải An lên tiếng nuốt chửng lời mà Tùng Chi định nói-Nếu cậu là bạn thân của tớ thì phải ủng hộ tớ chứ sao lại phản đối ?

-Vì là bạn thân nên tớ mới phản đối,tớ không muốn cậu bẽ mặt.Tớ biết cậu ta sẽ không chấp nhận cậu,không bao giờ!

-Tớ không tin những gì người ta nói đâu ,trừ khi chính miệng cậu ấy nói với tớ.Bảo Nam không phải là người như vậy!-Khải An nói như quả quyết trong cái thở dài của cô bạn thân

Gần đến giờ vào lớp nên trước cổng trường có vẻ đông đúc và nhiều người đang ái ngại nhìn hai cô bạn.Nãy giờ họ cứ vô tư to tiếng như chốn không người.Không để ý gì đến ai cả.

-Ừ, vậy thì cậu muốn làm gì thì làm,tớ không quan tâm!-Vừa nói dứt lời thì Tùng Chi đi thẳng bỏ lại Khải An đứng ngớ người,nụ cười chợt tắt trên đôi môi đỏ thắm của cô bé

………………………..

Qúa khứ…

Khải An và Bảo Nam là bạn thân,họ học chung lớp từ cấp 2.Ngay từ lần gặp đầu tiên Khải An đã bị hút hồn bởi vẻ ngoài đẹp trai và baby của Bảo Nam.Tính cách Nam lại nhẹ nhàng,dễ mến,luôn thân thiện và hòa nhã với bạn bè.Càng lớn Bảo Nam càng đẹp trai.Học chung,chơi chung rất thân rồi không biết từ bao giờ Khải An đã chuyển từ tình bạn sang tình yêu,không ai biết điều đó trừ cô bạn Tùng Chi.Nhiều lần Khải An "bật đèn xanh” với Bảo Nam nhưng không biết là cậu ta không hiểu hay cố tình không hiểu tình cảm của Khải An dành cho mình.Nam chỉ xem An như là cô bạn thân nhất,không hơn không kém.Hai người thân thiết lắm.Đi đâu cũng có nhau,nhiều lúc bạn bè cũng nghĩ họ là một cặp và thường gán ghép với nhau.Những lúc đó trong lòng Khải An rất vui còn Bảo Nam thì lúc nào cũng thoái thác.Đã gần 3 năm,sáng nào vừa thức dậy Nam cũng nhắn tin chúc An ngày mới vui vẻ,tối trước khi đi ngủ cậu lại nhắn tin chúc ngủ ngon.Rồi thái độ quan tâm chăm sóc ân cần của Nam khiến An tin rằng Nam yêu cô bé nhưng không dám nói.Chính vì vậy mà cô bé quyết định làm cuộc "cách mạng” để thay đổi thực tế.Cô sẽ tỏ tình với Nam.Dù sao thì tình yêu đơn phương mà An dành cho Nam cũng đã gần 3 năm và cũng đã đến lúc cô bé biến tình đơn phương thành tình yêu thật sự…

Cách đây một tháng,cô bé đã quyết định tỏ tình với Bảo Nam và Tùng Chi là người duy nhất biết chuyện này.Vào một buổi trưa,người ta thấy Tùng Chi chạy như bị ma đuổi đến nhà Khải An.Sau khi được mẹ Khải An mở cổng,không kịp chào hỏi,Tùng Chi chạy xộc lên phòng Khải An mà quên luôn bỏ giày ra ngoài

-Có chuyện gì mà cậu hớt ha hớt hải vậy?-Khải An đang chăm sóc hai chậu xương rồng Bảo Nam tặng thì bất ngờ khi thấy cô bạn thân xông vào phòng mình với tốc độ của ánh sáng

-Tớ…tớ…đến báo …cho cậu một tin sốc…Chạy mệt quá trời ơi!Tớ chạy bộ từ trường qua đây đó,để quên xe ở trường luôn rồi.Nếu nghe xong tin này mà cậu còn đi nổi thì chở tớ qua trường lấy xe nha!-Tùng Chi vừa thở hổn hển vừa nói

-Cậu từ từ thở đi rồi nói.Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?
-Cậu bình tĩnh nghe tớ nói đây!-Tùng Chi ra vẻ nghiêm túc,đẩy Khải An ngồi xuống chiếc ghế trước bàn máy tính,cô kéo một chiếc ghế khác và ngồi đối diện với Khải An,nắm lấy tay An và nhìn vào đôi mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của cô bé-Cậu đừng có tỏ tình với Bảo Nam nữa.Cậu ta không yêu cậu đâu,sẽ không bao giờ yêu cậu!

-Sao vậy?-Khải An vẫn chưa hiểu chuyện gì

-Cậu nghe cho kĩ đây và hãy bình tĩnh-Tùng Chi im lặng trong vài giây để Khải An hiểu rõ ý mình muốn nói và cũng để chính mình có thời gian suy nghĩ lại là có nên nói ra chuyện này không và cô bạn quyết nói ra tất cả-Bảo Nam…cậu ta…cậu ta là…GAY!Cậu ta là dân gay đấy!

Từ đầu đến giờ Khải An vẫn dùng đôi mắt to tròn,long lanh của mình nhìn cô bạn thân.Tai An vẫn nghe rõ và mắt vẫn thấy đôi môi nhỏ xinh của Tùng Chi mấp máy những lời lẽ làm cô bé choáng váng.Không!Có lẽ Tùng Chi đã nhầm.Hay cô bạn đang đùa mình?Hôm nay đâu phải là Cá tháng 4.Không phải!Chắc An nghe nhầm rồi.Tai An bị sao rồi.Tai An như lùng bùng,đôi mắt sáng long lanh bỗng như được phủ một lớp sương mù.

-Cậu nói cái gì?Nói lại đi,tớ có nghe nhầm không hả?Sao cậu lại nói Nam như vậy?Cậu có biết là cậu đang xúc phạm cậu ấy không?Và xúc phạm cả tớ nữa.Cậu ấy không phải là người như vậy!-Sau gần một phút như bất động,Khải An bỗng dứng dậy nhìn thẳng vào mắt Tùng Chi mà hét lớn.

-Đó là sự thật!Chính mắt tớ thấy,chính tai tớ nghe.Nếu cậu không tin con bạn thân chí cốt này thì coi như tớ chưa từng nói gì.Cậu cứ đi tỏ tình với cậu ta đi để rồi nhận lấy thất vọng.Tớ không muốn cậu như vậy!Bình tĩnh lại đi An,từ lâu tớ đã đoán cậu ta có vấn đề rồi.Ở gần cậu lâu như vậy chẳng lẽ cậu ta không biết cậu yêu cậu ta.Cậu ta không phải con trai nên không biết đến tình cảm của cậu.Cậu ta là gay và cậu ta chỉ thích con trai,chỉ yêu con trai,cậu có hiểu không?

………………………………

Sáng nay ,Tùng Chi đến trường để họp Ban cán sự lớp toàn trường,cô bạn là lớp trưởng.Đến sớm hơn 30 phút nên cô đi loanh quanh ở dãy hành lang tầng 3 của trường.Từ xa cô thấy Bảo Nam đi cùng với một đứa con trai,nhìn kĩ thì cô bạn nhận ra đó là Hải Phong.Tùng Chi nghĩ chắc họ cũng đi họp Ban cán sự vì cả hai đều là những lớp trưởng ưu tú của khối 12,họ đều học giỏi lại năng nổ trong các hoạt động.Tùng Chi đưa tay vẫy và định gọi nhưng Bảo Nam và Hải Phong đều không thấy.Hai chàng trai rẽ vào một căn phòng bỏ trống ở cuối dãy hành lang tầng 3.Tùng Chi nghĩ họ vào đó để đợi đến giờ họp,đứng một mình cũng buồn nên cô bạn tiến đến căn phòng mà Nam và Phong vừa bước vào.

-Mình đã nói là không có rồi mà!Sao cậu không tin mình chứ?-Vừa bước đến cửa phòng thì Tùng Chi nghe giọng của Bảo Nam.Cánh cửa đã được đóng.Biết là bất lịch sự khi nghe lén người khác nói chuyện nhưng với bản tính tò mò của con gái, Tùng Chi không thể không nghe.

-Mình không tin!Suốt ngày cậu cứ đi với con nhỏ đó mà bảo không có gì hả?-Hải Phong giọng như giận dỗi
-Mình với Khải An chỉ là bạn thân,tụi mình chơi thân với nhau từ cấp 2,ai cũng biết!-Nghe thấy Bảo Nam nhắc đến tên cô bạn thân nên Tùng Chi càng tò mò hơn,cô áp sát tai vào cánh cửa để nghe cho rõ

-Bạn thân?Ai mà tin chứ!Khắp trường này đang đồn cậu hẹn hò với con nhỏ đó.Họ nói cậu với nó là một cặp.Thời gian cậu dành cho tớ còn ít hơn cả cho con nhỏ đó.Ngày nào cậu với nó cũng đi học chung.Tối đến còn đi xem phim nữa.Hôm qua tớ đọc tin nhắn của cậu thì thấy ngày nào cậu cũng nhắn tin với con nhỏ đó.Trong khi với tớ thì bữa có bữa không.Có bao giờ cậu với tớ đi coi phim mà chỉ có hai người không hả?Cậu giải thích đi,như vậy không phải cậu với nó yêu nhau là gì hả?

Sau vài giây im lặng Bảo Nam lên tiếng

-Sao cậu lại tự tiện đọc tin nhắn của tớ?Cậu theo dõi tớ hả?Tớ đã nói rõ ràng rồi.Người tớ yêu chính là cậu và suốt đời này chỉ có cậu mà thôi.Tớ với Khải An chỉ là bạn,tớ không có cảm giác yêu đương gì với bạn ấy cả.Chúng tớ trong sáng.Cậu không thể dựa vào những tin nhắn và những lần đi chơi ,đi học của tớ với bạn ấy mà nói tớ thay lòng đổi dạ.Chúng tớ ở gần nhà nên đi học chung là phải rồi.Còn xem phim thì chỉ có hai lần.Tớ cũng muốn đi xem phim riêng với cậu lắm,nhưng nếu chỉ có hai đứa mình đi thì người ta thấy sẽ dị nghị.Cậu có thấy hai đứa con trai cùng nhau tới rạp chiếu phim không?Nên những lần đi xem phim với cậu tớ đều cố ý rủ thêm vài đứa nữa đi cùng.Cậu phải hiểu cho tớ chứ.Chúng ta đang yêu bí mật mà,đâu thể gần nhau nhiều được.Cần chi những biểu hiện bên ngoài,miễn trong lòng hai chúng ta yêu nhau,hiểu nhau là được!

-Tớ không tin!-Hải Phong vẫn còn giận dỗi,cậu ta nhõng nhẽo như con gái,lần đầu tiên Tùng Chi phát hiện Hải Phong như vậy.Ngày thường cậu ta ăn nói mạnh mẽ và ga lăng với đám con gái lắm.Cậu ta cũng được rất nhiều học sinh nữ trong trường theo đuổi bởi cậu ta đẹp trai lại học giỏi.Ngay cả Tùng Chi cũng vài lần rung động khi đứng trước Hải Phong.Vậy mà…

-Cậu không tin phải không?Vậy thì tớ sẽ làm cho cậu tin!-Sau câu nói dứt khoát của Bảo Nam thì Tùng Chi không nghe ai nói gì nữa,chỉ thấy tiếng ú ớ phát ra từ bên trong.Lại tiếp tục tò mò,Tùng Chi nhón chân lên nhìn qua cửa sổ thì thấy một cảnh tượng lần đầu tiên cô thấy trong đời:Hai đứa con trai hôn nhau.Bảo Nam và Hải Phong đang hôn nhau đắm đuối.Tay họ sờ soạng khắp người nhau.Rồi Hải Phong đẩy Bảo Nam nằm dài trên chiếc bàn học sinh và tiếp tục hôn như muốn nuốt sống Bảo Nam vậy.Cậu ta mở tung nút áo của Bảo Nam và định mở thắt lưng của mình thì bị Bảo Nam giữ tay lại

-Tới giờ họp rồi!Để lần sau đi,ở đây không tiện đâu!Bấy nhiêu đó đã chứng tỏ tình yêu tớ dành cho cậu rồi chứ?

-Tớ chưa tin đâu.Còn để xem phản ứng của cậu !–Hải Phong nhẹ nhàng thều thào vào tai Bảo Nam

Cảnh tượng vừa rồi thật sự làm cho Tùng Chi choáng váng,cô như không tin vào mắt mình,không tin vào tai mình.Cô nhanh chóng bỏ đi trước khi bị ai đó phát hiện.Trong đầu Tùng Chi nghĩ đến Khải An,cô lo lắng cho nhỏ bạn.Nó rất yêu Bảo Nam.Khi biết chuyện này nó sẽ sốc như thế nào nữa.Tùng Chi suy nghĩ không biết có nên nói cho Khải An biết sự thật không.Trong suốt buổi họp,đầu óc Tùng Chi cứ mãi nghĩ về Khải An,Bảo Nam và Hải Phong.Nhìn thấy Bảo Nam và Hải Phong ngồi cạnh nhau,nói cười trong lúc họp mà Mai Chi không khỏi kinh tởm cho hai thằng con trai được xem là hot boy của trường.Không ngờ họ lại làm những việc như thế.Chắc bọn con gái sẽ phát điên mất khi biết chuyện này.Xong buổi họp,Tùng Chi quên luôn cả xe,vội vã chạy bộ từ trường tới nhà Khải An để thông báo tin sốc này.Và kết quả là Khải An như không đứng nổi,cô ngồi bệt xuống sàn nhà,đôi mắt thẫn thờ…
Tưởng sau lần đó thì Khải An sẽ từ bỏ ý định của mình.Nhưng không,cô vẫn giữ vững quyết tâm chiếm trọn tình cảm của Bảo Nam.Sau lần Tùng Chi phát hiện thì không biết từ đâu trong trường lan tin Bảo Nam và Hải Phong yêu nhau.Hình như cũng có người thấy Bảo Nam và Hải Phong qua lại thì phải.Hơn một tháng nay thì đề tài hot nhất trong trường là vấn đề giới tính của Nam và Phong.Những lời bàn tán,những cái nhìn giễu cợt luôn hướng về phía hai cậu bạn mỗi khi họ xuất hiện.Họ trở thành tâm điểm của dư luận nhưng người ta vẫn thấy họ đi học,đi chơi vui vẻ cùng nhau.Hình như họ quyết đạp lên dư luận mà sống thì phải.Họ vẫn vui vẻ,hòa nhã với mọi người,không có gì gọi là khó chịu trước những lời khinh miệt của người khác.Trong khi đám con gái từng chạy theo Bảo Nam đang quay lưng lại với cậu thì Khải An vẫn giữ vững niềm tin của mình vào Bảo Nam.Cô vẫn quyết nói ra những tình cảm sâu kín mà cô giấu suốt mấy năm trời.Mặc cho Tùng Chi ra sức ngăn cản,Khải An vẫn xem như không nghe không thấy.Khải An đã hẹn Bảo Nam sau giờ học gặp nhau ở một quán café quen thuộc để nói ra tình cảm của mình.

Gần 12h trưa
Café Tùng
Ngoài trời mưa bay rải rác

Khải An đến sớm hơn giờ hẹn.Quán café buổi trưa vắng khách và nhạc cũng không được mở.Xung quanh chỉ có tiếng hot của những chú chim chào mào được ông chủ quán ở đây rất quý.Khải An là khách quen ở đây nên lần nào đến cũng được đón tiếp nồng nhiệt.Chị phục vụ nhận ra An nên nở một nụ cười trên mức thân thiện.

Đúng 12h thì Bảo Nam đến,cậu bạn vẫn luôn là người đúng hẹn.Từ xa,thấy Khải An cậu vẫy tay chào và cười nhưng nụ cười đó không được tươi như mọi khi,nó có vẻ hơi gượng gạo.Khải An cảm thấy một điều khác lạ.Thức uống đã được đem ra.Khải An vẫn thích thứ đồ uống quen thuộc từ thời cấp 2-Trà sữa.Bảo Nam thì như ông cụ non,lúc nào cũng café đen không đường.Họ bắt đầu nói chuyện.Không biết nói chuyện gì nhưng Khải An cứ nói cười luôn miệng còn Bảo Nam thì hôm nay như mất đi cái tính thích gây cười của mình.Cậu bạn im lặng nghe cô bạn thân nói.Từ xa người ta thấy Khải An lấy trong túi xách ra một hộp quà nhỏ nhắn và đẩy về phía Bảo Nam.Rồi họ lại tiếp tục nói,tiếp tục nói…

-Tớ không biết nói với cậu thế nào nữa.Nhưng người tớ yêu không phải là cậu,An à!-Bảo Nam sau vài phút đắn đo đã quyết định nói những lời thẳng thắn nhất một cách chậm rãi-Từ lâu tớ chỉ xem cậu là cô bạn thân nhất của tớ.Tớ chưa bao giờ có cảm giác yêu với cậu hết.Những gì tớ đối với cậu là tình cảm trong sáng dành cho một người bạn thân.Nếu có người hỏi ai là người bạn thân nhất của tớ,ai là người khiến tớ cười nhiều nhất thì tớ sẽ trả lời người đó là cậu,Khải An à!Nhưng nếu là người yêu thì người đó không phải cậu.Với cậu tớ chưa bao giờ có cảm giác đó.Tớ xin lỗi cậu vì đã quá thẳng thừng như vậy!Tại tớ không muốn cậu vì tớ mà phải đau buồn,tớ biết cậu yêu tớ chứ,biết lâu lắm rồi,nhưng tớ xin lỗi cậu,tớ biết nhưng tớ không thể đáp trả được tình cảm đó của cậu.Tớ cảm thấy mình thật tội lỗi khi lỡ để cậu yêu tớ.Tớ có lỗi với cậu lắm.Tại sao không phải là ai khác mà là cậu?Tại sao cậu lại yêu một thằng như tớ chứ?Trên đời còn nhiều đứa con trai xứng đáng với cậu hơn tớ mà.Tớ xin cậu,xin cậu hãy quên tớ đi,tớ xin cậu đó…

Bảo Nam nói một hơi dài trong sự ngỡ ngàng của Khải An.Vậy là cô bé bị khước từ sao?Có phải cô đang nghe nhầm không?Tình cảm của cô vừa bị người ta từ chối hả?Cô đã chuẩn bị trước tinh thần để đón nhận mọi tình huống có thể xảy ra.Nhưng sao giờ đây cô lại không kiềm chế được cảm xúc của mình.Đôi mắt cô ngấn lệ,cô cố không cho nước mắt chảy ra nhưng không thể,hai dòng nước mắt bất trị đã chảy dài trên đôi má hồng hào của cô bé.

-Tại…tại sao chứ?-Khải An nghẹn ngào
-Cậu biết tại sao mà.Chẳng lẽ cậu đợi chính miệng tớ nói ra cậu mới chịu?Um phải rồi,người ta nói đúng,dạo này khắp trường bàn tán xôn xao mà cậu không biết sao?Hay cậu cố tình không biết?Cậu tin tưởng tớ vậy sao?Cậu có biết cậu càng tin tưởng tớ thì tớ càng cảm thấy tội lỗi không?-Bảo Nam im lặng một lúc,cậu nhấp một ngụm café và nói tiếp-Tùng Chi đối với cậu thật tốt.Chính cậu ấy đã phao tin tớ là gay để làm cậu nhụt chí và không theo đuổi tớ.Cậu ấy vừa thú nhận với tớ xong.Nếu cậu từ bỏ tớ sớm thì cậu ấy đâu có làm vậy.Nhưng tớ không giận Chi đâu.Sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi.Biết sớm cũng tốt,để có người con gái nào lỡ yêu tớ nữa thì tội nghiệp họ lắm!Giờ thì tớ đã thấy mình như trút đi một gánh nặng,như trút bớt tội lỗi.Xin lỗi cậu vì tớ sinh ra đã là gay!Xin lỗi cậu vì tớ là gay mà lại để một cô gái trong sáng,thánh thiện như cậu yêu tớ!Thì ra lâu nay tớ đang lừa dối cậu bằng chính hình hài này,chính con người này.Tớ…tớ giả tạo lắm phải không?Xin lỗi cậu vì tớ không phải là một đứa con trai đích thực!Xin lỗi cậu,tớ có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn ở tớ,chỉ trừ tình yêu!Xin lỗi cậu,tớ chỉ là một thằng gay và tớ chỉ thích con trai,chỉ yêu con trai và cậu đừng yêu tớ nữa…

Nói hết câu,Bảo Nam đứng dậy và chạy đi trong nước mắt để Khải An ngồi đó một mình trong lặng lẽ.Cô bé không tin những gì tai mình vừa nghe thấy,trời đất như đang quay cuồng và cô bé bỏ chạy ra khỏi quán.Cô chạy mãi trong cơn mưa phùn,cô không biết mình muốn đi đâu,chỉ biết là mình cần chạy và chạy càng xa càng tốt.Khải An chạy xa lắm rồi,cô bé chạy suốt một giờ đồng hồ.Và như không còn chút sức lực,cô bé ngồi xuống bên trạm xe buýt,người cô ướt sũng vì mồ hôi hay vì cơn mưa chiều bất chợt…

………………………………
Hiện tại…

Đã hơn 6h tối,thành phố đã lên đèn,ánh đèn phản chiếu xuống mặt đường lênh láng nước tạo nên những vệt sáng mờ ảo.Rời trạm xe buýt,Khải An tiếp tục lê đôi chân mệt mỏi giữa phố đông người.Trời đã tạnh mưa.Những cơn gió đã làm cho bộ đồ ướt sũng của cô bé trở nên khô ráo.Bây giờ cô không biết mình đang đi đâu nữa,cô muốn về nhà nhưng cũng không xác định được phương hướng.Một vài lời mời đi xe ôm nhưng không có lời đáp lại.Và người ta tiếp tục nghe thấy những tiếng chửi rủa phía sau lưng cô bé.Người ta thích chửi người khác quá nhỉ?Nỗi cô đơn,trống vắng,nỗi thất vọng tràn trề dẫn chân cô bé đến một con hẻm vắng lúc nào không hay.Con hẻm không bóng người và gần như không có ánh sáng khi chỉ có một cột đèn nhỏ cung cấp ánh sáng cho cả một con hẻm dài và tối đen.Nhưng Khải An vẫn cứ thế mà đi sâu vào trong hẻm cho đến khi vấp phải một thứ gì đó giữa đường thì Khải An mới trấn tỉnh,cô bé muốn quay trở ra những hình như hơi muộn…

Dưới ánh sáng le lói cô bé nhận ra xung quanh mình xuất hiện một đám lưu manh gần chục thằng,đứa miệng cười nham nhở,đứa phì phèo điếu thuốc,đứa tay chân "chạm rồng trổ phượng”…Không biết bọn chúng xuất hiện từ lúc nào.Nhưng Khải An không chút sợ hãi,cô bé tìm đường đi ra khỏi đám lưu manh đang bao vây mình một cách bình tĩnh

-Em gái xinh tươi,đi đâu mà lạc lối đến chốn này?Có cần anh đưa về nhà giúp không?-Một tên trong số đó chắn ngang không cho Khải An bước tiếp.Cô bé không trả lời mà quay lưng định tìm lối khác nhưng những tên lưu manh đã bao vây cô lại.Cô đang đứng giữa một vòng tròn không có lối thoát.Đến nước này thì Khải An đành lên tiếng

-Các anh muốn gì?

-Oh người dễ thương rồi mà giọng nói càng dễ thương hơn nữa!Bọn anh có muốn gì đâu,chỉ muốn vui chơi với em gái chút thôi mà.Đêm nay em chiều bọn anh tí nha!Xem bộ ngực khủng nè tụi bây!-Tên lưu manh vừa nháy mắt với đồng bọn vừa đưa tay sờ vào ngực Khải An.
Bốp!

Một cái tát như trời giáng khiến tên lưu manh vô cùng bất ngờ.Nó không ngờ một cô bé yếu đuối như Khải An lại mạnh tay như vậy

-ĐM! Dám đánh ông mày hả?Tụi bây xử nó cho tao!

Sau tiếng hô,tên lưu manh có bộ mặt nham nhở xông tới đẩy mạnh Khải An vào sát vách tường.Cô bé hét lên nhưng tiếng hét ngay lập tức bị chặn đứng bởi một cái tát vào mặt như trả thù cái tát lúc nãy của cô bé dành cho tên lưu manh kia.Như đã chuẩn bị trước,một tên có thân hình lực lưỡng xông tới dán băng keo vào miệng cô.Năm sáu tên tiếp tục ào đến,kẻ giữ tay người nắm chân,rồi bọn chúng xé toạt váy áo đồng phục của cô.Cả buổi chiều mệt mỏi,giờ đây cô bé không còn sức lực nào để chống trả nữa.Cô chỉ còn biết buông xuôi.Con hẻm vắng vẻ,không ai dám qua lại vì đây là địa bàn của bọn lưu manh.Chống trả,la hét cũng vô ích,nước mắt cô bé chực tuôn ra,thấy vậy bọn lưu manh còn khoái chí.Con mồi càng giãy giụa thì bọn chúng càng có hứng thú,càng đau đớn thì bọn chúng càng thoải mãn dục tính của mình.Chiếc quần mỏng còn lại trên người cô bé cũng bị bọn chúng xé toạc.Giờ đây cô bé không còn một mảnh vải che thân.Tay chân bị trói chặt.Miệng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ khe khẽ

-Đứa nào xử trước đây?-Một tên lên tiếng

-Tất nhiên là đại ca rồi!Trông con bé ngon quá,đảm bảo là hàng còn tươi nguyên.Đại ca cứ từ từ mà thưởng thức.

-Ha ha vậy thì tao không thể từ chối!

Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của tên cầm đầu và bọn đàn em,cô bé vô cùng sợ hãi.Không một phép màu nào có thể cứu cô bé thoát khỏi kiếp nạn này.Tên đại ca đã tồng ngồng trước mặt cô bé.Đôi mắt long lanh của cô bé nhắm nghiền lại.Thế là hết!Trong khoảnh khắc hình ảnh của Bảo Nam thoáng hiện ra trong tâm trí của cô bé.Thân thể này,tâm hồn này cô chỉ muốn Bảo Nam là người sở hữu vậy mà giờ đây nó lại bị bọn côn đồ bẩn thỉu làm nhơ nhuốt,vấy bẩn…

Tên đại ca cười một cách khả ố và xông đến ôm chầm lấy cô bé mà hôn hít,sờ soạng khắp người cô như điên dại trong sự cổ vũ của bọn đàn em ở phía sau.Thân thể trần truồng thô ráp của hắn đang đè lên tấm thân trong trắng ngọc ngà của cô bé.Hắn như một con hổ đói đang vồ lấy con mồi một cách không thương tiếc, một tên đại cuồng dâm vô cùng hung hãn.Còn Khải An thì chỉ biết vẫy vùng một cách yếu ớt.Nước mắt cô tuôn ra kèm theo tiếng rên uất ức phát ra từ cuống họng…

-Mấy người làm cái gì vậy?-Một tiếng hét thất thanh vang lên phía sau bọn côn đồ-Cướp…cướp…mọi người ơi có cướp…

Tiếng hét trong bóng tối làm bọn côn đồ giật mình.Bọn chúng không thể ở lâu hơn, nếu lần này mà bị bắt nữa thì có ở tù mọt gông.Bọn chúng đã ra vào tù nhiều lần như đi chợ nên cũng biết chút sợ.Trong tích tắc bọn chúng đã biến mất để lại "con mồi” nằm đó trong tình trạng lõa thể.Khải An không biết chuyện gì xảy ra,xung quanh cô im lặng hẳn và những bàn tay đã thôi sờ soạng khắp người cô.Cô thoáng mở đôi mắt to tròn nhưng giờ đây có vẻ yếu ớt của mình,từ trong bóng tối một bóng người vội chạy đến chỗ cô.Tiếng bước chân vội vã.Đó là thiên thần hay ác quỷ ?Là người sẽ cứu cô hay sẽ tiếp tục hại đời cô?Nhưng không cần biết là ai,cô bé vẫn nằm dài ở đó và bất động.Cô có thể làm gì hơn trong tình trạng tay chân bị trói chặt,miệng thì bị dán keo.Cô bé đã đuối sức,mắt cô khẽ nhắm lại và chờ đợi…

-An!Sao lại là cậu?-Một giọng nói vang lên khiến Khải An như bừng tỉnh.Là Bảo Nam sao,cô bé đang mơ hay là thật vậy?Bọn côn đồ đã làm cô bé hoảng loạn đến mức nghe nhầm sao?Không phải!Cô không thể nhầm được,đó rõ ràng là giọng của Bảo Nam.Giọng của Bảo Nam thì làm sao cô bé có thể nhầm được.
-An!Cậu không sao chứ?Bảo Nam đây!Sao cậu lại như thế này?Cậu tỉnh lại đi Khải An!Sao cậu lại khổ vậy chứ?Khải An…Khải An!-Đúng là Bảo Nam thật.Cậu chạy tới đỡ Khải An ngồi dậy và mở trói cho cô bé.Nhưng cậu không dám nhìn trực tiếp vào Khải An,có lẽ Bảo Nam ngại khi phải đối diện với tình trạng của Khải An trong lúc này.Còn Khải An thì sau phút im lặng đã chịu mở mắt nhưng cô không nói gì,gương mặt cô không cảm xúc,không biết cô buồn hay vui khi gặp Bảo Nam trong hoàn cảnh này.Bảo Nam thở phào khi Khải An tỉnh lại.Cậu cởi áo khoác choàng lên người Khải An.Váy áo của cô bé đã bị bọn côn đồ xé nát,không còn mặc được.

-Cậu đợi tớ một lát!Đầu hẻm có shop quần áo.Tớ ra rồi vào liền.

Bảo Nam đứng dậy quay lưng định bước đi thì có một vòng tay ôm ngang hông cậu từ sau lưng

-Cậu đừng đi!Hãy ở lại đây với tớ!-Khải An vứt chiếc áo khoác,không một mảnh vải che thân và ôm chặt lấy Bảo Nam.Thân thể trắng nõn nà của cô bạn thân đang áp sát vào cơ thể mình khiến Bảo Nam không khỏi bất ngờ và bối rối.Lần đầu tiên Bảo Nam rơi vào tình cảnh này,một cô gái không mảnh vải che thân ôm chầm lấy mình giữa con hẻm vắng trong tiết trời lạnh lẽo.

-Cậu…cậu làm sao vậy?-Bảo Nam vô cùng bất ngờ và bối rối.Cậu không dám quay lại,mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước-Tớ ra đầu hẻm mua quần áo cho cậu,trời…trời lạnh lắm!Cậu sẽ bị cảm mất!

-Cho đến giờ cậu vẫn không hiểu tình cảm tớ dành cho cậu sao?-Khải An nói trong nghẹn ngào,cô bé đang khóc-Tớ yêu cậu nhiều lắm!Từ lâu tớ đã muốn dành tâm hồn này,thân thể này cho cậu.Chỉ riêng cậu mà thôi.Suýt chút nữa thì tớ đã ân hận cả đời nếu cậu không đến kịp.Ông trời đã đưa đường dẫn lối cho cậu đến đây,đó là cái duyên của cậu và tớ.Xin cậu đừng từ chối tớ nữa được không?Cậu là con trai,là đàn ông đích thực và người cậu cần là một cô gái chứ không phải là người cùng giới!-Khải An vừa nói vừa di chuyển tay xuống dưới mở thắt lưng của Bảo Nam-Cậu là con trai cậu cần biết cảm giác…với một cô gái là như thế nào.Ngay bây giờ tớ sẽ cho cậu biết cảm giác đó.Tớ tình nguyện !Tớ tình nguyện!Cậu hãy thử đi,hãy thử đi,ngay bây giờ…

Bảo Nam vẫn chưa dám quay lại,cậu đứng đó bất động nghe những lời tận đáy lòng của Khải An và để mặc cho Khải An với những hành động kì quặc của mình.Còn Khải An thì đang khóc.Ngay bây giờ,ngay tại đây Khải An muốn dâng tấm thân trong trắng của mình cho Bảo Nam.Cô bé muốn Bảo Nam trở thành một người đàn ông thật sự…

Sau vài phút im lặng,Bảo Nam bỗng quay người lại và đẩy Khải An sát vào góc tường giống như tên lưu manh lúc nãy khiến Khải An không khỏi bất ngờ.Giờ thì Bảo Nam đã dám đối diện với thân thể trần truồng của Khải An.Cậu nhìn vào đôi mắt to tròn,long lanh của cô bé.Sắc mặt cậu thay đổi.Dục tính trong người cậu dâng trào và hiện lên trên gương mặt điển trai của cậu.Một nụ hôn khẽ chạm lên đôi môi đỏ thắm của Khải An và nụ hôn càng lúc càng dữ dội hơn.Hai tay Bảo Nam bắt đầu di chuyển trên cơ thể mềm mại của Khải An.Cô bé khẽ rùng mình,đây là nụ hôn đầu đời của cô bé .Và hạnh phúc hơn khi người hôn cô lại là Bảo Nam.Nhưng chưa được 60s,Bảo Nam bỗng như tỉnh giấc sau một giấc mơ dài,cậu buông Khải An ra,quay người bỏ chạy trong tiếng thở gấp

-Xin lỗi cậu!Để tớ đi mua quần áo cho cậu-Bảo Nam dừng lại nói hết câu thì chạy thẳng,bỏ lại Khải An một mình trong trơ trọi.Đây là lần thứ hai trong ngày Bảo Nam bỏ Khải An sau lưng và cứ thế mà đi.Dù lần này,vài phút nữa Bảo Nam sẽ quay lại nhưng cậu quay lại chỉ để thực hiện một hành động giúp đỡ mà bất cứ ai,bất cứ người bạn nào cũng có thể làm chứ không phải quay lại vì tình yêu với Khải An.Khải An lại khóc ,cô bé ngã quỵ xuống và khóc trong đau đớn,khóc trong vật vã.Vậy là cơ hội cuối cùng cũng đã vụt tắt trước mắt cô bé.Người mà cô yêu nhất chỉ cho cô cái cảm giác yêu thương chưa đến 60 giây trong khi cô sẵn sàng cho người ấy tất cả.Đau đớn thay,trong cuộc chiến ái tình này người đánh bại cô không phải là một cô gái xinh đẹp,diễm lệ nào khác mà lại là một đứa con trai.À không !Phải nói là một đứa gay mới đúng.Thật là nhục nhã!Cô khóc rồi khẽ cười khẩy như khinh bỉ chính mình,khinh bỉ chính cái tình yêu mù quáng mà cô dành cho thằng bạn thân,một chàng gay chính hiệu…

Trên chiếc xe đạp,Bảo Nam ngồi trước,Khải An ngồi sau,họ chạy qua những con phố đông người náo nhiệt.Khải An khẽ tựa vào tấm lưng vững chắc của Bảo Nam để cảm nhận độ nóng ấm tỏa ra từ cơ thể của cậu.Hai tay cô bé ôm chặt lấy người trong mộng.Người trên phố có đôi có cặp trông thật vui vẻ.Khải An tự an ủi cô cũng đang có đôi có cặp.Không phải cô đang ôm Bảo Nam từ phía sau rất hạnh phúc hay sao?Nhiều người trên phố không phải đang nhìn cô với Bảo Nam với con mắt nghen tị sao?Người ta vẫn thường gán ghét cô với Bảo Nam là một cặp mà.Ừ họ là một cặp,một cặp sẽ không bao giờ thành…

-Đến nhà rồi!Dậy đi Khải An!-Không biết Khải An ngủ quên từ lúc nào.Mới đó mà đã đến nhà.Cô nhớ là đã chạy xa lắm rồi mà,sao về nhanh vậy?Hay thời gian bên Bảo Nam lúc nào cũng trôi nhanh?Khải An tỉnh giấc nhưng cô bé chẳng muốn vào nhà.Cô bé xuống xe và tiến đến phía trước,nhìn vào đôi mắt buồn sâu thẳm của Bảo Nam và nói một cách yếu ớt

-Cậu không thể giả vờ yêu tớ được sao?Tớ thấy nhiều gay vẫn có bạn gái để che mắt mọi người mà.Sao cậu không làm thế?Tớ sẵn sàng làm người con gái thế thân ấy.Tớ không quan tâm cậu có yêu tớ không,chỉ cần tớ được ở bên cậu,làm người yêu trên danh nghĩa của cậu,vậy là đủ rồi.

Bảo Nam vô cùng cảm kích trước tình cảm của Khải An dành cho mình.Nhưng Khải An càng làm vậy thì cậu càng cảm thấy mình có lỗi với cô bạn thân.Phải chi Khải An ghét cậu thì hay quá.Bảo Nam xuống xe,vẫn ánh mắt ấy kèm thêm sự cảm kích của mình,cậu nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như biết nói của Khải An

-Khải An à,tớ hiểu tình cảm của cậu dành cho tớ.Nhưng tớ không thể làm như vậy với bất kì cô gái nào,huống gì là cậu-người bạn mà tớ quí nhất.Tớ không giống như những người đó,tớ không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà lừa dối người khác được.Làm như vậy thì hèn hạ và bỉ ổi lắm.Cậu có biết là những người con gái ấy đau khổ như thế nào khi có bạn trai là gay không?Tớ sinh ra như thế nào thì tớ sẽ chấp nhập như thế.Tớ không muốn lấy người khác ra làm bức bình phong.Tớ sẽ sống thật với chính mình,sống thật với giới tính của mình.Tớ từng rất sợ khi biết mình là gay,tớ sợ không biết người đời sẽ nhìn tớ với ánh mắt như thế nào,tớ sợ bị người khác khinh bỉ.Tớ định sẽ giấu kín chuyện này suốt đời.Nhưng giờ thì tớ không cần che giấu,tớ không sợ gì nữa.Có lẽ tớ nên cảm ơn Tùng Chi,chính cậu ấy đã cho tớ cơ hội được sống thật với chính mình.Và tớ mong cậu cũng cho tớ một cơ hội để sống thật với chính mình,cậu đừng ép tớ lừa dối cậu,lừa dối mọi người và lừa dối chính bản thân tớ.Cậu là một cô gái tốt,rồi cậu sẽ tìm được người con trai yêu cậu thật lòng.Còn với tớ,kiếp này tớ chỉ có thể đến bên cậu với tư cách một người bạn thân.Tớ và cậu mãi là những người bạn thân nhất,Khải An nhé!Như vậy có được không?

Giọng nói ấm áp của Bảo Nam cứ đều đều rót vào tai Khải An những lời lẽ chân thành nhất làm cô bé không khỏi cảm động.Cô bé lại khóc.Nhưng không phải cô khóc vì đau lòng,cô khóc vì mình may mắn khi có người bạn như Bảo Nam,một người bạn luôn nghĩ cho cô.Hơn ai hết cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.Cô xúc động vì điều đó.Cô còn có thể mong gì hơn ở Bảo Nam vì cậu đã cho cô những gì quý nhất của cậu ấy rồi.Đó là tình cảm chân thành và tâm hồn cao đẹp của Bảo Nam.Trong phút chốc ý,định sở hữu Bảo Nam trong Khải An chợt tan biến.Cô hài lòng với hạnh phúc hiện tại của mình,đó là tình bạn tuyệt vời giữa cô và Bảo Nam,một tình bạn mà giữa cuộc sống xô bồ,toan tính không phải ai cũng có được.Cô sẽ buông tay để Bảo Nam được sống cuộc sống mà cậu chọn,được yêu người mà cậu yêu.Chỉ cần nhìn thấy Bảo Nam vui vẻ là Khải An đã vui rồi.Cô sẽ xem tình yêu cô dành cho Bảo Nam là một tình cảm ngây dại của tuổi học trò nhiều mơ mộng.Từ nay cô sẽ chôn chặt mối tình đầu vào dĩ vãng.Tình yêu có thể đến rồi có thể đi nhưng tình bạn thì sẽ bền chặt mãi mãi.Chắc gì có được tình yêu của Bảo Nam mà cô đã được vui như khi ở bên cậu với tư cách là người bạn thân.Là tình bạn thì cô và Bảo Nam vẫn có thể quan tâm,chăm sóc cho nhau được mà.Nụ cười mãn nguyện xen lẫn nước mắt hạnh phúc hiện hữu trên đôi môi của Khải An.Cô ôm chầm lấy Bảo Nam.ơn mưa phùn lại nhẹ rơi vương vãi trên tấm thân của hai con người nhỏ bé.

-Cậu đứng yên một lát được không?Tớ muốn ôm cậu một lần nữa,một lần cuối thôi!-Khải An thều thào vào tai Bảo Nam

"Ôm anh một chút thôi.
Một lần cuối rồi xa anh mãi mãi
Dẫu biết lòng anh mãi thuộc về…
Một bóng hình khác chẳng là em
Nhưng trái tim này như mách bảo
Mãi yêu anh,yêu đến kiếp sau!”
(Nguyên Nguyên)

Khải An khẽ siết chặt Bảo Nam để cảm nhận được nhịp đập của trái tim cậu,cảm nhận hơi thở đều đều của cậu,cảm nhận ngay cả mùi mồ hôi hắt ra từ cơ thể cậu.Cô muốn cảm nhận tất cả những điều đó từ người cô yêu chỉ một lần này nữa thôi. Vì cô biết cô sẽ không còn cơ hội ôm Bảo Nam như thế này nữa. "Người mà em yêu!Sao ông trời lại bất công với anh vậy?Và cả với chính em!Sao lại sinh ra anh là gay?Nếu anh là con trai,là đàn ông thì có phải tốt hơn không.Nhưng giờ em sẽ không buồn nữa,tất cả đều do sự sắp đặt của số phận.Nếu kiếp này chúng ta không có duyên thì em sẽ chờ anh đến kiếp sau.Hi vọng kiếp sau em sẽ đến bên anh với tư cách là một người tình.Em sẽ không phải đứng từ xa để nhìn anh nữa mà sẽ đến bên anh,yêu anh và mãi mãi bên anh.Giờ đây em sẽ chấp nhận buông tay anh,em sẽ chấp nhận mất anh một lần và mãi mãi.Chúc anh luôn hạnh phúc…”

-Khải An!-Giọng của Tùng Chi bỗng cắt ngang dòng cảm xúc của Khải An.Cổng nhà Khải An mở và Tùng Chi vội chạy ra cùng với Hải Phong –Cậu đi đâu làm tớ lo quá,tớ tìm cậu không được nên gọi Bảo Nam và Hải Phong đi tìm giúp.Tớ và Hải Phong cũng mới về tớ nhà thôi.

Khẽ lau những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi,Khải An nở nụ cười tươi với cô bạn,sụt sịt lên tiếng:

-Tớ không sao!Tớ chỉ đi dạo một tí thôi.

-Tớ xin lỗi cậu!-Tùng Chi ôm chầm lấy Khải An òa khóc-Tớ xin lỗi cậu,chắc cậu đã biết tớ là người tung tin về Bảo Nam và Hải Phong.Tớ không nên làm vậy,tớ đã xin lỗi Bảo Nam và Hải Phong rồi,họ đã tha thứ cho tớ,giờ chỉ còn cậu thôi.Tớ…tớ đã làm một việc sai lầm phải không?Giờ cả trường đang nhìn Nam và Phong với con mắt khinh khi,tớ hối hận lắm!Nhưng tớ không biết làm sao cả.

-Cậu đừng khóc nữa!-Khải An khẽ vỗ vai cô bạn an ủi-Chuyện qua rồi thì thôi,tớ và hai cậu ấy không ai trách cậu đâu.

-Um,chúng tôi không trách cậu đâu-Hải Phong lên tiếng và đến bên cạnh Bảo Nam-Từ lâu chúng tôi cũng đã muốn công khai với mọi người nhưng chưa đủ can đảm,cũng nhờ cậu mà giờ chúng tôi thấy như trút đi một gánh nặng.
Hải Phong nắm chặt tay Bảo Nam.Hai cậu bạn nhìn nhau và cười một cách mãn nguyện.Ánh mắt họ cho thấy niềm hạnh phúc tràn trề.Tùng Chi thì thở phào nhẹ nhõm khi nhận được sự tha thứ của mọi người.Những gì cô bạn làm cũng vì lo nghĩ cho cô bạn thân chứ không có gì ác ý.Còn Khải An,cô bé nhìn hai cậu bạn với ánh mắt như muốn chúc phúc cho họ.Trong cuộc chiến ái tình này,tuy cô thua cuộc nhưng giờ đây cô cũng không lấy làm buồn.Với cô thì tình bạn là quan trọng nhất.Cô có cô bạn Tùng Chi lúc nào cũng ở bên chia sẻ buồn vui,cô có Bảo Nam-người luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất từ tình bạn.Và cô còn có Hải Phong,cậu bạn "tình địch” đáng yêu.Họ sẽ mãi là những người bạn thân thiết nhất trên đời này của cô…

…………………………………………
Các bạn còn mong chờ gì ở câu chuyện này nữa không?Kết thúc như vậy đã có hậu chưa nhỉ?Chưa đâu!Sau khi tốt nghiệp lớp 12 thì cả 4 nhân vật của chúng ta đều đỗ vào đại học.Đặc biệt là cô bạn Khải An đã tìm cho mình một nửa yêu thương thật sự,đó là anh trai của Tùng Chi.Người đã thầm thương trộm nhớ Khải An từ lâu.Vậy là hai cô bạn đã thân nay càng thân hơn khi là chị em một nhà.Còn Bảo Nam và Hải Phong,sau khi công khai tình yêu thì cũng dần được mọi người chấp nhận.Họ được mọi người yêu quý vì đã biết sống thật với chính bản thân mình,biết vượt qua những khó khăn để tìm đến hạnh phúc thật sự…

Đây là sáng tác thứ 2 nằm trong seri truyện ngắn viết về giới tính thứ 3 của Nguyên Nguyên,sau "Những người cha đồng tính của tôi” được rất nhiều bạn yêu thích và đồng cảm.Rất mong được các bạn tiếp tục góp ý để những sáng tác sau của mình được hoàn thiện hơn…Xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Nguyên

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến125 khách