Một bóng người đang đứng trên nóc giáo đường San Marco. Hắn chính là Thiên Nhất.
Lúc này, Thiên Nhất không thể không kinh ngạc vì cảnh tượng hiện lên trong mắt mình. Trên nóc nhà hình chóp, thánh giá và bức tượng của giáo đường, kể cả vách tường, sân thượng, thậm chí trên quảng trường rộng lớn trước cửa giáo đường San Marco dường như vừa trải qua một trận mưa xác chết. Tay chân đứt gãy, nội tạng và mạch máu... hầu như không thiếu thứ gì, nhưng đặc biệt là không hề có một xác chết nào còn nguyên vẹn.
Máu tươi chảy lênh láng như một dòng suối nhỏ, thì ra cảnh hơn trăm xác chết nằm chồng lên nhau giữa một nơi nghiêm trang lại mê người đến thế.
Bỗng nhiên, Thiên Nhất trợn trừng, chỉ là đập vào mắt hắn vẫn là trần nhà quen thuộc đó.
“Lại là giấc mộng này..." Thiên Nhất ngáp dài, khuôn mặt đầy vẻ bực dọc. Những tia sáng chiếu qua khe cửa chứng minh hôm nay là một ngày đẹp trời. Nhưng thời tiết như thế này lại khiến tâm trạng của hắn tồi tệ hơn bao giờ hết.
Giấc mộng vừa rồi đã giày vò Thiên Nhất suốt mười năm. Tuy trong vòng mười năm nay, giấc mộng này chỉ xuất hiện không quá mười lần nhưng như thế cũng đủ khiến cho Thiên Nhất cảm thấy khó chịu.
Mười năm trước ở Venice, rốt cuộc ai đã giết những cảnh sát kia? Thiên Nhất rất muốn biết đáp án vì hắn cảm thấy có hứng thú với vụ án này. Nhưng sau chuyện đó, hắn không thể điều tra được bất cứ dấu vết nào của hung thủ. Cho dù đã sử dụng hết toàn bộ tài liệu trong tiệm sách, thân phận của hung thủ vẫn bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Tàn sát một người không hề khó. Nhưng tàn sát nhiều người như thế lại là một việc khác. Cho dù có đủ bản lĩnh làm việc này thì e rằng tâm lý cũng không chịu đựng nổi, rốt cuộc hung thủ phải điên cuồng đến mức nào mới có thể làm được việc này?
Vừa nghĩ đến trên thế giới này còn có loại người như vậy, Thiên Nhất lại muốn tìm hiểu xem hung thủ là ai nhưng vì không còn bất cứ manh mối nào nên đành gác lại.
Hắn cầm nửa ly cà phê, vốn đã lạnh ngắt sau khi để qua đêm trên chiếc tủ nhỏ đầu giường, rồi tạt vào mặt mình. Nhờ ly cà phê lạnh này, hắn chui ra khỏi chăn và bước xuống giường với trạng thái cực kỳ tỉnh táo.
Không ngờ khi ngủ Thiên Nhất vẫn mặc áo sơ mi bên trong áo vest và quần tây. Sau khi thức dậy, hắn dùng một cái khăn bẩn thỉu như giẻ lau nhà chùi hết vết cà phê trên mặt rồi xem như đã làm vệ sinh xong.
Bước ra khỏi không gian sinh sống chật chội của mình, Thiên Nhất đóng cửa lại rồi bước qua mặt đất ngổn ngang sách và lật tấm biển CLOSE lại để mặt OPEN quay ra ngoài theo thói quen. Tiếp theo hắn mở lò sưởi rồi ngồi xuống bàn làm việc, một ngày kinh doanh lại bắt đầu.
Trưa ngày mười hai tháng mười hai.
Bình cà phê đầu tiên của Thiên Nhất còn chưa nóng thì đã có khách bước vào.
“Lại là ngươi, đồ mắc dịch!” Người nọ vừa bước vào, câu nói này liền bật ra khỏi miệng Thiên Nhất.
Người nọ cũng không để ý đến lời lẽ ác độc của Thiên Nhất: "Ngươi có biết chuyện ta gặp nạn lần trước không?”
“So với tai nạn do trí thông minh của ngươi gây ra thì chắc chẳng thấm vào đâu.”
Người đó vẫn phớt lờ lời lẽ châm chọc của Thiên Nhất, chẳng biết là do không hiểu hay là lười để ý: “Nói cho ngươi biết. Tuy ta gặp nạn nhưng trong cái rủi lại có cái may, ta đã tìm được một món đồ tốt trong rừng rậm Nam Mỹ.”
Nhưng Thiên Nhất không hề để ý đến những lời lẽ tự kỷ của hắn mà lấy ra một trang giấy từ trong ngăn kéo. Hắn nhanh chóng viết vài chữ rồi gấp tờ giấy hai lần thành hình lăng trụ, sau đó đặt lên bàn.
Trên mặt hướng ra ngoài là dòng chữ: "Gunsmith và chó không được vào.”
(Gunsmith là người chế tạo súng, đây là là biệt danh chứ không phải tên của nhân vật này)
Gunsmith nhìn lướt qua mảnh giấy : “Hi hi, ta chỉ tiện đường ghé vào thăm bạn cũ thôi mà. Ngươi đừng làm vậy chứ.”
Thiên Nhất vừa nhìn Gunsmith vừa nói với giọng cực kỳ nghiêm túc : “Tiện đường? Ngươi làm sao tìm được ta?”
Gunsmith trả lời một cách hiền lành: “Ừ thì... ta đi dạo, đùng một cái đã đến trước cửa tiệm sách của ngươi.”
“Ngươi gặp nạn ở đâu?”
“À, ở Nam Mỹ.”
“Hai chữ đó có nghĩa là một vùng rộng đến tám triệu kilomet vuông, ngươi có thể nói cụ thể hơn không.”
“Ờ, ta cũng không biết.”
“Vậy bây giờ ngươi đang ở đâu?”
“Chắc là một nơi ở châu Á... có phải không?” Gunsmith trả lời bằng cái giọng không hề chắc chắn một chút nào.
Thiên Nhất nói: “Ngươi biết mình đang ở Hokkaido không?”
Gunsmith hiển nhiên đã được gợi ý : “Ồ, đúng đúng đúng, chính là Hokkaido, thành phố ở gần Iceland, gần vòng cực Bắc đó đúng không.”
Thiên Nhất há mồm kinh ngạc, ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt của Gunsmith: “Ngươi biết hướng Bắc là hướng nào không?”
“Ừm...” Gunsmith giơ tay lên. Sau khi do dự mấy giây, hắn mới chỉ vào trần nhà: “Là hướng này phải không?”
Thiên Nhất đập đầu xuống bàn: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Gunsmith bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi. Khi giúp ngươi chuyển nhà, ta đã cài... À ... cài một thứ tương tự như cửa sau, chỉ cần ta làm một cái máy theo dõi thì có thể tìm được vị trí tiệm sách của ngươi.”
(Cửa sau là một thuật ngữ trong giới Hacker)
Thiên Nhất vẫn không ngẩng đầu lên: “Rồi sao nữa?”
Gunsmith trả lời: “Đơn giản thôi. Sau khi làm xong máy theo dõi, ta bắt đầu tính toán vị trí dựa theo tọa độ hiện ra trên máy rồi đánh dấu vị trí của ngươi lên bản đồ thế giới, sau đó thuê một tài xế taxi. Ta đưa bản đồ cho hắn xem, thế là hắn chở ta ra sân bay. Ta lại đưa bản đồ cho cô gái bán vé xem, thế là cô ta đưa cho ta một tấm vé. Sau khi ngồi máy bay hết mấy chục tiếng đồng hồ, ta rời khỏi sân bay và tìm một tài xế taxi...”
Thiên Nhất thở dài rồi mới ngẩng đầu, ngồi thẳng lưng lên và hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta cần một nơi cách biệt với thế giới để nghiên cứu loại nguyên liệu mới mà ta tìm thấy ở Nam Mỹ.” Gunsmith trả lời.
Thiên Nhất nghiêng đầu sang một bên để nhìn thật kỹ gã Gunsmith đang trước mặt rồi hỏi: “Nó ở đâu?”
“Ồ, trong túi quần của ta.”
“Ngươi luôn mang theo bên người.”
“Đúng vậy.”
“Vậy hành lý của ngươi đâu?”
"Mang theo hành lý để làm gì? Ta đã tự làm một tấm thẻ tín dụng không thể tra tin tức, khi sử dụng cũng sẽ không để lại ID thực sự. Không những thế, số tiền bên trong mãi mãi là một trăm ngàn.”
“Ồ.” Thiên Nhất gật đầu : “Vậy bây giờ ngươi cứ cầm tấm thẻ đó đi ra ngoài rồi tìm một tài xế taxi rồi bảo hắn chở ngươi đến sân bay, sau đó tìm một cô gái tốt bụng bảo cô ta đưa vé đi Iceland. Khi đến nơi thì ngươi hãy ra khỏi sân bay và hỏi đường đến biển. Khi ngươi đến biển thì thuê một chiếc thuyền rồi bơi ra Greenland ở phía đối diện. Sau khi mua một chiếc xe trượt tuyết và chó kéo xe từ người dân bản xứ, ngươi cứ giơ roi thúc chó chạy vào vòng cực Bắc rồi xây một căn nhà bằng băng, tiếp theo ngươi muốn làm gì thì làm.”
Dường như Gunsmith đang nghĩ ngợi một cách nghiêm túc, một lúc sau hắn mới nói : “Ở đó ta ăn gì?”
Thiên Nhất xòe hai tay ra: “À, ai biết được. Mấy trăm ngàn năm trước, tổ tiên loài người đã biết đục một cái lỗ trên băng để câu cá, sau đó nướng lên rồi dùng chúng để duy trì sự sống. Còn ngươi cứ ăn cứt là được rồi.”
Gunsmith bỗng vung tay, một khẩu súng ngắn có hình dạng kỳ lạ bỗng trượt ra từ trong tay áo của hắn. Thân súng thoạt nhìn được làm từ vật liệu giống hệt như xương trắng. Lúc Gunsmith vừa cầm khẩu súng trong tay, khí thế bỗng trở nên bất phàm.
“Đùa đủ rồi, rốt cuộc ngươi có giúp ta không?”
Thiên Nhất chống cằm bằng một tay, vẻ mặt hắn hoàn toàn dửng dưng. Cuối cùng mới nói giọng uể oải: “Á, cứu mạng, sự việc rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức giống như Mafia vừa gửi cho ta một con cá vậy.”
Gunsmith chậm rãi đưa nòng súng sang ngang. Bấy giờ, họng súng chĩa vào bình cà phê đang sôi ở bên cạnh Thiên Nhất.
Trán Thiên Nhất bỗng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hắn lập tức sáng lên : “Nếu ngươi dám bắn bình cà phê thì ta sẽ băm ngươi ra cho heo ăn.”
“Vậy thì... nói thật cho ngươi biết. Khi gặp rủi ro trong rừng rậm, ta đã đoán ra chắc chắn đó không phải là tự nhiên mà do người khác bố trí. Có hai giả thiết, một là người của đế quốc muốn trừ khử một gã "cố vấn vũ khí" không nghe lời như; hai là do đám nhóc "Steel Commandment" bên châu Âu làm. Mà bên nào ta cũng không thể đắc tội được. Dù sao ta chỉ mới cấp "Bính", nếu bị bọn chúng để ý thì phải chạy trốn không ngừng, chắc chắc không thể ở một chỗ quá lâu. Vì vậy chỉ có ngươi mới có thể giúp ta trốn thoát."
(Steel Commandment: Giới Luật Thép, tên một tổ chức sẽ xuất hiện ở quyển 2)
Thiên Nhất lại thở dài: “Vậy ngươi định trốn bao lâu?”
Gunsmith nói: “Ta cũng không biết, có lẽ chừng mấy tháng. Nhưng chỉ cần ta dùng nguyên liệu mới để chế tạo súng thì ít nhất cũng đạt đến cấp "Cường". Lúc đó, ta có thể tung hoành khắp Địa Cầu.”
Thiên Nhất búng ngón tay, một thẻ mượn sách bỗng xuất hiện giữa hai ngón tay hắn: “Quyển sách nằm dưới cùng bên trái trên giá sách thứ hai bên tay phải của ngươi.”
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi
Shamanking đã viết:Lạy bác đừng có trích nguyên cái chương truyện thế kia, cùng lắm thì mình khỏi up nữa là xong chứ gì. Cứ up đến khi nào chú die thì thôi
Chương 6: Người chết thứ hai
Ngày mười hai tháng mười hai.
Cảnh sát đã rời khỏi trường. Toàn bộ mọi thứ trong dãy lầu đều trở lại bình thường, nhưng lòng người lại không được như vậy.
Bầu không khí trong phòng giáo viên không hề yên bình một chút nào. Mặc dù các giáo viên đều cố gắng để cư xử như thường ngày bằng cách trò chuyện, nghỉ ngơi, trách mắng học sinh... nhưng ánh mắt của mỗi người thỉnh thoảng vẫn liếc qua chỗ ngồi của Matsuo. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng bọn họ đều có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Vì người chết là giáo viên chủ nhiệm, nhưng trong thời gian ngắn lại không thể tìm được người thay thế, nên nhà trường đành tìm một người dạy thay cho lớp của Ikeda.
Đó là một thầy giáo lớn tuổi với mái tóc đầy hoa râm, có lẽ ông ta là giáo viên đã nghỉ hưu được mời từ bên ngoài đến. Nhìn một thầy giáo lớn tuổi đạp xe đến trường trong gió lạnh của buổi sáng sớm để cống hiến chút sức lực cuối cùng của mình, trong lòng mọi người không thể không cảm động. Bất kể vì yêu nghề hay chỉ vì cuộc sống bắt buộc, dẫu sao thầy giáo này vẫn tốt hơn loại người như Matsuo nhiều lắm. Bởi vậy dù cho các học sinh không kính trọng ông bao nhiêu nhưng ít nhất họ cũng không cảm thấy đáng ghét như Matsuo.
Nửa ngày lặng lẽ trôi qua. Tuy cũng có vài người nhắc đến chuyện của Matsuo nhưng ánh mắt đã không còn hào hứng như ngày hôm qua, có lẽ đây chính là tính cách đáng buồn nhất của con người.
"Con người" rất dễ bị đồng loại quên đi, vì mỗi người trong chúng ta đều chỉ nhớ đến bản thân mình mà thôi...
“Miura.” Ikeda bước đến trước mặt Miura rồi gọi thẳng tên hắn.
Sau khi nghe Ikeda gọi tên mình, vẻ mặt của Miura lập tức thay đổi.
Không ngờ Ikeda dám chủ động gọi tên mình, điều này khiến Miura khá kinh ngạc. Vì bình thường Ikeda luôn bị Miura ức hiếp, hoàn toàn không thể chủ động bắt chuyện với hắn. Cho dù bị ép phải nói vài câu, Ikeda nhất định sẽ gọi hắn bằng giọng cung kính. Còn hôm nay, Ikeda lại gọi thẳng tên với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Có chuyện gì không?” Phản ứng của Miura cũng rất nhanh. Hắn suy đoán hiện tượng bất thường này chắc chắn có liên quan đến chuyện tối qua.
Chẳng lẽ nhang muỗi ướt đã nhìn thấy mình?
Nỗi lo lắng của Miura còn chưa trở thành hiện thực thì điều còn đáng sợ hơn đã xảy ra. Câu nói tiếp theo của Ikeda khiến hắn như bị sét đánh.
“Ngày bốn tháng chín.”
Nói xong, Ikeda trở về chỗ ngồi của mình một cách cực kỳ bình tĩnh, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Miura không gọi hắn lại mà chỉ hoảng sợ ngồi yên tại chỗ, đôi mắt không còn tiêu cự.
Vừa hết một nửa thời gian của tiết học thứ nhất vào buổi chiều, Miura bỗng nhiên nói trong người khó chịu rồi ra khỏi lớp học. Sau đó, hắn đến phòng giáo viên xin phép nghỉ học để về nhà.
“Giết nó... giết nó... Khốn khiếp... đồ khốn... mình phải giết nó...” Khi Miura ra khỏi phòng học, hắn đã cắn răng cắn lợi và lẩm bẩm những lời này. Vẻ hung ác trên khuôn mặt hắn khiến người khác phải sởn cả gai ốc.
Người biết ý nghĩa của câu nói "ngày bốn tháng chín" không nhiều, nhưng chắc chắn Ikeda là một trong số đó. Lí do hắn nói với Miura chỉ có một: Vì đó là điều kiện trao đổi giữa hắn và Thiên Nhất.
"Một giờ chiều mai ngươi cứ nói "ngày bốn tháng chín" với Miura. Làm xong việc này thì ngươi có thể đến tìm ta hoàn thành vụ trao đổi."
Nhớ lại lời nói lúc ấy của Thiên Nhất, Ikeda vẫn không thể hiểu nổi. Nhưng vậy cũng chẳng sao, một câu không đầu không đuôi có thể để lại hậu quả gì chứ?
-----o0o-----
Hoàng hôn ngày hôm ấy, vài còn mèo hoang tìm tức ăn làm đổ một cái thùng rác. Khi thùng rác vừa đổ xuống, cái đầu của Miura bỗng nhiên lăn ra ngoài.
Xác chết được người ta phát hiện trong một con hẻm nhỏ, nơi đó không nằm trên đường về nhà Miura. Người nhà của Miuracho biết sau khi xin phép nghỉ học ở trường trong ngày hôm đó, hắn cũng không hề về nhà.
Cảnh sát đoán nơi phát hiện xác chết không phải là hiện trường xảy ra vụ án, bởi vì xác của Miura bị chặt thành nhiều khúc và được nhét vào một cái túi đựng rác rất to rồi sau đó mới ném vào thùng rác.
Sau khi tan học, Ikeda hoàn toàn không hay biết chuyện này. Hắn vội vàng đến tiệm sách của Thiên Nhất.
Sau khi đẩy cửa vào, hắn lảo đảo bước đến trước bàn làm việc của Thiên Nhất rồi nói: “Mau... mau nói cho ta biết! Nửa đêm Matsuo lẻn vào trường để làm gì? Vì sao Miura lại giết người?”
Thiên Nhất gãi đầu xong rồi lại ngáp thật dài: “Miura đã chết rồi.”
“Ta không muốn nói đi nói lại cùng một câu vì như thế trông ta có vẻ rất ngốc, hệt như ngươi vậy.”
“Không thể nào! Hôm nay, rõ ràng là hắn vẫn đến trường! Ta còn nói với hắn...”
“Đúng, ta biết. Sau đó hắn xin phép về nhà thì chết.”
“Sao có thể như vậy? Nhưng hắn chết như thế nào?”
“Bị người ta chém chết.” Thiên Nhất hớp một ngụm cà phê rồi nhướng mắt lên nhìn Ikeda: “Ngươi muốn biết hung thủ là ai không?”
“Ai?”
“Muốn biết phải không? Vậy thì làm một vụ trao đổi. Nếu ngươi dùng toàn bộ tin tức mà ngươi muốn biết trong vụ trao đổi lần trước để đổi, ta sẽ nói cho ngươi biết ai giết Miura.” Thiên Nhất lại đưa ra lựa chọn.
Ikeda nói với vẻ tức giận: “Lại muốn lừa ta vào tròng à?”
“Lừa ngươi? Buồn cười, ngươi luôn được tự do lựa chọn nên đừng có đổ sự ngu xuẩn của mình lên người ta.” Thiên Nhất cười lạnh.
Lần này, Ikeda suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Ta muốn nghe tin tức lần trước, ta không thay đổi lựa chọn.”
Thiên Nhất vẫn châm chọc: “Ồ, lần này ngươi đã giữ vững lập trường rồi sao? Tiếc là ngươi vẫn rất ngu xuẩn.” Hai tay gối sau đầu, hắn nói tiếp: “Đầu tiên, nguyên nhân Matsuo đến trường rất đơn giản. Đó là vì Miura hẹn hắn.”
"Vì sao?" Ikeda hỏi.
"Chờ ta nói xong tình hình cụ thể rồi sẽ giải thích cho ngươi." Thiên Nhất nói: "Lúc đầu, Miura đã quyết tâm giết người diệt khẩu. Hôm đó, hắn cố ý ở lại rất muộn mới ra về. Cho đến khi những học sinh trực nhật và lao công vệ sinh đều đi khỏi, hắn đã giở trò trên tay nắm cửa sổ bằng cách miếng băng keo trong suốt. Nhờ cách này, nhìn từ phía nào thì cửa sổ đều có vẻ đã đóng nhưng sự thật là cửa sổ không hề đóng chặt mà vẫn còn một khe hở rất nhỏ. Mười giờ tối, hắn điện thoại cho Matsuo rồi cầm theo hung khí gây án đi đến trường..."
"Không lâu sau, Matsuo cũng đến. Tên này cũng không ngốc, hắn cảm thấy việc đối phương hẹn mình đến trường học vắng vẻ lúc nửa đêm vô cùng kỳ quặc. Nhưng Miura đã nhắc đến một con số rất lớn trong điện thoại khiến Matsuo không thể khống chế nổi lòng tham của mình. Lại nói cửa của phòng giáo viên là loại cửa trượt, Miura đã căng một sợi dây thép tại vị trí cách mặt đất mười lăm centimet đằng sau cánh cửa. Mà Matsuo lại lẻn vào trường lúc nửa đêm nên chắc chắn không thể mở đèn. Trong điều kiện ánh sáng không đủ, sau khi Matsuo mở cửa chỉ có thể nhìn thấy là có hộp tiền lờ được đặt trên bàn. Vì kích động, Matsuo đã bước tới theo đúng dự tính của Miura và tất nhiên hắn đã bị ngã. Miura đang trốn trong góc tối liền nhào tới đè lên người và không cho đối phương đứng dậy bằng cách dùng đầu gối đè lên gáy Matsuo rồi dùng hai tay cầm dây thừng siết đối phương đến chết."
"Như vậy, lực trói sẽ hướng từ dưới lên trên kết hợp với lực đè từ đầu gối trên gáy sẽ ép chặt Matsuo xuống sàn nhà. Trong hoàn cảnh như vậy, lực cổ tay của một người bình thường cũng có thể siết chết những người mạnh khỏe hơn mình rất nhiều. Vì vậy, anh bạn Miura lưng hùm vai gấu muốn siết Matsuo gầy yếu đến chết là một chuyện rất nhẹ nhàng. Sau khi Matsuo tắt thở, Miura liền treo hắn lên. Việc này cũng không tốn nhiều sức. Cuối cùng, hắn thu dọn dây thép và xóa dấu chân trên mặt đất rồi bỏ những thứ có thể trở thành chứng cứ vào hộp tiền rỗng. Miura đã thực hiện một vụ giết người có thể nói là khá hoàn hảo. Nhưng vấn đề lại nảy sinh. Khi hắn đóng cửa ra về thì nghe thấy tiếng ngươi bước chân lên lầu.”
Ikeda càng nghe càng sợ hãi. Không ngờ một vụ giết người được Thiên Nhất tường thuật lại bằng giọng điệu hờ hững đến thế: “Tiếp theo Miura trốn vào góc tối để quan sát ta?”
Thiên Nhất nói: “Không sai, thật ra lúc đó hắn cũng nảy sinh ý định giết ngươi nhưng cuối cùng hắn lại không ra tay. Những hành động như cố gắng không hét lên và không nôn mửa trên hành lang của ngươi chỉ là vẽ rắn thêm chân. Và hẳn là Miura chẳng thèm quan tâm đến điều này, dẫu sao hắn đã không để lại sơ hở nào.” Thiên Nhất uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Tất nhiên, ta cho rằng nếu trước đó hắn không cẩn thận thì có lẽ hắn sẽ dứt khoát thủ tiêu ngươi. May là hắn đã thành công ngụy trang cái chết của Matsuo thành tự sát nên mới không muốn gây thêm chuyện.”
Nghĩ lại những cảnh tượng đáng sợ vào đêm qua, bây giờ lại biết thì ra lúc đó trong bóng tối có một đôi tay có thể giết chết mình bất cứ lúc nào nên trong lòng Ikeda sợ hãi đến nỗi không nói nên lời, mồ hôi lạnh cũng toát đầy lưng.
Thiên Nhất nói tiếp: “Bây giờ chúng ta lại bàn về vấn đề lúc nãy, vì sao Miura lại hẹn Matsuo đến trường? Từ lời kể vừa rồi của ta, chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán được phần nào. Đúng vậy, Matsuo... định tống tiền Miura, dù gì thì đối phương cũng là con trai của viện trưởng một bệnh viện lớn nên trong nhà có rất nhiều tiền. Miura đã để Matsuo nắm được điểm yếu, còn loại người như Matsuo lại không dám tống tiền cha của đối phương. Thế là hắn nói với Miura "Trộm tiền trong két cũng được, đi xin ông già ngươi cũng được, làm cách nào cũng được". Sau đó thì xảy ra vụ giết người này.”
Ikeda lại hỏi: “Điểm yếu gì? Và vì sao Miura bị giết? Ai giết hắn?”
Thiên Nhất vuốt cằm, hắn trả lời bằng giọng nói dửng dưng: “Điểm yếu à? Ừ, là gì nhỉ? Có lẽ là sự việc xảy ra vào ngày bốn tháng chín năm ngoái.”
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi
Chương 7: Vị khách đến trước
Mười giờ sáng ngày mười ba tháng mười hai.
Ánh đèn huỳnh quang màu trắng tỏa ra từ trần nhà, vách tường hai bên hành lang cũng một màu trắng.
Mỗi lần đi qua con đường này, Kình Điểu đều cảm thấy đôi mắt rất khó chịu. Sau khi lấy cặp kính râm trong túi áo trước ra, hắn liền đeo lên mắt rồi mới tiếp tục đi tiếp. Càng đến gần căn phòng cuối cùng, mùi thuốc hóa học và mùi hôi thối của xác chết càng bốc lên nồng nặc.
Trong nhà xác, thi thể của Matsuo đang nằm trên bàn giải phẩu. Bên cạnh là chiếc xe đẩy đặt la liệt các loại dụng cụ còn dính máu, trên mặt đất là chiếc thau chứa đầy các loại chất lỏng hôi thối.
Lúc Kình Điểu bước vào, trong phòng không có người nhưng trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy. Hắn đứng giữa phòng đợi một lúc thì Kuwahara đẩy cửa, bước ra khỏi phòng vệ sinh.
“Ồ, Kình Điểu à? Đích thân đến lấy báo cáo khám nghiệm tử thi sao? Ha ha, gần đây mọi người đều bận đến sứt đầu mẻ trán cả.” Kuwahara Junichi, nói theo cách bình dân là một người vui tính. Người này để đầu đinh quanh năm, lúc nào cũng đeo một cặp mắt kính gọng đen theo phong cách cũ. Gặp ai hắn cũng vui cười hớn hở như lúc nào cũng có chuyện đáng mừng. Có lẽ người nào mới gặp hắn lần đầu chắc hẳn sẽ không thể ngờ công việc của hắn phải tiếp xúc với xác chết suốt ngày.
“Ngươi cũng vất vả rồi, Kuwahara.” Kình Điểu trả lời.
“À, Ta vẫn khỏe mà. Thực ra khám nghiệm tử thi cũng không phải là công việc chịu áp lực quá lớn. Nhưng nếu không việc gì làm thì lại cảm thấy khó chịu.” Kuwahara vừa cười vừa trả lời.
“Vậy xác định được nguyên nhân cái chết chưa?” Kình Điểu cũng không khách sáo mà bắt đầu nói chuyện chính.
Kuwahara trả lời: “Não không đủ oxy, hô hấp bị tắc nghẽn. Tóm lại nguyên nhân nào cũng gây chết người, nếu xảy ra cùng lúc...” Hắn cũng không nói tiếp, dẫu sao kết quả đã hiện ra rành rành trước mắt.
Nhưng Kuwahara chợt cầm đao phẫu thuật trên xe đẩy rồi chỉ vào mặt Matsuo: “Ký hiệu thập tự này mới đáng chú ý.”
Vẻ mặt của Kình Điểu khẽ thay đổi: “Sao vậy?”
“Ngươi không biết sao?” Kuwahara đẩy mắt kính: “Không chỉ xác chết này có ký hiệu thập tự trên mặt đâu.”
“Hả?” Tuy Kình Điểu lộ ra vẻ nghi ngờ nhưng thật ra trong lòng hắn đã có đáp án.
Kuwahara trả lời: “Xác chết chuyển đến vào chiều tối hôm qua...” Nhịn không được, hắn mới quay đầu lại nhìn giường đẩy chứa xác chết tại một nơi cách đó không xa: “Là một học sinh cấp ba bị chặt ra thành nhiều mảnh, trên mặt hắn cũng có.”
Dường như Kình Điểu đã lần ra manh mối: “Quả nhiên là vậy, giáo viên và học sinh một trước một sau bị giết cách nhau một ngày, đã vậy trên mặt đều có ký hiệu đó...”
Kuwahara nói: “Phân cục thứ ba ở gần khu vực quản lý của chúng ta cũng phát hiện được biểu tượng thập tự màu đen trên mặt của người chết. Đường nằm ngang như bịt miệng nạn nhân, đường dọc kéo dài từ trán xuống đến cằm.”
“Có mấy người chết như vậy?” Kình Điểu vội vàng hỏi.
Kuwahara trả lời: “Ta cũng mới nghe tin vào hôm qua. Ngày bảy tháng mười hai, bọn họ phát hiện nạn nhân đầu tiên có biểu tượng thập tự màu đen trên mặt. Đến sáng ngày hôm qua, tổng cộng đã phát hiện được ba người.”
Kình Điểu quay người, trong miệng lẩm bẩm: “Khốn khiếp, ít nhất là năm người... Đã vậy, ta không thể đợi thêm được nữa.”
“Kình Điểu, còn báo cáo khám nghiệm tử thi?” Kuwahara ở phía sau hét lên, nhưng Kình Điểu vẫn không quay lại...
...Mãi mãi!
-----o0o-----
Ngày tám tháng mười hai. Ba giờ mười lăm phút chiều.
“Đáng ghét, sống ở nơi tồi tàn một ngày chỉ có vài chuyến xe buýt đi ngang hại mình phải đi bộ xa đến thế.” Matsuo đang bước đi giữa gió lạnh, trên người hắn là một chiếc áo lông dày đến mức khoa trương.
“Không được, thật sự chịu không nổi nữa! Phải tìm nơi nào nghỉ một chút thôi.” Matsuo nhìn khắp bốn phía nhưng ở nơi hẻo lánh như thế này, hai bên đường chẳng có cửa hàng nào. Trừ nhà ở ra chỉ có những sạp bán rau còn không có cả cửa.
Khó khăn lắm mới tìm thấy một tiệm sách, thế là hắn chạy nhanh như bay vào đó.
“Phù, may là trong tiệm có máy sưởi.” Matsuo đóng cửa rồi thở dài một hơi.
“Thật không dễ dàng. Thời tiết lạnh lẽo thế này vẫn phải đến nhà của thứ học sinh nghèo túng đó.” Thiên Nhất đang cầm một quyển sách bìa đen. Hắn uể oải ngồi sau bàn làm việc, dường như không định ngẩng đầu lên nhìn Matsuo.
“Hả?” Matsuo ngẩn ra: “Này, ngươi đang nói chuyện với ta à?”
Thiên Nhất không thèm nhìn hắn mà tiếp tục nói như đang tự nhủ với bản thân: “Tên khố rách áo ôm như nó xuất hiện trong lớp học thật khiến ta cảm thấy chướng mắt.”
Matsuo bỗng sực nhớ ra gì đó nên vẻ mặt liền thay đổi.
“Gần đây, nữ sinh trong lớp đúng là càng ngày càng xinh, hí hí hí...” Thiên Nhất cười một cách hèn hạ.
Nhưng Matsuo lại không cảm thấy buồn cười chút nào, hắn bước nhanh đến trước bàn làm việc: “Khốn khiếp! Ngươi đang nói gì đó?”
Thiên Nhất đặt quyển sách lên bàn rồi lật lại trang đầu tiên, sau đó quay ngược cuốn sách lại rồi đẩy đến trước mặt Matsuo.
Giữa giấy trắng có một cái tên mang sắc tím của mực và kiểu chữ của nó khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Matsuo Hara - Cũng có thể nói cái tên này là tựa đề của quyển sách bìa đen.
Matsuo giận dữ và trừng mắt nhìn Thiên Nhất rồi hét lên : “Này! Ngươi có ý gì? Ngươi là ai? Ai bảo ngươi làm thế!”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt dửng dưng của Thiên Nhất bỗng trở lên vô cùng lạnh lẽo và nguy hiểm. Hắn chỉ nhìn vào mắt Matsuo một giây, sau đó không nói thêm câu nào nữa.
“Thầy Matsuo, ngươi có thể xem quyển sách này miễn phí một lần.” Thiên Nhất nằm lên ghế sô pha rồi uốn mình, sau đó ngáp dài: “Lát nữa, chúng ta sẽ bàn một vụ giao dịch.”
Mười phút sau.
Matsuo vẫn đứng ngây người và xem tiếng lòng suốt hơn bốn mươi năm qua với vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, Thiên Nhất cảm thấy đã đủ nên thò tay ra lấy lại quyển sách từ trên tay đối phương: “Được rồi, không có gì đáng xem nữa đâu.”
Thiên Nhất không rảnh để nghe những hắn kì kèo những câu ngoài lề nên lập tức cắt ngang: “Theo ta thấy, quyển sách của ngươi là một xấp giấy vệ sinh được đóng lại thành tập. Mỗi trang đều dính phân. Lúc ta lật, ngón tay, đôi mắt và tâm hồn của ta đều bị tổn thương sâu sắc. Vì vậy..." Hắn nhìn chằm chằm vào Matsuo: “Ta rất hi vọng sẽ bán cuốn sách này cho ngươi với giá rẻ.”
Matsuo ngẩn người chừng hai giây, sau đó lập tức gật đầu: “Được, được! Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta mua ngay...” Hắn vừa nói vừa móc ví tiền ra.
Thiên Nhất ra hiệu cho hắn ngưng lại: “Không cần đâu, nếu ta cần tiền thì hoàn toàn có thể đi cướp ngân hàng; hoặc chỉ đạo người khác đi cướp ngân hàng, sau đó chia chác; hoặc chỉ đạo người khác đi cướp ngân hàng, sau đó cướp lại của chúng. À ừm, hơi lạc đề rồi thì phải... Tóm lại, ngươi không thể dùng tiền để mua quyển sách này nhưng chỉ cần ngươi đồng ý làm một việc thay ta là được.”
Matsuo lập tức trở nên cảnh giác. Loại người như hắn khi làm bất cứ việc gì đều phải tính toán thiệt hơn : “Ngươi muốn ta làm gì?”
Nhưng Thiên Nhất đã khiến hắn yên tâm ngay lập tức: “Ngươi giúp ta bỏ bưu phẩm này vào hòm thư của nhà Miura.” Hắn vừa nói vừa lấy một phong thư thật lớn ra khỏi ngăn kéo rồi đặt lên bàn.
Nhìn hình dáng bên ngoài của phong thư thì dường như đó là một quyển sách được bỏ vào phong thư. Matsu nghĩ ngơi một lúc rồi hỏi: “Này, đây có phải là vật nguy hiểm hay không?”
Thiên Nhất nói : “Yên tâm, chỉ là một cuốn băng video mà thôi. Ngươi đừng mở phong thư ra, cứ trực tiếp bỏ nó vào hòm thư của nhà Miura là được. Chắc hẳn ngươi phải biết rõ địa chỉ nhà hắn chứ.” Hắn vừa nói vừa cầm bút viết một hàng chữ lên phong thư: Gửi Miura Kazuya.
“Sao thế? Quyết định chưa? Giúp ta làm người đưa thư một chuyến thì ta sẽ đưa quyển sách cho ngươi.” Thiên Nhất vừa cười lạnh vừa nói.
Phản ứng của Matsuo rất dễ đoán được. Hắn cất bưu phẩm vào trong áo: “Ngươi phải giữ lời đó.”
"Vậy phải xem ngươi có làm xong việc không." Hắn nói với giọng điệu dí dỏm: "Đừng nghĩ đến việc tương tự như đem về xem thử, hành động của ngươi..." Thiên Nhất vỗ lên quyển sách nội tâm của Matsuo trên bàn: “...Ta đều biết hết.”
“Được rồi..." Matsuo quay người bỏ đi.
Hắn không hỏi vì sao Thiên Nhất lại bảo mình làm thế để biết mục đích của đối phương, cũng không suy nghĩ vì sao lại có một quyển sách viết đầy tiếng lòng của mình. Phản ứng của hắn giống hệt Ikeda vào hai ngày sau. Trước những điều không thể lí giải nổi, hắn không tra hỏi, không xem thường, mà lại lựa chọn giao dịch, lựa chọn tuân theo quy tắc trò chơi của người khác.
Thiên Nhất nhìn bóng lưng của Matsuo dần biến mất trước cửa ra vào, nhịn không được phải lắc đầu rồi bật cười mấy tiếng.
Sau khi hớp một ngụm cà phê rồi tiện tay cầm một quyển sách bìa đen khác lên, hắn lại tiếp tục đọc một cách say sưa.
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi
Chương 8: Cuốn băng video
Đêm đó, Miura về nhà lúc chín giờ. Hắn liếc nhìn kệ giày thì thấy đôi giày da mà cha hắn mang đi hồi sáng sớm vẫn không có trên kệ.
Hắn lấy một ít thức ăn thừa từ trong tủ lạnh ra rồi hâm lại cho nóng, sau đó ăn qua loa vài miếng. Vừa định trở về phòng thì giọng nói của mẹ hắn bỗng từ trên lầu truyền xuống.
“Kazuya à, về nhà cũng không nói một tiếng làm mẹ tưởng có trộm vào nhà.”
“Nếu là trộm thì sẽ không gây ra tiếng động đâu.”
“Hôm nay lại đi chơi với các anh đến khuya thế này mới về, vậy mà cũng không gọi điện thoại cho mẹ.”
Miura trả lời với vẻ không vui : “Đã nói bao nhiêu lần rồi, con đi luyện tập!”
“Ừ, thì luyện tập. Vậy luyện tập ra sao rồi?” Thực ra mẹ hắn cũng không hứng thú tìm hiểu câu trả lời cho lắm.
Miura trả lời : “Hừ, chẳng ra sao cả. Thằng nhóc ở Tây Viên Tự thì nói trong nhà có chuyện đột xuất nên không đến. Mấy anh lớp mười hai thì cả ngày đều ủ rũ, luôn miệng than ngắn thở dài. Khi thì than thở sắp cuối năm rồi, ngày này năm sau thì mình đã không còn là học sinh cấp ba. Khi thì luôn miệng kêu ca áp lực thi đại học rồi nào là tương lai, việc làm... Than thở trước mặt đàn em mà không cảm thấy mất mặt, đúng là một đám vô dụng.”
“Mẹ lại thấy mấy anh nói đúng đó chứ. Nếu con cứ mê chơi thế này thì năm sau cũng giống như họ thôi.”
“Nói nhảm, dẫu sao đến lúc đó tùy ý thi đậu một trường đại học bình thường là được rồi. Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn cha sẽ nhờ vào các mối quan hệ để kiếm việc làm cho con, không phải sao?” Miura vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy trở về phòng. Những cuộc trò chuyện với mẹ hắn luôn kết thúc như thế này.
Mẹ hắn thở dài, cũng không tiếp tục nói chuyện với hắn về vấn đề này nữa nhưng vì nhớ ra gì đó nên liền gọi với theo bóng lưng của Miura: “À, đúng rồi Kazuya. Trong hòm thư có một bưu phẩm, trên bì thư có viết tên con. Mẹ đã đặt trên bàn của con rồi.”
“Biết rồi.” Miura trả lời qua loa một câu sau đó đóng cửa phòng.
Tựa lưng vào cửa và đối mặt với căn phòng tối om, trước mắt Miura hiện lên rất nhiều chuyện. Ban đầu, hắn gia nhập vào câu lạc bộ nhạc nhẹ vì hai nguyên nhân: Một là muốn làm trái lại lời cha hắn, hai là hắn cảm thấy câu lạc bộ này có vẻ dễ tham gia.
Nhưng kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Trong mắt người khác, câu lạc bộ này toàn là những thanh niên hư hỏng khó dạy. Ngay cả hắn cũng nghĩ rằng các thành viên câu lạc bộ là đám lưu manh suốt ngày tụ tập hút chích. Nhưng thực tế, họ lúc nào cũng nỗ lực luyện tập suốt cả năm. Sau khi gia nhập câu lạc bộ, thời gian nghỉ ngơi của hắn hầu như đều đổ hết vào đó. Hai ngày cuối tuần, hắn cũng thường xuyên luyện tập đến khuya như ngày hôm nay. Ngay cả cha hắn lúc đầu kiên quyết phản đối hắn chơi nhạc nhưng bây giờ cũng dần dần thay đổi thái độ.
Chỉ cần cố gắng thì có thể thay đổi được một số chuyện...
Sau khi Miura nảy sinh suy nghĩ như vậy, hắn đã bắt đầu xem trọng câu lạc bộ, nhưng đáng tiếc lúc này, những đàn anh vốn kiên trì và đáng tin cậy lại thay đổi.
“Ta nói nè, cha mẹ đều hi vọng ta thi đậu đại học. Cho dù bây giờ không rời khỏi câu lạc bộ thì đến khi tốt nghiệp vẫn phải rời khỏi, có đúng không.”
“Ừ, còn ta, học kỳ cuối có lẽ sẽ đến công trường của ông già bắt đầu thực tập, còn có thể cùng nhau chơi nhạc được bao lâu nữa …”
“Hay là thôi đi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng phải từ bỏ. Chẳng lẽ sau này ngươi muốn làm nhạc sĩ chuyên nghiệp sao? Những người mới học hơn một năm hãy từ bỏ suy nghĩ này thôi. Trong trường cấp hai cũng có thể tìm thấy những thằng xuất sắc hơn chúng ta. Những thằng có cha mẹ đều làm nghệ thuật, gia đình có điều kiện, hơn nữa phải có năng khiếu bẩm sinh mới có thể bước theo con đường này.”
“Miura, ngươi không tưởng tượng được cảnh ta phải nhịn cơm trưa nửa tháng để đổi dây đàn đâu. Ta cũng rất muốn ủng hộ ngươi nhưng thế giới này rất thực tế, bọn ta phải từ bỏ vì cuộc sống sau này của mình. Đây là luật bất thành văn của câu lạc bộ nhạc nhẹ. Những học sinh lớp mười hai đa số đều không thể ở lại đến lúc cuối cùng. Cho nên ngươi cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận chức đội trưởng bất cứ lúc nào, trở thành chỗ dựa cho những người mới.”
Gần mấy tháng nay, Miura luôn phải nghe những câu như thế này. Nhưng bình thường luôn nghĩ rằng: “Một đám khốn khiếp, bảo ta trở thành chỗ dựa cho người mới còn bản thân thì nối đuôi bỏ đi.”
Hắn bỏ những suy nghĩ bị kìm nén trong lòng sang một bên rồi mở đèn.
Một phong thư lớn được đặt trên bàn, dường như bên trong là một vật hình chữ nhật rất dày.
“Hừ, bà già lại tự tiện vào phòng mình.” Miura càu nhàu, sau đó bước đến mở phong thư ra.
Bên trong là một cuộn băng video và một tấm thẻ.
Trên mặt chính của tấm thẻ có viết một chữ tiếng Anh thật lớn - BOOKS, mặt sau là vài dòng chữ nhỏ được viết bằng tay.
“Đây là băng video sao? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vật này, làm sao xem đây?” Miura cầm cuộn băng lên, nhất thời không biết nên làm gì. Tuy hắn biết hơn một trăm năm trước, con người từng dùng một thứ gọi là máy quay phim để làm thiết bị quay và chiếu. Nhưng đây là thứ đã bị những sản phẩm kỹ thuật số loại bỏ, bây giờ chắc hẳn chỉ có thể xuất hiện trong viện bảo tàng.
Thế là hắn đành để cuốn băng sang một bên rồi đọc những chữ trên mặt sau của tấm thẻ: “Sau chuyện này, cả nhà Suzuki đã chuyển đến Okinawa để tránh xa ngươi. Nhưng ba tháng sau, vào ngày tám tháng mười hai năm 2099, tức ngày này năm ngoái, Suzuki đã dùng dao đâm chết cha mẹ đang ngủ say, sau đó xuống dưới lầu mở bếp gas. Cuối cùng cả nhà ba người người đều hóa thành tro.”
Mặt Miura không còn giọt máu, huyệt thái dương nảy lên thình thịch. Cánh tay cầm tấm thẻ của hắn đang run rẩy, sau đó toàn thân hắn đều run lên. Cổ hắn đã cứng ngắc, hắn chầm chậm quay đầu sang nhìn chằm chằm vào cuốn băng video trên bàn, sau đó ánh mắt không thể rời khỏi nó.
Miura bỗng nhớ lại mình từng nghe một câu chuyện ma. Trong thời đại xảy ra câu chuyện, loài người vẫn dùng băng video. Nội dung cụ thể của câu chuyện thì hắn chỉ nhớ mang máng nhưng hắn vẫn nhớ rõ một đoạn đó là con quỷ ám trên cuộn băng bò ra khỏi TV để lấy mạng người.
Năm phút sau, Miura bỏ tấm thẻ và cuộn băng vào ngăn kéo rồi chạy ra khỏi phòng. Khi đến trước cửa nhà, hắn xỏ giày vào rồi chạy ra ngoài.
Đêm nay rất lạnh. Nhưng Miura lại cảm thấy máu trong cơ thể mình còn lạnh hơn nhiệt độ không khí.
Khu vực nơi hắn ở khá yên tĩnh. Những lúc bình thường, dãy nhà xung quanh đều không ầm ĩ lắm và chỉ cần đi bộ vài phút là đến được khu phố buôn bán tấp nập.
Quanh đây có không dưới mười cửa hàng băng đĩa nhưng đều cách nhà hắn một đoạn. Sau khi Miura vào hỏi từng cửa hàng hết hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn đã tìm được đáp án mình cần ở cửa hàng thứ bảy.
“Hả? Máy quay phim?” Một thanh niên đầu tóc được nhuộm xanh, trên mũi còn đeo khuyên, lộ ra vẻ mặt giống hệt những ông chủ của các cửa hàng trước. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến Miura phấn chấn tinh thần.
“Hôm qua có một tên thối tha cầm một cái đến bán. Ta vừa đi ỉa được năm phút, ông già không có não của ta đã mua lại với giá hơn một trăm đồng. Sao hả? Ngươi muốn mua sao?”
Trong căn phòng phía sau thanh niên bỗng vang lên tiếng chữi lớn : “Đồ bất hiếu! Mày dám nói bố mày như vậy à?”
“Bớt nói nhảm đi! Nè ông già, muốn bị đưa đến trạm tái chế rác thải chung với mấy món đồ cổ của ông à?!" Thanh niên quay đầu lại rồi gân cổ lên hét, không ngờ giọng nói của hắn cũng khàn khàn như cha hắn. Sau khi hét xong, hắn quay đầu lại như chưa từng xảy ra chuyện gì rồi dùng giọng nói bình thường nói tiếp: “Này, anh bạn. Ta xem như nửa bán nửa cho...”
Hắn còn chưa nói xong, Miura đã đập hai trăm đồng lên bàn : “Không cần thối lại, đưa ngay thứ đó cho ta.”
-----o0o-----
Ngày chín tháng mười hai, một giờ sáng.
Miura đã chuẩn bị xong máy quay phim, sau đó hắn nhét băng video vào.
Lẽ ra hắn không cần tốn nhiều thời gian như thế mới xem được, chỉ là sau khi hắn đem máy quay phim về nhà. Hắn lại phải ra ngoài thêm một chuyến, vì hắn quên mua dây nối tương ứng. Mà sau khi mua về, hắn không thể không ra ngoài lần thứ ba, vì hắn phát hiện phải mua thêm một cuộn dây và một cái Avswitch mới có thể khiến món đồ cổ này tương thích với chiếc TV LCD trong phòng.
Bận rộn suốt ba tốn tiếng đồng hồ, cuối cùng hình ảnh của cuộn băng video đã hiện lên trước mắt Miura.
Đầu tiên chính là hai hàng chữ không rõ đầu đuôi với nội dung: “Bộ phim này do ta tự mình thực hiện, xin hãy nhớ kỹ mỗi tình tiết trong phim rất lâu sau sẽ có tác dụng rất lớn đối với bạn.”
Tiếp theo là chữ ký của người tự xưng "ta" – Thiên Nhất, cùng với một dòng địa chỉ mờ ảo.
Cảnh phim trong cuốn băng video không hề đáng sợ. Nhưng nếu xảy ra trong đời thực, những tình tiết trong phim có thể nói là rất dọa người.
Trong phim chỉ có hai nhân vật đều là mô hình 3D do máy tính làm ra. Đó là hình ảnh người được vẽ một cách cẩu thả, đầu hình tròn còn các bộ phận của thân thể là các hình góc cạnh rõ ràng. Toàn thân của hai nhân vật chỉ có một màu. Có lẽ để phân biệt hai người nên một người màu cam còn một người màu tím. Hơn nữa, toàn bộ đoạn phim không có một câu đối thoại nào, thậm chí không có cả âm thanh. Đây giống như một thứ do trẻ con làm ra.
Chỉ là tuy nhân vật được làm một cách tùy tiện nhưng cảnh tượng trong phim lại vô cùng giống thật. Ngôi trường đó rõ ràng là trường cấp ba mà Miura đang học, ngay cả mỗi bông hoa mỗi ngọn cỏ trong sân thể thao cũng giống như thật. Thậm chí những món đồ trong tay nhân vật được làm tới mức cực cao giống như những đồ vật đặt trước mắt. Cho dù kỹ thuật đồ họa máy tính vào năm 2100 cực kỳ phát triển nhưng tính chân thực đến mức này cũng chỉ có thể xuất hiện trong một vài siêu phẩm mà thôi.
Miura đã đổ mồ hôi lạnh, hắn xem xong bộ phim cũng không tốn nhiều thời gian lắm. Cuối cùng nhân vật màu cam đã giết chết nhân vật màu tím.
Dùng băng keo trong để chừa khe hở tại cửa sổ lầu một, căng dây thép, vị trí ẩn nấp, động tác siết cổ, phương pháp xử lý xác chết... Mỗi tình tiết đều được miêu tả trước mắt Miura, rất nhiều chi tiết còn được cố ý quay chậm. Chẳng hạn như cách cầm dây thừng khi nhân vật màu cam nhào đến đối phương, độ dài của dây thừng, cách quấn dây vài vòng lên tay để giảm chiều dài và bảo đảm lúc siết cổ càng thêm vừa tay, vân vân... Dường như những cảnh này có ý nhắc nhở Miura phải nhớ cho thật kỹ.
Nhưng vì sao?
Miura không hiểu nổi nên hắn xem đi xem lại cuộn băng nhiều lần. Nội dung của nó và sự việc ngày bốn tháng chín có liên quan gì với nhau? Vì sao Thiên Nhất kia lại muốn mình xem những thứ này?
Bảy giờ rưỡi, trời đã sáng hẳn. Lúc này, Miura đã xem cuộn băng video không dưới mười lần nhưng vẫn không thu hoạch được gì... ít nhất khi ấy hắn cho là vậy.
Hôm nay cũng là ngày nghỉ, Miura nhìn đồng hồ rồi vào phòng tắm sửa soạn lại vẻ ngoài. Sau đó, hắn cầm lấy tấm thẻ đi kèm với cuộn băng và bước ra khỏi nhà lần nữa.
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi