Chap 4
Trời chạng vạng.Trên cánh đồng làng,tiếng côn trùng,ếch nhái,ễnh ương thi nhau hòa xướng thành một dàn hợp ca như trong khán phòng opera.Con đường làng đìu hiu,thưa thớt bóng bác nông dân,các anh,các chị,các bà các cô và những em nhỏ đạp xe đi học về.Một màu tối,dần bao trùm lấy vùng quê yên bình.
Thấp thoáng những ngôi nhà tranh vách nứa đơn xơ hay những ngôi nhà mái ngói khá giả đều đã lên đèn.Sau một ngày lao động,học tập và làm việc vất vả,thì giờ là khoảng thời gian người dân thôn quê có thể tận hưởng sự thoải mái,sự ấm áp,khi những người chạ,người mẹ có thể quây quần bên con cái,cháu chắt trong bữa cơm canh đậm chất thôn quê.
Nhà ông bà Min thuộc dạng khang trang nhất trong làng.Lối vào có hàng tre hai bên,sân trước thì rộng lớn,ông bà Min tận dụng để phơi tre,phơi dây lục bình cho công việc đan,lát.
Trong nhà,tiếng cười nói của mọi người râm ran.Cả nhà Min đang cùng xem phim “những cuộc phiêu lưu của hai lúa“.Nét mặt ai ai cũng tươi rói và chăm chú vào bộ phim.
Bỗng,phía sau vườn,có tiếng con Lu,là con chó già mà ông bà Min nuôi đã khá lâu,đang sủa inh ỏi.Nó gầm gừ,lông dựng đứng cả lên,cái mũi nó đang ngửi ngửi trước cửa căn nhà kho.
Min và mọi người cùng chạy ra xem.
Con Lu cứ đứng trước cửa nhà kho và gầm gừ.
-Thôi nào,Lu!Trong đó có ai đâu mà mày sủa!-ông của Min nói.
-Chắc phải có gì nó mới sủa,chứ ba,không thì nó sủa làm gì!-ba Min nói.
-Con cũng nghĩ như ba vậy!-chị của Min nói.
-Mình mở ra đi ông,biết đâu có rắn cạp nong chui vào nên con Lu nó mới sủa!-Min nói.
Ông của Min hơi do dự vì loài rắn này rất nguy hiểm,nọc độc của nó có thể giết chết một người khỏe mạnh.
-Bà chạy vào trong lấy cái đèn pin ra cho tui!-Ông giục vợ mình.
Một phút sau...
-Mọi người đứng xích ra nào!-Ông nói.
Ông giựt tung chốt cửa và rọi đèn pin vào.Căn nhà kho vương đầy mạng nhện.
Ông lia đèn pin xuống nền đất thì chẳng có rắn hay con vật nào cả.Ông lia lên mấy cái bao lơn thì ông kinh hãi phát hiện những giọt máu vương vãi bên trên bề mặt một vật,kế bao lơn là xác một con rắn đã mất đầu.Ông soi kỹ cái vật kia thì nhận ra đó là một chiếc gương.
Ánh sáng của chiếc đèn pin rọi vào con rắn và chiếc gương dính máu làm mọi người sau lưng ông vô cùng hoảng sợ.
Chị của Min thét “á'' một tiếng,chân tay ai nấy đều run rẩy còn Min thì núp sau lưng cha mẹ không dám nhìn.
-Con sợ lắm cha mẹ ơi!-Min nói như khóc.
-Cháu của ông đừng sợ!Không sao đâu cháu!-Ông của Min nói-Bây giờ,tốt nhất chung ta nên ra khỏi đây!