Chap 9
-Không!Không thể nào!Có lẽ chỉ là một giấc mơ.Đúng rồi,chỉ là giấc mơ thôi!Mày...mày không việc gì phải sợ cả,Min à!Thôi được rồi,mày hãy bình nào!Rồi mày sẽ thoát khỏi đây và trở về tương lai thôi mà!-Min tự trấn an.
Mặt trời dần buông.Hơi sương thấm vào người Min,cậu cảm thấy lạnh và đói rã,con Lu chắc cũng không đi nổi nữa nên nó nằm bẹp bên cái cây trứng cá ven đường.Min ngồi cạnh nó,âu yếm vuốt ve.
-Giá như tao đừng vào cái nhà kho ấy thì bây giờ,tao và mày đâu khổ sở thế này!Không biết,mọi người sẽ thế nào khi biết tao và mày mất tích.Chắc họ sẽ lo lắm.Tao nhớ cha mẹ,nhớ ông bà và nhớ chị của tao lắm!Còn mày thì sao hở Lu!À...mà thôi!Mày đâu nói được tiếng người,tao nói với mày cũng như không à!
Rồi Min gục đầu xuống.Cậu ngồi như thế khá lâu.
Khoảng ba mươi phút sau,Min ngước mắt lên nhìn.Khi nãy đói quá nên cậu ngủ một lúc.
Trời về tối,xa lộ thưa thớt dần những chiếc container,xe tải,xe ôtô,xe buýt chỉ còn những chiếc xe gắn máy với hai ánh đèn đằng trước sáng như mắt mèo trong đêm.
Min nhìn đồng hồ lần nữa,đã 18h28'.Cậu không biết nên đi về đâu,chẳng lẽ cứ lang thang mãi trên xa lộ này.Điều này thật sự tồi tệ vả lại con Lu cũng già quá rồi,cậu đi nó đi thì tội cho nó quá.
“Không được!Mình phải nghĩ cách gì thôi!“-Min nghĩ.
Chợt,một ánh đèn từ chiếc honda rọi vào Min làm người cậu sáng hoắc.Giọng một người phụ nữ trung niên ngồi trên xe cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
-Này,cháu gì ơi!Sao cháu lại ngồi đây!
Min đứng lên,lắp bắp nói:
-Dạ...cháu..cháu...
-Nhà cháu ở đâu,cha mẹ đâu mà sao cháu không về nhà!-người phụ nự lạ hỏi.
-Dạ...cháu...cháu không nhớ đường về nhà!
-Tội nghiệp!Hay cháu có muồn về nhà cô không?Nhà cô thì đơn chiếc,không chồng con,cháu cứ ở lại một đêm rồi ngày mai cô sẽ giúp cháu tìm nhà cháu.
-Nếu...nếu được như thế thì tốt quá ạ!Cháu...cháu xin đội ơn cô!
-Có gì đâu cháu!Cô cũng yêu trẻ con mà!Thôi cháu lên xe đi!
-Nhưng mà cô ơi!Cháu còn một con chó,không biết thêm nó nữa,có phiền đến cô không ạ!
-Không sao hết!Cháu cứ bồng nó lên đi!
-Dạ được thưa cô!
-Xong chưa!Cô chạy đó!
-Dạ!