Chap 11
Min cảm nhận oan hồn của người đã khuất đang lởn vởn trong chính căn phòng này vì hễ cậu chợp mắt thì hình ảnh về vụ tai nạn gây ra cái chết thương tâm cho người thanh niên trong bức ảnh trắng đen lại hiện lên ám ảnh cậu.
Rồi có tiếng mèo hoang trong đêm tĩnh mịch làm Min thần hồn nát thần tính,cậu chui rúc vào chăn kín mít.
Rồi Min nghe tiếng cửa sổ bị gió làm bật tung ra,cậu tung chăn định với tay khép lại thì đèn đóm trong phòng đột ngột tắt ngúm.Con Lu bỗng gầm gừ về hướng khung cửa sổ đang mở toang,hai mắt nó có màu xanh trông rất đáng sợ.
Min vịn hai tay trên thanh sắt chắn ngang khung cửa và nhìn vào bóng tối thăm thẳm.
Một bóng người vận đồ trắng bước chậm rãi,chậm rãi rồi khuất hẳn ở cuối con ngõ của ngôi nhà.
-Aaaaa..!Maaaaa...
Min thét lên rồi chui tọt xuống gầm giường cùng lúc đèn trong phòng sáng trưng trở lại.
Một lúc sau,người phụ nữ đẩy cửa phòng bước vô.Ngạc nhiên vì không thấy Min trên giường mà cửa sổ đang mở tan hoang thế kia nên cô gọi:
-Này,cháu ơi!Cháu đâu rồi!
Min lồm cồm bò ra.
-Sao cháu lại nằm dưới ấy?Cháu có sao không?
-Dạ...cháu...cháu ổn thưa cô!
-Vậy cháu lên giường ngủ tiếp đi!Hãy còn sớm lắm.Hồi nãy,cô nghe tiếng cháu la nên cô chạy sang đây.Thôi!Cháu ngủ đi,cô tắt đèn nhé!
-Đừng!Cô ơi!Cô đừng tắt!Để đèn cháu mới dễ ngủ,cô à!
.....
Min cứ nằm suy nghĩ,cậu không biết bóng người vận áo trắng ấy là ai?Tại sao nửa đêm lại tới ngôi nhà này?Người ấy từ đâu tới và tới để làm gì?Bao nhiêu câu hỏi trong đầu Min cứ tới dồn dập làm cậu không tài nào giải thích được.
Rồi như quá mệt mỏi,Min thiếp đi.Lần này cậu ngủ rất ngon giấc,không còn gặp cơn ác mộng nào nữa.