Chap 12
-Cháu ơi1Dậy đi cháu!-người phụ nữ lay Min.
-Sáng rồi sao cô?-Min vừa dụi mắt vừa nói.
-Cháu xem nắng lên rồi kìa!
Người phụ nữ mở cửa sổ,những tia nắng ban mai tràn vào.
-Cháu đi rửa mặt đi rồi vào ăn sáng với cô!
-Dạ!
......
Bữa sáng,Min được ăn món bánh mì ốp la.Đây là món cậu rất thích.Hồi ở quận 7,mẹ cậu là thư ký của một công ty địa ốc,vì không có thời gian nên mỗi sáng bà làm món này cho cả nhà.Đến nỗi,Min không nhớ đã ăn món này bao nhiêu lần trong một năm.
-Tối qua cháu nói với cô là không nhớ đường về nhà.Vậy tại sao cháu lại ngồi ở đấy?
-Dạ...cháu...cháu thực sự không biết phải nói thế nào với cô?Cháu...khó...khó nói lắm cô ạ!
-Có gì cháu cứ thổ lộ với cô!Cô mới biết mà giúp được cháu!Cháu hiểu không?
-Dạ!Cháu biết cô là người tốt nhưng cháu nói ra cô sẽ không tin đâu!
-Cháu chưa nói làm sao biết cô tin hay không?Cháu cứ nói đi!
-Nhưng...cháu...cháu...cô đừng kêu cháu nói nữa!Thực sự...cháu không nói được!
-Cháu không nói cũng không sao nhưng cháu ở quận mấy,số nhà mấy,tên đường là gì cháu nhớ chứ?Có như thế cô mới đưa cháu về nhà được!
Trong đầu Min bỗng lóe lên một dòng suy nghĩ.
“Nếu mình đang ở quá khứ của năm năm về trước thì lúc đấy trông mình nhỏ lắm,chừng 6,7 tuổi gì hà.Cũng hay!Nếu mình gặp cha mẹ thì chắc họ cũng không nhận ra,mình chính là con của họ trong tương lai đâu.Không!Mình không thể gặp họ!''
-Dạ...cháu...cháu cũng không nhớ nữa,thưa cô!
-Vậy cháu đừng nói với cô tên cháu,tên cha mẹ,anh chị cháu cũng không nhớ gì!
-Dạ...dạ đúng rồi ạ!Cháu hổng nhớ gì hết thưa cô!
Người phụ nữ đập tay vào trán.
-Vậy căng lắm đây!Thế làm sao cô có thể giúp cháu được đây!
-Cô...cô...không phải lo cho cháu đâu!Cháu sẽ tự lo liệu được mà!
-Làm sao cháu có thể...Không được!Cô sẽ đăng tin trên tivi,có hình cháu,thể nào cha mẹ cũng biết cháu đi lạc và đến đây đón cháu về!
Min liền xua tay:
-Cô...xin cô đừng làm thế!
-Bộ cháu không muốn gặp lại cha mẹ sao?
-Dạ...cháu muốn lắm,nhưng...
-Nhưng sao hả cháu?
-Cháu...cháu sợ bị đò̀n lắm!
-Cháu yên tâm,cô sẽ nói đỡ cho cháu!Với lại,cháu đi lạc,họ gặp lại,mừng còn không xiết,nỡ lòng nào đánh cháu được.Thôi!Quyết định vậy đi!
-Nhưng...thưa cô...!
-Không nhưng nhị gì hết!
Phen này thì rắc rối thật rồi.Nếu có gặp thì họ có nhận ra Min đâu rồi cậu sẽ bị hiểu lầm là kẻ nói dối mà người đau lòng trong chuyện này chính là người phụ nữ tốt bụng kia. Và Min sẽ bị đuổi ra khỏi nhà và nghĩ đến viễn cãnh lang thang lứ thứ,cậu thấy oải lắm rồi.Min chợt nghĩ:
“Có lẽ mình nên trốn khỏi đây thôi rồi ra sao thì ra“