Chap 16
Ông lão mù vớ lấy cây gậy ở cạnh đi văng,dò dẵm bước ra ngoài.
Ông đứng trên hiên hỏi cô cháu gái:
-Ai vậy cháu?
-Ông!Sao ông lại ra đây!Ông vào trong nằm nghỉ đi ông!
-Ông đang hỏi cháu là đang nói chuyện với ai?
-Dạ!Ông vào đi rồi cháu kể cho ông nghe!
Đoạn,cô bé dìu ông mình rồi nghoảnh đầu lại nhìn Min.
-Bạn vào đây với mình!
Min dè dặt theo cô bé vào trong.
Căn nhà khá là giản dị,không có món gì đáng giá ngoại trừ chiếc tivi đã cũ và bộ bàn ghế bằng gỗ tạp để hai ông cháu ngồi ăn cơm.
-Bạn ngồi đi!
Ông lão tay chống gậy,ngồi trên đi văng.Cánh tay sần sùi của ông chằng chịt những vết sẹo ngang dọc.
Ông lão đã lớn tuổi.Trên gương mặt hằn rõ những nếp nhăn theo năm tháng.
Ông lão nhìn vào khoảng không vô định,nói:
-Này!Cháu gái!Cháu kể ông nghe cái cậu mà cháu vừa nhắc đến xem.Sao cháu lại biết cậu ấy?
Cô bé ngồi bên ông,nhỏ nhẹ đáp:
-Dạ!Hôm bửa con gặp bạn ấy trên đường đó ông?
Min chen vào,lễ phép:
-Dạ!Cháu chào ông!
Ông lão giơ cánh tay vuốt vuốt đầu Min,bảo:
-Cháu ngoan lắm!Mà sao cháu biết ông cháu ông ở đây?
Min kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông lão và cô cháu gái.Nghe xong,ông lão bảo:
-Tội nghiệp!Thế cháu có muốn ở lại với ông cháu ông không?
-Dạ!Cháu ở lại chỉ làm gánh nặng cho ông cháu ông thôi!Cháu nghĩ cháu nên đi!Cháu cảm ơn ông đã có ý tốt với cháu!
Ông lão cầm tay cô cháu gái,xoa xoa rồi nói:
-Cháu biết không?Cách đây hơn mười năm,ông nhặt con bé này trước một cổng chùa,nó khóc ỉ ôi vì thiếu vắng bàn tay chăm sóc của cha lẫn mẹ,thiếu dòng sữa để nuôi nó lớn nên ông đem con bé về nuôi, cho đến tận bây giờ,khi con bé đã lớn khôn.Giờ thì con bé lại chăm sóc ông,lo cho ăn từng miếng ăn giấc ngủ.Hoàn cảnh cháu có khác gì con bé ngày ấy.Dù mắt ông không còn nhìn thấy ánh sáng nhưng ông tin cháu là người tốt,cháu có lòng tự trọng của cháu nhưng nếu cháu nghĩ,cháu sẽ là gánh nặng của ông cháu ông thì cháu hãy đi.Ngoài kia,đất Sài Gòn nhiều cạm bẫy mà cháu lại đơn độc một mình,ông chỉ sợ...cháu sẽ đánh mất bản thân mình.Cháu hiểu ông nói chứ?
Min nghẹn ngào khi nghe ông lão nói.
Cậu suýt bật khóc thành lời nhưng gằn những giọt nước mắt cảm xúc,cậu xúc động nói:
-Cháu hiểu lời ông!Cháu...cháu sẽ ở lại đây nếu ông muốn!