Chap 20
Sau khi được người bán hàng biếu một ít tiền,Min líu ríu cám ơn rồi bước như chạy trên vỉa hè rợp bóng cây xanh.
Đường phố Sài Gòn khá ồn ào,nhiệt náo.Tiếng xe cộ lấn át hoàn toàn tiếng người nói.Nếu là người thích sự yên tĩnh,không chen chúc xô bồ thì một vùng quê xa xôi hẻo lánh có lẽ sẽ lý tưởng hơn cho bạn để tận hưởng cuộc sống yên bình,thanh tịnh giữa nơi quanh năm có lũy tre xanh,có cánh đồng làng cò bay thẳng cánh.
Sài Gòn có những tòa nhà cao chọc trời,những khu vui chơi giải trí sầm uất không ngớt khách lai vãng tạo nên một bức tranh sinh động,nhộn nhịp,hối hả và tất bật về con người và cuộc sống ở nơi đây.
Bây giờ,Min đã là phần nhỏ trong bức tranh chuyển động không ngừng ấy.Nói đúng hơn,ngày trước,Min và gia đình sống ở quận 7.Cha mẹ cậu vốn sinh ở Cà Mau,lên đất khách quê người lập nghiệp rồi mua hẳn một căn biệt thự đồ sộ ở khu đô thị Phú Mỹ Hưng.Min từ đó chui ra từ bụng mẹ rồi lớn dần lên,được cho ăn học đàng hoàng tử tế,được dắt đi chơi mỗi dịp cuối tuần nhưng chưa lần nào cậu đặt chân vào khu trung tâm của thành phố mà quanh đi ngoảnh lại như tắm bể ở Vũng Tàu,Long Hải hay về thăm ông bà ở Cà Mau...là chủ yếu.
Cho đến tận hôm nay,Min mới biết quận 1,quận 3,Bình Thạnh...khác hẳn một trời một vực so với cái quận 7 của cậu.
Min ở khu đô thị,nhà cửa xung quanh khang trang,nhà ai cũng có hồ bơi,xe hơi riêng nhưng cửa nẻo thì đóng kín mít,đường xá thì vắng tanh,cảnh vật yên ắng đến rợn người và ở đấy,Min không quen bất cứ người bạn nào ngoại trừ những đứa cậu biết trên lớp học.Vì nhiều lý do,nhiều hộ gia đình không cho con em mình giao lưu tiếp xúc với người lạ.Từ đó,Min cứ đi học về là ru rú trong phòng,nếu buồn quá thì cậu lôi chiếc playstation mà cha cậu mua tặng cậu nhân ngày sinh nhật để giết thời gian cũng rất tốt.
Nhưng Min phải có nhiệm vụ là học,học và học và phải khắc sâu vào tâm trí.Cha mẹ cậu ngày xưa thất học nên bôn ba lên Sài Gòn thuê nhà làm công nhân.Hai vợ chồng dè xẻn,tích cóp dành dụm mấy chục năm trời rồi dồn cả gia sản vào thị trường chứng khoán.Được trời thương và ưu ái,không lâu sau,hai vợ chồng điềm nhiên trở thành đại gia,giàu có khắp đất Sài thành lúc bấy giờ.Người lao động nghèo khi ấy có nằm mơ cũng không vớ được cái lộc trời ban một đống gia tài kếch sù như đôi vợ chồng kia.
Rồi cha mẹ Min trích hẳn một số tiền khá lớn để làm từ thiện giúp đỡ những em nhỏ cơ nhỡ,mồ côi cha mẹ,xây làng S.O.S ở Bình Thạnh đem về cưu mang nuôi nấng,cho ăn học.Mẹ cậu cũng chính là má nuôi của nhiều em nhỏ tại đây,có lẽ bây giờ,chúng đã lớn và trưởng thành lắm rồi.
Min từng nghe mẹ kể về cái làng S.O.S này khi cậu còn nhỏ nhưng cậu không rõ làng S.0.S nôm ra sao,có to lớn như biệt thự nhà cậu không hay chỉ là một cái nhà bình thường.
Mẹ cậu đã từng dạy cậu rằng:
“Học là con đường tri thức dẫn tới thành công nên con phải cố gắng học.Đừng như cha mẹ ngày trước,thiếu học,phải nai lưng làm thuê làm mướn,kiếm từng đồng xu cắc bạc thậm chí còn bị người ta mắng,người ta chửi nhưng phải cắng răng chịu đựng vì nỗi lo cơm áo gạo tiền.Cũng nhờ trời thương tình,cha mẹ mới được như ngày hôm nay.Mẹ không muốn con sau này phải vất vả,khổ sở như thế.Dù gia đình ta đã khá giả,con muốn gì,cha mẹ cũng chiều nhưng con đừng vì thế mà ỷ lại đồng tiền.Đồng tiền đáng quý là do chính mình làm ra.Cha mẹ mong muốn sau này,con phải làm ra đồng tiền bằng chính sức lao động của mình.Vì thế,con hãy cố gắng học để sau này làm rạng danh,cho cha mẹ nở mày nở mặt với người ta,con nhé!"
Từng lời của mẹ năm nào,Min vẫn nhớ rõ mồn một nhưng có lẽ cậu nợ mẹ một lời xin lỗi.
“Mẹ ơi1Con nhớ mẹ nhiều lắm!Mẹ có biết con đang khổ sở vất vả thế nào không?Từng lời mẹ nói năm xưa nó đã ứng nghiệm vào con rồi đó nhưng con không giận hay trách mẹ vì mẹ cũng muốn tốt cho con mà thôi!Con chỉ trách ông trời sao cho con số phận tăm tối,bi đát này nhưng con vui vì thế giới này có những người tốt như Hoa và ông của Hoa.Con yêu thương họ không kém gì nỗi nhớ mẹ cha bây giờ.Con không biết cuộc đời con sau này sẽ còn phiêu lưu hay trôi dạt qua bao nhiêu xứ sở nhưng nghĩ đến cha mẹ,nghĩ đến những người thân,con có một sức mạnh để vững vàng đi tiếp và sẽ không gục ngã giữa đường đời mà con biết lắm chông gai và cạm bẫy này."
Min đang vịn tay vào gốc cây ven đường,cậu kéo vạt áo,lau những giọt nước mắt rơi tự lúc nào.