Chap 21
Một bàn tay bất thần vỗ nhẹ vào vai Min.Cậu ngước mắt nhìn.Đó là một gã thanh niên trông rất dị hợm.Gã có quả đầu màu nâu pha đỏ,những sợi tóc dính bết vào nhau như lâu ngày gã không hề tắm gội.
Gã ăn bận như một kẻ hành khất không giống những người lịch sự,có tri thức chút nào.
Chiếc quần jean sờn lớp vải và rách của gã lộ ra hai cái đầu gối.Gã mặc chiếc áo sơ mi nhăn nheo như chính gương mặt khá già dặn của gã.
Min hỏi:
-Ơ!Anh là ai!
Gã lôi trong túi ra một bao thuốc lá ba số năm,chậm rãi châm một điếu,rít một hơi rồi đưa cho Min bảo:
-Hút không?
Min khẽ ngoe ngoảy đầu.
Gã tiếp tục:
-Em đi bụi à,có muốn về với đội của anh không?
Min ngơ ngác chưa hiểu chuyện,cậu hỏi gã:
-Là...là sao anh?
Gã ghé sát tai Min,nói nhỏ:
-Là cắp vặt,hút chích đó!
Min nghe ù ù màng nhĩ.
-Không!Không được đâu!Má dạy không được làm thế,xấu lắm!
Gã bực bội đáp:
-Mày ngu lắm con ạ!Đi bụi thì má mày biết quái nào được.Để anh bảo cho mà nghe,anh mày thâu nạp nhiều thằng rồi,thằng nào thằng nấy có công việc hẳn hoi à nha!Không còn chết đói,chết khát nữa,sướng không?
Min xua tay quây quẩy:
-Không!Dứt khoát không được.Nghèo phả cho sạch,rất phải cho thơm.Anh không sợ mấy chú công an sao?
Gã thanh niên vẫn chưa chịu buông tha.Gã quăng điếu thuốc dưới chân,vùi tắt rồi nói:
-Tóm lại là mày không muốn gia nhập tổ chức?OK.Đợi tao tí!
Rồi gã quay đi nơi khác,cầm điện thoại bấm bấm gọi cho ai đó.Gã nói khẽ trong loa:
-Alô!Mày hả?Cho thằng T đến đường Nguyễn Thị Minh Khai ngay lập tức!Tao đợi.Có con chim non,rất lỳ và ngoan cố...OK.Nhanh nha mậy,chậm là nó bay mất.
Rồi gã cất điện thoại vào túi,ra vẻ tươi cười,quay ngoắt lại,nhìn Min nói:
-Xin lỗi chú mày nhé!Chuyện anh nói hồi nãy chỉ là giỡn thôi.Chú mày đừng tin nhé!À,mà nhà chú mày ở đâu,sao lại lang thang ở chốn này?
Min khõ khẽ đáp:
-Dạ!Em bán vé số dạo ở quanh đây.Em ở chung nhà với một ông lão và cô cháu gái.
Gã thanh niên ngó lơ đãng,rồi nói vu vơ:
-À!Ra thế!Mà chú mày bán hết rồi à?Sao anh không thấy vé số đâu hết?
Min thật thà:
-Em...em bị người ta giựt,chạy mất...
Gã thanh niên vờ an ủi:
-Cái lũ cướp giật trời đánh,anh mà ở đó với chú mày thì nó ốm đòn rồi.Thôi!Chuyện qua rồi!Chú mày cũng đừng buồn nữa.Mà chú mày sợ bị mắng nên đứng ở đây không dám về nhà chứ gì?Hay về nhà anh chơi cho biết đi!Rồi lát nữa,anh đưa về nhà,nói đỡ cho chú mày vài câu.
Min vội đáp:
-Má em dặn không được đi với người lạ!Em...em không đi đâu anh!
Gã thanh niên ra giọng ân cần:
-Hay chú mày sợ anh nên nói thế,hử?Đừng thấy anh ăn mặc thế này mà nghĩ xấu à nha.Trông vậy thôi!Chứ anh tốt lắm.Không tin hả?Chú mày hỏi con mẹ bán hàng đằng kia sẽ rõ.
Gã dứt lời rồi chỉ cánh tay về quán hủ tiếu bên kia đường với tấm bảng hiệu to tướng tên “Năm Vân" kèm theo dòng chữ “Miễn thiếu" bên cạnh.
Min cũng hơi xuôi lòng.
-Nhưng...nhưng em sợ...
Gã thanh niên bồi thêm:
-Anh có ăn thịt chú mày đâu mà chú mày sợ!
Min vội đáp:
-Dạ!Ý em không phải thế.Em sợ hai ông cháu ở nhà lo.
Gã thanh niên vỗ vào vai Min:
-Tưởng chú mày lo chuyện gì.Yên tâm đi!Anh mày nói hộ là người nhà chú mày hết giận ngay.OK.Vậy nhất trí như thế đi!
Năm phút sau,một chiếc xe gắn máy trờ tới chỗ hai người.
Gã thanh niên càm ràm thằng ngồi trên xe,không mũ mão gì sất:
-Mày làm gì mà lâu lắc thế!Sao giờ mới tới!
Thằng trên xe trả lời bằng giọng miền bắc:
-Dạ!Thưa anh!Tại kẹt xe quá!Với lại em phải tránh mấy gã giao thông nên...
Gã thanh niên quay sang Min,nói:
-Thằng này là bạn,gần nhà anh đấy!Thôi lên xe đi chú!
Rồi Min ngồi giữa,hai thằng thanh niên kẹp cậu như kẹp thịt.
Gã tóc nâu tóc đỏ rồ ga,nhìn qua kíếng chiếu hậu,nhoẻn miệng cười bí hiểm.Rồi chiếc xe phóng đi...