Chap 22: Ngôi nhà hoang
MIN đang đứng trước ”tổ ấm” của gã tóc đỏ.Ngôi nhà ẩn mình trong những thân cây cỏ dại cao quá đầu người.Nhìn ra đường cái,ngôi nhà tách biệt với khu dân cư.Phía sau nhôi nhà là dòng sông Sài Gòn chảy ngang qua.Có một bãi đất trống ở đấy,xung quanh cỏ mọc tứ tung.
Gã tóc đỏ và bạn gã đưa tôi vào trong theo lối cửa sau.Nói là cửa sau nhưng thực chất nó trống quơ trống hoác.Thật là quái đản hết sức.Cửa chính đàng hoàng gã không mở mà lại lén lút lòn ra lối sau cứ như gã sợ ai đó đi ngang qua thấy gã vào đây vậy.
-Ở đây hôi quá à!-Min kêu lên rồi bụm miệng lại.
-Ở riết rồi quen thôi nhóc!-Một gã thanh niên nói.
-Này!Mày gọi cho nó xem,bọn nhóc kia thế nào rồi?-Gã tóc đỏ ra lệnh.
Thằng đàn em bấm phone,vịn tay vào tường nói khi đầu dây bên kia có tiếng “alo” vang lên.
-Sao rồi mậy!Lũ nhóc chịu hợp tác chứ?Đại ca mình hỏi đấy!
Bên kia trả lờì:
-Anh nói đại ca yên tâm đi!Chúng ngoan ngoan vâng lời lắm.Kiếm tiến cũng rất khá.
-Được thế thì tốt!Mà mày đừng để tụi nó trốn đấy,mất một đứa mày biết rồi đấy.Thôi!Tao cúp máy đây!
Rồi thằng đàn em trình với gã tóc đỏ:
-Mọi việc ổn cả,thưa đại ca!
Gã tóc đỏ vênh mặt,tự đắc:
-Tốt!Lần này xem như không uổng công tao đào tạo chúng nó rồi!
Thằng đàn em nói:
-Mai này đại ca giàu chắc luôn.Nhớ đừng quên thằng em này nha,đại ca.
Gã tóc đỏ ngồi vắt chân,châm một điếu thuốc,gã phì phèo:
-Có bao giờ mày thấy thằng này đối xử tệ bạc với anh em chưa?Bọn nhóc đó là cỗ máy kiếm tiến của chúng ta,chúng càng kiếm nhiều tiền thì mình sẽ đếm mỏi tay,đếm không hết.Hahahaha.Khi ấy,mày muốn gì,anh này sẽ chiều tất.Hahahaha...
Thằng đàn em phấn chấn bảo gã:
-Đại ca hứa à nghen!
Gã tóc đỏ đai nghiến:
-Ok.Nhưng mày tuyệt đối không được phản phé...nếu không...mày biết hậu quả thế nào chứ?
Thằng đàn em xoa xoa vai gã:
-Xin đại ca hãy tin tưởng thằng này,em một lòng một dạ thờ...à không...đi theo đại ca.Nếu có bị công an bắt,em tuyệt đối câm như hến,không hé môi bất cứ lời nào với bọn cớm.
Gã tóc đỏ vỗ vai đàn em:
-Tốt!Tao tin tưởng mày!Đừng làm tao thất vọng.
Thằng đàn em quay sang nhìn Min rồi lại nhìn gã tóc đỏ,thắc mắc hỏi:
-Còn thằng nhóc này tính sao đại ca,từ nãy giờ nó nghe đại ca và em nói hoạch toẹt ra mọi chuyện.Em sợ...
Gã tóc đỏ cắt ngang:
-Mày yên tâm đi!Nó đã vào tay tao rồi thì có chạy đằng trời,đúng không con chim non bé nhỏ!
Rồi gã cười lớn,thằng đàn em cũng hùa theo gã.
Một nỗi sợ hãi dâng lên trong Min.Cậu lắp bắp nói:
-Mấy...mấy người muốn gì ở tôi hả?
Gã tóc đỏ điềm nhiên:
-Muốn gì à!Chú mày thực sự quá ngây thơ!Cứ đợi lũ nhóc kia về,tao sẽ cho chú mày biết,tao muốn gì.Hahahaha
Min nài nỉ gã:
-Chú ơi!Làm ơn tha cho con đi!Cho con về nhà đi chú!Con van chú đó!
Gã tóc đỏ đạp văng Min sang một bên,lạnh lùng bảo:
-Muộn rồi!Ai bảo chú mày quá tin tưởng tao làm gì!Sẵn,tao nói toạc móng lợn cho chú mày biết luôn.Tao...tao chính kẻ bắt cóc trẻ em đó...Hahahaha...Tao...tao sẽ làm cho bọn nó tật nguyền,lê lết,thậm chí bắt bọn nó phải...câm,phải...mù.Bọn nó phải đi ăn xin và đem tiền về cho tao.Thế nào!Chú mày thấy tao tài không?Không động đậy ngón chân ngón tay mà vẫn hái ra tiền ngọt sớt à.Ôi!Tao phục tao quá đi.Hahahaha
Gã cười như man dại.Thôi rồi!Min thấy khó lòng thoát khỏi căn nhà chết chóc này.Cậu thấy mình thật ngốc vì tin người quá đáng,giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.Cậu chỉ còn biết nhắm mắt cầu nguyện.
“Thượng đế ơi!Xin ngài hãy giúp con!”