Chương 4: Ông lão Khatabốt
Ở huyện đảo Lý Sơn,có một vườn quốc gia được UNESSCO công nhận là di sản văn hoá thiên nhiên,đó là vườn quốc gia Nam Dương,nằm toạ lạc trong một vùng núi hiểm trở,bốn bề được bao bọc bởi những cánh rừng già.
Ở đây,có một ngọn thác cao sừng sững,nước từ trên trút xuống ngày đêm như một tấm màn mưa khổng lồ,trắng phếu.
Có một con suối,cá lăn tăn vẫy đuôi bơi dưới làn nước trong vắt.
Gần con suối,có một đốm lửa.Có một ông lão đang ngồi,hơ đôi tay sửi ấm.
Ông lão đã già.Tên ông lão là Khatabốt.Ông ngồi như thế khá lâu thì trong bụi cây rậm rạp có tiếng sột soạt.Một người đàn ông vạch lá bước ra,trên tay lăm lăm khẩu súng.
Hắn ta tiến về phía sau lưng ông lão.
-Là anh à!
Ông lão bất ngờ lên tiếng.
Người đàn ông giật nẩy người.
-Khỉ thật!Tôi thua ông rồi đấy,ông già!Lúc nào ông cũng đoán được.
Ông lão xoay người lại.
-Tôi còn lạ gì cậu nữa.Thôi!Ngồi xuống đây!Cho ông già này biết,mọi chuyện như thế nào rồi?
Người đàn ông đốt một điếu xì gà,rít một hơi rồi nói:
-Bên ta thiệt hại quá nửa quân số,bên hắn cũng chẳng khá hơn.Nếu cứ kéo dài,tôi e,một mống cũng không còn.Hay ta nên đàm phán,thương lượng với hắn.Ông thấy sao?ông già?
Ông lão quyẹt quyẹt cái cời vào đống lửa.
-Cậu mất trí rồi sao?Lão giáo sư đó rất nguy hiểm.Thương lượng thì dễ nhưng làm sao ta biết được lão trở mặt lúc nào.
Người đàn ông quẳng điếu xì gà vào lửa.
-Hay!Ông đưa quách cho hắn đi!Chỉ có cách ấy là khả dĩ hơn hết.
Ông lão tức giận,đai nghiến,bảo:
-Ông già này thà chết chứ không giao cho hắn.Cậu đi đi!
Người đàn ông đứng lên.
-Tùy ông đấy,ông già!Tôi cũng chỉ muốn tốt cho ông và người của ta thôi.
Rồi người đàn ông biến mất sau lưng ông lão.