Chap 6:Âm mưu của lão giáo sư.
Nhiều năm về trước,đảo Lý Sơn là một vùng hoang vắng,không một bóng người định cư.Ở đảo chỉ có cây cối và nhiều loài động vật quý hiếm cư trú làm tổ.Ngoài ra, trên đảo có một ngọn thác hùng vĩ và một hang động chạy dài như hình con rắn.Hang động này sau được dân trong vùng đặt là Thạch Hãn.
Thạch Hãn cũng chính là nơi giáo sư Hâyđen chọn mặt gửi vàng.Hâyđen có một công trình sâu dưới hàng trăm tấc đất và lão rất tự hào về nó.Thạch Hãn như một pháo đài kiên cố,bất khả xây phạm che chắn cho lão giáo sư trong suốt những năm qua.
Trước hang động là một lán trại do đám người đánh thuê của Hâyđen dựng.Bọn chúng nằm dài như những sấp cá mồi chuẩn bị đóng vào hộp.
Một đứa bỗng ngồi bật dậy,nhăn mặt,ôm bụng phóng vào lùm cây rồi giải quyết nhu cầu đái,ỉa rất cấp bách của gã.
Rồi gã trở vào trại nằm ngủ tiếp thì đứa bên cạnh ngóc đầu lên,nhìn gã.
-Mày vừa đi đâu về thế?
-Chả biết ăn phải gì,bụng tao đau như tào tháo rượt.Mầy có chai dầu không?Cho tao xin một tẹo.Mẹ!Ở nơi khỉ ho cò gáy này không biết đến bây giờ.
-Thôi ráng đi mầy!Đại ca mình căn dặn là phải nằm chờ ở đây,ổng đang liên lạc với khách hàng của ổng.Tao nghe nói,khách hàng của ổng ở bên Campuchia lận,bọn nó lặn lội,vượt biên qua tận đây để lấy hàng của chúng ta.Đại ca mình bảo vài ba ngày hay ít nhất một tuần nữa,bọn Cam sẽ đến nhận hàng nên bọn mình phải có nhiệm vụ “làm tổ” ở đây,chờ tụi nó,mày hiểu chứ?
-Biết là thế nhưng nhỡ bọn Cam có súng,lấy hàng xong,bên ta nhận tiền,tụi nó trở mặt thì đỡ thế nào được.
-Mày đúng là ngu mười năm không sáng dạ ra.Bên mình cũng có phải hạng tầm thường đâu.Bố bảo chúng nó cũng méo dám làm.Đại ca có mà để tụi nó thân xác vẹn toàn rời khỏi đây á.Mày đừng quên,trước khi bọn Cam gặp đại ca mình giao dịch,bên mình phải giữ súng ống của tụi nó nếu có.Hiểu chưa,thằng ngu?
-Ờ há!Chí phải,chí phải.Có vậy mà tao không nghĩ ra.Mầy đúng là thông minh thật.Bái phục,bại phục!
-Thông minh cái mẹ gì!Bên Tây,họ làm thế suốt.Chịu khó xem phim rồi bắt chước theo có khó gì.Thôi!Ngủ tiếp đí!
¤¤¤¤¤
3 ngày sau...
-Dậy!dậy!Tụi mầy dậy hết cho tao!
Lão giáo sư Hâyđen quát đám lính thuê và vung chân đà chúng.Đi bên cạnh lão là gã cận vệ to như hộ pháp,gã bị chột một mắt bên phải,gã chính là Cường “chột” sau này.
Một đứa mở mắt,ngồi bật dậy như cái lò xo.
-Trời!Trời sáng rồi hả đại ca?
-Mầy nhìn ngoài kia xem,lên quá đỉnh đầu rồi.Mau!Mầy mau kêu tụi nó dậy nhanh lên.Một giờ nữa,bọn Cam sẽ tới.Lộn xộn,tao cho ăn đạn bây giờ.
-Dạ!Dạ!Em biết rồi đại ca.Để em đánh thức tụi nó.
Rồi lão Hâyđen đi vào trong hang.
Tên lính chửi rủa:
-Má!Bộ làm đại ca là ngon lắm sao.
Rồi hắn ta lay mạnh từng thằng đồng đội đang ngủ say như chết.
¤¤¤¤¤
Bên trong phòng thí nghiệm của giáo sư Hâyđen.
Lão đang nói chuyện điện thoại.
-Rồi!Rồi!Chú cứ cho đàn em sang.Tôi sẽ giao hàng cho chúng nó.Ok!Được!Được!Chú cứ yên tâm đi!Tôi sẽ đối xử với chúng như người một nhà.Thôi!Tôi cúp máy đây!
Hâyđen quay sang tên Cường “chột”,lão vừa nói vừa đưa tay ngang cổ,làm cử chỉ.
-Khi chúng nó nhận hàng thì...Cậu hiểu rồi chứ?
Cường “chột” hiểu ý,gật gù.
-Anh cứ yên tâm!Em sẽ không để sót tên nào!
Hâyđen vỗ vào vai Cường “chột” mấy cái.
-Tốt!Tốt!Anh tin tưởng tài năng của chú mày.Nếu thành công,anh hứa,anh sẽ cho chú mày lên lon ngay lập tức!
Rồi Hâyđen cười to khoái trá,Cường “chột” cũng nhoẻn miệng theo lão.