Chap 2
Khi chuyển đến ngôi trường mới,tôi còn bỡ ngỡ nhưng mưa dầm thấm lâu,tôi dần quen với nơi đây.Năm đầu tiên tôi học ở ngôi trường này là năm tôi vào lớp sáu.Hồi ấy,tôi khá bé và gầy nên ưu tiên được xếp ở hàng ghế đầu.
Trong phòng học,có một đứa không ưa gì tôi.Tên nó là Tiến.Tôi thật tình không hiểu tại sao thằng này lại ghét tôi đến thế.Tôi chưa từng chạm vào cọng tóc hay sợi lông trên người nó,ấy thế mà,mỗi lần khi xếp hàng vào lớp,nó đứng ở phía sau tôi,véo vào người tôi mấy cái đau điếng không biết bao nhiêu lần.Nhiều lần tôi bảo nó thôi,nếu không tôi sẽ mách cô chủ nhiệm nhưng cái mặt nó lúc đó vênh lên như muốn ăn tươi nuốt sống làm tim tôi rụng rời.
Thật tình mà nói,tôi là đứa hiền lành.Nếu nói không sợ thì cũng chả ai tin.Cho nên,tôi hơi sợ thằng Tiến này một chút.Thế là tôi cứ chịu đựng nỗi đau trên da thịt.Thây kệ,cứ để nó nhéo,nhéo hoài nhéo mãi còn tôi thì cứ đứng như đá thì lâu ngày nó cũng chán mà thôi.
Và quả như tôi dự đoán,thằng Tiến này sau dăm bữa nửa tháng bắt nạt tôi mà thấy tôi không phản ứng gì,nó mới nới lỏng tay,cho tôi được nhờ.
Từ đấy về sau,tôi hoàn toàn thoát khỏi bàn tay độc ác của thằng Tiến.
Năm lớp bảy,vì khá yếu môn Anh Văn nên tôi phải đi học thêm ở nhà một ông thầy tật nguyền ngồi xe lăn.Thầy tên là thầy Sanh,nhà thầy sát nách nhà tôi,đồng thời cũng là hàng xóm với gia đình tôi.
Nhà thầy Sanh cũng chính là mảnh đất mà ngày xưa bà tôi cho vợ chồng thầy.Dạo ấy,gia đình thầy từ miền quê xa xôi lặn lội lên đây,không có mảnh đất cắm dùi,bà tôi thương tình nên cho họ ăn nhờ ở đậu,an cư lập nghiệp trên mảnh đất đó.Bà tôi còn làm hẳn giấy tờ sang tên họ tặng phần đất đó cho thầy.
Mười mấy năm sau,gia đình thầy thấm khá hẳn lên.Thầy cũng hay qua nhà tôi chơi.Thầy từng bảo với tôi rằng ”nếu con muốn học,thầy sẽ dạy miễn phí”.
Và tôi đã sang nhà thầy học.