Xưa có một ông nuôi một con mèo, nghĩ rằng con mèo của mình khôn ngoan, tài giỏi không có ai hơn nữa, mới đặt tên là “Trời”.
Một hôm có người bạn đến chơi. Thấy chủ nhà gọi mèo là “Trời”, người bạn ngạc nhiên hỏi:
- Sao ông lại dám gọi nó là con “Trời”.?
Chủ nhà đáp:
- Con mèo của tôi quý hóa có một, gọi nó là mèo nói không được. Phải gọi nó là “Con Trời” mới xứng đáng, vì không ai hơn được trời.
Người bạn nói:
- Thế mây chẳng che được mặt trời còn gì? Chủ nhà bảo.
- Thế thì tôi gọi nó là...con “Mây”!.
Người bạn lại nói:
- Thế nhưng gió lại đuổi được mây?
Chủ nhà lại bảo:
- Thế thì tôi gọi nó là con “Gió”!.
- Thế nhưng bức tường lại cản được gió?
- Thế thì tôi gọi nó là con “Tường”!.
- Thế nhưng chuột lại khoét được tường?
- Thế thì tôi gọi nó là con “Chuột”.
- Thế nhưng mèo lại bắt được chuột?
Chủ nhà nghĩ một lát rồi bảo:
- Thế thì tôi gọi nó là con “mèo” vậy.
Người bạn vỗ tay cười và nói:
Ôi thế thì “mèo lại hoàn mèo” rồi!.