.Anh với em những ngày đầu gặp gỡ.
Ngồi chung bàn mặt anh cứ lạnh tanh.
Em làm gì không phải việc của anh.
Có xích mích cũng chẳng thèm làm lành.
.Nhưng ngày sau anh bắt đầu để ý.
Thực ra thì cô bé thật dễ thương.
Anh cứ ngỡ, điều đó rất bình thường.
Đâu biết rằng, mình thầm thương e chứ!
.Như cái tên nụ cười em tươi quá!
Anh sợ rằng mình không hợp với em.
Vì anh đây là một thằng tự kỷ.
Theo như lý chúng ta không hợp nhau.
Anh kìm nén tình yêu và giữ lại.
Giấu trong lòng không dám thổ lộ ra.
Cũng có lẽ anh nhút nhát quá ha.
Viện lý do là mình không hợp tính.
Để lẩn trốn tình cảm mình với em.
.Biết giờ đây con tim anh thức tỉnh.
Rằng quyết định phải tỏ tình với em.
Nói em nghe anh yêu em nhường nào.
Nhưng trước hết anh cần phải sửa tính.
Cục cằn, tự kỷ anh bỏ hết đi.
Thay vào đó sẽ là 1 thầy Lý.
Luôn vui vẻ biết quan tâm mọi người.
Và đặc biệt chỉ riêng mình em đó.
Không cho phép em được buồn nữa đâu!
Anh chắc chắn em chẳng đọc được đâu.
Nhưng cứ viết để giải toả nỗi sầu.