Vậy là tôi và em đã chia
tay. Thế là hết. Người ta
nói không sai mà, tình như
áng mây, vừa đó mà đã vụt
bay. Một mình phóng con
cup50 trở về mà sao thấy
lòng mình não nề quá. Mỗi
góc phố, mỗi con đường
đều là kỉ niệm.
Kia là cái nhà nghỉ mà hôm
mới đi chơi em giả vờ đau
bụng rồi đòi tôi đưa vào.
Đây là quán tiết canh mà
hôm trúng lô tôi đã đưa em
đi ăn, em ăn nhiều quá đến
nỗi bị tiêu chảy gần một
tuần, ăn 2 nải chuối xanh
mới khỏi, không những là
khỏi mà còn bị táo bón nặng
luôn vì ăn nhiều chuối xanh
quá.
Còn kia là lùm cây mà có
lần đi qua, buồn đái quá, em
bắt tôi dừng lại để em
xuống đái, khiến bao ông bà
già đi qua nhìn thấy lắc đầu
ngoai ngoái còn mấy thanh
niên thì mắt sáng lên và
cười thật khoan khoái. Anh
vẫn nhận ra bụi cây đó cho
dù là từ hôm bị em đái vào,
cái cây ấy đã héo hon và ủ
rũ đi nhiều.
Giờ vắng em thì ai sẽ nũng
nịu kêu mỏi lưng, mỏi chân
để đòi anh bóp cho, dù là
bóp chân thì ít mà bóp ***
thì nhiều. Giờ không có anh
ai sẽ lấy báo cho em mỗi
khi em bị tiêu chảy, vội vã
chạy vào nhà vệ sinh mà
quên mang giấy? Giờ vắng
em, ai sẽ thổi kèn cho anh
nghe mỗi khi anh thèm đến
cháy lòng cái âm thanh “ư
ử ư ử” phát ra từ mồm
của người thổi và người
được thổi?
Tất cả sẽ chỉ còn là hư vô
thôi, phải không em? Giờ
anh mới thấm thía rằng
“Tình ái là phù du mà con
cu mới là mãi mãi”
Tình yêu của tôi và em đã
tan vỡ cũng chỉ vì chữ tiền.
Người ta cứ bảo trong tình
yêu và trong cuộc sống tiền
không quan trọng, nhưng nó
lại là nguyên nhân đổ vỡ
của biết bao cuộc tình, biết
bao cuộc đời.
Những nhà văn, những
người không coi trọng đồng
tiền vẫn hay nói rằng tiền
chỉ mua được thuốc chứ
không mua được sức khỏe,
nhưng thử hỏi ốm mà không
có thuốc thì có chết ngỏm
không? Rồi thì tiền chỉ mua
được nhà mà không mua
được mái ấm. Mịa nó chứ,
không có nhà, giữa đêm
mưa gió, lạnh lẽo cứ lang
thang ngoài đường xem còn
ấm được không?
Và họ cũng nói rằng tiền
chỉ mua được sách chứ
không mua được tri thức,
nhưng thử hỏi không có
sách thì ngày xưa các ông
đi học bằng cái gì hay là
chỉ có mỗi quyển vở dắt
sau ***? Và rằng tiền chỉ
mua được tình dục, không
mua được tình yêu. Nhưng
thử hỏi, không vì tình dục,
liệu có bao nhiêu thằng
nông dân mở mồm ra nói từ
“yêu”?
Khi thất tình người ta sẽ
làm gì nhỉ? Phải rồi, đi uống
rượu. Trong phim Hàn Quốc
toàn thế. Vậy là tôi rẽ vào
một nhà hàng. Dù thất tình
thì vẫn không quên khóa xe
cẩn thận, tình đã mất rồi,
nhất quyết không để mất
thêm xe nữa.
- Phục vụ đâu, đưa xem cái
Menu đi nào – Tôi tiến vào
và quát lớn.
- Dạ đây ạ, quý khách dùng
gì ạ?
- Cho một két rượu chuối
hột, hai cái đầu gà, hai chân
gà, hai phao câu.
Thế rồi cứ từng chén từng
chén một, tôi uống ừng ực
như để trút hết buồn bực,
rồi lại gặm tí chân gà, làm
miếng phao câu… Rồi tức
cảnh ngâm thơ:
“Có những lúc ngâm mình
trong vò rượu
Khắc tên em lên cổ cánh
chân gà
Trái tim anh chỉ 2 lần mở
cửa
Đón em vào rồi tống cổ em
ra”
Trong men say, tôi vẫn
cảm nhận được một ánh
mắt ngưỡng mộ trìu mến
hướng về phía tôi từ bàn
bên cạnh, nơi có một em
chân dài rất xinh đang ngồi
một mình. Má đỏ hây hây,
ngực trông cứ phây phây,
đùi trắng ngất ngây và ***
thì to như *** tây.
Nhìn thấy gái đẹp là mồm
lại nhỏ rãi ướt nhèm nhẹp.
Tôi xách một ly rượu sang
và bắt chuyện.
- Chào em, anh mời em một
ly được không?
- Dạ được, nhưng em không
quen uống rượu lạ.
- Thế em hay uống rượu
gì?
- Dạ, Chivas ạ!
- Ôi dào, uống Chivas nhạt
nhẽo lắm, em uống thử cái
này đi, Rượu chuối hột, đặc
sản Mường Tè, cứ uống thử
đi, em sẽ thấy Chivas phải
gọi nó bằng cụ. Trước anh
cũng uống Chivas chán chê
rồi, nhưng thấy nó thường
quá nên lại chuyển sang
uống chuối hột này.
- Dạ thôi anh, nếu vậy em
không uống được đâu. Anh
cứ uống một mình đi, em
xin gọi anh bằng cụ ạ.
- Em khinh anh à? Nói cho
em biết nhé, Ngọc Trinh,
Hoàng Thùy Linh còn chưa
được anh mời rượu nhé,
thế mà em được anh mời
lại còn ưỡn ẹo à? Có uống
không thì bảo? Có uống
không?
Bất ngờ nghe “Choang”!!!!!
Một tiếng kêu chát chúa
vang lên, kèm theo đó là
tiếng mảnh vỡ loảng xoảng.
Giống như tiếng một chai
bia vừa bị đập thì phải. Tôi
bực mình quát lên:
- CLGT? Đứa nào đập phá
làm ồn đấy hả? Đứa nào?
Đứa nào hả?
- Ông nội mày đây! Dám
sàm sỡ vợ ông hả?
Tôi giật mình quay lại, ôi
mẹ ơi, đứng ngay sau lưng
tôi là một thằng béo phục
phịch, cao hơn tôi hai cái
đầu, mắt lác và mồm nhe
răng trông rất ác, mặt nó
hằm hằm, tay nó lăm lăm
chai bia vừa đập dở vẫn
còn một nửa nham nhở trên
tay. Chết tôi rồi, đụng phải
giang hồ rồi.
- Mày vừa quát tháo gì
thế? Vừa bảo ai làm ồn thế
hả?
- Dạ, không có gì đâu anh,
em đùa thôi mà, còn chai
bia, lỡ tay làm vỡ rồi thì
cũng bỏ đi anh, anh còn tiếc
cầm làm cái gì. Thế anh
nhé. Dạ, mời anh ngồi xuống
với chị ạ, em về bàn đây ạ.
Chào anh chị ạ!
- Mày đứng lại, tán tỉnh vợ
tao rồi định chuồn êm thế
à? Quỳ xuống.
- Dạ anh ơi, oan cho em
lắm, em với chị nhà trong
sáng mà, đã kịp làm gì đâu,
anh tha cho em anh ơi!!!!
- Mày có quỳ xuống không
thì bảo?
Lúc này, mụ vợ chân dài
mới lên tiếng:
- Thôi anh, thằng khùng ấy
mà, chấp gì, kệ nó đi.
- Nể mặt vợ ông, ông tha
cho mày. Biến đi cho khuất
mắt, nhưng trước khi biến,
nhặt hết mấy mảnh vỡ chai
bia này đi, sót mảnh nào là
ông lấy ông cào vào mặt
mày mảnh đó, biết chưa?
Ôi giời ơi!! có ai khổ nhục
như tôi không, đã thất tình
lại còn bị bắt nạt nữa. Sao
số tôi khổ thế này, biết thế
vừa rồi về nhà ngủ mẹ nó
luôn đi cho nó lành, bày đặt
học đòi Hàn Quốc vào uống
rượu nên giờ khổ thế này .
Về nhà nằm trằn trọc mãi
mà éo sao ngủ nổi, càng
nghĩ nước mắt càng trào
ra, nuốt nước mắt vào
trong thì nó lại ọe ra đằng
mồm. Đời mình lại có lúc
khổ vì đàn bà thế này, nghĩ
cũng thảm thật. Mình cũng
đẹp zai đấy chứ dù mồm có
hơi vẩu tí, cũng được học
hành đàng hoàng, dù là học
hơi dốt tí, cũng có xe riêng,
dù là cup50 thôi, thế mà
sao phải khổ vì gái nhỉ?
Thôi, từ nay ta sống một
mình cho thanh thản, yêu
đương làm chi cho mệt, cái
gì cũng tự làm một mình,
không phải nhờ vả đứa nào
hết.
Đêm đã khuya rồi mà nằm
mãi không ngủ được nên lại
lồm cồm bò dậy, xách dép
ra bậc thềm ngồi cho
thoáng. Bầu trời khuya đầy
sao, sương xuống lạnh buốt
đôi vai.
Trong lúc tâm trạng ở tận
cùng của tuyệt vọng thế
này thì người nghệ sĩ chỉ
còn âm nhạc và chỉ có âm
nhạc mới có thể chia sẻ
được nỗi đau và tìm sự
đồng cảm mà thôi. Muốn
hát một bài cho nó thanh
thản nhưng tiếc là ở đây
không có piano, cũng không
có ghita, mà cho dù là có
thì mình cũng đéo biết chơi.
Thôi, đành lấy dép gõ
xuống nền đất làm nhạc
đệm vậy. Mà bài này mình
không thuộc lời lắm, thôi kệ
mẹ, cứ hát đi, hát cho vơi
tâm sự là được, cần éo gì
đúng lời:
Phạch! Phạch! Phạch!!!!
Ai đã yêu một lần, đều
nhục nhã với người mình
yêu.
Ai đã qua một lần, đều trải
qua ham muốn của tình yêu.
Người yêu tôi rất dâm,
mồm to môi thì thâm, như
ma, như con tâm thần.
Giờ đây tôi lặng im nhìn em
xa rời tôi, em theo thằng
nhà giàu kia.
Đã khuya rồi vẫn ngồi thẩm
du, nước ra nhiều ướt đôi
bàn tay.
Em giờ đã không còn nữa,
chỉ còn đôi bàn tay nhỏ, để
mình tôi quay tay.
Đến bao giờ mới lại có em,
để không còn phải làm một
mình.
Tôi ngồi dưới đêm lạnh giá,
hỏi vì sao tôi lại xóc, giờ
mới biết yêu là ngu.
………………………...Giờ mới
biết yêu là
ngu…………………………