Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 23:06:58 - 27/04/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#181 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 30/08/2012 18:38 » @59878

sorry moi nguoi!may hom nay ban hoc nen khong on duoc!mai se post tiep
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#182 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 30/08/2012 18:39 » @59879

Xlaws94 đã viết:Tiếp nhanh bạn ơi.mà truyện này có đóng tập không để mình đi mua

Truyen nay la truyen post tren mang nha ban!khong co dong tap dau!
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#183 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 30/08/2012 18:40 » @59880

Xlaws94 đã viết:Tiếp nhanh bạn ơi.mà truyện này có đóng tập không để mình đi mua

Truyen nay la truyen post tren mang nha ban!khong co dong tap dau!



TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#184 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 11/10/2012 22:41 » @85764

- Cô ấy đâu? - Giọng Phong dằn xuống đáng sợ khi vừa nhìn thấy anh trai.
- Mày lấy tư cách gì mà hỏi về người con gái của tao? - Khang đáp trả bằng giọng nói hằm hè
- Cô ấy… cần ở bên tôi!
Khang nhếch mép cười
- Thằng điên! Cô ấy là của tao! Người cô ấy cần là tao!
- Anh bảo vệ cô ấy được tới mức nào?
- Mày đến để tranh luận điều vô nghĩa này với tao đấy à? Dĩ nhiên tao sẽ bảo vệ cô ấy bằng mọi giá!
- Kể cả trước… sự nghiệp và mục tiêu của anh?
Khang thấy nghẹn họng, rõ ràng Phong đang đánh trúng tim đen, những điều Khang khó khăn để quyết định
- Kể cả… trước căn bệnh ấy? - Giọng Phong vẫn trầm, nó như thấm sâu vào từng tế bào não của Khang.
- Anh còn chưa thể bảo vệ được sự sống cho cô ấy!
- Vậy mày thì làm được! - Khang rít lên
- Tôi có thể tìm cách chữa căn bệnh đó!
- Hão huyền! Mày nghĩ mày là thiên tài? Hay chuyên gia? - Khang lai bật cười đầy nhạo báng - Mấy kẻ đó còn chưa thể làm gì! Vậy mày nghĩ mày làm được? Lý do là gì chứ??
- Bởi.. tôi không thể để cô ấy chết!
- Nghe hay lắm… điều mày muốn cuối cùng la gì?
- Cô ấy… ở bên tôi!
- Nếu tao không cho phép? - Giọng Khang hạ xuống đầy nguy hiểm
- Anh-sẽ-phải-xuống- Địa ngục!
- Người phải xuống Địa ngục là mày!
Xạch! Xạch! Xạch!
Cả chục họng súng đã lên đạn chĩa thẳng về phía Phong . Cách Phong vài mét, đám đàn em của Khang đã hành động. Khang lại cười nhạt
- Chỉ nói miệng thì không làm nên trò trống gì đâu, em trai! Mày có nghĩ tao không dám giết mày ? Nếu vậy, mày nhầm to đấy!
Phong liếc mắt sang nhìn, cả chục họng súng chĩa về phía mình, cậu không 1 chút mảy may. Đúng lúc, Yến Chi xuất hiện
- Các anh đang làm gì vậy hả?
- Em dâu, đến đúng lúc lắm. Xem thằng chồng ngu xuẩn của em đến trang giành người con gái của anh với anh này. Và xem… nó sẽ chết thê thảm thế nào!
- Anh không đc dụng đến anh ấy!
- Xin lỗi, không thể! Vì anh cũng muốn giết nó từ lâu rồi. Bắn đi!
1 câu mệnh lệnh nhẹ nhàng của Khang, Yến Chi như chết sững, nhìn những tay súng đang chuẩn bị kéo cò
Khang đã quay đi để tránh những phát đạn nhói tai. Nhưng!
Cậu thật không ngờ… không có 1 tiếng súng nào phát ra! Đám đàn em của Khang đang đứng như chôn chân xuống đất, mắt trợn trừng. Tay cầm súng của chúng run lên, khi bắt đầu từ họng súng, nó bốc hơi và chảy nhựa kim loại ra, méo dần, méo dần… Chúng đồng loạt buông tay và cả chục khẩu súng bùng cháy khi chưa kịp đáp đất. Cả Khang và Chi đều vô cùng bàng hoàng. Vài giây định thần, cơn giận dữ của Khang bốc lên.
- Thằng khốn kiếp!!
Cạch!
Họng súng trên tay Khang nhằm thẳng vào mặt Phong! Nhưng ngay lập tức, Khang nhận ra, 1 họng súng trên tay Phong cũng đang từ từ đưa lên, hướng thẳng vào ngực Khang!!
Một cảnh tượng kinh hoàng!!
Hai kẻ cao lớn đối diện nhau, với 2 cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy 2 khẩu súng… cũng hướng vào nhau! Hai đối mắt tối sầm, 2 ánh nhìn đáng sợ và đầy căm phẫn giao thoa. Cảm giác như giữa Phong và Khang đang có những tia lửa điện xuyên tới. Cảm giác như nỗi căm hận và giận dữ cứ từng giây lại chất thêm, chất thêm… Không rõ Lâm Chấn Đông sẽ thế nào nếu nhìn thấy cảnh này…
2 ngón tay của Phong và Khang cùng lúc từ từ kéo cò… Và…
- Thôi đi!
Một giọng nói nhẹ nhàng đến yếu ớt vang lên, tan vào bầu không khí căng thẳng. Khuôn mặt của Phong và Khang cùng dãn ra khi nghe thấy… giọng nói của Băng! Cả 2 cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Băng!
- Hạ súng đi! - Thêm 1 câu ra lệnh nhẹ bẫng, nhưng có vẻ đầy trọng lượng. 2 khẩu súng đang từ từ buông xuống …
Chi lại sững sờ. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Băng mà làm mọi thứ thay đổi. Chỉ giọng nói của Băng cũng đủ làm cơn giận dữ tột cùng của 2 con thú dữ lắng xuống. Chi không thể hiểu nổi… tại sao???
- Sao em lại ra đây? Trông em còn mệt lắm- Từ tức giận giọng Khang đã chuyển thành lo lắng
- Sẽ chết sao?- Băng nhìn Khang, từng chữ yếu đuối phát ra. Khang sững người
- Em.. đã nghe hết những gì ta và bác si nói chuyện?
- Chỉ còn 1 tháng sao? - Băng nói về thời gian tim mình còn được đập mà dễ dàng như chơi. Khang nuốt khan, cậu phải trả lời thế nào? Nói nhỏ đã đúng nhưng đừng lo gì sao?
- Tôi sẽ không để em chết! - Giọng nói rất trầm và chắc nịch vang lên
Băng tư` từ đưa ánh mắt nhìn sang, nhỏ chẳng quan tâm ai muốn nhỏ chết hay sống, nhỏ chỉ nghĩ 1 tháng thì có đủ để làm việc cần làm? Băng bỗng thấy khuôn mặt dịu dàng và đầy lo lắng của Chấn Nam! Nhỏ lắc đầu vài lần, rồi cố căng mắt hơn, nhìn cho kĩ. Không! Chỉ là kẻ có khuôn mặt Chấn Nam thôi, nhỏ bị ảo giác!
- Tôi sẽ giúp em bằng mọi giá!
Băng khẽ lắc đầu:
- Đừng nói nữa! Vô ích!
Rồi nhỏ kéo áo Khang
- Vào thôi… mệt quá!
Trước khi bước đi, Khang nhìn em trai bằng ánh mắt sắc như dao. Phong vẫn đứng đó, nhìn cửa phòng 101 khép lại, nhìn người con gái ấy biến mất trước mặt mà không thể làm gì hơn.
Cách 1 đoạn, Chi đang đứng nhìn Phong, bất lực. Nhỏ như kẻ chỉ biết nhìn người đàn ông đã thuộc về mình cứ xa dần, xa dần đến lúc tuột khỏi tầm tay…

Chap 49


12h đêm.
Phong đưa tay tắt vòi nước đang chảy xối xả xuống người mình. Phong chỉ cố tìm cảm giác dễ chịu hơn, nhưng đầu cậu vẫn một mớ những suy nghĩ rối mù, tất cả đều về Băng.
Cạch! Cửa phòng tắm mở. Chi chậm rãi bước vào, đôi chân thon dài bước trên sàn ướt, để trần. Nhỏ chỉ mặc duy nhất 1 chiếc sơ mi khá dài, tóc xõa xuống. Nhỏ đã nghĩ rất nhiều, và chỉ còn 1 cách để có thể níu giữ trái tim Phong
- Em yêu anh!
Phong im lặng, nhắm nghiền mắt, chẳng quan tâm Chi nói gì.
- Em chỉ muốn anh biết tình yêu của em lớn thế nào. Em cần anh còn cô ta thì không! Em yêu anh, cô ta cũng không! Tại sao người được lựa chọn không phải em? Em là vợ anh kia mà.
Phong từ từ quay lại, nhìn Chi
- Nhưng cô… không phải cô ấy!
- Em có thể làm tất cả vì anh! Em có thể hiến dâng tất cả cho anh. Cuộc sống của em, trái tim em và cả…thân thể em nữa.
Chi đang tháo từng chiếc khuy trên chiếc sơ mi… rất nhanh, rồi kéo tuột nó xuống. Chiếc sơ mi rơi nhẹ xuống sàn
Chi bước từng bước thật chậm về phía Phong . Người con gái trước mặt đang muốn dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho cậu, nhẽ ra dục vọng của 1 thằng đàn ông sẽ phải trỗi dậy, nhưng Phong lại nhìn Chi và vô cảm
Đôi tay đưa lên ôm lấy Phong, cơ thể đẹp và ấm áp của Chi áp sát vào Phong . Chi biết dù không có tình cảm nhưng 1 thằng đàn ông cũng không thể từ chối 1 người con gái muốn tự nghuyện hiến dâng… Nhưng!
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#185 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 11/10/2012 22:43 » @85765

Phong từ từ đẩy nhỏ ra. Chi vẫn sững sờ chưa hiểu
- Tôi đã từng ghét cô. Còn giờ, tất cả những gì tôi nghĩ về cô chỉ có 2 chữ: Ghê tởm!
Phong vẫn nhìn trân trân vào Chi, giọng cậu hạ xuống rồi rít lên 2 chữ cuối cùng. Cậu bước sang và đi thẳng ra cửa.
- Sao anh làm thế với em? - Chi bỗng bật khóc- Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy??
Cửa phòng tắm mở ra rồi khép lại. Chi ngã phịc xuống sàn, người nhỏ run lên, nước mắt chỉ trực trào ra như mưa
- Tại sao cứ phải là cô ta? Tại sao không phải là em? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Tại sao…

… Phong đi rất nhanh đến thẳng phòng thí nghiệm. Cậu vừa chợt nhớ ra 1 điều quan trọng, thứ chất cuối cùng điều chết thuốc kháng Smith-agen: Angtronskalista. Phong cảm giác đã từng thấy chất ấy ở đâu rồi. Nhưng không lẽ, Chấn Nam đã biết về thứ ấy mà lại chưa thể bắt đầu điều chế thuốc, còn chưa liệt nó vào danh sách chất điều chế? Lý do là gì …
Trong phòng thí nghiệm, Phong lục tung những xấp tài liệu ở 1 góc bàn, những tài liệu ghi chép chi tiết về những thuốc độc, những chất Nam từng điều chế hoặc từng dùng đến. Phong lôi ra 1 xấp được ghim cẩn thận. Ngay dòng đầu tiên có 1 list dài những chất hóa học. Phong lướt nhanh qua từng dòng và dừng lại tại 1 gạch đầu dòng: "Angtronskalista".
Phong đã không nhớ nhầm! Thứ chất cuối cùng ấy là 1 loại chất có (duy nhất) trong… nọc độc của loài rắn độc nhất thế giới - rắng Runi! Đó là lí do Nam chưa thể sử dụng nó vào điều chế thuốc. Quá khó để lọc chất đó ra khỏi thứ nọc độc nguy hiểm ấy mà không lẫn tạp chất. Nếu cứ làm liều thì có khi sau khi điều chế thuốc, dùng thuốc chưa chữa được bệnh thì đã chét vì chất độc của nọc rắn rồi. Làm sao để sử dụng Angtronskalista mà không bị nguy hiểm bởi nọc rắn? Bế tắc! Lại bế tắc! Vài tháng trước, Chấn Nam cũng dừng lại và bế tắc ở đây, và cậu ra đi khi chưa tìm được hướng giải quyết.


1 ngày nữa qua đi, khi Phong vẫn đau đầu với việc điều chế thuốc kháng bệnh thì Khang lại đang cố trân trọng từng giây phút qua đi để ở bên Băng. Nhỏ vẫn mệt và chẳng ăn được gì
- Không tính! Em hay chơi còn ta mới chơi lần đầu! Em xếp nhanh hơn là đúng rồi!
Khang có vẻ hậm hực tháo hết bộ xếp hình mini ra
- Chơi lại! Phải chơi lại mới được!
Băng đẩy bộ xếp hình của mình lại phía Khang, rồi nằm kềnh xuống gối
- Vẫn thua cho coi!
- Ta bảo không mà! Vì ta chưa quen! Không được! Phải chơi lại!
Khang kéo Băng dậy nhưng nhỏ lại nằm phịch xuống, dài giọng
- Khônggggggggggg…. Mệt quá..
Khang cúi xuống gần Băng:
- Không thì cho ta hôn 1 cái
- Không thích!
-Có cho không?
- Không thích!
- Ta cứ hôn! - Khang cúi xuống định đặt môi lên trán Băng, nhưng giọng nói của tay quản lí ngoài cửa phòng làm cậu dừng lại
- Cậu chủ, chúng ta có khách!
- Mẹ kiếp. ! nói ta đi vắng rồi.
- Một vị khách quan trọng ạ. Vừa về thành phố sau 1 tháng phải trị liệu tâm lý. Là Davinci Uyliam!
Khang sững người khi nghe đến cái tên ấy. Cậu lập tức bước xuống giường
- Không biết hắn lại làm gì . Em cứ ở yên đây nhé, ta sẽ quay về nhanh.


-Mời hắn vào phòng khách
- Nhưng ngài Davinci nói muốn gặp riêng ở 1 nơi yên tĩnh ak
- Vậy đưa đến phòng 22, gọi người mang trà tới
- Vâng!
… Khang bước vào phòng 22, căn phòng khá rộng vì đồ đạc đơn giản, chỉ có 1 bộ bàn ghế tiếp khách
- Để ngài Uyliam đến tìm thế này, thật thất lễ quá!
Khang bắt đầu bằng giọng lịch sự và cung kính. Davinci quay người, sau 1 tháng điều trị tâm lý, hắn thoát khỏi nỗi ám ảnh về 1 thiên thần mắt nâu và rõ ràng bây giờ, hắn muốn Lâm Chấn Khang phải trả giá vì những gì hắn đã phải chịu đựng
Ủy viên Brack Uyliam sẽ ra tranh cử tổng thống, % trúng cử là không nhỏ nên Khang phải cố gắng giữ quan hệ với gđ Uyliam nếu muốn sống yên.
- Thời gian qua, cậu vẫn sống tốt chứ? - Davinci lên giọng vẻ mỉa mai
- Vẫn ổn, thưa ngài
- Còn tôi thì vì cậu mà chẳng được sống yên ngày nào!
- Đâu dám thất lễ như vậy. Nhưng tôi cũng sẽ theo lời ngài nhận 1 phần trách nhiệm về mình. Nhẽ ra ngày đó tôi không nên để ngài gặp người con gái của tôi. Để rồi cô ấy biến mất không dấu tích và thật khó khăn cho ngài Davinci rồi.
- Cậu vẫn biết mạnh miệng như vậy, Lâm Chấn Khang! Cậu đã đoán được tôi đến đây với mục đích gì?
- Có lẽ ngài định trách phạt tôi, nếu không muốn nói là "trả thù". - Khang chợt cười nhạt- Tôi sẵn sàng nhận bất cứ hình phạt nào
- Bất cứ hình phạt nào sao?
- Phải!
- Không nặng lắm đâu. Tôi cũng chỉ muốn thử 1 chút thứ chính tay cậu đã chế tạo ra thôi.
Khang sững lại… khi thấy Davinci đang rút ra 1 khẩu súng. Đúng như hắn nói: do Khang chế tạo ra! Là khẩu K300! Khang đang cố dò xem khẩu súng có phải hàng nhái không, nhưng nó giống y 1 chiếc thật
- Ngạc nhiên lắm không? Cha cậu nói thứ này chỉ có đúng 2 cái, và ông đã tặng lại 1 cái cho cha tôi!
Phải, K300 Khang chỉ chế tạo 2 chiếc, vì chưa thể mặc cả 1 cái giá xứng đáng với Liên Bang. Một cái Khang giữ, còn 1 cái, rõ ràng là Lâm Chấn Đông đã tặng ngài Ủy viên để lấy lòng.
- Xem nào, Lâm Chấn Đông nói thứ này có khả năng cảm ứng tuyệt vời, đã lên đạn thì mục tiêu không còn cơ hội sống. Tôi chưa có dịp để thử kia. Không biết cậu có vui lòng giúp không?
Khang nuốt khan, tên Davinci đúng là định trả thù thực sự
- Nó không phải thứ để chơi đâu, ngài Uyliam
- Vậy sao? Còn tôi thì thấy nó là 1 trò chơi thú vị đấy.
Davinci giơ họng súng lên, nheo mắt lại, như đang tìm mục tiêu.
- Thú vị đến cỡ nào, anh Davinci?
- Ồ, đây chẳng phải tiểu thư nhà Hoàng Bá Nguyên sao? - Yến Chi vừa bước vào, Davinci tở vẻ thích thú nhưng chưa chịu hạ súng
- Lâu quá không gặp. Em nghe nói anh đến khu biệt thự nên em đến chào hỏi. Nhưng giờ em không còn là tiểu thư của cha em nữa mà trở thành cô chủ nhà Lâm Chấn rồi, anh quên nhanh vậy. Mà anh không thể hạ thứ đó xuống được sao?
- Anh nghe nói nó thú vị lắm - Họng súng vẫn tiếp tục đưa đi cho đến khi hướng thẳng vào Khang thì dừng lại - Chỉ cần lên đạn thì nó đã tự động nhận dạng mục tiêu và đến lúc bóp cò, dù họng súng chĩa về phía nào, mục tiêu chạy bao xa thì đạn vẫn bay tới ghim đúng chỗ.
Chi thấy bất ổn khi họng súng trên tay Davinci vẫn chĩa về phía Khang và hắn đang nhìn Khang đầy thích thú.. Chi đã biết Davinci đến để trả thù Chấn Khang
- Có gì thì nên nói chuyện giải quyết. Anh Davinci, em không thích súng ống gì đâu, anh không thể cất thứ đó đi được sao?
- Phải đấy ngài Uyliam - Tay quản lí của Khang bước vào khi nhận ra tình hình có vẻ căng thẳng . -Ngài đang ở khu biệt thự nhà Lâm Chấn, ít ra nên nể mặt ông chủ tôi 1 chút !
- Thì ra các người kéo đến đây vì lo cho Lâm Chấn Khang sao - Davinci chợt cười - Vui lắm, càng nhiều người thì trò chơi càng vui!
Xạch xạch!
Cả Khang, Chi và tay quản lí cùng sững sờ, khi… Davinci vừa lên đạn và khẩu K300 vẫn hướng thẳng vào Khang!!
Lập tức, đàn em của Khang lao vào, những họng súng chĩa vào người Davinci, nhiệm vụ của chúng chỉ có 1: bảo vệ Chấn Khang!
Davinci lại cười:
- Thêm nhiều chó canh càng vui nữa! Chúng mày dám bắn tao?
- Bỏ súng xuống! - Khang ra lệnh, đám đàn em nhìn nhau
- Tao bảo bỏ xuống, lũ khốn!- Khang dằn giọng tiếp, chúng đành phải hạ súng. Khang hiểu làm hại Davinci sẽ có hậu quả gì. Quan trọng bây giờ là tay hắn đang cầm K300, ngón tay chỉ việc kéo nhẹ thì Khang sẽ chết chỉ sau 30s
- Ngài Uyliam - Giọng Khang hạ xuống lịch sự hơn - Thế này thì hơi quá đáng rồi!
- Anh Davinci, bình tĩnh có gì nói chuyện đã, em xin anh đấy.
Yến Chi cố nài nỉ nhưng Davinci chẳng có vẻ gì là sẽ bỏ qua cả, tay hắn từ từ hạ xuống nhưng ngón tay vẫn ghì lấy cò súng
- Gì mà nghiêm trọng thế - GIọng hắn giễu cợt - Tôi chỉ định thử dùng món quà cha cậu tặng tôi thôi. Có thể không nhỉ? Dù họng súng chĩa về phía nào thì con mồi cũng sẽ chết??
Mọi người trong căn phòng gần như nghẹt thở khi hắn giơ khẩu súng lên trước mặt, ngón tay mân mê trên cò súng
- Thử nhé! - Ngón tay hắn bỗng ghì chặt hơn lấy cò và bắt đầu kéo… Cơ thể Chấn Khang căng cứng!
- Đếm cùng nào… 1…
- Anh Davinci!
- Ngày Uyliam!- Giọng Chi và tay quản lí cùng cất lên thảng thốt
- 2… 2 rưỡi… - Davinci nhếch mép cười - 3!!!
Và…
- Khoan đã! - Phá vỡ bầu không khí tưởng như ngạt thở là 1 giọng nói nhẹ như sương. Ngón tay Davinci khựng lại! Đôi chân trần đang tiến vào… Đám đàn em của Khang tản ra nhường đường, chúng cũng đang mở căng mắt nhìn…
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về… phía Băng! Còn tên Davinci, khi võng mạc vừa đủ thời gian in lên hình ảnh 1 cô gái tóc thật dài, cơ thể mảnh mai trong chiếc váy lụa trắng… còn khuôn mặt với đôi mắt trong veo ấy thì…
Là Thiên Thần mắt nâu!!!
Toàn bộ thần kinh của Davinci dường như tê liệt hoàn toàn. Hắn đứng yên như bất động, như chết sững! Mắt hắn không chớp mà chỉ trân trân nhìn cô gái ấy đang tiến lại gần hắn, gần hơn…
Căn phòng im phăng phắc. Băng giờ đã đứng ngay trước mặt Davinci! Hắn vẫn chưa thể nhúc nhích, chưa thể chớp mắt, và còn chưa dám thở. Tim và tứ chi đang cương cứng lại của Davinci bỗng mềm nhũn và như tan thành nước khi giọng nói trong trẻo ấy lại cất lên
- Không phải trò chơi đâu… nguy hiểm đấy!
Một bàn tay Băng giơ lên và ngửa ra trước mặt Davinci. Như bị thôi miên, hắn từ từ đặt khẩu súng lên tay Băng không suy nghĩ dù mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt ấy. Ngón tay Băng lần lên mình khẩu súng.
- Đã lên đạn… thì mục tiêu sẽ chết? - Băng khẽ lắc đầu, tự trả lời cho câu hỏi của mình. Ngón tay nhỏ nhấn nhẹ lên 1 thanh kim loại mỏng trên mình khẩu K300, nó lập tức bật ra như 1 cánh cửa. Nhỏ tiếp tục thò tay vào, lôi lên 1 bảng điện tử nhỏ xíu bằng ngón tay, rồi giật mạnh ra cho sợi dây nối với nó bị đứt. Băng buông tay, cả khẩu súng và bảng điện từ rơi xuống sàn
Khang giờ mới thở phào, dù không hiểu tại sao Băng biết rõ thiết kế của K300 đến vậy. Nhỏ vừa phá hỏng bộ phận cảm ứng trên bảng điện tử, tức là việc định dạng mục tiêu đã được xóa bỏ.
Davinci vẫn hồn bay phách lạc, không cách nào để bình thường lại.
- Khi tỉnh dậy… quên hết đi nhé! - Giọng Băng vừa dứt, tay quản lí của Khang đã ở sau Davinci và cho hắn một nhát vào sau gáy. Chưa kịp hiểu gì hắn đã ngã xuống và ngất đi. Không biết sau khi tỉnh lại, hắn sẽ phải điều trị tâm lý thêm mấy tháng nữa. Vài tên đàn em của Khang lại khiêng hắn đi.
Khang đã đến been cạnh Băng, ôm lấy nhỏ từ đằng sau.
- Em giỏi lắm… em đã cứu mạng ta đấy.
Băng xoay người, dựa vào Khang, trở lại trạng thái mỏi mệt
- Sáng giờ vẫn chưa chịu ăn gì mà, sẽ phải chuyền nữa đấy!
Băng khẽ lắm đầu.
- Chỉ muốn ngủ thôi… Chấn Khang!
Khang nhìn ra ngoài cửa
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#186 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 11/10/2012 22:44 » @85766

- Ta biết rồi, chờ ta dặn quản lí vài điều rồi sẽ đưa em về phòng nhé.- Khang kéo Băng ra, quệt nhẹ tay lên má nhỏ
- Một phút thôi, đứng yên đây chờ ta!
Khang rời khỏi, Băng cố đứng vững lại vì hơi choáng. Nhưng chỉ 1 phút thôi mà, nhỏ chịu được. Nhỏ cũng chẳng để ý Thụy An và vài cô giúp việc nữa vừa vào dọn bàn nước, chẳng thấy ánh mắt khó chịu của Yến Chi dành cho nhỏ.
Chi nhìn Băng, không thể kìm nén nổi sự ghen tuông và giận dữ trong lòng… "Cô đã có anh Khang, sao còn khiến anh Phong đau khổ? Anh Phong ngay từ đầu đã là của tôi! Vì cô mà tôi mới bị anh ấy ruồng bỏ… Phải! Vì cô!" Trong 1 giây, lòng Chi bùng lên nỗi phẫn uất tột cùng. Nhỏ nghĩ đến Phong, người đàn ông nhỏ yêu rất nhiều, đã thuộc về nhỏ và cuối cùng nhỏ vẫn chẳng thể giữ được . Tất cả chỉ bởi sự tồn tại của Băng! Khoảng khắc không lý chí ấy, Chi chợt thấy… khẩu K300 nằm yên vị dưới sàn! Và rõ ràng là nó còn đạn!
… Chi cúi ng định nhặt khẩu súng lên, nhưng 1 bàn tay khác nhanh hơn đã túm lấy trước. Chi ngước lên, là Thụy An!
- Cô chủ không phiền… nếu tự tay tôi làm?
- Nhưng cô…
- Chỉ cần cô chủ giúp tôi thoát tội!
Một giao kèo chớp nhoáng được thiết lập sau cái gật đầu nhẹ của Yến Chi. An đứng thẳng người, giơ khẩu súng chĩa về phía Băng! K300 mất đi khả năng cảm ứng nhưng vẫn có thể sử dụng như 1 khẩu thường, với đạn là chất kịch độc M1xx. Phải ra tay trước khi mấy cô giúp việc kia để ý, trước khi Chấn Khang quay lại. Đạn đã lên rồi, ngón tay An đang ghì lấy cò súng. Và Băng bất giác quay người lại, nhỏ nhận ra 1 họng súng đang hướng về phía mình. Mắt nhỏ nhìn được thẳng vào họng súng! Và nhỏ cũng vừa kịp nhận ra người cầm K300 định gọi Thần Chết đến là An thì… thì…
Từ họng K300, 1 mảnh kim lao ra… xé không khí… bay tới…
Dĩ nhiên chỉ trong 1 phần nghìn của giây….

Ngoài cửa phòng 22
- Rồi cho hắn 1 liều kích thích,lúc tỉnh hắn sẽ nghĩ mình mơ đấy! (hì) tên Davinci này …
- Á..á….á á….á………
Tiếng thét lên đau đớn chắn ngang giọng Khang. Đôi đồng từ của cậu giãn rộng ,cậu đã nhận ra là tiếng ai!
Khang quay người, lao vào trong…
Khựng lại ở cửa, Khang nhìn thấy 1 cảnh tượng kinh hoàng….
Người con gái của cậu ngã phịch xuống sàn … 2 cánh tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy khuôn mặt. Chân Khang bước tới gần, ngày càng gần hơn… Và cậu càng nghe rõ những tiếng rên và tiếng nấc xé lòng từ cổ họng Băng. Cậu nhận ra trên 2 bàn tay ôm lấy khuôn mặt đang lắc quầy quậy ấy… máu rỉ ra từ những kẻ ngón tay…
Nhanh như chớp, Khang đã ngồi xuống bên Băng, lo lắng và hoảng hốt…
- Em… em làm sao… - Bàn tay Khang chạm nhẹ vào Băng mà cứ cứng đơ lại, cậu thấy ngạt thở khi nghe tiếng khóc nấc lên của người con gái ấy. Nhỏ đã cố chịu đựng nhưng không thể vì quá đau đớn…
- Xin… xin em… đừng vậy nữa - Giọng Khang lạc hẳn đi. Cậu quá mất bình tĩnh để nghĩ ra hướng giải quyết. Máu đang chảy nhầy nhụa 2 bàn tay Băng. Tay quản lí đứng ngay cạnh Khang, hắn đang gọi bác sĩ
- Cậu chủ! Bế cô ấy về phòng, không được mất bình tĩnh!
Nhưng Khang cảm thấy như chính mình đang đau tột cùng vậy, cậu vẫn không thể giữ cho tay khỏi run lên khi bế Băng dậy.
Trước khi rời đi, tay quản lí nhìn đám người có mặt trong phòng. Quản gia, Yến Chi và đám giúp việc đứng bàng hoàng 1 góc, không ai có vẻ gì là vừa gây ra tội tày đình

… phòng 101
Băng vừa chìm vào vô thức do thuốc gây mê, thuốc giảm đau đã ngấm nên nhỏ không còn kêu rên nữa.
Vị bác sĩ và người cộng sự bắt đầu vào việc. Ở 1 chỗ gần chiếc giường, Khang đứng lặng đi, khó thở khi nhìn người con gái của cậu trên giường. Khắp ng, váy, tay, mặt, cổ, tóc của nhỏ đều dính máu. Máu rỉ ra từ vết thương duy nhất: trong mắt trái của Băng! Đôi mắt đã thâm quầng đi…
Tay quản lí tiến lại đưa cho Khang liều thuốc giảm căng thẳng. Khang vẫn như kẻ mất hồn chỉ chú mục vào Băng.

15p sau
- Cô bé bị 1 mảnh kim (bằng cách nào đó) ghim vào mắt trái. Mảnh kim có độc!
Tim Khang xiết lại
- Phải cứu cô ấy! bằng mọi giá! Tôi xin bà!
- Tôi đã dùng thuốc ngăn cho chất độc lan đi, không đủ thời gian đến bệnh viện đâu, tôi sẽ phẫu thuật lấy chiếc kim ra. Nhưng tôi không chắc về mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật
- Chỉ cần cứu được cô ấy thôi!
- Giờ cậu cần phải ra ngoài.
Tay quản lí kéo Khang đi, mắt cậu vẫn không rời khỏi chiếc giường cho đến khi ra được phòng ngoài
- Cậu chủ, phải bình tĩnh vào lúc này!
- Mạnh kim sao - khang lẩm bẩm - Không lẽ… là K300?
- Không thể! Nếu là K300 với chất độc M1xx thì cô ấy đã chết từ lâu rồi!
- Nhưng khẩu ta làm cho cha, sau cái chết của Chấn Nam , ta đã thay đạn khẩu súng đó, túyt đạn chỉ được ngâm vào chất độc thường!
Liều thuốc giảm căng thẳng phát huy tác dụng, Khang bắt đầu tỉnh táo hơn
- Kẻ khốn kiếp nào .. là kẻ khốn kiếp nào đã làm chuyện đó…
Khang lại nổi khùng lên định lao đi nhưg tay quản lí kịp ngăn lại
- Cậu chủ! Việc quan trọng giờ là cô gái ấy!
Khang quỳ phịch xuống sàn
- Không! Là tại ta! Ta đã hại em - Câu ôm chặt lấy đầu - Ta đã hại em… nhẽ ra không nên để em ở đó 1 mình. Nhẽ ra không nên xích mích với Davinci! Không! Nhẽ ra không nên chế tạo thứ vũ khí ngu xuẩn ấy…. Là ta hại em!!!
Khuôn mặt Khang vô cùng đau đơn. Cậu thấy hận bản thân mình, cậu không biết sẽ phải sống sao nếu Băng không được cứu…

1h sau
- Cậu chủ! Họ ra rồi!
Khang lao đến.
- Cô ấy sao rồi? Sao rồi??
- Câu phải bình tĩnh nghe tôi nói, hết sức bình tĩnh! Tôi đã lấy được mảnh kim ra. Nhưng chất độc đã hủy hoại mắt trái cô bé! Bên mắt sẽ không thể thấy gì nữa!
Tay chân Khang như rụng rời..
- Khi tỉnh dậy, thuốc giảm đau hết, cô bé sẽ đau đớn trở lại. Chất độc vẫn còn trong khoang mắt, xin lỗi, chúng tôi cố hết sức rồi.
Vị bác sĩ đã đi. Chấn Khang vẫn cảm thấy ngạt thở… Người con gái của cậu… 1 bên mắt sẽ không nhìn thấy gì nữa ao?? Làm sao cậu chấp nhận nổi chuyện này…

….
- Không! Không! Chấn Khang! Chấn Khang!!...
Khang lao tới , giữ chặt lấy bàn tay đang quờ quặng xung quanh của Băng
- Ta ở đây, em ổn rồi!
Băng lắc đầu quầy quậy, thuốc giảm đau chưa hết nhưng nhỏ đã nhận ra điều gì xảy đến với mình
- Không! Không thấy gì hết … Chấn Khang!
1 tay nhỏ ôm lấy nửa khuôn mặt mà đôi mắt đã bị băng lại
- Không thấy gì hết … không thấy…. - Những tiếng nấc lên từ trong cổ họng Băng làm tim Khang nhói đau
- Đừng! Em đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới vết thương…
- Đau… đau lắm … Chấn Khang . Sẽ không thấy gì nữa… Không bao giờ phải không?? Chấn Khang ?? không bao giờ….
- Đừng khóc nữa, xin em…
Băng đẩy Khang ra, cả 2 tay ôm lấy mặt, người run lên
- Không muốn! không muốn! Không thấy nữa…. không thấy gì nữa…
Bên mắt còn lại nước mắt giàn giụa. Khang không cách nào dỗ dành nhỏ được, vì chính cậu cũng đang quá đau đớn.
Tay quản lí tiêm cho Băng 1 liều thuốc ngủ, nhỏ thiếp đi trong phút chốc
- Đêm qua cậu chủ mất ngủ rồi, đi ngủ 1 lát đi!
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#187 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 11/10/2012 22:45 » @85767

- Ta phải làm sao đây… ta không chịu nổi nữa…
- Em đang liên lạc với các bệnh viện lớn tìm cách, vẫn còn hi vọng!
- Cô ấy như vậy mà ta không thể làm j… thật vô dụng!
- Cậu chủ! Em buộc phải nói điều này. Ông chủ cho người báo, cậu chủ phải ra đầu thú trong 3 ngày tới!
Khang gục đầu xuống , làm sao cậu bỏ đi khi Băng đang thế này? Làm sao cậu để nhỏ ở lại được ??


Khang gục xuống giường ngủ thiếp đi vì quá mệt… không hề hay biết 1 đôi chân đang bước vào…
Phong nhanh chóng thoát khỏi sự mất bình tĩnh, thay vì ngồi 1 chỗ than rằng mình vô dụng. Phong muốn cứu người con gái ấy hơn! Cậu nhẹ nhàng bế Băng lên khi nhỏ vẫn còn chìm trong vô thức…
Đi xuyên qua rất nhiều dãy hành lang, chân Phong dừng lại ở 1 cánh cửa. Nơi người quản lí của cậu đang đứng đợi, là phòng bệnh của Chấn Nam.
- Cậu chủ! Suy nghĩ lại đi!
Đôi mắt sẫm màu café như hằn xuống
- Im đi! Nếu ngươi hiểu nỗi đau trong tim ta!
- Cậu chủ có thể hi sinh tất cả vì cô gái này sao?
- Tất cả!
- Em không đủ sức ngăn cản cậu nữa rồi..
- Không còn thời gian đâu! Vào đi!


- Cậu chủ! Không thấy cô ấy đâu cả!
- không thể! Cô ấy đi đâu được với tình trạng bệnh như thế! - Khang gần như điên lên khi biết Băng mất tích
- Cậu chủ! Kiểm tra camera!
….
- Nó ngừng hoạt động rồi!
- Ai đã làm chuyện này chứ?
- Chỉ có 1 kẻ có khả năng! Lâm Chấn Phong!

….
- Mẹ kiếp!!! - Khang như gầm lên - Chỉ 1 người mà chúng mày tìm không ra trong khu biệt thự này????
- Cậu chủ, bình tĩnh đi. Cậu 2 là người thiết kế kiến trúc, không ai hiểu rõ khu biệt thự hơn cậu ấy đâu!
- Vậy mày bảo tao phải làm sao?? Thằng khốn đó đưa người con gái tao đi… trong khi cô ấy đang gặp nguy hiểm!
- Chắc chắn cậu 2 có lý do…
- Câm đi!! Vì nó muốn có cô ấy!!
Khang điên lên vì không thể tìm thấy Phong, vì người con gái của cậu có lẽ đang ở bên Phong!


2 ngày trôi qua. Sau hàng chục lần cho người đi tìm Phong không kết quả, Khang bắt đầu giận điên lên và đập phá mọi thứ để giải tỏa cơn hỏa hoạn trong lòng, nhưng chẳng vơi đi bao nhiêu. Sức khỏe của Khang giảm nhanh chóng vì 2 ngày nay không ngủ và cả ngày nay không ăn gì
Quá mệt… cậu gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nhưng chỉ 1 lúc, tiếng điện thoại lại réo lên làm Khang tỉnh giấc.
- Mày tìm thấy cô ấy rồi? - Khang sốt sắng
- không! Em muốn nhắc sáng mai cậu chủ phải ra đầu thú!
- Thằng khốn! Mày muốn tao điên lên thế nào nữa?
- Cậu chủ!!! - Tay quản lí giật giọng - Hệ thống camera hoạt động rồi!!!
Chiếc điện thoại trên tay Khang rơi xuống . Cậu đứng dậy và lao vào phòng trong …

Tim đang đập thình thịch bỗng chậm lại, chầm dần rồi gần như ngừng hẳn! Khang nhìn thấy… người con gái của cậu nằm trên giường!! Chân cậu bước tới mà cứ như ríu lại. Rồi Khang lại sửng sốt nhận ra… mắt trái Băng không còn băng lại nữa, cũng không còn thâm quầng nữa. Đôi mi dày sụp xuống như 1 người bình thường đang ngủ…
- Băng… em…
Băng cựa người… rồi từ từ chống tay dậy. Khang ngồi xuống giường đỡ nhỏ lên. Băng tỉnh nhưng không khóc lên vì đau như lần trước. Khang cảm giác như sắp có điều kì diệu xảy ra. Băng nhíu mắt lại… rồi… từ từ… từ từ… mở… Nhỏ thấy dễ chịu như chưa từng có vết thương nào. Và khi cả 2 con mắt mở ra….
Cả 2 đều cảm nhận được ánh sáng tràn vào!!
Băng nhìn thấy được bằng cả 2 võng mạc!!
Còn Khang … thì đang chết lặng đi…
Băng đưa những ngón tay sờ lên bên mắt trái… sững sờ. Nhỏ chỉ sợ mình đang mơ…
Nhỏ bước nhanh xuống giường. lại phía chiếc gương đứng.
Đứng trước mặt gương phản chiếu… tim Băng đập lệch 1 nhịp …
Nhỏ thấy đôi mắt trong gương….. .................................................. .
1 bên trong veo màu nâu khói!
1 bên đen sẫm màu café!.........
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#188 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 11/10/2012 22:47 » @85768

Chap 50

- Cô ta ... có thể sống không ? – Chi hỏi An giọng đầy nghi ngờ , chính nhỏ cũng không rõ vì lẽ gì mà mình trở nên tồi tệ đến vậy ... Nhỏ chỉ cho mình một lí do duy nhất chính đáng : bởi ... nhỏ quá yêu Chấn Phong !
- Nếu còn sống , khuôn mặt của cô ta cũng đã có khiếm khuyết , cô ta không còn đẹp hoàn hảo như trước nữa . Cô chủ tin không , đàn ông chết mệt vì cô ta chỉ bởi vẻ đẹp giả tạo ấy thôi. Gía khẩu súng ấy chỉ là súng thường , khuôn mặt cô ta đã thảm hại hơn nữa rồi.
Rầm !
- Thụy An ! Thụy An !
Một cô giúp việc mở sầm cửa chạy vào vẻ hoảng hồn.
- Có chuyện gì vậy ?
- Trời ... trời ơi ....
- Rốt cuộc có chuyện gì ? – An biết cô giúp việc này vừa đưa sữa nóng đến phòng 101 cho Băng , có lẽ gặp chuyện khủng khiếp lắm . An hơi mỉm cười ...
- "Tệ" nhất là ... cô ta chết rồi ? Hay là đang hấp hối ? Đừng có thở hổn hển nữa , nói em nghe đi !
Yến Chi nuốt khan chuẩn bị nghe tin có lẽ là sét đánh .
- Không ! Cô ta không chết , không hấp hối Cô ta cũng ... không hề bị mù ! Hai mắt đều sáng rõ !
- Gì cơ ? – An bật dậy, quá khó tin.
- Cô ta ... trông cô ta vô cùng quái đản !
- Không bị mù ?? Quái đản nghĩa là sao ?
- Đôi mắt cô ta ... đôi mắt – hai – màu ! con mắt bị thương chuyển màu đen sẫm như café !!
Yên Chi sững người ... con mắt màu café ??
Dù nhỏ khó chấp nhận, dù hi vọng khôn xiết mình đoán nhầm , nhưng Chi đủ thông minh để hiểu sự quái đản cô giúp việc nói đến , chỉ có một cách giải thích duy nhất ...
Và nếu đúng như suy nghĩ thoáng qua của Chi thì chỉ cần gặp Phong sẽ biết câu trả lời . Đôi – mắt – màu – café - đặc !!
Chi chạy đi vội vã ra khỏi phòng của Thụy An.
...
Phòng 102 .
Dưới khung cửa sổ lớn , Phong đang ngồi dựa sàn. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đội sụp xuống . Cánh tay buông xuống đang gân lên những ngón tay cào trên sàn gạch . Đôi mắt Phong nhắm nghiền và mặt lấm tấm những mồ hôi ...
Cạch ! Cửa phòng khẽ mở , tay quản lí bước nhanh vào ... Hắn ngồi xuống bên Phong , lục ra ống tiêm và thuốc giảm đau trong túi nilon.
- Không cần ! – Giọng Phong rít lên.
- Đừng cố chịu đựng ! – Tay quản lí bỗng gắt – Em biết cậu chủ đang đau đớn thế nào ! Thật điên rồ ! – Rồi hắn tiêm cho Phong thuốc giảm đau liều mạnh.
- Sẽ đỡ đau nhanh thôi ... nhưng sau này cơn đau sẽ hay tái phát . Em chưa từng thấy cậu chủ làm gì điên rồ hơn thế này ! ...
Chỉ nửa phút cơn đau đã giảm . Phong đưa tay kéo sụp cái mũ lưỡi trai xuống hơn ... rồi đôi mắt từ từ mở ra , một bên nhìn thấy bóng tối mập mờ , một bên đau nhức và hoàn toàn không thấy gì .
- Sao cậu chủ có thể làm như vậy ? Là em thì ... em không thể !
Phong thở hắt ra, thả lỏng cơ thể vừa căng lên vì đau đến tê dại .
- Nếu cô ấy đau đớn …thì thà ta phải chịu nỗi đau đó !
- Chẳng ai bắt cậu chủ phải giữ “ nó” lại để chịu nỗi đau ấy cả . Hi sinh một phần cơ thể là quá đủ rồi !
- Ta không muốn ... bất cứ thứ gì thuộc về cô ấy ... mất đi !
- Cậu chủ mất hết lí trí vì tình rồi ! – Tay quản lí đứng dậy .
- Nhưng em không thể ngăn cản được cậu , thì em vẫn sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá. Nhưng dù em không nói với ông chủ thì ông chủ cũng sẽ sớm biết thôi.
Cạch !
Yến Chi bước vào , tay quản lí hơi cúi đầu chào rồi ra ngoàn luôn . Chi tiến đến gần Phong , từ từ ngồi xuống . Phong quay mặt về phía khác như không muốn nhỏ nhìn thấy khuôn mặt mình .Chi cầm thuốc giảm đau dưới sàn lên , đọc nhãn qua ánh sáng mập mờ ... Nhỏ nuốt khan.
- Anh làm gì mà phải dùng thuốc liều mạnh thế này ? – Tay nhỏ khẽ chạm vào tay Phong , rồi bỗng nắm lấy cả bàn tay Phong mà thảng thốt – Anh ra mồ hôi nhiều quá !
- Nhìn em ! Quay lại nhìn em đi ! – Chi túm lấy áo Phong kéo về hướng mình . Nhỏ chỉ muốn xác nhận một chuyện đã rõ ràng mà nhỏ chưa thể tin ... Rồi , nhỏ bỗng sững người , cúi xuống nhìn tay Phong :
- Anh ... anh không đeo nhẫn ? Nhẫn cưới của chúng mình ?
Tay Phong đưa tay lần trên sàn ở sát chân tường , rồi cậu sờ thấy vật gì nhỏ xíu , giơ lên và thả xuống .
Leng keng ... leng keng ...
Chiếc nhẫn rơi xuống sàn , như một vật vừa bị bỏ đi , một vật chẳng hề quan trọng . Đôi mắt Chi cứng đờ .
- Vướng ! – Và sau một chữ lạnh lùng của Phong , trái tim Chi như vỡ tan tựa thủy tinh ... Vật ấy là thứ Chi nâng niu trân trọng , khi nhàn rỗi thì ngắm không biết chán mắt , là vật Chi nghĩ là minh chứng cho cuộc hôn nhân , cho hạnh phúc cả đời của nhỏ . Vậy mà Phong có thể quẳng đi như ném một nắm rác ... Chi ngước lên nhìn Phong khi mắt đã đỏ hoe ... Phong đang nhìn nhỏ, và một lần nữa , Chi sững sờ ...
Khi thấy đôi mắt Phong !!!
Thời gian cứ trôi đi , lặng lẽ và vô hình .
Căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng .
Chi thấy lòng mình trống rỗng , cái gì gọi là tình yêu mãnh liệt vì người con trai ấy , cái gì gọi là đợi chờ hay có thể hiến dâng ?? Khi nhìn đôi mắt Phong , Chi thấy tình yêu của mình chẳng là gì , ngoài sự ích kỉ của bản thân ...
- Hình như ... em đã hi vọng quá nhiều , đòi hỏi quá nhiều . Em đã nghĩ phải thể hiện để được đền đáp xứng đáng , em đã nghĩ chỉ cần có được anh thôi , vì điều đó sẽ làm em hạnh phúc ... Em ích kỉ , phải không anh ?
Bàn tay Chi từ từ đưa lên , khẽ lau giọt mồ hôi chảy xuống cằm Phong , nhưng mắt vẫn không dời khỏi đôi mắt Phong và nước mắt nhỏ đã trào tự lúc nào .
- Anh ... yêu cô gái đó ... nhiều phải không ?
- Rất – nhiều !
Chi hạ tay , cúi gằm mặt xuống để những giot nước mắt thi nhau chảy xuống , tóc tách trên chiếc nhẫn ánh kim .
- Nếu ... anh gặp em trước ... thì mọi chuyện có thay đổi không ? thì ... anh có thể ... yêu em không ?
- Không !
Những câu trả lời vô tình của Phong làm tim Chi đau nhói ... nhưng thà đau nhiều một lần , còn hơn cứ đau âm ỉ mãi .
Tai Phong vẫn nghe rõ tiếng nấc của người con gái kề bên . Nhưng đầu cậu chỉ có một hình ảnh một người con gái duy nhất – là Băng thôi . Đôi mắt vô hồn lại nhìn xoáy vào một khoảng không tối mịt và không điểm dừng ... Đôi mắt .
Vẫn một bên màu café đặc !
Và một bên ... màu nâu khói phủ lớp đục mờ !

Phòng 101 ...
Khang ngồi trên mép giường , 2 tay đan vào nhau , đầu cúi gằm xuống.Một mớ suy nghĩ hỗn loạn lởn vởn quanh đầu cậu , rời rạc , mà rõ ràng là bởi Khang chưa muốn liên kết chúng ... Cậu sẽ phải rời khỏi khu biệt thự trong một tháng . Băng đang mắc một căn bệnh nan y và sự sống chỉ tính bằng ngày . Dù cậu không thể bảo vệ Băng an toàn , bằng chứng là Khang đã gián tiếp khiến Băng không thể nhìn thấy một bên mắt ... và Khang rõ hơn ai hết , người cho Băng thấy lại ánh sáng trọn vẹn là Chấn Phong . Vừa nghĩ đến Phong , Khang đã gạt phăng đi ... kể cả Phong bảo vệ được cho Băng thì Khang sao có thể đặt lòng tự tôn sang một bên để mà giao Băng cho Phong chứ ? Không thể !
Khang thấy đôi chân trần đang tiến lại phía mình ... Cậu ngẩng lên và thực lòng cậu chẳng muốn nhìn đôi mắt của Băng lúc này chút nào .
- Em muốn ăn gì không ?
Băng khẽ lắc đầu , giờ nhỏ cũng thấy đầu trống rỗng . Cái ý nghĩ không thể nhìn thấy một bên mắt nữa thật khủng khiếp , giờ khi đôi mắt đều sáng rõ lại thì càng thấy lạ lẫm ... Nhỏ cũng biết đôi mắt mình lành lặn thì sẽ làm người khác không lành lặn , nhưng kệ , vì nhỏ có cầu xin hay ép ai đó làm thế đâu . Giờ nhỏ vẫn mệt mỏi và tính mạng thì đang gặp nguy hiểm kìa .
- Em có biết ... về kẻ đã cho em thấy lại ánh sáng trọn vẹn không ?
- Có lẽ ...
Bỗng , Băng lảo đảo , bước loạng choạng và ngã phịch xuống đất ... Nhỏ lại ngất , như mọi lần , Khang lại cuống lên ...
-Gọi bác sĩ . Gọi bác sĩ nhanh !!

...
Khép cửa phòng ngủ , Khang trượt xuống ngồi dưới sàn , dựa cửa . Phía trong . Băng vẫn đang được bác sĩ chăm sóc . Những điều tương tự đã xảy ra không ít , và thường thì Khang chỉ thấy hốt hoảng và phải chờ bác sĩ tới . Không hiểu sao lúc này , cậu thấy mình ... vô dụng , ít nhất khi so sánh với Chấn Phong thì vậy . Phong luôn biết thế nào sẽ tốt cho người con gái đó . Phong tự tin sẽ cứu được Băng khỏi tay Tử thần , một việc chắc chắn Khang không thể ... Khang sẽ phải để Băng lại một mình mà mất tích một thời gian, hoặc không đi đâu hết và vẫn ở nhà, nhìn Băng kiệt sức dần rồi chết . 2 lựa chọn đó , thế nào sẽ được gọi là tình yêu ... Khang buộc phải thừa nhận , tất cả đều chẳng giúp được gì cho người con gái ấy .
Chẳng có lúc nào Khang tưởng tượng được, mình sẽ để bản thân sang một bên mà nghĩ về một người con gái nhiều đến vậy.Điều quan trọng cuối cùng với Khang là... chỉ cần Băng được sống thôi!
Yêu một người không phải sẽ ở bên người ấy mà là mong cho người ấy hạnh phúc và an toàn , dù ở đâu , bên cạnh ai .


10 giờ đêm, cửa phòng 102 chợt mở, Phong bước ra ngoài. Một tay kéo chiếc lưỡi trai xuống, một tay cầm theo vỉ thuốc giảm đau. Cậu sẽ tới phòng thí nghiệm và không biết lúc nào sẽ ra. Nhưng Phong khựng lại, vì một người đang đứng chờ.
- Mày có thể bảo vệ được cô ấy?
Không ngạc nhiên vì Chấn Khang tới nhưng Phong cũng chưa thể hiểu anh trai muốn gì.
- Mày có thể vì cô ấy mà làm được mọi việc? Chống đối cha? Hi sinh bản thân? Và cả... cho cô ấy sự sống?
- Dĩ nhiên!
Khang quay mặt đi, nuốt khan trước khi nói điều khó khăn đó.
- Vậy... mày đưa cô ấy đi đi... Ở bên mày, cô ấy được an toàn hơn!

...5 giờ sáng.
Trên giường Khang, Băng vẫn mê man. Khang ngồi cạnh, nhìn nhỏ như đang ngủ.
- Ta không biết vì sao mà thành ra thế này, có lẽ vì em đã khiến ta thay đổi quá nhiều... Ta sẽ xa em một thời gian, với em chắc chẳng có ý nghĩ gì sất, nhưng với ta, đó không phải là một việc dễ dàng . Thật may vì ta đã có thể nói ra rồi... Ta-yêu-em!
Có tiếng bước chân thật khẽ... Phong đang vào.
- Không thể cứ chuyền mãi được.
- Hai ngày nay cô ấy không ăn gì, chỉ chịu uống ít sữa thôi... Chẳng làm gì nổi khi cô ấy đã không thích đâu... Anh sẽ phải ra ngoài một thời gian. Đến lúc về, nếu không còn cơ hội thấy cô ấy nữa, anh sẽ giết mày đầu tiên đấy.
- Không-cần! Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ sống được khi cô ấy... không tồn tại trên thế gian.

......
Phong bế Băng đi trên dãy hành lang... về phòng cậu... Cảm giác thật dễ chịu khi nghĩ người con gái ấy đã thuộc về mình, dẫu chỉ là lúc này thôi...
Bỗng phía trước có những giọng nói tíu tít, xôn xao. Là đám giúp việc vừa từ khu vệ sinh về. Những giọng nói cười chợt im bặt, khi tất cả cùng trông thấy phong. Và mặt An lẫn mấy cô giúp việc biến sắc khi thấy Băng trên tay Phong.
- Cậu hai! - Tất cả cùng cúi xuống đồng thanh.
Phong định không quan tâm và lướt qua họ, nhưng một cô giúp việc bước lên vài bước và lên tiếng, cô ta tò mò vì thấy chiếc lưỡi trai che nửa khuôn mặt Chấn Phong, cô ta cũng khó chịu khi thấy Băng.
- Cậu hai định đưa cô ta đi đâu? Chẳng phải cô ta mắc bệnh nan y sắp chết rồi sao?
An giật mình khi cô giúp việc nói những lời ngu xuẩn đó... Và chỉ sau 5 giây, đám giúp việc đã phải trợn tròn đôi mắt, người cứng đơ vì kinh hoàng và hãi hùng. Trong những cặp mắt của họ, dưới võng mạc, in lên hình một ngọn lửa lớn. Chỉ trong 5 giây nữa thôi, ngọn lửa sẽ biến thành tro đen, rơi vai~ xuống đất...
Bất giác, họ nhìn sang Phong... Một giọng nói trầm và quyền lực vang lên làm tất cả ớn lạnh.
- Muốn một cái chết như thế không? Thử đụng vào người con gái này …lần nữa xem!
Chỉ một khoảnh khắc, An cảm giác như tia nhìn đáng sợ của cậu chủ hướng về phía mình, ám chỉ gì đó.
Rồi Phong tiếp tục bước, lướt qua đám giúp việc.
- Tao... không... dám... chạm vào cô ta... nữa đâu!!
- Tao sẽ tránh xa cô ta 10m!
- Tao muốn được sống yên!
An sẵng giọng:
- Các chị quên con bé đó xảo quyệt như thế nào à? Nó...
- Không! Tụi này muốn sống yên!!! - đám giúp việc đồng thanh.
An đang cân nhắc xem nên nói với ông chủ những gì, thông qua Lâm Chấn Đông thì xử lí con nhỏ kia sẽ dễ dàng hơn.

.......
- Sao??? Cậu cả sẽ ra ngoài một thời gian?- Đám giúp việc nhốn nháo.
- Vậy, không lẽ... là cậu cả giao cô ta cho cậu hai chăm sóc?
- Không thể nào! - An nói chắc như đinh đóng cột. - Chắc giữa cậu cả và cậu hai đã xảy ra chuyện gì đó. Không thể tự dưng cậu cả ra ngoài một thời gian mà để yên cho người tình của mình ở cạnh kẻ khác được.
- Chẳng phải nó bị bệnh nan y sao? Bệnh gì gì...
- Mất cảm giác! Vì nó sắp chết nên cậu cả quẳng đi cũng là đúng mà.
- Nhưng... cậu hai thì sao? Có vợ rồi mà còn đi chăm sóc cho đứa con gái khác, lại còn là người tình của anh trai!
- Ôi ôi... sao rắc tối vậy. Tóm lại người đáng thương là cô chủ!
- Ừa, cô chủ bị đá rồi... Tiểu thư nhà giàu, thông minh lại xinh đẹp sao cứ phải đâm đầu vào ông hoàng lạnh lùng nhà mình chứ. ?
Phía ngoài cửa, Yến Chi không đủ bình tĩnh để nghe nốt cuộc nói chuyện nữa, nhỏ quay người đi, thấy lòng mình cứ đau thắt lại.

.... Phòng 102.
Chấn Phong dừng tay trên bàn phím laptop, nhìn về phía giường mình, Băng vẫn đang mê man. Cậu đứng dậy, bước lại gần mép giường, kéo chăn lên cho Băng, rất nhẹ nhàng. Phong chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài chuyện từ giờ, cô gái ấy sẽ ở bên cậu... Dẫu phía trước có trở ngại gì thì Phong cũng sẽ chỉ bảo vệ Băng thôi, và trước tiên là cứu nhỏ khỏi bàn tay Tử Thần!
Phong nhìn người con gái ấy rất lâu, rồi quay người. Cậu nhận ra Yến Chi đã đứng ở cửa phòng ngủ tự lúc nào.
- Người con gái đó đã thế chỗ em rồi... em còn mặt dày ở lại thì thật quá trơ trẽn!
- Chỗ này... chưa bao giờ là của cô!
Mắt Chi lại cay xè, nhỏ vẫn biết Phong là kẻ vô tình nhưng những lời cậu nói ra làm nhỏ đau quá. Nhưng lần này, nhỏ không khóc nữa mà kìm nén vào trong. Một Hoàng Yến Chi tự tin và luôn chủ động, từ khi gặp Lâm Chấn Phong đã trở nên yếu đuối, và có lúc xấu xa. Nhỏ muốn tìm lại con người thật trong mình.
- Em biết... gặp anh là định mệnh đời em, nhưng yêu anh là một việc sai lầm. Dẫu vậy, em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh…không bao giờ! Em sẽ đi, sẽ rời xa anh! cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ kết thúc, mà có lẽ với anh, nó chưa từng bắt đầu... Anh chẳng coi nó là gì, chẳng coi em là gì... Em vẫn sẽ yêu anh và có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được anh... Nhưng!...
Một tay Chi đang tháo chiếc nhẫn cưới ra, rất mạnh!
- Em sẽ khiến anh hối hận vì đã không yêu em! - vừa dứt lời, Chi quay đi. - Em sẽ không làm gì và sẽ sống tốt nhưng anh nghĩ anh sẽ sống yên với cha anh và cha em sao?
Chi bước thật nhanh khỏi phòng 102, rõ ràng cố gắng để cứng rắn nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn trào ra.

......
Băng tỉnh giấc sau nửa ngày mê man. Nhỏ thấy mắt cứ ríu lại nhưng vẫn cố chống tay ngồi dậy. Nhỏ thấy đầu hơi choáng, lắc đầu nhè nhẹ rồi mở mắt nhìn xung quanh. Không phải phòng Chấn Khang, nhỏ cũng chẳng nhớ là phòng ai dù thấy có gì đó quen thuộc. Phòng rộng, ánh sáng mờ nhạt và không có một bóng người. Chẳng biết tại sao mình ở đây nhưng nhỏ nghĩ cứ ra khỏi phòng rồi tính... Băng xuống giường, lảo đảo bước....
Phong kéo cửa phòng tắm bước ra, tấm sao sơ-mi và ống tiêm cùng với thuốc giảm đau vừa cháy vụn phía trong.... Cậu sững lại khi thấy trên giường mình chẳng có ai. Lập tức, Phong lao ra phòng ngoài...
Cửa chính đã bị khóa, không thể ra, Băng ngồi ở dưới sàn, dựa vào cửa, co ro lại... nhỏ mệt lả vì hai hôm nay chẳng ăn gì. Phong tiến nhanh lại, ngồi xuống gần sát với Băng... Nhỏ ngước mắt lên. Tay Phong định đưa đến chạm vào nhỏ nhưng khựng lại, từ từ hạ xuống khi cậu nghĩ đến mấy lần Băng tránh né và không thoải mái khi gần mình.
Bất giác, một bàn tay mềm mại với những ngón tay thon dài chậm rãi đưa lên... Mắt Băng từ nãy giờ... đang chú mục vào đôi mắt Phong. Nhỏ cảm thấy được điều gì đó kì lạ dưới vành mũ lưỡi trai đội sụp... Ngón tay Băng khẽ nâng vành mũ lên.... Đôi mắt đàng tò mò dò xét chợt đồng tử mở căng. Trái tim Băng ngừng đập vài nhịp... cảm xúc lẫn lộn và khó hiểu. Đôi mi dày sụp xuống như muốn tránh ánh nhìn của Băng. Nhưng ngón tay nhỏ vẫn lần đi, khẽ chạm vào hàng mi ấy, hàng mi che con mắt màu nâu, đục mờ.
- Anh... là anh? Người... cho em ánh sáng?
Phong hơi ngoảnh mặt đi, cậu định phủ nhận nhưng lại chuyển chủ đề.
- Tôi nghĩ.... em cần ăn gì đó trước khi kiệt sức!
Phong đứng dậy, quay người đi. Sự gần gũi đột ngột của Băng làm cậu trong khoảnh khắc đã bối rối...

Nhưng... chân Phong chưa đi được vài bước thì... cậu khựng lại!!!
Từ đằng sau... hai cánh tay dịu dàng bỗng ôm chầm lấy cậu, những ngón tay víu lấy áo cậu như muốn níu kéo...
Tim Phong sững lại, rồi bỗng đập rất nhanh, đập loạn nhịp...Khi cậu cảm thấy khuôn mặt ấy đang áp sát vào người mình và lắc nhè nhẹ. Giọng nói âm vực cao và trong vang lên.
- Không cần gì cả... chỉ cần anh thôi... Đừng! Đừng đi!
Tay Băng lại siết lấy áo Phong hơn. - Đừng rời xa em...
Mỗi lời nhỏ nói ra, làm Phong gần như ngạt thở.... Cậu vẫn chưa thể tin người con gái ấy lại cần cậu đến vậy... Sau nỗi sững sờ là một điều gì đó hạnh phúc rò rỉ trong lòng Phong. Rõ ràng cậu thấy vui... Lần đầu tiên! Là lần đầu tiên trái tim Phong mở lời và nhận được lời đáp trả... Phong từ từ siết lấy bàn tay Băng và kéo ra khỏi mình, rồi từ từ quay lại...
- Tôi... sẽ không rời xa em! Trừ khi em muốn vậy...
Ánh mắt Băng nhìn Phong, lần đầu tràn ngập niềm yêu thương... Nhỏ lại ôm lấy Phong và dựa vào ngực cậu, vẫn cảm giác đó, quá đỗi ấm áp và an toàn. Tay Phong cũng vòng qua ôm lấy nhỏ... Không gì có thể diễn tả cảm xúc trong cậu lúc này. Cho-đến-khi...
- Không muốn... không muốn rời xa anh lần nữa đâu... Chấn - Nam!
Tim Phong sững lại!
Người cậu cứng đờ!
Đôi mắt sững sờ không chớp!
Và hai cánh tay cậu từ từ buông xuống...
Tai Phong vừa nghe thấy gì, cậu chỉ ước là mình nghe nhầm thôi.!. Cậu nghe người con gái ấy gọi tên kẻ khác... gọi tên kẻ khác khi đang ôm cậu!! Không! Là Băng đã nhầm cậu là Chấn Nam! Vậy mà Phong đã cảm tháy vui, đã cảm thấy hạnh phúc nhường nào... Tim cậu thắt lại, hai hàm răng nghiến chặt... Thì ra chỉ là cậu nhầm tưởng! Thì ra chỉ bởi người con gái ấy nghĩ cậu là kẻ khác! Vậy mà...
Phong đẩy Băng ra, rất nhẹ nhàng, cậu nhìn vào mắt nhỏ.
- Em nghĩ... tôi... là ai?
- Chấn Nam! Nói gì vậy... ghét em rồi sao?
- Tôi....
Phong định nói nhưng họng nghẹn lại, cậu sẽ nói mình không phải Chấn Nam sao? Nếu nhận ra mình bị ảo giác, Băng sẽ thế nào? Nhỏ sẽ đẩy Phong ra, sẽ chạy, sẽ tìm cách tránh xa Phong. Bằng một lẽ nào đó, dù không muốn, Phong cũng không thể nói ra sự thật. Băng đang bị chứng ảo giác hoàn toàn, tức căn bệnh ấy ngày càng trầm trọng. Phong thà để Băng nghĩ mình là kẻ khác còn hơn với cái tên Lâm Chấn Phong này, Băng sẽ tránh xa cậu. Nếu cậu trở thành Chấn Nam... nếu trở thành CHấn Nam...
- Chấn... Nam...??
- Em sẽ chịu ăn chứ?
Băng khẽ gật đầu.
Nếu Phong trở thành Chấn Nam, dù chỉ là vẻ bề ngoài làm Băng lầm tưởng, Băng vẫn nhìn Phong... bằng đôi mắt yêu thương thật dịu hiền... Tim Phong lại nhói lên,... nếu Phong trở thành Chấn Nam???
.... Băng ngồi trên giường, chậm rãi ăn đồ ăn nhẹ. Thỉnh thoảng nhìn lên như sợ "Chấn Nam" sẽ đi mất. Nhỏ lâm vào tình trạng ảo giác hoàn toàn, quên rất nhiều thứ, chỉ nhớ những điều quan trọng nhất. Phong cứ nhìn nhỏ ăn, thấy nhỏ thật ngoan... Cậu cứ nghĩ mãi về điều ấy: nếu cậu là Chấn Nam?? Cậu sẽ có cả tình yêu của mẹ và cả người con gái ấy. Nhưng một sự thực không thể thay đổi: Cậu không-phải-Chấn-Nam! Tim cậu bỗng đau nhói lên..
- Em... yêu... Chấn Nam? Cả...em...sao...
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện hay!]Thiên thần của bóng tối-Black angel

#189 » Gửi bài gửi bởi cryingboy » 11/10/2012 22:48 » @85769

Chap 51

... Ngày đầu người con gái ấy ở bên Phong trôi qua có vẻ dễ dàng, chỉ bởi trong đôi mắt nhỏ, Phong là Chấn Nam. Mỗi lần Băng gọi cái tên đó nhỏ không biết đã khiến trái tim Phong nhói lên... Nhưng Phong sẽ chịu đựng, vì như thế làm Băng biết nghe lời hơn. Nhỏ chịu ăn nên có vẻ khỏe lên, nhưng Phong biết đó chỉ là tạm thời. Chờ cho Băng ngủ say, cậu nhân lúc tới phòng thí nghiệm. Phong vẫn tiếp tục với hướng điều chế thuốc kháng bệnh, Angtronskalista trong nọc rắn Runi. Cậu thừa hiểu nọc rắn Runi độc tới độ nào. Ở một bán đảo xa đất liền, nơi Liên Bang bảo vệ rắn Runi, thi thoảng vài nhà thám hiểm tới, phần lớn đã chết vì bị rắn cắn. Chỉ một giọt nọc độc ngấm vào máu chảy đến tim, trong vài giây người bị cắn sẽ co thắt tim và đột tử. Một giọt nọc nguyên chất sẽ để lại trong tim lượng chất độc không nhỏ, đủ biết nọc rắn Runi nguy hiểm thế nào. Nhưng có một điều đặc biệt, ở những nơi có xác người bị rắn cắn phân hủy ra... cây cỏ mọc xanh tốt hơn nhiều so với những chỗ khác! Phong hiểu ý nghĩa của điều kì lạ này, nọc rắn để lại trong tim lượng chất độc quá đủ để giết người, nhưng lại làm máu người trở nên vô cùng dinh dưỡng và quý hiếm!
Đương nhiên, chẳng ai vì muốn máu mình thành "quý hiếm" mà muốn thử bị rắn Runi cắn cả...
Phong không ngồi miết trong phòng thí nghiệm vì sợ Băng dậy sẽ không thấy... Chấn Nam đâu. Cậu về phòng khi trời mới hửng sáng.
Vào phòng, Chấn Phong lại chiếc cửa sổ lấy mp3, thói quen nghe nhạc một mình thật khó bỏ. Phong chợt thấy một tờ giấy trên hành cửa sổ. Cầm lên, qua thứ ánh sáng nhạt từ laptop trên bàn, Phong đọc được vài chứ " Đơn xin li dị". Cửa phòng chợt mở, tay quản lí của cậu bước vào.
- Cô chủ vừa kéo vali đi rồi! Giờ cậu chủ chạy theo giữ lị có khi vẫn kịp đấy!
- Chỉ cần kí vào đây... sẽ li dị luôn được sao?
- Cậu chủ thật..... Hoàng Bá Nguyên biết chuyện thì ông chủ sẽ lập tức biết thôi! Cậu nên chuẩn bị tâm lí đi.
Tay quản lí quay ra luôn, hẵn vẫn biết cậu chủ đã quyết định làm gì thì sẽ không thay đổi.
Phong vào phòng ngủ, khép cửa lại. Băng đã dậy.... Nhỏ đang đứng ở gần khoảng tường chính giữa phòng, mắt nhìn lên trên tường, nơi treo một tấm ảnh lớn, là ảnh cưới của Phong. Trong mắt Băng thì nó là tấm ảnh Chấn Nam chụp chung với một cô gái khác. Nhỏ chăm chú nhìn, hơi chau mày, vẻ khó chịu, nhưng chưa có cách nào để gỡ nó xuống, nó lớn quá! Chợt,...
Một bàn tay đưa lên bịt lấy mắt Băng và kéo nhỏ áp sát vào người phía sau... Băng không chống cự.
- Em không thích?
Nhỏ khẽ gật đầu... Chờ không đến 1/4 phút, bàn tay che mắt Băng đã hạ xuống, nhỏ lại ngước lên nhìn... tấm ảnh lớn đã biến mất, chỉ để lại một vệt đen trên tường và ít tro vụn dưới sàn gỗ. Có gì đó giống lúc con Seiky chết?? Nhưng Băng chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả…

....
Nửa đêm.
Dưới khung cửa sổ lớn, Phong vẫn ngồi và lướt tay trên bàn phím laptop. Công việc bảo mật an ninh đã làm cậu đủ đau đầu. Giờ chỉ nhìn vào màn hình bằng một bên mắt càng khiến Phong mỏi mệt. Nhưng con mắt còn lại vẫn phải cố căng ra làm việc, chốc chốc lại phải rời khỏi màn hình, nhắm nghiền lại cho đỡ mỏi.
Thời gian trước, khi quá căng thẳng vì muốn ngã gục, Phong đã từng định buông xuôi, vì cuộc sống này đối với cậu thực ra chẳng có ý nghĩa gì và nếu cậu từ bỏ sự sống ấy... Phong nghĩ sẽ được gặp lại mẹ. Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã có lí do để phải sống. Là người con gái ấy!
Có tiến bước chân thật khẽ... Phong ngước lên, thấy trong bóng tối mập mờ chiếc váy trắng đang tiến lại... chầm chậm.
Băng ngồi xuống bên Phong, đôi mắt cụp xuống... nhỏ mệt mỏi nhưng không hiểu sao bỗng sợ cảm giác một mình.
- Chấn Nam!
Phong đặt laptop sang bên, hơi quay người lại. Một bàn tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc dài của Băng.
- Em không buồn ngủ sao?
Đôi mắt hai màu ngước lên, nhìn Phong với ánh mắt thật dịu dàng...
- Nếu ái đó phải một mình cô đơn trên thế gian... thì sao?
Phong không hiểu người con gái ấy nói gì... Những ngón tay nhỏ từ từ đưa lên, rồi khe khe chạm vào mắt Phong, vuốt xuống, che cả hai con mắt lại.
- Nếu nhắm mắt lại.... và ngủ mãi... ngủ mãi... thì sao?
Bàn tay Băng lại từ từ buông xuống, nhỏ cúi gằm mặt, hai tay mình xiết vào nhau.
- Nếu... em phải chết.... thì sao? Thì sao...
Tay Phong đưa lên, một ngón tay khẽ mơn trên vành môi nhợt nhạt của người con gái ấy, nhỏ đã cảm thấy cơ thể muốn gục xuống đến nỗi thấy cả Tử Thần... Bàn tay Phong lần lên, áp sát vào má Băng rồi khẽ đẩy khuôn mặt nhỏ ngẩng lên. Nhỏ ngước mắt nhìn Phong, Phong thấy trong đôi mắt ấy long lanh như có nước, ánh nhìn thật buồn.
- Em sẽ không cô đơn! Sẽ... không chết! Tôi sẽ không để em chết! Không một ai có thể đưa em đi khỏi tôi... Không - ai - cả!
- Nhưng em mệt... mệt lắm... muốn gục xuống... thì sao đây?
Phong từ từ cúi xuống, mắt cậu vẫn nhìn xoáy vào đôi mắt hai màu... Cậu cảm nhận được người con gái ấy đang run lên vì sợ hãi, cậu thấy nhỏ thật yếu đuối và cần được che chở nhường nào.
- Thì... dựa vào tôi! Dù trời có sập xuống... thì cứ dựa vào tôi…
Hai đôi mắt vẫn nhìn nhau, khoảng cách quá gần, đủ để cảm thấy hơi thở của người kia. Đôi mắt Băng như bị khuất phục bởi ánh nhìn mãnh liệt đó, nó từ từ nhắm lại và từ khóe mắt, một giọt nước chảy ra. Môi Phong đã lập tức đặt lên làn môi mềm ấy, thật nhẹ.
Trong khoảnh khắc, thời gian... như ngừng trôi!
Băng cảm giác như đầu óc trở nên trống rỗng, nhưng sợ hãi vụt biến trong phút chốc... Ở gần người con trai ấy thế này, cho nhỏ thấy thật an toàn. Và Băng nghĩ chỉ ở bên Chấn Nam mới cảm thấy dễ chịu và an toàn thế này thôi... Băng cũng nhận ra, đây là nụ hôn đầu tiên... với Chấn Nam! Cảm giác thật khác...
Ngón tay Phong lau nhẹ giọt nước mắt trên má Băng...
- Em có biết... tôi yêu em nhiều thế nào không?
... Băng dựa vào vai người con trai ấy, dễ dàng nhắm mắt và chìm vào vô thức. Nếu thời gian nhỏ còn đước sống không nhiều, nhỏ chẳng muốn suy tính gì thêm, chỉ muốn ở bên người con trai này thôi.

5 giờ sáng...
Phong đặt Băng xuống giường, kéo chăn đắp cho nhỏ, Tay quản lí đang bước vào.
- Có bưu phẩm gửi đến từ viện khoa học! Cậu chủ đang định làm gì vậy?
- Ta muốn cô ấy được sống! Nhưng sợ... mình sẽ không làm được...
- Em biết cậu chủ muốn cứu cô gái ấy rồi!
- Bằng-mọi-giá! - Giọng Phong bỗng dằn xuống.
Tay quản lí chợt cảnh giác.
- Nhưng đừng có làm chuyện gì điên rồ! Và ít nhất đừng có hại bản thân mình! Còn cậu chủ muốn giúp cô ta chữa bệnh cũng được, nhưng trước hết phải bảo vệ cô ta trước... ông chủ! Ông chủ sắp đáp máy bay về thành phố. Về đột ngột vậy, thì rõ là ông đã biết hết chuyện rồi.

....
Khi Chấn Nam hay Chấn Khang phạm lỗi, Lâm Chấn Đông sẽ tức giận nhưng chỉ dạy dỗ vài câu và cho nhận hình phạt thích đáng là xong. Nhưng lần này, với Chấn Phong chắc chắn sẽ khác. Vì Phong là kẻ không bao giờ làm sai lời cha và không bảo giờ làm không tốt một nhiệm vụ nào. Và vì đây... là lần đầu tiên Phong làm trái ý Lâm Chấn Đông,
Phong vào phòng làm việc của Lâm Chấn Đông, mũ lưỡi trai đội sụp. Vẫn như mọi lần, Lâm Chấn Đông quay lại nhìn con trai với vẻ hết sức bình thản, nhưng không ai biết trong lòng ông đang muốn bốc hỏa thế nào. Đương nhiên, ông cần xác nhận lại sự việc.
- Thế nào, con trai? Đã hòa hợp được với vợ mình chưa?
Phong im lặng, biết là cha đang muốn mình tự nhận tội.
- Một thời gian ta không có nhà, con được tự do qua nhỉ? Có thông tin đến tai ta rằng, con và con dâu gặp trục trặc vì một người con gái khác. Nhưng ta thấy thật khó tin, ta muốn nghe con trả lời.
Phong vẫn im lặng, sự im lặng làm Lâm Chấn Đông bực bội. Ông hạ giọng quyền lực:
- Con trai!
Phong rút từ từ trong túi một tờ giấy gấp bốn, một tên cận vệ của Lâm Chấn Đông lại nhận lấy và đưa cho ông chủ.
Lâm Chấn Đông mở tờ giấy ra, sắc mặt tối sầm xuống. Là dơn li dị do Yến Chi viết, đã có cả chữ kí của nhỏ và Phong.
Rầm!!
Đền giờ thì Lâm Chấn Đông không đủ bình tĩnh để ngồi yên nữa, ông đập mạnh bàn và đứng dậy.
- Thế này là thế nào? Ai cho con quyền quyết định? Cuộc hôn nhân này là trò chơi sao? Nói đi? Lí do là gì?
TA LÀ CÔNG T BC LIÊU!
cryingboy
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸30/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:


Trang trước

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất