Ai đó đã nói rằng điều ước hạc giấy là có thật.
Ừ thì có thật đi, để tôi khỏi bị gọi là thằng khùng khi ngồi gấp thứ "đàn bà" ấy.
Thứ mà, ngày trước, em từng rất thích...
------
Mùa đông đến sớm... Mà có lẽ là muộn, có lẽ vậy. Tôi vốn không phải tuýp con trai ủy mị ngồi đếm ngày thu sang đông tới, có chăng là vì em, vì em nên tôi thấy mùa đông năm nay lạnh lắm...
Lạnh hơn ngày đông năm ấy...
Ngày ta lướt qua nhau...
---------
Một cô gái ngồi bên cửa sổ, thiu thiu ngủ. Tóc cô xõa, màu
đen, nâu... hay đại loại màu gì đó u ám như thế.
Cô ấy cứ ngồi vậy, bên cửa sổ, cạnh một tách capuchino đã
nguội, tai cắm sợi dây phone màu trắng. Tôi bất giác nhìn,
haa, nếu không phải tại quán vắng thì một anh bồi bàn như tôi
cũng không rảnh để ngắm một cô gái quá đỗi bình thường như
vậy đâu.
Tôi thích con gái, dĩ nhiên, yêu cũng nhiều, nhưng nhạt. Hà
Nội cũng khéo trêu ngươi, giấu người yêu tôi kĩ quá...
--------
Cô gái capuchino ấy, khi khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, chệch
khỏi cánh tay chống, làm dây phone tuột khỏi máy nghe nhạc,
là lúc một giai điệu dang dở vang lên:
"...Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waitting for you..."
Cô gái cúi xuống, đưa tay quơ quơ trên nền, dỏng tai theo tiếng nhạc.
Đôi bàn tay mò mẫm...
Phải chăng là...
Do không nhìn thấy...?
--------
Em bước vào cuộc đời tôi, nhẹ nhàng như thế...
Một cô gái mù.
--------
Tôi yêu em, phần nhiều là sự thương hại. Những cử chỉ quan tâm
tôi dành cho em, trong những lần gặp tình cờ sau đó, đã kéo
em về gần tôi hơn. Em coi đó là tình yêu, với em là tình đầu,
đầy trong sáng và thánh thiện.
Nhiều khi, tôi ghê tởm với chính mình khi vuốt lên mái tóc em,
tôi muốn gào lên khi nhìn vào đôi mắt tội nghiệp ấy. Em quá
đỗi trong sáng, còn tôi vẫn nuôi cái sĩ diện hão của một
thằng con trai, vẫn sợ mọi người dèm pha khi biết bạn gái tôi
bị khiếm thị.
Tôi sợ yêu thật lòng, thứ tình yêu mà tôi từng được hứa hẹn.
Họ - những người đàn bà, xinh đẹp hơn em rất nhiều, cũng đã
rời xa tôi, hay do tôi chán chường mà từ bỏ.
Tôi sợ một ngày nào đó đôi mắt vô tội ấy nhòe đi, tôi sợ
một ngày nào đó em nhìn thấy sự thương hại xấu xa trong tôi.
Nhưng rồi tôi phát hiện ra mình đã yêu em nhiều đến mức nào,
thứ tình yêu chân thật mà tôi từng ghê tởm, nó dành cho em.
Nhưng, giống như họ, em cũng rời xa tôi...
-------
Ngày đầu đông, em đến nhà tôi rất sớm, áp vào má tôi đôi găng
tay em mới đan, màu xám.
- Anh ghét màu xám.
Em xị mặt xuống. Tôi dỗ dành. Haa, sao tôi có thể càu nhàu
với một người đã mò từng mũi đan như vậy chứ. Tôi cúi
xuống, ôm em vào lòng, để em thoải mái đưa tay theo từng đường
nét trên khuôn mặt tôi.
- Anh xấu trai thế?
Tôi á khẩu.
Đêm. Chúng tôi dắt nhau đi ăn kem. Gió đầu mùa thổi nhẹ, em
đút tay vào túi áo tôi, miệng nghêu ngao hát. Em và tôi cứ
hát chêm vào nhau, vang khắp phố. Ở bên em, tôi quên đi mọi thứ
xung quanh, có một chút trẻ thơ dường như sống lại. Tôi quên đi
những mặc cảm, ngần ngại trước kia - cái cảm giác mà giờ
nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc.
Em đi chầm chậm, rồi dừng hẳn. Tôi ngạc nhiên ngoái lại, em
mỉm cười, rút từ trong túi thứ gì đó, xòe ra trước mặt tôi:
một con hạc giấy.
- Người ta nói, điều ước hạc giấy là có thật. Nhưng em chỉ
gấp được một con, anh gấp 999 con còn lại đi, ha! Cho em một
điều ước, ha!
Tôi phì cười, lắc đầu ngao ngán, em có theo đạo đâu nhỉ?!
Người yêu Capuchino của tôi cứ làm mặt mếu với tôi, bắt tôi
phải gấp đủ 1000 con hạc, rồi một tuần nữa mang đến nhà
tặng cô ấy, lại thế nữa cơ
-------
Và suốt một tuần sau đó chúng tôi không gặp nhau. Em có lẽ
là bận thi cử, tôi cũng lao đầu vào bài luận cuối năm, mệt
mỏi và căng thẳng.
Công việc kết thúc, tôi mới nhớ đến em, nhớ cái hẹn ngớ
ngẩn cùng 1000 con hạc ấy. Đã trễ mất hai ngày, có lẽ em
giận tôi, không liên lạc. Con hạc xấu xí vẫn nằm im trên bàn,
nào tôi có gấp thêm chú nào đâu. Sợ em buồn, tôi đè cánh hạc
ra, ghi nguệch ngoạc dòng " x 1000"
------
Cánh cửa nhà em khẽ mở sau 2 lần chuông. Mẹ em xuất hiện với
dáng vẻ tiều tụy. Vừa trông thấy tôi, bà bật khóc, đưa tay
che lấy những cơn nấc.
Tôi ngơ ngác không hiểu, bà run rẩy rút từ túi áo ra một bức
thư được gấp cẩn thận.
"Hà Nội, ngày...tháng...năm...
Anh,
Khi anh đọc được bức thư này, em đã ở một nơi rất xa, nơi mà
hằng đêm, em thấy cha mỉm cười.
Em xin lỗi, vì em quá kém cỏi, nên không vượt được qua những
cơn đau... Nếu em nghe lời anh, ăn nhiều hơn, thì có lẽ ung thư
không đáng sợ đến thế đâu.
Những ngày này, mắt em bỗng dưng sáng, những người sắp ra đi
thường như vậy phải không anh? Em tưởng rằng anh sẽ đến, anh
đã hứa rằng anh sẽ đến mà... Tại sao em tỉnh dậy bao lần
vẫn chỉ thấy điện tâm đồ của bệnh viện? Tại sao anh lại hứa
với một con ngốc như em? Tại sao chứ?
Em mệt lắm, đến mức không thể thở nổi... Nhưng ngoài kia có
nắng, em thấy rồi, nắng mùa đông, thật đẹp...
Em cũng thấy anh rồi, thấy trái tim anh, nó tuyệt vời hơn
những gì em từng biết...
Giờ thì em phải đi thôi...
Anh có ổn không?
Anh nói anh chưa từng khóc mà, anh nói anh mạnh mẽ lắm mà...
Đúng không?..."
-------
Hà Nội ngày đông năm ấy, nắng nhẹ, nhưng sao lạnh quá.
Đôi găng tay màu xám ấy sao lạnh quá...
Đi đi đồ độc ác!
Cứ bỏ mặc anh thế đi!
-------
Giữa dòng người xô bồ nơi thành thị, có một chàng trai xấu
xa lững thững bước, giọt nước mắt đầu tiên nhỏ xuống cánh
hạc trắng muốt...
"I will be right here waitting for you..."