1
Hồi nhỏ tôi thường được gia đinh dắt đi đây đi đó vào ngày cuối tuần.Ba tôi làm việc trong ngành chính phủ còn má tôi là giảng viên đại học ở trường sư phạm thành phố hồ chí minh.Ngày ấy,tôi chỉ là một cậu bé nhưng tôi rất thích được đi chơi.Ngồi trong xe ôtô,tôi thấy con người,xe cộ qua lại nhộn nhịp hối hả.Tôi còn nôm thấy những ngôi nhà chọc trời,những con rạch,con kênh lững lỡ trôi giữa thành phố nơi tôi đang sinh sống. Lớn hơn một chút,tôi bước vào cấp hai,cấp ba rồi lại lên đại học. Giờ khi đã là chàng sinh viên năm nhất,tôi vẫn thích ngao du sơn thủy như ngày nào.Con người ai cũng có thói quen và sở thích.Có lẽ,tôi sẽ giữ sở thích đi du lịch đến tận cuối đời vì tôi chẳng thể nào bỏ được nó. Năm 2012,tôi tình cờ quen em qua yahoo.Chat,chít qua lại với em,tôi thấy cũng vui rồi muốn gặp em ngoài đời thật nhưng vì ngày đó tôi toàn đi xe đạp mà nhà tôi ở Bình Dương trong khi em ở tận Bình Thạnh xa xôi. Nhà em nằm trong khu dân cư đông đúc,có những con hẻm quằn quèo như mê cung,lối đi chung chỉ rộng khoảng ba mét.Vào mùa mưa,nước từ đường Xô Viết Nghễ Tinh tràn vào ngập quá đầu gối. Sở dĩ tôi nắm rõ là vì em đăng hình lên face.Tôi bỗng thấy hứng thú được sống ở chỗ em để hiểu rõ hoàn cảnh của người dân nơi đó như thế nào và một phần tôi cũng muốn đối mặt với ngập lụt.Hồi bé,hễ trời mưa là tôi chạy lon ton tắm mưa vì tôi khoái mưa lắm. Nhưng tôi đào đâu ra xe máy để đến nhà thăm em,chào hỏi gia đình em.Tôi đang là thằng sinh viên nghèo rớt mồng tơi,còn bám víu vào tiền trợ cấp từ gia đình,dù có ăn uống dè xẻng,tích cóp bỏ bụng heo thì biết kiếp nào sắm nổi một chiếc xe gắn máy. Rồi yêu em thương em mà không tài nào gặp được em.Tôi thấy lòng chột dạ,bâng khuâng.Nói chuyện qua face rồi cũng thành nhạt nhẽo như canh hẹ. Nhưng rồi bất chợt một ngày em đến nhà thăm tôi làm tôi quá bất ngờ và sững sờ.Và kể từ đó,chuỗi ngày hạnh phúc của em và tôi kéo dài không được bao lâu thì tan như bọt biển.