Chương 11 trong phòng karaore cùng anh
Huân trừng mắt nhìn anh, nói: "Cônày là Tề Hoan Hoan, còn đây là anh Hứa Côn, tất cả mọi người kêu là Côn thiếu gia" Hoan Hoan gật gật đầu: “Côn thiếu gia, xin chào" Cô quay đầu tò mò nhìn về phía Huân: "Bọn họ cũng gọi cậu là Huân? Tên đầu đủ của cậu là..” Haimắt cô chớp chớp, tựa hồ thúc giục gã trai mau chóng trả lời. Côn thiếu gia đang loi choi muốn thay anh đáp lời, liền bị anh trừngmắt ngăn lại, đành phải im lặng. "Anh tên... Trần Huân, Cứ gọi anh là Huân thì tốt rồi” Hoan Hoan gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ thì ra tên hắn ta là Trần Huân. Côn thiếu gia nghe thấy anh giới thiệu bản thân, miệng há hốc kinh ngạc nhìn anh, không rõ tại sao anh muốn giấu diếm tên thật. Giây lát, Côn thiếu gia dường như hiểu rõ ngụ ý, trong lòng cười cười, không nói lời nào, chỉ chú tâm rót rượu. Bình thường tại những chỗ ăn chơi như thế này, khôn ngoan nhất là nên giấu diếm bản thân. Huân liếc nhìn Côn thiếu gia, biết tên này nhất định là hiểu lầm ý của mình, cũng lười không thèm giải thích. Lúc này, có người bấm chọn bài hát “Một lần yêu, vạn lần sầu”, hướng màn hình karaoke đau khổ gào thét: “... Có chết cũng phải yêu... Yêu anh cho đến cuối cuộc đời... Yêu đến tan nát con tim em..” Huân đột nhiên nhớ tới vừa rồi Hoan Hoan khóc lóc kể sự tình hôm nay là sinh nhật của cô, liền đứng lên, cầm micro hoan hô: “Haiz haiz haiz, hôm nay là ngày sinh nhật của một người, Hoan Hoan, hôm nay là sinh nhật em, mau mau, tất cả cùng hát bài Chúcmừng sinh nhật nào…" Nói đoạn, anh giơ chén rượu trong tay lên hét lớn, đám đông bắt đầu hát bài sinh nhật đầy hào hứng. Nỗi buồn của Hoan Hoan lập tức bị sự nhiệt tình kia cuốn đi, dù sao đều là một đám không người quen biết, cho phép mình phóng thích mình một chút tâm tình bị đè nén, phát tiết một chút bất mãn trong lòng, cũng vẫn có thể xem là một phương pháp tốt. Roạt một tiếng, cô bưng chén rượu đứng lên ghế sofa. "Cảm ơn mọi người! Vốn ta Tề Hoan Hoan hôm nay thật xui xẻo, cùng vị hôn phu chia tay . Nhưng sự nhiệt tình của mọi người lại làm cho ta đặc biệt xúc động, được cùng mọi người tổ chức sinh nhật, ta thật hạnh phúc! Nào,cụng ly!" Cô ngửa cổ uống cạn một ly, hoàntoàn sảng khoái! Bên cạnh, Trần Huân thấy thế, khẽ cười thỏa mãn,vì cô đã quên đi nỗi buồn, cũng vìsự vui vẻ hiện tại của cô. "Hoan Hoan, em cũng hát một bài đi” - Anh đề nghị. Hoan Hoan lắc đầu: “Ca hát? Đó không phải sở trường của ta, cậu hát đi” Cô nói chuyện còn tạm được, chứ ca hát thì thực tệ. "Không sao, chúng ta cùng nhau hát!" "Ha ha... Cùng nhau hát..” – Cô cao hứng (vì xem bộ dáng là khó tránh khỏi) - “Được rồi, hát thì hát, ai sợ ai!" Nói rồi cô liền đi lên chọn bài “Tình yêu mua bán” của tác giả Mộ Dung Hiểu Hiểu, khúc nhạc dạo vang lên, Hoan Hoan nghẹn ngào cất lời: “Bán đứng tình yêu của em... Buộc em rời đi... Cuối cùng biết chân tướng của anh, em đã rơi nước mắt... Buông tay tình yêu của anh ..” Thế nhưng, làm cho người ta muốn cười sặc sụa không phải cô, mà là Huân. Anh hát như nói: “Bán đứng tình yêu của em... Buộcem rời đi... Cuối cùng biết chân tướng của anh, em đã rơi nước mắt...” Không chỉ thế, anh còn khoa chânmúa tay minh họa. Ai cũng cười lăn cười bò, cô cũng cười đau cả bụng, tất cả những nỗi buồn mà Tiếu Tử Mặc đã gây ra cho cô trong ngày hôm nay đều bị bỏ lại sau lưng. Nếu không phải trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này, Hoan Hoan nhất định sẽ không cùng một người đàn ông mới gặp lần đầu chưa tới một giờ vui vẻ như vậy. Cô biết anh là cố ý làm cô cười, bất tri bất giác cô buông lỏng cảnh giác đối với anh, có vẻ như anh cũng không đáng sợ, không khó nắm bắt như mình nghĩ đến như vậy.
Chương 12 đã từng gặp nhau
Trong mơ màng, cô cảm thấy mộtbàn tay to rắn chắc đỡ lấy thân thể mình, cô mới có thể đứng vững. Đôi tay ấm áp ấy đã truyền năng lượng đến cho cô. Cô cố mở mắt xem nhân ảnh đó làai, ánh sáng dày đặc mù mịt từ phía trên dội xuống, ánh mắt anh chớp mở gì đó không rõ ràng lắm, lại làm cho cô càng thêm hoa mắt. Cô dùng sức dụi dụi mắt, cố gắng gỡ bỏ đôi tay kia, nhưng chỉ là phícông. Giằng co một hồi thì cô mê man ngã đầu xuống vai ai đó, chỉ mơ hồ cảm thấy có người ôm mình đứng lên, sau đó cô đã bị ôm trong một vòng tay ấm áp, không biết đi tới đâu. …………………… Tối…. Yên tĩnh, mà thăm thẳm. Trong một phòng khách sạn, TrầnHuân đỡ Hoan Hoan nằm xuống chiếc giường lớn. Quần áo của cô dính đầy vết rượu, anh gọi phục vụ thay cho cô một bộ áo ngủ sạch sẽ, cô bây giờ nằm im trên giường, thân hình xinh đẹp kiều diễm. Thật là cô, Tề Hoan Hoan. Làn da trắng như tuyết, cái khẽ nhíu mày cũng đẹp tuyệt trần. Nhẹ nhàng vuốt mấy cọng tóc lòa xòa trên mặt, quả nhiên lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Hai mắt của cô khép chặt, hàng lông mi dài cong vút, khiến anh kìm lòng không đặng nhớ lại bộ dáng lúc cô mở to mắt nhìn anh. Anh đã gặp được người con gái có đôi mắt xinh đẹp nhất trần đời,sóng sánh nước hồ thu, rực rỡ như bình minh chiếu rọi. Cũng bởi vì đôi mắt này, anh mới chú ý tới cô, mới biết được cô tên Tề Hoan Hoan, mới biết được rất nhiều chuyện về cô. Ví như cô thích chụp ảnh, thích du lịch, thíchthơ Trương Tiểu Nhàn, cô không thích vận động, không thích đến muộn, không thích bon chen với cộng sự... Trong sự hoảng hốt, anh có vẻ như lại trở về thời đại học, về cái lần đầu tiên nói chuyện với cô. Đã liên tục vài ngày, cha mẹ thúc giục anh đi nước ngoài du học. Ngày đó, anh và cha đã tranh cãi ầm ĩ một trận trong điện thoại, sau đó anh bực dọc đi tới phiến đá dưới gốc cây nhãn chợp mắt một chút. "Tử Mặc! Tử Mặc! Đợi em với!" Thanh âm ngọt ngào như chuôngbạc theo gió bay đến chỗ anh, đưa anh từ trong giấc mộng bừng tỉnh. Lối nhỏ dẫn vào chốn vắng, cô cứ như một kì tích xuất hiện trước mắt anh. Cô đang bối rối đuổi theo một nam sinh gầy gầy đi trước. Người nam sinh kia theo anh biết, chính là hội trưởng hội học sinh Tiếu TửMặc. Hai người bọn họ có vẻ như đangtranh cãi điều gì, Tiếu Tử Mặc bỏ cô mà đi, còn cô thì đứng lặng màkhóc. Lại nói tiếp, anh phải cảm tạ Tiếu Tử Mặc đã rời đi, mới khiến cho anh có cơ hội tới gần Tề Hoan Hoan - người chưa bao giờ từng gặp nhau trước đó. Chỉ thoáng sẩy chân, cô té úp về phía trước, ngay thời điểm anh thuận thế đỡ lấy cô. Cô hoảng loạn đứng dậy, tầm mắt của anh đảo qua gương mặt cô. Ôi đôi mắt thăm thẳm, đôi lông mày cong cong thanh tú đến nao lòng… Nhưng, cô lại không biết anh. Vốncho là uy danh của anh vang ầm ầm, cô hẳn là phải biết anh, thế nhưng đến tên của anh cô cũng không biết, thật đúng là thất bại. Càng làm anh bất ngờ chính là cá tính nóng bỏng của cô, anh chỉ nói một câu vui đùa: "Em không muốn biết anh là ai sao?", thế nhưng cô lập tức trả lời: "Tôi không có thời gian để tiêu hao với anh, tránh xa tôi một chút!" Nghĩ đến đây, anh nhớ tới mấy giờ trước, cô say rượu ngã vào trong lòng anh, mà câu đầu tiên cô tặng anh là “Chó ngoan không cản đường, tránh xa tôi một chút!" . Không khỏi cười khẽ, anh nói: “Hoan Hoan, xem ra cá tính vẫn không thay đổi” Trong giọng nói mang theo vẻ cưng chiều, tầm mắt trước sau cũng không rời khỏi khuôn mặt của cô. Rõ ràng , cô vẫn như cũ, không nhớ được anh. Cũng khó trách, từ lần gặp ngắn ngủi đó, anh cuối cùng cũng thuận theo ý muốn của cha mẹ, nửa tháng sau thì bay đi Canada du học, đến mãi hôm kia mới về nước. Anh không tin vận mệnh, nhưng hiện tại thì anh đã tin. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô,như là nâng niu một món đồ sứ đồ sứ dễ vỡ vậy. Nhấc thân thể của cô hơi nâng lên, ôm ấp vào lòng mình. Sau đó, ghé vào tai cô, anh thì thào nói nhỏ: “Hoan Hoan, bây giờ em không dành tình cảm cho anh, nhưng nhất định sau này emsẽ đổi ý..” .
Chương 13 Một bước sảy chân ngàn năm hận
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi theo khe hở của rèm cửa sổ lọt vào, tạo thành những chùm tia sáng vui mắt, anh khẽ vuốt mái tóc cô gái bé bỏng đang còn ngon giấc trên giường. Cô đang ngủ say, cực kỳ giống công chúa trong chuyện cổ tích “Nàng công chúa ngủ trong rừng”. Bất chợt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô khẽ nhíu mày,hơi hơi hé mở mí mắt, lại bị ánh nắng sáng sớm chiếu vào chói mắt. Khe khẽ rên một tiếng, thử một lần nữa chống đỡ mí mắt. Giữa lúchoảng hốt, cô thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn. Anh nghe thấy trên giường có động tĩnh, quay đầu nhìn cô, lo lắng thanh âm điện thoại sẽ đánh thức cô, liền dùng tay che kín loa điện thoại, vội vàng ra khỏi phòng. Hoan Hoan đương nhiên tưởng rằng đó là Tử Mặc, mỉm cười thỏa mãn. Nhưng giây lát, cô phát hiện sự tình không thích hợp. Tiếng nói thuần hậu kia, cũng không phải Tử Mặc , mà là... Cô mở mắt to hết cỡ, bao nhiêu sự kiện tối qua hiện rõ lại trong đầu. Tiếu Tử Mặc, Diêu Tinh Tinh, Gã trai xinh xắn, căn phòng karaoke…… Tiếng nói kia chắc chắn là của gã trai trẻ Trần Huân ấy... Nhưng, vấn đề là tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này? Hơi hơi chuyển động đầu, chịu đựng cơn đau choáng váng, cô mở to hai mắt nhìn khắp bốn phía, nơi này hình như là... là khách sạn? Trời ơi! Đúng là khách sạn! Roạt một cái cô bật dậy, cái mền trắng tinh tuột khỏi người, lộ ra bộ đầm ngủ trên người. Nó có vẻ hơi dài rộng so với cô, lại cài vội sơ sài, cô giơ tay, cổ áo liền trẽ xuống, lộ ra bầu ngực lấp ló. Bộ đồ ngủ này... Cô chưa từng thấy qua, không phải là của cô! Vậy là ai giúp cô thay? Lòng dạ như đánh lô tô! Không ổn, 10 phần không ổn! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô và tên kia đã xảy ra chuyện gì không nên sao? Cô đột nhiên nhớ tới tối hôm qua buồn ngủ, trong ánh trăng mờ, cóvẻ như có người ôm thân thể cô, vuốt ve mặt cô, eo cô, còn giống như có thì thào nói nhỏ điều gì... "A…" cô la lên kinh hãi, hai tay chemặt, không dám nghĩ thêm nữa. "Thất thân" hai chữ này, như đoạn băng ghi hình ngắn lặp đi lặp lại trước mắt, không ngừng phóng đại ra, sau đó xoảng một tiếng, giống như miếng pha lê vỡ tan thành vô số mảnh… Khuôn mặt cô đờ đẫn… Cô chết lặng hồi lâu, đầu óc trống rỗng, không thể tin được mình lạiđể chuyện như vậy xảy ra…tình một đêm? Tuy rằng cô không phải là người quá cổ hủ trong chuyện trinh tiết, cũng không phải cô gái ngoan ngoãn đoan trang nhất mực, nhưng tình một đêm thì nhất định cô không thể chấp nhận. Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Cô phải làm sao? Thật là một bước sẩy chân ngàn năm hận! Thật đáng thương cho cô vì còn nghĩ tốt cho tên tiểu tử đó, thật là kẻ lòng lang dạ thú, đã làm ô uế thân cô! Điều cô khó chấp nhận là, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu người nhỏ tuổi hơn, huống chi là cùng kẻ đó chung giường! Nghĩ đến đây, cô vội vàng thay quần áo, quăng bộ đầm ngủ xuống đất, lấy chân dẫm dẫm lên. Vẫn còn chưa hết hận, cô đi được mấy bước liền quay lại, cầm bộ đồấy lên xé rách tả tơi... Không biết cô lấy sức mạnh từ đâu mà có thể xé vụn bộ đầm như thế. Sau đó, cô vội vội vàng vàng vơ lấy túi xách của mình chạy nhanh ra cửa, muốn thoát khỏi đây càng xa càng tốt. Ra tới hành lang, chợt nhớ tới điều gì, cô vội vàng móc bóp ra cẩn thận kiểm tra. Tốt quá! giấy tờ còn nguyên, tiền cũng không suy chuyển, ít nhất côkhông bị thê thảm như những cô gái trẻ gần đây trên internet, đã bịlừa tình còn bị gạt tiền. "Trần Huân! Ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện tối hôm qua ta coi như là bị chó cắn. Đừng khiến cho chị gặp lại, bằng không, chị sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn!" Cô thở phì phì, trong lòng trù cho hắn bị băm vằm thành trăm mảnh.
Chương 14 bị người chế nhạo
Cô buộc bản thân phải quên đi, quên Tiếu Tử Mặc, quên Trần Huân, quên cái ngày đen tối đó... Cô còn ước trí nhớ như một tờ giấy, nếu bẩn chỗ nào thì chỉ cần lấy cục gôm tẩy đi là xong. Nhưng hỡi ôi, trí nhớ của cô không phải là một tờ giấy! Tình cảm muôn phần đen tối, nó càng làm cô thêm quyết tâm tập trung vào sự nghiệp. Còn nhớ nửa tháng trước, người lãnh đạo trực tiếp của cô là Ngô tổng đã gọi cô vào gặp riêng, nói anh sắp chuyển công tác về tổng công ty, cái ghế của anh chưa ai thay thế. Anh nói anh đã đề cử cô, cũng dặn cô thời gian này nên cẩn thậnmọi hành động, không ngoài dự đoán chắc chắn cô sẽ là người kế vị. Lúc ấy cô lơ đễnh, không để tronglòng. Hiện tại xem ra, cô phải toàntâm cho chức vụ kia. Lại thứ Hai, bắt đầu một tuần làm việc mới bận rộn. Buổi sáng lúc đi qua đại sảnh, cô vô tình nhìn thấy Tiếu Tử Mặc, anhta đang nghiêm mặt cùng thư ký Tiểu Trần đàm luận việc gì đó. Thấy cô đi qua, anh ta chỉ liếc cô một cái liền dời mắt đi. Hoan Hoan coi như chưa từng nhìn thấy anh ta, tiến thẳng về phía thang máy. Thang máy chậm rãi đi lên, cô nhẹ nhàng thư thái, trong lòng có chút an ủi: "Tề HoanHoan, mặc dù không có tình yêu, nhưng ngươi ít nhất còn có sự nghiệp" Cô không phải loại người yếu đuối, nhất định sẽ không bởi vì tình yêu thất bại mà oán trời trách đất hoặc bỏ bê sự nghiệp. Tuy rằng bây giờ đói với cô, Tiếu Tử Mặc và Diêu Tinh Tinh chỉ như những con chó dại mà thôi. Nhưng làm cùng một khách sạn tất nhiên phải có lúc chạm nhau, nhất định sẽ khiến cô đau đầu nhức mắt không ít. Nhưng cô không muốn lựa chọn giải pháp trốn tránh, ngược lại, cômuốn phấn đấu nhiều hơn về mặtsự nghiệp, đạt thành tựu vẻ vang để chứng tỏ cho bọn họ biết: Tề Hoan Hoan không có tình yêu cũng có thể sống thật sự vui vẻ! Vì thế, vừa vào văn phòng cô liền vùi đầu vào công việc. Đến giờ ăn cơm trưa, cô cầm gói mì ăn liền đến phòng nghỉ lấy nước sôi, vừa đi đến cửa liền nghe thấy có người đang nói chuyện. "Tinh Tinh, 2 ngày nay mọi người chộn rộn chuyện gì vậy? Hình nhưcuối tuần rồi còn phải tăng ca nữa phải không?" – Giọng người dọn vệ sinh Lưu Tẩu. Diêu Tinh Tinh thở ra như không còn hơi sức: "Nào có cái gì đại sự đâu, chỉ là thay đổi nhân sự ở trênlàm liên lụy chúng ta. Haiz, sống không nổi nữa, tiếp tục như vậy nữa ta chết mất" "Haiz, chúng tôi mới khổ chứ! Cô mưa không tới mặt nắng không tới đầu, lương lại cao mà than cái gì?” Lưu Tẩu cười cười tiếp tục nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói Quản lý Tề của các cô sắp thăng chức à?" "Ha ha, chưa chắc" - Diêu Tinh Tinh hừ ra lạnh lùng - "Cô ta tưởng rằng ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Ngô tổng là có thể cái gì cũng đạt được sao? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy? Ai cũng biết rõ những thủ đoạn của cô ta. Ánh mắt của tập thể sáng như tuyết, chưa chừng vị trí hiện tại cô ta còn ngồi không vững, nói gì đến thăng chức? Hahah…" "Thật sao? A, chẳng lẽ đó không phải tung tin vịt à, Quản lý Tề thựcsự có quan hệ mờ ám với Ngô..." Lưu Tẩu và Diêu Tinh Tinh đang phấn chấn trò chuyện, nhìn thấy Hoan Hoan tiến vào, ánh mắt sắc bén nhìn, cả hai vội im bặt. Lưu Tẩu đỏ mặt, lập tức lui qua một bên. Diêu Tinh Tinh làm như không có chuyện gì xảy ra, liếc xéo Hoan Hoan một cái, lắc mông quẩy *** đi ra. Hoan Hoan kinh tởm, mím môi, sau đó quay qua Lưu Tẩu gật đầu mỉm cười miễn cưỡng. Cô biết mình không phải một lãnhđạo vui vẻ, cường độ công tác cao, trường kỳ tăng ca, vì thế luônbị mọi người ngầm nguyền rủa. Nhưng, điều khiến cô chán nản chính là thái độ của Diêu Tinh Tinh, hoàn toàn không phải một cấp dưới tầm thường.
Chương 15 họa vô đơn chí
Buồn bực trở lại văn phòng, nhìn qua cửa kính cô thấy mọi người cũng đang lục tục trở lại bàn làm việc sau giờ ăn trưa, những mảnhrèm cửa chia cắt tầm nhìn của cô thành những mảnh nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một đám người đang nhỏ to thì thầm, Diêu Tinh Tinh đứng giữa vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng làm việc củacô. Hoan Hoan không khỏi nhíu nhíu mày, tâm trạng rất không tốt. Ba giờ rưỡi chiều, Ngô tổng triệu tập cuộc họp thường kỳ. Hoan Hoan chau mày đảo tầm mắtqua mọi người một lượt, phát hiện ra Tiếu Tử Mặc không có mặt. Nội dung cuộc họp không quá nghiêm trọng, thời gian cũng không quá dài. Đến lúc mọi ngườiđều tưởng rằng đã họp xong, Ngô tổng lại đột ngột tuyên bố:"Chú ý, tôi có một tin tốt lành muốn tuyên bố với mọi người”. "Mọi người đều biết tháng sau tôichuyển công tác về bộ, hôm nay tôi hân hạnh giới thiệu với mọi người quản lí khách sạn mới kế nhiệm tôi: Tiếu Tử Mặc!" Hoan Hoan giật thót tim, tin này như tiếng sấm nổ giữa trời quang, làm người ta khiếp sợ không thôi. Nhưng cô khôi phục bình tĩnh rất nhanh, bởi vì cảm thấy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô… vốn ai cũng nghĩ cô là người được chọn, thế mà cuối cùng lại làbạn trai của cô. Có thể dễ dàng thấy mọi người cũng ngạc nhiên không kém gì cô, trong ánh mắt của họ rõ ràng đọc được sự bất bình và tiếc nuối cho cô. Nhìn theo hướng mọi người vỗ tay nghênh đón sự xuất hiện của Tiếu Tử Mặc, trong lòng cô sóng trào cuồn cuộn, có lẽ anh ta đã sớm biết kết quả. Từ phía cửa phòng họp, Tiếu Tử Mặc mặt mày thư thái, đeo kính cận gọng đen, nhẹ nhàng khoan khoái bước vào. Nếu là ngày trước, cô nhất định sẽvì anh mà hoan hỷ chúc mừng. Nhưng, cô bây giờ đối với anh chỉcó khinh thường, khinh bỉ, không yêu, không đau... Tan họp, Ngô tổng gọi Hoan Hoanvào văn phòng, áy náy nói: "Tiểu Tề, đối với chuyện thăng chức củacô, tôi thực sự thấy có lỗi. Nhưng đây là quyết định của hội đồng quản trị, ý kiến cá nhân của tôi không lay chuyển được tình hình”. "Cô rất thông minh lại là cấp dưới xuất sắc, tôi tin tưởng thất bại lầnnày nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến nhiệt tình cũng như sự trung thành của cô đối với tập đoàn”. "Đợi một thời gian, thông qua sự nỗ lực cố gắng của cô, nhất định sẽ được đền đáp" Cô tin tưởng Ngô tổng thật sự cảm thấy có lỗi, nhưng còn nhữngcâu nói sau cùng của ông, cô biết chỉ là chút an ủi cô mà thôi. Ngô tổng vẫn chưa nói hết, ông tiếp tục: "Mặt khác còn có chuyện này, cần sự cho phép của cô”. "Ngô tổng, có chuyện gì cứ việc giao phó. Tuy rằng ông không còn là cấp trên của tôi, nhưng chúng ta mấy năm qua quan hệ sếp và nhân viên rất gắn bó, không cần khách khí”- Cô cười mỉm, tựa hồ đối với chuyện thăngchức không có gì đáng bận tâm. Ngô tổng vuốt cằm nói: "Trợ lý Diêu Tinh Tinh của cô, là thiên kimcủa đại cổ đông hội đồng quản trị- Diêu Chính Hải. Cô ta mong muốn được thuyên chuyển công tác sang làm trợ lý cho Tiếu tổng, sở dĩ..”. Hoan Hoan trầm mặc, cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Ngô tổng. Mọi chuyện cũng không khó để giải thích. Bình thường việc thuyên chuyển công tác cứ việc đúng trình tự củaphòng nhân sự, nhưng Ngô tổng lại tự mình đề suất với cô, có thể thấy gia thế Diêu Tinh Tinh uy quyền đến bao nhiêu. Khó trách Tiếu Tử Mặc chọn cô ta, khó trách Tiếu Tử Mặc sao dễ dàng lên chức đến vậy, khó trách Diêu Tinh Tinh trước mặt cô không hề kiêng nể gì! Bỗng nhiên nhớ lại Lôi Lôi đã từng nói với cô: Dù tài giỏi đến đâu, chúng ta cũng chỉ là phụ nữ tình cảm yếu mềm, dựa vào cái gì mà đối đầu lại với thế giới đầy cạm bẫy này? Bây giờ nghĩ lại thấy những lời ấy thật thấm thía! Không phải cô cam tâm khuất phục, mà là rốt cụclí lẽ đã rất rõ ràng: cô - Tề Hoan Hoan, thua không phải ở năng lực, mà thua ở cái nhìn của ngườiđời! Vì thế, cô quyết định, mình phải rời khỏi nơi này thôi!.
Chương 16 bị săn
Hoan Hoan thuộc trường phái hành động, một khi đã quyết địnhviệc gì, liền tức khắc thi hành ngay. Mặc kệ Ngô tổng hết lời khuyên giải an ủi, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, mặc kệ cả thái độ ngang ngược ngạo mạn cùng khinh miệt của Diêu Tinh Tinh, ngay cả biết rõ cô ta tung tinvịt để biến cô thành bại tướng, côvẫn lựa chọn dứt khoát quyết liệt từ chức. Không tưởng tượng được chỉ ba giờ sau khi nghỉ làm, cô đã nhận được điện thoại mời phỏng vấn. Bên kia đầu dây thật khách khí hỏi cô có ý muốn thử công việc mới hay không, cô ngây người:"Xin hỏi làm sao anh biết số điện thoại của tôi?" Lúc ấy cô đang ăn mì gói tại khách sạn mới thuê tạm. Bên kia trầm mặc một hai giây, rồinho nhã lễ độ trả lời: "Công ty sănđầu người luôn có hồ sơ của những nhân tài ưu tú, cô nhất định là rất xuất sắc nên mới có tên trong danh sách”. Lời giải thích cũng khá hợp tình hợp lý, chỉ có một điểm làm ngườita nghi ngờ. "Ưm..”. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã là tám giờ đêm, công ty gì mà làm đến giờ này? Mà những điều anh ta nói quả thật cô cũng mới nghe lần đầu! Không biết công ty nào mà gấp rút cần người vậy? Lập tức cô hứng thú hỏi lại: "Đúng rồi, xin hỏi ông gọi từ công ty nào tới?" "Thị”. "Thị?" Hoan Hoan vừa mừng vừa sợ, không thể tin được bản thân mình nghe tên công ty kia, không kìm được, cô cao giọng. Bên kia khẳng định: "Đúng, chủ tịch của tập đoàn Thị hy vọng có thể mời cô về làm việc”. Dù đã rất cao hứng, cô vẫn khôngquên vấn đề mấu chốt nhất, cô nén sự vui mừng, bình tĩnh hỏi:"Chức vụ gì thưa ông?" "Quản lý bộ phận dịch vụ khách hàng VIP”. "Xin hỏi tiền lương bao nhiêu?" "Lương một năm mười vạn” (khoảng 30 triệu VNĐ/ tháng) "Khi nào thì phỏng vấn thưa ông?" "Ngày mai chín giờ rưỡi sáng”. "Vâng, tôi đã biết”. ... Cúp điện thoại, Hoan Hoan không kềm nổi sung sướng mà la lên:"Oa… thật tốt quá!" Thị! Là Thị! Là cái khách sạn lớn nhất Nam thành! Bên đó bỗng dưng mời cô nhậm chức Quản lý bộ phận dịch vụ khách hàng VIP, thật là tốt quá mà, thật biết ơn công ty săn đầu người nào đó đã giới thiệu cô! Hầu hết các khách sạn chỉ có chứcdanh Quản lý bộ phận dịch vụ khách hàng, chỉ có những tập đoàn lớn như Thị mới có bộ phậnquản lý và chăm sóc khách hàng VIP. Ở vị trí ấy, tất nhiên những khách cô tiếp xúc sẽ đều là những người tai to mặt lớn, công việc cực kỳ hấp dẫn, thật thỏa mãn đam mê nghề nghiệp. Thị đúng là giấc mộng của đời cô. Vài năm trước, cô đã có lúc nghĩ rằng làm chung với Tiếu Tử Mặc ởcùng một khách sạn có nhiều điều không tiện, nên cũng muốn đi tìm việc ở nơi khác, nhưng sau đó công việc cuốn đi làm cô cũng quên mất cái ý nghĩ này. Thị là tập đoàn khách sạn và nhà hàng 5 sao, tại Nam thành không khách sạn nào qua được Thị. Mà chủ tịch Huân của tập đoàn Thị cũng là một nhân vật vô cùng huyền bí, có tin đồn anh ta là trung tâm, quyết định sự tồn vong của tập đoàn, không có anh thì gia đình anh không thể lập nên tập đoàn Thị lớn mạnh như ngày nay. Người ta càng đồn đoán về anh nhiều còn bởi vì hành vi của anh rất huyền bí, chưa đến 30 tuổi, mới nhậm chức không đến hai năm, nhưng chiến tích đã rất nhiều. Được làm việc dưới trướng một người lãnh đạo cao thủ như vậy, tất nhiên có thể học tập được rất nhiều kinh nghiệm. Cô nóng lòng mong ngày mai mau đến…
Chương 17 nụ hôn sói
Chín giờ sáng, sương đã tan hết, mặt trời từ trên cao nhả xuống những mảnh vàng óng ánh. Hoan Hoan cười vui sướng khi đứng trước đại sảnh của tập đoàn khách sạn Thị, quả là sau cơn mưa trời lại sáng. Vì tâm trạng rất tốt nên hôm nay cô chọn cho mình bộ đồ màu vàng rực rỡ. Bộ đồ tôn lên nét xinh đẹp ngọt ngào, tươi sáng động lòng người. Không ít nam nhân dòm ngó… Cô hít một hơi dài rồi khoan thai đi vào trong, liếc mắt qua bên phải liền thấy cô lễ tân nho nhã lễđộ, lịch sự cúi đầu chào. Cô hỏi phòng phỏng vấn rồi đi thẳng về phía thang bộ thay vì đi thang máy lên lầu 6. Đây là thói quen đã nhiều năm, bình thường công việc quá bận rộn nên cô không có thời gian đến phòng tập thể thao, cô dùng phương thức này để rèn luyện thân thể, hiệu quả rất tốt. Lầu 6 cũng không cao, hoàn toàn trong năng lực của cô. Đôi giày cao gót nhẹ nhàng từng bước tiến lên, vừa đi cô vừa tưởng tượng đến những câu phỏng vấn và hướng trả lời, lòng đầy tự tin. Vì không nhập tâm nên đến đầu cầu thang cô vô tình đụng phải một người đàn ông đang đi xuống. "AA.A.A.. - -" người đó to cao như cái cột điện, khiến cô kềm không được hét toáng lên. Theo phản xạ vô điều kiện, hai taycô đẩy người đó ra, khiến cho bản thân mình loạng choạng muốn rớt xuống cầu thang. Anh phản ứng thật nhanh, mạnh kéo cánh tay cô về phía mình, cô còn không kịp thấy rõ anh là ai, cứ như vậy ôm chặt lấy anh. Phục hồi lại tinh thần, cô mới pháthiện, tư thế kia thật xấu hổ đến cực điểm. Trong lúc bối rối, cô thế nào lại ôm lấy hông của anh, chính xác rađó không phải hông, mà là... mà làvị trí dưới thắt lưng một chút. Đúng, đúng vậy! Thân thể anh thật rắn chắc! Muốn nhìn xem anh là ai nên cô ngẩng đầu lên, thế nhưng vừa khéo môi lại chạm môi! Hơn nữa cô đang rất kích động, há miệng to hết cỡ mà quên chưakhép lại, nói cách khác cô bây giờ không chỉ là chạm lên môi anh, mà là nuốt chửng môi anh! Thất kinh, cô vội vàng rút tay lại, miệng lập tức cũng rời ra, nói năng lộn xộn: "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, tôi không cố ý... Ah..”. Giọng cô bị cắt ngang bởi đôi môinóng bỏng của anh. Cái hôn này tới quá đột ngột, Hoan Hoan kinh hãi cực độ. Cô ra sức chống cự, nhưng gã đàn ông xa lạ kềm chặt cô trong đôi tay rắn chắc. Anh hôn vừa thô bạo vừa nồng nhiệt, như là sói đói lâu ngày thấy mồi vậy, nhất quyết không chịu buông tha cho cô. Hoan Hoan trợn tròn mắt hoang mang, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh con sói háo sắc. Cô giãy giụa, muốn thoát ra, nhưng không sao thoát được. Trống ngực đập liên hồi. Tề Hoan Hoan ơi là Tề Hoan Hoan! Sao lại có thể xui xẻo như vậy? Đi phỏng vấn xin việc mà cũng bị gặp sói háo sắc nữa là sao? Có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cô, tên kia ngừng hôn, đùa cợt: "Là em lao tới tặng anh nụ hôn trước, chẳng lẽ anh đáp lễ bằng một nụ hôn cũng không được sao, Hoan Hoan?" Hoan Hoan? Anh ta biết cô sao? Bội phần kinh ngạc, Hoan Hoan trừng mắt nhìn chằm chằm kẻ háo sắc trước mặt, bất ngờ nhận ra hắn ta chính là kẻ thù không đội trời chung - Trần Huân!.
Chương 18 hỏi tội
Trần Huân lại chớp mắt, tà mị cười: "Hoan Hoan, mới không gặpchưa bao lâu mà đã nhớ anh dữ vậy sao? Hành động vừa rồi là thế nào? Yêu thương nhung nhớ sao?" Hôm đó anh tiếp điện thoại xong chạy về phòng thì cô đã bỏ đi. Nhìn thấy đầm ngủ bị xé rách tan nát trên nền nhà anh đã đoán ra cô nhất định là đã hiểu lầm anh. Nhưng anh vẫn không vội giải thích, ngược lại vô cùng sảng khoái hưởng thụ cảm giác cô đang ngùn ngụt giận dữ. Có như vậy thì sau này gặp lại, nhất định cô sẽ nhận ra anh. Chỉ cần cô nhớ được anh, bị hiểu lầm một chút hoàn toàn không thành vấn đề. "Ngươi thật là đê tiện! Yêu thương nhung nhớ? Thật là không biết ngượng mà!" – Tên này ngoại hình thật là đẹp, tiếc thay tâm địa lại đen tối xấu xa, mặt cũng dày quá đi, tuổi còn trẻ mà đã dâm dục háo sắc! Thù này không báo còn đợi khi nào, hôm nay chị không giáo huấn ngươi một chút, hẳn là về sau không biết còn có bao nhiêu cô gái sẽ bị chôn vùi ở dưới tay ngươi! Nghĩ như vậy, Hoan Hoan liền nhảy tới túm cổ áo anh ta: "Ngươithật không biết xấu hổ, đáng thương cho ta đã từng nghĩ ngươi là chính nhân quân tử, không ngờ ngươi chính là loại cầm thú, dám làm cái việc đê tiện như vậy đối với chị đây...”. Không đợi cô nói hết lời, anh vừa nheo mắt vừa tủm tỉm cười: “Anh đã làm gì em? Nói anh nghe thử xem nào?" "À…Ờ... Ngươi..”- Cô lắp bắp. Thật là không biết xấu hổ mà! Đã làm chuyện tày trời như thế còn không dám thừa nhận, hơn nữa lại ép đàn bà con gái như cô giữa ban ngày ban mặt mở miệng nói ra chuyện khó nói ấy! Mặt cô đỏ lựng, cẩn thận suy tính hồi lâu, mới khe khẽ nói: "Là ... Chính là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mượn cớ chúc mừng sinh nhật mà chuốc ta say, rồi…làm cái chuyện đồi bại ấy!" "Hài hước quá!" - Anh ta phì cười, trịnh trọng nói: "Hoan Hoan, không nghĩ em có tài khôi hài như vậy! Anh đây phục sát đất!" Nói rồi làm động tác khoa tay cúi người đến là buồn cười. "Ngươi!" Cô tức giận hét lên, vốn muốn dạy cho anh ta một bài học,lại bị anh biến thành trò cười. Hơn nữa anh ta 1 câu Hoan Hoan, 2 câu Hoan Hoan, cứ như 2 ngườithân nhau lắm không bằng, khiếncô buồn nôn… Lòng đầy căm phẫn, cô nghiêm mặt: "Không cho phép ngươi gọi thẳng tên của ta, đừng hòng có cơ hội làm quen với chị. Cũng đừng vòng vo lôi thôi. Nói! Ngươi có thừa nhận chuyện ta vừa nói không?" Anh ta vẫn tủm tỉm cười nhìn cô, không trả lời! Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặttươi sáng của anh, đôi mắt tinh anh lấp lánh, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng âm vang như tiếng suối, không khỏi làm người ta rùng mình. Xem ra cô đã bị cơn tức giận làm cho choáng váng, quên mất còn 10 phút nữa thì đến giờ phỏng vấn . Vì thế, anh lại nhẹ nhàng nói với cô, giọng điệu có chút bỡn cợt:"Hoan Hoan, em nói khó hiểu quá,anh chưa hiểu gì cả”. Nói đoạn, anh liếc cô, đá lông nheo: "Đã 8 giờ rưỡi, anh phải đi làm việc đây, chi bằng chút nữa em tới tìm anh, đến lúc đó em lăng nhục như thế nào anh cũng xin nghe cả, được không?" – Vừa nói anh vừa đưa cho cô tấm danh thiếp. "Lăng nhục cái đầu... A! Hỏng bét! Cuộc phỏng vấn của tôi!" Hoan Hoan như tỉnh giấc mộng, thiếu chút nữa lại bị Trần Huân làm cho trễ cuộc phỏng vấn rồi. "Hừ, chị sẽ tìm ngươi thanh toán!"Nói rồi Hoan Hoan thuận tay tiếp nhận danh thiếp, vội vàng rời đi. Cúi đầu nhìn lướt qua, "Tập đoàn Thị…Trần Huân, số điện thoại", danh thiếp ngắn gọn rõ rồi.
Chương 19 người đụng người, xe đụng xe
Cuộc phỏng vấn mới kéo dài khoảng 10 phút thì người đàn ông ngồi đối diện cô khoan thai mỉm cười, gật đầu tuyên bố: "Tề tiểu thư, cô đã trúng tuyển”. Hoan Hoan vui mừng quá đỗi, không nghĩ rằng vượt qua vòng phỏng vấn của tập đoàn Thị dễ dàng như vậy. Càng bất ngờ hơn nữa , anh ta nói cô chuẩn bị ngày mai nhậm chức luôn. Cô gật đầu lia lịa, khép nhẹ cửa sau khi ra khỏi phòng, bật cười vui sướng. Vì rất cao hứng, cô quên bẵng luôn lời hẹn chất vấn với tiểu tử Trần Huân, thẳng tiến đến thang máy đi xuống gara lấy xe. Cô rút chìa khóa xe ra, vô tình danh thiếp của Trần Huân cũng rơi ra theo. Hoan Hoan không hề hay biết, cô còn đang bận tâm vớisuy nghĩ ngày mai sẽ là ngày làm việc đầu tiên tại tập đoàn này. Sau đó cô khởi động xe, dậm chân ga 1 chút, lại lùi 1 chút ra sau lấy đà. Bất chợt nghe “rầm” 1 cái… Lập tức tiếng báo động vang lên chói tai, chấn động cả bãi đỗ xe, rất là kinh sợ. Có lẽ nào lại bị đụng phải cột? Hoan Hoan giật mình, nhìn lại không thấy vật gì chướng ngại, đầu óc thật hoang mang. Cô xuống xe, rồi không khỏi chán nản xoa trán: làm sao lại không nhìn thấy chiếc xe phía sau này nhỉ? Hơn nữa, chiếc xe này lại là chiếc Bugatti xa hoa, hàng hiệu siêu tốcđộ, chứ không phải bình thường như chiếc Kruz của cô. Chiếc xe sang trọng kia đậu ngay sau đuôi xe cô, màu xe xanh thẫm như tàng hình trong ánh đèn tranh tốitranh sáng dưới tầng hầm này, cứnhư nó nằm đấy phục sẵn cô vậy. Hai chiếc đèn xe bị đụng nhau vỡ vụn, toang hoác như đang giương mắt nhìn cô hỏi: “tại sao”? Hoan Hoan thở dài thườn thượt, vò đầu bứt tai. Nhìn qua xung quanh yên tĩnh không một bóng người, bỗng nhiên nổi lên tà ý: Hay là chạy trốn? Lập tức, cô lại tự lắc đầu: như vậy không tốt. Chiếc xe này đậu ở đây thì tám phần là khách hàng của khách sạn, hoặc là của một đồng sự nào đó. Cô sẽ là sếp tại đây mà cư xử như vậy coi sao đặng? Đó làchưa kể đến tình huống đang chạy xe ra thì bị bắt lại, thử hỏi giấu mặt vào đâu? Kẹt là bây giờ cô còn có chuyện quan trọng cần làm ngay, nên không thể gọi công ty bảo hiểm và chờ họ đến xác minh được. Vì thế cô lục giấy bút, viết dòng chữ:"Xin liên lạc với người đã gây ra va quẹt, thực xin lỗi”. Sau đó viết số điện thoại của mình xuống dưới và cài tờ giấy lên xe Bugatti, rồi lái xe ra khỏi tầng hầm. Cô cần phải mau chóng tìm ra nơiở mới, mau chóng chuyển đồ còn đang ở bên nhà Tiếu Tử Mặc đi, bằng không ngày mai đã bắt đầu đi làm, sẽ không có thời gian nữa. ………………. Trần Huân vừa mới từ văn phòng đại tổng tài đi vào thang máy, mớibước ra tầng hầm, liền nghe thấy một tiếng động dữ dội. Tập trung nhìn vào, oa, thật đúng là anh luôn nghĩ chiếc xe đậu ở đó nhất định sẽ bị va quẹt mà. Cảm thấy thật buồn cười, không chỉ là cô ngã vào lòng anh, mà ngay cả xe của cô cũng đụng vào xe của anh! Thử hỏi có bao nhiêu sự trùng hợp như thế trên thế gian này? Trốn ở một bên chờ cô lái xe đi xaanh mới tiến về phía xe mình, ưm hừm, trái tim nhảy dựng, có chút thương cho cái xe! Càng làm cho anh kích động chính là, bất chợt thấy cái danh thiếp của mình rõ ràng bị ném dưới đất. Ha ha, không phải mới vừa rồi emcòn hùng hổ đòi tính sổ anh sao? Thế nào nhanh như vậy lại quên luôn anh không còn một chút ấn tượng? Anh lấy tờ giấy Hoan Hoan cài lại trên xe, nhìn nhìn số điện thoại, ánh mắt lóe lên một chút tinh quái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chương 20 chúng ta hoàn tất chấm đứt đi
Hoan Hoan nhờ Lôi Lôi cùng đi đến nhà Tiếu Tử Mặc, nhưng cô đe trước là không được làm thuyết khách cho anh ta, chỉ chú tâm giúp cô thu vén đồ đạc. Cô biết ý đồ của Hoan Hoan, nhất định là lo lắng một mình đến đó ngộ nhỡ lại gặp cảnh Tiếu Tử Mặccùng Diêu Tinh Tinh…, sẽ rất khó chịu. Lôi Lôi thở dài: không thể tưởng tượng được một đôi trai tài gái sắc từng khiến bao người ao ước ghen tỵ, cuối cùng vẫn bởi một kẻbội phản mà phải chia xa. Cô khi đó còn hâm mộ Hoan Hoan, nói cô ấy tìm được một người đàn ông tốt để dựa vào, bây giờ nghĩ lại thấy hình như đàn ông tốt trênthế gian này đề đã chết sạch. Họ đã từng là một đôi kim đồng ngọc nữ, Tiếu Tử Mặc cá tính trầmổn, Hoan Hoan hiền lương thục đức. Ngày ấy thấy Hoan Hoan luôntận tâm chăm sóc anh ta. Bốn năm học đại học, cô luôn xếp hàng thay Tiếu Tử Mặc tại căn tin để lấy đồ ăn ngon nhất về cho anh, quần áo anh một tay cô giặt giũ. Cô luôn bảo vì Tiếu Tử Mặc là hội trưởng hội học sinh, rất bận rộn, nên không muốn anh thêm vất vả. Lôi Lôi thật sự không hiểu nổi, haingười đã có tình yêu lâu dài như vậy, sắp đến đích thì Tiếu Tử Mặc lại bỏ rơi người con gái tốt như Hoan Hoan để đến với Tinh Tinh, cô ta có gì hơn Hoan Hoan chứ? Lôi Lôi trong lòng mắng Tiếu Tử Mặc thậm tệ: Thương thay cho ta lúc đầu đã coi trọng ngươi, mỗi lần các ngươi cãi nhau ta đều giúp ngươi làm hòa, không nghĩ ngươi bản chất lại đê tiện như vậy. Ngươi sẽ hối hận cho mà coi, cứ chờ đấy! Trên thực tế, cô đã đoán trúng, Tiếu Tử Mặc đã hối hận. Anh ta vốn có cá tính khá cao ngạo, trước kia cùng Hoan Hoan, cô luôn lép vế nhường nhịn anh. Nhưng bây giờ anh lựa chọn Diêu Tinh Tinh, là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng đã quen. Vì thế không phải Diêu Tinh Tinh bước đi theo anh, mà là Tiếu Tử Mặc phải ăn nói khép nép, nén giận dỗ cô. Càng đừng mong có chuyện cô vì anh mà cơm nước hay giặt giũ. Lần một lần hai còn có thể cho qua, dần dà anh cảm thấy không nhịn nổi. Nghe Hoan Hoan gọi điện thoại nói cô sẽ về dọn đồ, rõ ràng có thể cảm giác được sự vui mừng quá đỗi của anh. Nhưng khi thấy có cả Lôi Lôi cùng đi, trên mặt anhta hiện lên một chút xấu hổ cười gượng. Hoan Hoan không thèm để ý đến Tử Mặc, lôi thẳng Lôi Lôi vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ đạc cũng không nhiều, những gì dính dáng đến Tiếu Tử Mặc cô đều vứt bỏ không cần, ví như những tấm ảnh chung, áo gối, nồiniêu, đĩa phim Hollywood mà hai người đã cùng nhau xem ... Kết quả, cô phát hiện ra, những đồ cần phải mang đi không có mấy thứ. Cô thầm nhủ, như vậy cũng tốt, côsẽ mau quên sạch quá khứ. Nhanh chóng đóng gói quần áo cùng một số tài liệu công tác, cô lập tức dời đi. Tiếu Tử Mặc nãy giờ lớ rớ một bên, đợi đến lúc 2 người ra khỏi phòng mới vội vã kêu lên: “Hoan Hoan!” Hoan Hoan khựng lại tại chỗ, Lôi Lôi quay đầu nhìn bọn họ, biết mình không thể lại làm kỳ đà cản mũi, liền khép cửa đi ra ngoài trước. Tiếu Tử Mặc từ phía sau nhẹ nhàng kéo tay cô, xoay người cô lại: “Hoan Hoan, em tha thứ anh đi”. Hoan Hoan mím chặt môi, giọng nói của anh thật dịu dàng, từng khiến cô mê luyến. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, cô bây giờ chỉ có thể nhớ tới âm thanh la lớn đầy vui thích của anh và Diêu Tinh Tinh đêm đó mà thôi. Vừa nghĩ tới đó, cô đã thấy ức chếvà ghê tởm! "Tha thứ?" - Cô gằn giọng: “Nếu anh có thể làm được một việc, tôi nhất định sẽ tha thứ cho anh”. "Thật sao? Em nói đi, anh nhất định sẽ làm được!" Anh vội vàng trả lời. Cô chậm rãi quay đầu nhìn chăm chú vào mặt anh, lạnh lùng nói: “Tốt! Tôi muốn anh từ chức, rời bỏ Diêu Tinh Tinh, rời bỏ khách sạn!" "Cái này..”. Tiếu Tử Mặc bối rối, hồilâu mới nói: “Anh... Anh có thể rời bỏ Diêu Tinh Tinh, nhưng, nhưng ba cô ta... Còn khách sạn nữa... Hoan Hoan, em, em cho anh thời gian suy nghĩ thêm 1 chút..”. Hừ! Tôi thừa biết anh là người như vậy lâu rồi! Hoan Hoan khinh bỉ. Cô vì anh đã từng có thể buông bỏ hết thảy, nhưng anh vẫn không cách nào vì tình yêu mà hy sinh dù chỉ 1 chút! Kỳ thực không phải cô thật sự muốn anh buông bỏ cái gì, chẳngqua là muốn thăm dò anh mà thôi, kết quả quả thực như cô suy nghĩ. Tiếu Tử Mặc không yêu cô, cũng không yêu Diêu Tinh Tinh, anh ta chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi, anh ta căn bản chính là cái loại tư lợi tiểu nhân! Tại sao 1 kẻ như vậy mà cô có thểyêu đến bảy năm nhỉ? Không muốn dây dưa thêm, cô quyết liệt nói: “Không cần suy nghĩ thêm. Tiếu Tử Mặc, chúng ta hoàn toàn chấm dứt đi!"