Giới thiệu: Thưa các bạn! Khác với những bộ truyện khác, Phiến Tội là một bộ truyện có bối cảnh là một thế giới không hề có ngăn cách về quốc gia hay dân tộc, thay vào đó chỉ có một đế quốc nắm giữ và điều hành tất cả. Nhân vật chính của Phiến Tội là Thiên Nhất, một thanh niên lười nhác, xấu tính và bán sách trong hoàn cảnh sách vở bằng giấy đã lui về quá khứ. P/s: chỉ có tự chương mới dùng ngôi thứ nhất. Góp ý ở đây
Tự chương về Thiên Nhất.
Ngày ba tháng mười hai, một ngày âm u. Khi ta mở mắt ra đã hơn mười giờ sáng. Không cần kéo rèm cửa sổ, ta cũng biết bầu trời chỉ là một mảng u ám. Không khí ẩm ướt thấm vào trong phòng, vào trong chăn và vào cả trong xương của ta. Ta chỉ có hai sự lựa chọn: Đi pha một tách cà phê, hoặc nhắm mắt lại và hi vọng khi ta mở mắt ra đã là ngày bốn tháng mười hai. Cuối cùng ta đành ngồi dậy. Hôm nay khác với mọi ngày, ta ngồi trong cửa hàng nhưng lòng lại cầu nguyện mọi người đừng đến cái nơi tồi tàn này. Buổi chiều của một ngày âm u hệt như trẻ em xếp hàng mấy phút chờ tiêm phòng, hoặc mấy chục giây trước khi ma quỷ xuất hiện trong phim kinh dị. Nói thế là vì ngươi vốn đã biết sự việc tồi tệ chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng vĩnh viễn chẳng thể đoán được giọt mưa đầu tiên sẽ rơi xuống vào lúc nào. Trong thời tiết như vậy, mấy tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Đến bốn giờ chiều mà vẫn chưa có bất cứ khách hàng nào ghé vào cửa hàng. Với ta mà nói, đây là một khoảng thời gian khiến lòng người say đắm. Ta vừa có thể ngồi đọc sách sau bàn làm việc, vừa uống cà phê giữa bầu không khí yên tĩnh mà không bị bất cứ ai làm phiền. Bốn giờ rưỡi, có một người đẩy cửa bước vào. Được lắm, ta hận hắn... Chẳng qua kẻ này lại mang tới cho ta một chút ngạc nhiên, vì hắn không đến mua sách mà đến để cướp. Khi hắn rút súng và bước về phía ta, ta thật sự muốn oán trách hắn mấy câu. Phải biết rằng dạo này việc xử lý xác chết ngày càng khó khăn, thế mà tại sao lúc nào cũng có người ép ta? Điều này làm ta cảm thấy vô cùng khó xử. Để ta tính toán một chút. Nếu nhổ răng, cạo sạch lông tóc, rồi cưa thành tám khúc thì tốn khoảng nửa tiếng. Sau đó lái xe đưa hắn đến trại nuôi heo của Bob lại tốn hết một tiếng. Khi trở về ta còn phải tẩy sạch vết máu và dọn dẹp rác rưởi, quá trễ để chuẩn bị bữa tối. Vậy là ta giơ hai tay lên đầu, rồi cố làm ra vẻ sợ hãi. Với giọng nói run rẩy, ta tiết lộ cho hắn biết toàn bộ tiền bạc đều nằm trong ngăn kéo và còn cầu xin hắn chừa cho ta một con đường sống. Ta cho rằng mình diễn xuất rất thật. Từ ánh mắt, giọng nói cho đến động tác của thân thể đều rất hoàn mỹ. Chắc hẳn hắn sẽ lấy hết tiền rồi bỏ đi, như vậy ta sẽ tiếp tục hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh của mình. Nhưng ngay lúc hắn thò tay kéo ngăn kéo, ta bỗng nhớ mình chẳng còn một cắc nào... Thế nên khi mở ngăn kéo ra, hắn nhìn thấy nửa cái bánh pizza ta chừa lại và một nửa con chuột không biết bị sinh vật nào ăn còn thừa đó. Hắn nổi giận, rồi vừa chửi thề, vừa dí súng vào đầu ta. Đôi mắt hắn trợn tròn, hắn hỏi có phải ta nghĩ rằng giỡn mặt với hắn rất vui hay không. Vì sợ hắn kích động sẽ cướp cò nên cuối cùng ta chỉ đành nhét cả cánh tay cầm súng kia vào thực quản của hắn. Lúc hắn ngã phịch xuống đất, ta chợt hiểu trị an của thành phố Philadenphia quá kém. Ta phải chuyển sang nơi khác. Bây giờ, những thằng nhóc cầm súng hành nghề "xin đểu" như hắn nhan nhản khắp phố. Chẳng qua sau khi đi dạo nửa ngày, hắn lại chạy vào cửa hàng sách tồi tàn của ta, điều này khiến ta vô cùng nghi ngờ chỉ số IQ của hắn. Theo lẽ thường, nếu lên kế hoạch cướp cửa hàng dạng nhỏ và trung thì chắc hẳn bọn cướp sẽ nhắm vào những cửa hàng ăn uống và vật dụng sinh hoạt đầu tiên; sau đó mới đến quầy bán vé, cửa hàng thời trang và điện máy gia dụng, lựa chọn tệ nhất là cửa hàng bán dụng cụ gia đình, đồ cổ hay quầy bán sách. Chẳng lẽ người hiện đại không có cả thời gian để tính toán số tiền lãi hàng ngày của doanh nghiệp sao? Như vậy cướp cửa hàng để làm gì? Cứ việc cầm súng chạy loạn vào nhà dân là được rồi, chắc chắn lúc nào cũng có sẵn tiền mặt trong nhà. Ồ, tất nhiên nhắc đến tiền mặt với ta cũng chẳng có ý nghĩa lý gì. Thà đi cướp mấy người lang thang dưới trạm tàu điện ngầm còn kiếm được nhiều tiền hơn cướp của ta. Mấy chục giây trôi qua, theo triệu chứng thì có vẻ hắn sắp ngất rồi, chỉ là hắn vẫn đang gắng gượng bò ra cửa. Ta bước đến trước mặt hắn, rồi đóng cửa lại, tiện tay lật ngược mặt của tấm biển OPEN thành mặt CLOSE hướng ra ngoài. Sau đó, ta kéo bức rèm cửa kính bên cạnh xuống. Khi quay người lại, hắn đã bò đến chân ta. Ta đành phải đập nát hai xương cùi chỏ của hắn để phòng điều ngoài ý muốn xảy ra. Cuối cùng cũng được trở về chiếc ghế sô pha êm ái, ta uống một ngụm cà phê, cầm sách và tiếp tục thư giãn. Ta phỏng chừng hắn sẽ khó có thể đứng dậy với tình trạng thân thể hiện nay, dù có ngồi dậy một cách miễn cưỡng cũng chẳng thể dùng miệng để vặn tay nắm to đùng trên cánh cửa. Sau nửa tiếng nữa, chắc hẳn hắn sẽ tắt thở. Xác chết vừa hay lại có thể chắn ngay trước cửa, đúng là hoàn mỹ! Dù sao đi nữa, nhìn chung hôm nay vẫn là một ngày đáng ghét. Đến cuối ngày, ta vẫn còn vài chuyện không hiểu nổi; ví dụ như mối quan hệ và vị trí trong chuỗi thức ăn giữa ta, con chuột, bánh pizza cùng với sinh vật chưa biết. Mà thôi đi, chuyện này không quan trọng.
Chương 1: Quyển sách nội tâm
Trong vô số vũ trụ song song có vô số Địa Cầu tồn tại, trong số đó có một nơi cực kỳ vô lý. Câu chuyện mà ta muốn kể xảy ra tại nơi ấy.
Trong thế giới này, vào cuối thế kỷ XX, một thế lực đã dùng vũ lực tuyệt đối để phá vỡ toàn bộ ngăn cách về dân tộc, quốc gia, tín ngưỡng và khiến toàn nhân loại trở thành thần dân khi họ vẫn chưa kịp phản ứng. Những thế lực chống đối đều bị tiêu diệt sạch sẽ trong vòng hai năm.
Trong năm 2000, nhân loại đã hoàn thành việc thống nhất Địa Cầu. Kể từ đây, không còn tồn tại khái niệm về quốc gia. Các "nước" đều được gọi bằng cái tên mới là "phủ" hoặc "quận", chỉ có tên của các thành phố là được giữ nguyên. Hoàng đế, một từ chưa từng được nhắc tới suốt một thời gian rất dài lại xuất hiện trên võ đài lịch sử.
Cho dù tốt hay xấu thì ít nhất trong vũ trụ này, người Địa Cầu đã đoàn kết lại với nhau, nhưng không phải bằng cách liên bang mà bằng hình thức đế quốc.
Suy cho cùng, nếu một vài năm sau có một bầy khỉ, hoặc một bầy giun, hay một bầy người máy đến xâm chiếm từ bên ngoài dải ngân hà. Vậy thì sức chiến đấu của Đế Quốc Địa Cầu chắc chắn phải mạnh hơn Liên Bang Địa Cầu nhiều lắm.
Tất nhiên, trong câu chuyện này không thể xảy ra những sự kiện như thế.
Chuyện bắt đầu vào tháng mười hai năm 2100.
Vì phủ Anh là một trong những phủ nhỏ nhất trên thế giới nên đế quốc vốn chuẩn bị sáp nhập nơi này vào quận Long. Chẳng qua khi xét về vị trí địa lý, họ thấy phủ Anh nằm giữa biển, đã vậy lại thường xảy ra động đất, sóng thần và trên lãnh thổ còn có mấy núi lửa đang hoạt động, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ chìm xuống biển. Còn địa phận của quận Long vốn đã rất rộng lớn, vậy là tầng lớp lãnh đạo của đế quốc quyết định giữ nguyên tình trạng đơn độc của phủ Anh.
Mùa đông năm nay, có một thiếu niên đang chạy như điên trên đường phố ở Hokkaido. Người này thở phì phò liên tục, không khí lạnh của buổi sáng sớm thì y hệt lưỡi dao cứa vào mặt hắn.
Thiếu niên không cao không thấp, không mập không ốm, khuôn mặt bình thường, trên sống mũi đeo một cặp kính cận dày cộm như hai *** chai. Hắn mặc đồng phục học sinh màu đen, hai vai đeo ba lô đơn giản. Từ tóc mai đến cúc áo và ống quần đều không tìm thấy bất cứ vấn đề nào, hắn đúng là một học sinh ngoan điển hình.
Nhưng hôm nay học sinh ngoan đã đi học trễ.
“Ồ, chào Ikeda. Hôm nay lại nhễ nhại mồ hôi rồi kìa, em vừa chạy đến lớp sao? Được rồi, mau về chỗ ngồi đi." Giáo viên đang nói tên Matsuo, dạy môn Đại Số. Hắn là một người đàn ông trung niên hói đầu và là chủ nhiệm lớp của Ikeda.
Ngôi trường này rất khá và cũng có thứ hạng trong số các trường trung học phổ thông tại phủ Anh, tất nhiên nó không cùng một cấp bậc so với những học viện dành riêng cho vương công quý tộc.
Vì nơi ở của Ikeda khá hoang vu nên mỗi buổi sáng hắn đều phải đón xe buýt mới có thể đến lớp đúng giờ. Một khi lỡ xe buýt, Ikeda chỉ có thể chạy bộ khoảng bốn mươi phút để đến trường. Tuy hắn rất cố gắng nhưng mỗi tháng đều đi trễ vài lần vì không kịp lên xe buýt.
Matsuo là một kẻ hám tiền nên rất xem thường loại học sinh nghèo túng như Ikeda và thường xuyên gây khó dễ với Ikeda chỉ vì những sai sót nhỏ nhặt, nhưng có vẻ hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt nên không hề bắt bẻ cậu học sinh nọ mà tiếp tục giảng bài.
Điều này khiến Ikeda thở phào một hơi. Hắn lủi thủi đi đến chỗ ngồi của mình, rồi nhẹ nhàng đặt ba lô xuống, sau đó lấy sách giáo khoa ra.
Vì đến trễ nên sau khi Ikeda mới ngồi được hơn mười phút, tiết học thứ nhất đã kết thúc.
Matsuo cũng không nán lại. Sau tiếng chuông hết giờ, hắn lập tức bước ra khỏi lớp.
Khi đến trước cửa, Matsuo bỗng quay đầu và nhìn Ikeda bằng ánh mắt bất thiện. Ikeda nhìn thấy rõ ràng nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng của hắn.
“Này nhang muỗi ướt, ta có chuyện muốn nói với ngươi, mau đi lên sân thượng với ta.” Lớp trưởng Miura là một tên mập cao to, cường tráng và gia đình rất giàu có. Nghe nói cha hắn là viện trưởng của một bệnh viện lớn, thế nên kẻ hám tiền như Matsuo mới cho một gã có thành tích học tập bình thường lên làm lớp trưởng.
"Ừ, được thôi...” Ikeda không hề phản ứng gì khi bị gọi là “Nhang muỗi ướt”. Thường thì những nam sinh khác, thậm chí cả nữ sinh trong lớp, đều gọi hắn như thế. Nhang muỗi ám chỉ cặp mắt kính buồn cười của hắn, còn nhang muỗi bị ướt thì không thể dùng được nữa. Biệt danh này cũng giống như “phế vật" vậy.
Trong cấp trung học phổ thông, có rất ít thanh niên hư hỏng đúng nghĩa nhưng những thằng ỷ thế hiếp người như Miura lại đầy rẫy khắp vũ trụ. Từ khi đi nhà trẻ đến khi bước chân ra xã hội, loại người như hắn có mặt khắp nơi.
Sau khi lên sân thượng, Miura vô duyên vô cớ đánh Ikeda một trận mà không nói lời nào.
Hắn ra tay rất mạnh và không hề giữ chừng mực. Trong khi Ikeda chỉ biết ôm đầu, cuộn người thành một cục rồi cắn răng chịu đựng mà không hề có dấu hiệu tức giận hay đánh trả.
Có lẽ Ikeda đã quen rồi. Từ khi vừa bước vào trường, hắn đã bị những học sinh lớp trên cố ý kiếm chuyện. Sau đó, ngay cả những học sinh cùng khối cũng xem hắn như đối tượng để ức hiếp. Bây giờ Ikeda đã lên lớp mười một, nhưng hắn chỉ là một tên ngốc vô dụng trong mắt những học sinh lớp mười vừa mới vào trường và họ cũng không xem hắn như bậc đàn anh.
Đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Miura mới dừng tay rồi quay người bỏ đi.
“Vì sao?” Ikeda cố sức thốt lên một câu.
“Hả?” Miura nhổ một bãi nước miếng, sau đó trả lời như vừa rồi chẳng có việc gì xảy ra: “Muốn biết lí do à? Ừm, có lẽ do ta buồn chán vì lâu rồi chưa đánh người mà thôi.”
Cánh cửa sân thượng đã bị đóng lại, Ikeda vẫn nằm trên mặt đất. So với những vết bầm tím trên mình, lòng tự trọng của hắn càng tổn thương nặng nề hơn.
Có lẽ bây giờ hắn nên khóc nhưng từ lâu hắn đã không thể khóc được.
Học sinh gặp hoàn cảnh như hắn hầu như chỉ có hai lựa chọn: Chuyển trường hoặc tự sát.
Đáng tiếc, hắn không có điều kiện để chuyển trường, cũng không đủ can đảm để tự sát.
Hắn chỉ có thể tiếp tục cuộc sống như thế!
...
Hoàng hôn ngày mười tháng mười hai.
Tiếng chuông tan học vang lên. Đối với Ikeda, mỗi ngày trong trường trung học phổ thông đều dài bằng một năm. Nhưng khi về nhà hắn còn phải làm rất nhiều việc nhà, vì người cha cờ bạc rượu chè của hắn cả ngày đều say mèm, thông thường lão chỉ làm ba việc: Uống rượu khoe dốt, đánh con rèn luyện thân thể và vừa ngủ vừa chảy nước miếng.
Ikeda sải những bước chân mệt mỏi đi qua con phố quen thuộc. Cả thế giới trong mắt hắn đều là một màu xám xịt, mỗi một giờ một phút của cuộc đời đều giống như đang chịu đựng giày vò.
Hắn dần bước đến một nơi hoang vu, vắng vẻ.
Chợt ngừng bước, Ikeda ngước nhìn cửa hàng bên đường, rồi lẩm bẩm một mình: “Nơi này có tiệm sách sao?”
Hắn vẫn nhớ mang máng lúc mình chạy qua nơi này thì chỉ thấy một khoảng đất trống. Còn bây giờ, trước mắt hắn rõ ràng là một căn nhà trệt rộng mấy chục mét vuông, trên biển hiệu có viết chữ “BOOKS”. Trong tủ kính quay mặt ra đường chất đầy sách khiến người khác không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Ikeda đẩy cửa bước vào, có lẽ vì tò mò hoặc đơn thuần là vì không muốn trở về ngôi nhà nhếch nhác của mình quá sớm.
Sau khi vào tiệm sách, hắn cảm thấy không gian bên trong có vẻ lớn hơn khi nhìn từ bên ngoài vào.
Căn phòng được bày trí theo hình chữ thập. Trừ những giá sách ở xung quanh, giữa phòng còn có vài chiếc bàn được ghép lại với nhau và sách được chất thành đống trên đó. Mặc kệ góc tường hay trên mặt đất cũng đều chất đầy sách. Trong căn phòng bừa bộn này hầu như không có đường để đi, toàn bộ không gian bị vô số quyển sách sách lăn lóc khắp nơi chiếm hết.
Mùi giấy và da thuộc ngập tràn trong không khí nhưng cũng không thể nói chúng khó ngửi. Bước vào trong thêm vài bước, Ikeda nhìn thấy bàn làm việc, có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc sô pha đằng sau chiếc bàn đó. Nhìn bề ngoài, người này khoảng ba mươi tuổi. Đầu tóc của hắn rối như ổ quạ, trên người mặc áo sơ mi trong bộ vest màu đen, cổ áo được phanh ra và dáng vẻ cực kỳ lôi thôi.
Thiên Nhất không hề ư hử với vị khách vừa bước vào cửa. Lúc này, hắn vẫn chăm chú xem quyển sách trên một tay của mình, tay còn lại cầm muỗng khuấy ly cà phê trên bàn một cách chậm rãi.
“Này ông chủ, cho hỏi..." Ikeda muốn hỏi tiệm sách này rốt cuộc ở đâu ra.
Thiên Nhất không để Ikeda nói hết. Mặc dù ánh mắt chẳng hề rời khỏi quyển sách trên tay nhưng hắn vẫn nhấc tay lên với vẻ uể oải và chỉ về phía ba giá sách bên trái: “Thứ ngươi muốn xem ở đằng kia.”
Ikeda cảm thấy tình huống trước mắt có gì đó kỳ lạ mà không thể diễn tả bằng lời, có điều hắn vẫn đi đến những giá sách đó. Hắn thật sự không biết tại sao mình phải làm theo lời của Thiên Nhất. Dường như chỉ một câu nói đơn giản của người này đã giải quyết toàn bộ mọi nghi vấn trong lòng.
Khi bước đến đó, Ikeda phát hiện tất cả bìa sách trên kệ đều có màu đen. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thể đoán được nội dung, thế nên hắn có cầm quyển sách nào cũng chẳng quan trọng.
Sau khi chọn bừa một quyển sách trên kệ, hắn quay đầu nhìn Thiên Nhất.
Giờ thì Thiên Nhất vừa xem sách, vừa uống cà phê và hoàn toàn không để ý đến hắn.
“Đúng là một người kỳ lạ..." Ikeda lẩm bẩm thật nhỏ rồi bắt đầu lật trang sách trên tay.
Trang đầu tiên là một trang giấy trắng.
Lật sang trang thứ hai, giữa trang giấy là tên của quyển sách. Đó là ba chữ được in bằng mực màu lục khiến người xem cảm thấy rất khó chịu - Ikeda Nozomu.
“Tên của ta sao?” Toàn thân hắn nổi đầy da gà, trong lòng thầm nghĩ: “Là trùng hợp? Trò đùa? Hay là chương trình của đài truyền hình?”
Ikeda lật tiếp vài trang. Trừ tên sách ra, những dòng chữ khác đều là kiểu chữ in màu đen cỡ trung, trong khi nội dung của nó lại khiến hắn suýt hét lên.
“Làm người như ông già mình thì thà chết quách đi cho xong.”
“Tên khốn Miura, ta thật sự rất muốn đẩy hắn xuống lầu.”
“Ta muốn trở thành nam sinh được chào đón như Fujita.”
...
Ikeda vội vàng lật xem nội dung của những trang tiếp theo, trên mặt hắn dần ngập tràn sợ hãi và xấu hổ. Khi lật hết hai phần ba quyển sách, nội dung đã bị ngắt quãng và chỉ còn lại mấy chục trang giấy trắng mà thôi.
Hai dòng dữ cuối cùng lần lượt là “Là trùng hợp? Trò đùa? Hay chương trình của đài truyền hình?” và “Sao có thể?!”...
Bấy giờ, Thiên Nhất mới đặt quyển sách trên tay xuống. Sau khi hớp một ngụm cà phê, hắn nhìn Ikeda rồi nói: “Đặt sách xuống đi, chúng ta cùng bàn một vụ giao dịch.”
Ikeda đang run rẩy và do dự. Bản năng con người luôn sợ hãi những chuyện không thể hiểu nổi, trong lòng hắn cũng không muốn đặt quyển sách viết đầy “tiếng lòng” của mình xuống. Và vì hắn đang đấu tranh nên tạm thời vẫn chưa làm theo lời của Thiên Nhất.
Thiên Nhất thở dài: “Mau đặt quyển sách xuống, nếu không ta sẽ băm thịt ngươi cho heo ăn.”
Ikeda đã đầu hàng. Lúc đặt quyển sách lên kệ, hắn thầm nhớ kỹ vị trí của nó rồi mới bước tới bàn làm việc của Thiên Nhất với trạng thái căng thẳng.
Chương 2: Người chết đầu tiên
Sắc trời chạng vạng, Ikeda đã về đến nhà nhưng vẫn chưa nhìn thấy cha mình đâu. Có lẽ lão ta vẫn đang say sưa ở quán rượu.
Hắn lấy một gói thức ăn nhanh ra khỏi tủ lạnh, rồi nhét vào lò vi sóng, sau đó mới bật TV lên, đây là khoảng thời gian quý giá nhất của Ikeda ngoại trừ thời gian ngủ. Lúc này, hắn ngồi trước TV vừa làm bài tập vừa ăn món ăn rác rưởi chỉ có trong những gia đình nghèo túng nhất.
Từ khi còn rất nhỏ, dường như TV đã trở thành người cha của hắn. Ngay cả trong quyển sách thuộc về hắn, vẫn có một câu thế này: "TV sẽ không say mèm trở về nhà, TV sẽ không bỏ quên ta trong vườn thú, TV sẽ không đánh đập hay mắng chửi ta, TV mới là người dạy ta đạo lý làm người.”
Hắn từng tưởng tượng mình sẽ trở thành những nhân vật trong các câu chuyện hư cấu, một ngày nào đó đột nhiên gặp người ngoài hành tinh, hoặc gặp một thiếu nữ thần bí, hay được cơ quan bí mật của chính phủ chiêu mộ, thậm chí bị một tia sét mang đến một thế giới khác, từ đó cuộc đời mình sẽ thay đổi. Hắn hi vọng mình có thể trở thành chỗ dựa của mọi người như các anh hùng trong phim ảnh, chứ không phải bị coi thường và chèn ép như bây giờ.
Nhưng khi mở mắt ra, Ikeda lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Không ngờ đối với một thiếu niên mới mười bảy tuổi, cuộc sống lại đau khổ như vậy. Nỗi sợ hãi sâu sắc nhất không phải là hiện tại mà chính là tương lai. Nỗi tuyệt vọng lớn lao ấy không phải là vì ngươi không biết rõ tương lai, mà là dù ngươi vẫn còn trẻ nhưng đã nhìn thấy trước cuộc đời bất hạnh của mình.
Không biết cây bút trong tay Ikeda đã ngừng lại từ lúc nào. Hắn nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là mười giờ hai mươi nhưng cha hắn vẫn chưa về nhà.
Ikeda ra trước cửa nhà, sau đó xỏ giày rồi bước vào màn đêm.
Trên con đường yên tĩnh, người thiếu niên lộ ra bộ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, thậm chí đôi mắt dưới cặp kính có phần dữ dằn, đáng sợ.
Cửa hàng sách của Thiên Nhất đã đóng cửa. Khi đi ngang qua đó, Ikeda vốn định bước vào xác nhận thêm lần nữa. Thế nhưng lúc hắn gõ cửa, bên trong chẳng có bất cứ phản ứng gì.
“Đã quyết định thì không được hối hận!” Ikeda tự nhủ với mình như vậy.
Hắn đi được hơn một giờ, khi đến trường là gần nửa đêm. Sân trường tối om, chỉ có vài ánh đèn le lói từ căn phòng bảo vệ. Giờ này chắc hẳn bảo vệ đã ngủ rồi, bởi nhà trường quy định bảo vệ trực đêm phải đi tuần một lần trong khoảng thời gian từ nửa đêm đến năm giờ sáng nên thông thường đám người này đều ngủ rất sớm, đến khoảng bốn giờ sáng hôm sau mới thức dậy đi tuần rồi sau đó đi ra ngoài mua điểm tâm.
Cổng trường được thiết kế theo kiểu đẩy ngang và không cao lắm. Ikeda lập tức trèo được vào bên trong mà chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực.
Hắn đi thẳng đến trước dãy phòng học, rồi mới dừng lại.
Cố gắng lắm mới đến được đây, thế nhưng giờ hắn lại phát hiện cánh cửa của dãy phòng học đã bị khóa bằng một cái khóa dây. Có lẽ đây không phải là vấn đề lớn đối với những anh hùng trong phim ảnh, có điều Ikeda lại không biết làm thế nào cho phải.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy...” Ikeda nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn chuẩn bị bỏ đi, ngoài miệng lẩm bẩm: "Hết cách, bây giờ hai tay trống không. Cho dù có tính trước và đem theo kềm thì mình vẫn không thể làm gì khác, phá hoại của công là một tội rất nghiêm trọng.”
Ikeda rất hận bản thân mình, nhưng hắn biết dù có nói những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự thật chính là vậy, mặc cho hắn quyết tâm làm một việc nào đó nhưng chỉ cần gặp một khó khăn nho nhỏ, hắn sẽ từ bỏ nó một cách dễ dàng.
“Ta đúng là phế vật... Người khác gọi ta là nhang muỗi ướt cũng thật đáng đời mà...” Ikeda bắt đầu tự dằn vặt mình. Hắn quay đầu lại nhìn dãy phòng học với ánh mắt không cam lòng. Dường như nếu làm thế, hắn sẽ có thể tìm thấy một tia hi vọng.
“Đó là…” Ikeda bỗng trợn tròn mắt, hi vọng đã xuất hiện.
Trong cuộc đời bi thảm của hắn mà lại có lúc xuất hiện may mắn bất ngờ!
Càng bước đến gần, Ikeda càng nhìn thấy rõ ràng. Hành lang tầng trệt có một cánh cửa sổ vẫn chưa đóng chặt và để lộ một khe hở rất nhỏ, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không thể nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại, hắn bỗng phát hiện chuyện này.
Bước đến trước cánh cửa sổ, hắn hít sâu một hơi. Mặc kệ không khí lạnh lẽo của ban đêm ùa vào não, hắn vươn tay mở cánh cửa sổ.
Vài giây sau, hắn đã leo vào hành lang một cách thuận lợi.
Ikeda cố kiềm nén sự hưng phấn trong lòng vì toàn thân hắn đều đang run rẩy. Câu nói vào mấy tiếng đồng hồ trước dường như đang vang vọng bên tai : “Nửa đêm lẻn vào phòng làm việc của Matsuo, lấy bất cứ món đồ nào của hắn. Ta sẽ cho phép ngươi xem quyển sách của Miura.”
Tuy không biết tại sao đối phương lại yêu cầu như vậy, càng không biết tại sao đối phương biết Matsuo và Miura, nhưng vì đã từng thấy quyển sách cổ quái viết đầy tiếng lòng của mình nên hắn không cảm thấy việc này kỳ lạ lắm.
Khi đứng trước cửa phòng làm việc của giáo viên, trong lòng Ikeda vẫn đang do dự. Dẫu sao hắn vẫn là Ikeda, một người bị đánh mà không dám dánh trả. Ngay cả bản thân hắn vẫn không thể tin được mình lại dám làm những việc trái với lẽ thường như lúc này.
Nhưng những trải nghiệm mới mẻ khiến hắn cảm thấy vô cùng kích động, thậm chí do cơ thể tiết ra hơi nhiều adrenaline nên cánh tay mở cửa run rẩy dữ dội.
Cửa mở ra, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thứ đầu tiên đập vào mắt Ikeda là một đôi chân.
Một đôi chân lơ lửng trên mặt đất, hai mũi chân hướng vào nhau và đang đung đưa giữa không khí.
Ikeda cảm thấy tim mình như ngừng đập. Theo bản năng, ánh mắt của hắn dần di chuyển lên trên.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy gương mặt của Matsuo.
Bấy giờ, hai tròng mắt của Matsuo lồi ra ngoài, lưỡi thè ra khỏi miệng hết một nửa, sắc mặt tím đen, rõ ràng hắn đã chết rồi.
"Á... Hu... Hu..." Ikeda ngồi bệch xuống đất, hai chân đạp tới không ngừng. Hắn lui cơ thể thật nhanh về phía sau.
Không lâu sau đó, bờ lưng của hắn chạm vào vách tường.
Khi vừa nhìn thấy xác chết, hắn bỗng muốn hét lên, sau đó lại cảm thấy buồn nôn. Cuối cùng, hắn phải dùng hai tay bóp chặt miệng thì tiếng hét và dịch dạ dày mới bị ép ngược về.
Không thể hét, bởi vì sau khi bảo vệ tới hắn không thể giải thích vì sao mình lại đến trường vào lúc nửa đêm; càng không thể nôn được, vì sẽ để lại dấu vết tại hiện trường.
Bản thân Ikeda chẳng hề biết vì sao trong đầu lại suy nghĩ cặn kẽ đến thế. Trong hoàn cảnh khủng bố như thế này, không ngờ hắn vẫn có thể phán đoán chuẩn xác như vậy.
Chẳng lẽ bản tính của mình vốn tàn nhẫn, hay do mất cảm giác trước cái chết?
Hắn không thể nghĩ về vấn đề này quá nhiều. Bây giờ, hắn cần phải nghĩ ngợi về hành động tiếp theo.
“Dựa vào tử trạng, đến tám mươi phần trăm là do Matsuo tự sát. Nhưng nếu báo cảnh sát thì phải giải thích việc nửa đêm lẻn vào trường. Cho dù kết quả điều tra cuối cùng chứng minh cái chết của Matsuo không liên quan đến mình, nhưng nhà trường chắc chắn sẽ không tha thứ.” Sau khi tính toán, Ikeda bỗng nện lên chân mình mấy cái để có thể đứng dậy một cách miễn cưỡng. Và mặc dù đôi chân vẫn còn run rẩy nhưng ít ra cơn đau đã giúp hắn khôi phục tri giác.
Ideka bước vào phòng làm việc của giáo viên, ánh mắt hắn cố ý tránh xa gương mặt khủng bố của Matsuo. Hắn vội vã đi vòng qua xác chết đang treo lơ lửng rồi lấy đi một cây bút trong hộp bút của Matsuo. Sau đó, hắn vội chạy đi không dám quay đầu lại.
Từ lầu ba chạy thẳng xuống lầu một, Ikeda bước đến trước cánh cửa sổ mà mình vừa leo vào.
Hắn đang định leo ra ngoài, nhưng bỗng phát hiện một chuyện khi cúi đầu nhìn xuống: Trên bục cửa sổ lại có đến hai vết dấu chân không giống nhau!
Lúc nãy khi trèo vào, nguồn sáng nằm sau lưng hắn nên cái bóng hắn đã che mất bục cửa sổ, vì vậy hắn không thể phát hiện ra. Nhưng bây giờ dưới ánh trăng sáng, phát hiện này khiến hắn sởn gai ốc. Trên bục cửa sổ có hai dấu giày, mũi giày đều hướng vào hành lang. Trong đó, một dấu giày lớn hơn dấu giày còn lại. Hắn phỏng đoán rằng dấu giày nhỏ hơn chắc chắn là của mình, nhưng dấu giày lớn hơn là của ai?
Trong khoảnh khắc này, tư duy của hắn lại trở nên cực kỳ nhanh nhạy. Ikeda đã nghĩ ra đáp án rất nhanh chóng. Dấu giày lớn hơn chắc hẳn là của Matsuo. Vì bảy tám giờ đêm mọi ngày, bảo vệ đều đi kiểm tra toàn bộ cửa nẻo phòng học và phòng thể dục, sau khi xác định không có gì khác thường mới khóa lại rồi đi ngủ. Cho nên Matsuo không thể tự sát trước thời gian này, nhất định là hắn lẻn vào trường sau tám giờ rồi mới chết. Điều này giải thích vì sao chỉ có dấu giày hướng vào hành lang mà không có dấu giày hướng ra ngoài.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ikeda không sợ hãi nữa. Hắn trèo qua cửa sổ, sau đó lau chùi sạch sẽ dấu chân mình để lại một cách cẩn thận, thậm chí ngay cả dấu vân tay trên rìa cửa sổ cũng được lau nốt. Duy chỉ có dấu chân của Matsuo, hắn mới không hề đụng đến.
Khi cảm thấy không còn bất cứ dấu vết nào, Ikeda mới thụt tay vào ống tay áo rồi khép cánh cửa sổ lại một cách cẩn thận. Sau đó, hắn điều chỉnh tâm trạng của bản thân trở về trạng thái như lúc mới đến, rồi nhanh chóng rời khỏi trường và chạy như điên về nhà.
Cùng lúc đó, một bóng người chợt xuất hiện trong hành lang tối đen của dãy lầu và lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Ikeda.
Lúc này, toàn thân Ikeda nhễ nhại mồ hôi. Rốt cuộc hắn đã chạy về đến nhà.
Trên suốt đoạn đường, linh hồn hắn như đã rời khỏi thể xác. Cho đến khi nhìn thấy cánh cửa quen thuộc hắn mới dần bình tĩnh lại.
Trong nhà có ánh đèn, có lẽ người cha say xỉn của hắn đã trở về.
Ikeda rón rén bước vào nhà, sau đó nói một câu để thăm dò tình hình: “Ta về rồi.”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng thở hồng hộc của chính hắn đang vang vọng giữa căn phòng.
Ikeda bước về phía căn phòng đang sáng đèn. Và ngay khi mới mở được một cửa cánh cửa, cảnh tượng bên trong đã khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cha hắn đang nằm ngủ bên cạnh lò sưởi trong cơn say, bên cạnh là mấy vỏ chai rượu lăn lông lốc.
“Nửa đêm về nhà không thấy con mình mà vẫn làm ngơ đi ngủ.” Ikeda tắt đèn giúp cha mình, sau đó đóng cửa lại rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau khi tắm rửa xong, hắn mới trở về phòng mình. Tuy nằm trên giường nhưng hắn không thể nào chợp mắt được. Mỗi khi nhắm mắt, xác chết treo lủng lẳng bên dưới sợi dây thừng và khuôn mặt thê thảm của Matsuo lại lại hiện lên trong đầu hắn.
Đến lúc trời đã tờ mờ sáng, Ikeda mới mở đôi mắt đầy tơ máu của mình và nhìn lên trần nhà.
Hắn đã suy nghĩ suốt đêm nhưng vẫn không hiểu nổi, đã vậy lại còn khiến đầu óc càng thêm hỗn loạn, đầu đau như muốn nứt ra.
Vì sao Matsuo lại tự sát? Hơn nữa còn treo cổ trong phòng làm việc của mình, điều này có nghĩa gì? Rốt cuộc tiệm sách đó bất thường ở điểm nào? Ông chủ tiệm sách là ai? Vì sao lại bảo mình đến phòng làm việc của Matsuo trộm đồ vào nửa đêm? Chẳng lẽ cái chết của Matsuo có liên quan đến hắn?
Trằn trọc thêm một lúc, Ikeda mới nhìn đồng hồ thì nhận ra đã gần đến giờ đi học.
Tuy hắn rất mệt nhưng không dám xin nghỉ. Có thể do chột dạ nên Ikeda cảm thấy nếu nghỉ học vào đúng ngày phát hiện xác chết thì mình sẽ rất đáng nghi.
Hôm nay, Ikeda bắt được xe buýt nên không đi ngang qua tiệm sách ngày hôm qua. Thật ra cho dù đi bộ đến trường, Ikeda cũng biết ông chủ tiệm sách không thể mở cửa sớm như thế. Nhìn tính cách đã có thể nhận ra hắn ta là hạng người không thể chui hỏi chăn trước mười giờ sáng, bởi vậy có đi ngang qua tiệm sách cũng uổng công mà thôi.
Tình hình trong trường không khác nhiều lắm so với tưởng tượng của Ikeda. Bảo vệ phát hiện xác chết vào khoảng bốn giờ sáng, sau đó hắn cũng không kêu xe cấp cứu mà gọi luôn cho cảnh sát, có lẽ tướng chết của Matsuo đã phơi bày sự thật rất rõ ràng rằng hắn đã chết rồi.
Khi trời sáng, cảnh sát đã phong tỏa lầu ba của dãy lớp học và bắt đầu tiến hành điều tra. Không ít giáo viên và học sinh đều bị xét hỏi nhưng Ikeda thì lại không, có lẽ do hắn quá không bắt mắt, hoặc vì trong mắt người khác hắn là một người hướng nội nên không tiện xét hỏi.
Cả buổi sáng, các học sinh đều thì thầm nói chuyện với nhau. Nội dung thảo luận tất nhiên là cái chết của Matsuo, ngay cả giáo viên khi giảng bài cũng không tập trung tinh thần nên cũng chẳng ngó ngàng gì đến kỷ luật của lớp học.
"À, Matsuo là người xấu xa, vừa nhỏ mọn vừa hèn hạ, hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn. Bình thường, hắn hay sờ mó những giáo viên nữ, nghe nói còn có học sinh nữ bị hắn quấy rối tình dục nhưng không có chứng cứ, đã vậy hắn còn rất giỏi nịnh bợ nên mối quan hệ giữa hắn và hội đồng quản trị của trường rất tốt. Chính vì thế, hiệu trưởng không thể đuổi việc hắn. Thế là mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ mặt tiểu nhân đắc chí của hắn quanh quẩn trong trường ngày này qua ngày khác. Tự sát đúng là việc tốt đối với loại người như thế, cuối cùng hắn đã làm được một việc có ích cho đời. Này, chú cảnh sát, đừng nhìn ta như vậy. Con người ta nói chuyện thẳng thắn như vậy đấy, ta chỉ nói sự thật mà mọi người đều không dám nói thôi.”
Người đang nói là giáo viên Kurosawa, một giáo viên dạy Ngữ Văn đã qua thời kỳ thanh xuân, sắp đến độ tuổi nghỉ hưu. Bà ta là một người nóng nảy, miệng không kiêng nể gì cả. Với tính cách như vậy chắc chắn sẽ rất khó lên chức lãnh đạo, nhưng người như vậy lại không bị đồng nghiệp và học sinh ghét bỏ. À, tất nhiên trừ Matsuo ra...
Nếu so sánh Matsuo với nước cống dơ bẩn thì Kurosawa chính là dầu lửa sôi sục. Kẻ nịnh hót như Matsuo trước mặt những người khác đều sử dụng hai bộ mặt: Khom lưng uốn gối hoặc ngẩng mặt lên trời. Nhưng khi gặp Kurosawa, hắn chỉ có thể lượn đi càng xa càng tốt. Dù sao trong mắt của một người chính trực, kẻ tiểu nhân như vậy còn chẳng bằng rác rưởi.
Khi cảnh sát thu thập được bằng chứng tất nhiên sẽ phải sàng lọc, phân tích, có điều đa số mọi người đều công nhận tính cách của Matsuo, tóm lại mọi người đều cảm thấy hắn có chết cũng chưa hết tội.
Nhưng vì vậy, vấn đề lại càng trở nên mơ hồ.
Người như hắn dám tự sát sao? Hơn nữa, rõ ràng là hắn sống một mình, vì sao phải nửa đêm lẻn vào trường để tự sát? Thắt cổ ở nhà không được à?
Đã gần trưa, nhà trường cuối cùng phải tuyên bố cho học sinh nghỉ học nửa ngày. Sau khi ăn xong cơm trưa, học sinh có thể về.
Đối với Ikeda, đây đúng là một tin tốt. Hắn không đợi thêm được nữa và muốn chạy ngay đến tiệm sách. Trong lòng hắn có quá nhiều câu hỏi cần được trả lời, nhưng hắn vẫn bình tĩnh vào căn tin ăn xong bữa trưa, sau đó mới cùng với những học sinh khác ra về.
Ikeda tự nhủ với mình rằng phải thật cẩn thận, không thể làm bất cứ hành động nào khác thường. Cho dù không ai chú ý đến hắn nhưng hắn vẫn cẩn thận hết mức có thể.
Sau khi đi bộ một tiếng đồng hồ, hắn mới về đến nhà. Trên suốt đường đi, hắn tỏ ra rất bình tĩnh. Khi đi qua tiệm sách của Thiên Nhất, hắn cũng không thèm liếc nhìn bên trong một lần.
“Ta về rồi.” Nói xong, Ikeda mở cửa rồi ngồi xuống thềm để cởi giày.
Hắn bước vào trong phòng khách. Lúc này, cha hắn đang ngậm một điếu thuốc và ngồi trước lò sưởi xem TV. Nghe tiếng Ikeda mở cửa, ông ta không thèm quay đầu lại mà trả lời: “Cúp học à, sao về sớm vậy?”
Ikeda ngồi xuống bên cạnh lò sưởi rồi lấy bài tập trong ba lô ra: “Đêm qua, thầy Matsuo tự sát trong trường nên buổi chiều được nghỉ học.”
Cha hắn nghe xong khẽ nhíu mày : “À … thằng cha đó là chủ nhiệm lớp ngươi phải không. Ta còn nhớ năm ngoái hắn từng đến nhà một lần. Khi vào nhà, ánh mắt hắn toát lên vẻ khinh bỉ. Còn khi nói chuyện với ta, dáng vẻ lại hống hách hết sức.” Cha hắn bỗng rít một hơi thuốc thật dài rồi nói tiếp: “Chết như thế nào? Nhảy từ sân thượng xuống à? Hay là treo cổ?”
Vẻ mặt của Ikeda cứng đờ, hắn nâng cặp kính cận dày cộm của mình lên: “Treo cổ. Nghe nói đêm qua hắn lẻn vào phòng làm việc của mình rồi tự sát, tình huống cụ thể thì ta không biết rõ.”
“Ồ, đúng rồi.” Cha hắn vươn tay lấy cái remote trên bàn rồi bỗng nấc cụt một tiếng khiến mùi rượu ùa ra khỏi miệng. Nhưng Ikeda cũng không để ý, dù sao thì hắn cũng quen rồi.
“Nói không chừng chuyện này còn được đưa lên thời sự.” Cha hắn đổi kênh khác, đến khi tìm được một kênh đang chiếu thời sự mới ngừng lại.
“Năm mới sắp đến, tình hình trị an cuối năm tại Hokkaido vẫn đang có xu thế đi xuống. So với các khu vực khác trong phủ, tình hình trị an ở đây là kém nhất. Trừ nạn trộm cướp đột nhập vào nhà ra, tình trạng bạo lực cũng đang gia tăng. Người phát ngôn của phía cảnh sát từ chối giải thích những số liệu này. Hôm nay, phóng viên đài chúng tôi và các chuyên gia được mời đến sẽ cùng...”
Chương trình thời sự từ trước đến nay vẫn luôn đơn điệu như thế, đầu tiên là chiếu một vài tin tức khiến người ta chán nản, sau đó lại mời vài người được gọi là chuyên gia phát biểu những ý kiến lấp lửng chẳng được tích sự gì.
“Nếu chuyện ở trường ngươi cũng được lên thời sự thì nói không chừng ngươi cũng có thể xuất hiện trên TV.” Cha hắn vừa nói vừa vặn to âm lượng của TV.
Ikeda chỉ trả lời một câu lấy lệ: “Ta nhớ sáng nay không có phóng viên nào đến trường.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ikeda đã ngồi làm bài tập được hai tiếng. Cha hắn cũng uống vài ly rượu, chương trình thời sự nhàm chán đến nỗi ông ta xem mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, tắt TV, Ikeda trở về phòng mình rồi lấy một cây bút dưới gối ra, đó là một cây bút máy hắn đã lấy từ chỗ Matsuo đêm qua.
Cây bút này nhắc nhở Ikeda tất cả mọi chuyện đêm qua không phải là giấc mơ, không phải ảo giác, càng không phải tưởng tượng mà đó chính là sự thật đã xảy ra rõ ràng ngay trước mắt.
Bốn giờ chiều ngày mười một tháng mười hai, Ikeda lại đến tiệm sách của Thiên Nhất.
Khi hắn đẩy cửa bước vào phòng, cảnh tượng hầu như không hề thay đổi so với hôm qua.
Nhưng hôm nay, Thiên Nhất không phớt lờ Ikeda. Hắn đặt quyển sách và tách cà phê trên hai tay xuống, sau đó mở miệng nói: “Đến đây, cứ việc ngồi xuống.”
Ikeda bước đến trước bàn làm việc của Thiên Nhất. Bấy giờ, hắn chợt phát ở đây không hề có thứ gì tương tự như ghế ngồi. Cái sô pha duy nhất trong tiệm sách đã bị ông chủ chiếm cứ. Thế là hắn chỉ có thể trả lời: “Ta đứng được rồi.”
Thiên Nhất kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy một quyển sách bìa đen, rồi đặt lên bàn: “Bí mật của Miura Kazuya đều ở trong này.”
Hắn vẫn đặt tay trên cuốn sách, không hề có ý định bỏ tay xuống: “Thứ ngươi lấy về đâu?”
Ikeda hỏi ngược lại : “Trong tay ngươi đã có cuốn sách của ta thì chắc chắn ngươi phải biết ta đã làm xong việc ngươi yêu cầu, cần gì phải hỏi như thế.”
Hắn vừa nói vừa lấy cây bút của Matsuo đặt lên chiếc bàn trước mặt Thiên Nhất.
Thiên Nhất bỗng ngáp dài, vẻ mặt vẫn tỏ vẻ dửng dưng: “Vì ta biết nhiều hơn ngươi tưởng nên ta tạm thời không thể đưa quyển sách của Miura cho ngươi xem.”
“Ngươi muốn lật lọng?” Ikeda cao giọng, sự kinh ngạc và giận dữ cùng bùng nổ vào lúc này.
Nhưng Thiên Nhất đã dập tắt lửa giận của hắn rất nhanh chóng: “Ngươi muốn xem quyển sách này vì muốn trả thù Miura, vì muốn trút hết giận dữ trong suốt hai năm bị hắn ức hiếp. Ừm, có lẽ ngươi chuẩn bị đổ hết mọi oán giận trong cuộc đời ngắn ngủi của mình lên Miura. Không sao, ta rất ủng hộ ngươi. Nhưng ta cảm thấy, bây giờ ngươi còn có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết.”
Hắn bỗng chuyển chủ đề: “Sáng nay ở trường ngươi xuất hiện một cảnh sát rất xuất sắc, thậm chí có thể nói là vô cùng thông minh. Năm giờ sáng, hắn là cảnh sát đầu tiên đến hiện trường nơi Matsuo "tự sát" và ngay lập tức đã phát hiện điểm nghi vấn, đã vậy còn đưa ra phán đoán rất chính xác – Matsuo bị người khác giết hại.”
Khuôn mặt của Ikeda bỗng tái lại. Trong khoảnh khắc không làm chủ được mình, hắn đã lùi về phía sau một bước: “Ngươi nói gì?”
Thiên Nhất không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của Ikeda mà lại thốt ra một câu còn đáng sợ hơn: “Viên cảnh sát này cũng thuộc cấp ‘Giấy’ như ta nhưng so với những người bình thường như ngươi thì không cùng một cấp bậc nên trong tiệm sách của ta không có quyển sách mang tên hắn. Cũng chẳng sao, hắn chỉ tiết lộ một ít suy đoán cho đồng nghiệp và cấp trên mà thôi, ta có thể gom góp được chút đầu mối từ tiếng lòng của những người khác.”
"Rốt cuộc ngươi..." Ikeda lắp bắp.
"Rốt cuộc ngươi là ai phải không?" Thiên Nhất bổ sung đầy đủ câu hỏi lấp lửng của Ikeda: “Ta là Thiên Nhất, Thiên trong thiên hạ, Nhất trong đệ nhất. Đây không phải là biệt danh, ta có thể lấy chứng minh nhân dân cho ngươi xem.”
Hắn lại hớp một ngụm cà phê: “Tất nhiên, điều này không quan trọng. Đối với ngươi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngươi phải nhớ kỹ tên của viên cảnh sát kia, hắn tên Kình Điểu. Với năng lực của hắn thì nhiều nhất sau bốn mươi tiếng đồng hồ, hắn sẽ ép ngươi vào đường cùng.”
Ikeda luống cuống trả lời: “Đừng đùa chứ! Cái chết của Matsuo không hề liên quan đến ta, cho dù hắn tự sát hay bị giết đều không liên quan đến ta!”
Thiên Nhất cầm quyển sách nội tâm của Miura lên rồi nói: “Bây giờ ta với ngươi làm vụ giao dịch thứ hai. Nếu ngươi đồng ý không xem tiếng lòng của Miura, ta sẽ nói cho người biết hung thủ giết chết Matsuo là ai, cùng với sơ hở có thể dẫn đến họa sát thân mà ngươi đã để lại vào đêm qua.”
Ikeda lại phải lựa chọn thêm lần nữa. Nhưng lần này hắn đã quyết định rất nhanh chóng: “Được, ta không xem quyển sách của Miura nữa. Ngươi mau kể cho ta nghe chuyện xảy ra đêm qua!”
“Ha ha ha ha...” Thiên Nhất cười lên như điên: “Chỉ vì sợ hãi mà ngươi lại dễ dàng từ bỏ cơ hội trả thù Miura à? Không ngờ ngươi lại đồng ý nhanh đến thế.”
Ikeda cảm thấy tiếng cười của Thiên Nhất rất chói tai. Hắn cũng nhận ra mình thật chẳng khác một con rối bị tên quái nhân này đùa giỡn hết lần này đến lần khác mà không thể nào kháng cự lại.
Một phút sau, Thiên Nhất mới ngừng cười: “Được rồi, ta là người giữ lời, ít nhất là trong cuộc trao đổi này.” Hắn lau miệng rồi nói: “Những chuyện ngươi nghĩ ra vào đêm qua chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi. Còn những chuyện ngươi quên thì lại rất nguy hiểm.”
Thiên Nhất cầm bình cà phê lên rồi đổ một ít vào ly, sau đó mới nói tiếp: “Bắt đầu từ lúc ngươi mở cửa phòng giáo viên đi.”
"Lúc đó, dấu vân tay trên cửa không thể trở thành chứng cứ được. Vì trên cửa phòng làm việc cho dù có dấu vân tay của mấy chục người cũng không phải là lạ. Ta tin rằng ngươi cũng nghĩ thế, cho nên sau đó ngươi không lau dấu vân tay trên cửa mà chỉ lau dấu vân tay trên khung cửa sổ ở hành lang tầng trệt. Nhưng ngươi lại quên rằng ngươi đã để lại một loạt dấu vân tay tại một nơi mà người khác chắc chắn sẽ không dùng tay chạm vào, hoặc có thể nói là... một dấu tay hoàn chỉnh.”
Tim Ikeda bỗng đập mạnh: “Hỏng rồi!”
Thiên Nhất nói: “Trong lúc ngươi bị xác chết lạnh lẽo đó dọa sợ đến nỗi lết trên đất đã để lại không ít dấu tay. Phải biết rằng những hàng dấu tay kia xuất hiện ngay ngắn tại nơi mà người khác chỉ dùng chân bước qua, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị giải thích rằng "ban ngày ta từng trồng cây chuối vào phòng làm việc" sao? À há, cho dù ngươi thật sự từng làm vậy thì chắc chắn cũng phải có người làm chứng mới được.”
Ikeda không còn tâm trạng để đùa giỡn với đối phương nên lập tức trả lời: “Nhưng trong khi điều tra những vụ tự sát bình thường... Không, cho dù là mưu sát. Liệu có người nào lại thu thập dấu vân tay trên mặt đất bên ngoài cửa không?”
Thiên Nhất đập bàn: “Nói hay lắm! Ngươi đoán không sai chút nào. Ví dụ như ở phủ Anh, hễ xảy ra án mạng thì viên cảnh sát đến hiện trường đầu tiên sẽ có nhiệm vụ bảo vệ hiện trường và làm công tác điều tra sơ bộ. Sau đó sẽ có một đám cầm thiết bị hiện đại chịu trách nhiệm thu thập chứng cứ đến sau, hay còn gọi là khám nghiệm hiện trường. Lúc này, cảnh sát đầu tiên đến hiện trường sẽ căn cứ theo phán đoán bước đầu của mình để quyết định tính chất của vụ án và phương án điều tra.
Nếu vụ án được cho là tự sát thông thường thì không cần thu thập chứng cứ quá kỹ càng, chỉ cần lấy vài dấu vân tay mang tính tượng trưng trên hung khí gây chết người rồi chụp vài tấm hình hiện trường, vật chứng và người chết, sau đó chuyển xác chết đi rồi rút quân. Toàn bộ quá trình nếu nhanh thì chỉ cần hai ba tiếng là có thể hoàn thành. Công tác xét hỏi những người có liên quan hoàn toàn có thể làm xong trong lúc thu thập chứng cứ, sau đó công tác khám nghiệm tử thi chỉ cần tìm ra nguyên nhân cái chết là xong, cảnh sát sẽ không kiểm tra quá nhiều. Khi báo cáo về lời khai, vật chứng, khám tử thi đều làm xong thì cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án sẽ viết một bản báo cáo ngắn gọn ghi lại những thông tin cần thiết rồi lưu vào hồ sơ trong máy tính, còn các chứng cứ loạn xà ngầu thì được bỏ vào túi hồ sơ. Đến đây vụ án kết thúc, xong chuyện.
Tỷ lệ tự sát ở phủ Anh luôn ở mức báo động. Tuy cảnh sát xử lý những vụ án tự sát chưa thể gọi là đặt bút thành văn nhưng ít nhất cũng quen tay hay việc.
Chẳng hạn như vô số thằng tốt nghiệp cấp ba xong thì tiến hóa thành trạch nam, suốt ngày chỉ ngồi trong phòng mà không hề nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Cuối cùng, những kẻ này đem lòng yêu đương những nhân vật trong game, thậm chí còn đăng ký kết hôn rồi sau đó tinh tẫn nhân vong vì tự sướng quá nhiều.
Vụ án này chắc chắn không thể tra kỹ đến mức thu thập dấu vân tay trên mặt đất xung quanh hiện trường.
Thiên Nhất nói rất nhiều lời an ủi, thế mà cuối cùng lại thốt ra hai chữ chết người: “Nhưng!”
Thiên Nhất cầm quyển sách nội tâm của Miura lên, hắn lật đến một trang rồi chỉ tay vào một hàng chữ cho Ikeda thấy: “Đọc đi.”
Trong khoảnh khắc ánh mắt Ikeda tiếp xúc với dòng chữ trong sách, toàn thân hắn bỗng run rẩy: “Nhang muỗi ướt đúng là một tên ngốc, lau hết dấu chân không phải được rồi sao? Lau sạch dấu vân tay trên khung cửa sổ chỉ khiến người khác thêm nghi ngờ.”
Thiên Nhất lập tức đóng sách lại rồi bỏ vào ngăn kéo dưới bàn: “Ngay cả Miura còn suy nghĩ thấu đáo hơn ngươi. Lúc đó người ta vừa tận tay giết người, quả thật không hề giống loại vừa thấy xác chết đã mất hồn mất vía như ngươi.”
Hắn tiếp tục chế giễu: “Ngươi động não suy nghĩ cho kỹ, nếu Matsuo muốn tự sát thì hắn liệu có cố ý lau hết dấu vân tay của mình không? Liệu một người vừa lau sạch dấu vân tay có thể để lại dấu chân không?
Bảo vệ làm nhân chứng, cái khóa làm vật chứng. Với hai chứng cứ này, người thường cũng có thể đoán ra Matsuo lẻn vào trường sau tám giờ bằng một lối nào đó trước cổng chính. Cảnh sát có vô trách nhiệm hơn nữa cũng phải điều tra đường đi của Matsuo đến hiện trường vụ án. Những điều này ngươi đều tính toán hết rồi, nhưng lại phạm phải một sai lầm đơn giản. Ài, thật ngu ngốc. Ngươi cứ lau sạch dấu chân của Matsuo thì mọi việc đã có thể trôi qua yên bình.”
“Ngươi vừa nói gì?” Ikeda hoàn toàn không nghe thấy những câu nói cuối cùng của Thiên Nhất, bởi vì suy nghĩ của hắn đã ngưng lại tại câu: “Lúc đó người ta vừa tận tay giết người”.
Thiên Nhất vỗ bàn cười lớn: “Ha ha ha, đây là sai lầm khác của ngươi. Nếu ngươi kiên trì vụ giao dịch thứ nhất thì khi ngươi xem quyển sách của Miura vẫn có thể biết được hung thủ là ai.”
Ikeda tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối phương đã cho phép hắn lựa chọn nên hắn thật sự không biết nên nói gì.
Thiên Nhất nói: “Được rồi, ta đã nói hết những gì cần nói. Mua bán kết thúc, không còn chuyện gì thì ngươi cút đi.”
Ikeda không cam lòng bỏ đi như vậy: “Ngươi có thể làm chứng, ngươi biết Miura đã giết người! Chỉ cần ngươi tố cáo hắn...”
Thiên Nhất lắc ngón tay cắt ngang lời của Ikeda: “Ta không có thời gian, tâm trạng, hứng thú và nghĩa vụ để làm việc này.”
“Vậy...vậy thì... vì sao Miura muốn giết Matsuo? Còn Matsuo tại sao lại lẻn vào trường lúc nửa đêm?” Ikeda hỏi.
Thiên Nhất xòe hai bàn tay: “Thủ đoạn, động cơ của Miura và hành động của Matsuo cùng với cách trốn thoát sự điều tra của Kình Điểu... Nếu ngươi muốn biết thì chúng ta có thể làm thêm một vụ giao dịch.”
Hắn hớp thêm một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Tất nhiên ngươi cũng có thể nhân lúc còn sớm mà rời khỏi nơi này rồi rửa sạch cổ chờ Kình Điểu dựa vào trí tuệ có hạn và những manh mối ít ỏi của hắn để tìm ngươi.”
“Nhưng người là do Miura giết! Ngươi biết mà!” Ikeda trả lời.
“Ha ha ha! Sau khi Miura giết người đã ngụy trang thành một vụ tự sát, đã vậy còn không quên đóng cửa. Trong quá trình Miura giết người, đừng nói là dấu vân tay hay dấu chân, ngay cả một sợi tóc cũng không để lại tại hiện trường. Cuối cùng, trước khi Miura rời khỏi hiện trường, hắn đã nhìn thấy ngươi nhưng hắn không hề hoảng sợ mà lại ẩn nấp trong góc tối quan sát cho đến khi ngươi đi khỏi hắn mới ra ngoài.”
Thiên Nhất nhìn Ikeda với ánh mắt khinh bỉ: “Vậy ngươi cảm thấy mình và Miura ai dễ bị cảnh sát bắt hơn?”
Ikeda nghe xong thì liền cảm thấy lồng ngực tựa như một nồi nước sôi. Máu huyết dâng trào và sự kích động không thể diễn tả bằng lời nhanh chóng đánh sập lý trí của hắn. Mỗi một câu nói của Thiên Nhất đều đâm vào điểm yếu trong lòng và khiến hắn lại phải lùi về sau thêm một bước.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Khi Ikeda hỏi câu hỏi này, vẻ mặt hắn đã bơ phờ như một tên nghiện.
----o0o----
Bốn giờ năm mươi ba phút sáng ngày mười một tháng mười hai, Kình Điểu mặc một chiếc áo da cũ nát và vừa ngồi xổm bên cạnh xác chết vừa nhai bánh đậu xanh.
Hắn đã đến hiện trường được hơn mười phút nhưng các đồng nghiệp vẫn chưa thấy đâu. Sau khi hỏi bảo vệ vài vấn đề đơn giản, hắn nhìn cảnh vật xung quanh rồi tự mình đứng lên bàn đỡ xác chết xuống.
“Trời còn chưa sáng đã phải chui ra khỏi chăn rồi chạy đến trường trong không khí lạnh thế này, thật có cảm tưởng như mình trẻ ra mười tuổi.” Kính Điểu vừa kiểm tra thi thể vừa tự chế giễu.
“Ấy ấy, chuyện gì thế này...” Trước mắt Kình Điểu, khuôn mặt trắng bệch của Matsuo bỗng nổi lên một hoa văn kỳ lạ.
Đó là hai đường thẳng hình chữ nhật có màu đen và vuông góc với nhau, rộng hơn hai lóng tay. Đường thẳng dài kéo từ trán Matsuo qua sống mũi đến tận cằm, gần như chia mặt hắn ra làm hai phần; còn đường thẳng ngắn lại kéo dài từ quai hàm bên trái sang quai hàm bên phảinhư một dải băng keo đang bịt miệng người chết.
“Sau khi mở dây thừng và đặt xác chết xuống đất, máu bị tắc nghẽn tại cổ cuối cũng đã chảy lên đầu nên dẫn đến kết quả như thế này à?” Kình Điểu vừa nhìn gương mặt của Matsuo vừa lẩm bẩm tự nhủ: “Thánh giá ngược màu đen, thứ này tượng trưng cho cái gì? Hay thằng này là tín đồ cuồng đạo của một giáo phái nào đó nên dùng phương pháp cực đoan để tự sát? Hay đây là ký hiệu do một tên biến thái mê giết chóc mới xuất hiện tạo ra? Hừ, sự việc ngày càng thú vị.”