bakugan5 đã viết:sang7a đã viết:Đang test lại pokemon black cơ mà nó bị lỗi đánh ko có exp đành phải cheat pokemon lv cao tý Thì down rom khác đi,cái lỗi đấy nhiều rom khắc phục rồi chơi kiểu này thì chơi làm gì nữa bác sáng7a down rom ở web bác share- romulation.net là tốt nhất àk bác @bakugan
Đôi lời: về việc tên nhân vật mình sẽ cho ra một sự kiện cho chính Tân chấp nhận tên mình là Ryan. Như thế sẽ hơn hẳn việc tự động chuyển nó. Vì nếu tự động chuyển nó thì sẽ có người nghĩ sao tự dưng Tân lại chấp nhận việc đó. Dù sao tên nhân vật luôn quen tên chính của mình là Tân mà . Chương 13:Người quen !?
Anh gật đầu và bấm nút mở quả bóng ra. Một tia sáng lóe lên và chiếu xuống tạo thành hình một chú khủng long. Ngay khi tia sáng tắt, trước mặt anh đã xuất hiện một chú khủng long nhỏ nhắn. Vừa ra ngoài nó liền mừng rỡ nhảy tung tăng xung quanh anh. Đôi mắt long lanh của nó híp vào nhìn anh đầy thích thú. Nó đung đưa chiếc đuôi có ngọn lửa vàng nhạt kêu lên:
- Cha, chaaa...chaaaaaaaaaaaaa.... (Tự do rồi!!)
Tân hơi ngạc nhiên khi anh nghe và hiểu được tiếng của con pokemon trước mặt. Lúc đầu anh nghĩ mình có lẽ chỉ có thể hiểu được tiếng của Jirachi thôi nhưng đến bây giờ anh mới nhận ra mình có thể hiểu được tiếng của những con pokemon khác. Nhưng ngạc nhiên một hồi thì anh lại nghi ngờ, nhỡ điều này không phải thì sao, có thể đó chỉ là tưởng tượng mà thôi. Quay sang Jirachi định hỏi nó nhưng câu hỏi chưa ra khỏi miệng thì anh phải nuốt vào. Lúc đấy ba người White cùng tiến sĩ Bianca bước ra khỏi phòng. Anh thở ra một hơi dài, rồi nhìn về phía tiến sĩ Bianca. Cô đang cầm một chiếc máy màu màu đỏ khá là kì lạ. Nó giống như một chiếc điện thoại gập ở thế giới kia chỉ khác ở đây là có hai cái bút vàng ở hai bên cùng một kí hiệu hình quả bóng poke ở giữa. Điều này khiến anh có chút tò mò, đó là cái gì.
Tiến sĩ Bianca rất muốn thử xem chiếc pokedex này có hoạt động được hay không. Mấy hôm trước tiến sĩ Oak đã nhờ cô sửa cái pokedex này. Sau khi sửa xong, cô chưa lôi nó ra thử nghiệm lần nào cả. Thế nên bây giờ có Ryan chấp nhận sử dụng, cô cũng sẵn lòng thử nghiệm xem sẽ nó ra sao. Cầm pokedex đến trước mặt Tân, Bianca trịnh trọng nói với anh:
- Đây là chiếc pokedex đã qua thử nghiệm của chị (dóc vãi), nó có đủ thông tin các loài pokemon từ Kanto cho đến Isshu. Giờ em hãy cầm lấy, bây giờ nó là của em. Khi em cầm nó thì em có nhiệm vụ là phải thu thập được gần hết số pokemon trong pokedex, như thế em mới mở khóa ra được thông tin của những pokemon mà em đã bắt. Em hiểu chưa?
- Rồi ạ, em nhất định sẽ đi kiếm được đầy đủ số thông tin trong pokedex.
Tân hào hứng trả lời. Anh đưa hai tay lên nhận lấy chiếc pokedex kia. Khi cầm được nó, anh hạnh phúc không nên lời. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên anh được thấy một chiếc pokedex thật như thế này. Đây không phải là mơ mà cũng chả phải là mộng, anh được cầm một chiếc pokedex chính thức. Nó nhẹ và mỏng, hai chiếc bút cả ứng hai bên, kí hiệu quả bóng pokeball kia chính là nắp mở của nó, nhưng chiếc nắp mở này còn có mặt kính sáng loánh như là một chiếc camera vậy. Hơn nữa ở trên kí hiệu đó là một thanh năng lượng nhỏ chỉ số năng lượng của máy. Anh quá vui sướng khi nhận được nó. Anh mở pokedex ra và bắt đầu mày mò. Máy có hai màn hình, màn hình trên là những thông tin liên quan đến pokemon và cả bản đồ của Isshu, còn màn hình dưới là những ứng dụng hữu hiệu ở trong máy. Mỗi thứ anh đều thử một chút.
Tiến sĩ Bianca cười, cô cũng cảm nhận được sự hào hứng cùng với khí chất tuổi trẻ làm cô nhớ lại hồi còn nhỏ. Cô nhìn sang Charmander và nói với Tân:
- Bây giờ em đã chọn được bạn đồng hành của mình rồi nghĩa là em sẽ thu thập được thông tin của nó. Chỗ nắp mở chính là nơi nhận dạng pokemon đấy. Em chỉ cần chiếu nó vào con pokemon của mình hoặc bóng pokeball mà chứa pokemon thì pokedex sẽ nhận được thông tin của con pokemon đấy. Em thử kiểm tra đi.
Anh nghe lời của tiến sĩ liền chiếu kí hiệu kia vào người của Charmander. Một tia sáng lóe lên và rồi màn hình trên của pokedex hiện ra. Anh nhìn vào liền thấy được đó là thông tin của con pokemon kia. STT: 004, Tên: Charmander, Hệ: Fire, Chủng loại: Lizard Pokemon, Chiều cao: 0.6 m,Cân nặng: 8.5 kg và một số thông tin khác. Anh chuyển sang bên cạnh thì màn hình trên chỉ hiện toàn dấu hỏi chấm khiến anh khá thất vọng. Nhưng anh cũng biết muốn biết được thông tin của những con pokemon thì phải đi thu thập cho đủ mới biết được. Điều này dù sao cũng là có thể. Anh bỏ nỗi thất vọng sang một bên hướng tới tiến sĩ nói:
- Tiến sĩ cứ tin tưởng em. Em sẽ đi thu thập hết thông tin về pokemon.
Tiến sĩ Bianca cười, cô gật đầu nói với Tân:
- Chị sẽ tin tưởng em, bây giờ em về chuẩn bị đồ đạc đi chuyến đi của cháu khá dài đấy. Trong ngày hôm nay có việc gì thắc mắc cứ hỏi White ý. Nó đã từng đi ra ngoài phiêu lưu rồi, nó có nhiều kinh nghiệm lắm đấy.
- Vâng ạ.
Tân ngoan ngoãn trả lời. Thu Charmander lại, anh cùng Jirachi chào tạm biệt tiến sĩ rồi bước ra ngoài. Ra khỏi phòng thí nghiệm cũng là lúc mặt trời đang lên đỉnh. Trước mặt anh là chiếc xe ngựa của White. Anh cười trừ. Để cho người ta đợi một lúc như thế không biết người ta có giận không nữa. Bước lên xe ngựa, anh nhìn vào White. Mặt cô ấy không có vẻ gì là tức giận cả mà thay vào đó là ánh mắt có chút mong đợi đang nhìn anh. Anh lấy làm lạ và hỏi:
- Cậu có chuyện gì muốn nói sao?
White chỉ nhàn nhạt nói:
- Mọi chuyện thế nào? Cậu đã chọn ra được pokemon cậu thích chưa?
Tân không nhận ra được sự tò mò từ giọng điệu nhàn nhạt của White, anh còn lầm tưởng rằng cô ấy không quan tâm lắm đến chuyện của mình. Anh cũng không để bụng mà trả lời lại cô:
- Tớ chọn được rồi. Và hơn nữa, tiến sĩ bảo tớ có gì cứ hỏi cậu. Có thật là cậu một mình tự đi phiêu lưu không vậy?
White nghe vậy liền cảm thấy ngứa ngáy đôi chút, hình như chị Bianca tâng bốc cô hơi quá rồi (ở đây mình giải thích chút: trong game pokemon Black and White thì đúng là White đi một mình nhưng trong phim thì chỉ có vài tập đầu là White đi một mình còn lại là White đi chung với bạn nhé). Nhưng thật ra cô không biết là Tân chỉ suy đoán mà thôi. Cô muốn nói đó là thật để ra oai chỉ có điều khi tên Ryan này phát hiện ra thì cô không biết phải trốn vào đâu cho hết xấu hổ. Đúng là có một đoạn thời gian cô tự một mình đi nhưng đa số là có người đi cùng. Thế nên bởi vì câu hỏi này của Tân mà White ấp a ấp úng trả lời:
- Điều đó... đó.. là không đúng đâu, mình ít.. ít khi đi một mình lắm.
Tân thấy vậy liền cười thân thiện, dù sao anh cũng không muốn đi một mình. Đi chung sẽ cảm thấy an toàn hơn là đi một mình. Nhất là con gái. White thấy Ryan cười thì cũng không nói gì nhưng trong lòng có chút không vừa ý. Cô lại nói:
- Nhưng dù sao mình cũng có rất nhiều kinh nghiệm khi đi ra ngoài. Cậu có gì cứ hỏi mình.
Giọng nói lần này của White lại cao hơn một chút, thể hiện một chút tự tin cùng một chút kiêu ngạo vì cô cũng đã đi ra ngoài phiêu lưu rồi. Trên đường về dinh thự Hallens, Tân đã hỏi rất nhiều điều anh thắc mắc. Mọi điều đều được White giải thích một cách gọn gàng và chính xác nhất. Anh cảm thấy rất vui mừng khi có White bên cạnh. Không ngờ mọi chuyện khi đến đây lại dễ dàng như vậy.
Trên xe ngựa, anh không biết rằng ở giữa dòng người qua lại ở thị trấn có một nhóm người đang quan sát chiếc xe. Chúng núp kĩ ở xa, chỗ vắng người nhất. Hơn nữa, chúng còn mặc một bộ quần áo đen cùng với áo choàng đen che kín mặt khiến không ai nhận ra được chúng.
Xe ngựa của White đi qua chỗ của bọn chúng. Lúc này Tân đang nói chuyện với White rất vui vẻ. Có một bóng người đi qua, anh cảm thấy bóng hình đó rất quen thuộc, hình như anh đã gặp ở đâu rồi. Trong lòng cảm thấy kì lạ liền mở rèm ra xem nhưng không thấy ai cả. Anh nhíu mày khó hiểu. White thấy vậy liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mình thấy người quen thôi , không có gì đâu. Có lẽ là nhầm người thôi. - Tân cười nói.
Mặc dù vậy nhưng anh cũng cảm thấy khá là kì lạ, ở đây anh có người quen sao? Nghĩ đến đây anh liền lắc đầu tự nhủ đó là điều không thể.
Chiếc xe ngựa đi khuất tầm mắt thì một cô gái đi ra từ một ngõ nhỏ. Cô gái mặc một chiếc áo choàng đen che kín người, bên trong là một chiếc áo đồng phục màu tím có huy hiệu hình con mắt với chữ "N" ở chính giữa. Cô ta bước ra khỏi ngõ và nhìn về phía chiếc xe ngựa vừa nãy với ánh mắt hốt hoảng. Lầm bẩm vài câu:
- Sao anh ta lại đến được đây?
Một giọng nói ồm ồm vang lên từ trong ngõ nhỏ làm cô giật mình:
- Này, C, đừng có làm hỏng việc. Đối tượng của chúng ta ở trên chiếc xe ngựa đấy.
- V..Vâng. - C run run đáp.
Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của bản thân nhưng không thể nào làm nó bình tĩnh được. Từ khi cô đến đây thì cô đã học được cách điều chỉnh tâm tình của bản thân tới mức tốt nhất, dù có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng tự tin là mình có thể bình tĩnh được.
Giờ đây, sau khi thấy người quen thì cô lại mất bình tĩnh. Cô muốn điều chỉnh lại tâm tình của bản thân bây giờ là rất khó vì đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi, từ khi lạc tới đây, cô đã không gặp được ai thân quen ở thế giới của cô rồi. Cô biết mình đã lạc vào một thế giới khác và cô cũng biết cô sẽ không bao giờ có thể gặp được một ai ở đây cả. Nhưng giờ đây mọi chuyện lại không thể nào ngờ được cô lại gặp được anh ta. Người mà cô quen từ nhỏ cũng như người chơi thân với cô từ hồi còn bé. Anh họ của cô. ---------------------------- Sau chương này câu truyện sẽ chính thức bắt đầu nên ai có đọc thì bình luận góp ý cho mình cái. P/s: đã gộp chương theo ý chú @sang7a.
------------ Những người đã like Shamanking bởi bài viết có ích này (Tổng: 2): KingDragon • sang7a
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi
KingDragon đã viết:Híc. Truyện dài vãi, chỉ chọn pokemon starter mà tới mấy chương đúng là có sức hút quá mà đọc nhiều vầy mới hay chủ topic ơi Thank bác ủng hộ.
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi
------------ Những người đã like Shamanking bởi bài viết có ích này: bakugan5
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi
Chương 14: Khởi hành
Sáng hôm sau, Tân được ông quản gia giúp chuẩn bị những thứ cần dùng cho chuyến đi này. Vừa giúp ông lại vừa nói lại những điều mà White dặn dò Tân hôm qua. Anh vừa cười vừa chuẩn bị đồ đạc. Tầm một lúc sau, mọi thứ đều xong xuôi, đồ đạc gọn gàng đầy đủ, anh liền đi xuống nhà cùng ông quản gia. Xuống tới sảnh, White đã đứng chờ sẵn ở cửa rồi, cạnh cô là Black và Cheren. Anh thấy hơi kì lạ nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Bước tới chỗ ba người anh chào họ:
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng, Ryan.
Chỉ có Black và Cheren chào Tân còn White thì không nói gì cả. Cô nhìn lại mọi thứ trên người Tân rồi gật đầu, cười nói với anh:
- Có vẻ như cậu đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi nhỉ. Tốt quá.
- Đều nhờ cậu và ông quản gia hết đấy. Cảm ơn.
- Mình..
Tân cúi người xuống cảm ơn White khiến cho cô có chút bối rối nhìn sang Black và Cheren. Nhưng hai người họ đứng bên cạnh cười cười ra hiệu. Cô nhìn lại Tân rồi nói:
- Mình nhận, cậu đừng như thế nữa được không. Dù sao mình cũng chỉ giúp cậu thế này thôi. Còn chuyến đi này như thế nào thì đều dựa vào thực lực của bản thân cậu rồi.
Tân đứng thẳng người dậy cười tươi với White. Cô thấy Tân như vậy cũng gật đầu cười theo. Ông quản gia đứng ở bên cạnh được một lúc giờ mới lên tiếng.
- Cô chủ, đến giờ rồi. Black và Cheren, hai cậu cũng lên xe đi.
White gật đầu với ông quản gia. Tân thấy vậy liền nói:
- Các cậu cứ đi tôi sẽ tự đi từ đây thôi.
- Nhớ bảo trọng nhé. - Cả ba người đều nói.
- Hẹn gặp lại nhé.
Black và Cheren cười gật đầu với Tân. White nhìn anh rồi gật đầu nói:
- Nhớ cẩn thận.
Ngay sau đó thì cả ba người lên xe ngựa. Tân bước ra khỏi nhà Hallens. Ông quản gia tới gần anh vỗ vai anh một cái rồi đi lên xe ngựa.
- Họ,...
Ông quản gia bắt đầu cho xe ngựa đi. Tiếng xe ngựa lộp cộp bắt đầu chuyển bánh. Tân đứng đấy nhìn chiếc xe ngựa đi dần ra xa khỏi tầm mắt của anh. Lúc này anh mới bước từ từ ra khỏi thành phố Aspertia. Địa điểm anh muốn đến là hồ Verity - nơi anh rớt xuống.
Đi bộ chả được bao lâu thì Tân đã tới hồ. Lúc này trời đang lặng gió, bầu trời xanh ngắt không mây đã được mặt hồ phản chiếu lại y hệt không sót cái gì. Nắng vàng sáng chói chiếu xuống hồ khiến anh phải nheo mắt lại. Chuyển tầm nhìn lên trời, anh liền thở dài. Đến đây đã được mấy ngày rồi, anh rất nhớ gia đình mình cùng với mấy đứa bạn thân của anh. Không biết họ ra sao, anh biến mất như thế này thì họ sẽ có phản ứng như thế nào. Bố mẹ anh thì sao đây, anh không biết được. Mắt Tân rưng rưng đầy nước mắt. Anh muốn khóc lắm nhưng chỉ là anh không cho thôi. Bản thân anh ở thế giới này xa nhà, xa gia đình cùng bạn bè với người thân. Anh tủi thân lắm chứ, dù có White với ông quản gia đối xử với anh rất tốt nhưng họ vẫn không phải là người thân của anh. Chính vì thế anh mới không cho họ biết cảm xúc thật sự của mình.
Lấy tay dụi mắt anh liền gọi ra Jirachi. Nó thấy được thả ra liền vui vẻ bay tít lên trên trời rồi lòng vòng vài vòng nhỏ nữa. Nhưng chưa kịp bay hết thì nó thấy đôi mắt của Tân có chút đỏ, hơn nữa, hình như anh ta còn có gì đó không vui. Nó liền bay xuống đậu lên đầu anh rồi kêu lên:
- Pipipi? (Làm sao vậy?)
Tân thấy Jirachi hỏi liền lắc nhẹ đầu và nói:
- Không sao đâu.
Nói xong anh liền gọi luôn ra Charmander. Chú khủng long này có vẻ như lâu lắm mới đi ra ngoài thiên nhiên thì phải. Vừa đi ra thì chú ta còn ngó ngàng xung quanh với đôi mắt nhỏ xíu màu xanh kia. Anh cười trừ rồi gọi:
- Thấy thế nào?
Charmander ngó đi ngó lại xung quanh mấy lần rồi nói:
- Cha cha charrr .. (Không biết nữa)
Anh chỉ cười trừ rồi gọi nó lại. Charmader lon ton chạy đến bên Tân, mặc dù là Tân chọn nó và nó cũng chọn Tân nhưng cả hai bên lại chả biết gì về nhau cả. Anh ngồi xuống trước mặt Charmander. Nó thấy vậy liền giương đôi mắt long lanh lên nhìn anh. Anh mới bắt đầu nói:
- Lúc đầu khi nhận chú mày thì tao chưa giới thiệu. Giờ thì làm quen đi nhé.
Charmader gật đầu. Anh cũng nói tiếp:
- Tao tên là Tân, đây là Jirachi. Chào mừng đến với đội của tao.
- Ch-ár..? (T-ân) - Charmader khó hiểu đọc lại tên của Tân. Nhưng có vẻ nó hơi khó đọc thì phải.
Tân thấy vậy liền nói thêm:
- Nếu mày thấy khó đọc thì gọi tao là Ryan cũng được.
Nghe đến đây nó liền kêu lên vui vẻ:
- Cha-ár (Ry-an)
Anh biết tên anh ở thế giới này có chút khó đọc. Hơn nữa lại dễ gây khó hiểu đối với nhiều người. Anh có thể dùng tên Ryan để làm tên mình ở thế giới này, nhưng chỉ có điều là quen thuộc với nó hay không đã. Charmander nhảy tung tăng trước mặt anh kêu thêm:
- Châ-àr-char (Jirachi)
Tân gật đầu. Anh đành phải quen với tên Ryan vậy. Thấy Charmader như thế anh liền đứng dậy và nói tiếp:
- Nếu chú mày đã vào team rồi thì phải có biệt danh chứ. Đợi tao nghĩ cái xem nên cho mày cái tên gì hay hay đây.
Charmader nghe thấy vậy tất nhiên là nó hiểu chứ. Nó ngừng nhảy nhót và đứng yên một chỗ nhìn Tân một cách đầy kì vọng. Không biết biệt danh của nó sẽ như thế nào đây. Tân suy nghĩ một lúc thì buột miệng nói:
- Inu thì sao?
Jirachi đang đậu trên đầu Tân sau khi nghe tên đấy thì suýt rớt xuống đất, may mà nó bay được. Còn Charmader thì ngã ngửa ra đằng sau. Có lẽ nó thất vọng lắm. Anh thấy biểu hiện của hai con như thế liền nhận ra là lỡ lời. Anh gãi đầu nói:
- Buột miệng, buột miệng. Tao không đặt cho mày tên đầy đâu.
Cả hai con Pokemon đều nhìn Tân bằng ánh mắt chịu thua. Nhưng Charmader còn có chút cảm ơn. Vì nếu mà nó bị đặt cái biệt danh như thế thì thà nó ở trong bóng suốt còn hơn. Không dám ra ngoài dù chỉ một lần. Tân nhìn Charmader và nói:
- Hay mày tên Kahi (カヒ) đi.
Charmader nghe cái tên này thì có chút khó hiểu. Vì cái tên khá là bình thường nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác cái tên đấy hợp với nó. Thấy ánh mắt khó hiểu của Charmader anh liền giai thích:
- Ka trong kasai (火災), hi trong Hiroidesu (広いです) nếu nói kĩ ra là tên chú mày là rồng lửa đó.
Charmander ngạc nhiên khi biết cái biệt danh của mình lại như thế. Nó vui vẻ nhảy tung tăng xung quanh Tân. Anh cười trừ, dù sao, anh mới hiểu được một chút chữ cái ở đây mà thôi. Thế nên anh không biết đặt tên như thế nào cho hợp thế nên anh mặc kệ bảng chữ cái mà kết hợp cách phát âm vào thành tiếng cho đơn giản.
Jirachi đang bay ở ngoài thấy Charmander có tên đẹp liền kêu lên vài tiếng bất mãn. Nó cũng muốn được có biệt danh chứ. Tân thấy Jirachi như vậy liền nói:
- Tao cũng có biệt danh cho mày mà. Sao quên được. Là Hoshu (ほッシュ) đi, ho trong từ hoshi (星) , shu trong từ u~isshu (ウィッシュ). Có được không vậy?
Jirachi nghe thế liền lắc đầu. Nếu so sánh cái biệt danh đấy với tên của nó thì nó thích tên của nó hơn. Jirachi lắc đầu nguầy nguậy từ chối cái tên Tân đưa ra. Anh cũng kệ, dù sao đây là anh làm bừa, đưa ra được cái tên hay thì vui mà tên xấu thì thôi đành chịu chứ sao. Bỏ tên đấy đi thôi. Mọi chuyện có vẻ đã đâu vào đấy hết rồi thì mặt trời đã lên gần đến đỉnh, có lẽ anh sẽ nghỉ ngơi ở đâu đó gần đây thôi chứ ngoại trừ thành phố Aspertia ra thì làm gì còn thị trấn hay thành phố nào ở quanh. Gọi Kahi và Jirachi về và tìm một bụi dậm nào đó để nghỉ ngơi. Trưa nay là lần đầu tiên anh ăn ngoài trời đây. Không biết mùi vị nó sẽ như thế nào đây.
Tân ngó ngàng xung quanh xem xét chọn một cái bụi dậm vừa râm lại vừa mát mẻ để ngồi mà không để ý đến mặt hồ Verity. Bầu trời xanh tĩnh lặng dưới hồ đã động đậy. Có một chút bong bóng nước nổi lên và một bóng đen xuất hiện. Nó ngó qua bờ hồ, nhìn Tân một chút rồi chui xuống. Tiếng quẫy đuôi của nó va vào mặt nước tĩnh lặng kia.
Tõm...
Chương siêu dài, bác nào còn đọc thì cm cái Thêm cái even nữa cho ae (kỷ niệm #100) con pokemon cuối chương này là gì ? 20x và 1 thank cho ai trả lời đúng
_______________ ¤๖Tự kỷ thành thánh๖¤ o0oHoang tưởng thành thầno0o ♥ Thanh Xuân Bất Diệt ♥ Chấp Mê Bất Hối ♥ Tác phẩm của mình: Pokemon-Hành trình của tôi