[center]CHAP 31 [/center]
Đêm đến, nằm một mình trong phòng, giữa màn đêm u tối, suy nghĩ về sự việc lúc nãy, tôi lạnh cả người, không thể ngờ rằng mình có thể trở thành con ngườinhư vậy. Nhưng cũng may, không hiểu tại sao lúc đó tôi lại có thể thoát khỏi cám dỗ trước mắt. Thật đúng là ở hiền thì gặp lành, không thì chết cm tôi rồi 6h30. Chuông báo thức kêu. Thức dậy, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo đi học như chưa hềcó gì xảy ra. Tôi lên lớp, định bụng sẽ xin lỗi Quỳnh về sự việc tối qua. Vừa vàolớp thì đã gặp ngay thằng H ngồi lầm lì ở đó, thôi thì tôi cũng chả muốn nói gì, vứt cái cặp vào chỗ ,tôi đi ra ăn sáng. Mệt mỏi sau đêm qua, tôi ăn liền 2 cái bánh mì, thêm một lọ sữa , đúng là no căng cái bụng. Đang lững thững đi vào trường thì tôi thấy Quỳnh ,em đang đi lên lớp. Tôi vội đuổi theo, đến gần em, tôi cầm lấy tay em và nói : - Quỳnh. Anh muốn nói... - Anh bỏ em ra, bây giờ em không muốn nói gì cả. - Nhưng.... - Mọi người nhìn kìa anh, bỏ tay em ra. Không còn cách nào khác, tôi đành buông tay em, nhìn em vào lớp. Lòng buồn thiu, tôi đành quay lại lớp. Bước vào lớp với bộ mặt nặng trịch , chắc chắn là không thể thoát khỏi ánh mắt soimói của mấy thằng bạn . Tôi biết ngay mà, vừa mới vào chỗ ngồi thì cả lũ bâu lại chỗ tôi : - Ê. T. Hôm nay mày sao thế? - Mặt mày ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước vậy? - Sao thế T. Tối qua có chuyện gì à? Đậu má, bọn nó cứ nói liên hồi xung quanh tai tôi, ù hết cả tai. Tôi phán một câu : - Để yên cho tao tý. Cả lũ ngớ người ra, không hiểu tại sao tôi lại như vậy. Nhưng rồi bọn nó cũng tản ra, vì bọn nó biết nếu tôi muốn nói thì tôi sẽ nói luôn, còn không muốn nói thìhỏi bao nhiêu cũng vô ích thôi. Ngồi trong giờ học, tâm trí tôi không nghĩ được việc gì khác là phải xin lỗi em. Tôi chắc chắn emgiận tôi , vậy bây giờ tôi phải làm sao ?? Gục mặt xuống bàn, tôi quay cuồng trong dòng suy nghĩ.Tuy nhiên, không phải tôi gục ngã hẳn, tôi vẫn quan sát xung quanh và vẫn biết chuyện gì đang xảy ra. Thằng H ngồi cạnh tôi, dường như nó nhận ra sự thay đổi của tôi, nó biết tôi đang có trục trặc trong tình cảm, tôi chỉ thấy nó cười nhếch mép rồi quay đi chỗ khác. Trong đầu tôi thầm nghĩ : - " Mày có cố gắng như nào thì cũng không thể thay đổi gì đâu H. Đừng phí công vô ích " Hết giờ học, tôi chạy ngay lên lớphọc của em. Em đang đi ra cùng lũ bạn. Tôi tiến lại gần em : - Quỳnh . Nói chuyện với anh mộtchút. - Em đang rất mệt. Có chuyện gì mình để sau nhé. - Không. Ngay bây giờ. - Buông em ra. Em không muốn nói nhiều đâu. Mặc kệ em nói như nào, tôi vẫn cứ cầm tay em và kéo em đi. Đến cầu thang tầng 2, giờ này học sinh về hết rồi. Tôi nói : - Quỳnh. Anh muốn xin lỗi em về chuyện tối qua. - Em đã không muốn nói. Nhưng vì anh cứ nói ra nên em sẽ nói hết tất cả : Em không ngờ anh lại là một con người như vậy, thật sự em đã rất bất ngờ. - Không. Anh không phải như vậy, em hãy nghe anh, lúc đó anhkhông hề ý thức được việc mình làm. Lúc đó anh đang trong tình trạng say xỉn mà. Em phải biết thế chứ. - Lí do anh đưa ra là không chấp nhận được. Nếu anh cứ viện cớ làsay xỉn rồi làm như vậy thì ai mà tin được . - Anh không hề có ý định đấy. Embiết là anh rất yêu em mà. Làm sao mà anh có thể làm việc đó chứ. - Tạm thời anh đừng nói chuyện với em nữa. Chúng ta tạm xa nhau một thời gian để suy nghĩ lại về mình. Thế nhé . Nói xong, em quay người bỏ đi, giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má em. Tôi như người mất hồn, chỉ biết đứng đó nhìn theo em. Tim tôi nhói đau, dường nhưtôi đã đánh mất thứ gì đó rất quan trong. Trưa hôm đó tôi không về nhà. Tôi đi loanh quanh trong thành phố như một người điên, không biết mục đích của mình là gì. Được một lúc thì tôi cảm thấy đói, tôi rẽ vào quán phở quen. Quán này ngày xưa tôi và em vẫnthường vào ăn mỗi khi đi học về muộn. Bước vào quán, gọi một tôphở , nghe anh phục vụ nói mà tôi thấy xót xa : - Ủa. Hôm nay ăn một mình hả T . Bạn gái đâu rồi ? Tôi gượng cười, nói : - Không ạ. Hôm nay em ấy bận việc nên em ăn một mình. Một lúc sau, bát phở được bưng lên. Nhìn bát phở, vẫn là bát phở như vậy, vẫn chỗ ngồi như vậy, trước kia vui vẻ biết bao , giờ đâychỉ còn riêng mình tôi. Tôi thở dài, tự trách mình chỉ vì một phútkhông kiềm chế được mình, giờ đây đã đánh mất hình tượng của chính mình trong mắt Quỳnh. Mệt mỏi, buồn chán. Tôi ăn nhanh tô phở rồi tính tiền ra về. Biết đi đâu bây giờ? Tôi đang mất phương hướng. Một chút iu tư quấn sâu vào bụi đường. Hằn sâu khóe mi liệu đểcó ai vương ,dòng đời xoay vòng trong nhiều hướng , tình yêu thường đi những bước mà con người không tưởng Tôi bước vào rạp chiếu phim, thôi thì xem phim để giải trí vậy.
[center]CHAP 31 tiếp [/center]
Rạp giờ này đang chiếu phim Avengers, bộ phim này tôi xem nhiều lần rồi, thôi thì xem lại vậy. Đằng nào cũng không có việc gì làm, xem lại để giết thời gian vậy.Mua một bịch bỏng ngô với cốc nước coca, tôi vào rạp. Xem nào, ve của mình là D-25. Híc, trong rạp tối quá, tìm mãi mới thấy được chỗ ngồi của mình. Vừa đặtmình ngồi xuống ghế thì chợt cótiếng nói vang lên : - Ủa. T. Tôi ngớ người quay sang, hóa ra là QA , tôi cười chào lại : - Chào QA. Cũng đi xem phim hả. - Ừm. Mà sao hôm nay T lại rảnh rỗi đi xem phim thế . - À. Hôm nay T hơi mệt nên đi xem phim giải trí chút. - Hihi. Thế à, thật bất ngờ mình lại gặp nhau ở đây nhỉ. Đáng nhẽhôm nay mình đi cùng bạn, nhưng nó lại có việc không đi được. Đang nghĩ là phải xem phim một mình chán ơi là chán, không ngờ lại có T ngồi cạnh. - Hehe. Trùng hợp quá nhỉ. Thế thì cùng nhau xem cho vui nhé. Tôi và QA xem phim rất vui vẻ. 2 đứa vừa xem vừa nói chuyện, bình phẩm, nhận xét về mấy nhân vật trong phim. Do đã xem nhiều nên thôi thuộc làu hết các cảnh trong bộ phim, nhưng vì không muốn QA mất vui nên khi QA hỏi : - T đã xem phim này chưa ? - À chưa. Đây là lần đầu tiên T xem đó. - Thế hả. Giống mình quá. Hihi Chết thật, lại nói dối. Thời gian cứthế trôi qua, thỉnh thoảng lại có câu nói vang lên : - úi, nhìn con xanh xanh kia to thật đấy. Hờ hờ, đúng là con gái. Tôi nói : - Con xanh xanh kia tên là Hulk đấy cô nương .. - Ủa, thế hả. Mình có biết tên ai với ai đâu. Hì. Tôi vừa ăn bỏng vừa xem phim, thỉnh thoảng lại làm ngum nước cho đỡ khát. Thật sự trong khoảng thời gian xem phim , tôi cảm thấy rất vui vẻ, dường như mọi ưu tư đều tan biến. Nhưng tôi không biết tôi sẽ duy trì cảm xúc này trong bao lâu, liệu sẽ còncó chuyện gì xảy ra nữa đây. 4h30. Bộ phim kết thúc. Tôi và QA ra khỏi rạp, tôi thì không nói làm gì nhưng QA cứ nói liên hồi : - Bộ phim hay thật. T thấy không? Cái con xanh xanh kia đúng là rất khỏe T nhỉ. Tôi mỉm cười vì sự ngây ngô của QA : - Nó tên là Hulk, cô nương ạ. Nó mà biết có người gọi nó là con xanh xanh thì chắc nó buồn lắm đấy. Haha - Hì. Thì mình gọi nó như nào cũng được mà. T bắt bẻ mình quá hà. Tôi không nói thêm, chỉ cười và nhìn QA. Trong lòng tôi đã bắt đầu có chút rung động với cô bé này. Tuy nhiên, tôi vẫn hiểu rất rõmình là ai, và mình đang yêu ai, mình đang có việc gì phải làm. QA dường như thấy tôi đang có chuyện gì đó thì phải, nên mới hỏi tôi : - T sao thế . Có chuyện gì à.? - À không, không sao. - Thật không? - Thật mà. QA về đi, không bố mẹ lại lo. - Hì, không cần lo cho mình đâu. - Thế thì T về trước nhé. T còn có việc phải làm ở nhà. - Ừ . T về đi. Cả một buổi chiều, tôi đã bớt căng thẳng đôi chút. Từ giờ đến sáng mai, không biết tôi phải làmgì đây, phải làm sao để giải quyếtnút thắt khó khăn này đây. Tôi không biết, không biết gì cả. .........
[center]CHAP 32 [/center]
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cứ sống như vậy, như một thằng mất hồn. Lại một tuần mới đến, cuộc sống của tôi thiếu vắng em thật là nhàm chán. Mỗi lần đi học ngang qua nhà em, tôi lại nhìn vào xem em đã đi học chưa, mặc dù dặn lòng nhiều lần rằng sẽ không nhìn nữa, nhưng tôi không thể kiềm chế được bản thân, cái đầu vẫn cứ nhìn một cách vô ý thức. Nhớ lại khoảng thời gian trước đây , cứ mỗi lần tôi đi học là tôi lại rẽ vào nhà em, đập cửa gọi em , em mở cửa chạy ra và véo má tôi, bảo lần sau không được gọi như thế nữa, nhưng tôi cứ bơ đi như không nghe thấy, rồi lần sau tôi lại làm như vậy. Ôi, chỉ cần một vài kỉ niệm như thế thôi cũng quá đủ để tôi đau quặn lòng rồi. Quãng đường từ nhà đến trườngvẫn vậy, sao mà giờ đây tôi thấy nó xa hơn bình thường. Tôi đi xemột cách vô thức, không còn để ý đến xung quanh ( cũng may màkhông bị tai nạn ). Tôi đến trường , vào lớp. Nếu như bình thường thì sau khi cất cặp, tôi sẽ đi ăn sáng ngay, nhưng do tâm trạng không đượctốt nên tôi gục mặt xuống bàn nằm ngủ một chút. Tôi cũng không rõ là mình nằm bao lâu, chỉ biết là mình bị tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng thằng H, thằng đối đầu với tôi, tôi ngó mặt ra ngoài cửa sổ. Không tin được, dưới sân trường, thằng H đang đi với Quỳnh, vừa đi vừa cười nói,có lẽ là rất vui vẻ. Đã một tuần rồi, tôi không nhìn thấy nụ cười của em, nụ cười đã hút hồn tôi bao cơn mê. Trong đầu tôi hiện ngay lên ý nghĩ : " Thằng H nó bắt đầu tấn công rồi, mày phải làm gì đi T. Không được để mất em " Lúc thằng H lên lớp, tôi giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả. Không phải là tôi không dám nói mà là tôi thấy bây giờ thời điểm là chưa thích hợp. Mọi chuyện cứ để thêm một thời gian nữa rồi tính. Thú thật bây giờ tôi cũng rất mệt mỏi với mọi chuyện rồi, tôi muốn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi trước khi bắt đầu vào cuộc chiến. Mà công nhận hôm nay hên thật, có 5 tiết thì được nghỉ tiết cuối, phải nói là lâu lắm rồi tôi mới được nghỉ tiết ý , lớp 12 mà được nghỉ tiết thì hiếm lắm à. Cả lũ bọn tôi rầm rộ kéo nhau ra quán trà đá cạnh trường : - Lâu lắm rồi mới nghỉ tiết nhỉ bọn mày - Ờ. Tao nhớ lần cuối là 1 tháng trước. - Ối vl, thằng T nó còn nhớ cả thời gian nghỉ tiết kìa bọn mày. - Haha. Thằng T nhớ dai thế chắc thù cũng dai lắm. - Thằng Ngọc nói chỉ có chuẩn . Like. - Đm, bọn mày nói nhiều bố đấm phát chết luôn giờ. - Bọn tao 5 đứa lại sợ mày à. Haha Đúng chất bạn thân, nói chuyện với nhau thì thôi rồi . Bề ngoài thì như vậy nhưng bọn tôi sống rất tốt với nhau. Câu truyện đang đến hồi gay cấn , thằng Tùng đang kể chuyện lúc lớp 10 : - Tao nói thật, lúc vừa vào lớp 10,nhìn thằng T ngố không chịu được bọn mày ạ. Lúc đó tao còn tưởng nó gay nữa chứ. - Còn tao thì thấy thằng Thuận nhìn chuẩn vc , thằng Ngọc thì lúc đấy nó để đầu đinh, nhìn nhưthằng du côn. - Tao thề là lúc đó tao không dámnói chuyện với nó, sợ vãi đái. - Haha. Bọn mày chỉ thế thôi à. ( Tôi lên tiếng ). Lúc mới vào lớp 10 tao ngồi cạnh thằng Mạnh đây này, đm nó, ngồi trong giờ mà nó cứ kể truyện cười làm tao không nhịn được, cuối cùng phọt cm nó ra tiếng cười " haha "vang khắp lớp, bọn mày còn nhớ không? - Sao không nhớ, lúc đó tao nhìn thấy 2 đứa mày bị ra ngoài đứng.Đệch, đã bị phạt mà tao thấy 2 đứa mày cứ cười nhăn nhở, đã thế ra ngoài lại cười tiếp. - Thằng T với thằng Mạnh lúc nàocũng đi cùng nhau, ban đầu tao tưởng 2 đứa mày là gay cơ. Mãi về sau mới biết là không phải - Hờ hờ. Tao có bức ảnh chụp anh em lúc khai giảng lớp 10 nè. Cả lũ xúm lại xem, đúng là lúc đấytrông thằng nào cũng ngố ngố: - Nhìn thằng T kìa bọn mày. - Đm, tao như nào thì cũng không bằng mày đâu Thuận à. - Thằng Tùng lúc đấy bám vai taoà. - Cái đầu thằng Mạnh phải nói là không lẫn đâu được. ...blah...blah..... Câu chuyện tiếp diễn được 30' nữa thì trống ra về vang lên. Tôi hỏi cả lũ : - Về chưa bọn mày. - Từ từ, ngồi đây ngắm các em lớp 10 tý đã. - Tao chịu thua bọn mày luôn đấy. Ngoài mồm thì nói vậy nhưng tôicũng muốn ở lại, lý do thực sự là tôi muốn nhìn thấy em, cuộc sống thiếu em khiến tôi như nghẹt thở. Tôi muốn được nhìn khuôn mặt thân thương đó, dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi. Được một lát thì tôi thấy em đi ra,em không đi một mình mà đi cùng thằng H. Thảo nào mà lúc này nghỉ tiết tôi thấy thằng H nấnná ở lại lớp, tôi tưởng nó tìm cái gì, hóa ra nó chờ em. Em vô tâm đi qua trước mặt tôi mà không biết ở đằng sau có một con người đang chết lặng trong đau đớn. Sự việc đó không thể qua được mắt mấy thằng bạn tôi , bọn nó hỏi : - Mày với em ấy sao rồi T. - Thằng H nó tấn công rồi à. Tôi thở dài trả lời : - Ờ. Có lẽ là vậy. - Mày đã tính toán gì chưa? - Chưa. Kệ cm nó đi. Bây giờ tao đang rất mệt, cứ để tự nhiên đi. - Mày yên tâm. Bọn tao sẽ giúp mày trong mọi việc. - Tao biết là thế. Có chuyện gì tao sẽ gọi bọn mày. - Thằng H trông thế mà ghê thật. Nó quyết tâm chơi lại mày đấy. - Ừ. Ngay từ đầu tao đã biết là như thế rồi. Thôi về đi bọn mày. Tôi lên xe và đi về trước.
[center]CHAP 32 tiếp [/center]
Tuần sau đã thi học kì rồi mà tâmtrạng như này thì làm sao mà thi được đây. Tôi đã hứa với mẹ là đạt kết quả tốt trong kì thi lần này, vì thế tôi quyết tâm : DẸP BỎ HẾT MỌI THỨ, TẬP TRUNG VÀO ÔN THI . Về nhà là tôi lấy lịch thi ra xem và chuẩn bị tài liệu ôn tập. Trong khoảng thời gian vắng em, tôi chìm vào trong những kiến thức , những con số, những dòng chữ.... Tôi thấy thời gian trôi nhanh hơn, nỗi nhớ em dường như cũng với bớt phần nào. Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng thì tôi cũng thi học kì xong. Kết thúc kì thi thì cũng gầnNoel rồi. Quyết tâm không để Noel này cô đơn, tôi lên kế hoạchtác chiến cụ thể. Nhất định mày phải đòi lại nhữnggì đã mất, nhất định phải thế. Mày nhất định phải đánh gục thằng H. Nhất định phải như thế T. Này em, em đã cảm nhận thế nào khi rời anh đi, cho tất cả quãng thời gian này anh đều nghĩ về em. Lại 1 lần nữa anh lại cố nhấc mình rời khỏi chiếc giường lạnh vương trong sươngtâm trí bây giờ như mất phương hướng hy vọng em sẽ bước trở về nhưng mà hy vọng càng nhiều thất vọng càng mang thêm bao bộn bề.
[center]CHAP 33 [/center]
Chủ nhật . Buổi sáng, vừa thức dậy đánh răng rửa mặt xong thì điện thoại kêu. Mẹ, thằng nào gọi mà sớm thế nhỉ ? Hóa ra là thằng Tùng : - Alo. Bố mày đây. - Ê. Đi chơi cùng bọn tao không? - Đi đâu? - Về quê thằng Ngọc. Nghe nói trong đấy nhiều chim lắm, vào đấy bắn chim với tắm suối cho sướng. - Thế hả. Okay luôn ( Gì chứmấy cái vụ đi bắn chim này là tôi rất khoái ) - Thế thì sang nhà tao luôn đi. Vào sớm còn chơi được lâu. - Ờ. Tao sang ngay. Chiến thôi, thi xong rồi, sao phải xoắn nữa. Tôi lấy xe phóng sang nhà nó. Đệch, cái bọn này , đi họcthì rõ là muộn thế mà hẹn đi chơithì thằng nào thằng nấy đến rất đúng giờ, đúng là bọn ham chơi. ( Mà mình cũng khác gì bọn nó nhỉ ) - Thế nào. Chuẩn bị xong chưa ? - Đợi tý. Có cần mang theo thức ăn không ? - Không cần đâu. Vào trong đấy có nhà cô chú tao ở đấy. Mình vào đấy ăn cũng được, không phải ngại. - Thế thì ổn rồi. À mà có mấy xe thế ? - 5 xe. - À được. Thằng Thuận hôm nay lấy xe đâu ra thế. - Tao mượn thằng anh tao. Bọn mày đừng tưởng chỉ có bọn mày có xe nhé. Hehe ( Nó vừa nói vừa cười nhăn nhở ) - Thế thì chiến thôi. 5 thằng xuất phát lúc 8h. Quãng đường đi là khoảng 50km. Vì bọn tôi đi nhanh nên chỉ mất hơn 1h là đến nơi. Thằng Ngọc đitrước dẫn đường cho cả lũ , được một lát thì đến nhà cô chú nó. Ngôi nhà khá rộng và đẹp , vừa bước vào cửa thì thằng Ngọcoang oang lên : - Cô ơi, cháu đến chơi đây. - À Ngọc hả. Gọi bạn vào đi cháu. Mấy thằng dắt díu nhau đi vào nhà. Vì là nhà người lạ nên thằngnào cũng phải giữ ý tứ , không nên gây ấn tượng xấu trong lần đầu tiên gặp mặt. Ngồi nghỉ uống nước tầm 10' thì thằng Ngọc nói : - Cô ơi. Bây giờ bọn cháu lên núi bắn chim. Trưa nay cô nấu nhiều cơm vào nhé, bọn cháu ăn trưa ởđây. Hehe - Rồi. Mày yên tâm đi. Cô lo được hết. Cứ đi chơi thoải mái đi nhé. Chậc. Cô thằng Ngọc thoải mái thật, đúng là chiều thằng cháu hết cỡ. Thằng Ngọc vứt cho bọn tôi mỗi thằng một khẩu súng kíp.Loại này tôi đã từng sử dụng quavài lần nên cũng gọi là khá thạo, còn mấy thằng còn lại trừ thằng Ngọc thì chưa bao giờ dùng đến nên nhìn thằng nào cũng luống cuống : - Cái này dùng như nào thế bọn mày ? - Ủa. Lần đầu tao nhìn thấy súng này đó. - Nhìn kì quá zợ ? - Thôi đi bọn mày. Tý nữa gặp chim bọn mày khác biết bắn hết. Cả bọn đi lên rừng. Chậc, quê thằng Ngọc rừng núi nhìn hiểm trở thật. Cả bọn đi sâu vào trong rừng, chỗ này chắc ít người qua lại nên con đường mòn mọc đầy cỏ. Tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh, có rất nhiều cây to mọc , cạnh đó có một con suối , nước khá là trong, chắc tắm thoải mái lắm đây. Tôi hỏi thằng Ngọc : - Ê. Ngọc. Tý nữa có tắm không đấy ? - Có. Nhưng không phải ở đây. - Thế ở đâu ? - Bí mật. Biết rõ thằng Ngọc là dân bản địaở đây nên tôi cũng không hỏi gì thêm. Đi được thêm một đoạn nữa thì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng chim. Chậc, chỗ này quang đãng, lại có nhiều cây cổ thụ nên chim đến làm tổ rất nhiều. Tôi quay người nhìn , đâu đâu cũng toàn là chim. Mấy thằng kia rất hứng thú, hét lên : - Để tao bắn. Để tao bắn . - Kia kìa. Bọn mày nhìn kìa. - Từ từ, bọn mày đừng có hét lên như thế. Chim nó sợ bay hết bây giờ. Đúng như lời tôi nói, bọn nó hét to quá làm mấy con chim sợ bay tán loạn hết cả, chỉ còn sót lại mấy con chào mào đậu trên cànhcây cao nhất. Tôi nói : - Từ từ. Bọn mày phải ngắm thật kĩ rồi mới bắn, rõ chưa. Có lẽ là bọn nó rút được kinh nghiệm từ bài học lúc nãy nên thằng nào cũng chăm chú ngắm sao cho chuẩn. Phải công nhận làkhông gian lúc này tĩnh lặng thật,đang mải ngắm thì tôi nghe thấy tiếng gì đó , đột nhiên một thứ gìđó rơi bộp xuống trước mặt tôi. Ban đầu thì tôi cũng không để ý, chắc là cái lá hay gì đó rơi xuống,về sau thì tôi nhìn xống thì mới tá hỏa : MỘT CON RẮN HỔ MANG TO VỜ LỜ , công nhận lúc đó tôi sợ vãi cả ra quần ấy chứ, tôi hét to lên : - Đờ mờ rắn kìa, chạy đi bọn mày. Bọn nó cũng bị bất ngờ, cả lũ co cẳng lên chạy thục mạng. Tôi quay lại đằng sau , con rắn nó vẫn đuổi theo bọn tôi. Tôi gào to: - Chạy nhanh lên. Nó vẫn đuổi theo kìa. Tôi chạy càng ngày càng nhanh, cảm giác như lúc đó bao nhiêu sức lực đều dồn vào đôi chân hết. Chạy hùng hục suốt cuối cùng cũng thoát khỏi con rắn, cả bọn chạy đến bìa cánh rừng thì dừng lại nghỉ vì mệt quá . Tôi nói không ra hơi : - Đm. Sợ thật, tý nữa thì tao bị nó đớp cho rồi. - Lúc thằng T hét lên, tao còn tưởng nó đùa, ai ngờ nhìn xuống thấy con rắn tao ù té chạy luôn à. ( Thằng Tùng nói xong lại cười hềnh hệch ) - Tao mà bị cắn phát đó là tại thằng Ngọc luôn đó. - Sao lại tại tao ? - Đm. Mày rủ bọn tao đi còn gì. Týnữa thì tao không còn toàn mạng trở về. - Hehe. Bình thường tao đi có gặp rắn đâu nhỉ? - Ai biết được. Chim thì không bắn được, đã thế lại còn suýt chết, sợ vãi. Tao chừa lần sau không đi cùng thằng Ngọc nữa đâu. - Tao cũng sợ lắm rồi. Có khi lần sau anh em để thằng Ngọc tự đi thôi, chứ vài lần như này thì tao vỡ tim mà chết cm nó luôn ấy chứ
[center]CHAP 33 tiếp [/center]
Nghe thằng Mạnh nói thế, cả bọnphá lên cười , đúng là một phen hú hồn. Trở về nhà cô thằng Ngọc, ai cũng đói và mệt, lại khát nước nữa chứ. Cũng may mà ở nhà cơm đã dọn sẵn : - Phải phạt thằng Ngọc cái tội làm anh em tý chết nhỉ. - Đúng, phạt nó đi.Mỗi người mộtchén. Thằng Ngọc không biết nói gì hơn, đứng đó chịu chết luôn à. Lần lượt uống hết 4 chén rượu, nó nói : - Nhưng bọn mày cũng phải công nhận là lần này đi chơi vui không ? - Vui thì vui, nhưng mà sợ nhiều hơn vui. - Chiều nay tao dẫn bọn mày đi tắm còn vui hơn nhiều. - Haha. Để nó đi một mình nhỉ bọn mày. - Đúng rồi đấy. Đi một mình đi Ngọc. Nó nghe thấy thế, mặt tiu nghỉu . Tôi nói : - Bọn tao đùa thôi. Chiều anh em lại đi chơi tiếp, sao phải sợ nhỉ. Đúng không ? - Đúng. Là con trai thì sao phải thế. ( Thằng Ngọc bắt đầu hăng máu lên ) Nào, làm vài chén lấy khí thế nào. Cả lũ cười haha, công nhận bữa cơm trưa với cô chú thằng Ngọc rất thoải mái, mọi người nói chuyện rất tự nhiên như không có sự phân cách. Cô chú ấy coi bọn tôi như người trong nhà, đốixử rất tốt. Đúng là một buổi sángđáng nhớ. Ăn cơm xong, bọn tôi đi ngủ để lấy sức cho chiều nay chơi tiếp. 5 thằng chúng tôi ở 2 phòng, phòng tôi có 2 đứa nữa. Nằm lên giường, tôi muốn ngủ nhưng không ngủ được, cứ nằm trằn trọc mãi. Thấy thế, thằng Mạnh hỏi tôi : - Sao mày không ngủ ? - Tao không ngủ được. - Vẫn còn nghĩ đến chuyện kia à.? - Ờ. Có lẽ thế. - Thôi. Dẹp hết sang một bên đi, cứ đi chơi cho thoải mái đã rồi tính sau. - Ừ. Thôi ngủ đi. Bây giờ tao lại thấy buồn ngủ rồi đấy. Đặt đầu xuống gối, tôi làm một giấc ngon lành. Điều gì sẽ xảy ra vào chiều nay đây? Đó là thứ làm tôi rất háo hức............
[center]CHAP 34 [/center]
Đang ngủ like a boss thì có đứa đập vai tôi , giật mình tôi bật dậy nói : - Củ Lạc Giòn Tan ? - Dậy thôi, 2h rồi. Đi tắm nào. ( Thằng Ngọc bảo tôi ) - Cái đệch, 2h rồi à. Nhanh thế ? Tôi cũng không ngờ mình ngủ say thế, làm phát từ 12h đến bây giờ, chắc tại sáng nay chạy mệt quá nên ngủ như này. Tôi đứng dậy, ra khỏi giường vươn vai tý cho nó khoan khoái : - Mấy thằng kia đâu? - Bọn nó xuống dưới hết rồi. Còn mỗi mình mày là đang ngủ nên tao lên gọi. - Vãi thật, thế mà thằng Mạnh nó không gọi tao luôn. - Nó bảo cứ để mày ngủ tý nữa. - Thôi đi thôi. Tao máu lắm rồi đấy. - Cứ bình tĩnh, rồi đâu sẽ có đó. Tôi cùng nó đi xuống nhà. Mấy thằng đã đứng sẵn ở đấy rồi, nhìn thằng nào cũng rất háo hức: - Đm. Thằng T ngủ say vờ lờ. - Thôi thôi tao biết rồi. Bây giờ thì đi được chưa, mới 2h, việc gì phải cuống lên thế. Bọn tôi lên xe, thằng Ngọc đi đầutiên. 5 thằng đi xe được tầm 20' thì đến nơi. Ấn tượng đầu tiên của tôi là thấy cái thác đổ ầm ầm từ trên cao xuống, nhìn đẹp mê hồn, xung quanh bờ sông có rất nhiều cây to mọc ra sông, thế này thì nhảy sông phê rồi Vứt xe bên bờ sông, 5 thằng lao như điên xuống sông. " Tùm tùm", tiếng này vang lên thường xuyên, tôi bơi một mạch qua bờ bên kia, nơi có cái cây to mọc , cành lá của nó um tùm luôn. Có một cành cây vừa to, vừa dài mọcra sông chừng 2 3 mét. Tôi leo lên cái cây đó, đứng ở chỗ cành nhô ra sông hét: - Chúng mày nhìn tao này. Cả lũ quay đầu sang nhìn. Nói xong, tôi nhảy ùm phát xuống, chậc, cảm giác thật yomust các bạn ạ. Thử tưởng tượng xem bạn đang đứng cách bề mặt sông tầm 4 mét, rồi nhảy xuống " ùm " , chìm xuống dưới nước rồi ngoi lên. Thật thích thú phải không ? Cả lũ nhao nhao : - Tao , tao nhảy với. - Cả tao nữa. - Đợi tao với. 4 thằng con lại thi nhau trèo lên cây rồi nhảy giống như tôi. Tôi bơi dưới sông, nhìn lên cây thì đúng là không thể nhịn được cười, mỗi thằng một cái quần đùiđang nháo nhác tranh nhau như lũ khỉ . Tôi phì cười vì tính của bọn nó. " Bùm , ùm .. " , bọn nó đúng là trâu thật, nhảy xong một lần lại quay lên nhảy tiếp, chứ còn tôi thì nhảy một lần xong là đủ mệt rồi. Tôi bơi từ từ , thả mình theo dòng nước, mặc kệ bọn khỉ đanglàm trò đó. Đang trôi từ từ thì tôi thấy cạnh bờ sông là bãi đất rộng, có khá nhiều cỏ xanh, trên đó là một đàn vịt chả biết là ai thả ở đó nữa . Tôi nảy ra ý định lùa đàn vịt này ra sông , ngay lập tức tôi bơi đến chỗ đó, lên bờ, chạy đến gần đàn vịt rồi kêu lên "hù hù ", cả đàn chạy tan tác, thi nhau nhảy xuống sông bơi. Tôi đứng đó cười haha nhìn theo, đột nhiên có tiếng nói : - Cháu ơi, sao lại làm thế ? Tôi giật mình quay lại, một ông bác chừng 40 tuổi gì đó đi đến. Trong đầu tôi thầm nghỉ " Chết cm rồi, quả này thì xong rồi ". Tôilí nhí nói : - Dạ dạ... cháu... - Sao cháu lại lùa vịt của bác như thế , làm thế chúng sợ đấy. - Cháu xin lỗi bác ạ, lần sau cháu không làm thế nữa ( Làm gì còn lần sau mà đòi làm nữa ) - Không sao. Nhớ đừng làm thế nữa nghe chưa. - Vâng ạ. ( Cũng may là gặp ông bác này hiền, chứ nếu gặp mấy thằng thanh niên thì chắc là tôi xác định ăn no đòn rồi ). Chào bác, tôi bơi trở lại chỗ mấy thằng bạn. Bọn nó vẫn còn bơi rất hăng. Tôi lại nghĩ ra ý định trêu thằng Mạnh, cái tội lúc nãy không gọi tôi dậy. Tôi lặn một mạch đến gần nó, lấy sức tụt mạnh cái quần đùi của nó. ThằngMạnh hốt hoảng kêu lên : - Đm. Tao bị tụt quần rồi. Tôi bơi ra xa nó, cầm cái quần đùi nó giơ giơ lên : - Haha. Quần mày nè Mạnh. Có giỏi thì bơi theo lấy lại đi. - Đm. Trả lại cho tao. Nó nói xong liền bơi đuổi theo tôi. Mấy đứa còn lại thì cười ha hả nhìn theo. Tôi bơi một mạch lên bờ, đứng đó bảo : - Lên đây tao trả lại quần. - Nhưng tao không lên được. Trả đây. - Đé*. Không lên tao không trả. Giằng co tranh cãi một hồi, cuối cùng thằng Mạnh nó cũng chịu lên bờ. Đệch, chả hiểu thằng này ăn gì mà to quá vậy. Dưới cái quần của nó nổi lên một cục to tướng à ( Đừng bảo em gay nhé, tại nó đập vào mắt em thôi ). Tôi không nhịn nổi cười khi nhìn thấy nó như thế - Nhanh, trả quần đây. - Nè. Về đây mà lấy. Tôi vứt cái quần của nó ra xa. Nó lò dò chạy theo. Mà đúng lúc đó, chả hiểu tại cái số hay sao mà lúcnó gần đến chỗ cái quần thì có mấy em gái đi ngang qua. Chắc làđi học về , nhìn thấy thằng Mạnh như vậy , mấy em kêu lên " Á " rồiphi xe đi thẳng. ( Hình như nhìn thấy cái phần dưới thì phải ). Tôi chạy thẳng về chỗ bọn bạn, hét lên : - Thằng Mạnh được mấy em nhìnthấy đang nhặt quần kìa bọn mày. - Đâu đâu. - Mấy em ấy đi rồi. Lại còn kêu "á" lên nữa chứ - Chắc thấy hàng thằng Mạnh khủng quá nên kêu chứ sao. Haha
[center]CHAP 34 tiếp [/center]
Thằng Mạnh không biết giấu mặtvào đâu, quay về mặt nó cứ đần thối ra : - Đm. Thằng T. Tại mày mà tao không biết giấu mặt đi đâu được. - Haha. Đằng nào mày cũng có quen mấy em ấy đâu. Việc gì phảisợ. - Đm. Thì cũng phải giữ hình tượng chứ. - Ối. Mày mà cũng có hình tượng để giữ hả. Haha Chốt xong câu đấy thì nó im luôn.Mấy đứa tắm thêm một lúc nữa thì cũng 4h30 5h rồi. Trời cũng đã muộn, bọn tôi lên xe ra về. - Lần này tắm vui thật đấy. Vừa vui vừa sảng khoái. - Tao chừa, lần sau không tắm với thằng T nữa, không thì có ngày tao chết lúc nào không biết. - Haha. Không cần sợ tao thế đâumà Mạnh. Trên đường đi về nhà mà nó vẫn còn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại chuyện đó, đúng là hết thuốc chữa.Buổi tối, bọn tôi vẫn ăn cơm nhà cô thằng Ngọc. Dự định là sáng mai sẽ về sớm để đi học. Xong bữa cơm. 5 thằng rủ nhau đi dạo quanh làng. Chậc, đúng là làng quê buổi tối thật yên bình. Bọn tôi đang đi qua một đoạn rẽ,chỗ này dày đặc tre làng , vì đangcó gió nên kêu xào xạc. Tôi hơi rợn tóc gáy ( vốn dĩ tôi bị nhát ma từ nhỏ ) , đã thế thằng Ngọc còn kể thêm : - Chỗ này ngày xưa tao nghe cô chú kể là có người tự tử ở đây, cái đầu được treo lên trên ngọn tre đó. Vãi lờ. Tôi bắt đầu thấy lo lo, biết đâu tý nữa có con ma nó thò đầura thì sao? Bọn nó hình như biết tôi sợ nên càng kể thêm, mỗi thằng một câu , thi nhau nói cạnh tôi. Mẹ sư bọn nó, tý tôi bị ma bắt đi thì sao? Đang lo thì " Hù " Một cái đầu trắng hếu hiện ra trước mặt tôi, tôi gào lên : - Á. Ma, sợ vờ lờ. Nói xong thì ù té chạy luôn. Bỏ lạiđằng sau bọn nó cười lăn lộn. Chạy về nhà, tôi lên phòng, ngồi suy nghĩ một lúc thì mới biết là mình bị troll , đờ mờ, chắc chắn là thằng Mạnh nó bày trò rồi,chắc để trả thù tôi buổi chiều đi bơi đây mà. Đợi lúc bọn nó về, tôinói : - Lúc nãy bọn mày trêu tao đúng không ? - Đâu. Ai biết. Bọn này không giấu được tôi, vì khi nhìn bọn nó vừa nói vừa cườilà tôi đã biết rồi. - Haha. Thằng Mạnh nó chủ mưu đấy. ( Thằng Ngọc nói ) - Tao biết thừa rồi. Thôi, tao cũngkhông quan tâm làm gì. Hờ hờ. - Lúc mày chạy đi đúng là bọn taokhông nhịn cười được. Nhìn tếu vờ lờ. - Đm. Bọn mày biết tao sợ ma từ bé rồi còn gì - Thôi. Tạm gác vụ ma miếc sang một bên . Giờ đánh bài đi. Thằng Ngọc lấy bộ bài ra, bọn tôichơi ù liền một mạch đến 10h. Đúng là mệt thật, tôi lên phòng ngủ trước, một lúc sau thì bọn nó cũng lên theo. Ngày chủ nhật này đã tiếp thêm sức lực cho tôi , tôi quyết tâm vào tuần mới tôi sẽthực hiện kế hoạch của mình, tuyên chiến với thằng H để xem thằng nào sẽ chiến thắng, cứ đợiđó H à... Tao sẽ chơi với mày đến cùng...
[center]CHAP 35 [/center]
Sáng hôm sau. 5 thằng phóng xe về sớm, đi từ 5h thì 6h30 đến nơi. Tôi cuống cuồng lấy sách vở,thay quần áo rồi lại phi từ nhà lên trường. Đến trường thì đã 7hrồi. Chậc, cổng khóa cmnr, thôi đành bỏ tiết 1 chờ ra chơi rồi vào trường vậy. Ngồi la cà ở mấy quán ăn sáng cạnh trường, đầu tôi nghĩ không biết mấy thằng trời đánh kia đã lên lớp chưa nữa? có khi mệt quábọn nó bỏ hết rồi cũng nên. 5'..10'... rồi 45' cũng trôi qua. Cổng trường mở, tôi nhanh chóng lao lên lớp. " Uych " . Tôi va vào một ai đó, hình như là cờ đỏ thì phải? Tôi luống cuống đến bên cạnh bạn ấy và nói : - Xin lỗi nhé. Tại mình vội quá , bạn có sao không ? - Em không sao. Không sao là tốt rồi, tôi ba chân bốn cẳng tót đi luôn , sợ bị ghi vào sổ trực tuần. Đúng như tôi nghĩ, vừa chạy thì nghe tiếng gọi phía sau : - Anh ơi, anh học lớp nào thế ? Ngu gì nói ra để bị ghi, tôi quay đầu lại nói bừa : - 12D. Tót vào lớp, vừa vào chỗ ngồi thì trống vào tiết 2, đúng là may vãi. Xem nào, tiết 2, a, là tiết Tin học. Thôi rồi, lại được chơi rồi. 5 thằng kéo lên phòng tin, mỗi thằng chọn một máy ngồi. Phòngtin chả hiểu sao hôm nay lại không có mạng, chán chết đi được. Bọn tôi đành chơi tạm AoE,5 thằng chia 2 team, tôi, thằng Ngọc với thằng Thuận một team, 2 thằng Mạnh, Tùng đánh giỏi thìcho bọn nó chấp chúng tôi. Bắt đầu nào. Lúc đầu thì mọi chuyện diễn ra cũng rất bình thường, cho đến khi lúc tôi đang lùa voi về nhà thì bị húc chết cm nó thằng dân, theo phản xạ tự nhiên, tôi thốt lên một câu : - Vãi l*n, chết mẹ thằng dân rồi. Cả lớp quay lại nhìn tôi tròn mắt ( lúc đó tôi đang đeo headphone nên nói hơi to ). Thằng Ngọc ngồi cạnh tôi nói : - Đm. Mày nói to thế. Ông thầy nhìn tôi, trong đầu tôi thầm nghĩ ( quả này xác định rồi). Đúng như dự tính, ổng xuống mời tôi lên phòng hiệu trưởng nói chuyện. Tôi bước đi mà tronglòng nặng trĩu, ánh mắt cầu cứu mấy thằng bạn nhưng vô ích, bọn nó thì làm được gì đây?. Lê bước lên phòng hiệu trưởng, timtôi đập thình thịch ( Vì đây là lần đầu tiên từ năm lớp 10 đến giờ tôi bị gặp hiệu trưởng ). Phòng hiệu trưởng đây rồi, tôi bước vào. Thầy hiệu trưởng ngồi đó ( Thầy rất béo và có mái tóc xoăn đặc trưng, bọn tôi thường gọi thầy là Gấu Lớn ) - Em ngồi xuống đi. - Dạ. Tôi ngồi xuống ghế mà vẫn không hết run. - Em có biết nhà trường cấm học sinh nói tục không? - Dạ, em biết ạ. - Thế sao em lại vi phạm. - Dạ. Tại vì.... Tôi trình bày một hồi, nói mỏi cả mồm, cuối cùng thì thầy cũng hiểu là do vô tình nên tôi mới nóivậy chứ không phải cố ý. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ , thầy nói : - Được rồi, em về lớp đi. Nhớ lần sau đừng làm thế nhé. - Vâng ạ. Tôi chào thầy rồi nhanh chóng vềlớp. Vào lớp, mấy đứa nhao nhaohỏi tôi : - Thế nào. Có làm sao không ? - Không sao. May vãi bọn mày ạ, tao mà không nói chuẩn thì bị viết bản kiểm điểm cmnr. - Nước chè ở phòng thầy có ngon không ? - Ờ nhỉ. Tao quên mất không uống, hờ hờ. Thôi thì lần sau uống vậy ( Nói thế thôi chứ làm gì còn dám tái phạm lần 2 nữa ) Tiết 3, bọn tôi được nghỉ tiết do giáo viên phải đi công tác, chưa có người dạy thay. Cả lớp như đàn ong vỡ, gào hét , nghịch ầm ĩđến nỗi cô ở lớp kế bên phải sang nhắc cả lớp trật tự. Nhưng hình như lời cô nhắc là vô ích thì phải, được một lúc im lặng thì lại ào ào lên, đúng là bất trị. Ngày Noel sắp đến, các đôi yêu nhau thì bàn nhau đi chơi như nào, sẽ tặng nhau quà gì... Đấy, ví như cặp thằng Thuận với con Thảo kìa, 2 đứa lúc nào cũng xúm xít lấy nhau không rời. Noel càng đến gần, tôi càng có cảm giác khác lạ... Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng : - Ê. Chúng mày, Noel này đóng giảlàm ông già Noel không ? - Để làm gì? - Để phát quà chứ còn cái gì nữa? - Thôi đi ông tướng, tiền đâu mà mua quà cho đủ . - Tặng chị em trong lớp với người yêu mình thôi, có nhiều lắm đâu? - Tính xem hết bao nhiêu ? Mấy đứa chụm đầu vào tính toán một hồi, cuối cùng thằng Mạnh hét lên : - Một triệu . - Một triệu cho cả lũ à. - Không, chỉ riêng con gái lớp mình là một triệu, còn thằng nào đánh lẻ hay gì thì chắc là phải thêm tiền. 20 đứa con gái mà một triệu? mỗi đứa 50k tiền quà, ặc. Thế nhưng chúng tôi vẫn bấm bụng góp tiền mua quà tặng bọnnó. Dù gì cũng là bạn học cùng 3 năm rồi mà, đã tặng quà hôm 20-10 rồi thì giờ phải tặng tiếp, chứ bỏ dở thì kì lắm. Kế hoạch đãvạch ra, giờ là khâu góp tiền. 5 thằng mỗi thằng 200k.( Cứ thêm 2 3 lần như này thì tôi đảm bảo thằng nào cũng sẽ bị viêm túi cho mà xem ). Chợt nhớ là lớp còn một thằng, thằng H. Tôi gọi nó : - H. Mày có góp tiền mua quà không ? - À..ừ...có. Đây, tiền tao đây. Nó vừa nói vừa rút tờ 200k đưa cho tôi. Tôi cầm lấy tiền từ tay nó,thấy nó do dự, chắc là định mua quà cho ai đây mà. Còn ai ngoài Quỳnh nữa. Tôi trở lại chỗ nhóm bạn, tôi bảo : - Đây. Thêm 200k nữa là 1tr2 nhé. - Uầy. Sang vậy. - Lần này tao không mua quà nữa đâu, bọn mày cử thằng khác đi. Đùn đẩy một hồi thì thằng Tùng phải đi ( bởi vì lần trước nó bảo khi nào có việc thì để nó làm ).
[center]CHAP 35 tiếp [/center]
Tan học, tôi có chút việc nên phảivề muộn. Trên đường về, tôi thấythằng H rẽ vào một cửa hàng bánđồ sinh nhật. ( Quái, nó làm gì màlại vào đây nhỉ ? ) Tò mò, tôi bám theo nó, giả vờ như cũng đi mua đồ. Không khí Noel đang tràn ngập khắp nơi, cửa hàng bán đầy đồ liên quan đến Noel : xe kéo, tuần lộc, ông già Noel đồ chơi, tất, mũ.... đâu đâu cũng toàn thấy màu đỏ và trắng. Những cây thông treo đầy quả cầu đủ màu sắc, những đứa trẻ đang háo hức đi cùng bố mẹ chọn quà Noel... Tôi lén đi theo thằng H, thấy nó dừng lại trước quầy bán khăn quàng cổ, nó chọn một cái khăn màu đỏ trông rất sặc sỡ, tôi thấy nó vừa cầm món quà vừa mỉm cười. Rời khỏi cửa hàng, bám theo nó riết tôi cũng biết được ý định của nó, nó rẽ vào một quán Cafe sữa bên đường, tôi thấy nó nói gì đó với anh phục vụ và chỉ vào một cái bàn. Dường như nó định mời Quỳnh ngồi ở đó cùng nó . Tôi nhếch mép cười và nghĩ" Còn lâu ông mới để mày làm thếnhé, cứ chờ đó " . Tôi bỏ về, chả cần biết nó làm gì nữa. ..... ..... ..... ..... Ngày Noel, tiếng chuông vang lênở khắp mọi nơi. Bọn tôi lên lớp sớm hơn thường lệ, thay quần áo Noel để gây bất ngờ cho mấy đứa con gái trong lớp. - Nhanh nhanh bọn mày, sắp vào lớp rồi. - Đây đây. - Quà đâu. Thằng Tùng mua đủ chưa. - Rồi. Tao chuẩn bị xong hết rồi. - Nào, chuẩn bị vào nhé. Bọn tôi chờ trống điểm giờ 15' vang lên, 5 thằng chạy vào lớp trong bộ dạng của 5 "anh" già Noel. Thằng Mạnh hét toáng lên : - Chúc các bạn nữ lớp mình có một ngày Noel vui vẻ, hạnh phúc. Mấy đứa con gái vỗ tay ầm ĩ , chắc là quá bất ngờ . Bọn tôi chianhau đi phát quà cho mỗi đứa, phát vừa xong thì thầy chủ nhiệm vào lớp ( Ặc ? ) Rất may thầy là người rất hiểu tâm lý học trò nên thầy không trách phạt mà chỉ nói : - Nào, các bạn nam tặng quà xong rồi thì đi thay quần áo đi rồi còn vào học nhé. Bọn tôi vâng dạ rồi chuồn luôn. Yeah, kế hoạch thành công mĩ mãn. Việc chung đã xong, bây giờ là đến phần việc riêng. Tôi nói với bọn bạn : - Tý nữa xong buổi học bọn mày đi cùng tao. - Để làm gì ? - Để giúp tao chứ còn làm gì nữa. - À à.. bọn tao hiểu rồi. Hehe. Được , anh em sẽ giúp hết mình. Thay quần áo xong , bọn tôi trở lại là những con người bình thường . Tôi ngồi học mà cảm thấy thời gian trôi chậm quá, thằng H cũng cảm thấy như tôi thì phải, tôi thấy nó cứ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại quay xuống lớp nhìn đồng hồ. 8h25. Chậc , chỉ còn 3 tiếng nữa thôi là tôi sẽ lấy lại những gì mà tôi đã mất trong thời gian vừa qua, 3 tiếng cho cuộc chiến bắt đầu, 3 tiếng quyết định tất cả......