THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 106-phần 2
- Thằng cha may mắn thật. -Anh chàng người Úc vừa bình phẩm vừa ngước lên nhìn toà tháp, rồi lại nhăn nhó nhìn vào màn hình máy quay trước mặt mình. - Đứng trên đó mà quay thì chắc chắn là được hình đẹp rồi. Quảng trường St. Peter đông quá nên tôi phải ra tậnđây để bấm máy. Langdon chẳng để tâm đến những lời kể lể ấy. Anh đang cân nhắc tìm giải pháp. - Anh nghĩ thế nào? - Anh chàng người Úc hỏi. - Nhân vật từ tâm lúc 11 giờ khuya ấy. Langdon quay lại: - Cái gì cơ? - Anh không biết à? Đội trưởng đội lính gác Thuỵ Sĩnhận được một cú điện thoại.Có một người tuyên bố rằnganh ta có thông tin và sẽ bay đến Vatican ngay lập tức. Tôi chỉ biết là nếu ông ta cứu vãn được tình thế thìquả là… không thể mong gì hơn thế. Anh ta cười. Langdon chẳng hiểu gì. Một người hảo tâm sẵn sàng giúp đỡ ư? Liệu người đó cóbiết hộp phản vật chất đangnằm ở chỗ nào không? Nếu biết thì sao không thông báo luôn cho đội lính gác Thuỵ Sĩ? Tại sao lại phải đích thân đến tận nơi? Nghecó vẻ rất kỳ quặc, nhưng Langdon không có thời gian để nghĩ đến chuyện này. - Này ông bạn. - Anh chàng người Úc đột nhiên nhìn Langdon chằm chằm. - Có phải chính anh là người đã xuất hiện trên ti-vi không đấy? Có phải anh đã cấp cứu cho vị Hồng y ở quảng trường St. Peter không hả? Langdon không trả lời. Đột nhiên anh trông thấy bộ phận máy lắp thêm vào trên nóc chiếc xe thùng - chảo thu tín hiệu về tinh gắn trênmột cái cần đỡ có thể gấp lại. Langdon lại quay sang nhìn toà lâu đài. Bức tường bao bên ngoài cao những 15mét. Và tháp pháo đài trong kia còn vươn cao hơn nữa. Một địa điểm cố thủ lý tưởng. Đứng từ đây mà nhìnthì thấy nó cao quá chừng, nhưng nếu như có thể vượtqua được bức tường này thì… Langdon quay phắt lại hỏi anh chàng phóng viên: - Cái cần đỡ này vươn cao được bao nhiêu mét? - Hả? - Anh ta có vẻ bị bất ngờ. - 15 mét. Để làm gì? - Cho xe xích lên đi. Đỗ cạnh tường ấy. Giúp tôi một tay. - Anh bảo cái gì cơ? Langdon giải thích ý định của mình. Anh chàng người Úc trợn tròn mắt: - Anh có điên không đấy? Cái máy quay tê-lê này trị giá những 200 ngàn đô la cơ đấy. Không phải thang để trèo đâu! - Anh có muốn nổi tiếng không? Tôi có một thông tin sẽ khiến anh danh nổi như cồn ngay lập tức. - Langdonđã bắt đầu thấy tuyệt vọng. - Thông tin ấy có bõ 200 ngàn đô la của tôi không? Langdon nói cho anh ta biết thứ thông tin mà anh ta sẽ có được. 90 giây sau, nước từ người Langdon đã nhỏ tong tong lên cái cần đỡ đắt tiền đanglắc lư trọng gió cạnh bức tường cao ngất. Nhoài người ra, anh túm lấygờ bức tường bao quanh pháo đài, rồi đu người lên, sau đó nhảy sang pháo đài. - Bây giờ thì thực hiện lời hứa của anh đi. - Anh chàngphóng viên người Úc gọi to. - Ông ấy ở đâu? Langdon cảm thấy hơi tội lỗivì phải tiết lộ thông tin này, nhưng thoả thuận là thoả thuận. Mà biết đâu tên sát thủ cũng đã báo cho cánh nhà báo rồi cũng nên. - Quảng trường Navona. - Langdon hét to. - Trong đài phun nước ấy. Anh chàng phóng viên hạ cần đỡ chảo thu tín hiệu vệ tinh xuống, rồi cho xe lao vút đi. Đây sẽ là bản tin sốtdẻo để đời trong sự nghiệp của anh ta. Trên cao, trong căn phòng lát đá, tên sát thủ tháo bỏ đôi giày sũng nước và băngchặt ngón chân bị thương lại. Đau, nhưng không đến nỗi không thể tận hưởng chiến lợi phẩm hắn đang có trong tay. Hắn quay lại bên con mồi của mình. Cô gái đang nằm ngửa trên đi-văng, hai tay bị trói quặtra sau, mồm bị nhét giẻ. Tên sát thủ tiến lại gần. Lúcnày con mồi của hắn đã tỉnhlại. Điều này khiến hắn hài lòng. Nhưng thật ngạc nhiên,trong mắt cô gái ta ngọn lửacăm hờn, thay vì vẻ sợ hãi. Rồi cô em sẽ biết sợ ngay thôi. Chú thích: (1) Castel Sant Angelo: Lâu đài St. Angelo.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 107-phần 1
Langdon chạy như bay quanh bức tường bao, thật may là người ta đã cho lắp những ngọn đèn chiếu sángđặt dưới chân tường. Anh thấy khoảng sân bên trong bức tường bao này giống hệt như một viện bảo tàng về các cuộc chiến thời xưa - nào súng cao su, đạnsúng thần công, và la liệt những cỗ máy trông hết sức kỳ dị. Một phần toà lâu đài được mở cửa cho khách du lịch vào tham quan, và chắc hẳnngười ta đã cho phục chế lạikhu này. Langdon đưa mắt nhìn qua bên kia khoảng sân rộng, anh quan sát phần trung tâm. Pháo đài hình tròn này cao khoảng 35 mét, hướng thẳng lên pho tượng thiên thần trên đỉnh. Ban công trên cùng vẫn có ánh sáng từ trong hắt ra. Langdon chỉmuốn gọi to, nhưng anh biếtđó là điều không nên làm. Giờ cần phải tìm dường vào trong đã. Langdon giơ tay xem đồng hồ: 11 giờ 12 phút. Chạy xồng xộc xuống những bậc đá sát bên trongbức tường, Langdon ra giữakhoảng sân rộng. Xuống đến mặt đất, anh chạy xuôi chiều kim đồng hồ quanh pháo đài, thấy có ba cái cổng, nhưng tất cả đều bị khoá chặt. Tên sát thủ làm thế nào ma vào được nhỉ? Langdon tiếp tục chạy. Anh trông thấy thêm hai cái cổngmới xây, nhưng cả hai đều bị khoá bên ngoài. Không phải lối này. Langdon lại chạy tiếp. Chạy gần hết một vòng khép kín quanh pháo đài thì Langdon trông thấy một lối đi cắt ngang qua khoảng sân rộng trước mặt. Cuối lốiđi này là một cái cầu kéo dẫn vào trong. Đầu kia của con đường biến mất sau cửa pháo đài. Hình như lối đinày dẫn vào một đường hầm nào đó - một đường hầm dẫn vào tận trung tâm pháo đài. Đây rồi. Langdon đã từng đọc về lối đi hình xoắn ốc hướng lên trên, nó cho phép các vị tướng lĩnh cùng với ngựa chiến của họ có thể phi từ dưới đất lên đến tầng cao nhất một cách nhanh chóng. Kẻ giết người đã đánh xe lên đây! Cánh cổng dẫn vào lối đi ngầm này bỏ ngỏ, Langdon vào trong và hồ hởi chạy thẳng tới đầu đường hầm. Nhưng đến nơi, sự hào hùng trong lòng anh lập tức tan biến. Con đường này dẫn xuống dưới. Nhầm đường rồi. Chắc chắn đây là lối đi xuống khu nhà ngục, không phải lối lên trên. Anh đang đứng trước miệng hầm tối om, đường hầm nàycó vẻ khá quanh co ngoắt ngoéo. Lưỡng lự, Langdon ngước lên nhìn bàn công trên cao một lần nữa. Rõ ràng anh nhìn thấy một bóng đen đang di chuyển. Quyết định đi! Không còn cách nào khác, Langdon lao xuống đường hầm tối om. Tít trên cao, tên sát thủ đang đứng nhìn con mồi của mình. Hắn vuốt nhẹ một bên cánh tay để trần của cô gái.Làn da mịn như nhung. Nghĩđến cảnh được thưởng thứctấm thân ngà ngọc trước mắt, hắn thấy sung sướng đến mê mụ cả người. Nên hãm hiếp cô nàng theo cách nào nhỉ? Kẻ sát nhân biết rằng hắn đáng được hưởng cô gái này. Hắn đã phục vụ Janus vô cùng chu đáo. Đây chính là chiến lợi phẩm của hắn. Sau khi hành lạc trên đi văng, hắn sẽ lôi cô nàng xuống sàn, và bắt cô ta phải quỳ gối. Cô ta sẽ phải phục vụ hắn. Một lần cuối trong đời. Rồi sau đó, vào đúng giây phút ngây ngất đến tột đỉnh, hắn sẽ cắt cổ cô ta. Niềm đê mê người ta vẫn nói thế. Niềm đê mê tột đỉnh. Rồi tiếp đó, hắn sẽ đứng ra ngoài ban công để tận hưởng vinh quang, để thưởng thức thắng lợi to lớnnày của hội Illuminati… một cuộc trả thù mà biết bao người đã chờ đợi từ lâu. *** Đường hầm mỗi lúc một tối hơn. Langdon tiếp tục tiến sâu thêm vào bóng tối. Sau khi vượt qua một khúc ngoặt sâu dưới lòng đất, anh không còn thấy có chút ánh sáng nào nữa. Lối đi có vẻ phẳng dần ra, Langdon bước chậm lại. Dựa vào tiếng vang của mỗi bước chân, anh đoán rằng đây là một căn phòng rộng. Trong vùng tối âm u trước mắt, hình như vừa thoáng hiện ra một tia sáng yếu ớt… Langdon tiến về phía đó, hai tay giơ ra phía trước đểlần đường và chạm phải mộtbề mặt trơn nhẵn. Nhôm và kính. Đó là một chiếc xe. Anh lần về phía mũi xe, mởcửa, vào trong. Bóng đèn tròn trên mui xe đang toả sáng, và Langdon nhận ra chiếc xe hòm ngay lập tức. Ghê tởm, nhưng anhvẫn cố gắng quan sát bên trong, hi vọng tìm được thứ vũ khí nào đó để thay thế cho khẩu súng đã mất ở đàiphun nước. Không có gì. Tuynhiên, anh tìm được điện thoại cầm tay của Vittoria. Méo mó, vô dụng. Nhìn chiếcmáy, anh chợt thấy lo sợ đến cháy lòng. Langdon thầm cầu nguyện rằng anh không đến quá muộn. Anh nhoài người, bật đèn pha của chiếc xe hòm. Căn phòng lớn và giản dị lập tứctràn ngập ánh sáng. Cỏ lẽ trước kia đây là nơi nhốt ngựa và cất giữ khí giới. Đây cũng là một con đường cụt. Không có lối ra. Mình chọn nhầm đường rồi! Tuyệt vọng, Langdon nhảy ra khỏi xe và quan sát xung quanh. Không thấy cánh cửa nào hết. Cổng thì lại càng không. Không lẽ bứctượng thiên thần trên mái nhà chỉ là một sự trùng hợpngẫu nhiên. Không thể nào! Anh nhớ lại những lời nói của tên sát thủ lúc ở đài phun nước. Cô nàng đang ở trong Nhà thờ ánh sáng… đợi tao quay trở về. Không lẽ đã đến được tận đây mà còn phải chịu thua. Tim Langdon đập thình thịch.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 107-phần 2
Cảm giác căm hận và bực bộibắt đầu lan toả khắp cơ thể. Rồi anh trông thấy có vết máu trên sàn, và anh nghĩ ngay rằng đó là máu của Vittoria? Nhưng khi quan sát kỹ, anh nhận ra đó chính là những vết chân nhuốm máu. Những bước đi sải dài. Và máu chỉ chảy ra từ bên chân trái. Tên sát thủ! Langdon lần theo vết máu, đến một góc phòng, bóng anh đồ dài trên sàn nhà. Càng đi lại càng thấy khó hiểu. Dường như những vếtchân này dẫn thẳng đến mộtgóc phòng rồi đột nhiên biến mất. Bước đến tận góc tường ấy,Langdon không dám tin vào mắt mình. Những phiến đá granite lát sàn ở đây không có hình vuông như ở nhữngchỗ khác. Anh tiếp tục quan sát. Những phiến đá xếp khít vào nhau, tạo thành một hình ngôi sao rất cân đối, một cánh sao chỉ vào chính góc tường này. Một cánh cửa thoát hiểm được giấu sau những bức tường đan chéo nhau một cánh rất tài tình. Langdon bước qua cánh cửa và trông thấy một lối đi. Có cả một thanh chắn bằng gỗ đã bị gạt sang một bên. Có ánh sáng phía trước mặt. Langdon ra sức chạy. Anh vượt qua thanh chắn bằng gỗ, rồi chạy thẳng về phía trước. Lối đi nhỏ nhanh chóng dẫn tới một căn phòng rộng rãi. Một ngọn đuốc cắm trên tường đang cháy bập bùng. Langdon đang ở trong khu vực không có điện của toà lâu đài này… khu vực mà không một khách du lịch nào được phép đặt chân tới. Có thể căn phòng này sẽ rất sống động khi có ánh sáng mặt trời, nhưng trong ánh đuốc bập bùng, anh thấy nó kỳ dị và ma quái. Xà lim. Có khoảng 12 gian xà lim nhỏ với những chấn song sắt đã mòn gần hết. Nhưng vẫn còn một gian xà lim nguyên vẹn, và những gì trông thấy trên sàn khiến tim Langdon như ngừng đập. Dây thừng đen và những chiếc áo choàng đỏ. Đây chính là nơi hắn. giam cách vị Hồng y. Gần nhà giam nhỏ này có một cánh cửa sắt. Cánh cửa bỏ ngỏ, và Langdon trông thấy một lối đi. Anh lao bổ về phía đó, nhưng chưa đến nơi anh đã dừng phắt lại. Không thấy có vết máu trên lối đi này. Trông thấy những chữ viết trên tường,anh hiểu ra ngay. Il Passetto.(1) Langdon kinh ngạc. Đã nhiềulần nghe nói tới lối đi này, nhưng anh không biết rõ tên gọi của nó là gì. Il Passetto - Lối đi nhỏ là một đoạn đường hầm nhỏ dài gần một dặm, nối lâu đài St. Angelo và Vatican. Nhiều giáo hoàng đã dùng còn đường này để chạy thoát rangoài khi Vatican bị vây hãm… và một số vị giáo hoàng tha hoá cũng dùng con đường này để đi gặp người tình bí mật của mình, hoặc để xem kẻ thù của mình bị tra khảo. Nghe nói ngày nay con đường này đã bị khoá cả hai đầu, và chìa khoá được lưu giữ trong nhà mái vòm bí mật. Langdon chợt hiểu ravì sao người của Illuminati có thể ra vào toà thánh dễ dàng đến thế. Không hiểu kẻ nào đã phản bội nhà thờ và trao chìa khoá vào tay lũ bất lương nhỉ? Olivetti? Hay một người lính gác ThuỵSĩ nào đó? Nhưng đã đến nước này thì lả ai mà chả thế. Vệt máu trên sàn nhà dẫn tới đầu kia của khu xà lim. Langdon lần thèo những vết chân ấy. Đến nơi, anh thấy một cánh cổng bằng gỗtreo đầy xích sắt. Khoá đã mở, và cánh cửa ở trạng thái khép hờ. Bên kia cánh cửa là những bậc thang hìnhxoắn ốc dẫn lên trên. Trên nền nhà cũng có những hình ngôi sao năm cánh. Run rẩy, chăm chú quan sát,Langdon tự hỏi liệu có phải chính Bernini đã đích thân cầm đục để ghép những hình ngôi sao này hay không. Trên cao là hình ảnh những tiểu thiên sứ được chạm trổ rất cầu kỳ. Không còn nghi ngờ gì nữa. Vệt máu kéo lên trên gác. Trước khi lên gác, Langdon nhìn quanh để tìm một vật gìđó dùng làm vũ khí, bất cứ thứ gì. Anh tìm được một thanh chấn song xà lim bằng sắt dài khoảng hơn 1 mét. Một đầu bị gãy, gồ ghề, sắc cạnh. Dù nó khá nặng, những anh chẳng thể tìm được thứ gì khác tốt hơn. Hi vọng là yếu tố bất ngờ, cộng với vết thương ởchân, hung thủ sẽ mang lại cho anh chút ít lợi thế. Và hivọng là anh không đến quá muộn. Những bậc thang xoắn ốc mòn gỉ dựng đứng rất khó đi. Langdon vừa leo lên vừanghe ngóng. Không thấy gì. Càng lên cao, luồng sáng toả ra từ khu xà lim càng yếu dần. Anh bị bóng tối bao vây tứ phía, Vừa đi, Langdon vừa dùng một tay để lần đường. Cao thêm nữa. Trong bóng tối dày đặc, anh cám thấy như có bóng ma của Galileo cũng đang hăm hở leo lên những bậc thang này, háo hức muốn chia sẻ quan điểm củamình về thiên đường với các nhà khoa học khác. Langdon vẫn chưa hết kinh ngạc về vị trí của địa điểm tụ họp này. Hội Illuminati hội họp ngay trong một toà lâu đài thuộc sở hữu của Vatican. Chả trách trong khi đội lính gác của toà thánh đang ra sức sục sạo các tầng hầm và nhà riêng của các nhà khoa học danh tiếngthì hội Illuminati tụ họp ở đây… ngay trước mũi toà thánh. Tất cả các chi tiết bất chợt trở nên ăn khớp đến kỳ lạ.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 107-phần 3
Bernini, với tư cách là kiến trúc sư trưởng phụ trách công tác cải tạo có toàn quyền ra vào khu vực này…và có thể thực hiện bất kỳ hạng mục công trình nào mà không bị thắc mắc. Liệu bậc thầy về kiến trúc này đã cho xây thêm bao nhiêu lối đi bí mật? Và cho đặt bao nhiêu dấu hiệu kín đáo để chỉ đường? Nhà thờ ánh sáng. Langdon biết anh đã rất gần cái đíchcuối cùng. Cầu thang hẹp dần, không gian chật hẹp trở nên thật tù túng. Những hình bóng của lịch sử đang thì thầm trong đêm tối, nhưng Langdon vẫn bước tiếp. Trông thấy luồng sáng hắt ngang trước mắt, anh nhận thấy còn vài bậc thang nữa thì đến một chiếu nghỉ giữa cầu thang, ánh đuốc hắt ra từ sau một khung cửa. Langdon khẽ khàng tiến lại gần. Langdon không thể biết chính xác lúc này anh đang có mặt ở khu vực nào của toà lâu đài, nhưng sau khi đã leo nhiều bậc cầu thang đến thế thì chắc chắn anh không còn xa đỉnh toà tháp là mấy. Langdon mường tượng bức tượng thiên thầnkhổng lố trên nóc lâu đài, có lẽ thanh kiếm trong tay tượng đang chỉ ngay trên đầu anh cũng nên. Thiên thần ơi, nhớ phù hộ cho tôi nhé, vừa nghĩ, Langdon vừa siết chặt thanh sắt. Rồi thật khẽ khàng, anh bước tới bên cánh cửa. *** Ngồi trên ghế đi-văng, Vittoria thấy hai cánh tay đau nhức. Lúc mới tỉnh lại và thấy hai cánh tay mình bị trói quặt về phía sau. Cô tưởng sẽ có thời gian để nghỉ ngơi và tự giải thoát bản thân. Nhưng thời gian đã hết. Conquái vật đã quay trở lại. Lúcnày hắn đang đứng ngay trước mặt cô, bộ ngực trần to bè, đầy những sẹo, đôi mắt đen ti hí trông như hai đường kẻ chỉ, hắn đang nhìn cô chòng chọc. Dường như hắn đang mường tượngtrong đầu những gì sẽ làm để hành hạ cô. Rất chậm rãi,như thể muốn chọc tức Vittoria, hắn cởi bỏ chiếc thắt lưng sũng nước, rồi quăng xuống sàn nhà. Vittoria cảm thấy vừa ghê tởm, vừa kinh sợ. Cô nhắm nghiền mắt lại. Lúc mở mắt ra, trên tay hắn đã có một con dao gập. Hắn dí sát con dao vào mặt cô, rồi bật lưỡidao ra, tách một cái. Vittoria trông thấy vẻ mặt đầy kinh hãi của mình phản chiếu trong lưỡi dao bằng thép. Tên sát thủ quay lưỡi dao lên trên, rồi đưa sống dao lướt dọc xuống bụng Vittoria. Chất kim loại lạnh buốt khiến cô gái rùng mình.Ánh mắt đầy khinh bỉ, hắn lách lưỡi dao vào trong cạp quần soóc của Vittoria. Cô gái hít một hơi thật sâu. Hắnlật qua lật lại lưới dao, chậmrãi, đầy hăm doạ… và tiếp tục lia xuống sâu hơn nữa. Rồi hắn nhoài hẳn người vềphía trước, hơi thở hầm hậpcủa hắn phả vào mặt Vittoria. - Chính lưỡi dao này đã khoét mắt cha cô em đấy. Vittoria chỉ muốn nghiền náthắn ngay lập tức. Kẻ giết người lại xoay lưỡi dao xuống, rồi tiếp tục lia lia dưới lớp vải ka ki của chiếc quần soóc cô đang mạc. Đột nhiên hắn dừng phắt lại, rồi ngẩng lên nhìn. Có ai vừa vào phòng. - Tránh xa cô ấy mau. Từ ngoài cửa, một chất giọng trầm, dứt khoát vang lên. - Không nhìn thấy người đó,nhưng Vittoria biết ngay là ai. Robert! Anh vẫn còn sống! Tên sát thủ như vừa trông thấy: ma quỷ hiện hình: - Ông Langdon, chắc là ông được thiên thần hộ mệnh rồi. Chú thích: (1) Il passetto: Lối đi nhỏ.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 108-phần 1
Trong chớp mắt, Langdon quan sát kỹ căn phòng, đâyquả là một địa điểm thiêng liêng. Căn phòng hình ô-van, dù đã cũ kỹ, nhưng vẫn còn nguyên những chi tiết trang trí rất tinh tế, gồm những biểu tượng của Illuminati: gạch lát nền hình ngôi sao năm cánh, các bức bích hoạ vẽ hệ mặt trời, chim bồ câu và Kim tự tháp. Nhà thờ ánh sáng. Đơn giảnvà thuần khiết. Anh đã đến được đích cuối cùng. Ngay trước mặt Langdon, trên ban công, anh thấy rõ dáng đứng lừng lững của tên sát thủ. Ngực để trần, hắn đứng sát cạnh Vittoria, còn cô gái thì nằm trên đi-văng, bị trói, nhưng còn sống. Trông thấy Vittoria, Langdon thở phào nhẹ nhõm.Trong tích tắc, ánh mắt hai người gặp nhau, trao gửi biết bao tình cảm - biết ơn, tuyệt vọng và sự thương cảm. - Thế là chúng ta lại gặp nhau một lần nữa. - Tên sátthủ lên tiếng. Hắn nhìn thanhsắt trên tay Langdon rồi phá lên cười. - Và lần này ông bạn định dùng thứ đó để giết tôi đấy à? - Cởi trói cho cô ấy mau. Kẻ giết người dí dao vào cổVittoria: - Tao sẽ giết con bé này. Langdon biết hắn có thể làmnhư vậy ngay lập tức, không chút do dự. Anh cố tỏra điềm tĩnh: - Tao cho rằng cô ấy sẽ thích thế… nếu so với những gì mày đang định làm. Hắn mỉm cười trước lời xúc phạm đó. - Ông nói đúng đấy. Cô nàng có rất nhiều thứ để mà dâng hiến. Giết ngay thì phí quá. Langdon tiến lên một bước, hai tay siết chặt thanh sắt, hướng đầu sắt gẫy nham nhở về phía kẻ giết người. Vết thương trên tay anh buốt nhói. - Thả cô ấy ra. Trong thoáng chốc, dường như tên sát thủ cân nhắc yêu cầu của Langdon. Hắn thở dài, hai vai chùng xuống. Rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện đầu hàng,nhưng cũng đúng vào lúc ấy, hai cánh tay của hắn bất thần vung lên. Những cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, rồi một lưỡi dao thình lình xé không khí, lao thẳng vàogiữa ngực Langdon. Không hiểu do quá mệt mỏi hay vì bản năng, hai đầu gối Langdon bỗng nặng nhưchì, không nhấc lên nổi, lưỡidao sượt qua tai trái anh, rồi cắm xuống đất. Kẻ giết người không chút lúng túng. Hắn nhếch mép cười, nhìn Langdon vẫn hai tay nắm chặt song sắt, quỳ trên sànnhà. Vênh vang như thể chính hắn là chúa tể sơn lâm, tên sát thủ rời Vittoria tiến lại bên Langdon. Lồm cốm bò dậy, cố nhấc thanh sắt lên, Langdon chợt thấy bộ quần áo ướt sũng của anh mới vướng víu làm sao.. Mình trần, đối thủ của anh di chuyển nhanh nhẹn hơn hẳn, vết thương ở chân rõ ràng là không bõ bèn gì đối với hắn. Hình nhưđây là một kẻ vốn rất dạn dày sương gió. Lần đầu tiêntrong đời, Langdon ước gì anh có một khẩu súng thật to trong tay. Thật chậm rãi, như thể đangrất thích thú, kẻ giết người di chuyển dần đến chỗ con dao rơi trên sàn. Langdon chặn đường hắn. Tên sát thủ lại tiến gần đếnchỗ Vittoria. Langdon chặn hắn lại. - Thời gian vẫn chưa hết. -Langdon đánh bạo lên tiếng.- Hãy nói đi, cái hộp đó bây giờ ở đâu? Vatican sẽ trả công mày hậu hĩnh hơn nhiều so với hội Illuminati. - Ông bạn khờ khạo quá đấy. Langdon thọc mạnh thanh sắt, hắn né tránh. Anh bướcvòng quanh chiếc ghế dài, dồn đối thủ vào góc tường. Căn phòng hình ô-van này lấy đâu ra góc cơ chứ. Điều lạ lùng là hắn chẳng tỏ vẻ sốt sắng muốn tấn công hay chạy trốn. Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột, chờđợi một cách lạnh lùng. Hắn đợi gì nhỉ? Kẻ giết người vẫn tiếp tục di chuyển vòng quanh một cách rất bài bản, y như một ván cờ kéo dài vô tận. Langdon chợt thấy thanh chắn song bằng sắt trên tayanh nặng trình trịch, và hiểu ra đối thủ của anh đang chờ đợi điều gì. Hắn muốn vờn cho mình mệt lử trước đã. Và mánh khóe của hắn quả là có tác dụng. Langdon chợt thấy mệt mỏi kiệt quệ, lượng hoóc-môn adrenaline trong máu không còn đủ để giúp anh tỉnh táo được nữa. Đã đến lúc phải hành động. Dường như đọc được suy nghĩ của Langdon, tên sát thủ lại chuyển hướng di chuyển một lần nữa, như thể muốn dồn anh về phía cái bàn ở giữa phòng. Trên bàn có một vật gì đó đang phản chiếu ánh đuốc bập bùng. Hay là một thứ vũ khí? Langdon chăm chú nhìn kẻ giết người, đồng thời bước lại gần cái bàn hơn một chút. Khi hắn quay sang nhìn vật để trên bàn, Langdon cố nén sự tò mò trong lòng. Nhưng rồi bản năng vẫn chiến thắng. Anh liếc trộm về phía đó. Và thếđã là quá nhiều. Không phải vũ khí. Vật đó khiến Langdon chú ý. Trên bàn là một cái hộp bằng đồng thau đã gỉ ngoét.Cái hộp hình ngôi sao năm cánh. Nắp hộp đã mở sẵn. Trong năm cánh của ngôi sao là năm nhánh biểu tượng. Năm biểu tượng được rèn bằng sắt, có cán gỗ rất chắc chắn. Và anh biết chắc chắn chúng tượng trưng cho cái gì. ILLUMINATI, ĐẤT, KHÍ, LỬA, NƯỚC. Langdon quay phắt lại, sợ rằng tên sát thủ có thể lợi dụng cơ hội để tấn công. Nhưng không. Hắn vẫn đangchờ đợi, và dường như còn lấy làm thích thú vì trò chơi này. Langdon gắng tập trungtâm trí vào thanh chấn songbằng sắt đang cầm trên tay,nhưng hình ảnh cái hộp đồng hình ngôi sao cứ lởn vởn trong đầu Đó là những biểu tượng hết sức quyến rũ - những đồ tạo tác mà thậm chí chỉ một số ít học giả trong hội Illuminati dám tin là có thật.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 108-phần 2
Nhưng Langdon bất giác nhận ra rằng đáng ra trong hộp còn phải có một vật nữa, và hình như đây chính là điềm gở. Tên sát thủ lại đổi hướng di chuyển, Langdon liếc sang cái hộp thêm một lần nữa. Lạy chúa lòng lành! Năm cánh của ngôi sao là năm ô chứa các biểu tượng, nhưng tâm của ngôi sao còn là một ô nữa. Ô này thấy bỏtrống, nhưng chắc chắn cũng là để chứa một biểu tượng to hơn hẳn so với năm vật tạo tác còn lại, và có hình vuông. Đòn tấn công của hắn thật bất ngờ. Tên sát thủ bất thần lao vào như một con chim săn đang vồ mồi. Bị mất tập trung, Langdon cố gắng để đáp trả, nhưng thanh sắt trong tay anh nặng như chì. Đòn phản công của anh quá chậm, và hắn né người tránh được. Lúc Langdon đang thu cây sắt về, hắn liền giang hai tay, lúm lấy vũ khí của anh. Hai cánh taycủa hắn khỏe kinh khủng, và vết thương ở tay rõ ràng là chẳng bõ bèn gì. Hai người vật lộn quyết liệt. Langdon thấy cây gậy sắt trong tay bị rút mất, bàn tay đau như xé. Chỉ trong nháy mắt, anh đã thấy đầu bị gãy tòe sắc nhọn của câygậy giương lên ngay sát mặtmình. Người đi săn bỗng chốc biến thành kẻ bị săn đuổi. Langdon cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Kẻ giết người lượn vòng, cười đắc thắng, dồn anh vào chân tường. - Người Mỹ các ông thường nói thế nào ấy nhỉ? - Hắn mỉa mai - Cái gì liên quan đến con mèo và sự tò mò ấy? Langdon không thể tập trung được tâm trí, anh thầm nguyền rủa sự bất cẩn của mình. Đối thủ vẫn tiếp tục áp sát vào. Chẳng hiểu ra thế nào cả. Biểu tượng thứ sáu của Illuminati nghĩa là thêm nào? Bực quá, anh thốt lên: - Tao chưa bao giờ thấy tàiliệu nào viết về biểu tượngthứ sáu của Illuminati! - Chắc chắn là ông bạn phải biết rồi chứ. - Kẻ giết ngườivừa cười khùng khục vừa dồn anh quanh phòng. Langdon chẳng hiểu gì cả. Rõ ràng là anh chưa thấy tàiliệu nào đề cập đến điều này. Illuminati chỉ có năm biểu tượng mà thôi. Anh lùi dần và đưa mắt quanh phòng tin thứ gì đó làm vũ khí. - Nó là sự kết hợp hoàn hảo của các yếu tố nguyên thuỷ. - Tên sát thủ nói - Biểu tượng thứ sáu chính lànhánh đẹp nhất, nhưng e rằng ông bạn sẽ chẳng bao giờ được trông thấy nó. Tự Langdon cũng có linh tính rằng anh sẽ chẳng còn cơ hội để nhìn thấy gì nữa. Anh vẫn đang phải lùi dần, vừa bước lùi vừa đưa mắt quan sát khắp phòng để tìm cách phản công: - Thế mày đã trông thấy biểu tượng ấy chưa? - Anh cố kéo dài thời gian. - Có thể là một ngày nào đóhọ sẽ ban cho tôi vinh hạnh đó. Vì tôi đã chứng tỏ được bản thân. - Hắn thọc mạnh cây gậy sắt vào người Langdon, vẻ khoái trá. Langdon lại tiếp tục bước lùi.Hình như hắn đang cố tình dồn anh quanh phòng để đến một cái đích đã chọn sẵn trong đầu. Chỗ nào nhỉ? Nhưng anh không thể quay lại mà nhìn đằng sau. Langdon hỏi tiếp: - Thế biểu tượng đó giờ ở đâu? - Không ở đây. Chắc chắn làtrong tay Janus. - Janus à? - Langdon thấy cái tên này lạ hoắc. - Người đứng đầu của Illuminati. Ông ấy sắp đến đây. - Người đứng đầu hội Illuminati sắp đến đây thật sao? - Để đóng dấu sắt nung cuối cùng. Langdon lo lắng nhìn sang phía Vittoria. Điềm tĩnh một cách kỷ lạ, cô gái đang quansát mọi thứ xung quanh, lồng ngực phập phồng đều đặn… hơi thở nhẹ và sâu. Chẳng lẽ Vittoria sẽ là nạn nhân cuối cùng? Hay chính là bản thân anh? - Ngạo mạn quá đấy ông bạn. - Tên sát thủ nhìn theoánh mắt Langdon, cười khẩy. - Các người chẳng có nghĩa gì hết. Các người đềuphải chết, cái đó thì rõ rồi. Nhưng người cuối cùng phảichết là một đối thủ rất nguyhiểm của Illuminati. Langdon không hiểu nổi. Mộtđối thủ nguy hiểm? Tất cả những vị Hồng y đáng kính nhất đều đã bị sát hại. Giáo hoàng thì đã tạ thế. Tất cả đều do hội Illuminati sát hại. Nhìn vào đôi mắt vô cảm củakẻ sát nhân, Langdon đọc thấy câu trả lời. Giáo chủ Thị thần. Giáo chủ Thị thần Ventrescađã mang lại niềm hi vọng lớnlao cho toàn thế giới trong giờ phút nguy khốn này. Chỉtrong một đêm, ngài đã khiến cho hình ảnh của Illuminati trở nên xấu xí hơn bội lần gõ ràng là ngài sẽ phải trả giá. Ngài chính làmục tiêu cuối cùng của Illuminati. - Mày sẽ không thể làm gì được ngài. - Langdon nói với vẻ đầy thách thức. - Không phải tôi. - Hắn trả lời, và tiếp tục dồn cho Langdon phải lùi lại phía sau. - Niềm vinh dự đó được dành cho chính Janus. - Đích thân người đứng đầucủa Illuminati định sát hại Giáo chủ Thị thần à? - Đặc quyền phải đi đôi với đặc lợi chứ. - Nhưng lúc này không ai cóthể vào trong toà thánh! Mặt tên sát thủ vênh lên đầy đắc ý: - Trừ trường hợp người đó đã hẹn trước. Langdon càng không hiểu rathế nào. Người duy nhất đã hẹn đến toà thánh lúc này được giới báo chí gọi là Người từ tâm lúc 11 giờ đêm- chính là người mà Rocher cho rằng có những thông tinquan trọng có thể cứu đượctoà thánh. Langdon dừng phắt lại: - Chúa ơi! Kẻ giết người cười đắc chí, lấy làm thích thú vì những lo lắng trong tâm trí Langdon.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 108-phần 3
- Ông bạn biết không, chínhtôi cũng băn khoăn không hiểu Janus sẽ làm cách nào để lọt được vào trong toà thánh. Nhưng lúc ở trên xe, tôi nghe đài nói về nhân vậttừ tâm lúc 11 giờ khuya. - Hắn nhếch mép cười - Toà thánh sẽ mở rộng cửa và nồng nhiệt đón chào Janus. Langdon suýt ngã. Janus chính là Người từ tâm lúc 11giờ khuya! Thật xảo trá! Người đứng đầu Illuminati sẽđường hoàng tiến vào phòng làm việc của Giáo chủ Thị thần. Nhưng làm thế nào mà Ianus qua mặt được Rocher nhỉ? Hay chính Rocher cũng có dính líu đếnviệc này? Langdon thấy lạnh xương sống. Sau cú chết hụt trong nhà vòm bí mật, anh cảm thấy không thể tin được con người này. Hắn bất thần xiên mạnh mộtnhát, cây gậy thọc trúng vào mạng sườn Langdon. Langdon nhảy về phía sau và thốt lên: - Nếu thế thì Janus sẽ không thể thoát ra ngoài được! Kẻ giết người nhún vai: - Được hi sinh vì lý tưởng là một vinh dự. Có lẽ hắn nói nghiêm túc. Không lẽ Janus đến Vatican để hành động bất chấp tínhmạng bản thân? Vinh dự? Trong thoáng chốc, Langdonđiểm lại trong đầu toàn bộ mưu đồ khủng khiếp của hộiIlluminati. Họ đã hoàn tất toàn bộ kế hoạch đề ra. Vị tu sĩ trẻ tuổi đã vô tình tiếp tay cho họ sát hại giáo hoàng bất ngờ trở thành một đối thủ lợi hại. Để đối phó lại, người đứng đầu củaIlluminati sẽ đích thân xuốngtay với con người tội nghiệpđó. Đột nhiên Langdon không thấy bức tường sau lưng anh đâu nữa. Một luồng gió đêm mát lạnh ùa vào phòng,bước thụt lùi tiếp theo đưa anh ra tận ngoài trời đêm. Ban công! Giờ thì anh đã hiểu mục đích của hắn. Langdon ngay lập tức mường tượng phía sau, bancông nhô ra ngoài, cách mặt đất hơn 30 mét. Trên đườngvào, anh đã kịp quan sát kỹ. Tên sát thủ lão luyện này không bỏ phí chút thời gian nào. Hắn tấn công ngay tức thì. Đầu gậy nham nhở đang laothẳng vào bụng Langdon, anh nhảy lùi ra sau, đầu gậy đâm vào vạt áo. Ngay lập tức cây gậy lại nhằm thẳng vào đầu anh. Langdontiếp tục lùi ra sau, đến sát hàng lan can. Chắc chắn Langdon sẽ không thể thoátđược đòn tấn công tiếp theo, bởi anh đã ở thế cùng.Anh xoay người, nhoài ra, túm lấy cây gậy. Bàn tay bị thương đau như xé nhưng mặc, anh vẫn siết chặt tay. Tên sát thủ không chút lúngtúng. Hai đối thủ cùng lên gân lên cốt mặt đối mặt, hơi thở hôi hám của hắn phả thẳng vào mặt Langdon. Thanh sắc bắt đầu trượt xuống. Đối thủ của anh quá to khoẻ. Tuyệt vọng, Langdon liều lĩnh soài chân,chấp nhận mất thế cân bằng, định đạp vào bàn chân bị thương của hắn. Nhưng tên này quả là một sát thủ lão luyện hắn tránh đòn một cách dễ dàng. Langdon đã chơi hết quân bài cuối cùng, và anh đã thua. Tên sát thủ vung cao cánh tay, đẩy Langdon ra sau. Hàng lan can chỉ thấp đến bắp đùi Langdon, và tít bên dưới, cách khoảng 30 mét làkhoảng sân rộng của toà lậuđài. Kẻ giết người vặn thanhsắt, dồn đầu gậy thẳng vàogiữa ngực Langdon. Anh ngửa người ra sau để tránh, lưng uốn cong trên hàng lan can ngăn cách anh với vực thẳm chết chóc bên dưới. - Tạm biệt ông bạn, - tên sát thủ cười khẩy. Ánh mắt lóe lên hiểm ác, kẻ giết người ra đòn lần cuối. Mất điểm tựa, hai chân Langdon không còn trụ vững được nữa, anh chới với rồi ngã nhào. Langdon chìa tay túm lấy tay vịn, nhưng tay trái bị lỡ trớn, chỉ có tay phải bám được vào một thanh trụ đá. Kết quả là anh bị treo lơ lửng ở tư thế lộn ngược, một tay và một chân vẫn cố níu lấy tia hi vọng cuối cùng. Đứng lù lù ngay sát anh, tênsát thủ vung cao cây gậy, sắp sửa xuống tay. Đúng lúc thanh chấn song bằng sắt chuẩn bị giáng mạnh xuống, Langdon bất thần trông thấy… Có thể đấy chỉ là một linh tính hay ảo giác gì đó trong lúc cận kề cái chết, nhưng anh chợt thấy một vầng sáng bao quanh kẻ giết người. Sau lưng hắn chợt xuất hiện quầng sáng chói loà… hệt như một quả cầu lửa. Đang ra sức giáng mạnh câygậy sắt, tên sát thủ đột ngột buông tay ra, miệng rú lên đau đớn. Cây gậy sắt sượt qua người Langdon, rơi xuống dưới. Kẻ giết người lập tức quay lưng lại, vừa đủ để anh nhìn thấy ngọn đuốc đang cháy trên lưng hắn. Đu người trèo lên lan can, Langdon thấy Vittoria đang mặt đối mặt với hung thủ, mắt rực lửa căm thù. Cô gái đang cầm ngọn đuốc trên tay, lửa đuốc bập bùngsoi sáng khuôn mặt đầy nộ khí. Giờ không phải là lúc hỏixem cô gái đã tự giải thoát bằng cách nào. Langdon đu người qua tay vịn.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 108-phần 4
Cuộc vật lộn chẳng kéo dài lâu, Vittoria không thể chống chọi được với gã đànông lực lưỡng này. Hắn gầm lên tức tối, lao thẳng vào côgái. Vittoria kháng cự, nhưng bị hắn hất ngã gần như ngay lập tức. Hắn đang cố giằng lấy ngọn đuốc. Không bỏ phí một giây, Langdon nhảy ngay vào, giơcao nắm đấm, thụi thật mạnhvào đúng vết bỏng trên lưng hắn. Tiếng rú của hắn vang tận sang Vatican. Tên sát thủ đờ ra mất một lúc vì đau đớn, bàn tay cầm đuốc rời ra. Ngay lập tức, Vittoria lia thẳng ngọn đuốc vào mặt hắn. Có tiếng thịt cháy xèo xèo, hình như bên mắt trái của hắn đã bị bỏng. Hắn lại rú lên lan nữa, đưa tay lên chemặt. - Mắt đổi mắt. - Vittoria gằngiọng. Lần này cô gái quật mạnh cây đuốc khiến cho hắn ngãdụi xuống ngay sát hàng lan can bằng đá. Cả Vittoria lẫn Langdon cùng đồng thời xông vào, ráng sức đẩy thật mạnh. Thân hình to lớn của kẻ giết người lăn qua hàng lan can, rơi vào khoảng không tối đen sâu hun hút bên ngoài. Không thấy có tiếng thét kinh hoàng. Chỉ nghe tiếng xương sống. gãy đánh rắc một cái khi hắn rơi đúng vàođống đạn súng thần công bên dưới. Langdon bàng hoàng, quay sang nhìn Vittoria. Sợi dây trói vẫn còn mắc trên ngườivà trên cánh tay, hai mắt côgái rực lên giận dữ. - Houdini có tập Yoga.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 109
Cùng lúc ấy, tại quảng trường St. Peter, những người lính gác Thuỵ Sĩ đang ra sức gào thét để dầy đám đông lui về phía sau, đến một cự ly an toàn hơn. Nhưng chẳng tác dụng gì. Người tập trung quá đông, và sự hiểu kỳ của đám đông đã hoàn toàn át hẳn những lo lắng cho sự an toàn của bản thân họ. Những màn hình rộng cao ngất ngưởng của các hãng tin lúc này đang phát đi cảnhchiếc đồng hồ đếm ngược gắn trên hộp phản vật chất - hình ảnh được truyền đi trực tiếp từ phòng điều phốian ninh của đội lính gác Thuỵ Sĩ, theo lệnh của Giáochủ Thị thần. Rủi thay, những hình ảnh này không đủ sức khiến cho đám đông tản đi. Chắc hẳn những người có mặt trên quảng trường cho. rằng giọt chất lỏng có vẻ vô thưởng vô phạt trong cái hộp kia khôngđáng sợ như những gì người ta thông báo với họ. Vả lại họ cũng có thể đọc được các chữ số hiện lên trên mặt chiếc đồng hồ đếmngược - gần 45 phút nữa mới đến giờ phát nổ. Vẫn còn khối thời gian. Tuy nhiên, các thành viên của đội lính gác Thuỵ Sĩ đều nhất trí với nhau rằng quyết định đầy táo bạo của Giáo chủ Thị thần - cho cả thế giới biết sự thật, sau đócòn cung cấp những hình ảnh về hành động phản trắccủa Illuminati cho các hãng truyền hình là một động tháirất khôn ngoan. Có lẽ hội Illuminati tưởng rằng như thường lệ, Vatican sẽ hành xử một cách lặng lẽ và kín đáo trong những giây phút cam go kiểu này. Nhưng không. Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đã tỏ ra là một đối thủ đáng gờm của hội kín đáng ghét này. Trong nhà nguyện Sistine, Hồng y Giáo chủ Mortati mỗi lúc một bồn chồn hơn. Đã 11giờ 15 phút. Nhiều vị Hồng y vẫn tiếp tục cầu nguyện, nhưng một số đã xúm lại bên cửa thoát hiểm, vẻ bất an. Một số vị thậm chí còn bắt đầu đấm cửa thình thình. Đang đứng gác bên ngoài cánh cửa nhà nguyện, trunguý Chartrand nghe tiếng đấm cửa, chẳng biết phải xử sự thế nào. Anh xem đồng hồ. Đã đến giờ rồi. Đại tá Rocher đã hạ lệnh là phải có lệnh trực tiếpcủa ông ấy thì mới được đưa các vị Hồng y ra ngoài. Tiếng đấm cửa càng lúc càng thúc bách hơn, khiến Chartrand thấy lo lắng. Kề từ khi nhận được cú điện thoại bí hiểm kia, chỉ huy hành xử khá thất thường. Thế là Chartrand rút máy bộđàm ra: - Thưa đại tá, tôi là Chartrand. Đã quá giờ rồi. Chúng ta mở cửa nhà nguyện Sistine chứ? - Nhất quyết không được mở! Tôi đã chỉ thị thế cơ mà? - Vâng, thưa đại tá, nhưng mà… - Vị khách của chúng ta sắpđến rồi. Anh cũng vài ngườinữa lên gác ở cửa phòng làm việc của Giáo hoàng cho tôi. Không để cho Giáo chủ Thị thần được đi bất kỳ đâu. - Cái gì ạ? - Nói rõ thế còn thế nào nữa hả, đại uý? - Báo cáo, không có gì. Tôi xin thi hành ngay. Trên gác, trong phòng làm việc của Giáo hoàng, Giáo chủ Thị thần đang ngồi trầm ngâm bên lò sưởi. Xin Chúa hãy ban cho con sức mạnh. Xin Người hãy ban cho chúng con một phép nhiệm màu. Đưa tay gạt những thanh củi trong lò, vịthầy tu trẻ tự hỏi lòng không hiểu ngài có thể sống sót qua một đêm thế này không.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 110
11 giờ 23 phút. Vittoria đang đứng lên ban công của lâu đài St. Angelo,run rẩy, ánh mắt nhoà lệ hướng sang phía bên kia thành Rome.Cô muốn được ghì chặt Robert Langdon trong vòng tay nhưng không thể. Toàn thân tê dại,cô gái cần thời gian để thíchứng, để huy động năng lượng dự trữ trong cơ thể.Kẻ đã sát hại cha có giờ đang nằm sóng soài tít dướikia. Hắn đã chết.Và suýt nữa chính cô cũng trở thành nạn nhân của hắn. Nhưng khi Langdon vừa chạm vào bờ vai, cô gái thấy một luồng hơi ấm kỳ diệu lan toả khắp cơ thể,băng giá tiêu tan hết. Vittoria run lên, lập tức cảm thấy sinh lực dâng đầy trong cơ thể. Sương mù tan hết,cô gái quay sang nhìn Robert. Trông anh mệt mỏi quá, ướt sũng, rã rời, có lẽ anh đã phải khổ sở, vất vả lắm mớicứu được cô. - Cảm ơn anh… - cô gái thì thầm. Langdon mỉm cười nhìn cô gái, mệt mỏi, và nhắc Vittoria rằng chính cô mới làngười đã tự giải thoát kịp thời và cứu nguy cho cả hai.Vittoria lau nước mắt vẫn giàn giụa trên mặt. Giá như hai người có thể đứng ở đây mãi mãi, nhưng họ còn có biết bao việc phải làm. - Chúng ta phải ra khỏi chỗ này ngay. - Langdon nói. Sự chú ý của Vittoria cũng đã chuyển sang một địa điểm khác. Cô gái đưa mắt nhìn sang toà thánh. Giáo quốc nhỏ bé ấy lúc này sáng trưng dưới ánh đèn máy quay, trông thật gần. Thật đáng kinh ngạc, quảng trường St. Peter vẫn chật cứng người! Rõ ràng là đội lính gác Thuỵ Sĩ đã cố hết sức nhưng cũng chỉ dẩy được đám đông lùi lại khoảng 50 mét - chưa được một phần ba quảng trường, ngay trước mặt thánh đường rộng lớn. Đám đông lớn đang vây kín thánh đường những người ở ngoàithì chen lấn xô đẩy để vào được gần hơn, còn những người ở trong thì không thểthoát ra nổi. Họ đứng gần quá! Vittoria thầm nghĩ. Thế thì quá gần! - Anh sẽ quay lại đó. - Langdon điềm tĩnh nói. Vittoria quay lại, ngạc nhiên: - Vào trong thành Vatican ư? Langdon kể cho cô gái nghe những gì anh biết về nhân vật được gọi là Người từ tâm lúc 11 giờ khuya, và vềâm mưu của Illuminati. Người đứng đầu hội kín này, một người đàn ông có tên là Janus, sẽ đích thân đến đâyđể sát hại và đóng dấu sắt nung lên người Giáo chủ Thịthần. Bước cuối cùng trong âm mưu của hội Illuminati. - Trong toà thánh không ai biết điều đó. - Langdon nói tiếp. - Không thể nào liên lạc được với họ, còn nhân vật kia thì sắp đến nơi. Cần phải vào để báo cho đội línhgác biết trước. - Nhưng làm sao mà vượt qua được đám đông này? Langdon đầy vẻ tự tin: - Có cách chứ. Cứ tin anh. Thêm một lần nữa, Vittoria linh cảm rằng anh chàng chuyên gia sử học này lại biết điều bí mật nào đó. - Cho em đi theo. - Đừng, Tại sao lại phải liềumạng cả hai. Trong khi… - Em cũng phải tìm cách giải tán đám đông kia chứ. Họ đang gặp nguy… Đúng lúc ấy, cả toà lâu đài rung chuyển. Có tiếng sấm rền vang. Rồi một luồng sáng chói loà từ quảng trường St. Peter hắt sang chiếu thẳng vào mắt họ. Trong đầu Vittoria chỉ có một cách giải thích duy nhất.Chúa ơi! Giọt phản luật chất phát nổ sớm mất rồi! Nhưng thay vì tiếng nổ vang rền, họ nghe thấy tiếng đám đông reo hò vangdậy. Vittoria nhìn về phía ánh sáng. Hình như toàn bộ đèn máy quay ở quảng trường đều đang chĩa thẳng về phía họ. Tất cả mọi người cũng quay lại, miệng hò reo, tay chỉ trỏ. Tiếng hò reo tiếp tục vang lên. Toàn bộ quảng trường bỗng dưng bao phủ một bầukhông khí hồ hởi đầy lạc quan. Langdon không hiểu nổi: - Cái quái quỷ gì thế nhỉ? Lại thêm một tiếng sấm rền từ trên trời vọng xuống. Chiếc phi cơ của Đức Thánh Cha bất ngờ xuất hiện từ sau đỉnh tháp, tiếng sấm rền cách đám đông chừng 15 mét, ầm ầm, nó lao thẳnghướng toà thánh. Trong ánhsáng chói loà phát ra từ đènmáy quay, cả toà lâu đài rung chuyển. Tất cả các ánhđèn đều dõi theo chiếc phi cơ, và chỉ sau chốc lát, Langdon và Vittoria lại đứngtrong bóng tối. Nhìn chiếc phi cơ đồ sộ hạ cánh xuống quảng trường St. Peter, Vittoria chợt linh cảm rằng thời điểm để hành động đã qua mất rồi. Chiếc máy bay phản lực hạ cánh xuống khoảng trống ngay sát những bậc thang dẫn lên thánh đường St. Peter, hất lên một đám bụi khổng lồ. - Xem nghi lễ đón tiếp nào đây. - Vittoria nói. Một người trông y như một cái chấm nhỏ trên nền đá cẩm thạch màu trắng từ toà thánh bước ra, tiến đến bênchiếc phi cơ. Nếu không có chiếc mũ bê-rê đỏ thì cô gáiđã không thể nhận ra ông ta. - Trải thảm đỏ chào đón người từ tâm đây. Không ai khác, ngài Rocher. Langdon đấm mạnh tay xuống hàng lan can trước mặt: - Cần phải cảnh báo họ ngay lập tức. - Anh rảo bước quay đi. Vittoria túm tay Robert. - Khoan đã nào! - Cô vừa nhìn thấy thêm một chi tiết nữa, nhưng vẫn chưa dám tin vào mắt mình. Tay run run, cô gái chỉ về phía chiếc máy bay trực thăng. Một bóng người nữa xuất hiện trên ván lên xuống… dáng dấp đặc biệt có một không hai đang di chuyển rất nhanh, dù từ xacũng không thể nhầm. Trong tư thế ngồi, người này tăng tốc di chuyển qua khoảng trống một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng đến mức đáng kinh ngạc. - Một vị vua trên chiếc ngaiđiện tử. Đó chính là Maximilian Kohler.