Tô Tĩnh Văn quay lại trại an dưỡng tư nhân nhà mình, cái đầu tiên nhìn thấy không ngờ là bố của mình, từ lúc mẹ trở thành người thực vật, bố gần như dồn hết tâm trí vào quan trường. Công ty của mẹ cũng là Tô Tĩnh Văn đang quản lý, chỉ là cô cũng bởi vì chuyện của mẹ, chuyện của công ty xử lý rất lộn xộn.
Nhưng cũng chính như vậy, bố cũng không hề hỏi qua, rất ít khi đến trại an dưỡng tư nhân của Tô gia thăm mẹ. Nhưng Tô Tĩnh Văn không biết hôm nay vì sao bố lại đến đây.
- Hừ, cha không đến, con còn không biết sẽ làm gì, mua về nhiều thứ vớ vẩn như vậy, lần này thậm chí cả chuyện bùa phép cũng tin, có phải tiếp theo đến thầy nhảy cũng mời về?
Vẻ mặt Tô Kiến Trung u ám, rõ ràng là rất không hài lòng với con gái.
Tô Tĩnh Văn vừa nghe, liền biết là Uông Bằng mách lẻo, trong lòng thấy con lừa này rất trơ trẽn. Tuy nhiên cô cũng rất bất mãn với bố của mình, cứ trầm mặc như vậy, không muốn trả lời.
- Thế nào, không nói được à, bây giờ con lập tức vứt hết những đồ vớ vẩn trong nhà đi…
Giọng điệu Tô Trung Kiến cứng rắn nói.
- Bố, sau khi mẹ sinh bệnh, bố đã làm những gì, bố chỉ đến thăm mẹ một lần lúc mẹ hôn mê, mấy năm nay, bố ở đâu? Bố tự hỏi lòng mình, xem bố có lỗi với mẹ không? Con làm gì, trong lòng con tự biết, không cần bố quản. Mẹ từ trước tới giờ chưa hề trách việc bố ở bên ngoài có bồ, nhưng còn bố thì sao, đã từng nghĩ cho mẹ chút nào chưa? nguồn TruyenFull.vn
Tô Tĩnh Văn sau một lúc trầm mặc, chợt nói.
- Con…
Tô Kiến Trung bị nói cho đỏ mặt, giơ tay lên muốn cho con gái một cái tát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy quật cường của con gái, tay lại chậm rãi để xuống.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, mình thật sự không có tư cách nói con gái, ông quả thực có lỗi với vợ con. Công ty của vợ bây giờ là do con gài quản lý, ông cũng không có giúp đỡ gì.
- Được rồi, cha biết cha không quản được con rồi, cha chỉ hy vọng đây là lần cuối cùng con mê tín, sau này đừng có tiếp tục làm như vậy nữa, con là người đã được học qua giáo dục đại học, lẽ nào đến cái này cũng không hiểu. Đừng vì những kẻ giả thần giả thánh ngoài đường mà tạo ra khoảng cách với Uông Bằng, phải biết rằng lời thật thì khó nghe.
Tô Kiến Trung có chút bất đắc dĩ nói.
Trong lòng Tô Tĩnh Văn cười lạnh, cô đương nhiên bố mình tại sao muốn cô ở bên Uông Bằng, bố muốn tiến thêm một bước, bắt buộc phải có sự giúp đỡ của bố Uông Bằng. Mà Tô Kiến Trung mặc dù đã là thị trưởng của cấp thành phố, nhưng những người mà Tô gia chú trọng bồi dưỡng lại không có tên của bố cô, không có sự giúp đỡ của Tô gia, Tô Kiến Trung nếu không tự tìm quan hệ, có lẽ cả đời ông cũng chỉ dừng ở chức thị trưởng.
Trên thực tế Tô Kiến Trung quả thức là nghĩ như vậy, thế lực của Uông gia không hề nhỏ hơn Tô gia, mà Tô gia cũng không phải là gia tộc lớn ở thủ đô, đối tượng bồi dưỡng chỉ có thể là mấy người có tiềm lực. Ông có thể lên chức thị trưởng, quả thực là đã cố hết sức rồi. Hơn nữa ông cứ tiếp tục không nhờ thế lực bên ngoài, có lẽ dần dần ông sẽ biến mất khỏi tầm mắt của Tô gia. Một khi ông mượn thế lực của Uông gia để tiến thêm một bước, nói không chừng ông cụ sẽ một lần nữa bắt đầu coi trọng tiềm lực của ông.
Mặc dù biết sự tính toán của bố, nhưng Tô Tịnh Văn cũng không nói gì, Uông Bằng mặc dù có diện mạo anh tuấn, nhưng Tô Tĩnh Văn thấy, chỉ là chiếc gối thêu hoa mà thôi. Nói anh ta là con lừa bảnh bao, bên trong là một bụng quê mùa, đúng là một chút cũng không sai.
Nhìn thấy con gái đi vào phòng an dưỡng của mẹ, Tô Kiến Trung định mở miệng nói cái gì, nhưng cũng thôi, ông hiểu suy nghĩ của mình quả thực không có lợi cho con gái, nghĩ đi nghĩ lại, cũng cùng đi vào, tuy nhiên ông chỉ đứng ở ngoài cửa, không có đủ dũng khí đối mặt với người vợ đã hôn mê ba năm vẫn không tỉnh lại.
Người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt có đến ba phần giống Tô Tĩnh Văn, tuy nhiên lại đóng chặt hai mắt lại, đôi mày dường như hơi có chút nhăn lại.
Thấy Tô Tĩnh Văn đi vào, cô y tá vẫn ngồi ở đầu giường vội vàng đứng lên, chào hỏi Tô Tĩnh Văn và lui ra.
Nhìn thấy mẹ vẫn hôn mê, đôi mắt Tô Tĩnh Văn đỏ lên, đã mấy năm rồi, mặc dù cô vẫn không từ bỏ, nhưng nỗi khổ sở trong chuyện này cô lại không có cách nào khóc lóc kể lể với người khác, chỉ có lúc đêm khuya thanh vắng, nhào vào đầu giường mẹ khóc một trận.
Lấy ra hai lá "Thanh thần phù" mà Diệp Mặc bán cho cô ra, Tô Tĩnh Văn có một chút hoảng hốt, tuy rằng biết rõ bùa này là gạt người đấy, nhưng cô vẫn không thể kìm nén nổi trong lòng kích động, dường như sau khi lôi lá bùa này ra, mẹ thật sự có thể tỉnh lại.
Nhìn con gái có chút đang tự lừa dối bản thân, Tô Kiến Trung lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục nói chuyện. Ông muốn đợi con gái sau khi dùng xong lá bùa này, ông sẽ từ từ nói chuyện với con gái.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên đứng lên, lui ra phía sau hai bước, giương một tay lên, 'Thanh thần phù' trong tay đã bị ném hướng về phía người phụ nữ nằm trên giường, miệng khẽ quát một tiếng "lâm".
Nhìn thật giống như con gái đang giả thần giả thánh, Tô Kiến Trung không hề có suy nghĩ buồn cười trong đầu, trong lòng chỉ có một chút bất an và áy náy. Vì mẹ mình, con gái đã học qua đại học cũng bắt đầu tin những loại chuyện này rồi.
Tuy nhiên Tô Kiến Trung lập tức liền cho rằng hai mắt của mình có vấn đề, lá bùa bị con gái ném ra, sau khi con gái nói một chữ "lâm", không ngờ biến thành vô số hào quang màu trắng, những hào quang này không ngờ đều bay hết vào bên trong cơ thể vợ mình, hơn nữa bốn phía xung quanh rơi lả tả xuống một ít tro.
Nếu không phải cả căn phòng đột nhiên sáng lên, mắt của ông còn bị ánh sáng chiếu vào rất khó chịu, ông thậm chí cho rằng đó là ảo giác của mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Tĩnh Văn cũng ngây dại, cô cho rằng bùa văng ra rồi, nói một chữ, cứ tiếp tục sẽ nằm ở trên chăn của mẹ, sau đó cô liền chuẩn bị tiếp tục kêu gọi mẹ của mình.
Nhưng, sự việc thật nằm ngoài dự liệu của cô, lá bùa mà cô ném ra ngoài hóa thành vô số những tia sáng màu trắng mát mẻ, sau đó những ánh sáng đó chưa chui vào thân thể của mẹ, mà lá bùa mà cô ném ra lại không thấy nữa, ngược lại nhìn thấy một đám tro nhỏ rơi xuống xung quanh.
Tô Tĩnh Văn chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, cô biết rất nhiểu kẻ giả thần thánh dùng hiện tượng hóa học để lừa gạt người, nhưng cô cũng là sinh viên giỏi khoa khoa học tự nhiên, hiện tượng này, cô không có cách nào dùng phản ứng háo học để giải thích, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây quả thật là bùa sao?
Nghĩ đến lá bùa này có thể thật sự có hiệu quả, Tô Tĩnh Văn cả người run rẩy, nếu quả thật như vị đại sư bán bùa kia nói, mẹ đáng nhẽ phải tỉnh lại mới đúng.
Nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Văn rốt cuộc không nén nổi kích động, thoáng chốc đã vọt tới bên giường mẹ.
Chương 7:
Mẹ, con là Tĩnh Văn, mẹ có nghe thấy không? Mẹ...
Tĩnh Văn kích động lắc tay người phụ nữ đang năm ngủ say trên giường, không ngừng gọi.
Tay người phụ nữ này giật giật, sau đó lông mày nhíu lại, rồi từ từ mở mắt ra. Mơ hồ nhìn con gái đang vui mừng đến mức khóc nức nở ngồi trước mặt mình, đang muốn nói gì đó, nhưng Tô Tĩnh Văn lại kích động quá, nên bổ nhào vào lòng người phụ nữ này, vừa khóc vừa nói:
- Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi, con...
- Văn Văn...
Người phụ nữ trên giường dần dần tỉnh lại, bà dần dần cảm thấy dường như cơ thể mình nhẹ nhõm hơn nhiều, tinh thần của bà cũng đang dần dần hồi phục.
- Mẹ bị sao vậy, Văn Văn.
Người phụ nữ nằm trên giường lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, muốn ngồi dậy, chỉ có điều do nằm trên giường quá lâu, khiến cho bà ấy không thể nhất thời mà ngồi dậy ngay được. Thậm chí bà còn cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm ấy đang dần dần lan tỏa khắp tứ chi của mình.
Tô Kiến Trung há hốc mồm đứng nhìn, không thể tin nổi vào những điều đang diễn ra trước mắt mình, thậm chí quên cả nói chuyện, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra, quả thực trên thế giới này vẫn tồn tại những chuyện không thể giải thích một cách rõ ràng được, đây có phải là ảo giác không?
...
Diệp Mặc rất hài lòng với chỗ ở mới của mình, bây giờ trên người còn có mấy vạn đồng, tạm thời hắn không cần phải đi khắp nơi chạy vạy để vay tiền nữa rồi. Chỉ cần hàng ngày ở trong sân tu luyện võ công là được rồi, còn phải cẩn thận chăm sóc "Ngân Tâm thảo" đang đứng cô độc trong bồn hoa nữa chứ.
Một tháng trời, rốt cuộc Tạ Tinh cũng biết được người sống ở gian phòng phía tây là một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi. Nhưng Diệp Mặc chỉ ở trong sân tu luyện vào buổi tối, và tập luyện võ công ở cái sân đó vào buổi sáng, hơn nữa cô gái ở phòng đối diện, hầu như ngày nào cũng dậy rất sớm để đi làm, lúc cô ấy về, thì Diệp Mặc đã ở trong phòng bắt đầu tu luyện rồi. Cho nên, một tháng rồi, nhưng hai người vẫn chưa hề gặp mặt nhau.
Diệp Mặc vốn dĩ cũng không hề quan tâm đến cô gái ở gian phòng phía tây, mặc dù cuộc sống của hắn khá đơn điệu, nhưng thời gian luyện tập hàng ngày cũng không đủ, làm gì còn có thời gian đi quan tâm đến chuyện khác.
Hứa Vi mặc dù biết căn phòng bên cạnh phòng phía đông đã được thuê, nhưng không biết người thuê căn phòng đó là người như thế nào, chỉ biết là một cậu thanh niên không lớn tuổi hơn cô là mấy, nhưng ngày nào cô cũng phải đi làm, sáu giờ sáng là đã phải ra khỏi nhà rồi, lúc về đến nhà cũng đã là hơn bảy giờ tối, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người đó, bởi tháng này có lãnh đạo xuống kiểm tra vệ sinh, nên ngay cả cuối tuần cô cũng không có thời gian mà nghỉ ngơi nốt.
Mà người thanh niên này cũng chưa từng xuất hiện vào lúc cô đi làm hay lúc cô đi làm về, nếu như không phải mấy cây hoa trong bồn hoa ngày nào cũng có sự thay đổi, thì cô còn tưởng rằng gã thanh niên này không hề tồn tại. Qua một khoảng thời gian, cô cũng đã hiểu gã thanh niên sống ở căn phòng đối diện là một tên nghiện máy tính, chỉ thích ru rú trong nhà, hơn nữa lại còn là loại nghiện cực nặng nữa chứ.
Còn nửa tháng nữa là phải đi học rồi, một tháng tu luyện này chân khí của Diệp Mặc có tăng thêm được một chút, còn cách tầng khí thứ hai rất xa, nhưng nguyên khí của trời đất có ảnh hưởng rất lớn tới việc tu luyện. Nhưng võ công bình thường của hắn cũng không hề mất đi, trái lại, càng ngày càng thuần thục.
Diệp Mặc biết, ở nơi này muốn đạt được đến tầng tu luyện thứ hai, nếu như không có cao thủ giúp đỡ thì tuyệt đối không thể thành công được, hơn nữa, những thang thuốc bắc ở tiệm thuốc bắc đó cũng chẳng giúp được gì cho hắn trong việc luyện đến cấp thứ hai, nên chỉ có thể đặt mọi hy vọng vào "Ngân Tâm thảo" ở trong sân kia thôi.
"Ngân Tâm thảo" chỉ có một cây, cho nên Diệp Mặc cố gắng hết sức để chăm sóc cho nó có thể sống được, tốt nhất là có thể ra hạt, để sau này còn có thể trồng được hàng loạt.
Nhưng thời gian để "Ngân Tâm thảo" lớn là hai năm, còn cây "Ngân Tâm thảo" này có lẽ là cây dại, mới có hơn một năm. Cho dù Diệp Mặc có chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận đi chăng nữa, đợi cây "Ngân Tâm Thảo" này ra hoa kết trái cho hạt, cũng phải mất ít nhất là ba năm, hắn mới có thể thu được thành quả, nhưng chắc sẽ không được tốt đẹp như vậy đâu.
Diệp Mặc ra khỏi phòng, không ngờ nhìn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đang ngồi giặt quần áo, hắn vừa nhìn liền biết ngay đây là cô gái phòng bên cạnh, trước đây cô ta thường giặt quần áo vào buổi tối cơ mà, sao hôm nay không đi làm mà lại ở nhà giặt quần áo thế này?
Lúc Hứa Vi nhìn thấy Diệp Mặc bước vào sân, liền mỉm cười, kẻ nghiện máy tính suốt ngày ru rú trong nhà, ở cùng anh ta dưới một mái nhà cả tháng trời rồi, cũng chưa nhìn thấy anh ta lần nào, mấy hôm nay giúp đồng nghiệp chuẩn bị hôn lễ mới nhìn thấy anh ta, cái gã này đúng là nghiện đến mức không chữa được nữa rồi. Nhưng gã cũng không phải xấu xí gì, sao không thấy đi ra ngoài nhỉ? Không biết gã làm gì.
- Xin chào, tôi là Hứa Vi, sống ở cạnh phòng anh, làm việc ở bệnh viện Lợi Khang. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hứa Vi chào hỏi Diệp Mặc một cách vui vẻ.
Diệp Mặc cũng cười cười gật gật đầu nói:
- Tôi là Diệp Mặc, không nghề nghiệp.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy Hứa Vi, một cô gái dịu dàng đến lay động lòng người, nụ cười rất chân thành, tóc buộc gọn, không dài lắm, làn da trắng nõn nà, mặc dù không đẹp bằng cô gái bán bùa cho mình, nhưng cũng không kém cô ta là mấy, cũng coi như là một mỹ nữ.
- Anh không đi làm?
Nghe thấy Diệp Mặc nói mình không nghề nghiệp, trong lòng Hứa Vi không khỏi có chút bực bội, còn trẻ như vậy, đang ở trong độ tuổi hoàng kim, không đi làm, lại còn thuê một căn phòng, ngày nào cũng nhốt mình trong đó, có ý gì vậy? Ở đây cũng không có mạng inte, anh ta cũng không thể ở trong nhà chơi điện tử được. Hơn nữa nhìn ánh mắt anh ta cũng không giống với mấy tên nghiện máy tính, thế nên cô cẩn thận nhìn người đàn ông này lại một lần nữa, không biết người này có phải là tội phạm bỏ chốn không nữa.
Nhất thời, trái tim trong lồng ngực Hứa Vi bắt đầu đập loạn xạ.
Diệp Mặc thì lại không thèm để ý đến việc Hứa Vi nghĩ về mình như thế nào, hắn đi xem cây "Ngân Tâm thảo" mà mình tự tay đi trồng trước tiên, rồi lại đi chăm sóc tỉa tót cho cây, đang định đánh một bộ quyền, nhưng lại nghĩ đến chuyện Hứa Vi đang đứng bên cạnh nên lại thôi, quay lại chào hỏi Hứa Vi, rồi đi ra cửa.
Hứa Vi nhìn bóng Diệp Mặc ở cửa, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cảnh gã chăm sóc hoa chu đáo như vậy, thần thái chăm chú, thầm nghĩ mình đã quá đa nghi rồi, một tên tội phạm làm gì có tâm trạng mà đi chăm sóc hoa cơ chứ?
Nhìn trang phục của gã, cũng không rõ gã có phải là người có tiền hay không, quả thực là không biết hàng ngày gã làm những chuyện gì.
...
Công viên Thanh Độ Hồ, là công viên gần chỗ Diệp Mặc ở nhất, diện tích ở đây cũng không nhỏ, còn có một hồ nước rất trong. Rất nhiều người già hoặc người yêu thích thể dục thể thao đều đến đây để luyện tập, Diệp Mặc cũng đến đây, chỉ là hắn vốn thích tập quyền ở trong sân hơn thôi, hôm nay là lần đầu tiên đến công viên Thanh Độ Hồ để tập quyền.
Nơi đây không khí cũng không tệ, hơn nữa môi trường còn tốt hơn ở sân rất nhiều. Đánh xong một bộ quyền, Diệp Mặc cảm thấy rất hài lòng, nguyên khí trong người lại được bổ sung thêm một ít, mặc dù còn cách tầng khí thứ hai rất xa, tuy nhiên chỉ cần có tiến bộ thì đó đã là một chuyện tốt rồi.
- Anh bạn quyền pháp rất tốt, chỉ có điều, tôi biết khá nhiều bài quyền, nhưng lại không nhìn ra anh bạn đang đánh quyền gì, thật sự là hổ thẹn.
Lúc Diệp Mặc thu quyền, có một người đàn ông trung niên tầm hơn ba mươi tuổi bước đến tán thưởng.
Chương 8:
Người đàn ông trung niên này vừa lúc nãy cũng đứng gần đánh quyền, Diệp Mặc cũng nhìn thấy, chỉ có điều, Diệp Mặc cho rằng quyền pháp của anh ta thực chất chỉ là khoa chân múa tay mà thôi, không hề để tâm vào trong đó, lúc này lại thấy người này chạy đến chào hỏi, nên cũng không thèm để ý đến. Nhưng cũng vẫn phải khẽ mỉm cười nói:
- Tôi chỉ khoa chân múa tay tùy ý thôi mà, cũng không có gì đặc biệt.
Nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, người đàn ông trung niên này xấu hổ cười gượng, rõ ràng, Diệp Mặc không muốn làm quen với anh ta, nhưng quả thực anh ta thấy quyền pháp của Diệp Mặc cũng không tồi, chắc cũng không kém quyền pháp của mình là mấy(1 phút ảo tưởng )khiến cho anh ta nổi hứng muốn làm quen kết bạn, nên mới chủ động chào hỏi.
- Tôi tên Phương Úy Thành, vừa nhìn là biết cậu thầy giỏi tài cao, nhất thời ngứa tay, sao, chúng ta đàm đạo một chút đi ( ăn hành sấp mặt l nha con ).
Sau khi người đàn ông trung niên này nói xong, Diệp Mặc mới biết anh ta đến tìm mình để đánh nhau.
Nhìn nhìn Phương Úy Thành, Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Anh không phải là đối thủ của tôi, miễn bàn đến.
Phương Úy Thành ngây người ra, vừa rồi, nghe những lời của cậu thanh niên này, anh ta còn cảm thấy cậu ta rất khiêm tốn, sao bây giờ lại thốt ra những lời hống hách như thế này? Không khỏi có chút nóng mặt, thầm nghĩ, mặc gì quyền pháp của gã thanh niên này khiến mình phải chú ý, nhưng nói mình không phải là đối thủ của hắn, thì hắn quá đề cao bản thân mình rồi đấy.
Phương Úy Thành mười bảy tuổi tòng quân, ba mươi hai tuổi mới xuất ngũ, sau khi xuất ngũ dù chỉ làm một lái xe, nhưng công phu đã học được thì không hề quên, sao dám nói mình không phải là đối thủ của hắn? Gã thanh niên này cũng lắm mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu là cùng, nếu nói anh ta không phải là đối thủ của một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, thì có nói thế nào anh ta cũng không tin được.
Sở dĩ anh ta muốn so quyền cùng với gã thanh niên trẻ tuổi này, bởi anh ta cảm thấy quyền pháp của đối phương không phải là loại quyền pháp đẹp mắt, hơn nữa của mình cũng vậy, mà động thủ với anh ta chắc chắn có lợi cho mình.
- Làm sao cậu biết tôi không phải là đối thủ của cậu? Nói thật, tôi là bộ đội xuất ngũ, sau khi xuất ngũ trở về, tôi vẫn chưa tìm được đối thủ cho mình, một khi cậu đã tự tin như vậy, chúng ta đánh thử xem nào.
Lúc này sắc mặt của Phương Úy Thành đã trở nên hơi khó coi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, một khi anh đã muốn thử, vậy thì anh động thủ đi.
- Ngay tại đây sao? Không tìm chỗ nào rộng hơn à?
Phương Úy Thành nhìn xung quanh.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Dù sao thì cũng chỉ là mấy chiêu, không cần phải đi đâu cả.
- Cậu...
Phương Úy Thành bị những lời của Diệp Mặc chọc tức đến tận cổ, trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận, có chút nóng giận nói:
- Một khi đã như vậy, hãy xem đây.
Một chiêu hắc hổ móc trym à nhầm móc tim , chiêu hắc hổ móc tim này của Phương Úy Thành nhìn thì đơn giản, đợi đến khi người thanh niên kia động thủ, anh ta sẽ lập tức biến chiêu, khiến cho hắn ta biết được sự lợi hại của mình.
Phương Úy Thành vừa ra nắm đấm, còn chưa kịp biến chiêu, Diệp Mặc đột nhiên tiến lên một bước, nháy mắt đã chộp lấy nắm đấm của Phương Úy Thành, giơ tay lên, cơ thể nặng cả trăm cân của Phương Úy Thành bị nhấc bổng lên, nhất thời có chút choáng váng.
Điều này quả thực ngoài sự tiên liệu của anh ta, đợi đến khi anh ta tỉnh lại, mới phát hiện mình bị Diệp Mặc quăng đến tận bên cạnh một tảng đá, còn không thấy bóng dáng của gã thanh niên đã ra tay với mình đâu nữa.
- Lợi hại...
Một lúc lâu sau, Phương Úy Thành mới phản ứng lại được thì thào nói. Cho dù lúc anh ta còn luyện tập trong quân đội, cũng không thể có ai chiến thắng anh ta một cách dễ dàng như vậy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
...
Lúc Diệp Mặc bước vào cái sân nhỏ, không ngờ Hứa Vi vẫn đang chăm chú quan sát hoa cỏ mà hắn chăm sóc, Diệp Mặc mặc dù trồng rất nhiều hoa, nhưng chủ yếu là để che dấu cái cây "Ngân Tâm thảo" kia.
Nhìn thấy Diệp Mặc đi tới, Hứa Vi có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói:
- Không ngờ anh lại thích trồng hoa, bình thường đàn ông mà trồng hoa thì đều là những người rất cẩn thận tỉ mỉ, trông dáng vẻ thì anh cũng có vẻ giống như một người rất cẩn thận tỉ mỉ. À, hôm nay tôi có mua một ít thức ăn, lát nữa chúng ta ăn chung đi, cũng coi như hàng xóm mới làm quen với nhau.
Diệp Mặc vẫn thường ăn cơm ở ngoài, không ngờ hôm nay lại có người mời cơm, đây đương nhiên là chuyện mà hắn tuyệt đối không từ chối, cười cười nói:
- Được, vậy thì phải đa tạ rồi. Tôi thấy ngày nào cô cũng đi sớm về khuya, sao hôm nay cô không đi làm?
- Mấy hôm nay đồng nghiệp của tôi xin nghỉ phép, vừa hay tôi lại có mấy ngày nghỉ, nên đi làm thay cô ấy ca tối.
Hứa Vi không ngờ con nghiện máy tính này lại quan sát cẩn thận đến vậy.
Hứa Vi nấu ăn cũng không tệ lắm, ít nhất so với Diệp Mặc suốt ngày đi ăn lung tung ở ngoài thì còn tốt hơn nhiều.
- Đồ ăn hôm nay rất ngon( đồ ăn ngon hay con nhà người ta ngon , cảm ơn cô.
Diệp Mặc thầm nghĩ nếu như ngày nào cũng có thể đến đây ăn trực thì tốt biết mấy, mình không cần ngày nào cũng phải ra ngoài ăn nữa rồi.
- Là hàng xóm với nhau cả mà, có gì mà phải cảm ơn, sau này anh có thể mời tôi ăn cơm mà.
Hứa Vi mỉm cười nói, cô cảm thấy Diệp Mặc không giống người xấu lắm.
Diệp Mặc cười xấu hổ nói:
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tự nấu cơm cho mình...
- Vậy đi nhà hàng
Hứa Vi cảm thấy Diệp Mặc có chút gì đó rất đáng yêu, bình thường nếu mời một cô gái không thân lắm ăn cơm, làm gì có chuyện tự mình nấu, toàn phải đi nhà hàng đó thôi.
Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, sau này có cơ hội, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm.
Trong lòng thầm nghĩ, tôi biết mà trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ, quả nhiên là vừa ăn xong bữa này liền mắc nợ người ta ngay một bữa khác.
- Diệp Mặc chúng ta đổi số điện thoại cho nhau đi, số điện thoại của tôi là 13xxxxxxxx, số điện thoại của anh là bao nhiêu?
Hứa Vi lấy ra chiếc điện thoại màu hồng phấn nhìn khá tinh xảo.
- Tôi không có điện thoại, sau này có việc gì trực tiếp đến gõ cửa phòng tôi là được rồi, những chuyện bình thường tôi đều có thể giúp cô được, tôi về đây.
Nói rồi, Diệp Mặc đứng dậy quay về phòng mình.
Hứa Vi sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ bây giờ đến một anh công nhân bình thường còn có điện thoại, gã Diệp Mặc này đến điện thoại để liên lạc cũng không có, gã này chắc đã nhẵn túi thật rồi, xem ra tiền thuê nhà chắc cũng chưa trả, đúng là không biết tại sao chủ nhà lại cho gã thuê phòng.
Nhưng gã này rất sĩ diện, rõ ràng còn nói có thể giúp được mình những chuyện bình thường. Hứa Vi lắc đầu, xem ra Diệp Mặc này cũng không phải là người xấu, chỉ là một kẻ thích sĩ diện, mình có nên tìm ở bệnh viện một công việc chân tay cho anh ta không nhỉ, như vậy còn tốt hơn là không có việc làm.
Hứa Vi còn đang nghĩ, mình tốt xấu gì thì cũng là một mỹ nữ, sao cái tên Diệp Mặc này không ngồi thêm một chút nữa, chuyện này đúng là khiến người ta phải chịu đả kích, giống như là hắn ta thực sự chỉ đến ăn cơm thôi. Nhưng Hứa Vi cũng mau chóng nghĩ ra rằng, có lẽ hắn ta tự ti, dù sao cũng thất nghiệp, thậm chí đến ngay cả một cái điện thoại cũng không mua nổi, đương nhiên là cảm thấy xấu hổ khi ngồi nói chuyện với mình rồi, nghĩ đến đây, Hứa Vi liền lấy lại được cân bằng.
Diệp Mặc quay trở lại với căn phòng của mình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, mình có nên mua một cái điện thoại không, nhưng nghĩ đến chuyện hắn mua điện thoại cũng chẳng để làm gì, nơi này cũng chẳng có ai thân thích, liên lạc với ai đây, nghĩ rồi tốt hơn hết là thôi.
Năm mươi ngàn trong người, hắn đưa cho chủ nhà một ít để mua dược liệu, cộng thêm với chi phí hàng ngày, cũng chỉ còn lại hơn hai mươi ngàn, Diệp Mặc quyết định sẽ đi bán hàng vỉa hè lại.
Bất quá lần này hắn không bán bùa nữa, thứ bùa này quá khó bán, lần trước nếu như không phải hắn ngẫu nhiên gặp phải người phụ nữ đang có tâm sự, thì nói không chừng đến tận bây giờ hắn cũng chưa bán được tấm nào cũng nên.
Lần này, hắn muốn mở một sạp hàng thuốc nhỏ ở chợ đêm, sở dĩ muốn bán thuốc, bởi đã có Hứa Vi chỉ bảo rồi.
Nguyên nhân mở sạp thuốc là vì, nó có tính lưu động cao, tránh việc người khác nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa mở quầy hàng ở chợ đêm, ngoài việc tránh được đội quản lý đô thị, còn có thể bày được một số hàng mình luyện được, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là lăng băm thì bị cấm, chính phủ không cho phép hành nghề, nên chỉ có thể làm vào buổi tối.
Diệp Mặc cũng lên kế hoạch giống như lúc đi bán bùa, một là không bán, một khi đã bán thì phải đủ tiền ăn cả năm.
Chương 9 :
Ngày hôm sau, Diệp Mặc không tới công viên Thanh Độ Hồ để tập thể dục, mà sáng sớm đã thức dậy đứng ở trong sân luyện một bộ quyền, sau đó đi ra ngoài mua đồ.
Một hộp thuốc chữa bệnh mini, một bộ kim châm bạc, ngoài ra còn mua một đống dược liệu trở về, tự mình luyện chế một số viên đan dược đơn giản và súp dịch, đương nhiên ngay cả đan dược bình thường nhất cũng không tính, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói mấy thứ này đã đủ để hắn bày ra quầy hàng rồi.
Cứ như vậy, số tiền hắn còn dư lại đã khiến hắn lâm vào nguy cơ. Khi hắn chuẩn bị tất cả đã thỏa đáng, đại học Ninh Hải đã bắt đầu khai giảng, Diệp Mặc đã là sinh viên năm thứ tư của Đại học Ninh Hải rồi.
Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Mặc không có môn nào thi đạt, toàn bộ đều phải thi lại. Tuy nhiên Diệp Mặc không có để ý chuyện này, mà trường học cũng như vậy. Nếu như là sinh viên bình thường chỉ cần vượt quá ba môn phải thi lại, nói không chừng cũng sẽ bị xử phạt nghiêm trọng, thậm chí bị thôi học, nhưng Diệp Mặc lại thuộc loại đặc biệt.
Tuy rằng hắn đã bị đuổi ra Diệp Gia rồi, nhưng trường học sẽ không vì chuyện này mà đắc tội với Diệp Gia, ai biết đại gia tộc người ta đang chơi đùa trò gì, dù sao hắn học xong bốn năm thì cũng rời đi, trường học cũng không có tổn thất cái gì, cũng giống như lúc hắn vào học tại Đại học Ninh Hải, cũng không phải thi vào.
Đối với việc phải thi lại tất cả các môn học, Diệp Mặc không có để ý, hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng. Hắn còn đang chuyên tâm chuẩn bị sạp chợ đêm của hắn, cái này và việc hắn ban ngày đến thư viện trường học, buổi tối đi chợ đêm bày quầy bán hàng không có gì xung đột.
Diệp Mặc mỗi ngày tới Đại học Ninh Hải đều là chạy bộ, mục đích chủ yếu chính là vì rèn luyện 'Vân Ảnh bộ'. Hiện tại hắn tu luyện cũng không thể lấy được tiến triển, nếu như ngay cả thế tục võ nghệ cũng không thể tu luyện, hắn còn thật sự có một cảm giác nguy hiểm. Tuy nhiên ở trong này hắn không cảm nhận được cái loại nguy cơ đánh giết của đại lục Lạc Nguyệt, điều này làm cho hắn an tâm không ít.
Khai giảng đã là tuần thứ hai rồi, Diệp Mặc tuy rằng còn chưa dọn xong y quán chợ đêm, nhưng hắn đã cảm thấy 'Vân Ảnh bộ' tiến bộ nhiều hơn, xem ra mỗi ngày đi sớm về trễ, cộng lại gần bảy mươi dặm lộ trình với hắn mà nói vẫn có chỗ tốt.
Sáng nay, Diệp Mặc ngủ dậy hơi muộn một chút, ngủ nhiều hơn một giờ so với bình thường, chờ hắn chạy đến Đại học Ninh Hải cũng đã hơn bảy giờ, lại đi ra tiệm tạp hóa ngoài trường làm một chén sữa đậu nành, mấy cái bánh bao, ăn xong thì đã gần tám giờ.
- Anh trai, anh muốn mua một đóa hoa không?
Bên ngoài tiệm tạp hóa một cô bé cầm trong tay một bó hoa tươi, có chút khẩn trương và nao núng tới trước mặt Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc nhìn cô bé mỏng manh này, khí trời cuối tháng chín mấy ngày nay buổi sáng còn có chút cảm giác mát. Cô bé này sớm như vậy đã đi ra bán hoa hồng, xem ra trong nhà hẳn là có chút khó khăn. Diệp Mặc nhớ tới chính mình trước đây, cũng là một đứa trẻ lang thang, mãi cho đến chín tuổi mới được một gã lão đạo đưa tới môn phái của sư phụ, tuy nhiên thời gian chưa tới một năm lão đạo đã chết rồi. Sau khi lão đạo chết, hắn ở cùng sư phụ Lạc Ảnh, cuộc sống mới tốt lên.
- Sao em không đi học?
Diệp Mặc trong lòng tự nhủ lúc này đúng là thời điểm lên lớp, nơi này chế độ giáo dục bắt buộc học chín năm, cô bé này không nên bỏ học chứ.
- Hôm nay là thứ bảy, em giúp chị đi ra bán hoa đấy.
Cô bé này thanh âm trả lời rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc nghe ra sự xót xa trong lòng của cô bé, tuy nhiên Diệp Mặc cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể hỏi:
- Được, anh mua một đóa, bao nhiêu tiền một đóa?
Trong lòng của hắn vẫn đang suy nghĩ, không nghĩ tới hôm nay lại là thứ bảy, hắn mỗi ngày chạy tới chạy lui, đều quên thời gian rồi.
- Năm tệ, nếu mua nhiều hơn thì em bán ba tệ thôi.
Cô bé nghe nói Diệp Mặc muốn mua hoa, thanh âm lập tức liền trở nên có chút trong trẻo, rõ ràng lời nói của Diệp Mặc đã kéo lòng tin của cô bé.
- Được rồi, hoa trong tay em anh đều mua hết, tiền của em nè.
Diệp Mặc nhìn hoa hồng trong tay cô bé, phỏng chừng có hai mươi đóa. Xuất ra một trăm đồng tiền đưa cho cô bé, nhận hoa trong tay cô bé, hắn xoay người rời đi.
- Anh trai ơi, em còn muốn trả tiền thừa cho anh.
Cô bé vừa thấy là một tờ một trăm tệ, nếu mua hết thì cô tính là ba tệ một đóa, hơn nữa nếu là năm tệ một đóa cũng có thể trả giá mà.
- Không cần, tặng hoa cho bạn gái không thể giảm giá, tạm biệt.
Diệp Mặc cầm lấy hoa đã biến mất ở cửa trường học Đại học Ninh Hải.
Nếu như là ở thời điểm tan học, nói không chừng chỗ hoa đó Diệp Mặc mang về ném cho Hứa Vy rồi, tuy nhiên bây giờ là trong trường học, xem ra hắn chỉ có thể tìm một cái thùng rác mà vứt đi.
- A, người vừa rồi mua hoa có phải là Diệp Mặc trường chúng ta không? Hắn lại có bạn gái? Nói lời còn rất có triết lý đây, tặng bạn gái hoa không thể giảm giá, ai lớn gan như thế, lại dám làm bạn gái của hắn?
Cửa trường học hai nữ sinh nhìn thấy Diệp Mặc cầm hoa hồng đi vào trường, có một nữ sinh nhận ra Diệp Mặc nên kỳ quái hỏi.
- Hắn chính là Diệp Mặc?
Một nữ sinh khác cũng có chút ngạc nhiên hỏi, tuy nhiên cô so với nữ sinh vừa nói kia tuyệt đối xinh đẹp hơn nhiều. Rất rõ ràng câu hỏi của cô có ý tứ là nghe nói qua Diệp Mặc người này, nhưng lại không biết hắn.
- Tô Mi, cô là hoa khôi của trường Đại học Ninh Hải, cô đương nhiên không biết thế giới bi thảm của hắn, tôi lại biết người này, nghe nói chính là một cái bi kịch. Chúng ta đuổi theo mau, nhìn bạn gái của hắn là ai.
Một nữ sinh khác hì hì cười.
- Yến Tư, nhưng tôi lại cảm giác hắn không phải vì bạn gái mà là vì cô bé kia nên mới mua.
Nữ sinh Tô Mi lại cau mày nói.
- Tiểu My, đang muốn đi tìm em, không ngờ lại gặp em ở cửa trường học, hôm nay anh xem em rất rảnh, anh mời em ăn cơm, em sẽ không nói không có thời gian chứ.
Yến Tư còn chưa kịp nói chuyện, một thanh âm đã đúng lúc rơi vào tay.
Một chiếc xe BMW đời bảy vững vàng dừng ở cửa trường học trên xe đi ra chính là một thanh niên có dung mạo rất khá, nhưng làn da có chút không khỏe mạnh, nhìn thấy Tô Mi vẻ mặt rất vui vẻ.
- Là Trịnh Văn Kiều, anh cả công tử của Đại học Ninh Hải, Mi Mi, bạn thực sự rất hấp dẫn nha, hoa khôi giảng đường và đệ nhất công tử, thực hâm mộ bạn...
Yến Tư vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô Mi, loại ánh mắt này nghĩa là muốn mình được như Tô Mi thì tốt quá.
Tô Mi sắc mặt trầm xuống, lập tức quay đầu nhìn tên công tử trẻ tuổi này, có chút thật có lỗi nói:
- Xin lỗi, bạn trai tôi đã tới.
Nói xong Tô Mi chạy mau vài bước, đi tới bên cạnh Diệp Mặc, giơ tay vén cánh tay Diệp Mặc lên, lại lấy một loại giọng điệu cực kỳ ôn nhu nói:
- Mặc tử, anh sao giờ mới đến, em chờ anh lâu rồi, hoa này là mua cho em sao? Thật đẹp
Diệp Mặc không hiểu ra sao cả bị một mỹ nữ xinh đẹp không biết từ đâu chạy tới khoác tay, còn nghĩ hoa trong tay mình cầm là tặng cho cô ta. Lòng thầm nói mình từ khi nào có bạn gái xinh đẹp như vậy? Hắn tại sao không biết?
Tuy nhiên Diệp Mặc thấy Trịnh Văn Kiều cách đó không xa mới từ trên xe BMW đi xuống, sắc mặt âm trầm đáng sợ, liền biết mình lại bị làm bia đỡ đạn
Nhìn mỹ nữ ôm mình nét mặt tươi cười như hoa, Diệp Mặc trong lòng hừ lạnh một tiếng, một loại cảm giác chán ghét từ đáy lòng dâng lên.
Người phụ nữ này tự cho là mình rất xinh đẹp, giống như không đem người khác để vào mắt. Đối với nàng mà nói chỉ là lấy mình làm bia đỡ đạn trong chốc lát, sự tình qua đi, cô ta lại phủi mông biến ngay, lưu cho mình một đống cứt thối. Giống như cô ta lấy Diệp Mặc hắn làm bia đỡ đạn là vinh hạnh của Diệp Mặc, loại nữ nhân tự đắc ý đó, mình cảm giác dường như quá mức tốt bụng một chút.
Chương 10:
Vừa thấy ánh mắt thanh niên này tái nhợt, chỉ biết hắn sẽ tuyệt đối không buông tha cho mình. Tuy rằng Diệp Mặc hắn không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng vô duyên vô cớ bị tính kế như thế này, trong lòng của hắn rất là không thoải mái. Hơn nữa đây là hắn, đổi lại nếu là Diệp Mặc, tổn hại sau chuyện này tuyệt đối là nghiêm trọng.
Sắc mặt tái nhợt của thanh niên vừa thấy cũng không phải là đồ tốt, nếu bỏ qua Diệp Mặc hắn, vậy hắn ở Tu Chân giới mười mấy năm đã thật uổng công.
Mắt không biểu tình nhìn chằm chằm mỹ mạo cô gái bên người liếc mắt một cái, Diệp Mặc không nói gì, tuy rằng hắn rất phản cảm với động tác không chịu trách nhiệm của nữ sinh này, không chút nào suy xét động tác này sẽ mang đến hậu quả cho người khác. Nhưng hắn cũng không thích sắc mặt tái nhợt xanh lét như mắt cá chết của người đó, nếu người này dám tìm hắn gây phiền phức, hắn không ngại khiến hắn ta nhớ cả đời.
- Bằng hữu, không tồi a, thậm chí ngay cả hoa khôi Tô Mi cũng vài phần kính trọng cậu, mình làm quen một chút đi, ta tên là Trịnh Văn Kiều, thấy cậu rất quen, hẳn là người quen nhỉ.
Trịnh Văn Kiều đi đến phía trước Diệp Mặc, thản nhiên nói. Trong mắt sự khinh thường và ác độc chợt lóe lên, thậm chí còn toát ra một ít thương hại, dường như nhìn thấy bộ dạng Diệp Mặc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Cút...
Diệp Mặc không chút do dự quát Trịnh Văn Kiều, lấy kinh nghiệm sinh tồn của hắn ở Tu Chân giới, chỉ nhìn ánh mắt Trịnh Văn Kiều, liền biết y đang suy nghĩ gì rồi.
Nếu quả thật cấp bách, hắn không ngại giết người này, nơi này không có chỗ cho ta, nhưng nơi khác sẽ có. Tuy rằng hắn cũng hiểu được nơi này là xã hội pháp chế, giết người đều là sau lưng, lộ liễu giết người, vẫn là rất nghiêm trọng đấy, nhưng một số bản tính không phải nói sửa liền sửa được. Hắn là người Tu Chân, cho dù là ở rừng sâu núi thẳm cũng giống như vậy thôi.
- Cậu, được, thật can đảm...
Diệp Mặc chuẩn bị một khi Trịnh Văn Kiều động thủ, trước hết giáo huấn y một chút, không nghĩ tới Trịnh Văn Kiều không ngờ nói chỉ là vài chữ, vẻ mặt âm trầm xoay người rời đi.
Diệp Mặc nghĩ Trịnh Văn Kiều hẳn là thấy thân thể hắn cường tráng, sợ chịu thiệt cũng không dám động thủ, đoán chừng là đi gọi người, nhưng hắn căn bản không để vào mắt.
- Diệp Mặc, anh? Anh có biết hắn là ai không?
Tô Mi cũng không nghĩ đến Diệp Mặc này dũng mãnh như thế, ngay cả đệ nhất công tử đều không để vào mắt, cha Trịnh Văn Kiều là Phó thị trưởng Ninh Hải, hơn nữa thực nghiệp Khâu Thị của mẹ y cũng là một trong Top 100 xí nghiệp ở Trung Quốc, có lẽ không ai ở trường này không biết đến.
Một anh cả công tử như vậy, không ngờ bị Diệp Mặc giáp mặt nói cút, Diệp Mặc này đầu óc quả nhiên có chút vấn đề, tuy nhiên hành vi của hắn mình lại rất thích.
Tô Mi rất nhanh liền kịp phản ứng, trong lòng lại cũng là khâm phục Diệp Mặc, hắn giúp mình đuổi ruồi bọ đi, hơn nữa là loại ruồi bọ cô rất chán ghét. Lập tức cười khanh khách nói:
- Diệp Mặc, đã sớm nghe nói đại danh của anh, không nghĩ tới anh ngay cả Trịnh Văn Kiều cũng dám mắng, hôm nay thật sự là cảm ơn anh rồi, thế nào, em mời khách, cùng đi ăn một bữa cơm đi.
Tô Mi nói ra lời nói này, cô cho rằng hẳn là đã cho mặt mũi, còn có người nào có thể khiến Tô Mi mời khách đây, người muốn mời nàng đã xếp hàng vượt ra khỏi Ninh Hải rồi. Ý nghĩ của nàng, Diệp Mặc hẳn là niềm vui bất ngờ đáp ứng mình, sau đó vui vẻ đi theo phía sau nàng, không ngừng cảm tạ nàng mời khách.
Nhưng điều vượt ra ngoài dự kiến của nàng chính là, Diệp Mặc lại có chút chán ghét nhìn cô một cái, thậm chí ngay cả một trả lời đều không có, xoay người liền tiến vào thư viện, dường như cô chỉ giống như không khí, đem Tô Mi ngây ngô như gà gỗ gạt ở bên ngoài.
Mãi cho đến khi Diệp Mặc đi vào thư viện đã lâu, Tô Mi lúc này mới phản ứng lại. Người này không ngờ làm vẻ ta đây như thế, Tô Mi chưa khi nào chịu lạnh nhạt như thế, huống chi là chính mình mời hắn ăn cơm. Bị một tên vô dụng không nhìn như vậy, trong nội tâm nàng cảm giác khó chịu tựa như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng.
Không được, bất kể như thế nào, mặt mũi này không thể mất, tôi cũng không tin tôi mời không được anh, nghĩ đến đây, Tô Mi cũng đi vào thư viện.
Mặc dù là thứ Bảy, nhưng người cũng rất nhiều, không có chỗ trống ngồi nữa, Tô Mi đã nhìn thấy Diệp Mặc. Hắn đứng ở phía trước một cái giá sách y dược, trong tay đang liếc nhìn một quyển sách.
Tô Mi một tiếng cười lạnh, còn giả học y nữa, ngay cái chỗ ngồi đều không lấy được, trong lòng có chút khinh bỉ người này.
Tuy nhiên Tô Mi vừa đi vào thư viện, lập tức liền có mấy người gã bảnh bao tranh nhau nhường chỗ. Có thể làm cho Tô Mi ngồi bên người là một loại vinh hạnh, cô là đệ nhất mỹ nữ mà.
Người khác tiến vào không có chỗ ngồi, nhưng Tô Mi có thể lựa chọn chỗ ngồi. Cô lựa chọn một chỗ có thể dễ dàng thấy được Diệp Mặc rồi ngồi xuống, chỉ là một cái mỉm cười khiến cho gã bảnh bao nhường chỗ hôn mê nửa ngày. Tô Mi tùy tiện cầm lấy một quyển sách, trên thực tế là nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Theo cô thấy, Diệp Mặc tiến vào hoàn toàn là vì giả bộ, tuyệt đối sẽ không kiên trì nửa giờ, liền sẽ rời đi.
Nhưng điều khiến Tô Mi thật không ngờ chính là, vài cái nửa giờ trôi qua, Diệp Mặc không có ý muốn rời đi, cũng không có ý muốn tìm chỗ ngồi một chút.
Tốc độ đọc sách của hắn thật nhanh, hơn nữa cứ đứng bên cạnh giá sách y dược, một giờ trên cơ bản phải thay đổi ba đến bốn quyển sách, hơn nữa Tô Mi xem rất rõ ràng, hắn mỗi quyển sách đều xem vô cùng mau, nhưng đều là từ đầu tới đuôi, một tờ cũng không bỏ qua, tuy nhiên tốc độ giở sách quả thực quá là nhanh.
Giả vờ, anh cứ giả vờ đi. Loại tốc độ giở sách này, không cần nói xem nội dung, còn phải lý giải, ngay cả xem cái tiêu đề đều có chút quá nhanh.
Diệp Mặc đã đắm chìm trong y học tại nơi này, viện y học Đại học Ninh Hải vẫn tương đối nổi danh đấy, cho nên sách y học nơi này cũng khá đầy đủ hết, nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, tuy rằng cũng có chút mới mẻ độc đáo, lại đều không vượt ra ngoài một dàn giáo.
Bất kể là trung y hay là Tây y, đều là giống nhau. Tuy nhiên mặc dù là như vậy, hắn vẫn ghi nhớ qua từng nội dung. Hắn vốn có trí nhớ rất tốt, hơn nữa hiện tại đã là luyện khí một tầng rồi, đã có một chút thần thức, cho nên hắn xem những sách này trên cơ bản không tốn phí bao nhiêu thời gian.
Mấy thứ này so sánh với nội dung công pháp hắn tu luyện, thực sự kém quá xa. Nếu hắn là Trúc Cơ Kỳ, hắn có thể dùng năm canh giờ xem hết toàn bộ sách y học trên giá sách. Nếu hắn đã là Kết Đan Kỳ, hắn ba giờ có thể xem hết toàn bộ thư viện, nếu hắn đã là Nguyên Anh, hắn thậm chí đều không cần tiến vào thư viện, thần thức thoáng quét một chút, những thứ kia liền không chỗ nào che giấu.
Bộ sách dù sao cũng là bộ sách, so với nội dung Ngọc Giản còn kém quá xa. Nhưng Nguyên Anh kỳ làm sao có thể, chính là kiếp trước, hắn cũng chỉ là Trúc Cơ tu sĩ mà thôi.
Tô Mi lại càng đợi càng nóng lòng, đã hơn ba giờ chiều rồi, hắn rõ ràng còn đang xem sách, ngay cả cơm trưa cũng không đi ăn, cô bởi vì phải theo dõi hắn, chỉ có thể đói bụng chờ. Nguồn tại http://Truyện FULL
Cô không hiểu tại sao mình nhất định phải khiến cho hắn nghe lời mình, đi ăn một bữa cơm, nhưng hắn cự tuyệt chính mình, trong nội tâm nàng chính là rất không thoải mái.
Đang lúc Tô Mi không thể nhịn được nữa, Diệp Mặc rốt cục buông sách trong tay xuống, đi ra thư viện.
Tô Mi thấy thế, ngay lập tức đi theo ra ngoài.
- Cô còn có chuyện gì?
Diệp Mặc thanh âm rất lạnh, rất rõ ràng, hắn vẫn biết Tô Mi đi theo hắn.
- A...
Tô Mi bị Diệp Mặc đột nhiên hỏi ngơ ngác một chút. Tuy nhiên lập tức liền phản ứng, vội vàng nói:
- Là như vậy, bởi vì anh buổi sáng giúp tôi, tôi là thật tâm muốn mời anh ăn bữa cơm. Tôi không muôn nợ của anh một ân tình, bằng không tôi sẽ rất, vô cùng...
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm liếc mắt nhìn Tô Mi một cái, trong lòng thầm than, chỉ có loại nữ nhân này tự cho mình là công chúa, mới có thể ưu việt có chút tự tin cho là đúng đi. Cô căn bản cũng không nghĩ động tác của mình mang đến hậu quả cho người khác, chỉ suy xét đến cảm giác về sự ưu việt của chính mình.