Chương 1 - phần 21
Bà kia vui mừng hỏi nó. - Cháu làm việc ở đó thật à, vậy thì may quá cháu có thể đưa ta đi không...??? Vân đói quá rồi, cái bụng của nó xôi lên, nó nhăn nhó bảo bà cụ. - Bà có thể vào ăn cùng cháu không, khi nào ăn xong cháu sẽ đưa bà đi...?? Bà lão nhìn cái mặt nhăn lại vì đói của nó, bà phì cười bảo. - Cháu không ngại khi mời một người lạ như bà hay sao...?? Nó tươi cười và lễ phép trả lời. - Trông bà cũng giống như ông bàcủa cháu thôi, cháu chỉ mời bà có một bát phở thì có sao đâu...!! Bà kia cười bảo nó. - Thế thì phiền cháu vậy...!! Nó liền cầm tay của bà cụ, nó đưa bà vào cái quán lúc nãy, nó hỏi bà ăn gì để nó gọi. Bà kia lắc đầu bảo nó. - Bà đùa cháu thôi, bà không có đói, cháu có thể gọi cho bà một cốc nước cũng được....??? Vân liền gọi cho bà một tách cà phê sữa, còn nó hoàn thành nốt tôphở, xong đâu đấy nó đưa bà lão về công ty của nó. Bà kia hỏi nó. - Cháu làm gì ở trong công ty này...?? Vân ngán ngẩm bảo. - Cháu chỉ dịch giúp tài liệu thôi...!! Bà không tin một con bé trẻ như thế này lại có thể giỏi như thế, bà hỏi nó tiếp. - Giám đốc của cháu là Khoa đúng không....?? Vân thấy bà lão này hỏi nó nhiều thứ quá, chưa hết ngay cả giám đốc của nó là ai bà cũng biết, nó tòmò muốn hỏi bà này xem bà có quan hệ gì với công ty của nói. Vân lễ phép trả lời bà lão. - Vâng, nhưng tại sao bà lại biết anh ấy và bà tới công ty của cháu có chuyện gì không...??? Bà già kia cười bảo Vân. - Bà biết rõ về công ty của cháu vì bà có người thân làm ở đây...!! Vân gật đầu ra vẻ là đã hiểu, nó cười nói. - Vậy thì mời bà theo cháu, cháu nghĩ cũng sắp đến giờ làm việc vào ca chiều rồi...!! Bà lão nhìn Vân, bà mỉm cười, bà nghĩ cô bé này tốt bụng đấy, trongmắt bà có một cái gì khang khác khi trông thấy nó lần đầu tiên. Vân chào bác bảo vệ và đưa bà giàkia vào trong. Bà hỏi nó. - Cháu tên là gì...?? Vân lễ phép trả lời. - Dạ, cháu là Vân, bà cũng có thể cho cháu biêt tên của bà luôn được không ạ...?? Bà mỉm cười bảo nó. - Tên của bà là Thu Hoa, cháu cứ gọi bà là Hoa đi cho tiện....!!! Vân còn chưa kịp nói gì thì Khoa đến, anh ta vừa nhìn thấy bà Hoa, anh ngạc nhiên hỏi. - Sao bà lại đến đây, cháu đã bảo làbà đợi cháu ở nhà rồi kia mà...?? Vân kinh ngạc, bà Hoa là bà của tên này sao, híc, lẽ ra nó phải nghĩ ngay ra từ đầu mới phải vì bà ấy biết rõ về Khoa thế cơ mà. Nó nhăn nhó hỏi bà Hoa. - Bà lừa cả cháu, sao bà không nói cho cháu biết bà là bà của anh Khoa...??? Bà Hoa hối lỗi nói. - Bà xin lỗi, chỉ là bà không muốn người ta biết mình là ai thôi...!! Vân cũng thông cảm, nó không trách, vì nó cũng không thích những người hay khoe khoang về mình cũng như gia thế của mình. Khoa cũng kinh ngạc không kém, anh hỏi bà của mình. - Làm thế nào mà bà quen Vân...??? Bà hiền từ nhìn Khoa, bà trả lời. - Cô bé này đã giúp bà băng qua đường nên bà quen nó....!! Khoa nhìn Vân biết ơn, anh bảo. - Cám ơn cô nhé...!! Vân thờ ơ bảo Khoa. - Anh có thể vì cái ơn này mà bớt cho tôi một chút điều khoản được không...?? Khoa tuy muốn cảm ơn Vân thật, nhưng bớt cho nó ư, không đời nào anh làm vậy, anh đã mất gần cả đêm mới nghĩ ra được những điều đó, và trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, chưa chi đã kết thúc thì còn gì là hay nữa. Bà Hoa nhìn Vân và Khoa đầy thú vị, trong ánh mắt của bà ánh lên một nụ cười, bà không nói gì, nhưng trong đầu của bà đã có một suy tính, bà nhìn ra ngoài trời,bà như đang thì thầm với ai đó. Khoa nhờ Vân đi pha cho anh hai tách trà, nó ngán ngẩm quá, nhưng cũng đành phải đi, vì nó biết nếu nó mà cãi thì tên kia lại lấy cớ mà phạt thêm tiền cho nó thì khổ. Nó lấy hai túi trà và cho vào hai cáitúi lọc, xong nó đổ nước nóng vào,rồi bưng vào phòng cho Khoa và bà Hoa uống. Nó mời hai người, nó định rút lui để cho họ nói chuyện thì bà Hoa hỏi nó. - Cháu có thể đến nhà bà chơi chứ....??? Cả Khoa và Vân đều kinh ngạc nhưnhau, Vân không hiểu bà Hoa mời nó tới nhà bà làm gì, còn Khoa nhìn bà mình khó hiểu, bà lại đangđịnh âm mưu gì nữa hay sao. Vân cười cười bảo bà Hoa. - Nếu bà vì cảm ơn cháu đã giúp bà thì không cần đâu ạ...!! Bà Hoa nói. - Dù cháu không giúp bà thì bà cũng muốn mời cháu tới nhà của bà chơi, cháu sẽ đến chứ, cháu đừng từ chối tấm lòng của bà, nếukhông bà sẽ buồn lắm...!! Vân khổ sở, vì nó không muốn bà phật lòng, nhưng đến nhà của tên kia chơi ư, híc, nó ngại lắm, nó sợ người ta lại bảo nó lợi dụng mối quan hệ với Khoa để anh tuyển dụng nó. Bà Hoa nhìn nó nhăn nhó như vậy,bà nói thêm. - Bà không cho cháu từ chối đâu, cháu và Khoa cùng đi luôn với bà nhé, nói thật là bà vừa mới về nước, nên muốn cháu đến chơi cho vui cửa vui nhà, một mình bà trong căn nhà đó buồn lắm...!! Vân lúng túng, nó không biết nói gì vào lúc này, Khoa bảo nó. - Bà đã nói vậy thì cô cũng nên đến nhà tôi cho bà vui lòng, nếu không ngày nào tôi cũng nghe bà nhắc đến cô thì tôi cũng không được yên...!! Vân nói mát.
Chương 1 - phần 22
- Anh hay quá ha, bây giờ anh lại ép tôi làm việc này nữa hả, tôi chỉ đồng ý và vâng lời với anh vì công việc thôi, còn việc riêng tư của anhthì mặc anh...!! Bà Hoa thấy nó từ chối mình, bà buồn buồn bảo nó. - Ngay từ lần đầu gặp cháu, ta đã mến cháu rồi, không lẽ cháu không thể coi ta như là ông bà củacháu ở nhà hay sao...?? Vân hốt hoảng nói. - Bà đừng hiểu lầm cháu, chẳng qua cháu không muốn người ta dịnghị hay hiểu lầm cháu thôi...!! Bà Hoa nhìn nó, bà cười và bảo nó. - Cháu ngốc thế, cháu là một cô bé tốt bụng, ai người ta dám bàn ra tán vào, nghe lời bà chiều nay tới nhà của bà chơi đi...!! Vân bị bà ép quá, Khoa lại nói thêm vào. - Vâng, chiều nay khi xong việc cháu sẽ đưa cô ấy đến....!! Khoa cho người đưa bà của mình về, trước khi đi bà Hoa còn dặn Vân thêm một lần nữa là nhấ t định nó phải tới nhà của bà chơi vào chiều nay. Nó nhìn bà Hoa đi về mà lắc đầu cười khổ, Khoa bảo nó. - Cô giỏi nhỉ, bà tôi là một người khó tính thế mà chỉ vừa mới gặp cô bà đã thích cô là thế nào...?? Vân bực mình bảo Khoa. - Sao anh không đi hỏi bà của anh,anh hỏi tôi làm gì, đúng là một tên ngốc...!! Khoa cũng bực mình không kém, anh quát Vân. - Con nhỏ này, cô dám ăn nói với sếp của mình như thế hả, cô có tinlà tôi tăng thêm tiền bồi thường cho cô không....?? Vân ôm đầu, nó nói gì hay làm gì cũng phải canh đe, nó mệt mỏi vớicuộc sống kiểu này lắm rồi, nó tự hỏi là bao giờ nó mới thoát khỏi tên Khoa này. Vân được Khoa chở về nhà của anh chơi, trên đường đi, anh hỏi nó. - Cô có muốn đi đâu chơi vào cuối tuần này không...?? Vân chán nản bảo. - Tôi không muốn đi đâu cả, tôi ở nhà để ngủ thôi...!! Khoa phì cười hỏi nó tiếp. - Không lẽ ngoài ăn và ngủ, cô không còn cách nào để giải trí à...?? Vân bực mình đáp. - Việc đó có liên quan đến anh à...!! Khoa cười cười bảo nó. - Tất nhiên là không liên quan đến tôi, chẳng qua tôi hỏi cô cho vui thôi...!! Vân mai mỉa. - Anh có hứng quá nhỉ, chuyện riêng tư của nhân viên của mình anh cũng muốn biết...!! Khoa bực mình nói với Vân. - Con nhỏ này, người ta quan tâm tới cô nên người ta mới hỏi, cô lại có thái độ đó là sao...!! Vân giả vờ hối lỗi, nó nói. - Dạ, cho em xin lỗi sếp, chẳng quahôm nay em thấy sếp tự nhiên tốt với em quá nên em ngạc nhiên quá đỗi thành ra mới như vậy...!! Khoa lắc đầu chào thua, con nhỏ này mồm mép khiếp quá, anh nói gì nó cũng tìm cách vặn lại anh, anh không hiểu có ông chủ nào mà phải nhường nhân viên như anh không, mặc dù đã nhiều lần anh muốn xa thải nó đi cho rồi, nhưng không hiểu sao anh không làm được, một phần vì nó là một con bé có tài năng, một phần vì anh có hứng thú với nó. Vân thấy Khoa im lặng không nói gì nữa, nó thích chí nó mỉm cười, nó lẩm bẩm. - Cho anh chết, ai bảo anh cứ hay tìm cách bắt chẹt tôi, nếu không phải là vì bà của anh tôi đã tìm cách hành anh cho bõ ghét rồi, hứ,đồ làm tàng...!! Chiếc xe dừng lại, Khoa bảo Vân. - Phiền cô bước xuống, và bấm chuông cửa dùm tôi vì đã tới nhà của tôi rồi...!! Vân mở cửa và bước xuống xe, nó nhìn ngôi nhà trước mặt mình mà kinh ngạc, to và đẹp quá giống như một cung điện vậy. Nó bước lại, nó bấm nút, một lúc sau có một cô giúp việc ra mở cổng cho nó, cô ta hỏi nó. - Cô tìm ai...?? Vân chán ngán bảo cô ta. - Tôi không tìm ai cả, tôi chỉ bấm hộ chuông cửa cho cái tên kia thôi....!! Khoa nghe nó nói mà bực hết cả mình, con nhỏ này nó khinh anh quá, anh ở đây mà nó dám nói hỗn với anh là thế nào, hai bàn taycủa anh siết lại, anh nghĩ mình phải tìm cách hành con nhỏ kia cho bớt láo toét đi. Anh bấm còi xe, chị giúp việc mới nhận ra anh, chị ta vội mở cánh cổng cho rộng ra, anh lái xe vào, Vân cũng bước theo trước con mắt ngạc nhiên của chị giúp việc. Bà Hoa thấy Vân đến chơi, bà cười cười, bà hỏi nó. - Thế nào cháu, hai đứa nói chuyện vui vẻ chứ...?? Vân ghét nhất là tên Khoa này, vì hắn hay tìm cách hành hạ nó, nhưng không lẽ lại đi nói xấu anh ta trước mặt bà của anh ta nên nó đành nói trớ đi. - Dạ, cũng bình thường thôi ạ...!! Bà Hoa nheo nheo mắt hỏi nó. - Sao thế, hai đứa lại cãi nhau à...?? Vân chối biến. - Dạ, không có đâu ạ, chẳng qua là làm cả ngày nên bọn cháu hơi mệtthành ra cả hai không có gì để nói với nhau...!! Bà Hoa gật gù ra vẻ bà đã hiểu, bà mời nó. - Cháu ở lại đây ăn cơm luôn nhé...!! Vân cảm thấy ngại, vì nó đến đây chơi là không muốn bà Hoa phiền lòng thôi, còn ở lại để ăn cơm nó thấy không tiện, nó đang định từ chối thì bà Hoa đã nói. - Cơm canh bà đã cho người chuẩn bị rồi, nên cháu đừng tìm cách từ chối bà...!! Vân lắc đầu kêu khổ, sao lần nào bà cũng ép nó thế nhỉ. Bà âu yếm hỏi nó.
Chương 1 - phần 23
- Cháu đang sống ở đâu...?? Vân lễ phép trả lời. - Dạ, cháu đang thuê một căn gác nhỏ để sống...!! Bà mỉm cười và nhìn nó cho thật kỹ, bà bảo nó. - Cháu có thể dọn về nhà của bà đểsống không...?? Vân đang uống cốc nước mà bà Hoa đưa cho nó, nó bị sặc nước dolời đề nghị của bà Hoa. Nó kinh ngạc hỏi bà Hoa. - Sao bà lại đi mời một người lạ như cháu về nhà, bà không sợ kẻ xấu hay sao...?? Bà Hoa cười cười bảo nó. - Vậy là cháu đồng ý về đây rồi đấy nhé, ở đây có nhiều phòng trống lắm nên cháu tha hồ mà chọn, bà rất vui nếu cháu về đây...!! Vân sửng sốt, nó chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào giống như bà Hoa cả, sao chỉ gặp nó có một lần mà bà đã ép nó đến nhà bà chơi, chưa hết bà còn ép nó tới đây sống cùng bà là thế nào. Nó vội nói với bà Hoa. - Cháu xin lỗi, cháu không thể nào tới đây ở cùng bà được đâu...!! Bà Hoa không lý gì đến lời từ chối của nó, bà hỏi nó. - Tại sao cháu cứ từ chối ta mãi thế, cháu yên tâm ta không cho cháu ở không đâu, mà ta có việc làm cho cháu đấy...!! Vân không muốn đến đây sống một chút nào, nó nghĩ phải gặp cáitên Khoa kia cả ngày lẫn đêm chắc là nó sẽ phát điên hay phát rồ lên mất. Nó cười hối lỗi nó bảo bà Hoa. - Mặc dù vậy cháu cũng không thể nào tới đây sống được...!! Bà Hoa liền nắm ngay lấy tay của nó, bà buồn buồn bảo nó. - Cháu không thể vì thấy ta già cả mà đến đây cho ta vui sống hay sao, Khoa thì đi làm suốt cả ngày nên ta cảm thấy cô đơn lắm, ta thích cái tính nhí nhảnh, trẻ con vàvui tính của cháu, hãy vì ta mà suy nghĩ lại nhé, ta sẽ rất buồn nếu cháu từ chối ta...!! Vân khổ sở bảo bà Hoa. - Cháu quý bà và yêu bà như bà ngoại của cháu ở nhà, nhưng điềunày không có nghĩa cháu có thể đến đây ở...!! Bà Hoa hỏi nó. - Tại sao lại không thể được...?? Vân cũng hơi buồn bảo bà Hoa. - Bà cũng biết rồi, cháu chỉ là nhânviên của anh Khoa thôi, nếu mà ai biết được chuyện này họ lại nói ra nói vào và hiểu lầm cháu thì khổ lắm, chưa hết cháu không muốn bắt ép anh Khoa phải đồng ý cho cháu chuyện này...!! Khoa từ trong phòng tắm bước ra,anh hỏi nó. - Tôi đã bắt ép cô làm gì mà cô nói xấu tôi hả...?? Vân nhìn thấy Khoa là ngán ngẩm rồi, nó thờ ơ trả lời. - Không gì cả...!! Bà Hoa nhìn và nghe hai đứa đối đáp với nhau, bà thích thú quá, bà bảo thằng cháu trai. - Bà muốn mời Vân về đây sống, không biết ý của cháu thế nào...?? Khoa hét lên vì kinh ngạc, nguyên cái chuyện bà anh mời Vân về chơiđã là khó hiểu rồi, lại thêm chuyện này nữa khiến cho anh kinh ngạc không kém. Anh gấp gáp hỏi bà anh. - Sao bà lại có cái ý nghĩ ấy, cô ta không thể nào sống ở đây được...!! Vân nghe Khoa trả lời bà Hoa, nó tức quá, tên kia ai thèm tới ở nhà của anh chứ, sao anh lại có cái giọng đó là thế nào. Nó bực mình bảo Khoa. - Dạ, sếp yên tâm đi vì em biết phận mình nên em không dám trèo cao đâu ạ, chào bà và sếp em về...!! Bà Hoa buồn cười quá, bà không nhịn được khi nhìn cái mặt nhăn như khỉ của thằng cháu và cái miệng phồng lên vì tức của Vân, bà nghĩ bắt đầu từ hôm nay căn nhà sẽ không còn yên ắng và buồn tẻ nữa vì đôi trẻ này là một đôi oan gia, chúng nó sẽ mang lại sinh khí cho ngôi nhà và cho cả bànữa. Bà Hoa giả vờ khẽ gắt Khoa và Vân. - Hai đứa có thôi cãi nhau đi không hả, bà đã quyết định là Vân tới đây sống rồi nên Vân không được quyền từ chối bà và Khoa không được phép có ý kiến gì nữa...!! Cả Khoa và Vân đều nói với bà Hoa. - Bà làm thế coi sao được....!! Thấy cả hai cùng hét lên một lúc, bà Hoa che miệng mình lại vì cười, bà khẽ e hèm và bảo. - Hai đứa còn đứng ở đấy làm gì, điăn cơm thôi...!! Nói xong bà Hoa bỏ đi trước, Khoavà Vân lẽo đẽo theo sau, Vân tức Khoa ói máu, nó muốn cho tên nàymấy cú đá vào người hay là quát anh ta cũng được, nó sẽ tìm cách để thương lượng với bà Hoa về cáiquyết định này. Khoa nhìn Vân tóe lửa, nó đúng là một con nhỏ trời đánh, chúa ơi, anh chỉ gặp mặt nó ở công ty thôi là anh đã khổ sở lắm rồi, nay nó lạitới đây sống cùng anh, chắc là anhphải bỏ nhà ra ở riêng thôi, anh không thể nào chia sẻ cùng một ngôi nhà với nó được. Cả hai vừa đi vừa thở dài, họ không biết rằng trên môi của bà Hoa vừa nở một nụ cười thật đẹp vì bà vừa nghĩ ra được một cách rất hay cho hai đứa này. Sau khi ăn xong vì thấy cũng đã tốirồi nên Vân xin phép bà Hoa cho nó ra về. Bà Hoa cười bảo nó. - Sao hôm nay cháu không ngủ lại ở đây, rồi sáng mai thu dọn hành lý tới nhà bà ở luôn...!! Vân và Khoa sửng sốt, Vân không thể nào tin được, sao bà Hoa cứ épnó tới cùng là thế nào, nó cười khìbảo bà Hoa. - Bà thông cảm, cháu không thể nào ngủ lại ở đây được đâu vì cháu làm gì có quần áo để thay...!! Bà Hoa cười cười bảo nó.
Chương 1 - phần 24
- Việc đó thì cháu yên tâm đi vì bà đã nhờ người mua cho cháu hai bộ quần áo rồi...!! Vân lại được một phen kinh ngạc nữa, nó không hiểu gì cả, vậy là bàHoa đã chuẩn bị hết mọi thứ từ trước rồi, nó hết cả đường lui. Nó cầu cứu Khoa, vì nó biết tên này không thích nó, thế nào anh tacũng nói cho nó vài câu với bà Hoa, nhưng Khoa lại lờ đi coi như là không biết, không những thế anh còn bảo bà Hoa - Cháu xin phép được lên phòng của mình trước, bà và Vân cứ nói chuyện với nhau đi...!! Bà Hoa nhìn thằng cháu trai tỏ vẻ không hài lòng khi bà cho phép Vân tới đây sống, nhưng bà giả vờnhư không biết, bà âu yếm bảo Khoa. - Ừ, thôi cháu về phòng đi, và nhớ là nên đi ngủ sớm và đừng có làm việc khuya quá, vì như thế không tốt cho sức khỏe đâu...!! Khoa trước khi đi anh còn nhìn Vân một cái đầy tức giận, Vân thấy thế, nó le lưỡi ra để trêu anh, Khoatức cả mình, anh hầm hầm đi lên phòng. Vân nhìn theo mà cười khoái trí, nó đâu hay bà Hoa đang nhìn nó, bà nghĩ con bé này thú vị đấy, mình sẽ tìm mọi cách để nó phải đồng ý về đây sống với mình. Bà Hoa hỏi Vân. - Thế nào cháu có đồng ý ngủ lại ởđây không....?? Vân cười khổ bảo. - Bà cho cháu về đi vì cháu đã đi cảngày rồi cháu sợ có chuyện gì xảy ra thì sao...!! Bà Hoa gạt đi, bà nói. - Cháu đừng viện cớ nữa, dù cháu có đi cả tháng hay cả năm cũng không có ai lấy cái gì của cháu đâumà lo, thôi nghe lời bà đi lên phòng tắm rửa, thay quần áo để còn nghỉ ngơi nữa chứ...!! Vân rơi vào tình trạng bị đưa vào tình huống đã rồi, nó muốn về chonhanh, nhưng nó thấy thái độ không thích của Khoa dành cho nó, nó liền tươi cười bảo bà Hoa. - Vâng, cháu sẽ ngủ lại ở đây đêm nay, còn chuyện có chuyển đến đây sống hay không cháu xin bà cho cháu thời gian suy nghĩ đã...!! Bà Hoa thấy nó đồng ý bà vui lắm, bà nói. - Cháu ngủ ở phòng bên cạnh của Khoa nhé, và khi cháu đến đây sống thì phòng đó thuộc về cháu luôn....!! Vân nghe bà Hoa nói mà phát sợ, hic, cái gì mà gần phòng của tên kia, chúa ơi, không được mình nênđi về thì hơn. Bà Hoa thấy nó còn phân vân, bà buồn cười, bà hối thúc nó. - Kìa cháu, sao không lên phòng của mình đi, bà đã cho người dẹp dọn và trang trí lại phòng đó cho cháu rồi, còn quần áo thì bà đã để cả ở trên giường, cháu thích mặc bộ nào thì lấy mà mặc, bà cũng phải về phòng của mình đây...!! Bà Hoa nói xong câu đó, bà cũng bỏ về phòng của mình, Vân nhìn căn nhà này, nó ớn quá, nó đi từng bước lên lầu, nó hơi sợ nhưng cố mà bước. Nó nhìn quay xem phòng của nó làphòng nào, nhưng nó đành chịu vìở đây phòng nào cũng giống như phòng nào, nó nhắm đại một phòng và mở cửa bước vào. Nó thấy căn phòng này được trangtrí rất có nghệ thuật, những bức tranh treo ở trên tường đẹp quá làm cho nó không rời mắt ra được,nó định lấy tay của mình sờ vào thìnó nghe có tiếng quát. - Cô đang làm gì trong phòng của người khác thế hả...?? Vân giật mình quay lại, nó thấy Khoa đang nhìn nó đầy tức tối, hai tay của anh khoanh lại, anh hất hàm bảo nó. - Cô có biết là vào phòng của người khác mà không gõ cửa là bất lịch sự lắm không...?? Vân cũng tức không kém nó muốnxạc cho tên kia một hồi lắm, nhưng hắn nói đúng vì nó tự tiện vào phòng của hắn nên hắn tức giận mà mắng nó là phải, do ở đâycó nhiều phòng quá mà cái nào cũng giống nhau, hơn nữa nó tới đây là lần đầu nên nó mới bị nhầmphòng như thế này. Nó hối lỗi bảo Khoa. - Anh thông cảm bà chỉ bảo là phòng của tôi gần phòng của anh mà không nói cho tôi biết nó có những đặc điểm gì nên tôi mới vào nhầm phòng của anh...!! Khoa cười khẩy nghĩ, bà của anh muốn cái gì mà sắp xếp cho con nhỏ này ở đây rồi bây giờ là ở gần phòng của anh. Khoa nói mát, anh bảo Vân. - Dù cô có không biết thì cô cũng nên gõ trước khi vào chứ, cô cứ thế mà xông bừa vào như thế này mà coi được à...!! Vân bữu môi, nó nhìn Khoa như kẻthù, nó mai mỉa. - Anh không thích tôi ở đây chứ gì,anh yên tâm đi vì tôi cũng không có hứng thú với anh, nhưng anh dám thách thức tôi, nên tôi báo cho anh một tin buồn là bắt đầu từngày mai tôi sẽ dọn đến đây sống...!! Khoa không còn tin ở tai của mìnhnữa, anh cũng khinh khỉnh bảo nó. - Chắc là cô thấy ở trọ khổ quá nay được bà tôi mời về đây nên cô lợi dụng luôn cơ hội này để đổi đời chứ gì...!! Vân tái mặt, sao anh ta dám sỉ nhục nó như thế chứ, nó không nói gì cả, nó bước đến, nó tát cho Khoa một cái vào mặt, chưa hết nóchửu Khoa luôn.
Chương 1 - phần 25
- Anh tưởng tôi là ai hả, anh có biết là tôi khinh nhất là những conngười như anh không , anh đừng có cậy gia đình của anh giàu có mà anh có quyền sỉ nhục tôi, tôi nói thật tôi cũng chán ngán anh lắm rồi, nếu như không phải vì anh bắt tôi phải đền tiền bồi thường cho anh thì tôi cũng không thèm đến công ty của anh làm việc đâu, tôi không làm cho anh tôi cũng đâu có chết đói, tôi nghèo thật nhưng tôi không bao giờ đem lòng tự trọng của mình rađể bán...!! Hai dòng lệ của nó rơi xuống, đây là lần đầu tiên nó bị người ta sỉ nhục như thế này, nó bước thẳng ra cửa, nó nghĩ thôi thì mình đi về cho xong. Khoa bàng hoàng, anh không ngờ mình chỉ có nói thế thôi mà nó đã đùng đùng đánh anh và chửu rủa anh như thế. Anh thấy nó bỏ đi, anh định giữ nólại, nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, anh đoán chắc là nó đang đi sang phòng bên cạnh hoặc xuống lầu. Vân bị Khoa sỉ nhục nên tự ái của nó nổi lên, nó bước xuống lầu, nó nhờ chị giúp viêc mở cổng cho nó đi về và nó thề nó sẽ không bao giờ quay lại căn nhà này nữa, dù nó có quý bà Hoa nhưng nó sợ bị hiểu lầm là lợi dụng bà Hoa như vừa rồi lắm. Vân đi được ngang đường thì trời mưa to, Vân không có ô dù hay là nón để che đầu, Vân ngán ngẩm nghĩ kiểu này thế nào mình cũng bị ướt hết, trong lòng của nó lại xôi lên vì tức giận, bao nhiêu cơn tức được nó xả ra bằng cách vừa đi vừa chửu rủa Khoa không tiếc lời. Khoa xoa xoa hai cái vào má, từ bétới giờ đây là lần đầu tiên anh bị con gái đánh và chửu như tát nước vào mặt như thế này. Anh cười khẩy nghĩ, con nhỏ này ghê gớm và nóng tính quá, dù người ta có nói hay làm gì nó thì cũng phải suy nghĩ rồi mới ra tay chứ, đằng này nạn nhân của nó vừa mới dứt lời là nó đã đánh phủ đầu người ta rồi. Nhìn trời đang mưa to, anh không hiểu tại sao trong lòng của mình có một chút hơi bồn chồn và lo lắng, anh nghe có tiếng gõ cửa. - Mời vào...!! Bà Hoa bước vào trong, bà nhìn Khoa hỏi. - Cháu có thấy Vân đâu không...?? Khoa thờ ơ trả lời bà nội của mình. - Chắc là cô ấy đi loanh quanh ở đâu đó thôi...!! Bà Hoa lo lắng nói. - Cháu không biết là trời đang mưaà, trời lại tối như thế này mà con bé Vân có thể bỏ đi đâu được chứ...!!! Hai người còn đang thắc mắc không biết là Vân đã đi đâu thì cô giúp việc vào. Cô bưng cho Khoa một tách cà phê, nghe bà Hoa nhắc tới Vân, cô trả lời. - Lúc nãy Vân nhờ cháu mở cổng cho nó về rồi...!! Bà Hoa kinh ngạc hỏi Hồng - cô giúp việc. - Vân về lúc nào, rõ ràng lúc bà đi ngủ, bà đã dặn nó là lên phòng của nó để tắm rửa và nghỉ ngơi rồicơ mà, tại sao tự nhiên nó lại bỏ vềlà thế nào...!! Khoa như kẻ trộm sợ bị bắt quả tang, anh giả vờ hỏi Hồng. - Chị thấy nó về lâu chưa, và trước khi về Vân có mang theo ô dù hay là cái gì khác không...?? Hồng lễ phép trả lời chủ của mình. - Cô ấy không mang theo cái gì cả, mà hình như cô ấy đang tức giận cái gì đấy thì phải vì trên mắt của cô ấy vẫn còn ướt và cô ấy vừa đi vừa nguyền rủa ai đó...!! Bà Hoa trừng mắt nhìn Khoa, bà quát. - Chắc là do cháu chứ gì, bà nói cho cháu biết cháu mà còn không mau đi đón nó về đây là không xong với bà đâu...!! Khoa cười khổ bảo bà nội của mình. - Cháu có làm gì cô ấy đâu, nếu cô ấy muốn về thì ai mà giữ nổi, tại sao cháu lại phải đi đón cô ấy là thế nào....!! Bà Hoa cười mát, bà nói. - Nếu vì chuyện này mà Vân từ chối tới đây ở, bà sẽ bay về bên kiangay lập tức và không bao giờ sang đây nữa, cháu cũng đừng bao giờ gọi bà là bà nội của cháu, vì vậy cháu hãy liệu mà làm...!! Khoa sợ hãi, anh chỉ còn mình bà là người thân ở trên đời, mà bà là già cả thế kia, anh vội nói. - Bà đừng giận cháu, cháu sẽ đi đón cô ấy ngay đây...!! Anh vội vớ lấy chiếc chìa khóa xe ởtrên bàn và bước ra cửa, mặc dù trong lòng không phục và cảm thấy bị bắt ép nhưng vì bà anh, anh đành chịu. Vân sẽ còn chửu rủa Khoa nữa nếu như nó không nghe có tiếng còi xe ở đằng sau, lúc này cả người của nó đã bị ướt như chuột lột, nhưng vì tức tên kia nên nó không quan tâm là nó có bị lạnh vìnước mưa hay không. Vân giật mình quay lại để nhìn, vừa nhìn thấy người ngồi ở đằng sau tay lái, Vân cảm thấy ngán ngẩm, Vân quay đi và tiếp tục cất bước, nó không thèm bảo tên kia thế nào. Nhưng đi được vài bước nó liền hắt xì hơi mất cái, và người của nórun lên, nó vội ôm lấy mình, quần áo của nó đang rỏ nước ròng ròng xuống chân, nước mưa vẫn hắt và tạt lên mặt nó. Khoa vội bảo nó khi nhìn thấy nó run lên vì lạnh. - Cô còn không mau vào xe đi...!! Vân cười khẩy bảo Khoa. - Anh còn đóng kịch với tôi làm gì, không phải là anh không muốn nhìn thấy mặt của tôi hay sao, tôi đã làm đúng như ý muốn của anh, sao anh còn tới đây quấy rầy tôi...!!!