HOA VÔ LỆ Chương 12
o Tôi làm thế thì được lợi gì. Con vợ tôi chơi với vợ hai ông tôi mà báo họ đến đây trả khác gì tự khai với vợ mình- Ông Bách cũng không hiểu tại sao nữa. - … - Mở cửa không…Mẹ kiếp…mở mau…mấy lão già mất nết này…mởcửa. Đừng để tôi phá cửa… Hai lão bà bên ngoài không ngừngla lối om xòm, nhân viên phòng theo dõi camera thấy vậy liền đến đó. Cậu ta cúi đầu chào lịch sự: - Thưa quý khách có chuyện gì xảyra vậy ạ. - Lão già thối này…có mở cửa không.. Uỳnh Uỳnh… Người nhân viên cố nói tiếp: - Chúng tôi có thể giúp gì có các vị.. Cộp…cộp… Bà Phan cầm hẳn guốc lên đập vào cửa khiến người nhân viên trố mắt nhìn, cậu ta ngăn lại: - Qúy khách không nên gây thiệt hại cho khách sạn chúng tôi, nếu cố tình sẽ phải bồi thường. Bà Tình quay ngoắt xang người phục vụ, bà ta lôi trong bóp ra mộtxấp tiền 500k ném thẳng vào mặt người phục vụ, trợn mắt lên nói: - Bồi thường rồi đấy. Mau phá cái cửa này cho tao. Không thì bà không để yên cho chúng mày làm ăn đâu… Người phục vụ hoảng hốt trước sự hung hãn của mệnh phụ này. Cậu ta vội vàng chạy đến phòng quản sự tvrình bày sự việc cùng 1-2 người bảo vệ quay lại, rồi xin khóa phòng. Bên trong, ba ông sốt sắng, mặt mày tái mét đi. Dù máu gái nhưng vẫn sợ vợ một vành. Ông Tình đập tay vào nhua mặt mày nhăn nhúm thấy khổ: - Sao đây…Con vợ tôi nó mà vào đây là xong đấy… Ông Phan cũng hốt hoảng không kém, ông ta đi qua đi lại chóng cả mặt: - Phải trèo tường thôi. Ông Tình trợn mắt: - Ông có biết đây là tầng mấy không? - Tầng 3 thôi mà . Nhưng còn cách nào khác…chẳng nhẽ ông muốn… … - Ba vị tổng tài… Từ đâu đó vọng ra tiếng nói khác lạ, 3 người quay lại nhìn nhau. ÔngTình lia mắt ra phía cửa sổ. Có một người thanh niên đang đứng thậpthò ngoài đó cười chào 3 ông. Ông Tình cau mày nhìn: - Cậu là… … - Mở cửa không thì bảo…định lỳ mặt trong đấy hả…3 lão già dâm tặc kia…- Tiếng đập cửa lại vang lên ầm ầm khiến 3 người càng hoảng loạn. Người thanh niên cười nhẹ: - Tôi là trợ lý của Hàn thiếu. Lúc Hàn thiếu đi ra thì chạm mặt 3 phunhân , biết chuyện chẳng hay nên đã cử tôi đi giúp các ngài. - Hàn thiếu tốt quá. - Cậu ấy đúng là cứu tinh của chúng ta.. - May quá… Còn gì mừng hơn nữa, cuối cùng cũng có ười giúp nhưng mà bằng cách nào. Qúach giám trèo lên khung cửa sổ, cậu phủi tay nói: - Chúng tôi đã bắc thang dây cho các ngài rồi. Chỉ cần trèo xuống là Ok. Tiếng cửa lạch cạch như có người đang mở hay phá khóa gì đó. Ba người kia vội vàng từ dã Qúach giám: - Tốt lắm. Chúng tôi đi trước. - Gửi lời cảm ơn đến Hàn thiếu chotôi. - Chúng tôi sẽ đền đáp sau. Cả ba nhanh chân trèo qua khung cửa bám vào thang dây từng người hạ cánh an toàn. Qúach giám chẹp miệng, cậu cởi áo tụt chiếc quần Jeain ra, bước đến gần cánh cửa, mở cửa ra, Qúach giám vờ ngáp ngủ nhìn mấy người phụ nữa trước cửa phòng, mắt nhắm mắt mở Qúach giám nói giọng ngái ngủ: - Cái gì mà ầm ầm thế….haizz…muốn ngủ mà cũng không xong. Các phu nhân cần gì. Người phục vụ nhìn hình tượng hớ hên còn mỗi chiếc quần sà lỏng bên trong của Qúach giám mà nuốt nước bọt. Cả 3 vị phu nhân cũng sửng sốt không kém…Sao lại là một người thanh niên. Chẳng nhẽ có người chơi đều ba bà ta. Bà Tình nhíu mày, ngó ngó nghiêng nghiêng vào bên trong xem chồng mình có trốn trong đó không. Qúach giám lên tiếng tiếp: - Rốt cuộc là mấy vị tìm ai? Thấy mặt Qúach giám có vẻ đang ngủ thật. 3 phu nhân liền xuôi xuống. 3 bà đã bị hố ư. Người phục vụ đứng giữa lên tiếng xen vào: - Hihi…Hình như mọi hiểu lầm đã sáng tỏ. Các vị phu nhân có thể an lòng rồi chứ. 3 bà quay mặt đi không thèm nói gì với người nhân viên. Cậu ta nhìnxang Qúach giám cười cúi đầu: - Rất xin lỗi quý khách. Qúach giám mỉm cười gật đầu rồi đóng cửa lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi lấy áo trên ghế mặc vào. Vì chuyện này mà cậu phải lõa lồ trước mặt mấy mụ già. Bà Tình vừa đi vừa hầm hầm: - Mẹ kiếp…đứa nào dám chơi bà… - Đâu chỉ mình bà.- Bà Phan tức không kém tự nhiên đi rình chồngmà cuối cùng là nhầm chuồng ngượng muốn chết. - Tôi nữa mà.- - Hừ….đừng để tôi biết được chúng nó là ai… Thấy ba vị phu nhân đã đi qua, Tuyết Y nật cười nửa miệng “Đúnglà bán bêu”. Cậu không biết mai sau mình có vợ sẽ như vậy không nữa. Chợt Tuyết Y rùng mình, thà không có còn hơn. Độc thân vui vẻ.
HOA VÔ LỆ Chương 13
Qúach giám ra khỏi phòng, cậu thấy Tuyết Y đang điềm nhiên đi tới. - Hàn thiếu làm tôi điếng người. Làm sao tự nhiên cậu lại làm vậy. - Không biết. Nhưng thế cũng có lợi cho mình về sau thôi. Qúach giám nhìn Tuyểt Y. Qủa thật người này rất giỏi. Chuyện gì cũng có thể nghĩ ra. Qúach giám gậtd dầu cười: - Còn chuyện gì nữa không Hàn thiếu. Tuyết Y lắc đầu, nhẹ giọng nói: - Cậu cứ về trước đi. - Dạ. Qúach giám cúi đầu chào Tuyết Y rồi ra về. Theo Tuyết Y, Qúach giámcũng đã học được một số mánh khóe hay cách diễn kịch của cậu làm cho đối phương không nghi ngờ được đôi chút. Nói chung vẫn còn phải học hỏi Hàn thiếu rất nhiều mới có thể theo kịp. Tuyết Y mở phòng Tử Di ra, cô vẫn đang nằm yên trên giường, Tuyết Y đứng dựa lưng vào tường, mắt nheo lại nhìn Tử Di. Rõ ràng Tuyết Y rất muốn phá hoạisự trong sáng trên gương mặt Tử Di đi mà sao mỗi lần muốn hại cô đến phút cuối cậu lại mủi lòng nhỉ.Trước đến giờ Hàn thiếu này có thế đâu… Tuyết Y nghiêng nghiêng đầu nhíumày nhìn Tử Di thật kỹ từng đường nét…Càng nhìn cậu càng thấy ghét bản mặt đấy…nhưng saolại không thể hại được. Cũng như lần trước vạy cứ đến giây phút cuối cùng Tuyết Y lại quay trở lại phòng của Đan Băng và bế cô đi thay vào đó một người con gái khác làm cho Đan Băng hiểu lầm thế nên mới không có cáithẻ nhớ nào để đưa cho cậu. Mà Đan Băng cũng quá dễ tin người nên mới chấp nhận điều kiện của Tuyết Y. Nói đi cũng phải nói lại chỉ tại nét mặt diễn xuất củaTuyết Y quá đạt ấy chứ. Tuyết Y chẹp miệng, cậu định cúi người bế Tử Di xuống dưới xe đi về nhưng nghĩ gì đó cậu lại thôi. Tuyết Y bỗng nhiên xe quần áo Tử Di ra cho hớ hênh tạo nên hiện trường như vừa làm …xong. Cậu đứng dậy cười gian tà phủi hai tayvào nhau. Tuyết Y đứng lại một lúc hút hết điếu thuốc rồi mới đi về một mình. … Sáng sau Tử Di mở mắt ra, đầu cô nhức như búa bổ, cô gượng ngồi dậy, nhìn lại người mình, quần áo đã nát tươm. Tử Di bật cười cay đắng. Vậy là đã có thêm 3 người đàn ông nữa đặc biệt là đáng tuổi cha cô đi qua đời mình. Tử Di đứng dậy xỏ dép lững thữngvào toilet tắm rửa, cô muốn kỳ hết những thứ dơ bẩn trên người mình mà mấy tên già mất nết kia để lại. Lúc cô trở ra đã thấy Tuyết Yngồi bên ngoài. Tử Di nhìn Tuyết Y đang nhìn mình, cậu cười: - Em làm tốt đấy. Thay đồ đi rồi về. Tử Di cầm bộ đồ trên giường , cô không buồn nói 1 lời nào với Tuyết Y. Rõ ràng là một gương mặtđẹp nhưng sao cô lại hận nó đến vậy. Tử Di cắn chặt môi lại ánh mắt đầy sự nén chịu nhẫn nhục. Tuyết Y đứng dậy nhíu mày nhìn Tử Di – Có hận tôi thì dấu trong lòng thôi, đừng nên tỏ ra mặt như thế chứ, nên nhớ chỗ đứng của mình. Không giấu được cảm xúc của mình thì đừng tỏ ra cứng rắn. Khóe môi Tuyết Y cong lên như đang cười chế giễu Tử Di. Cậu xọc 2 tay vào túi quần quay mặt bước đi xuống dưới sảnh chờ cô. Tử Di nắm chặt lấy chiếc áo đang cầm trong tay. Cô rất muốn được tát thẳng vào cái mặt đẹp đẽ nhưng không có tính người ấy. TửDi cố gìm cơn giận xuống, cô cần biết mình phải nhịn. Tuyết Y nói đúng, cô cần phải giữ bình tĩnh phải dấu được cảm xúc của mình. Cô còn phải giữ tinh thần để tìm hiểu cái chết của ba mình nữa. Tử Di nén tiếng thở dài đi vào toilet thay đồ.